Nếu…
Chương 15: Bởi vì số tiền này mà cậu tưởng rằng đã hiểu rõ con người tôi. Nhưng mà chính tôi lại cảm thấy cậu đang khinh th
“Cậu cuối cùng cũng trở lại."- thiếu gia kề sát cổ tôi, nhẹ nhàng thở dài.
“Thiếu gia…"
“Gọi ta là Cao Suất!" thiếu gia giữ lấy người tôi, nghiêm túc nói : “Từ nay về sau đừng để ta phải nghe hai chữ thiếu gia này !"
“Đây là mệnh lệnh hay là thỉnh cầu?" tôi cười cười
“Lâm Nghị…" thiếu gia hơi giật mình nhìn tôi, “Cậu thay đổi rồi…. là nàng dạy cậu sao?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, không phải nàng mà là cậu.
Tôi đã từng nghĩ cậu là người hiểu rõ tôi nhất, xem ra tôi đã lầm. Bởi vì số tiền này mà cậu tưởng rằng đã hiểu rõ con người tôi. Nhưng mà chính tôi lại cảm thấy cậu đang khinh thường tôi. Không sao, cậu vốn là thiếu gia của tôi, cậu nói gì tôi đều phải nghe. Tất cả là do tôi quá ngốc, không nên ôm ảo tưởng quá xa vời với cậu. Tôi không nên chú ý đến nụ cười của cậu, bởi vì tôi đã sớm biết mặt trời của cậu sẽ không thể chiếu sáng cho tôi.
“Quên đi, không cần nói nữa, đi nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai ta còn phải đến trường. Nga, đã quên nói cho cậu biết, ta chuyển trường rồi. Ta cũng đã bảo Lý thúc tìm giáo viên về cho cậu, sách vở cũng đã chuẩn bị tốt. Cái kia….thực xin lỗi, Lâm Nghị, trước kia ta chưa từng nghĩ tới cậu cũng cần phải đi học, là ta….là ta đã rất qua loa. " thiếu gia cúi đầu, cảm giác như đang sám hối.
Nếu có thể, tôi tình nguyện tin rằng thiếu gia đang an ủi tôi. Bởi vì nó ít nhất cũng chứng minh rằng thiếu gia từng quan tâm tới tôi, trong mắt thiếu gia không phải chỉ có một mình Lí Hiểu.
Tôi từng cùng Vương Oánh xem một bộ phim điện ảnh tên là “A ngốc mừng thọ", nội dung cũng chỉ có một vấn đề nhân sinh trung, ba chữ này có nghĩa là gì ? Đáp án là “không biết", nếu có người hỏi tôi ba chữ nghe thấy nhiều nhất là gì thì tôi sẽ trả lời đó là “thực xin lỗi."
Cha trước khi đi đã nói thực xin lỗi, mẹ rời đi không từ biệt nói thực xin lỗi, Tiểu Tứ lừa tôi cũng thực xin lỗi, Tiểu Ny áy náy vì đã vu oan cho tôi, bọn người Lý thúc cùng nhau nói thực xin lỗi vì đã hiểu lầm tôi, thiếu gia vừa rồi cũng nói thực xin lỗi. Tôi nghe đủ rồi, thực sự đã đủ rồi. Tôi không làm chuyện gì, vì cái gì mà mọi người đều hướng tôi giải thích ? Đúng sai không phải chỉ cần dùng lời nói là có thể giải quyết. Nếu lúc trước bọn họ nhận rõ sự tình thì vì cái gì mà sau này phải đổi ý ? Chỉ đơn giản một câu thực xin lỗi thì có thể bù lại cái gì đây ?
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, đi đến bên giường cởi bỏ quần áo. Nằm trên giường, cái gì cũng không muốn nghĩ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, nhìn thiếu gia vẫn đang say ngủ, liền nhanh nhẹn mặc quần áo đi xuống nhà bếp làm bữa sáng. Không ngờ vừa bước xuống đã thấy cả bàn đầy điểm tâm, cạnh còn có Lý thúc cùng dì Trương đang tươi cười nịnh nọt bèn hỏi : " Tôi có phải làm gì không ?"
“Lâm đại thiếu gia, nhiệm vụ của ngươi chính là đem toàn bộ bữa sáng này ăn sạch."
Tôi không nói gì, bắt đầu ăn. Có lẽ, thiếu gia đã hiểu ra sai lầm của mình nên muốn bù đắp lại một chút, cái gì cũng được, tóm lại, hắn muốn tôi ở lại. Nghĩ đến đây, sống mũi chợt thấy cay cay. Tôi không muốn tìm hiểu nữa, đến tột cùng là hắn giả vờ ôn nhu hay là thiện lương đơn thuần cũng không quan trọng. Nghĩ nghĩ, thiếu gia đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đối diện, cùng tôi chào hỏi : “Sớm a, Lâm Nghị, dậy cũng không bảo ta một tiếng, thiếu chút nữa thì muộn. Bữa sáng ăn có hợp khẩu vị hay không ?"
