Nếu Như Không Có Anh
Chương 4-1
Đau đầu quá.
Nghiêm Sâm hơi choáng váng tỉnh lại lúc sáng sớm. Anh đã có thói quen dậy sớm, cho dù là say rượu nhưng hôm sau vẫn tỉnh dậy lúc 6 giờ, cũng giống như mọi hôm, vừa tỉnh lại là thần sần dồi dào.
Như anh bây giờ, suy sụp tinh thần, hai mắt sưng lên rất rõ ràng.
Rõ ràng là uống rất nhiều.
Anh đỡ cái trán hơi đau, nhớ lại đêm qua mình uống hết cả chai rượu whisky, không khỏi thất vọng, anh luôn tự hào vì bản thân luôn nghiêm khắc biết cách tự kiểm soát, thật sự không nên buông thả như vậy.
“Ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?" Ở phía trước tấm kính thủy tinh dài trong phòng tắm, anh lẩm bẩm trách cứ bản thân.
Người trong kính im lặng, không có cách nào cho anh một đáp án hài lòng, vì vậy anh càng tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể thao.
Anh quyết định đi tập thể dục để tinh thần phấn chấn hơn.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh kinh ngạc khi thấy Chu Vi Đồng đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở phòng khách chờ anh, trên tay còn bưng một ly nước chanh pha mật ong.
“Nghe nói say rượu uống cái này rất hữu hiệu."
Anh chần chờ nhận lấy, ánh mắt đơn thuần dò xét trên người cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng, nhanh nhẹn hoạt bát nhưng không quá dịu dàng, rất có khí chất của một office lady.
Anh nhận ra chiếc váy này là ngày anh buộc cô đi dạo ở Công ty Bách Hóa thì ‘chỉ thị’ cô mua, dù lúc ấy cô rất xấu hổ, không tình nguyện mua, nhưng khi mặc lên người thì hiệu quả không tệ, rất duyên dáng.
Dĩ nhiên, cách cái anh gọi là xinh đẹp tiêu chuẩn, còn kém rất xa, nhưng đã có tiến bộ.
Anh uống một ngụm nước chanh pha mật ong, ngẩn ngơ nhìn cô, cô đem mái tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa ở sau gáy, anh phát hiện ở cổ cô có một nốt ruồi.
Rất khéo cái nốt ruồi kia, nằm ngay trên cổ trắng của cô, vô tình trông rất nữ tính.
Anh nhớ tới Tiết Xán Tâm………. Sau gáy hình như không có nốt ruồi thế này, cô quả nhiên cùng Tiết Xán Tâm…………… Không giống nhau.
Anh ngẩn ngơ nhớ lại tối qua, anh mời cô ở lại cùng nhau uống rượu---- ------- có trời mới biết lúc đó anh đang nghĩ cái gì? Có lẽ vì ngồi uống rượu một mình quá cô đơn, có lẽ vì cô nói anh uống ít rượu một chút, đôi mắt lóe sự quan tâm rất chân thành, rất ấm áp……. Có lẽ, cũng bởi vì cô………. Nhìn rất giống với Tiết Xán Tâm……
Nhưng cô không phải là Tiết Xán Tâm……, Tiết Xán Tâm….. Sẽ không vì anh say rượu lúc sáng sớm, ân cần đưa cho anh ly nước giải rượu.
Nước chanh pha mật ong vào tận cổ, chua chua ngọt ngọt, như ngấm vào trong từng tế bào của anh, ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng, dường như cũng có chút dao động.
Anh uống xong ly nước chua ngọt, đem ly không trả lại cho cô.
“Có khá hơn chút nào không? Anh có muốn uống thêm một ly nữa không?" Cô cất giọng nói êm ái.
Anh nghe, một tia chớp xẹt qua trong tâm trí.
Đêm qua sau khi anh say rượu trở về phòng, hình như đã xảy ra chuyện gì? Anh nhớ mang máng hình như có nhìn thấy cô, sau đó thân mật? Anh lúc không có ý thức nhận nhầm cô? Cô sẽ phản ứng ra sao? Chẳng lẽ cảm thấy anh rất buồn cười?
Một hồi lâu thấy anh không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa: “Phó tổng, anh có muốn uống nữa không?"
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt cô rất tự nhiên, ngược lại là anh, theo bản năng nghĩ tránh đi ánh mắt sáng ngời của cô.
