Nếu Người Ở Đây
Chương 35: Người của tôi
Bình thường căn cứ cũng sẽ nhận ngẫu nhiên vài đứa nhóc nhà các lãnh đạo, nói dễ nghe là tới nơi này huấn luyện nhằm tăng năng lực bản thân, còn nói khó nghe là để bọn hắn trông trẻ giùm nhà họ. Binh lính trong căn cứ cũng chẳng phải dạng vừa gì, sau một thời gian dài, đúc ra một bộ quân lệnh hết sức nghiêm khắc, như vậy đến tân binh còn chẳng chịu nổi, huống chi là những cậu ấm đại thiếu gia, ba ngày sau đã khiến cho mấy cậu ấm đó mệt sấp mặt, không cần bọn họ đuổi, tất cả đã tự quay đầu chạy mất dạng.
Theo lý thuyết thì phụ trọng cho người mới bắt đầu là 5 kg, Tiêu Lương Văn vừa đến đã tới luôn 20 kg, hiển nhiên là cố ý. Lúc đầu mới phát bao phụ trọng, mấy binh lính cũng không biết Đinh Húc là người được cử đến dạy kèm ngoại ngữ, nên bây giờ có chút dè chừng nhìn Tiêu Lương Văn đang huấn luyện, nhỏ giọng nói thầm: “Như thế này… có ổn không ạ? Hay là giảm cân nặng cho bao phụ trọng của cậu ta đi, vừa nhìn đã biết cậu ta chưa từng trải qua huấn luyện chính quy đâu."
Một người khác nói: “Thôi đi, huấn luyện chính quy thì trình độc ác cũng không sánh kịp đội trưởng của chúng ta đâu."
“Thế làm sao đây, tháng sau đúng là tôi phải ra ngoài…" Binh lính nói câu này phát sầu, “Tôi thấy tình cảm của hai người bọn họ không tệ đâu, anh nghĩ xem liệu chúng ta bắt nạt bạn của cậu ta, thì tiểu tử vừa đi đó có trả thù chúng ta hay không hả?"
“Hẳn là không đâu, quan sát thêm một chút xem, nếu thằng nhóc này không theo kịp huấn luyện, cùng lắm thì chúng ta xuống nước* chút cũng được."
*nhường.
Mấy binh lính khác gật đầu tán đồng, “Dù sao mấy cậu ấm như thế này đến đây chẳng qua là muốn thỏa mãn tò mò của mình thôi, có thể kiên trì đến cùng được mấy đứa chứ?"
Có người phản bác, nói: “Ấy, mấy lời này của anh lại không đúng lắm đâu nha, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch còn chưa đi đâu đấy!"
Cũng có người phụ họa, “Đúng, còn có người cùng đến với Bạch Bân tên là gì đó ấy, cái cậu tiểu đồng [1] đó cũng chưa đi đâu!"
[1] giống như người chăm sóc chuyện bút mực và các loại công việc khác cho các thư sinh ngày xưa, ở đây chỉ việc Đổng Phi thường hay đi cùng với Bạch Bân.
“Đổng Phi, con trai nhà tham mưu Đổng, nền tảng rất khá, là một hạt giống tốt." Một người có quân hàm một sao nói câu đó, lại vội đẩy vai mấy người còn lại nói, “Dừng, mấy anh mau nhìn kìa, cậu ta đuổi kịp tân binh luôn kìa… Ái chà, không nhận ra tên này cũng lợi hại phết đấy! Người mới tới này tên gì nhỉ?"
“Tiêu Lương Văn."
Người có quân hàm một sao đó lại sờ cằm thì thầm cái tên này, cười, “Có chút thú vị nha."
Năng lực thích nghi của Tiêu Lương Văn rất mạnh, lực cánh tay của hắn lại lớn bẩm sinh, ngay từ đầu đã chẳng bị bỏ lại, vẫn luôn luôn theo sát phía sau đội ngũ huấn luyện. Động tác của hắn lúc đầu còn gượng gạo, nhưng khả năng quan sát tốt, nhìn mấy người huấn luyện bên cạnh, cũng dần dần bắt được nhịp, từ từ đuổi kịp, sau ba vòng, đã không phải người ở top cuối đội hình nữa.
Trong sân huấn luyện có tiếng còi, có người hô to: “Đổi đội hình!"
Tiêu Lương Văn bò từ trong vũng bùn ra, dùng mu bàn tay lau qua khuôn mặt, một đôi mắt lợi hại như loài sói, theo dõi sát sao binh lính mới được thêm vào đội hình.
Những người bên cạnh huých hắn một chút, hắn cũng chẳng nể nang gì mà huých lại, hai mắt trừng hai mắt, Tiêu Lương Văn cũng không chịu nhường bước.
Ngược lại, binh lính kia lại cười với hắn, cũng không tiếp tục xa lánh hắn nữa.
Có thể theo kịp có thể thích nghi, mới có thể ở trong này lâu được, làm gì có nhiều quy tắc như thế, vị trí của mình, mình phải tự giành lấy.
