Nếu Như Yêu - Do Khê
Chương 24
Hệ thống sưởi ấm trong phòng cùng đống chăn trên người khiến Hàn Duy nhanh chóng ấm áp lại, thậm chí còn thấy hơi nóng, nhìn thấy Từ Diệu Văn đang bưng chén gì đó mùi rất gắt, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt ‘’Thôi không cần uống đâu. Em không lạnh’’
Thấy lông mày hắn nhíu lại, Hàn Duy lại lập tức im miệng, nhận lấy chén thuốc.
‘’Bỏ đường’’
Nghe hắn thốt ra một câu như vậy, Hàn Duy vội vã đặt chén xuống ‘’Được’’
Từ Diệu Văn nhìn y mấy giây, nhịn không được bật cười, dịu dàng mắng nhỏ ‘’Đồ ngốc’’
Giải quyết xong chén thuốc đắng nghét kia cũng không còn sớm nữa, hai người nằm cạnh nhau trên giường, không có bất kỳ hành động thân thiết nào, mới nhận ra họ chưa gặp phải tình huống này bao giờ.
‘’Đắp chăn kĩ vào, không lại bị cảm’’
Một lúc sau Từ Diệu Văn mở lời trước, Hàn Duy nghe vậy đắp chăn lại cho có lệ, bỗng một cánh tay đưa đến đặt trên eo y, Từ Diệu Văn nghiêng người vùi đầu vào cổ đối phương.
Kế tiếp thì hôn môi, Từ Diệu Văn nằm trên người y tinh tế hôn sâu một hơi, dùng thân đè ép Hàn Duy, ngậm một cánh môi, dùng lưỡi vói vào tham lam càn quấy khắp nơi, rồi lại lùi ra ngậm mút môi y.
Lặp đi lặp lại như vậy chỉ hận không thể nuốt người ta vào bụng, Hàn Duy không có sức đáp lại, chỉ có thể mở to miệng, mặc hắn hôn đến ngây ngất cả người, thỉnh thoảng lại rên rỉ vài tiếng.
Quá trình bị hắn cởi quần áo và nới giãn ý thức của Hàn Duy vẫn còn mơ hồ, đến khi khí quan to lớn kia từ từ tiến vào cơ thể, người phía trên ngay lập tức chuyển động eo, y mới gắt gao bám chặt lấy lưng Từ Diệu Văn nhỏ giọng rên rỉ tên hắn ‘’Diệu Văn….Ưm….Diệu Văn….’’
Người đang hùng hục phía trên dừng một chút, sau đó lại kéo rộng hai chân y ra, đưa chính mình tiến vào nơi sâu nhất, càng hung mãnh ở bên trong mà tiến nhập.
Tiếng rên rỉ dần biến thành âm điệu mà hắn thích nghe nhất, phía sau cũng vì thế mà chuyển động mạnh mẽ hơn, nhìn vành mắt đỏ rực của y, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, rất ngoan ngoãn cầu xin hắn tha thứ, chỗ đó của Từ Diệu Văn càng nóng hơn, dùng lực mạnh hơn, đáy lòng mềm mại như muốn nhũn ra, hai bên đồng loạt giải phóng.
Nhưng hôm nay Từ Diệu Văn quyết tâm phải bắn bên trong, hắn mạnh mẽ đong đưa thắt lưng không ngừng ma sát nội bích, phân thân không được an ủi đáng thương rỉ nước, Từ Diệu Văn không giúp y âu yếm nó, Hàn Duy muốn đưa tay xuống tự thỏa mãn cũng bị hắn ngăn lại.
Từ Diệu Văn đưa miệng đến bên tai ‘’Đợi anh cùng tới chứ’’
Bị khoái cảm dày vò Hàn Duy lập tức phát hoảng, giọng nói van xin ‘’Đừng…’’
Từ Diệu Văn ngoảnh mặt làm ngơ, nắm hai tay Hàn Duy giơ lên đỉnh đầu, bên dưới vẫn tiếp tục hoạt động, dương vật trướng to ở bên trong nơi chật hẹp càn quấy, mỗi lần đều nhắm vào điểm nhạy cảm.
