Nếu Như Anh Yêu Em
Chương 52
Vệ Tư Bình im lặng một lát trong điện thoại rồi nói với tôi: “Thực ra nếu có cách có thể lấy được quyền sử dụng của mảnh đất đó, chuyện còn lại, Mộng Hàn nhất định có thể tự giải quyết."
“Ý ông là gì?" Vệ Tư Bình lẽ nào không phải vì mảnh đất đó, vậy thứ ông ta cần là cái gì?
“Tôi có thể nói cho cô biết, Cục trưởng Cục quản lý Tài nguyên tỉnh Thiên Tân có mối quan hệ rất không bình thường với Mộng Hàn, cô có thể tìm ông ta thử xem."
Trong khẩu khí Vệ Tư Bình không có chút cảm xúc gì, tôi nghi ngờ nhưng vẫn ghi lại số điện thoại ông ta cho tôi.
Lúc tôi gặp được vị Cục trưởng này, thì tôi lại sững sờ.
Văn phòng rất lớn, bên trái đặt bộ sofa da màu sậm. Một người đàn ông trung niên đứng dậy từ chiếc bàn trước mặt, đi tới phía tôi, chỉ vào ghế sofa nói: “Ngồi đi!"
Người đàn ông trước mắt nhìn có vẻ không hơn Vệ Tư Bình vài tuổi, giữa đôi mày rõ ràng có vài phần giống Mộng Hàn.
Trong chốc lát tôi thư thái, ông ấy cũng họ Sở, lẽ nào ông ta là bố của Mộng Hàn?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có chút đồng tình với mẹ Mộng Hàn. Nếu hai người họ cùng lúc đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng mẹ anh ấy còn lớn hơn mười mấy tuổi so với vị Cục trưởng Sở trước mặt. Một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi, vất vả nuôi con trai lớn thành người, tự nhiên sẽ lộ rõ vẻ bôn ba. Còn chồng bà ấy đến tuổi trung niên rồi vẫn rạng ngời, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt ông ta.
Nghĩ như vậy, mẹ Mộng Hàn cũng chẳng qua là một người đáng thương, nghĩ tới đây sự căm ghét đối với bà ấy dường như ít đi vài phần.
“Cô tên là Tiêu Đồng Đồng?" Giọng nói của ông ta trầm thấp.
“Vâng!" Tôi lễ phép gật đầu, phát hiện ông ta cũng quan sát tôi từ trên xuống dưới.
Dù quan hệ giữa ông ta và mẹ Mộng Hàn đã ly hôn, tự nhiên quan hệ nói càng gần lại càng không thể bị cự tuyệt, cho nên tôi nói thẳng tôi là vợ của Mộng Hàn, vì vậy ông ta nhìn tôi kĩ như vậy, tôi không thấy lạ.
Không phân biệt là thích hay không, ông ta bưng ly trà nói với tôi: “Uống trà đi, Hoàng Sơn Mao Phong chuẩn, cô nếm thử đi."
“Xin lỗi, Cục trưởng Sở, cháu không thích uống trà, bây giờ càng không có tâm trạng." Tôi nói thẳng, nói thật luôn.
“Là vì Mộng Hàn khiến cháu tới tìm tôi?" Giọng nói ông ấy nghe không đoán được cảm xúc, nhưng có sự lạnh lùng xa cách.
“Sở Mộng Hàn!" Nói cả tên cả họ. Nếu không phải vì họ trông quá giống nhau, thì có lẽ tôi không thể liên tưởng họ là bố con.
Tôi há hốc miệng, quyết định không dùng thân phận Mộng Hàn, nói thẳng: “Không phải, là cháu tự muốn đến tìm bác."
Ông ta cười nhạt một tiếng, thấn sắc kiêu ngạo nói: “Sở Mộng Hàn nhất định đã nói với cô, quan hệ giữa tôi và cậu ấy rồi chứ?"
Tôi lén thở dài, thật sự xin lỗi, sự tồn tại của Cục trưởng Sở, Mộng Hàn chưa từng đề cập tới, ngay cả mẹ anh ấy cũng chưa từng.
“Bác là bố của Mộng Hàn sao?" Tôi thử hỏi. Ly trà đặt xuống bàn, ông ta quả quyết nói: “Không phải!"
Lẽ nào tôi đoán sai? Trong lòng tôi có chút căng thẳng.
“Tôi ghét nhất họ dùng chiêu bài của tôi để gây chuyện bên ngoài. Từ vài năm trước, chúng tôi đã nói rất rõ rồi, cho nên hôm nay cậu ta bảo cô đến tìm tôi, bất luận là chuyện gì, e là cô uổng công rồi."
