Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi!
Chương 37
Thiên Phong lái xe lao nhanh trên đường, 1 tay cầm vô lăng 1 tay lấy điện thoại ra gọi cho Minh Khánh.
"Tao nghe." - Bên kia phát ra giọng nói của Minh Khánh.
"Người đâu?"
"À.." - Minh Khánh hơi ngập ngừng.
"Người đâu?" - Thiên Phong gằn giọng.
Minh Khánh biết rõ Thiên Phong không có thói quen lặp lại câu đã nói nhưng vừa rồi cậu lại làm trái với điều đó, cảm nhận được mùi sát khí, Minh Khánh đành thở dài.
"Trên đường tao đưa Hải Băng đến lễ đính hôn, em ấy bảo tao đưa đến 1 nơi ngoài ngoại thành, cách khá xa thị trấn. Em ấy còn dặn tao không được cho mày biết."
Thiên Phong im lặng, đương nhiên cậu rõ nơi đó là đâu, nhanh chóng tăng tốc rẽ vào đường cao tốc.
"Tao tắt máy."
"Minh Khánh."
"Sao?"
"Tao đoán mày cũng biết tình cảm của Mẫn Nhi đối với mày."
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc rồi mới trả lời. - "Ừ nhưng.."
"Tao cũng biết tình cảm của mày dành cho Hải Băng."
"Tao.. mày yên tâm đi, tao không bao giờ chen vào giữa mày và em ấy, tình bạn đối với tao quan trọng hơn.."
"Ừ, nhưng tao muốn mày biết 1 chuyện."
"Mày nói đi."
"Sáng mai 7h, Mẫn Nhi sẽ lên chuyến bay sang Mỹ, nó sẽ định cư ở đó."
"Cái gì?" - Minh Khánh bất ngờ.
"Tao biết là nó sẽ không nói với mày và tao tin mày cũng biết lí do nó muốn đến đó."
Nói rồi Thiên Phong ngắt máy, Minh Khánh cũng ngẩn người ra. Mẫn Nhi rời đi là vì không thể tiếp tục đối mặt với tình cảm đơn phương này, thảo nào cô không nói cho cậu biết, dạo gần đây cứ tránh mặt, không muốn nói chuyện với cậu, thì ra lí do là như vậy.
"Anh Minh Khánh, sao lại ngẩn người ra vậy?" - Hải Băng chạy đến cạnh Minh Khánh.
"Không gì đâu, mình về thôi."
"Em muốn ở đây thêm 1 lúc." - Hải Băng cười nhạt, đứng dựa vào xe của Minh Khánh, mắt nhìn lên cổng khu vui chơi Dream.
Minh Khánh gật đầu rồi trôi theo 1 dòng suy nghĩ, Hải Băng cũng vậy.
Thấm thoát cũng đã 8 năm trôi qua, quãng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Nó đủ để cô biết chờ đợi là 1 việc gì đó rất có ý nghĩa. Cô đã chờ đợi Thiên Phong trong ngần ấy năm, đổi lại được những ngày tháng hạnh phúc, vô lo vô nghĩ khi ở bên cậu tuy ngắn ngủi nhưng như vậy là quá đủ.
Nói yêu cậu là đúng nhưng nói không hận cậu thì không hoàn toàn đúng. Vì tình yêu là sự bắt đầu của hận thù kia mà, chính cô cũng đang rất hận cậu. Hận cậu lấy đi 8 năm thanh xuân chờ đợi trong vô vọng, hận cậu đem lại hi vọng cho cô thật nhiều rồi không ngần ngại dập tắt nó và hận cậu đã khiến cô yêu quá nhiều.
Hôm nay, cậu cùng 1 người con gái khác tay trong tay bên nhau, cô chỉ hận bản thân quá yếu đuối không thể đối mặt, thật sự không thể. Cô chỉ có thể đứng đây, ngắm nhìn lại nơi kỉ niệm này lần cuối, sau này sẽ không đến đây nữa.
