Nếu Như Chưa Từng Gặp Anh
Chương 12: Những ký ức về mẹ…
Tình yêu của người mẹ là yên bình, Nó không cần bạn phải đạt được, nó không cần bạn phải xứng đáng.
(Erich Fromm)
Anh ngồi cạnh em, bang tay bé nhỏ của em nằm gọn trong tay anh. Em thì thầm đủ để anh nghe thấy: “Bàn tay anh thật ấm, thật rộng, vì có thể ôm trọn cả cuộc đời em cơ mà."
Tôi thích M lúc ấy. Im lặng. Sự im lặng và nét mặt ưu nhã của M khiến tôi run rẫy như bóc một món quà đặc biệt. M có hàm rang trắng đều tăm tắp trên gương mặt rất trí thức pha chú lãng tử. Thật ngạc nhiên, một ngày tôi thấy hình ảnh của M trong tấm hình thời du học ở Pháp: bộ đồ phủ vận trên hình, ánh mắt trống rỗng nhìn tận đâu đâu. Lúc đó, chắc anh rất buồn. Cuộc sống du học, nhìn tưởng sang trọng mà thực tình lại nhiều nổi cô đơn.
- Anh mặc đồ phủi, đẹp thật! – Tôi nhình sang M chờ đợi.
Hình như, người con gái lúc xao long thường hay hồi hộp, chờ đợi, giống như giọt cà phê tí tách, nhẫn nại nhỏ giọt đắng xuống đáy ly. Thật lâu, nhưng bùi ngùi đầu lưỡi.
M ngước mắt nhìn sang tôi, ánh mắt thoáng vui vì lời khen đã chạm vào đâu đó sự tự tin của M, bởi thanh xuân của anh thật khoáng đạt…
Ngọn đồi thoai thoải, trải dài xuống những khu ruộc bậc thang ngọt ngào màu xang đồi núi. Tôi dựa vào vai M, như thế bở vai rộng và đầy đặn ấy đã thuộc về tôi từ giây phút mặc nhiên này.
- Anh à, mẹ em bảo rằng, khi nào con gặp một chàng trai, cho con bờ vai để dựa vào lúc mệt mỏi, thì đó chính là chàng trai mà con mắc nợ kiếp này từ kiếp trước. Con nhớ phải đối xử tối với người ta nhé! – Tôi cúi xuống, giọng nhỏ dần, gương mặt e thẹn.
- Em có giống mẹ không? – M nhìn sang tôi nè, dè dặt hỏi.
- Có. Giống nhất là khi em buồn. Vì mẹ có đôi mắt đầy nước…
Như hiểu ra điều gì, M choàng tay, giữ đôi vai gầy đang run lên từng hồi. Tôi bị nghẹn kỷ niệm mỗi lần nhắc đến mẹ. Sự dịu dàng đến từ M, từ đôi mắt màu nâu nhạt mà chỉ khi anh gỡ cặp kính cận, tôi mới có thể nhìn thấy, thật gần.
- Em ước được như cô bé bán diêm, anh à! Để mỗi lần đốt lên một que diêm, lại có thể nhìn thấy những kỷ niệm ngọt ngào, ấm áp. Nhưng cuộc đời này, không có cổ tích. Em đã không gặp mẹ, 20 năm rồi. Anh có biết không? Em đã có một buổi chiều mùa hè buồn nhất trong cuộc đời. Một buổi chiều hoài không thấy bóng mẹ. Mùi vừng thơm vảng vất khắp căn nhà ngói năm gian, lụp xụp trong ký ức đong đầy tình yêu thương của mẹ.
Cho đến bây giờ, dù sống trong ngôi nhà rộng lớn, hay đặt chân đến nơi sang trọng, em vẫn nhớ thẳng thẻo cái ngày mà em không còn mẹ nữa. Anh! Đó thực sự là mùa hè buồn nhất trong cuộc đời.