‘’Đừng, Diệu Văn…Đừng như vậy…’’
Qua vài phút, toàn thân Hàn Duy run rẩy khóc ra tiếng, muốn thoát khỏi hai tay đang bị hắn giữ chặt, cả người mềm như bún, không còn sức chỉ có thể dùng giọng nói cầu xin ‘’Giúp em…sờ phia trước. Xin anh đó…Diệu Văn…’’
Nhìn đến chỗ đó đã dựng đứng ướt đẫm dán lên bụng, mỗi lần Từ Diệu Văn động eo về phía trước nó cũng lắc lên phía trước, khi Từ Diệu Văn mạnh mẽ đâm mạnh, Hàn Duy đã muốn khóc không ra lời, cơ thể bị người yêu va chạm không ngừng, cuối cùng khi Từ Diệu Văn vuốt chỗ đó hai cái, trước măt tối sầm đi, y bắn ra.
Khi tỉnh táo lại, thấy dính dớp bên dưới, không biết Từ Diệu Văn từ lúc nào đã bắn ra bên trong y rồi.
Lúc trước lên giường không ít lần bị làm đến bật khóc, vừa bắt đầu bị hắn vuốt ve đã bắn rồi, nhưng chật vật thế này là lần đầu tiên, mắt khóc đến phát sưng, nước mắt dàn dụi trên mặt, mũi cũng đỏ ửng.
Sau khi cao trào qua đi, Hàn Duy không trách cái tên cố chấp làm y ra nông nỗi này, chỉ trách bản thân quá mất mặt, bị làm thoải mái đến bật khóc thật sự không vẻ vang.
Từ diệu Văn có vẻ rất hài lòng…thở dốc một hồi mới quay ra ôm Hàn Duy, dịu dàng hôn khắp cơ thể, dọc theo lưng đến bả vai, xương quai xanh, hai má, và cuối cùng là cái trán.
Cứ ôm hôn như vậy một lúc, dục vọng của Từ Diệu Văn lại thức dậy, hắn gác đầu Hàn Duy lên gối, lật y lại rồi tiến vào từ phía sau.
Bởi vì đã làm một lần nên đỉnh đầu tính khí còn dính chất lỏng màu trắng, phía sau của Hàn Duy vẫn còn đọng lại tinh dịch của hắn nên rất dễ dàng tiến vào, bên trong trơn ướt rất dễ ra vào, tinh dịch còn bên trong bị phân thân ma sát vang lên vài tiếng lép nhép.
Cơ thể vừa bắn ra rất mẫn cảm, chỉ một lúc sau đã rên rỉ thành tiếng, y hơi lo lắng quay lại nói ‘’Đừng làm giống như lúc nãy…Vậy…’’
Từ Diệu Văn đâm một cái, dịu dàng hôn y ‘’Sẽ không vậy nữa’’
Động tác tiếp theo đúng là không còn mãnh liệt như trước nữa, phía trước của Hàn Duy cũng được vỗ về đùa giỡn, nhưng Từ Diệu Văn hôm nay cứ như ăn phải xuân dược, bắt y lăn qua lộn lại mấy lần mới xong.
Hàn Duy bất động mặc hắn làm trời làm đất, cơ thể rộng mở bị tiến nhập thật lâu, cổ họng tê rần không phát ra được tiếng nào, ý thức cũng muốn mơ hồ, chỉ cảm nhận được sức nóng từ nơi đang hàm chứa tính khí của Từ Diệu Văn, vật thô to kia không ngừng ma sát, cảm giác nó đang tàn sát bên trong, nhưng nghĩ đến chủ nhân của nó là Từ Diệu Văn lại thấy cam nguyện mà thỏa mãn.