Tôi đột nhiên có chút hiểu ra, vị Cục trưởng Sở này, luôn nghi ngờ Mộng Hàn dùng danh của ông ta để gây chuyện bên ngoài. Lẽ nào ông ấy cho rằng thành tựu ngày nay của Mộng Hàn là dựa vào ông ấy? Tôi không nhịn nổi và thấy bất bình, “Mộng Hàn xưa nay chưa từng dùng danh nghĩa của ông để làm việc, điểm này ông hoàn toàn có thể yên tâm."
Nghĩ tới căn phòng nhỏ xấu xí của anh ấy, sự chăm chỉ thời học đại học của Mộng Hàn… Nếu người bố này của anh ấy giúp anh ấy một tay, thì cuộc đời anh ấy có lẽ sẽ khác nhiều.
Song ông ấy không hề, tôi luôn cho rằng bố anh ấy đã chết rồi.
Ai ngờ…
Ông ấy cười lạnh một tiếng, không quan tâm nói: “Không có thì tốt. Bất luận cô biết hay không, tôi vẫn phải nói rõ một điểm với cô. Tôi và vợ trước đã ly hôn sắp 30 năm rồi, mười mấy năm trước, tôi từng tìm Mộng Hàn, lúc đó cậu ta đã không còn nhỏ nữa, tôi có ý để cậu ta sau này sống cùng tôi, nhưng cậu ta không đồng ý, và chủ động đoạn tuyệt tất cả quan hệ với tôi. Cho nên, từ lúc đó chúng tôi đã không có quan hệ gì nữa. Dù cho tình huống lúc đó cô không rõ, nhưng hôm nay sau khi tôi nói rồi, hy vọng cô có thể rõ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để tôi đồng ý gặp cô hôm nay."
“Cháu hôm nay đến tìm bác, Mộng Hàn không hề biết, cháu cũng thật sự không còn cách nào, anh ấy bị người ta bày mưu hãm hại trong công việc, nếu bác không giúp anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ phải ngồi tù. Chuyện năm đó cháu không rõ, bất luận dù có thế nào, giữa bố và con không thể có thù hận. Ai lại có thể trừng mắt nhìn con trai mình vào tù mà bàng quan được chứ?"
“Lời của tôi cô nghe không hiểu à? Nó ngồi tù cũng được, bắn chết cũng được, không chút liên quan đến tôi. Sau này đừng đến tìm tôi, cô đi đi!"
Tay tôi nắm chặt lại. Trên thế giới này sao lại có người bố như vậy? Bố tôi tuy nghèo, nhưng luôn cố hết sức để chúng tôi sống tốt; Mộng Hàn tuy có bố, song ngay cả người xa lạ còn không bằng.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc.
“Cháu và Mộng Hàn là bạn học đại học, anh ấy học giỏi, chăm chỉ khắc khổ, lúc học đại học luôn làm thêm bên ngoài, cuộc sống giản dị. Cháu không biết tại sao bác lại hiểu lầm con trai mình sâu sắc như vậy, nhưng cháu có thể khẳng định mà nói rằng, Mộng Hàn là một đứa con trai đáng để bác tự hào. Anh ấy có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là do tự mình phấn đấu. Bây giờ gặp anh ấy phải khó khăn, trên thế giới này chỉ có bác có thể giúp anh ấy. Và đối với bác mà nói thì đây có lẽ không phải là một chuyện quá khó. Một mảnh đất mà công ty họ đấu thầu, bị kẻ khác tiết lộ giá nền, bây giờ mảnh đất này vẫn chưa quyết định cuối cùng thuộc về ai, chỉ cần với giá cạnh tranh tương đồng, bác có thể để công ty của Mộng Hàn có được quyền sử dụng của mảnh đất đó thì vấn đề của anh ấy có thể giải quyết rồi! Huống hồ bất luận về thực lực hay từ thiết kế, lấy được quyền sử dụng của mảnh đất này, công ty họ việc đáng làm thì phải làm. Bác chỉ cần chủ trì chính nghĩa. Cháu xin bác, hãy giúp anh ấy có được không?"
“Quả nhiên là gây chuyện phiền phức bên ngoài, để ta phải đi dọn đống đổ nát!" Cục trưởng Sở một chút cũng không che giấu vẻ căm ghét, “Cô có thể đi rồi!"
“Anh ấy là con trai bác, tại sao bác lại không chịu giúp chứ? Mà cũng không cần bác làm gì vi phạm pháp luật cả!"
“Có lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai, hơn nữa, việc đâu có đơn giản như cô nói? Tôi không thể làm gì cho nó, cô đi đi!"
