Nếu Thiên Đường Có Anh
Chương 162: Quyết liệt
- Vậy còn kế hoạch game với và tung ra thị trường dòng laptop mới? Cô nghĩ DCL đang khủng hoảng thế này mà có thể làm những việc đó hay sao? Chúng ta sẽ bị lỗ rất lớn đấy cô biết không hả Hạ phu nhân?
Bọn họ đã bắt đầu phản kích. Lúc này Lương Vũ Tranh buộc phải nắm thế chủ động.
- Thế ông cho rằng lúc nào thích hợp hơn lúc này? Ông có xứng đáng ngồi ở vị trí trong Hội đồng quản trị không vậy?
- Phu nhân, cô nên dùng kính ngữ thì hơn.
- Kính ngữ? Được, muốn “chỉnh" tôi các người cần phải học hỏi nhiều hơn nữa đấy. Để cho những người không hiểu được biết, tôi sẽ nói lại: Thứ nhất, INN nhất định sẽ ký hợp đồng với chúng ta. Thứ hai, tôi muốn tung ra game mới và laptop mới, ai có thể ngăn cản tôi? Thứ ba, tôi đang nắm quyền Tổng giám đốc, mọi quyết định của tôi chính là quyết định của tập đoàn DCL này. Thứ tư, xem xét lại bản thân các vị xem các vị như thế nào mà có thể ở đó mà “chỉnh" tôi. Thứ năm, tôi không phải là kẻ nhu nhược, không dám động tay động chân đâu.
Bọn họ có vẻ rất uất ức nhưng rốt cuộc chẳng thể nói gì hơn, chỉ có thể mắng chửi trong lòng.
- Sao nào? Trong lòng đang mắng chửi tôi ư? Cứ thoải mái, chuyện chửi thầm trong lòng tôi cũng chẳng bắt tội các vị được. Tôi rất muốn tôn trọng các vị nhưng hình như các vị không muốn được tôn trọng thì phải.
- Phu nhân, cô nên nói năng cẩn thận. Mọi quyết định của cô buộc phải thông qua Hội đồng quản trị.
- Thông qua sao? Hạ Tổng giám đốc chẳng phải đã thông qua rồi sao? Bây giờ còn muốn thông qua cái gì nữa? Định bắt bẻ người mới như tôi sao? Các vị nên ra đòn mạnh tay hơn. Trong nội bộ tập đoàn DCL mà cứ cãi nhau như thế này thì còn ra thể thống gì? Người bên ngoài nhìn vào chẳng phải sẽ chê cười chúng ta hay sao?
Dừng lại một lúc, Lương Vũ Tranh lại nói:
- Nếu các vị không còn gì để nói, mà cũng chẳng có gì để nói thật thì tôi xin phép đi trước, tôi còn “bận" lắm. Các vị cứ từ từ ngồi đấy bàn tính chuyện “chỉnh" tôi đi.
Lương Vũ Tranh nhanh chóng rời phòng. Hội đồng quản trị hết sức tức giận nhưng chẳng làm được gì hơn.
……………………………………
Thở dài sau khi ra khỏi phòng, Lương Vũ Tranh thấy rằng không mạnh tay với Hội đồng quản trị này e rằng không xong.
Qua hai ngày, tin tức về Hạ Quân Dật là con số 0.
- Phu nhân, họp báo đã chuẩn bị xong, bây giờ đến đó là vừa.
- Được rồi.
Nói xong, bọn họ nhanh chóng đến buổi họp báo. Chuyện chấn động cả thành phố B này, đương nhiên bọn họ cần phải nghe lời nói trực tiếp từ Lương Vũ Tranh - vị hôn thê của Hạ Quân Dật. Tin tức máy bay của Hạ Quân Dật “biến mất giữa trời xanh" bây giờ đang là từ khóa trên bất cứ trang mạng nào.
………………………………..
Buổi họp báo hôm nay ai ai cũng cẩn thận. Từng lời nói của Lương Vũ Tranh hôm nay rất quan trọng.
Còn Lương Vũ Tranh, cô lại thêm phần lo lắng. Cô lo cho Hạ Quân Dật, liệu anh có xảy ra chuyện gì hay không?