______________________
Thiên Phong lái xe nhanh khỏi đường cao tốc, giờ cậu đang chậm rãi chạy trên con đường nhỏ để vào thị trấn, 2 bên đường không có lấy 1 ngôi nhà, chỉ là cánh đồng cỏ xanh rười rượi.
Thiên Phong rất muốn Hải Băng có mặt ở lễ đính hôn, để cậu cho cô biết tin vui rằng cậu đã nhớ lại tất cả, rằng cậu sẽ hủy hôn và người cậu không muốn mất chính là cô. Cậu biết, cô đã rất tổn thương khi chứng kiến cậu ở bên 1 người con gái khác, cậu nhất định phải bù đắp cho cô, nhất định sẽ không làm cho cô đau lòng nữa, cậu sẽ giữ cô mãi mãi ở bên mình.
*Rengggg rengggg*
Điện thoại hiện lên tên người gọi là Lập Dương, hắn gọi đến vào lúc này chắc chắn không có ý tốt, Thiên Phong nhớ đến câu cuối cùng khi ở trong nhà xe của công ty mà hắn đã nói, cậu đưa tay lấy tai nghe cắm vào điện thoại rồi đeo 1 bên tai nghe vào, cậu bắt máy, nhân tiện bật nút ghi âm cuộc gọi.
"Còn sống à?" - Hắn bỡn cợt.
"Mày muốn gì?" - Thiên Phong vẫn tập trung lái xe.
Cùng lúc này, tại nhà Lập Dương, hắn đang ngồi bắt chéo chân, khoan thai vừa nhâm nhi tách cafe vừa nhếch mép cười.
"Tao chỉ quan tâm quả bom tao đặt dưới gầm xe của mày đã nổ chưa?"
Thiên Phong bất ngờ định dừng xe nhưng Lập Dương đã kịp nói thêm. - "Ấy ấy, mày có phải đang định dừng xe lại không? Mày mà dừng lại thì nó sẽ Bùm ngay đấy. Hahahaa."
"Chết tiệt." - Thiên Phong đập mạnh tay vào vô lăng, tiếp tục cho xe chạy.
Lập Dương đặt tách cafe xuống. - "Để tao nói cho mày biết, đó là bom cảm ứng, chỉ cần mày giảm tốc độ xuống thì nó sẽ được kích hoạt và phát nổ ngay lập tức. Chỉ cần tốc độ hiện tại của chiếc xe không quá 100 km/h thì mày an toàn, nhưng nếu mày chạy nhanh hơn con số đó, kíp nổ sẽ hoạt động sau 15p sẽ phát nổ. Mày chỉ cần duy trì tốc độ hiện tại là sẽ ổn thôi nhưng xe nào cũng phải hết xăng đúng không? Hahaha."
"Mày 3 lần 4 lượt muốn giết tao, là vì gì?"
"Thật ra tao chỉ muốn tập đoàn của nhà mày hoàn toàn biến mất khỏi thương trường này thôi. Bố mày làm tất cả mọi thứ chỉ để cho đứa con trai duy nhất là mày sau này sẽ thừa hưởng nhưng nếu mày vĩnh viễn bốc hơi khỏi thế giới này thì mày nghĩ xem, ông ta còn cố gắng để làm gì?"
"Vậy tao sẽ chơi ván này với mày." - Thiên Phong lạnh lùng nói.
"Được, tao rất hứng thú." - Lập Dương cười hả hê.
Thiên Phong nhếch môi cười nhưng rồi vụt tắt, cậu đang ở ranh giới sống và chết nhưng vẫn còn cứng mồm bỏ xừ!
"Chúc mày may mắn." - Lập Dương lập tức tắt máy.
Thiên Phong nhìn vào đồng hồ điện tử, 18h20, khi nãy trên đường cao tốc cậu đã chạy với tốc độ 120 km/h, từ đó đến đây cũng đã hơn 5p, vậy kíp nổ đã được kích hoạt. Chỉ còn 10p! Thiên Phong quyết định tăng tốc chạy nhanh nhất có thể, dù gì kíp nổ đã kích hoạt, cậu phải chạy thật nhanh đến cánh đồng hoang phía trước, càng nhanh càng tốt.