Bàn tay của M như hơi nóng từ chiếc lò sưởi. Ấm. Hơi lạnh từ bàn tay tôi truyền qua tay anh. Cảm nhận được sự run rẩy của cô bé đang mắc kẹt trong quá khứ, bàn tay M dường như ấm hơn, có lúc tôi chỉ mong giây phút này sẽ là mãi mãi. Sẽ không phải vì hoàng hôn, hay bình minh mà dừng lại. Giây phút cảm giác như được M yêu thương. Chỉ cần có cảm giác thôi, cũng đủ hạnh phúc rồi. Phải vậy không?
- Anh cũng từng buồn, buồn dăng dẳng trong nhiều đêm khi gom nhặt tuổi thơ của mình. Có những lúc, anh cũng mắc kẹt trong quá khứ tự ti của một đứa trẻ ước sao mình có một cuốn truyện tranh Doraemon như đứa bạn cùng xóm. Nhưng mà, mẹ anh không mấy khi quan tâm xem anh thích gì, thực sự chờ đợi điều gì? Anh không có lời chúc phúc và quà tặng vào những ngày Tết Thiếu nhi, thậm chí, không được chơi cùng chúng bạn. Như vậy, có phải tuổi thơ của anh đã bị đánh cắp rồi không?
Tôi ngước nhìn M, người con trai mà tôi nghĩ đến khi ngồi ăn hạt dẻ nướng ở đầu phố. Lúc đó, gió mùa đông bắc thổi về ồ ạt, tôi ước có bàn tay M nắm chặt tay tôi lại, để tôi không bị lạnh giá cuốn đi. Lúc đó, tôi tin anh có thể giữ tôi lại. Anh có thể làm ấm tôi, chỉ cần một bàn tay.
- Này M, anh đừng buồn nữa. Chúng ta đều có những vết sẹo trong tuổi thơ của mình. Vết sẹo nhỏ hay lớn, điều vĩnh cửu theo ta trong suốt những năm tháng cuộc đời, như một người bạn. Mỗi lần nhìn vào kỷ niệm ấy, anh có thèm được khóc không? Còn em, mỗi khi khóc như đứa trẻ, em lại tìm thấy một phần tuổi thơ bị đánh cắp của mình, nó vẫn vẹn nguyên trong ký ức của em. Anh à! Em nhớ mẹ lắm. Rất nhớ. Anh có thế không?
_
(Erich Fromm)
Anh ngồi cạnh em, bang tay bé nhỏ của em nằm gọn trong tay anh. Em thì thầm đủ để anh nghe thấy: “Bàn tay anh thật ấm, thật rộng, vì có thể ôm trọn cả cuộc đời em cơ mà."
Tôi thích M lúc ấy. Im lặng. Sự im lặng và nét mặt ưu nhã của M khiến tôi run rẫy như bóc một món quà đặc biệt. M có hàm rang trắng đều tăm tắp trên gương mặt rất trí thức pha chú lãng tử. Thật ngạc nhiên, một ngày tôi thấy hình ảnh của M trong tấm hình thời du học ở Pháp: bộ đồ phủ vận trên hình, ánh mắt trống rỗng nhìn tận đâu đâu. Lúc đó, chắc anh rất buồn. Cuộc sống du học, nhìn tưởng sang trọng mà thực tình lại nhiều nổi cô đơn.
- Anh mặc đồ phủi, đẹp thật! – Tôi nhình sang M chờ đợi.
Hình như, người con gái lúc xao long thường hay hồi hộp, chờ đợi, giống như giọt cà phê tí tách, nhẫn nại nhỏ giọt đắng xuống đáy ly. Thật lâu, nhưng bùi ngùi đầu lưỡi.
M ngước mắt nhìn sang tôi, ánh mắt thoáng vui vì lời khen đã chạm vào đâu đó sự tự tin của M, bởi thanh xuân của anh thật khoáng đạt…
Ngọn đồi thoai thoải, trải dài xuống những khu ruộc bậc thang ngọt ngào màu xang đồi núi. Tôi dựa vào vai M, như thế bở vai rộng và đầy đặn ấy đã thuộc về tôi từ giây phút mặc nhiên này.
