Nếu Như Có Một Ngày
Chương 23-2
Nghĩ hết chuyện thì cũng tới nơi. Trả tiền xe, vừa bước xuống liền thấy xe Giang Đông dừng ngay trước cửa nhà. Tất nhiên nguồn gốc của tội ác cũng đang đứng ben cạnh đó. Trời đã vào đông, từ xa nhìn lại anh vaannx rất ưa nhìn, cho dù cô có bị cận thị nhìn không rõ khuôn mặt anh, nhưng khí chất tỏa ra từ bên trong lẫn bên ngoài đủ để cô đứng từ xa thế này cũng có thể cảm nhận được. Áo khoác màu đen làm cơ thể anh càng thêm cao lớn. Trước đây cô rất tự hào về điểm này, anh mặc gì cũng đẹp, còn cô giúp anh ăn vân phong độ ngời ngời, đứng cạnh Trác Lan ngạo nghễ nói: “ Xem đi, người đàn ông của tớ mặc kiểu gì cũng đẹp." Khi đó Trác Lan luôn coi thường cô, nói cô nếu không có Giang Đông chắc chắn không sống nổi. Hiện tại đã chứng minh, câu nói đó xem ra sai rồi, giờ không có Giang Đông cô vẫn đang sống, chưa cần biết sống có tốt không, ít nhất là không nghĩ tới việc đi chết. Cho nên mới nói, cuộc sống này dù kom có ai kia thì bạn vẫn có thể tiếp tục sống, chỉ cần bạn muốn sống.
Long Nữ chậm rãi bước tới, ngẩng đầu nói: “Anh tới rồi à?"
“Ừ, đi vào thôi", nói xong anh quay người đi vào trong trước, Long Nữ ngây người ra đó, nghệt ra nhìn theo. Cô cho rằng anh sẽ mắng cô chuyện hôm qua,ít nhất cũng sẽ hỏi cô đầu đuôi sự tình là thế nào, nhưng một câu anh cũng không hỏi tới, điều này làm cô có chút hụt hẫng. Long Nữ ra sức lắc đầu, mình không thể thiếu chí khí như vậy, sao lại có suy nghĩ đó chứ, rồi cô vội theo sau anh đi vào nhà.
Ông Long vẫn đang ở trong thư phòng nói chuyện với Giang Đông, bà Long cùng Long Nữ trong bếp nấu cơm. Bà Long luôn tự trách mình về chuyện Long Nữ không biết bếp núc, là một người vợ hiền dâu thảo sao có thể không biết nấu nướng chứ, phải hiểu là muốn nắm được trái tim người đàn ông thì đầu tiên phải nắm lấy cái dạ dày của anh ta. Vì thế mỗi lần Long Nữ tới bà đều bắt cô vào bếp học tập. Nhưng thực tế đã chứng minh Long Nữ quả thật không có chút năng khiếu nào trong việc này. Cho dù cô có nấu xong thì tạo hình khủng bố của món anh mới nhìn thôi Giang Đông đã thấy sợ, ăn một miếng gọi là cổ vũ cũng không dám, thế nên cô cũng lười không buồn học.
Sắp đến giờ ăn, Long Nữ chạy lên lầu gọi ông Long và Giang Đông xuống ăn cơm, đúng lúc mở cửa thì nghe thấy đoạn họi thoại của hai người.
“Con bé Long Nữ gần đây không gây chuyện chứ?" Giọng nói của ông Long trầm mạnh, nghe rất hay, giống như âm thanh phát ra từ chiếc đại vĩ cầm.
“Ba, ba đừng lo lắng cho bọn con, Long Nữ hiểu chuyện như vậy sao lại gây ra chuyện gì được." Giang Đông nói rất thành thật, trước mặt người lớn anh luôn thể hiện là một người hoàn hảo không tỳ vết. Tất cả cài xấu thì để cô gánh, nghĩ tới đây cô nghiến răng ken két.
“Hai đứa ổn thì được rồi, ba vẫn luôn lo Long Nữ không xứng với con. Ba chỉ có một đứa con gái là nó, từ nhỏ đã mang nhiều tâm tư, không thích trò chuyện, nhưng nó rất biết vâng lời, ngoan ngoãn, ba luôn muốn tìm cho nó một chỗ dựa. Con bé ngốc nghếch, lúc nào cũng hệt đứa trẻ chưa chịu lớn. Đối với người đàn ông mà nói thì một người vợ như vậy có khi là hạnh phúc, cũng có khi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nó là con gái của ba, bất luận nó thế nào thì ba cũng hy vọng nó có thể hạnh phúc. Ba luôn rất coi trọng con, có lẽ con không yêu nó nhiều, nhưng ba biết con có thể mang lại cho nó hạnh phúc. Đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, cái gì cần giải quyết thì vãn nên giải quyết." Lúc ông Long nói đến đây, trong giọng nói có vẻ uy nghiêm khó che giấu, rất có uy lực.
Giang Đông nghe ông nói tới đây, ngẩng đầu nhìn ông nói: “Ba, ba an tâm."