Tôi theo bản năng đứng lên, cung kính cúi đầu : “thiếu gia sớm, thức ăn rất hợp…" tôi nói khong nổi nữa, bởi vì tôi cảm nhận được ánh mắt thiếu gia đang nhìn mình lạnh thấu xương. Xem ra thói quen xưng hô này phải chậm rãi sửa thôi. Tôi xấu hổ cúi đầu : “Thực xin lỗi, Cao…Cao Suất."
“Ngồi xuống đi." thiếu gia nở nụ cười. Bữa sáng giữa một không khí trầm mặc cuối cùng cũng xong. Thiếu gia có lẽ do tâm tình không được tốt nên không nói gì mà tôi thì không có thói quen ngồi ăn chung với thiếu gia nên cũng không biết phải nói cái gì mới được. Lý thúc cùng dì Trương dùng ánh mắt trao đổi, cũng không dám lên tiếng, cho nên, bữa sáng này giống như tra tấn.
Dùng xong bữa sáng, tôi cùng Lý thúc và dì Trương tiễn thiếu gia tới trường. Thiếu gia đi rồi, tôi lại theo lời hắn, trở về phòng chuẩn bị nội dung muốn học, chờ thầy giáo tới.
Đúng chín giờ, thầy giáo tới. Nhìn diện mạo thì hẳn là một sinh viên. Hắn có chút thẹn thùng, cùng tôi chưa nói được mấy câu đã trực tiếp vào thẳng bài học. Hắn đại khái hiểu kiến thức mà tôi cần là gì nên giúp tôi lập kế hoạch học tập một cách hoàn hảo. Nào là ngữ văn, khoa học tự nhiên, tất cả đều phải học lại từ đầu, bất quá, tôi cũng không cảm thấy sốt ruột, dù sao chỉ cần có cái để học là được. Từ nhỏ đã không được học qua cái gì nên ở tình huống này cũng không cần phải giữ tự trọng.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, lão sư ở lại cùng Lý thúc, dì Trương và tôi ăn cơm. Hắn cũng không phải là người nói nhiều, cả bữa cơm cũng chỉ nói tôi học khá tốt, còn lại cái gì cũng không nói thêm. Cho nên, đến lúc nghỉ ngơi, không khí có chút xấu hổ. Hai người cũng không biết nói cái gì, chỉ lẳng lặng mà ngồi.
Thật vất vả mới tới giờ học buổi chiều, nhìn hắn giảng bài chợt cảm thấy thật ngại ngùng. Có đôi tôi phạm cùng một lỗi giống nhau, hắn liền phê bình thật nghiêm khắc. Tuy rằng có chút giật mình nhưng tôi cũng rất vui vì nó khiến tôi có ảo giác, trừ bỏ Vương Oánh ra còn có người quan tâm tôi.
“Thiếu gia…"
“Gọi ta là Cao Suất!" thiếu gia giữ lấy người tôi, nghiêm túc nói : “Từ nay về sau đừng để ta phải nghe hai chữ thiếu gia này !"
“Đây là mệnh lệnh hay là thỉnh cầu?" tôi cười cười
“Lâm Nghị…" thiếu gia hơi giật mình nhìn tôi, “Cậu thay đổi rồi…. là nàng dạy cậu sao?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, không phải nàng mà là cậu.
Tôi đã từng nghĩ cậu là người hiểu rõ tôi nhất, xem ra tôi đã lầm. Bởi vì số tiền này mà cậu tưởng rằng đã hiểu rõ con người tôi. Nhưng mà chính tôi lại cảm thấy cậu đang khinh thường tôi. Không sao, cậu vốn là thiếu gia của tôi, cậu nói gì tôi đều phải nghe. Tất cả là do tôi quá ngốc, không nên ôm ảo tưởng quá xa vời với cậu. Tôi không nên chú ý đến nụ cười của cậu, bởi vì tôi đã sớm biết mặt trời của cậu sẽ không thể chiếu sáng cho tôi.
“Quên đi, không cần nói nữa, đi nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai ta còn phải đến trường. Nga, đã quên nói cho cậu biết, ta chuyển trường rồi. Ta cũng đã bảo Lý thúc tìm giáo viên về cho cậu, sách vở cũng đã chuẩn bị tốt. Cái kia….thực xin lỗi, Lâm Nghị, trước kia ta chưa từng nghĩ tới cậu cũng cần phải đi học, là ta….là ta đã rất qua loa. " thiếu gia cúi đầu, cảm giác như đang sám hối.
Nếu có thể, tôi tình nguyện tin rằng thiếu gia đang an ủi tôi. Bởi vì nó ít nhất cũng chứng minh rằng thiếu gia từng quan tâm tới tôi, trong mắt thiếu gia không phải chỉ có một mình Lí Hiểu.
Tôi từng cùng Vương Oánh xem một bộ phim điện ảnh tên là “A ngốc mừng thọ", nội dung cũng chỉ có một vấn đề nhân sinh trung, ba chữ này có nghĩa là gì ? Đáp án là “không biết", nếu có người hỏi tôi ba chữ nghe thấy nhiều nhất là gì thì tôi sẽ trả lời đó là “thực xin lỗi."