Buổi huấn luyện ngày đầu tiên trôi qua rất nhanh, nửa buổi chiều đều là huấn luyện thể lực, nhàm chán khô khan, giống như chỉ hận một nỗi không thể ép khô giọt năng lượng cuối cùng trong cơ thể vậy, đến ngón tay cũng lười phải cử động. Tiêu Lương Văn chống tay vịn bờ ao bùn nhảy ra, ném bao phụ trọng đi, há miệng nằm thở dốc.
Một binh lính bên cạnh ném bình nước sang cho hắn, nói: “Lợi hại phết đấy, đội trưởng đã nói rõ rằng buổi sáng sau này có thể dẫn chú ra ngoài huấn luyện dã ngoại, có dám không?"
Tiêu Lương Văn nằm không nhúc nhích, vặn bình nước trong tay dốc vào miệng, nuốt ừng ực, nước còn lại dội trực tiếp lên đầu,cũng khiến cho mặt mình sạch sẽ hơn, trả lời ngắn gọn rõ ràng, “Dám."
Binh lính kia cười với hắn, “Được!" Sau khi nói xong móc một phiến kim loại được bo góc, ném qua, Tiêu Lương Văn đưa tay chụp được, “Cái gì vậy?
*Miếng kim loại ở đây giống như thẻ dogtag ý.
Binh lính kia lại đưa tay chào kiểu quân nhân với hắn, cười hì hì nói: “Số thứ tự của cậu, hôm nay cậu kiên trì đến cùng, nên đội trưởng cố ý cho cậu giữ, tiện việc sau đến đây chơi."
Khóe miệng Tiêu Lương Văn giương cao: “Cảm ơn."
Nằm nghỉ ngơi một lát xong, Tiêu Lương Văn liền đi tìm Đinh Húc, trí nhớ hắn khá tốt, tuy rằng người ở đây ai cũng mặc đồ rằn ri và dáng dấp không khác nhau nhiều lắm, nhưng những người đã huấn luyện cùng trong buổi chiều hắn vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, hỏi mấy người, tìm được một mạch đến văn phòng lãnh đạo.
Điều kiện căn cứ bình thường, cho nên cái gọi là phòng lãnh đạo chẳng qua cũng chỉ là cái phòng rộng hơn một chút, có đặt một bàn làm việc và hai chiếc ghế gỗ.
Lúc Tiêu Lương Văn gõ cửa bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đinh Húc.
Đinh Húc ngồi trước chiếc bàn làm việc duy nhất, bên cạnh tay đặt một ly trà, đang cầm sách đọc ngữ pháp.
Cả một phòng bảy tám huấn luyện viên đều là đám đàn ông cao lớn thô kệch, lại đặt hai băng ghế nhỏ ngồi thành hai hàng, quy quy củ củ vùi đầu ghi chép, ai nấy đều mặt mày ủ rũ. Ngay cả Tiểu đội trưởng ngồi trên băng ghế đối diện Đinh Húc cũng vò đầu bứt tóc, mi mày nhăn nhó.
Nhìn thấy hắn bước vào, tất cả đều quay đầu nhìn, ánh mắt tỏa sáng.
Tiêu Lương Văn giật mình, đứng ở đó mà tiến không được lùi chẳng xong, “Báo cáo, tôi, tôi đến tìm Đinh Húc…"
Người ngồi đối diện Tiểu đội trưởng lập tức đứng lên, nhìn Tiêu Lương Văn, vội vã nói: “Huấn luyện của cậu xong rồi à? Không mang quần áo thay có phải không?"
Lăn lộn bên ngoài nên người Tiêu Lương Văn toàn là bùn, nhìn là biết quần áo này không thể mặc nữa, Tiểu đội trưởng rặt một bộ bán mặt mũi cho Đinh Húc, mà thực ra là bản thân không muốn học ngoại ngữ thì đúng hơn, phất phất tay nói: “Tiến độ cũng không tệ, trong đội mới phát quần áo mùa đông mới, Tiểu Vương này, mang một bộ quần áo lại đây!"
Một huấn luyện viên ngồi trên ghế lập tức quăng sách trong tay sang một bên, đứng phắt lên: “Vâng! Tôi đi ngay!"
Những người khác đầu óc linh hoạt, đứng lên báo cáo: “Tôi dẫn Tiểu Tiêu đến phòng tắm, cậu ta không tắm thì làm sao mà đổi quần áo được!"
Mặt Tiểu đội trưởng đầy nghiêm túc nói: “Đúng, đi thôi!"
Cả một phòng người lập tức đứng lên, giữ chặt cánh tay Tiêu Lương Văn như chỉ sợ người khác giật trước, “Tôi dẫn cậu ấy đi, để tôi dẫn!" Nói xong liền chạy mất.
Tiểu đội trưởng cười ha hả quay đầu lại xoa xoa tay, nhìn Đinh Húc, khó xử nói: “Cậu thấy đấy, đám binh lính này đều cứng đầu quá, quản không nổi ha, chậc, ha ha ha, tôi cũng có chút việc, đi trước đây…"
Đinh Húc buông sách xuống, nói: “Làm phiền ngài, ngày mai tôi lại đến."