Lúc bất tỉnh Từ Diệu Văn vẫn còn cắm trong người y, bắn hết thảy bốn lần.
Thấy lông mày hắn nhíu lại, Hàn Duy lại lập tức im miệng, nhận lấy chén thuốc.
‘’Bỏ đường’’
Nghe hắn thốt ra một câu như vậy, Hàn Duy vội vã đặt chén xuống ‘’Được’’
Từ Diệu Văn nhìn y mấy giây, nhịn không được bật cười, dịu dàng mắng nhỏ ‘’Đồ ngốc’’
Giải quyết xong chén thuốc đắng nghét kia cũng không còn sớm nữa, hai người nằm cạnh nhau trên giường, không có bất kỳ hành động thân thiết nào, mới nhận ra họ chưa gặp phải tình huống này bao giờ.
‘’Đắp chăn kĩ vào, không lại bị cảm’’
Một lúc sau Từ Diệu Văn mở lời trước, Hàn Duy nghe vậy đắp chăn lại cho có lệ, bỗng một cánh tay đưa đến đặt trên eo y, Từ Diệu Văn nghiêng người vùi đầu vào cổ đối phương.
Kế tiếp thì hôn môi, Từ Diệu Văn nằm trên người y tinh tế hôn sâu một hơi, dùng thân đè ép Hàn Duy, ngậm một cánh môi, dùng lưỡi vói vào tham lam càn quấy khắp nơi, rồi lại lùi ra ngậm mút môi y.
Lặp đi lặp lại như vậy chỉ hận không thể nuốt người ta vào bụng, Hàn Duy không có sức đáp lại, chỉ có thể mở to miệng, mặc hắn hôn đến ngây ngất cả người, thỉnh thoảng lại rên rỉ vài tiếng.
Quá trình bị hắn cởi quần áo và nới giãn ý thức của Hàn Duy vẫn còn mơ hồ, đến khi khí quan to lớn kia từ từ tiến vào cơ thể, người phía trên ngay lập tức chuyển động eo, y mới gắt gao bám chặt lấy lưng Từ Diệu Văn nhỏ giọng rên rỉ tên hắn ‘’Diệu Văn….Ưm….Diệu Văn….’’
Người đang hùng hục phía trên dừng một chút, sau đó lại kéo rộng hai chân y ra, đưa chính mình tiến vào nơi sâu nhất, càng hung mãnh ở bên trong mà tiến nhập.
Tiếng rên rỉ dần biến thành âm điệu mà hắn thích nghe nhất, phía sau cũng vì thế mà chuyển động mạnh mẽ hơn, nhìn vành mắt đỏ rực của y, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, rất ngoan ngoãn cầu xin hắn tha thứ, chỗ đó của Từ Diệu Văn càng nóng hơn, dùng lực mạnh hơn, đáy lòng mềm mại như muốn nhũn ra, hai bên đồng loạt giải phóng.
Nhưng hôm nay Từ Diệu Văn quyết tâm phải bắn bên trong, hắn mạnh mẽ đong đưa thắt lưng không ngừng ma sát nội bích, phân thân không được an ủi đáng thương rỉ nước, Từ Diệu Văn không giúp y âu yếm nó, Hàn Duy muốn đưa tay xuống tự thỏa mãn cũng bị hắn ngăn lại.
Từ Diệu Văn đưa miệng đến bên tai ‘’Đợi anh cùng tới chứ’’
Bị khoái cảm dày vò Hàn Duy lập tức phát hoảng, giọng nói van xin ‘’Đừng…’’
Từ Diệu Văn ngoảnh mặt làm ngơ, nắm hai tay Hàn Duy giơ lên đỉnh đầu, bên dưới vẫn tiếp tục hoạt động, dương vật trướng to ở bên trong nơi chật hẹp càn quấy, mỗi lần đều nhắm vào điểm nhạy cảm.