Tôi còn muốn nói một vài điều, nhưng ông ấy ghét đến mức tự đi ra khỏi văn phòng, cửa vẫn mở.
Tôi đứng ở cổng Cục Quản lý Tài nguyên đến hơn hai tiếng rồi, tôi nghĩ tôi không thể bỏ đi như vậy, tôi còn phải gặp lại Cục trưởng Sở một lần nữa.
Cuối cùng lúc sắp 6 giờ tối, tôi nhìn thấy Cục trưởng Sở đứng ở cổng tòa nhà đợi xe. Đợi lúc ông ấy lên xe, lúc xe đi qua đường cạnh tôi, tôi chạy tới, chặn xe lại.
Ông ấy lại nói gì đó với lái xe, xe rất nhanh dừng lại một bên, người đàn ông đó từ từ đi ra. Đi tới dưới cây liễu cao lớn cạnh cổng chính, ông ta dừng bước, nhìn tôi từ trên xuống nói: “Cô đúng là có một người mẹ chồng tốt, bản lĩnh trước đây của bà ấy cô đều học được rồi, hai người ngay cả độ dày mặt cũng giống nhau."
Đúng là phục bố mẹ của Mộng Hàn, tôi sống 26 năm, người lạnh lùng vô tình nhất đúng là hai người này.
Tôi thả lỏng người, để khẩu khí càng giống khẩn cầu: “Bác nói cháu phải phải gì mới có thể giúp anh ấy chứ? Chỉ cần bác có thể nói ra điều kiện, cháu nhất định sẽ cố hết sức."
Tôi kiên định ngẩng lên nhìn vào mắt ông ấy. Vì Mộng Hàn, tôi không quan tâm đến thể diện của mình trước bố anh ấy.
Người đàn ông này cười nhạt một tiếng: “Tôi và họ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, tôi từng nói, dù cho họ có chết đói bên đường tôi cũng không thèm nhìn một cái, điều này cô hiểu chứ?"
Tôi nghĩ tôi muốn điên rồi…
Người đàn ông này đúng là máu lạnh, tôi thật sự hoài nghi ông ta sao lại có thể ngồi vào vị trí cao như vậy! Lời ông ta nói quá tuyệt tình rồi, vượt qua tất cả những lời mà tôi có thể tưởng tưởng. Phải hận bao nhiêu, trái tim lạnh lùng bao nhiêu mới có thể nói ra những lời như vậy được chứ?
Tôi sững sờ đứng như trời trồng, không biết nên tiếp tục nói gì. Chính vào lúc này, tôi cảm thấy sự khác lạ của vị Cục trưởng trước mặt, ánh mắt ông ta xuyên qua tôi, nhìn về phía đằng sau tôi.
Tôi ý thức quay đầu, lúc đó, hầu như là rơi lệ.
Mộng Hàn đứng ngay sau tôi, nhìn tôi vẻ mặt phức tạp.
“Mộng Hàn!" Tôi dang hai tay lao vào lòng anh ấy. Anh ấy lại đẩy tôi từ trong lòng anh ấy ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám nhìn, nhưng lại không có vẻ oán hận, dường như lời người đàn ông đó vừa nói ra như vậy, anh ấy một chút cũng không cảm thấy ngạt nhiên.
“Đến đây làm gì?" Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói đầy vẻ đau lòng và thương tiếc.
“Em chỉ muốn giúp anh…" Tôi biết trái tim anh ấy lúc này bị tổn thương thế nào, tuy vẻ mặt có vẻ vẫn kiên cường vậy.
“Nhớ lấy, sau này mãi mãi đừng tới đây, biết chưa?"
Tôi nghe lời gật đầu, trong lòng thấy áy náy đến đau lòng.
“Đi thôi!" Anh ấy kéo tay tôi đi về hướng xe anh ấy để bên đường, từ đầu đến cuối đều không nói một câu gì với bố anh ấy cả.
Không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông đó, ông ta sững sờ nhìn theo bước chân chúng tôi rời đi, ánh mắt cứ không rời.
“Xin lỗi, nếu biết, em sẽ không đến!" Ngồi vào trong xe, tôi kéo tay anh ấy không chịu buông ra.
“Nếu không phải hôm nay anh gọi cho Chu Chính, thì không biết em lại chạy đến đây." Anh ấy cười hết cách, có chút tự chế giễu.
“Em chỉ là muốn giúp anh!"
“Anh biết." Anh ấy vuốt tóc tôi, thở dài: “Đồng Đồng, anh khát khao có một gia đình hạnh phúc, có em, có con, nếu anh có thể xử lý xong chuyện này, em sẽ lấy anh chứ?"