Ở bên ngoài, bước chạy của Tiểu đội trưởng lảo đảo.
Tiêu Lương Văn ở phòng tắm, thời gian còn sớm, huấn luyện chính quy còn chưa kết thúc nên trong phòng cấp nước vắng tanh, hắn tìm một buồng tắm, rửa sạch sẽ bùn trên người.
Bên ngoài có người hô to: “Tiêu Lương Văn, quần áo của cậu đây nhé, một lát nữa nhớ thay."
Tiêu Lương Văn ậm ừ đáp.
Hắn hạ nước ấm xuống, người hơi nóng, hắn bất giác nhớ đến dáng hình Đinh Húc cầm sách ngồi trong văn phòng, hoàn toàn không giống người toàn thân là bùn như hắn, Đinh Húc ngồi đó giương mắt nhìn, khuôn mặt tuấn mĩ thờ ơ không một biểu cảm, đến áo còn cài quy củ đến tận nút trên cùng, thanh khiết đến mức người khác không dám chạm vào.
Người này là của hắn…
Chỉ nghĩ như vậy thôi, cũng đã khiến hắn hưng phấn.
Tiêu Lương Văn liếm môi, một tay chống lên gạch men sứ, một tay đưa xuống dưới nắm lấy, xương bả vai chuyển động mang theo nước chảy xối xả xuống thắt lưng.
Đinh Húc ngồi bên ngoài vừa chơi rắn săn mồi vừa chờ hắn, mãi một hồi lâu sau Tiêu Lương Văn mới ra, hắn thay một bộ quần áo rằn ri, cả người đều như thay đổi vậy. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, trầm mặc ít lời lại mang theo phần sắc bén không dễ trêu chọc, một bộ quần áo khiến người thành thục hơn vài phần, Đinh Húc không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Tiểu đội trưởng tự mình tiễn bọn họ ra đến ngoài căn cứ, hỏi thăm cẩn thận hành trình của bọn họ, lúc biết được mấy ngày này Đinh Húc vẫn sẽ tới, mặt nhăn lại, gượng cười nói: “Hoan nghênh hai người lắm."
Tiêu Lương Văn đưa Đinh Húc về trước, lúc xoay người muốn đi, Đinh Húc lại gọi hắn lại, y lấy từ trong ba lô ra đưa cho hắn một bình rượu thuốc, nói: “Tự cậu về thoa rượu thuốc, đừng để bị căng cơ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên vận động như vậy."
Y chỉ chỉ bả vai Tiêu Lương Văn, nói: “Vừa rồi tôi nhìn tháng qua, đều đỏ hết rồi."
Tiêu Lương Văn nắm bình rượu thuốc vuốt ve hai lần, ghé sát lại ôm bả vai Đinh Húc một thoáng, nói: “Được, về nhà em sẽ dùng."
Vài ngày tiếp theo hai người thường xuyên đến căn cứ huấn luyện, tố chất thân thể Tiêu Lương Văn khỏe, tiềm lực lớn, Tiểu đội trưởng có lần không nhịn nổi hiếu kì, thử cho hắn mang thêm một ít phụ trọng nữa vậy mà hắn cũng vẫn mang được, và đều hoàn thành tốt việc tập luyện. Thế nhưng ngay ngày hôm sau toàn thể huấn luyện viên đều cảm nhận được áp suất thấp quanh Đinh Húc, ngay cả bài tập ngữ pháp giao cho bọn họ cũng tăng thêm nhiều.
Sau một tuần huấn luyện, Tiêu Lương Văn bị mang đi luyện quyền cước.
So với huấn luyện thể lực vô vị, loại hình cận chiến này lại càng thích hợp với Tiêu Lương Văn hơn, đây là một loại thiên tính chuộng đánh đấm, không cần dạy cho hắn hắn cũng sẽ học tốt, sức bật mạnh mẽ, thể hiện trong cận chiến lại càng thêm nhuần nhuyễn. Vào lần đầu mấy huấn luyện viên thử trận và đỡ đòn của hắn, đều lắc lắc tay, bị dư chấn đến run lên, thế nhưng mấy vị này cũng không phải người ăn chay (không phải dạng vừa), thay nhau lên “chăm sóc dạy dỗ", mới có thể khiến sức của Tiêu Lương Văn bình thường lại một chút.
Thế nhưng loại quản chế này một khi bắt đầu có điểm không tốt, thì từ từ lại không trấn áp lại được.
Thời gian Tiêu Lương Văn ở lại trên đài thi đấu càng ngày càng dài, những người hiểu cận chiến trong căn cứ đã không thể lấy cứng đối cứng lâu với hắn được nữa, chỉ có thể dùng kĩ thuật để kéo dài thời gian, tiêu hao thể lực của hắn.
Một người lính được thay xuống nắm cổ tay xoa nhẹ đôi chút, nói: “Lực cánh tay của cậu ta quá trâu bò, Vương ca, anh cảm thấy lực tay trái cậu ta lớn hay lực cánh tay phải lớn?"