______________________
"Chia tay đi!"
Lời nói như vết dao, cắt mạnh vào tim Khải Hòa, cậu không tin nó có thể thốt ra từ bờ môi bé nhỏ ấy của San San.
Khải Hòa nắm chặt 2 vai của San San.
"Em sao vậy? Sao lại chia tay, anh đã làm gì cho em không vui à? Em nói đi, anh sẽ sửa chữa."
San San lắc đầu, nở 1 nụ cười miễn cưỡng. - "Anh không làm gì sai. Chỉ vì.. em chán anh rồi."
Khải Hòa ôm nhỏ vào lòng. - "Em đừng giở chứng như vậy, em muốn mua gì sao, anh sẽ mua cho em."
San San tức giận, đẩy mạnh Khải Hòa ra, cậu chới với rồi ngã xuống đất, nhỏ bật khóc. - "Tôi không cần vật chất, tôi và anh khác xa nhau, anh đi đi, tôi không muốn bên cạnh anh nữa."
Khải Hòa đứng dậy nắm chặt cổ tay nhỏ, cậu cũng khá bực mình. - "Em lại sao vậy? Nếu không có 1 lí do chính đáng, tôi không để em buông tay tôi."
San San cúi gầm mặt, nhỏ xiết chặt tay. - "Tôi.. có người khác rồi."
Khải Hòa đơ người ra, cậu bất ngờ đến không nói nên lời, nhỏ vội gỡ tay ra khỏi tay cậu.
"Mình kết thúc tại đây."
Nói rồi nhỏ vụt chạy bỏ lại sau lưng 1 người đang xiết chặt 2 tay.
"AAAAAAAAAA"
Khải Hòa ngồi xuống, đấm mạnh tay xuống đất, máu từ các khớp tay tuôn ra không ngừng.
"Tao nghe." - Bên kia phát ra giọng nói của Minh Khánh.
"Người đâu?"
"À.." - Minh Khánh hơi ngập ngừng.
"Người đâu?" - Thiên Phong gằn giọng.
Minh Khánh biết rõ Thiên Phong không có thói quen lặp lại câu đã nói nhưng vừa rồi cậu lại làm trái với điều đó, cảm nhận được mùi sát khí, Minh Khánh đành thở dài.
"Trên đường tao đưa Hải Băng đến lễ đính hôn, em ấy bảo tao đưa đến 1 nơi ngoài ngoại thành, cách khá xa thị trấn. Em ấy còn dặn tao không được cho mày biết."
Thiên Phong im lặng, đương nhiên cậu rõ nơi đó là đâu, nhanh chóng tăng tốc rẽ vào đường cao tốc.
"Tao tắt máy."
"Minh Khánh."
"Sao?"
"Tao đoán mày cũng biết tình cảm của Mẫn Nhi đối với mày."
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc rồi mới trả lời. - "Ừ nhưng.."
"Tao cũng biết tình cảm của mày dành cho Hải Băng."
"Tao.. mày yên tâm đi, tao không bao giờ chen vào giữa mày và em ấy, tình bạn đối với tao quan trọng hơn.."
"Ừ, nhưng tao muốn mày biết 1 chuyện."
"Mày nói đi."
"Sáng mai 7h, Mẫn Nhi sẽ lên chuyến bay sang Mỹ, nó sẽ định cư ở đó."
"Cái gì?" - Minh Khánh bất ngờ.
"Tao biết là nó sẽ không nói với mày và tao tin mày cũng biết lí do nó muốn đến đó."
Nói rồi Thiên Phong ngắt máy, Minh Khánh cũng ngẩn người ra. Mẫn Nhi rời đi là vì không thể tiếp tục đối mặt với tình cảm đơn phương này, thảo nào cô không nói cho cậu biết, dạo gần đây cứ tránh mặt, không muốn nói chuyện với cậu, thì ra lí do là như vậy.