Tôi không chút do dự gật đầu.
Anh ấy cười vui vẻ, không nhịn nổi cúi đầu hôn lên môi tôi một cái, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ đó khiến tôi cảm thấy đau lòng khó hiểu.
“Xin lỗi anh, nếu không phải vì em…" Tôi khóc và nói.
Anh ấy lắc đầu: “Không liên can gì đến em, đầu đuôi ngọn ngành chuyện này anh đại khái đã biết rồi. Song…"
Anh ấy muốn nói lại thôi, trong lòng tôi giật mình, anh ấy nói anh ấy tìm ra nguyên nhân rồi, không phải vì tôi, vậy vì cái gì?
“Mục tiêu chủ yếu của Vệ Tư Bình không phải em, cũng không phải anh, mà là sếp Sở." Mộng Hàn gọi Cục trưởng Sở rất tự nhiên, nghe bình thản không chút cảm xúc gì khác. Sự xa cách này tuyệt đối không phải một ngày mà thành, mà là một thói quen đã ăn sâu.
“Mộng Hàn… anh và ông ấy… sao có thể trở nên như vậy?"
Có lẽ điều kiện gia đình anh ấy tốt hơn tôi nhiều, song anh ấy từ nhỏ đã không có gia đình hoàn chỉnh, anh ấy không phải không có cha, bố anh ấy còn sống, còn là một nhân vật lớn có tiếng. Nhưng người bố này chỉ đem lại cho anh ấy sự coi thường và ô nhục sau khi bỏ rơi anh ấy.
Trong lòng tôi càng có cảm giác thất vọng, vết thương sâu đó, anh ấy xưa nay chưa từng nói với tôi.
“Mẹ là một người phụ nữ rất có tính cách, hồi anh còn nhỏ anh không cam tâm bị ông bỏ rơi, thường xuyên đi tìm ông ấy, đến nhà ông ta, cơ quan ông ta… thậm chí cơ quan cấp trên của ông ta… gây nên ảnh hưởng xấu cho ông ta. Cho nên ông ta càng ngày càng tệ bạc với mẹ anh."
“Từ lúc ban đầu còn có chút áy náy, cuối cùng trở nên nói dữ tợn, uy hiếp thậm chí đe dọa. Ông ấy càng như vậy, mẹ lại càng tức giận, càng gây phiền hà cho ông ấy, ngày lại ngày cứ cái vòng luẩn quẩn vậy. Không biết từ lúc nào hai người hầu như trở nên thành kẻ thù. Năm đó, anh đã lên cấp hai rồi, ông ấy tìm anh và mẹ, cho bọn anh một món tiền, nói là muốn đón anh đến sống cùng ông ấy. Lúc đó, ông ta đã tái hôn được rất nhiều năm, nhưng vẫn không có con. Mẹ anh cầm chiếc ly trên bàn hắt vào trán ông ta."
“Ông ấy giận dỗi kéo lấy anh nói, sẽ cho anh học ở một trường tốt nhất, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đưa anh đi du học nước ngoài và học ở trường nổi tiếng, nói về tương lai mà mẹ anh không thể cho anh. Mẹ anh lúc đó tức phát điên rồi, kéo lấy anh, tức giận nói cho anh lựa chọn, vẻ kiên quyết thà ngọc nát, đá tan. Anh đương nhiên không thể đi cùng ông ấy, không chút do dự chọn ở lại bên cạnh mẹ. Mẹ lại chưa hết ghét, sau khi bị ông ấy bỏ rơi trong cuộc sống hiện thực, thường rơi vào tình trạng không an toàn cực đoan. Bà ấy điên cuồng bắt anh thề, nói rằng người này và anh từ nay về sau một chút quan hệ cũng không có…" Mộng Hàn thở dài, móc thuốc ra cho vào miệng, cười nhạt với tôi một cái: “Tóm lại bắt anh nói rất nhiều lời ác độc. Sau này sau khi ông ta để lại một khoản tiền thì không tìm bọn anh nữa, lúc sắp đi cũng nói đoạn tuyệt luôn. Vài năm sau đó, mẹ anh lại tìm ông ta vài lần, mỗi lần chẳng qua là vì chút oán hận trong lòng. Thậm chí có một lần còn tìm đến vợ hiện tại của ông ấy, tát bà ta một cái. Lúc đó họ đã có con riêng… quan hệ giữa anh và ông ấy, giống như em nhìn thấy, không được như người qua đường mà giống kẻ thù hơn."