“Không uống!" Anh tức giận, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao lại tức giận, xoay người bước nhanh ra cửa.
“Phó tổng, anh đừng quên sáng nay có cuộc họp lúc 10 giờ." Giọng nói êm ái phát ra sau lưng anh.
Nói nhảm! Còn cần cô phải nhắc nhở sao? Anh hiện tại sẽ không quên công việc!
Anh quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với cô.
***
Anh đang bực bội chuyện gì sao?
Chu Vi Đồng nghĩ mãi cũng không thông, không hiểu mình đã chọc giận ông chủ ở đâu, làm cho anh phải dùng thái độ vô lễ đối với cô.
Đáp án duy nhất chính là, chính là cá tính riêng của anh, anh vốn là như vậy không thể nói lý với người khác, đúng là hết thuốc chữa.
“Khó được hôm nay tôi muốn đối với anh tốt một chút." Cô tức giận thì thầm. Nói không quan tâm là gạt người, cô chính là để ý thái độ hống hách ngang ngược của anh.
Sợ anh cảm thấy xấu hổ, cô cố tình vờ như không có việc gì, như thể tối hôm qua anh nhận thức sai về mục tiêu của cô là không xảy ra, sự thân thiện của cô chỉ đổi lấy lạnh lùng của anh.
Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thật đáng giận! Thì ra chỉ có cô là nhớ mãi không quên, vì anh vô tình nói ra cái tên làm cô mất ngủ cả đêm.
Cô thật sự tò mò, Tiết Xán Tâm ………. Là ai? Là người yêu cũ của anh hay sao? Là người từng làm anh tổn thương hay sao? Vì sao anh lại kèm nén nỗi đau, gọi cái tên đó?
Dù sao, cô làm chi mà nhớ đến? Quá khứ của anh cùng với cô đâu có quan hệ gì?
“Chu Vi Đồng, đủ rồi đó!" Cô nắm chặt hai tay, cất giọng nói to để đè nén cảm xúc.
Anh là ông chủ, còn cô là trợ lý của anh, cô không cần phải bỏ sức lực để chăm sóc cho anh, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không phải là bạn bè.
Hơn thế nữa mãi mãi sẽ không bao giờ phát triển thành bạn bè…….
Không biết tại sao, tự dưng lại nghĩ đến việc này làm cô hít thở khó khăn, bất giác âm thầm bấm bấm vào lòng bàn tay.
Cô ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ, mở màn hình máy vi tính lên, sửa sang lại tư liệu để lát nữa dùng trong cuộc họp, vừa mới kết nối internet, liền nhận liền mấy thông báo có tin nhắn mới, cô mở hộp thư, cả mấy tin nhắn liền của Hoàng Khải gửi tới.
Nhớ mua trò chơi giúp anh!
Tin nhắn không có nội dung, chỉ có ý chính, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, có chút tức giận.
Anh ấy không thể viết nhiều hơn mấy dòng nữa sao? Ít nhất cũng phải hỏi thăm một chút về cô ở Nhật Bản như thế nào chứ? Đi công tác có vất vả hay sao?
Kế đến, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là âm báo tin nhắn, lại là tin nhắn của Hoàng Khải gửi tới, dặn dò cô tối nay nhất định phải đến xếp hàng, nếu không đến sáng mai cũng không lấy được số thứ tự.
Chu Vi Đồng tức giận cắn răng, cô cố tình không để ý tới, một lát sau bạn trai lại gửi thêm một tin nhắn khác, lần này là một mặt cười lớn, một yêu cầu tính trẻ con.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Có thể làm sao đây? Cô bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Khải chưng ra bộ mặt đáng thương để cầu xin khiến cô khó có thể từ chối, mặc dù cô cảm thấy anh cũng rất ích kỷ, không biết cách chăm sóc, nhưng dù sao anh……… Cũng là bạn trai của cô.
Để duy trì đoạn tình cảm này, luôn có một bên phải nhượng bộ, phải không?
Vì vậy, tuy trong lòng tức giận, nhưng cô vẫn ghi nhớ việc bạn trai đã nhờ, nhìn vào đồng hồ đeo tay, nắm rõ thời gian hoàn thành công việc.