Lương Vũ Tranh chầm chậm đi vào, phóng viên nhà báo nháy máy liên tục để có được những tấm hình của cô.
Ngồi xuống ghế, Lương Vũ Tranh nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay tôi đến đây với danh nghĩa người cầm quyền tạm thời của tập đoàn DCL. Mong các vị sẽ hỏi những vấn đề liên quan, những vấn đề khác, xin lỗi, tôi không trả lời.
- Lương Vũ Tranh tiểu thư, Tổng giám đốc Hạ Quân Dật đã mất tích hai ngày nay, cô có thể nói gì về vụ mất tích bí ẩn này không?
- Như các vị cũng thấy rồi, chúng tôi đã huy động lực lượng máy bay, tàu tìm kiếm, hệ thống vệ tinh, hơn hết là sự giúp đỡ của Nhật Bản. Tuy nhiên vẫn không tìm thấy được gì?
- Lý do gì khiến cô trở thành người nắm quyền cao nhất tại tập đoàn DCL vậy?
Lương Vũ Tranh nghe vậy hơi chần chừ, cuối cùng cũng vẫn lên tiếng nói:
- Đây là tâm huyết bao nhiêu năm của chồng tôi, tôi không thể để nó như vậy mãi được.
- Hiện tại vì việc Hạ Tổng giám đốc mất tích đã khiến cho cổ phiếu Tập đoàn DCL giảm đến mức kỷ lục. Nếu như cô đã nói cô là người cầm quyền, vậy cô đã có những biện pháp gì để giải quyết vấn đề này?
- Chuyện này tôi đã suy tính cả rồi. Tôi nhất định sẽ không để DCL đi xuống hơn nữa.
- Lương Tiểu thư, Hạ Tổng giám đốc mất tích bí ẩn, cô có nghĩ đây là một âm mưu đã được sắp đặt sẵn hay không?
Phóng viên quả nhiên suy nghĩ sâu xa. Lương Vũ Tranh mới báo cảnh sát nhờ họ điều tra vụ việc này ngày hôm qua. Bọn họ suy nghĩ xa được như vậy tại sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn? Nhưng mọi chuyện đến bây giờ vẫn chẳng tiến triển gì cả.
Bọn họ đã bắt đầu phản kích. Lúc này Lương Vũ Tranh buộc phải nắm thế chủ động.
- Thế ông cho rằng lúc nào thích hợp hơn lúc này? Ông có xứng đáng ngồi ở vị trí trong Hội đồng quản trị không vậy?
- Phu nhân, cô nên dùng kính ngữ thì hơn.
- Kính ngữ? Được, muốn “chỉnh" tôi các người cần phải học hỏi nhiều hơn nữa đấy. Để cho những người không hiểu được biết, tôi sẽ nói lại: Thứ nhất, INN nhất định sẽ ký hợp đồng với chúng ta. Thứ hai, tôi muốn tung ra game mới và laptop mới, ai có thể ngăn cản tôi? Thứ ba, tôi đang nắm quyền Tổng giám đốc, mọi quyết định của tôi chính là quyết định của tập đoàn DCL này. Thứ tư, xem xét lại bản thân các vị xem các vị như thế nào mà có thể ở đó mà “chỉnh" tôi. Thứ năm, tôi không phải là kẻ nhu nhược, không dám động tay động chân đâu.
Bọn họ có vẻ rất uất ức nhưng rốt cuộc chẳng thể nói gì hơn, chỉ có thể mắng chửi trong lòng.
- Sao nào? Trong lòng đang mắng chửi tôi ư? Cứ thoải mái, chuyện chửi thầm trong lòng tôi cũng chẳng bắt tội các vị được. Tôi rất muốn tôn trọng các vị nhưng hình như các vị không muốn được tôn trọng thì phải.
- Phu nhân, cô nên nói năng cẩn thận. Mọi quyết định của cô buộc phải thông qua Hội đồng quản trị.