“Vậy là sao, cậu chưa tiếp đòn tay trái của cậu ấy à?" Huấn luyện viên bị hỏi nhìn tiểu binh, cười vỗ vai hắn, nói: “Tiểu tử này vừa tới hai ngày đã học được nhường, không đánh thật với cậu đâu."
Tiểu binh xuất thân từ trinh sát, thân hình hơi thấp nhỏ chút nhưng lại rất linh hoạt, vừa nghĩ bản thân mình bị một em giai mới tới nhường và còn không tỷ thí nghiêm túc, trên mặt hết hồng lại trắng, cắn răng nói: “Kiêu ngạo gớm ha, ông đây lại tìm hắn so ván nữa… Ai thua là cháu!" Nói xong lại xoay người lên đài.
Mấy huấn luyện viên đang đi bộ ở đây, đa số thời gian đều nhìn Tiêu Lương Văn, khác mấy bộ đội bình thường bên ngoài kia, bọn họ rất thích kiểu cứng đầu như thế này, càng cứng đầu càng chứng tỏ có bản lĩnh, bị đánh một trận đã chịu phục là kẻ yếu hèn, còn đánh không nằm xuống mới là lính giỏi.
Vài ánh mắt dừng tên người Tiêu Lương Văn, nhất thời lửa nóng bốc cao.
Mỗi ngày Đinh Húc dạy chương trình ngoại ngữ hai tiếng, thời gian còn lại cũng sẽ học kĩ năng phòng thân, huấn luyện viên của y lúc bình thường mặt đen tâm ngoan, thế nhưng đối diện với y cũng không dám lộ ra, buổi sáng ngay cả mấy câu giao tiếp thường ngày cũng không học được, bị Đinh Húc quét sạch nhuệ khí, thái độ đối xử với Đinh Húc liền hệt như đối với thầy giáo nhỏ.
Đinh Húc theo học anh ta mấy động tác phản kháng tự vệ, đều là các kỹ năng thoát hiểm, bình thường y không đi khiêu khích ai, nên chỉ cần có thể phòng thân là đủ rồi.
Huấn luyện viên tỉ mỉ tận tình cầm tay chỉ dạy, lúc siết cổ y còn không dám mạnh tay, “Đúng rồi, khủy tay đưa về phía sau, đúng, nhắm chuẩn chỗ phổi tạng mà ra đòn, chỗ này dễ tổn thương nhất… Sau đó nâng cánh tay lên, bóp ngón tay cái của đối phương vặn tới, quật người!"
Đinh Húc làm theo, chỉ là thể lực không đủ, lần đầu tiên không thành công, huống chi người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám phía sau còn nặng như gấu.
Đinh Húc thở ra, nói: “Lần nữa."
Huấn luyện viên lập tức chuẩn bị lại tư thế vừa rồi, tập thêm với y một lần, lúc này vừa giữ được yết hầu Đinh Húc, liền nghe thấy tiếng “ầm" trên đài thi đấu, dĩ nhiên là tiếng một binh lính ngã từ trên xuống.
Ánh mắt Tiêu Lương Văn đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đinh Húc đang ở bên kia, không nói một lời.
Sắc mặt Tiểu đội trưởng thay đổi, xoay người đạp đầu gối Tiêu Lương Văn một cái, Tiêu Lương Văn hơi lung lay, quay đầu nhìn gã, dáng vẻ nhận sai chẳng có lấy một mẩu.
Tiểu đội trưởng tức quá hóa cười, nói: “Cậu trâu bò quá nhỉ, ai bảo cậu ra đòn nặng như vậy, chạy năm kilomet có phụ trọng cho tôi, ngay lập tức!"
Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc, không nói một lời lập tức đi chạy.
Tiểu đội trưởng lại lôi tiểu binh bị hất xuống đài dậy, thằng nhóc này thật ra cũng không bị thương gì, chỉ là bị vật ngã đến choáng váng chút, vỗ vỗ bụi bẩn dính trên người nói: “Đội trưởng à, tôi không sao, chỉ là lực cánh tay quá lớn tôi không đỡ được…"
Tiểu đội trưởng cũng chẳng nể nang gì, đội mũ lên cho anh ta, mắng: “Giỏi nhỉ! Cậu ta mới mười mấy tuổi, còn cậu thì sao?! Chặn đòn cho có lệ cũng không nổi à? Xéo xéo xéo, cũng chạy có phụ trọng năm kilomet cho tôi, chạy không xong không cho ăn cơm!"
Tiểu binh kia bị mắng đến mặt mày xám tro, chào xong lập tức đi chạy phạt.
Huấn luyện viên chỗ Đinh Húc nhìn rất hăng say, còn thảo luận với Đinh Húc, “Ai yo, từ lúc các cậu đến chỗ này liền náo nhiệt hẳn lên đấy, đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy trận sửa trị dân trinh sát nào, cái này…"
Chưa kịp dứt lời, liền bị Đinh Húc giữ chặt ngón cái, bả vai chống người phía sau ném lên trước!