Nhìn thấy dáng vẻ tôi ngơ ngác, Mộng Hàn giơ tay ra vuốt tóc tôi: “Cô gái ngốc ạ!" Thuận thế ôm tôi vào lòng.
“Ý ông là gì?" Vệ Tư Bình lẽ nào không phải vì mảnh đất đó, vậy thứ ông ta cần là cái gì?
“Tôi có thể nói cho cô biết, Cục trưởng Cục quản lý Tài nguyên tỉnh Thiên Tân có mối quan hệ rất không bình thường với Mộng Hàn, cô có thể tìm ông ta thử xem."
Trong khẩu khí Vệ Tư Bình không có chút cảm xúc gì, tôi nghi ngờ nhưng vẫn ghi lại số điện thoại ông ta cho tôi.
Lúc tôi gặp được vị Cục trưởng này, thì tôi lại sững sờ.
Văn phòng rất lớn, bên trái đặt bộ sofa da màu sậm. Một người đàn ông trung niên đứng dậy từ chiếc bàn trước mặt, đi tới phía tôi, chỉ vào ghế sofa nói: “Ngồi đi!"
Người đàn ông trước mắt nhìn có vẻ không hơn Vệ Tư Bình vài tuổi, giữa đôi mày rõ ràng có vài phần giống Mộng Hàn.
Trong chốc lát tôi thư thái, ông ấy cũng họ Sở, lẽ nào ông ta là bố của Mộng Hàn?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có chút đồng tình với mẹ Mộng Hàn. Nếu hai người họ cùng lúc đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng mẹ anh ấy còn lớn hơn mười mấy tuổi so với vị Cục trưởng Sở trước mặt. Một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi, vất vả nuôi con trai lớn thành người, tự nhiên sẽ lộ rõ vẻ bôn ba. Còn chồng bà ấy đến tuổi trung niên rồi vẫn rạng ngời, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt ông ta.
Nghĩ như vậy, mẹ Mộng Hàn cũng chẳng qua là một người đáng thương, nghĩ tới đây sự căm ghét đối với bà ấy dường như ít đi vài phần.
“Cô tên là Tiêu Đồng Đồng?" Giọng nói của ông ta trầm thấp.
“Vâng!" Tôi lễ phép gật đầu, phát hiện ông ta cũng quan sát tôi từ trên xuống dưới.
Dù quan hệ giữa ông ta và mẹ Mộng Hàn đã ly hôn, tự nhiên quan hệ nói càng gần lại càng không thể bị cự tuyệt, cho nên tôi nói thẳng tôi là vợ của Mộng Hàn, vì vậy ông ta nhìn tôi kĩ như vậy, tôi không thấy lạ.
Không phân biệt là thích hay không, ông ta bưng ly trà nói với tôi: “Uống trà đi, Hoàng Sơn Mao Phong chuẩn, cô nếm thử đi."
“Xin lỗi, Cục trưởng Sở, cháu không thích uống trà, bây giờ càng không có tâm trạng." Tôi nói thẳng, nói thật luôn.
“Là vì Mộng Hàn khiến cháu tới tìm tôi?" Giọng nói ông ấy nghe không đoán được cảm xúc, nhưng có sự lạnh lùng xa cách.
“Sở Mộng Hàn!" Nói cả tên cả họ. Nếu không phải vì họ trông quá giống nhau, thì có lẽ tôi không thể liên tưởng họ là bố con.
Tôi há hốc miệng, quyết định không dùng thân phận Mộng Hàn, nói thẳng: “Không phải, là cháu tự muốn đến tìm bác."
Ông ta cười nhạt một tiếng, thấn sắc kiêu ngạo nói: “Sở Mộng Hàn nhất định đã nói với cô, quan hệ giữa tôi và cậu ấy rồi chứ?"
Tôi lén thở dài, thật sự xin lỗi, sự tồn tại của Cục trưởng Sở, Mộng Hàn chưa từng đề cập tới, ngay cả mẹ anh ấy cũng chưa từng.
“Bác là bố của Mộng Hàn sao?" Tôi thử hỏi. Ly trà đặt xuống bàn, ông ta quả quyết nói: “Không phải!"
Lẽ nào tôi đoán sai? Trong lòng tôi có chút căng thẳng.
“Tôi ghét nhất họ dùng chiêu bài của tôi để gây chuyện bên ngoài. Từ vài năm trước, chúng tôi đã nói rất rõ rồi, cho nên hôm nay cậu ta bảo cô đến tìm tôi, bất luận là chuyện gì, e là cô uổng công rồi."