Long Nữ không gọi họ, một mình đi xuống lầu. Từ nhỏ cô luôn cảm thấy ba không yêu thương cô nhiều. Cô luôn nghĩ rằng có lẽ ba thích có một đứ con trai hơn, một đứa con trai có thể kế tục sự nghiệp của ba. Cô chỉ là một đứa con gái yếu đuối như công chúa cấm cung. Vì thế từ nhỏ cô đã rất cố gắng, việc gì cũng giành thứ nhất để ba thấy cô không hề thua kém con trai. Hôm nay cô mới biết, người cha vẫn luôn nghiêm nghị, rất ít khi cười với cô thật ra vô cùng yêu thương cô. Tình yêu của người cha không có lời, có lẽ chính là như thế này. Đối diện với tình yêu này, làm sao cô có thể nói với ba rằng người chồng mà ba chọn lựa cho cô đã phản bội hôn nhân của họ rồi? Còn cô, đứa con gái luôn làm ba an tâm, đã lựa chọn ly hôn. Tất cả chuyện này ba có chịu đựng nổi không đây?
Long Nữ chậm rãi bước tới, ngẩng đầu nói: “Anh tới rồi à?"
“Ừ, đi vào thôi", nói xong anh quay người đi vào trong trước, Long Nữ ngây người ra đó, nghệt ra nhìn theo. Cô cho rằng anh sẽ mắng cô chuyện hôm qua,ít nhất cũng sẽ hỏi cô đầu đuôi sự tình là thế nào, nhưng một câu anh cũng không hỏi tới, điều này làm cô có chút hụt hẫng. Long Nữ ra sức lắc đầu, mình không thể thiếu chí khí như vậy, sao lại có suy nghĩ đó chứ, rồi cô vội theo sau anh đi vào nhà.
Ông Long vẫn đang ở trong thư phòng nói chuyện với Giang Đông, bà Long cùng Long Nữ trong bếp nấu cơm. Bà Long luôn tự trách mình về chuyện Long Nữ không biết bếp núc, là một người vợ hiền dâu thảo sao có thể không biết nấu nướng chứ, phải hiểu là muốn nắm được trái tim người đàn ông thì đầu tiên phải nắm lấy cái dạ dày của anh ta. Vì thế mỗi lần Long Nữ tới bà đều bắt cô vào bếp học tập. Nhưng thực tế đã chứng minh Long Nữ quả thật không có chút năng khiếu nào trong việc này. Cho dù cô có nấu xong thì tạo hình khủng bố của món anh mới nhìn thôi Giang Đông đã thấy sợ, ăn một miếng gọi là cổ vũ cũng không dám, thế nên cô cũng lười không buồn học.
Sắp đến giờ ăn, Long Nữ chạy lên lầu gọi ông Long và Giang Đông xuống ăn cơm, đúng lúc mở cửa thì nghe thấy đoạn họi thoại của hai người.
“Con bé Long Nữ gần đây không gây chuyện chứ?" Giọng nói của ông Long trầm mạnh, nghe rất hay, giống như âm thanh phát ra từ chiếc đại vĩ cầm.
“Ba, ba đừng lo lắng cho bọn con, Long Nữ hiểu chuyện như vậy sao lại gây ra chuyện gì được." Giang Đông nói rất thành thật, trước mặt người lớn anh luôn thể hiện là một người hoàn hảo không tỳ vết. Tất cả cài xấu thì để cô gánh, nghĩ tới đây cô nghiến răng ken két.
“Hai đứa ổn thì được rồi, ba vẫn luôn lo Long Nữ không xứng với con. Ba chỉ có một đứa con gái là nó, từ nhỏ đã mang nhiều tâm tư, không thích trò chuyện, nhưng nó rất biết vâng lời, ngoan ngoãn, ba luôn muốn tìm cho nó một chỗ dựa. Con bé ngốc nghếch, lúc nào cũng hệt đứa trẻ chưa chịu lớn. Đối với người đàn ông mà nói thì một người vợ như vậy có khi là hạnh phúc, cũng có khi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nó là con gái của ba, bất luận nó thế nào thì ba cũng hy vọng nó có thể hạnh phúc. Ba luôn rất coi trọng con, có lẽ con không yêu nó nhiều, nhưng ba biết con có thể mang lại cho nó hạnh phúc. Đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, cái gì cần giải quyết thì vãn nên giải quyết." Lúc ông Long nói đến đây, trong giọng nói có vẻ uy nghiêm khó che giấu, rất có uy lực.
Giang Đông nghe ông nói tới đây, ngẩng đầu nhìn ông nói: “Ba, ba an tâm."
Long Nữ không gọi họ, một mình đi xuống lầu. Từ nhỏ cô luôn cảm thấy ba không yêu thương cô nhiều. Cô luôn nghĩ rằng có lẽ ba thích có một đứ con trai hơn, một đứa con trai có thể kế tục sự nghiệp của ba. Cô chỉ là một đứa con gái yếu đuối như công chúa cấm cung. Vì thế từ nhỏ cô đã rất cố gắng, việc gì cũng giành thứ nhất để ba thấy cô không hề thua kém con trai. Hôm nay cô mới biết, người cha vẫn luôn nghiêm nghị, rất ít khi cười với cô thật ra vô cùng yêu thương cô. Tình yêu của người cha không có lời, có lẽ chính là như thế này. Đối diện với tình yêu này, làm sao cô có thể nói với ba rằng người chồng mà ba chọn lựa cho cô đã phản bội hôn nhân của họ rồi? Còn cô, đứa con gái luôn làm ba an tâm, đã lựa chọn ly hôn. Tất cả chuyện này ba có chịu đựng nổi không đây?
Tác giả :
Phong Lai Đích Tây Lâm