Trán Đinh Húc đổ mồ hôi, ánh mắt lạnh nhạt, vươn tay với gã nói: “Tôi học được rồi, giúp tôi luyện lại lần nữa đi."
Huấn luyện viên sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác chàng trai trước mặt này tuy nhìn thư sinh nhưng thực ra lại không yếu ớt giống bề ngoài chút nào, cũng không dễ mà dây vào.
Theo lý thuyết thì phụ trọng cho người mới bắt đầu là 5 kg, Tiêu Lương Văn vừa đến đã tới luôn 20 kg, hiển nhiên là cố ý. Lúc đầu mới phát bao phụ trọng, mấy binh lính cũng không biết Đinh Húc là người được cử đến dạy kèm ngoại ngữ, nên bây giờ có chút dè chừng nhìn Tiêu Lương Văn đang huấn luyện, nhỏ giọng nói thầm: “Như thế này… có ổn không ạ? Hay là giảm cân nặng cho bao phụ trọng của cậu ta đi, vừa nhìn đã biết cậu ta chưa từng trải qua huấn luyện chính quy đâu."
Một người khác nói: “Thôi đi, huấn luyện chính quy thì trình độc ác cũng không sánh kịp đội trưởng của chúng ta đâu."
“Thế làm sao đây, tháng sau đúng là tôi phải ra ngoài…" Binh lính nói câu này phát sầu, “Tôi thấy tình cảm của hai người bọn họ không tệ đâu, anh nghĩ xem liệu chúng ta bắt nạt bạn của cậu ta, thì tiểu tử vừa đi đó có trả thù chúng ta hay không hả?"
“Hẳn là không đâu, quan sát thêm một chút xem, nếu thằng nhóc này không theo kịp huấn luyện, cùng lắm thì chúng ta xuống nước* chút cũng được."
*nhường.
Mấy binh lính khác gật đầu tán đồng, “Dù sao mấy cậu ấm như thế này đến đây chẳng qua là muốn thỏa mãn tò mò của mình thôi, có thể kiên trì đến cùng được mấy đứa chứ?"
Có người phản bác, nói: “Ấy, mấy lời này của anh lại không đúng lắm đâu nha, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch còn chưa đi đâu đấy!"
Cũng có người phụ họa, “Đúng, còn có người cùng đến với Bạch Bân tên là gì đó ấy, cái cậu tiểu đồng [1] đó cũng chưa đi đâu!"
[1] giống như người chăm sóc chuyện bút mực và các loại công việc khác cho các thư sinh ngày xưa, ở đây chỉ việc Đổng Phi thường hay đi cùng với Bạch Bân.
“Đổng Phi, con trai nhà tham mưu Đổng, nền tảng rất khá, là một hạt giống tốt." Một người có quân hàm một sao nói câu đó, lại vội đẩy vai mấy người còn lại nói, “Dừng, mấy anh mau nhìn kìa, cậu ta đuổi kịp tân binh luôn kìa… Ái chà, không nhận ra tên này cũng lợi hại phết đấy! Người mới tới này tên gì nhỉ?"
“Tiêu Lương Văn."
Người có quân hàm một sao đó lại sờ cằm thì thầm cái tên này, cười, “Có chút thú vị nha."
Năng lực thích nghi của Tiêu Lương Văn rất mạnh, lực cánh tay của hắn lại lớn bẩm sinh, ngay từ đầu đã chẳng bị bỏ lại, vẫn luôn luôn theo sát phía sau đội ngũ huấn luyện. Động tác của hắn lúc đầu còn gượng gạo, nhưng khả năng quan sát tốt, nhìn mấy người huấn luyện bên cạnh, cũng dần dần bắt được nhịp, từ từ đuổi kịp, sau ba vòng, đã không phải người ở top cuối đội hình nữa.
Trong sân huấn luyện có tiếng còi, có người hô to: “Đổi đội hình!"
Tiêu Lương Văn bò từ trong vũng bùn ra, dùng mu bàn tay lau qua khuôn mặt, một đôi mắt lợi hại như loài sói, theo dõi sát sao binh lính mới được thêm vào đội hình.
Những người bên cạnh huých hắn một chút, hắn cũng chẳng nể nang gì mà huých lại, hai mắt trừng hai mắt, Tiêu Lương Văn cũng không chịu nhường bước.
Ngược lại, binh lính kia lại cười với hắn, cũng không tiếp tục xa lánh hắn nữa.
Có thể theo kịp có thể thích nghi, mới có thể ở trong này lâu được, làm gì có nhiều quy tắc như thế, vị trí của mình, mình phải tự giành lấy.
Buổi huấn luyện ngày đầu tiên trôi qua rất nhanh, nửa buổi chiều đều là huấn luyện thể lực, nhàm chán khô khan, giống như chỉ hận một nỗi không thể ép khô giọt năng lượng cuối cùng trong cơ thể vậy, đến ngón tay cũng lười phải cử động. Tiêu Lương Văn chống tay vịn bờ ao bùn nhảy ra, ném bao phụ trọng đi, há miệng nằm thở dốc.