Tôi đột nhiên có chút hiểu ra, vị Cục trưởng Sở này, luôn nghi ngờ Mộng Hàn dùng danh của ông ta để gây chuyện bên ngoài. Lẽ nào ông ấy cho rằng thành tựu ngày nay của Mộng Hàn là dựa vào ông ấy? Tôi không nhịn nổi và thấy bất bình, “Mộng Hàn xưa nay chưa từng dùng danh nghĩa của ông để làm việc, điểm này ông hoàn toàn có thể yên tâm."
Nghĩ tới căn phòng nhỏ xấu xí của anh ấy, sự chăm chỉ thời học đại học của Mộng Hàn… Nếu người bố này của anh ấy giúp anh ấy một tay, thì cuộc đời anh ấy có lẽ sẽ khác nhiều.
Song ông ấy không hề, tôi luôn cho rằng bố anh ấy đã chết rồi.
Ai ngờ…
Ông ấy cười lạnh một tiếng, không quan tâm nói: “Không có thì tốt. Bất luận cô biết hay không, tôi vẫn phải nói rõ một điểm với cô. Tôi và vợ trước đã ly hôn sắp 30 năm rồi, mười mấy năm trước, tôi từng tìm Mộng Hàn, lúc đó cậu ta đã không còn nhỏ nữa, tôi có ý để cậu ta sau này sống cùng tôi, nhưng cậu ta không đồng ý, và chủ động đoạn tuyệt tất cả quan hệ với tôi. Cho nên, từ lúc đó chúng tôi đã không có quan hệ gì nữa. Dù cho tình huống lúc đó cô không rõ, nhưng hôm nay sau khi tôi nói rồi, hy vọng cô có thể rõ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để tôi đồng ý gặp cô hôm nay."
“Cháu hôm nay đến tìm bác, Mộng Hàn không hề biết, cháu cũng thật sự không còn cách nào, anh ấy bị người ta bày mưu hãm hại trong công việc, nếu bác không giúp anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ phải ngồi tù. Chuyện năm đó cháu không rõ, bất luận dù có thế nào, giữa bố và con không thể có thù hận. Ai lại có thể trừng mắt nhìn con trai mình vào tù mà bàng quan được chứ?"
“Lời của tôi cô nghe không hiểu à? Nó ngồi tù cũng được, bắn chết cũng được, không chút liên quan đến tôi. Sau này đừng đến tìm tôi, cô đi đi!"
Tay tôi nắm chặt lại. Trên thế giới này sao lại có người bố như vậy? Bố tôi tuy nghèo, nhưng luôn cố hết sức để chúng tôi sống tốt; Mộng Hàn tuy có bố, song ngay cả người xa lạ còn không bằng.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc.
“Cháu và Mộng Hàn là bạn học đại học, anh ấy học giỏi, chăm chỉ khắc khổ, lúc học đại học luôn làm thêm bên ngoài, cuộc sống giản dị. Cháu không biết tại sao bác lại hiểu lầm con trai mình sâu sắc như vậy, nhưng cháu có thể khẳng định mà nói rằng, Mộng Hàn là một đứa con trai đáng để bác tự hào. Anh ấy có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là do tự mình phấn đấu. Bây giờ gặp anh ấy phải khó khăn, trên thế giới này chỉ có bác có thể giúp anh ấy. Và đối với bác mà nói thì đây có lẽ không phải là một chuyện quá khó. Một mảnh đất mà công ty họ đấu thầu, bị kẻ khác tiết lộ giá nền, bây giờ mảnh đất này vẫn chưa quyết định cuối cùng thuộc về ai, chỉ cần với giá cạnh tranh tương đồng, bác có thể để công ty của Mộng Hàn có được quyền sử dụng của mảnh đất đó thì vấn đề của anh ấy có thể giải quyết rồi! Huống hồ bất luận về thực lực hay từ thiết kế, lấy được quyền sử dụng của mảnh đất này, công ty họ việc đáng làm thì phải làm. Bác chỉ cần chủ trì chính nghĩa. Cháu xin bác, hãy giúp anh ấy có được không?"
“Quả nhiên là gây chuyện phiền phức bên ngoài, để ta phải đi dọn đống đổ nát!" Cục trưởng Sở một chút cũng không che giấu vẻ căm ghét, “Cô có thể đi rồi!"
“Anh ấy là con trai bác, tại sao bác lại không chịu giúp chứ? Mà cũng không cần bác làm gì vi phạm pháp luật cả!"
“Có lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai, hơn nữa, việc đâu có đơn giản như cô nói? Tôi không thể làm gì cho nó, cô đi đi!"
Tôi còn muốn nói một vài điều, nhưng ông ấy ghét đến mức tự đi ra khỏi văn phòng, cửa vẫn mở.