"Anh Minh Khánh, sao lại ngẩn người ra vậy?" - Hải Băng chạy đến cạnh Minh Khánh.
"Không gì đâu, mình về thôi."
"Em muốn ở đây thêm 1 lúc." - Hải Băng cười nhạt, đứng dựa vào xe của Minh Khánh, mắt nhìn lên cổng khu vui chơi Dream.
Minh Khánh gật đầu rồi trôi theo 1 dòng suy nghĩ, Hải Băng cũng vậy.
Thấm thoát cũng đã 8 năm trôi qua, quãng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Nó đủ để cô biết chờ đợi là 1 việc gì đó rất có ý nghĩa. Cô đã chờ đợi Thiên Phong trong ngần ấy năm, đổi lại được những ngày tháng hạnh phúc, vô lo vô nghĩ khi ở bên cậu tuy ngắn ngủi nhưng như vậy là quá đủ.
Nói yêu cậu là đúng nhưng nói không hận cậu thì không hoàn toàn đúng. Vì tình yêu là sự bắt đầu của hận thù kia mà, chính cô cũng đang rất hận cậu. Hận cậu lấy đi 8 năm thanh xuân chờ đợi trong vô vọng, hận cậu đem lại hi vọng cho cô thật nhiều rồi không ngần ngại dập tắt nó và hận cậu đã khiến cô yêu quá nhiều.
Hôm nay, cậu cùng 1 người con gái khác tay trong tay bên nhau, cô chỉ hận bản thân quá yếu đuối không thể đối mặt, thật sự không thể. Cô chỉ có thể đứng đây, ngắm nhìn lại nơi kỉ niệm này lần cuối, sau này sẽ không đến đây nữa.
______________________
Thiên Phong lái xe nhanh khỏi đường cao tốc, giờ cậu đang chậm rãi chạy trên con đường nhỏ để vào thị trấn, 2 bên đường không có lấy 1 ngôi nhà, chỉ là cánh đồng cỏ xanh rười rượi.
Thiên Phong rất muốn Hải Băng có mặt ở lễ đính hôn, để cậu cho cô biết tin vui rằng cậu đã nhớ lại tất cả, rằng cậu sẽ hủy hôn và người cậu không muốn mất chính là cô. Cậu biết, cô đã rất tổn thương khi chứng kiến cậu ở bên 1 người con gái khác, cậu nhất định phải bù đắp cho cô, nhất định sẽ không làm cho cô đau lòng nữa, cậu sẽ giữ cô mãi mãi ở bên mình.
*Rengggg rengggg*
Điện thoại hiện lên tên người gọi là Lập Dương, hắn gọi đến vào lúc này chắc chắn không có ý tốt, Thiên Phong nhớ đến câu cuối cùng khi ở trong nhà xe của công ty mà hắn đã nói, cậu đưa tay lấy tai nghe cắm vào điện thoại rồi đeo 1 bên tai nghe vào, cậu bắt máy, nhân tiện bật nút ghi âm cuộc gọi.
"Còn sống à?" - Hắn bỡn cợt.
"Mày muốn gì?" - Thiên Phong vẫn tập trung lái xe.
Cùng lúc này, tại nhà Lập Dương, hắn đang ngồi bắt chéo chân, khoan thai vừa nhâm nhi tách cafe vừa nhếch mép cười.
"Tao chỉ quan tâm quả bom tao đặt dưới gầm xe của mày đã nổ chưa?"
Thiên Phong bất ngờ định dừng xe nhưng Lập Dương đã kịp nói thêm. - "Ấy ấy, mày có phải đang định dừng xe lại không? Mày mà dừng lại thì nó sẽ Bùm ngay đấy. Hahahaa."
"Chết tiệt." - Thiên Phong đập mạnh tay vào vô lăng, tiếp tục cho xe chạy.