Buổi tối, sau khi cùng chủ quản cấp cao bên phía nhà xuất bản Nhật Bản dùng cơm tối, đối phương muốn mời Nghiêm Sâm đi câu lạc bộ, cô thừa cơ xin cáo lui.
“Phó tổng, tôi đến những nơi đó có vẻ không tốt cho lắm, mọi người chơi không được thoải mái, hay là tôi trở về khách sạn trước."
“Ừ." Anh gật đầu đồng ý.
Cô như được đại xá, ngồi tàu điện tới Akihabara, dự định là ngày mai sẽ phát hành trò chơi nên mọi người đã đến xếp hàng thành một hàng dài, phần lớn đều là những trạch nam đam mê trò chơi điện tử, chỉ có cô là office lady.
Vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cô, cô hơi xấu hổ, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
Sau vài giờ, thời tiết bắt đầu có mưa phùn, trước đó các trạch nam đã chuẩn bị áo mưa, cả túi ngủ không thấm nước, cùng nhau ngồi trên sàn chơi bài và trò chuyện.
Cô chỉ có một mình, nên không dám tùy tiện rời đi, sợ khi rời đi, vị trí liền bị chiếm lấy.
Có nên bỏ đi hay không?
Chu Vi Đồng lau nước trên mắt kính, bỏ vào trong ví, nhìn thấy mưa rơi càng lúc càng nhiều, cô không khỏi lẩn quẩn, cũng không thể đứng ngây ngốc đội mưa cả đêm ở đây, nhưng nghĩ đến ánh mắt mong đợi của bạn trai, cô lại thể bỏ qua.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Anh cầu xin cô chân thành như vậy, cô có thể thờ ơ bỏ qua hay sao?
Haizz, nên làm cái gì mới phải đây?
***
Mười hai giờ đêm, Nghiêm Sâm cuối cùng đã tìm được cái cớ để rời khỏi phòng bao, đi ra cửa câu lạc bộ, hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí ẩm về đêm.
Thật ra phong cách của câu lạc bộ này cũng không thô tục, các nữ nhân viên bồi rượu đều được bà chủ tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng anh vẫn không thích những trường hợp thế này. Anh đối với nữ sắc cũng không có hứng thú lớn như vậy, không giống những chủ quản người Nhật Bản kia vui vẻ thưởng thức mê say.
Nếu muốn giải tỏa áp lực công việc, anh tình nguyện tập luyện thể thao, mặc dù chỉ là tập luyện với máy chạy bộ trong nhà, có thể chạy tới lúc đổ mồ hôi cũng rất sung sướng.
Như thế so với việc chung dụng với nữ sắc còn tốt hơn nhiều.
Anh gọi một chiếc taxi, vừa ngồi lên xe liền gọi điện thoại.
Chuông reo một hồi lâu, Chu Vi Đồng mới chậm chạp nghe điện thoại.
“Alo, Phó tổng."
“Cô đã ngủ chưa?" Anh cau mày.
“Vẫn chưa, tôi…….." Cô hắt hơi một cái. “Có chuyện gì sao Phó tổng?"
“Tôi là muốn nói với cô, giúp tôi liên lạc với chủ quản chi nhánh Thượng Hải và Singapore, nhắc nhở bọn họ……………"
Lại một tiếng hắt hơi.
“Cô làm sao vậy?" Ánh mắt anh nhỏ lại, nghe đầu máy bên kia có tiếng mưa rơi rào rào.
“Cô đang ở bên ngoài sao?"
“Vâng, tôi…………." Cô vuốt lỗ mũi. “Ở Akihabara."
Một cô gái trẻ nửa đêm canh ba còn lang thang ở ngoài đường sao?
“Cô ở Akihabara làm cái gì?" Anh có vẻ không vui hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến, nhớ tới ngày trước khi vừa lên máy bay cô đã nói.
“Chẳng lẽ cô đang giúp bạn trai cô đi xếp hàng mua trò chơi điện tử sao?"
“Thật xin lỗi, Phó tổng, sáng sớm ngày mai tôi mua được liền trở về."
“Cô quên sao? Ngày mai chúng ta còn phải đi gặp khách hàng!"
“Tôi biết, Phó tổng có thể cho tôi xin phép hai giờ? Tôi sẽ cố gắng xong sớm."
“Tôi đã nói rồi, không cho xin phép!"
