Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời
Chương 103: Có Thể Là Duyên Phận
"Như Ý, cậu có thể giúp mình một chuyện không?" Thẩm Như Ý vừa nghe, lập tức vỗ ngực một cái: "Cậu nói đi, có thể giúp cậu thì mình nhất định giúp!"
"Giúp mình tìm nhà đi, không cần quá lớn đầu.
Lớn quá mình cũng không thuê nối, đủ cho mình với hai đứa bé ở là được"
Thẩm Như Ý gật đầu một cái: “Cũng phải, bây giờ nhà họ Thời đã bị cậu của cậu cùng mẹ cậu chiếm đoạt, sau khi cậu xuất viện quả thật nên tìm một chỗ dừng chân.
Cậu có yêu cầu gì với nhà mới không?"
Thời Ngọc Minh cười khẽ: "Không yêu cầu gì, đơn giản, ấm áp là được."
"Được, giao cho mình đi."
Thẩm Như Ý rất nhiệt tình, hiệu suất làm việc cũng rất cao, ngày hôm sau đã ngay lập tức nói cho Thời Ngọc Minh hay là đã tìm được nhà.
Cô ấy lái xe tới đón ba mẹ con cùng đi xem nhà.
Khu nhà này đã lâu năm nhưng chất lượng nhà cửa và mảng xanh ở đây cũng không tệ.
"Mấu chốt nhất là, người chủ nhà rất tốt!" Thẩm Như Ý dắt Dương trong tay, dẫn Thời Ngọc Minh đi vào nhà: "Này, cậu xem, ba phòng, một phòng khách, 120 mét vuông, không coi là quá lớn, nhưng chắc chắn đủ để ở.
Sau này cậu có thuê bảo mẫu thì người ta cũng có thể ở lại.
Chủ nhà này sắp đi nước ngoài cho nên cho thuê lại tương đối gấp.
Tiền thuê nhà cũng rất thấp.
Một tháng chỉ năm triệu ba trăm.
Nhà tiện nghi như này chúng ta có đốt đèn cũng không tìm được đâu.
Ngọc Minh, chúng ta lần này coi như là mèo mù vớ cá rán đó!".
Thời Ngọc Minh ngoắc ngoắc môi, gật đầu: "Đúng vậy, mình rất may mắn."
Tin nhắn của tiên sinh gửi tới: “Nhà có thích không?"
Thời Ngọc Minh trong lòng đã có dự liệu, dứt khoát nói suy đoán trong lòng ra: “Tiên sinh, cái nhà này là anh tìm sao?:
“Phải.
Cũng không phải" "Rốt cuộc có phải hay không?"
Tiên sinh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà đổi đề tài: “Khu nhà này rất yên tĩnh.
Đi hai phút ra khỏi khu này là có một vườn trẻ.
Dương có thể học gần nhà.
Bên cạnh cũng có siêu thị lớn, mua đồ dùng sinh hoạt cũng rất thuận lợi, hơn nữa cách bệnh viện cũng không xa
Cách bệnh viện không xa, nếu cô có tình huống gì bất trắc, đều có thể được đưa đi cứu chữa kịp thời.
Tiện sinh suy tính vẫn rất là chu đáo.
Thẩm Như Ý vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cho cô: "...Ngọc Minh cậu không biết chủ nhà này nhiệt tình đến đâu đầu! Nơi này là do chủ nhà chủ động gọi điện thoại cho mình, nói anh ta có nhà muốn cho thuê nhanh, hỏi mình có hứng thú hay không? Mình nghe mà sợ ngay cả người! Bây giờ thành phố Hòa Văn khó cho thuê nhà vậy à? Còn nữa, cậu nói xem sao chủ nhà lại có số điện thoại của mình nhỉ?".
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng đi tới, nói: "Có thể là qua trung gian thì sao? Cậu có tới bên môi giới hỏi không?"
"Không có, mình còn chưa kịp đến bên môi giới nữa mà.
Ấy vậy mà chủ nhà đã gọi điện thoại đến rồi, chính mình cũng cảm thấy kì quái."
Thời Ngọc Minh hỏi nhỏ: "Trong điện thoại chủ nhà không nói làm sao có số điện thoại của cậu à?"
"Mình nhớ lại xem." Thẩm Như Ý cau mày nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu: "Thật chưa nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, nói có căn nhà muốn cho thuê, bảo mình đến xem một chút xem thử"
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: "Có thể chính là duyên phận đi".
"...!Mơ hồ như vậy sao? Sao mà mình cảm thấy hình như có chỗ nào nó không được đúng lắm? Ngọc Minh, cậu nói xem có phải tin tức về thân phận mình bị tiết lộ ra rồi hay không? Không được, mình phải đi báo cảnh sát, thế này quá nguy hiểm! Còn nữa, cái nhà này cậu tạm thời đừng có ở, mình sẽ giúp cậu tìm mấy căn khác.
Mình luôn cảm thấy bên trong chuyện này có điểm kì lạ.."
Thời Ngọc Minh vội vàng kéo cô ấy: "Không có chuyện gì đâu Như Ý, cái nhà này...!Là tiên sinh hỗ trợ tìm." Thẩm Như Ý lấy làm kinh hãi: "Lục Hào à?" "...!Chắc là vậy?"
"Thích ạ!" Ánh mắt Dương sáng long lanh: "Mẹ, làm sao mẹ biết con thích nhất là Ironman vậy ạ? Là chú Hoắc nói cho mẹ sao?"
Hoắc Viễn Thiên không có nói cho cô.
Anh ta đi quá vội vàng, ngay cả số chuyến bay cũng không có nói cho cô.
"Trong đống đồ chơi kia ở bên trong có nhiều nhất chính là Ironman! Đủ mọi loại luôn! Còn có cả mẫu giới hạn mà ở nước Mỹ cũng không thấy nữa! Oa, hộp bút với cặp sách cũng là Ironman! Mẹ, con yêu mẹ quá!"
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng sờ đầu tóc bù xù của cậu bé, nhẹ giọng nói: "Những thứ này...!Không phải mẹ mua, con thích Ironman nhất phải không? Mẹ nhớ rồi, sau này con thích đồ gì có thể nói cho mẹ, được không?"
Dương gật đầu một cái, nhưng là lại chợt cảm thấy có chút không đúng: "Không phải mẹ mua, vậy là ai? Là dì Như Ý sao ạ?"
Thẩm Như Ý chu chu miệng: "Dì con không thần thông quảng đại như vậy đâu, là bố con mua."
"Bố con?"
“Không phải bố ruột của con đầu, là một người bố khác"
- --------------------.