Tôi đứng ở cổng Cục Quản lý Tài nguyên đến hơn hai tiếng rồi, tôi nghĩ tôi không thể bỏ đi như vậy, tôi còn phải gặp lại Cục trưởng Sở một lần nữa.
Cuối cùng lúc sắp 6 giờ tối, tôi nhìn thấy Cục trưởng Sở đứng ở cổng tòa nhà đợi xe. Đợi lúc ông ấy lên xe, lúc xe đi qua đường cạnh tôi, tôi chạy tới, chặn xe lại.
Ông ấy lại nói gì đó với lái xe, xe rất nhanh dừng lại một bên, người đàn ông đó từ từ đi ra. Đi tới dưới cây liễu cao lớn cạnh cổng chính, ông ta dừng bước, nhìn tôi từ trên xuống nói: “Cô đúng là có một người mẹ chồng tốt, bản lĩnh trước đây của bà ấy cô đều học được rồi, hai người ngay cả độ dày mặt cũng giống nhau."
Đúng là phục bố mẹ của Mộng Hàn, tôi sống 26 năm, người lạnh lùng vô tình nhất đúng là hai người này.
Tôi thả lỏng người, để khẩu khí càng giống khẩn cầu: “Bác nói cháu phải phải gì mới có thể giúp anh ấy chứ? Chỉ cần bác có thể nói ra điều kiện, cháu nhất định sẽ cố hết sức."
Tôi kiên định ngẩng lên nhìn vào mắt ông ấy. Vì Mộng Hàn, tôi không quan tâm đến thể diện của mình trước bố anh ấy.
Người đàn ông này cười nhạt một tiếng: “Tôi và họ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, tôi từng nói, dù cho họ có chết đói bên đường tôi cũng không thèm nhìn một cái, điều này cô hiểu chứ?"
Tôi nghĩ tôi muốn điên rồi…
Người đàn ông này đúng là máu lạnh, tôi thật sự hoài nghi ông ta sao lại có thể ngồi vào vị trí cao như vậy! Lời ông ta nói quá tuyệt tình rồi, vượt qua tất cả những lời mà tôi có thể tưởng tưởng. Phải hận bao nhiêu, trái tim lạnh lùng bao nhiêu mới có thể nói ra những lời như vậy được chứ?
Tôi sững sờ đứng như trời trồng, không biết nên tiếp tục nói gì. Chính vào lúc này, tôi cảm thấy sự khác lạ của vị Cục trưởng trước mặt, ánh mắt ông ta xuyên qua tôi, nhìn về phía đằng sau tôi.
Tôi ý thức quay đầu, lúc đó, hầu như là rơi lệ.
Mộng Hàn đứng ngay sau tôi, nhìn tôi vẻ mặt phức tạp.
“Mộng Hàn!" Tôi dang hai tay lao vào lòng anh ấy. Anh ấy lại đẩy tôi từ trong lòng anh ấy ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám nhìn, nhưng lại không có vẻ oán hận, dường như lời người đàn ông đó vừa nói ra như vậy, anh ấy một chút cũng không cảm thấy ngạt nhiên.
“Đến đây làm gì?" Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói đầy vẻ đau lòng và thương tiếc.
“Em chỉ muốn giúp anh…" Tôi biết trái tim anh ấy lúc này bị tổn thương thế nào, tuy vẻ mặt có vẻ vẫn kiên cường vậy.
“Nhớ lấy, sau này mãi mãi đừng tới đây, biết chưa?"
Tôi nghe lời gật đầu, trong lòng thấy áy náy đến đau lòng.
“Đi thôi!" Anh ấy kéo tay tôi đi về hướng xe anh ấy để bên đường, từ đầu đến cuối đều không nói một câu gì với bố anh ấy cả.
Không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông đó, ông ta sững sờ nhìn theo bước chân chúng tôi rời đi, ánh mắt cứ không rời.
“Xin lỗi, nếu biết, em sẽ không đến!" Ngồi vào trong xe, tôi kéo tay anh ấy không chịu buông ra.
“Nếu không phải hôm nay anh gọi cho Chu Chính, thì không biết em lại chạy đến đây." Anh ấy cười hết cách, có chút tự chế giễu.
“Em chỉ là muốn giúp anh!"
“Anh biết." Anh ấy vuốt tóc tôi, thở dài: “Đồng Đồng, anh khát khao có một gia đình hạnh phúc, có em, có con, nếu anh có thể xử lý xong chuyện này, em sẽ lấy anh chứ?"
Tôi không chút do dự gật đầu.