“Làm ơn, bạn trai tôi rất muốn có trò chơi số lượng có hạn này, tôi……..." Một tiếng ồn lớn, cô không biết có đụng vào người khác hay không, liên tiếp dùng tiếng Nhật nói xin lỗi.
Tiếp theo, có tiếng nói nhỏ.
“Cô gái xinh đẹp như vậy cũng đến xếp hàng sao? Người đẹp, cô từ chỗ nào tới?"
“Ngươi………….. Không nên sờ loạn." Anh nghe thấy cô bối rối kháng nghị.
Chuyện gì xảy ra? Cô gặp phải yêu râu xanh rồi sao?
Ngốc thật. “Cô lập tức trở về khách sạn cho tôi." Anh gầm lên.
Cô lại không trả lời, điện thoại di động rơi xuống đất, thoáng chốc cắt đứt liên lạc.
Đáng chết!
Nghiêm Sâm âm thầm nguyền rủa, không để ý ánh mắt tò mò của tài xế taxi qua kính chiếu hậu, nghiêm nghị ra lệnh quay đầu xe, chuyển hướng đến Akihabara.
***
Mưa vẫn rơi.
Mà cô như tên ngốc, mặc áo mỏng manh, chen chút chen chút trong đám người, không ngừng chà sát vào hai cánh tay, vẫn không chịu được thời tiết lạnh lẽo.
Mới vừa gặp phải yêu râu xanh dây dưa, may mà bên cạnh có mấy người đàn ông ra tay giúp đỡ, đuổi hắn đi, mấy người đàn ông thấy cô là phụ nữ ngoại quốc đáng thương, lại tốt bụng cho cô mượn cái dù để che.
Nhưng thành thật mà nói, đã quá muộn, cô toàn thân ướt đẫm, nhếch nhác cả người ướt sũng, đầu óc hỗn loạn chỉ nổi lên một ý niệm, hy vọng có thể mua nhanh lên để trở về khách sạn, đi tắm nước nóng, sau đó lười biếng chui vào làm tổ trên chiếc giường ấm áp.
Cô ruốt cuộc vẫn còn kiên trì vì cái gì? Liền cảm thấy bản thân mình thật là ngu…..
Nghiêm Sâm hơi choáng váng tỉnh lại lúc sáng sớm. Anh đã có thói quen dậy sớm, cho dù là say rượu nhưng hôm sau vẫn tỉnh dậy lúc 6 giờ, cũng giống như mọi hôm, vừa tỉnh lại là thần sần dồi dào.
Như anh bây giờ, suy sụp tinh thần, hai mắt sưng lên rất rõ ràng.
Rõ ràng là uống rất nhiều.
Anh đỡ cái trán hơi đau, nhớ lại đêm qua mình uống hết cả chai rượu whisky, không khỏi thất vọng, anh luôn tự hào vì bản thân luôn nghiêm khắc biết cách tự kiểm soát, thật sự không nên buông thả như vậy.
“Ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?" Ở phía trước tấm kính thủy tinh dài trong phòng tắm, anh lẩm bẩm trách cứ bản thân.
Người trong kính im lặng, không có cách nào cho anh một đáp án hài lòng, vì vậy anh càng tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể thao.
Anh quyết định đi tập thể dục để tinh thần phấn chấn hơn.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh kinh ngạc khi thấy Chu Vi Đồng đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở phòng khách chờ anh, trên tay còn bưng một ly nước chanh pha mật ong.
“Nghe nói say rượu uống cái này rất hữu hiệu."
Anh chần chờ nhận lấy, ánh mắt đơn thuần dò xét trên người cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng, nhanh nhẹn hoạt bát nhưng không quá dịu dàng, rất có khí chất của một office lady.
Anh nhận ra chiếc váy này là ngày anh buộc cô đi dạo ở Công ty Bách Hóa thì ‘chỉ thị’ cô mua, dù lúc ấy cô rất xấu hổ, không tình nguyện mua, nhưng khi mặc lên người thì hiệu quả không tệ, rất duyên dáng.
Dĩ nhiên, cách cái anh gọi là xinh đẹp tiêu chuẩn, còn kém rất xa, nhưng đã có tiến bộ.
Anh uống một ngụm nước chanh pha mật ong, ngẩn ngơ nhìn cô, cô đem mái tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa ở sau gáy, anh phát hiện ở cổ cô có một nốt ruồi.