Lập Dương đặt tách cafe xuống. - "Để tao nói cho mày biết, đó là bom cảm ứng, chỉ cần mày giảm tốc độ xuống thì nó sẽ được kích hoạt và phát nổ ngay lập tức. Chỉ cần tốc độ hiện tại của chiếc xe không quá 100 km/h thì mày an toàn, nhưng nếu mày chạy nhanh hơn con số đó, kíp nổ sẽ hoạt động sau 15p sẽ phát nổ. Mày chỉ cần duy trì tốc độ hiện tại là sẽ ổn thôi nhưng xe nào cũng phải hết xăng đúng không? Hahaha."
"Mày 3 lần 4 lượt muốn giết tao, là vì gì?"
"Thật ra tao chỉ muốn tập đoàn của nhà mày hoàn toàn biến mất khỏi thương trường này thôi. Bố mày làm tất cả mọi thứ chỉ để cho đứa con trai duy nhất là mày sau này sẽ thừa hưởng nhưng nếu mày vĩnh viễn bốc hơi khỏi thế giới này thì mày nghĩ xem, ông ta còn cố gắng để làm gì?"
"Vậy tao sẽ chơi ván này với mày." - Thiên Phong lạnh lùng nói.
"Được, tao rất hứng thú." - Lập Dương cười hả hê.
Thiên Phong nhếch môi cười nhưng rồi vụt tắt, cậu đang ở ranh giới sống và chết nhưng vẫn còn cứng mồm bỏ xừ!
"Chúc mày may mắn." - Lập Dương lập tức tắt máy.
Thiên Phong nhìn vào đồng hồ điện tử, 18h20, khi nãy trên đường cao tốc cậu đã chạy với tốc độ 120 km/h, từ đó đến đây cũng đã hơn 5p, vậy kíp nổ đã được kích hoạt. Chỉ còn 10p! Thiên Phong quyết định tăng tốc chạy nhanh nhất có thể, dù gì kíp nổ đã kích hoạt, cậu phải chạy thật nhanh đến cánh đồng hoang phía trước, càng nhanh càng tốt.
______________________
"Chia tay đi!"
Lời nói như vết dao, cắt mạnh vào tim Khải Hòa, cậu không tin nó có thể thốt ra từ bờ môi bé nhỏ ấy của San San.
Khải Hòa nắm chặt 2 vai của San San.
"Em sao vậy? Sao lại chia tay, anh đã làm gì cho em không vui à? Em nói đi, anh sẽ sửa chữa."
San San lắc đầu, nở 1 nụ cười miễn cưỡng. - "Anh không làm gì sai. Chỉ vì.. em chán anh rồi."
Khải Hòa ôm nhỏ vào lòng. - "Em đừng giở chứng như vậy, em muốn mua gì sao, anh sẽ mua cho em."
San San tức giận, đẩy mạnh Khải Hòa ra, cậu chới với rồi ngã xuống đất, nhỏ bật khóc. - "Tôi không cần vật chất, tôi và anh khác xa nhau, anh đi đi, tôi không muốn bên cạnh anh nữa."
Khải Hòa đứng dậy nắm chặt cổ tay nhỏ, cậu cũng khá bực mình. - "Em lại sao vậy? Nếu không có 1 lí do chính đáng, tôi không để em buông tay tôi."
San San cúi gầm mặt, nhỏ xiết chặt tay. - "Tôi.. có người khác rồi."
Khải Hòa đơ người ra, cậu bất ngờ đến không nói nên lời, nhỏ vội gỡ tay ra khỏi tay cậu.
"Mình kết thúc tại đây."
Nói rồi nhỏ vụt chạy bỏ lại sau lưng 1 người đang xiết chặt 2 tay.
"AAAAAAAAAA"
Khải Hòa ngồi xuống, đấm mạnh tay xuống đất, máu từ các khớp tay tuôn ra không ngừng.
Tác giả :
Khiết Băng