Anh ấy cười vui vẻ, không nhịn nổi cúi đầu hôn lên môi tôi một cái, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ đó khiến tôi cảm thấy đau lòng khó hiểu.
“Xin lỗi anh, nếu không phải vì em…" Tôi khóc và nói.
Anh ấy lắc đầu: “Không liên can gì đến em, đầu đuôi ngọn ngành chuyện này anh đại khái đã biết rồi. Song…"
Anh ấy muốn nói lại thôi, trong lòng tôi giật mình, anh ấy nói anh ấy tìm ra nguyên nhân rồi, không phải vì tôi, vậy vì cái gì?
“Mục tiêu chủ yếu của Vệ Tư Bình không phải em, cũng không phải anh, mà là sếp Sở." Mộng Hàn gọi Cục trưởng Sở rất tự nhiên, nghe bình thản không chút cảm xúc gì khác. Sự xa cách này tuyệt đối không phải một ngày mà thành, mà là một thói quen đã ăn sâu.
“Mộng Hàn… anh và ông ấy… sao có thể trở nên như vậy?"
Có lẽ điều kiện gia đình anh ấy tốt hơn tôi nhiều, song anh ấy từ nhỏ đã không có gia đình hoàn chỉnh, anh ấy không phải không có cha, bố anh ấy còn sống, còn là một nhân vật lớn có tiếng. Nhưng người bố này chỉ đem lại cho anh ấy sự coi thường và ô nhục sau khi bỏ rơi anh ấy.
Trong lòng tôi càng có cảm giác thất vọng, vết thương sâu đó, anh ấy xưa nay chưa từng nói với tôi.
“Mẹ là một người phụ nữ rất có tính cách, hồi anh còn nhỏ anh không cam tâm bị ông bỏ rơi, thường xuyên đi tìm ông ấy, đến nhà ông ta, cơ quan ông ta… thậm chí cơ quan cấp trên của ông ta… gây nên ảnh hưởng xấu cho ông ta. Cho nên ông ta càng ngày càng tệ bạc với mẹ anh."
“Từ lúc ban đầu còn có chút áy náy, cuối cùng trở nên nói dữ tợn, uy hiếp thậm chí đe dọa. Ông ấy càng như vậy, mẹ lại càng tức giận, càng gây phiền hà cho ông ấy, ngày lại ngày cứ cái vòng luẩn quẩn vậy. Không biết từ lúc nào hai người hầu như trở nên thành kẻ thù. Năm đó, anh đã lên cấp hai rồi, ông ấy tìm anh và mẹ, cho bọn anh một món tiền, nói là muốn đón anh đến sống cùng ông ấy. Lúc đó, ông ta đã tái hôn được rất nhiều năm, nhưng vẫn không có con. Mẹ anh cầm chiếc ly trên bàn hắt vào trán ông ta."
“Ông ấy giận dỗi kéo lấy anh nói, sẽ cho anh học ở một trường tốt nhất, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đưa anh đi du học nước ngoài và học ở trường nổi tiếng, nói về tương lai mà mẹ anh không thể cho anh. Mẹ anh lúc đó tức phát điên rồi, kéo lấy anh, tức giận nói cho anh lựa chọn, vẻ kiên quyết thà ngọc nát, đá tan. Anh đương nhiên không thể đi cùng ông ấy, không chút do dự chọn ở lại bên cạnh mẹ. Mẹ lại chưa hết ghét, sau khi bị ông ấy bỏ rơi trong cuộc sống hiện thực, thường rơi vào tình trạng không an toàn cực đoan. Bà ấy điên cuồng bắt anh thề, nói rằng người này và anh từ nay về sau một chút quan hệ cũng không có…" Mộng Hàn thở dài, móc thuốc ra cho vào miệng, cười nhạt với tôi một cái: “Tóm lại bắt anh nói rất nhiều lời ác độc. Sau này sau khi ông ta để lại một khoản tiền thì không tìm bọn anh nữa, lúc sắp đi cũng nói đoạn tuyệt luôn. Vài năm sau đó, mẹ anh lại tìm ông ta vài lần, mỗi lần chẳng qua là vì chút oán hận trong lòng. Thậm chí có một lần còn tìm đến vợ hiện tại của ông ấy, tát bà ta một cái. Lúc đó họ đã có con riêng… quan hệ giữa anh và ông ấy, giống như em nhìn thấy, không được như người qua đường mà giống kẻ thù hơn."
Nhìn thấy dáng vẻ tôi ngơ ngác, Mộng Hàn giơ tay ra vuốt tóc tôi: “Cô gái ngốc ạ!" Thuận thế ôm tôi vào lòng.
Tác giả :
Hiểu Nguyệt