Rất khéo cái nốt ruồi kia, nằm ngay trên cổ trắng của cô, vô tình trông rất nữ tính.
Anh nhớ tới Tiết Xán Tâm………. Sau gáy hình như không có nốt ruồi thế này, cô quả nhiên cùng Tiết Xán Tâm…………… Không giống nhau.
Anh ngẩn ngơ nhớ lại tối qua, anh mời cô ở lại cùng nhau uống rượu---- ------- có trời mới biết lúc đó anh đang nghĩ cái gì? Có lẽ vì ngồi uống rượu một mình quá cô đơn, có lẽ vì cô nói anh uống ít rượu một chút, đôi mắt lóe sự quan tâm rất chân thành, rất ấm áp……. Có lẽ, cũng bởi vì cô………. Nhìn rất giống với Tiết Xán Tâm……
Nhưng cô không phải là Tiết Xán Tâm……, Tiết Xán Tâm….. Sẽ không vì anh say rượu lúc sáng sớm, ân cần đưa cho anh ly nước giải rượu.
Nước chanh pha mật ong vào tận cổ, chua chua ngọt ngọt, như ngấm vào trong từng tế bào của anh, ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng, dường như cũng có chút dao động.
Anh uống xong ly nước chua ngọt, đem ly không trả lại cho cô.
“Có khá hơn chút nào không? Anh có muốn uống thêm một ly nữa không?" Cô cất giọng nói êm ái.
Anh nghe, một tia chớp xẹt qua trong tâm trí.
Đêm qua sau khi anh say rượu trở về phòng, hình như đã xảy ra chuyện gì? Anh nhớ mang máng hình như có nhìn thấy cô, sau đó thân mật? Anh lúc không có ý thức nhận nhầm cô? Cô sẽ phản ứng ra sao? Chẳng lẽ cảm thấy anh rất buồn cười?
Một hồi lâu thấy anh không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa: “Phó tổng, anh có muốn uống nữa không?"
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt cô rất tự nhiên, ngược lại là anh, theo bản năng nghĩ tránh đi ánh mắt sáng ngời của cô.
“Không uống!" Anh tức giận, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao lại tức giận, xoay người bước nhanh ra cửa.
“Phó tổng, anh đừng quên sáng nay có cuộc họp lúc 10 giờ." Giọng nói êm ái phát ra sau lưng anh.
Nói nhảm! Còn cần cô phải nhắc nhở sao? Anh hiện tại sẽ không quên công việc!
Anh quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với cô.
***
Anh đang bực bội chuyện gì sao?
Chu Vi Đồng nghĩ mãi cũng không thông, không hiểu mình đã chọc giận ông chủ ở đâu, làm cho anh phải dùng thái độ vô lễ đối với cô.
Đáp án duy nhất chính là, chính là cá tính riêng của anh, anh vốn là như vậy không thể nói lý với người khác, đúng là hết thuốc chữa.
“Khó được hôm nay tôi muốn đối với anh tốt một chút." Cô tức giận thì thầm. Nói không quan tâm là gạt người, cô chính là để ý thái độ hống hách ngang ngược của anh.
Sợ anh cảm thấy xấu hổ, cô cố tình vờ như không có việc gì, như thể tối hôm qua anh nhận thức sai về mục tiêu của cô là không xảy ra, sự thân thiện của cô chỉ đổi lấy lạnh lùng của anh.
Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thật đáng giận! Thì ra chỉ có cô là nhớ mãi không quên, vì anh vô tình nói ra cái tên làm cô mất ngủ cả đêm.
Cô thật sự tò mò, Tiết Xán Tâm ………. Là ai? Là người yêu cũ của anh hay sao? Là người từng làm anh tổn thương hay sao? Vì sao anh lại kèm nén nỗi đau, gọi cái tên đó?
Dù sao, cô làm chi mà nhớ đến? Quá khứ của anh cùng với cô đâu có quan hệ gì?
“Chu Vi Đồng, đủ rồi đó!" Cô nắm chặt hai tay, cất giọng nói to để đè nén cảm xúc.
Anh là ông chủ, còn cô là trợ lý của anh, cô không cần phải bỏ sức lực để chăm sóc cho anh, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không phải là bạn bè.