Cha trước khi đi đã nói thực xin lỗi, mẹ rời đi không từ biệt nói thực xin lỗi, Tiểu Tứ lừa tôi cũng thực xin lỗi, Tiểu Ny áy náy vì đã vu oan cho tôi, bọn người Lý thúc cùng nhau nói thực xin lỗi vì đã hiểu lầm tôi, thiếu gia vừa rồi cũng nói thực xin lỗi. Tôi nghe đủ rồi, thực sự đã đủ rồi. Tôi không làm chuyện gì, vì cái gì mà mọi người đều hướng tôi giải thích ? Đúng sai không phải chỉ cần dùng lời nói là có thể giải quyết. Nếu lúc trước bọn họ nhận rõ sự tình thì vì cái gì mà sau này phải đổi ý ? Chỉ đơn giản một câu thực xin lỗi thì có thể bù lại cái gì đây ?
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, đi đến bên giường cởi bỏ quần áo. Nằm trên giường, cái gì cũng không muốn nghĩ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, nhìn thiếu gia vẫn đang say ngủ, liền nhanh nhẹn mặc quần áo đi xuống nhà bếp làm bữa sáng. Không ngờ vừa bước xuống đã thấy cả bàn đầy điểm tâm, cạnh còn có Lý thúc cùng dì Trương đang tươi cười nịnh nọt bèn hỏi : " Tôi có phải làm gì không ?"
“Lâm đại thiếu gia, nhiệm vụ của ngươi chính là đem toàn bộ bữa sáng này ăn sạch."
Tôi không nói gì, bắt đầu ăn. Có lẽ, thiếu gia đã hiểu ra sai lầm của mình nên muốn bù đắp lại một chút, cái gì cũng được, tóm lại, hắn muốn tôi ở lại. Nghĩ đến đây, sống mũi chợt thấy cay cay. Tôi không muốn tìm hiểu nữa, đến tột cùng là hắn giả vờ ôn nhu hay là thiện lương đơn thuần cũng không quan trọng. Nghĩ nghĩ, thiếu gia đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đối diện, cùng tôi chào hỏi : “Sớm a, Lâm Nghị, dậy cũng không bảo ta một tiếng, thiếu chút nữa thì muộn. Bữa sáng ăn có hợp khẩu vị hay không ?"
Tôi theo bản năng đứng lên, cung kính cúi đầu : “thiếu gia sớm, thức ăn rất hợp…" tôi nói khong nổi nữa, bởi vì tôi cảm nhận được ánh mắt thiếu gia đang nhìn mình lạnh thấu xương. Xem ra thói quen xưng hô này phải chậm rãi sửa thôi. Tôi xấu hổ cúi đầu : “Thực xin lỗi, Cao…Cao Suất."
“Ngồi xuống đi." thiếu gia nở nụ cười. Bữa sáng giữa một không khí trầm mặc cuối cùng cũng xong. Thiếu gia có lẽ do tâm tình không được tốt nên không nói gì mà tôi thì không có thói quen ngồi ăn chung với thiếu gia nên cũng không biết phải nói cái gì mới được. Lý thúc cùng dì Trương dùng ánh mắt trao đổi, cũng không dám lên tiếng, cho nên, bữa sáng này giống như tra tấn.
Dùng xong bữa sáng, tôi cùng Lý thúc và dì Trương tiễn thiếu gia tới trường. Thiếu gia đi rồi, tôi lại theo lời hắn, trở về phòng chuẩn bị nội dung muốn học, chờ thầy giáo tới.
Đúng chín giờ, thầy giáo tới. Nhìn diện mạo thì hẳn là một sinh viên. Hắn có chút thẹn thùng, cùng tôi chưa nói được mấy câu đã trực tiếp vào thẳng bài học. Hắn đại khái hiểu kiến thức mà tôi cần là gì nên giúp tôi lập kế hoạch học tập một cách hoàn hảo. Nào là ngữ văn, khoa học tự nhiên, tất cả đều phải học lại từ đầu, bất quá, tôi cũng không cảm thấy sốt ruột, dù sao chỉ cần có cái để học là được. Từ nhỏ đã không được học qua cái gì nên ở tình huống này cũng không cần phải giữ tự trọng.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, lão sư ở lại cùng Lý thúc, dì Trương và tôi ăn cơm. Hắn cũng không phải là người nói nhiều, cả bữa cơm cũng chỉ nói tôi học khá tốt, còn lại cái gì cũng không nói thêm. Cho nên, đến lúc nghỉ ngơi, không khí có chút xấu hổ. Hai người cũng không biết nói cái gì, chỉ lẳng lặng mà ngồi.
Thật vất vả mới tới giờ học buổi chiều, nhìn hắn giảng bài chợt cảm thấy thật ngại ngùng. Có đôi tôi phạm cùng một lỗi giống nhau, hắn liền phê bình thật nghiêm khắc. Tuy rằng có chút giật mình nhưng tôi cũng rất vui vì nó khiến tôi có ảo giác, trừ bỏ Vương Oánh ra còn có người quan tâm tôi.
Tác giả :
Tuấn Tuấn