Một binh lính bên cạnh ném bình nước sang cho hắn, nói: “Lợi hại phết đấy, đội trưởng đã nói rõ rằng buổi sáng sau này có thể dẫn chú ra ngoài huấn luyện dã ngoại, có dám không?"
Tiêu Lương Văn nằm không nhúc nhích, vặn bình nước trong tay dốc vào miệng, nuốt ừng ực, nước còn lại dội trực tiếp lên đầu,cũng khiến cho mặt mình sạch sẽ hơn, trả lời ngắn gọn rõ ràng, “Dám."
Binh lính kia cười với hắn, “Được!" Sau khi nói xong móc một phiến kim loại được bo góc, ném qua, Tiêu Lương Văn đưa tay chụp được, “Cái gì vậy?
*Miếng kim loại ở đây giống như thẻ dogtag ý.
Binh lính kia lại đưa tay chào kiểu quân nhân với hắn, cười hì hì nói: “Số thứ tự của cậu, hôm nay cậu kiên trì đến cùng, nên đội trưởng cố ý cho cậu giữ, tiện việc sau đến đây chơi."
Khóe miệng Tiêu Lương Văn giương cao: “Cảm ơn."
Nằm nghỉ ngơi một lát xong, Tiêu Lương Văn liền đi tìm Đinh Húc, trí nhớ hắn khá tốt, tuy rằng người ở đây ai cũng mặc đồ rằn ri và dáng dấp không khác nhau nhiều lắm, nhưng những người đã huấn luyện cùng trong buổi chiều hắn vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, hỏi mấy người, tìm được một mạch đến văn phòng lãnh đạo.
Điều kiện căn cứ bình thường, cho nên cái gọi là phòng lãnh đạo chẳng qua cũng chỉ là cái phòng rộng hơn một chút, có đặt một bàn làm việc và hai chiếc ghế gỗ.
Lúc Tiêu Lương Văn gõ cửa bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đinh Húc.
Đinh Húc ngồi trước chiếc bàn làm việc duy nhất, bên cạnh tay đặt một ly trà, đang cầm sách đọc ngữ pháp.
Cả một phòng bảy tám huấn luyện viên đều là đám đàn ông cao lớn thô kệch, lại đặt hai băng ghế nhỏ ngồi thành hai hàng, quy quy củ củ vùi đầu ghi chép, ai nấy đều mặt mày ủ rũ. Ngay cả Tiểu đội trưởng ngồi trên băng ghế đối diện Đinh Húc cũng vò đầu bứt tóc, mi mày nhăn nhó.
Nhìn thấy hắn bước vào, tất cả đều quay đầu nhìn, ánh mắt tỏa sáng.
Tiêu Lương Văn giật mình, đứng ở đó mà tiến không được lùi chẳng xong, “Báo cáo, tôi, tôi đến tìm Đinh Húc…"
Người ngồi đối diện Tiểu đội trưởng lập tức đứng lên, nhìn Tiêu Lương Văn, vội vã nói: “Huấn luyện của cậu xong rồi à? Không mang quần áo thay có phải không?"
Lăn lộn bên ngoài nên người Tiêu Lương Văn toàn là bùn, nhìn là biết quần áo này không thể mặc nữa, Tiểu đội trưởng rặt một bộ bán mặt mũi cho Đinh Húc, mà thực ra là bản thân không muốn học ngoại ngữ thì đúng hơn, phất phất tay nói: “Tiến độ cũng không tệ, trong đội mới phát quần áo mùa đông mới, Tiểu Vương này, mang một bộ quần áo lại đây!"
Một huấn luyện viên ngồi trên ghế lập tức quăng sách trong tay sang một bên, đứng phắt lên: “Vâng! Tôi đi ngay!"
Những người khác đầu óc linh hoạt, đứng lên báo cáo: “Tôi dẫn Tiểu Tiêu đến phòng tắm, cậu ta không tắm thì làm sao mà đổi quần áo được!"
Mặt Tiểu đội trưởng đầy nghiêm túc nói: “Đúng, đi thôi!"
Cả một phòng người lập tức đứng lên, giữ chặt cánh tay Tiêu Lương Văn như chỉ sợ người khác giật trước, “Tôi dẫn cậu ấy đi, để tôi dẫn!" Nói xong liền chạy mất.
Tiểu đội trưởng cười ha hả quay đầu lại xoa xoa tay, nhìn Đinh Húc, khó xử nói: “Cậu thấy đấy, đám binh lính này đều cứng đầu quá, quản không nổi ha, chậc, ha ha ha, tôi cũng có chút việc, đi trước đây…"
Đinh Húc buông sách xuống, nói: “Làm phiền ngài, ngày mai tôi lại đến."
Ở bên ngoài, bước chạy của Tiểu đội trưởng lảo đảo.
Tiêu Lương Văn ở phòng tắm, thời gian còn sớm, huấn luyện chính quy còn chưa kết thúc nên trong phòng cấp nước vắng tanh, hắn tìm một buồng tắm, rửa sạch sẽ bùn trên người.