Hơn thế nữa mãi mãi sẽ không bao giờ phát triển thành bạn bè…….
Không biết tại sao, tự dưng lại nghĩ đến việc này làm cô hít thở khó khăn, bất giác âm thầm bấm bấm vào lòng bàn tay.
Cô ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ, mở màn hình máy vi tính lên, sửa sang lại tư liệu để lát nữa dùng trong cuộc họp, vừa mới kết nối internet, liền nhận liền mấy thông báo có tin nhắn mới, cô mở hộp thư, cả mấy tin nhắn liền của Hoàng Khải gửi tới.
Nhớ mua trò chơi giúp anh!
Tin nhắn không có nội dung, chỉ có ý chính, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, có chút tức giận.
Anh ấy không thể viết nhiều hơn mấy dòng nữa sao? Ít nhất cũng phải hỏi thăm một chút về cô ở Nhật Bản như thế nào chứ? Đi công tác có vất vả hay sao?
Kế đến, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là âm báo tin nhắn, lại là tin nhắn của Hoàng Khải gửi tới, dặn dò cô tối nay nhất định phải đến xếp hàng, nếu không đến sáng mai cũng không lấy được số thứ tự.
Chu Vi Đồng tức giận cắn răng, cô cố tình không để ý tới, một lát sau bạn trai lại gửi thêm một tin nhắn khác, lần này là một mặt cười lớn, một yêu cầu tính trẻ con.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Có thể làm sao đây? Cô bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Khải chưng ra bộ mặt đáng thương để cầu xin khiến cô khó có thể từ chối, mặc dù cô cảm thấy anh cũng rất ích kỷ, không biết cách chăm sóc, nhưng dù sao anh……… Cũng là bạn trai của cô.
Để duy trì đoạn tình cảm này, luôn có một bên phải nhượng bộ, phải không?
Vì vậy, tuy trong lòng tức giận, nhưng cô vẫn ghi nhớ việc bạn trai đã nhờ, nhìn vào đồng hồ đeo tay, nắm rõ thời gian hoàn thành công việc.
Buổi tối, sau khi cùng chủ quản cấp cao bên phía nhà xuất bản Nhật Bản dùng cơm tối, đối phương muốn mời Nghiêm Sâm đi câu lạc bộ, cô thừa cơ xin cáo lui.
“Phó tổng, tôi đến những nơi đó có vẻ không tốt cho lắm, mọi người chơi không được thoải mái, hay là tôi trở về khách sạn trước."
“Ừ." Anh gật đầu đồng ý.
Cô như được đại xá, ngồi tàu điện tới Akihabara, dự định là ngày mai sẽ phát hành trò chơi nên mọi người đã đến xếp hàng thành một hàng dài, phần lớn đều là những trạch nam đam mê trò chơi điện tử, chỉ có cô là office lady.
Vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cô, cô hơi xấu hổ, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
Sau vài giờ, thời tiết bắt đầu có mưa phùn, trước đó các trạch nam đã chuẩn bị áo mưa, cả túi ngủ không thấm nước, cùng nhau ngồi trên sàn chơi bài và trò chuyện.
Cô chỉ có một mình, nên không dám tùy tiện rời đi, sợ khi rời đi, vị trí liền bị chiếm lấy.
Có nên bỏ đi hay không?
Chu Vi Đồng lau nước trên mắt kính, bỏ vào trong ví, nhìn thấy mưa rơi càng lúc càng nhiều, cô không khỏi lẩn quẩn, cũng không thể đứng ngây ngốc đội mưa cả đêm ở đây, nhưng nghĩ đến ánh mắt mong đợi của bạn trai, cô lại thể bỏ qua.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Anh cầu xin cô chân thành như vậy, cô có thể thờ ơ bỏ qua hay sao?
Haizz, nên làm cái gì mới phải đây?
***
Mười hai giờ đêm, Nghiêm Sâm cuối cùng đã tìm được cái cớ để rời khỏi phòng bao, đi ra cửa câu lạc bộ, hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí ẩm về đêm.
Thật ra phong cách của câu lạc bộ này cũng không thô tục, các nữ nhân viên bồi rượu đều được bà chủ tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng anh vẫn không thích những trường hợp thế này. Anh đối với nữ sắc cũng không có hứng thú lớn như vậy, không giống những chủ quản người Nhật Bản kia vui vẻ thưởng thức mê say.