- Thông qua sao? Hạ Tổng giám đốc chẳng phải đã thông qua rồi sao? Bây giờ còn muốn thông qua cái gì nữa? Định bắt bẻ người mới như tôi sao? Các vị nên ra đòn mạnh tay hơn. Trong nội bộ tập đoàn DCL mà cứ cãi nhau như thế này thì còn ra thể thống gì? Người bên ngoài nhìn vào chẳng phải sẽ chê cười chúng ta hay sao?
Dừng lại một lúc, Lương Vũ Tranh lại nói:
- Nếu các vị không còn gì để nói, mà cũng chẳng có gì để nói thật thì tôi xin phép đi trước, tôi còn “bận" lắm. Các vị cứ từ từ ngồi đấy bàn tính chuyện “chỉnh" tôi đi.
Lương Vũ Tranh nhanh chóng rời phòng. Hội đồng quản trị hết sức tức giận nhưng chẳng làm được gì hơn.
……………………………………
Thở dài sau khi ra khỏi phòng, Lương Vũ Tranh thấy rằng không mạnh tay với Hội đồng quản trị này e rằng không xong.
Qua hai ngày, tin tức về Hạ Quân Dật là con số 0.
- Phu nhân, họp báo đã chuẩn bị xong, bây giờ đến đó là vừa.
- Được rồi.
Nói xong, bọn họ nhanh chóng đến buổi họp báo. Chuyện chấn động cả thành phố B này, đương nhiên bọn họ cần phải nghe lời nói trực tiếp từ Lương Vũ Tranh - vị hôn thê của Hạ Quân Dật. Tin tức máy bay của Hạ Quân Dật “biến mất giữa trời xanh" bây giờ đang là từ khóa trên bất cứ trang mạng nào.
………………………………..
Buổi họp báo hôm nay ai ai cũng cẩn thận. Từng lời nói của Lương Vũ Tranh hôm nay rất quan trọng.
Còn Lương Vũ Tranh, cô lại thêm phần lo lắng. Cô lo cho Hạ Quân Dật, liệu anh có xảy ra chuyện gì hay không?
Lương Vũ Tranh chầm chậm đi vào, phóng viên nhà báo nháy máy liên tục để có được những tấm hình của cô.
Ngồi xuống ghế, Lương Vũ Tranh nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay tôi đến đây với danh nghĩa người cầm quyền tạm thời của tập đoàn DCL. Mong các vị sẽ hỏi những vấn đề liên quan, những vấn đề khác, xin lỗi, tôi không trả lời.
- Lương Vũ Tranh tiểu thư, Tổng giám đốc Hạ Quân Dật đã mất tích hai ngày nay, cô có thể nói gì về vụ mất tích bí ẩn này không?
- Như các vị cũng thấy rồi, chúng tôi đã huy động lực lượng máy bay, tàu tìm kiếm, hệ thống vệ tinh, hơn hết là sự giúp đỡ của Nhật Bản. Tuy nhiên vẫn không tìm thấy được gì?
- Lý do gì khiến cô trở thành người nắm quyền cao nhất tại tập đoàn DCL vậy?
Lương Vũ Tranh nghe vậy hơi chần chừ, cuối cùng cũng vẫn lên tiếng nói:
- Đây là tâm huyết bao nhiêu năm của chồng tôi, tôi không thể để nó như vậy mãi được.
- Hiện tại vì việc Hạ Tổng giám đốc mất tích đã khiến cho cổ phiếu Tập đoàn DCL giảm đến mức kỷ lục. Nếu như cô đã nói cô là người cầm quyền, vậy cô đã có những biện pháp gì để giải quyết vấn đề này?
- Chuyện này tôi đã suy tính cả rồi. Tôi nhất định sẽ không để DCL đi xuống hơn nữa.
- Lương Tiểu thư, Hạ Tổng giám đốc mất tích bí ẩn, cô có nghĩ đây là một âm mưu đã được sắp đặt sẵn hay không?
Phóng viên quả nhiên suy nghĩ sâu xa. Lương Vũ Tranh mới báo cảnh sát nhờ họ điều tra vụ việc này ngày hôm qua. Bọn họ suy nghĩ xa được như vậy tại sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn? Nhưng mọi chuyện đến bây giờ vẫn chẳng tiến triển gì cả.
Tác giả :
Lâm Mĩ Thi