- Anh à, mẹ em bảo rằng, khi nào con gặp một chàng trai, cho con bờ vai để dựa vào lúc mệt mỏi, thì đó chính là chàng trai mà con mắc nợ kiếp này từ kiếp trước. Con nhớ phải đối xử tối với người ta nhé! – Tôi cúi xuống, giọng nhỏ dần, gương mặt e thẹn.
- Em có giống mẹ không? – M nhìn sang tôi nè, dè dặt hỏi.
- Có. Giống nhất là khi em buồn. Vì mẹ có đôi mắt đầy nước…
Như hiểu ra điều gì, M choàng tay, giữ đôi vai gầy đang run lên từng hồi. Tôi bị nghẹn kỷ niệm mỗi lần nhắc đến mẹ. Sự dịu dàng đến từ M, từ đôi mắt màu nâu nhạt mà chỉ khi anh gỡ cặp kính cận, tôi mới có thể nhìn thấy, thật gần.
- Em ước được như cô bé bán diêm, anh à! Để mỗi lần đốt lên một que diêm, lại có thể nhìn thấy những kỷ niệm ngọt ngào, ấm áp. Nhưng cuộc đời này, không có cổ tích. Em đã không gặp mẹ, 20 năm rồi. Anh có biết không? Em đã có một buổi chiều mùa hè buồn nhất trong cuộc đời. Một buổi chiều hoài không thấy bóng mẹ. Mùi vừng thơm vảng vất khắp căn nhà ngói năm gian, lụp xụp trong ký ức đong đầy tình yêu thương của mẹ.
Cho đến bây giờ, dù sống trong ngôi nhà rộng lớn, hay đặt chân đến nơi sang trọng, em vẫn nhớ thẳng thẻo cái ngày mà em không còn mẹ nữa. Anh! Đó thực sự là mùa hè buồn nhất trong cuộc đời.
Bàn tay của M như hơi nóng từ chiếc lò sưởi. Ấm. Hơi lạnh từ bàn tay tôi truyền qua tay anh. Cảm nhận được sự run rẩy của cô bé đang mắc kẹt trong quá khứ, bàn tay M dường như ấm hơn, có lúc tôi chỉ mong giây phút này sẽ là mãi mãi. Sẽ không phải vì hoàng hôn, hay bình minh mà dừng lại. Giây phút cảm giác như được M yêu thương. Chỉ cần có cảm giác thôi, cũng đủ hạnh phúc rồi. Phải vậy không?
- Anh cũng từng buồn, buồn dăng dẳng trong nhiều đêm khi gom nhặt tuổi thơ của mình. Có những lúc, anh cũng mắc kẹt trong quá khứ tự ti của một đứa trẻ ước sao mình có một cuốn truyện tranh Doraemon như đứa bạn cùng xóm. Nhưng mà, mẹ anh không mấy khi quan tâm xem anh thích gì, thực sự chờ đợi điều gì? Anh không có lời chúc phúc và quà tặng vào những ngày Tết Thiếu nhi, thậm chí, không được chơi cùng chúng bạn. Như vậy, có phải tuổi thơ của anh đã bị đánh cắp rồi không?
Tôi ngước nhìn M, người con trai mà tôi nghĩ đến khi ngồi ăn hạt dẻ nướng ở đầu phố. Lúc đó, gió mùa đông bắc thổi về ồ ạt, tôi ước có bàn tay M nắm chặt tay tôi lại, để tôi không bị lạnh giá cuốn đi. Lúc đó, tôi tin anh có thể giữ tôi lại. Anh có thể làm ấm tôi, chỉ cần một bàn tay.
- Này M, anh đừng buồn nữa. Chúng ta đều có những vết sẹo trong tuổi thơ của mình. Vết sẹo nhỏ hay lớn, điều vĩnh cửu theo ta trong suốt những năm tháng cuộc đời, như một người bạn. Mỗi lần nhìn vào kỷ niệm ấy, anh có thèm được khóc không? Còn em, mỗi khi khóc như đứa trẻ, em lại tìm thấy một phần tuổi thơ bị đánh cắp của mình, nó vẫn vẹn nguyên trong ký ức của em. Anh à! Em nhớ mẹ lắm. Rất nhớ. Anh có thế không?
_
Tác giả :
Thủy Anna