Nếu muốn giải tỏa áp lực công việc, anh tình nguyện tập luyện thể thao, mặc dù chỉ là tập luyện với máy chạy bộ trong nhà, có thể chạy tới lúc đổ mồ hôi cũng rất sung sướng.
Như thế so với việc chung dụng với nữ sắc còn tốt hơn nhiều.
Anh gọi một chiếc taxi, vừa ngồi lên xe liền gọi điện thoại.
Chuông reo một hồi lâu, Chu Vi Đồng mới chậm chạp nghe điện thoại.
“Alo, Phó tổng."
“Cô đã ngủ chưa?" Anh cau mày.
“Vẫn chưa, tôi…….." Cô hắt hơi một cái. “Có chuyện gì sao Phó tổng?"
“Tôi là muốn nói với cô, giúp tôi liên lạc với chủ quản chi nhánh Thượng Hải và Singapore, nhắc nhở bọn họ……………"
Lại một tiếng hắt hơi.
“Cô làm sao vậy?" Ánh mắt anh nhỏ lại, nghe đầu máy bên kia có tiếng mưa rơi rào rào.
“Cô đang ở bên ngoài sao?"
“Vâng, tôi…………." Cô vuốt lỗ mũi. “Ở Akihabara."
Một cô gái trẻ nửa đêm canh ba còn lang thang ở ngoài đường sao?
“Cô ở Akihabara làm cái gì?" Anh có vẻ không vui hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến, nhớ tới ngày trước khi vừa lên máy bay cô đã nói.
“Chẳng lẽ cô đang giúp bạn trai cô đi xếp hàng mua trò chơi điện tử sao?"
“Thật xin lỗi, Phó tổng, sáng sớm ngày mai tôi mua được liền trở về."
“Cô quên sao? Ngày mai chúng ta còn phải đi gặp khách hàng!"
“Tôi biết, Phó tổng có thể cho tôi xin phép hai giờ? Tôi sẽ cố gắng xong sớm."
“Tôi đã nói rồi, không cho xin phép!"
“Làm ơn, bạn trai tôi rất muốn có trò chơi số lượng có hạn này, tôi……..." Một tiếng ồn lớn, cô không biết có đụng vào người khác hay không, liên tiếp dùng tiếng Nhật nói xin lỗi.
Tiếp theo, có tiếng nói nhỏ.
“Cô gái xinh đẹp như vậy cũng đến xếp hàng sao? Người đẹp, cô từ chỗ nào tới?"
“Ngươi………….. Không nên sờ loạn." Anh nghe thấy cô bối rối kháng nghị.
Chuyện gì xảy ra? Cô gặp phải yêu râu xanh rồi sao?
Ngốc thật. “Cô lập tức trở về khách sạn cho tôi." Anh gầm lên.
Cô lại không trả lời, điện thoại di động rơi xuống đất, thoáng chốc cắt đứt liên lạc.
Đáng chết!
Nghiêm Sâm âm thầm nguyền rủa, không để ý ánh mắt tò mò của tài xế taxi qua kính chiếu hậu, nghiêm nghị ra lệnh quay đầu xe, chuyển hướng đến Akihabara.
***
Mưa vẫn rơi.
Mà cô như tên ngốc, mặc áo mỏng manh, chen chút chen chút trong đám người, không ngừng chà sát vào hai cánh tay, vẫn không chịu được thời tiết lạnh lẽo.
Mới vừa gặp phải yêu râu xanh dây dưa, may mà bên cạnh có mấy người đàn ông ra tay giúp đỡ, đuổi hắn đi, mấy người đàn ông thấy cô là phụ nữ ngoại quốc đáng thương, lại tốt bụng cho cô mượn cái dù để che.
Nhưng thành thật mà nói, đã quá muộn, cô toàn thân ướt đẫm, nhếch nhác cả người ướt sũng, đầu óc hỗn loạn chỉ nổi lên một ý niệm, hy vọng có thể mua nhanh lên để trở về khách sạn, đi tắm nước nóng, sau đó lười biếng chui vào làm tổ trên chiếc giường ấm áp.
Cô ruốt cuộc vẫn còn kiên trì vì cái gì? Liền cảm thấy bản thân mình thật là ngu…..
Tác giả :
Quý Khả Tường