Bên ngoài có người hô to: “Tiêu Lương Văn, quần áo của cậu đây nhé, một lát nữa nhớ thay."
Tiêu Lương Văn ậm ừ đáp.
Hắn hạ nước ấm xuống, người hơi nóng, hắn bất giác nhớ đến dáng hình Đinh Húc cầm sách ngồi trong văn phòng, hoàn toàn không giống người toàn thân là bùn như hắn, Đinh Húc ngồi đó giương mắt nhìn, khuôn mặt tuấn mĩ thờ ơ không một biểu cảm, đến áo còn cài quy củ đến tận nút trên cùng, thanh khiết đến mức người khác không dám chạm vào.
Người này là của hắn…
Chỉ nghĩ như vậy thôi, cũng đã khiến hắn hưng phấn.
Tiêu Lương Văn liếm môi, một tay chống lên gạch men sứ, một tay đưa xuống dưới nắm lấy, xương bả vai chuyển động mang theo nước chảy xối xả xuống thắt lưng.
Đinh Húc ngồi bên ngoài vừa chơi rắn săn mồi vừa chờ hắn, mãi một hồi lâu sau Tiêu Lương Văn mới ra, hắn thay một bộ quần áo rằn ri, cả người đều như thay đổi vậy. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, trầm mặc ít lời lại mang theo phần sắc bén không dễ trêu chọc, một bộ quần áo khiến người thành thục hơn vài phần, Đinh Húc không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Tiểu đội trưởng tự mình tiễn bọn họ ra đến ngoài căn cứ, hỏi thăm cẩn thận hành trình của bọn họ, lúc biết được mấy ngày này Đinh Húc vẫn sẽ tới, mặt nhăn lại, gượng cười nói: “Hoan nghênh hai người lắm."
Tiêu Lương Văn đưa Đinh Húc về trước, lúc xoay người muốn đi, Đinh Húc lại gọi hắn lại, y lấy từ trong ba lô ra đưa cho hắn một bình rượu thuốc, nói: “Tự cậu về thoa rượu thuốc, đừng để bị căng cơ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên vận động như vậy."
Y chỉ chỉ bả vai Tiêu Lương Văn, nói: “Vừa rồi tôi nhìn tháng qua, đều đỏ hết rồi."
Tiêu Lương Văn nắm bình rượu thuốc vuốt ve hai lần, ghé sát lại ôm bả vai Đinh Húc một thoáng, nói: “Được, về nhà em sẽ dùng."
Vài ngày tiếp theo hai người thường xuyên đến căn cứ huấn luyện, tố chất thân thể Tiêu Lương Văn khỏe, tiềm lực lớn, Tiểu đội trưởng có lần không nhịn nổi hiếu kì, thử cho hắn mang thêm một ít phụ trọng nữa vậy mà hắn cũng vẫn mang được, và đều hoàn thành tốt việc tập luyện. Thế nhưng ngay ngày hôm sau toàn thể huấn luyện viên đều cảm nhận được áp suất thấp quanh Đinh Húc, ngay cả bài tập ngữ pháp giao cho bọn họ cũng tăng thêm nhiều.
Sau một tuần huấn luyện, Tiêu Lương Văn bị mang đi luyện quyền cước.
So với huấn luyện thể lực vô vị, loại hình cận chiến này lại càng thích hợp với Tiêu Lương Văn hơn, đây là một loại thiên tính chuộng đánh đấm, không cần dạy cho hắn hắn cũng sẽ học tốt, sức bật mạnh mẽ, thể hiện trong cận chiến lại càng thêm nhuần nhuyễn. Vào lần đầu mấy huấn luyện viên thử trận và đỡ đòn của hắn, đều lắc lắc tay, bị dư chấn đến run lên, thế nhưng mấy vị này cũng không phải người ăn chay (không phải dạng vừa), thay nhau lên “chăm sóc dạy dỗ", mới có thể khiến sức của Tiêu Lương Văn bình thường lại một chút.
Thế nhưng loại quản chế này một khi bắt đầu có điểm không tốt, thì từ từ lại không trấn áp lại được.
Thời gian Tiêu Lương Văn ở lại trên đài thi đấu càng ngày càng dài, những người hiểu cận chiến trong căn cứ đã không thể lấy cứng đối cứng lâu với hắn được nữa, chỉ có thể dùng kĩ thuật để kéo dài thời gian, tiêu hao thể lực của hắn.
Một người lính được thay xuống nắm cổ tay xoa nhẹ đôi chút, nói: “Lực cánh tay của cậu ta quá trâu bò, Vương ca, anh cảm thấy lực tay trái cậu ta lớn hay lực cánh tay phải lớn?"
“Vậy là sao, cậu chưa tiếp đòn tay trái của cậu ấy à?" Huấn luyện viên bị hỏi nhìn tiểu binh, cười vỗ vai hắn, nói: “Tiểu tử này vừa tới hai ngày đã học được nhường, không đánh thật với cậu đâu."