‘’Đừng, Diệu Văn…Đừng như vậy…’’
Qua vài phút, toàn thân Hàn Duy run rẩy khóc ra tiếng, muốn thoát khỏi hai tay đang bị hắn giữ chặt, cả người mềm như bún, không còn sức chỉ có thể dùng giọng nói cầu xin ‘’Giúp em…sờ phia trước. Xin anh đó…Diệu Văn…’’
Nhìn đến chỗ đó đã dựng đứng ướt đẫm dán lên bụng, mỗi lần Từ Diệu Văn động eo về phía trước nó cũng lắc lên phía trước, khi Từ Diệu Văn mạnh mẽ đâm mạnh, Hàn Duy đã muốn khóc không ra lời, cơ thể bị người yêu va chạm không ngừng, cuối cùng khi Từ Diệu Văn vuốt chỗ đó hai cái, trước măt tối sầm đi, y bắn ra.
Khi tỉnh táo lại, thấy dính dớp bên dưới, không biết Từ Diệu Văn từ lúc nào đã bắn ra bên trong y rồi.
Lúc trước lên giường không ít lần bị làm đến bật khóc, vừa bắt đầu bị hắn vuốt ve đã bắn rồi, nhưng chật vật thế này là lần đầu tiên, mắt khóc đến phát sưng, nước mắt dàn dụi trên mặt, mũi cũng đỏ ửng.
Sau khi cao trào qua đi, Hàn Duy không trách cái tên cố chấp làm y ra nông nỗi này, chỉ trách bản thân quá mất mặt, bị làm thoải mái đến bật khóc thật sự không vẻ vang.
Từ diệu Văn có vẻ rất hài lòng…thở dốc một hồi mới quay ra ôm Hàn Duy, dịu dàng hôn khắp cơ thể, dọc theo lưng đến bả vai, xương quai xanh, hai má, và cuối cùng là cái trán.
Cứ ôm hôn như vậy một lúc, dục vọng của Từ Diệu Văn lại thức dậy, hắn gác đầu Hàn Duy lên gối, lật y lại rồi tiến vào từ phía sau.
Bởi vì đã làm một lần nên đỉnh đầu tính khí còn dính chất lỏng màu trắng, phía sau của Hàn Duy vẫn còn đọng lại tinh dịch của hắn nên rất dễ dàng tiến vào, bên trong trơn ướt rất dễ ra vào, tinh dịch còn bên trong bị phân thân ma sát vang lên vài tiếng lép nhép.
Cơ thể vừa bắn ra rất mẫn cảm, chỉ một lúc sau đã rên rỉ thành tiếng, y hơi lo lắng quay lại nói ‘’Đừng làm giống như lúc nãy…Vậy…’’
Từ Diệu Văn đâm một cái, dịu dàng hôn y ‘’Sẽ không vậy nữa’’
Động tác tiếp theo đúng là không còn mãnh liệt như trước nữa, phía trước của Hàn Duy cũng được vỗ về đùa giỡn, nhưng Từ Diệu Văn hôm nay cứ như ăn phải xuân dược, bắt y lăn qua lộn lại mấy lần mới xong.
Hàn Duy bất động mặc hắn làm trời làm đất, cơ thể rộng mở bị tiến nhập thật lâu, cổ họng tê rần không phát ra được tiếng nào, ý thức cũng muốn mơ hồ, chỉ cảm nhận được sức nóng từ nơi đang hàm chứa tính khí của Từ Diệu Văn, vật thô to kia không ngừng ma sát, cảm giác nó đang tàn sát bên trong, nhưng nghĩ đến chủ nhân của nó là Từ Diệu Văn lại thấy cam nguyện mà thỏa mãn.
Lúc bất tỉnh Từ Diệu Văn vẫn còn cắm trong người y, bắn hết thảy bốn lần.
Tác giả :
Do Khê