Tiểu binh xuất thân từ trinh sát, thân hình hơi thấp nhỏ chút nhưng lại rất linh hoạt, vừa nghĩ bản thân mình bị một em giai mới tới nhường và còn không tỷ thí nghiêm túc, trên mặt hết hồng lại trắng, cắn răng nói: “Kiêu ngạo gớm ha, ông đây lại tìm hắn so ván nữa… Ai thua là cháu!" Nói xong lại xoay người lên đài.
Mấy huấn luyện viên đang đi bộ ở đây, đa số thời gian đều nhìn Tiêu Lương Văn, khác mấy bộ đội bình thường bên ngoài kia, bọn họ rất thích kiểu cứng đầu như thế này, càng cứng đầu càng chứng tỏ có bản lĩnh, bị đánh một trận đã chịu phục là kẻ yếu hèn, còn đánh không nằm xuống mới là lính giỏi.
Vài ánh mắt dừng tên người Tiêu Lương Văn, nhất thời lửa nóng bốc cao.
Mỗi ngày Đinh Húc dạy chương trình ngoại ngữ hai tiếng, thời gian còn lại cũng sẽ học kĩ năng phòng thân, huấn luyện viên của y lúc bình thường mặt đen tâm ngoan, thế nhưng đối diện với y cũng không dám lộ ra, buổi sáng ngay cả mấy câu giao tiếp thường ngày cũng không học được, bị Đinh Húc quét sạch nhuệ khí, thái độ đối xử với Đinh Húc liền hệt như đối với thầy giáo nhỏ.
Đinh Húc theo học anh ta mấy động tác phản kháng tự vệ, đều là các kỹ năng thoát hiểm, bình thường y không đi khiêu khích ai, nên chỉ cần có thể phòng thân là đủ rồi.
Huấn luyện viên tỉ mỉ tận tình cầm tay chỉ dạy, lúc siết cổ y còn không dám mạnh tay, “Đúng rồi, khủy tay đưa về phía sau, đúng, nhắm chuẩn chỗ phổi tạng mà ra đòn, chỗ này dễ tổn thương nhất… Sau đó nâng cánh tay lên, bóp ngón tay cái của đối phương vặn tới, quật người!"
Đinh Húc làm theo, chỉ là thể lực không đủ, lần đầu tiên không thành công, huống chi người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám phía sau còn nặng như gấu.
Đinh Húc thở ra, nói: “Lần nữa."
Huấn luyện viên lập tức chuẩn bị lại tư thế vừa rồi, tập thêm với y một lần, lúc này vừa giữ được yết hầu Đinh Húc, liền nghe thấy tiếng “ầm" trên đài thi đấu, dĩ nhiên là tiếng một binh lính ngã từ trên xuống.
Ánh mắt Tiêu Lương Văn đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đinh Húc đang ở bên kia, không nói một lời.
Sắc mặt Tiểu đội trưởng thay đổi, xoay người đạp đầu gối Tiêu Lương Văn một cái, Tiêu Lương Văn hơi lung lay, quay đầu nhìn gã, dáng vẻ nhận sai chẳng có lấy một mẩu.
Tiểu đội trưởng tức quá hóa cười, nói: “Cậu trâu bò quá nhỉ, ai bảo cậu ra đòn nặng như vậy, chạy năm kilomet có phụ trọng cho tôi, ngay lập tức!"
Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc, không nói một lời lập tức đi chạy.
Tiểu đội trưởng lại lôi tiểu binh bị hất xuống đài dậy, thằng nhóc này thật ra cũng không bị thương gì, chỉ là bị vật ngã đến choáng váng chút, vỗ vỗ bụi bẩn dính trên người nói: “Đội trưởng à, tôi không sao, chỉ là lực cánh tay quá lớn tôi không đỡ được…"
Tiểu đội trưởng cũng chẳng nể nang gì, đội mũ lên cho anh ta, mắng: “Giỏi nhỉ! Cậu ta mới mười mấy tuổi, còn cậu thì sao?! Chặn đòn cho có lệ cũng không nổi à? Xéo xéo xéo, cũng chạy có phụ trọng năm kilomet cho tôi, chạy không xong không cho ăn cơm!"
Tiểu binh kia bị mắng đến mặt mày xám tro, chào xong lập tức đi chạy phạt.
Huấn luyện viên chỗ Đinh Húc nhìn rất hăng say, còn thảo luận với Đinh Húc, “Ai yo, từ lúc các cậu đến chỗ này liền náo nhiệt hẳn lên đấy, đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy trận sửa trị dân trinh sát nào, cái này…"
Chưa kịp dứt lời, liền bị Đinh Húc giữ chặt ngón cái, bả vai chống người phía sau ném lên trước!
Trán Đinh Húc đổ mồ hôi, ánh mắt lạnh nhạt, vươn tay với gã nói: “Tôi học được rồi, giúp tôi luyện lại lần nữa đi."
Huấn luyện viên sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác chàng trai trước mặt này tuy nhìn thư sinh nhưng thực ra lại không yếu ớt giống bề ngoài chút nào, cũng không dễ mà dây vào.
Tác giả :
Ái Khán Thiên