Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 78
Vinh ở trên lầu luôn ko thấy xuống, ba má chồng thì ngồi đó như tượng. Chỉ có bà nội là lên tiếng
- Xin lỗi mẹ Dung với Dung, để bác sẽ nói chuyện lại với nhà nó, bây giờ mong 2 mẹ con bớt giận.
- (Mẹ) Dạ, con chào bác.
Tôi cuối mặt chào rồi đi ra, chưa ra tới cửa mẹ lại quay ngược vô trong, mẹ trả lại 5 tr mà má đưa hôm bữa, tiền đó tôi vẫn giữ vậy mà mẹ lại lấy tiền của mẹ trả.
- Khi bị bịnh chỉ cần người thân bên cạnh, chăm sóc, tiền ko mua được mấy cái đó. Tiền này tôi gửi lại anh chị.
Mẹ làm tình hình căng lại càng căng, kiểu như tát vô mặt ba má chồng 1 cái vậy. Tôi mệt mỏi ko tả, đau lòng nữa nên ko phản ứng. 2 mẹ con lên taxi ngồi về nhà. Tôi thì giống như cái xác ko hồn trong trạng thái được cài đặt mặc định : khóc.
- Con xin lỗi!
- Nếu như cái cô nằm chung phòng ko nói lại với mẹ thì sao hả con?
- …
- Cái nhà đó, họ ko có thương con, tại sao con phải vừa chịu đựng vừa nói tốt cho họ. Ngay cả thằng chồng của con. Sao con ngu quá vậy Dung? Nếu mẹ ko biết thì sao hả con? Tao nóng hết cả mặt!
- Con biết rồi, là tại con ngu mà.
- Mẹ ko có muốn quản luôn chuyện của con, nhưng mẹ nghĩ con nên thôi nó đi. Chồng như vậy mày ko có sướng hơn, lúc theo đuổi thì sao cũng được, lúc cưới xong là lộ rõ bộ mặt của nó ra, nãy mày nhìn thấy cái mặt của nó ko? Về sống với mẹ!
- Con cũng nghĩ vậy, giờ con ko nghĩ được gì nhiều, con chỉ nghĩ sẽ thôi ảnh. Tới 30 con sẽ xin 1 đứa con nuôi để sau này nó còn thờ cúng cho con.
- Vậy tốt!
- Nhưng mẹ đừng nói đi nói lại chuyện này với con nữa, con năn nĩ, con mệt mỏi lắm rồi.
- Uhm, mẹ hứa.
- Cảm ơn mẹ.
- Nín đi, lát về nhà rồi nghỉ ngơi cho nghỏe, xong xin nghỉ làm ở đó luôn đi.
- Lại phải ở nhờ nhà mẹ.
- Tán mày bạt tai bây giờ, ở nhờ hả? Đồ ngu, mẹ đang bực đừng có chọc mẹ, đừng để vừa bị bệnh mà còn bị đòn.
- Giờ mẹ có đánh thêm chắc con cũng ko thấy đau.
Nói xong tôi ngã đầu ra sau ghế, thở dài mệt mỏi.
Xe về tới nhà, cảm giác như đứa trẻ đi chơi xa về được nhà, vừa mừng vừa lưu luyến chuyến đi sao kết thúc quá sớm. Tôi uể oải xách giỏ đồ lên phòng, xong bước ra phòng thờ, đốt nhang cho ông bà … Tôi hỏi trong tâm trí “ con về ở đây luôn nghe ngoại? “. Nhìn lên bàn thờ, mặt ngoại hiền quá. Tôi lại quỳ phịch xuống, rồi khóc.
Cứ như vậy, tôi chẳng nghĩ được gì nhiều ngoài mấy cái ý nghĩ quái quỷ “ tại sao mọi chuyện lại như vầy? Tôi có lỗi gì ko? Tại sao lại bị đối xử như vậy? Tại sao Vinh ko cản tôi, sao anh ấy ko xin lỗi? ….. Nghĩ rồi lại khóc, khóc rồi lại nghĩ. Chắc mẹ cũng hiểu cho tâm trạng nên cũng ko thấy kêu réo gì, ngoài chuyện tới giờ thì kêu ăn và bắt uống thuốc. Đến ngày thứ 2, tôi gọi lên chỗ làm báo đã xuất việc và xin nghĩ thêm 2 ngày nữa sẽ đi làm, tôi soạn sẵn luôn cái đơn nghỉ việc. Rồi lại khóc, lại nghĩ, giọng khàn đặc …. Trưa, Vinh gọi, 2 ngày rồi mới gọi, tôi lại quẹt nước mắt, chán ko muốn nghe
- Alo
- Em bớt bệnh chưa?
- Cám ơn anh, em khỏe rồi bác sĩ mới cho xuất viện.
- Anh muốn qua thăm em mà ko biết làm sao.
- Thôi, đừng qua, em ko muốn gặp anh. Để chừng nào cảm thấy thoải mái và khỏe hẳn thì mình nói chuyện.
- Uhm.
- Trong thời gian này anh cũng đừng nhắn hay gọi em.
- Tại sao vậy?
- Vì em muốn được yên tĩnh. Mấy hôm nay anh đối với em sao thì bây giờ cũng y như vậy đi.
- Anh biết anh sai rồi.
- Em ngủ đây. Chào anh, nếu anh còn nhắn tin hay gọi em em sẽ đổi số điện thoại. Chừng nào em cần nói chuyện em sẽ tự gọi anh.
- Em có cần phải tuyệt tình vậy ko em?
- Em ko biết như vậy là tuyệt tình hay gì nhưng mà em bây giờ ko thích nói chuyện với anh. với lại cũng đừng pm trên YM nữa.
- Sao em ko chửi anh đi?
- Em ko muốn mất công phải chửi, phải giải thích hay nghe giải thích. Tại anh đã ko tin em, ko quan tâm tới em. Giờ em cần thời gian suy nghĩ cho bản thân em. Thôi em tắt máy đây.
Nói tới đó tôi lại tắt máy, giờ ngẫm lại, có khi con Tiên nói đúng, cưới rồi mới lộ hết mấy cái xấu ra. Vinh thì quá vô tâm gia trưởng, còn tôi thì quá ngu quá nhu nhược. Nước mắt lại chảy, lại tức tối, sao Vinh ko xin lỗi tôi? Có phải tôi nên nghe theo mẹ, ly dị đi cho rồi, giải thoát cho tôi, giải thoát cho Vinh, lúc đó ổng muốn đi với bon nhiêu con, làm gì cũng được. Nhưng rõ ràng ko phải nghe theo mẹ, đó cũng là suy nghĩ của tôi mà, ko phải tôi muốn buông bỏ sao? Bây giờ tôi khóc hoài cũng ko được tích sự gì, tôi buồn bã miết cũng ko được tích sự gì, có khi ông trời lại muốn tôi phải giống như mẹ, ko mắc nợ đàn ông thì sao? Do ngày trước người tốt thì tôi phụ, bây giờ gặp người phụ lại mình, đó chính là nhân quả, đáng đời cho tôi! Tha thứ thì tôi ko hề nghĩ tới, tha thứ kiểu gì được chứ? Thôi, cuộc dạo chơi hôn nhân tới đây kết thúc, chia tay sớm bớt đau khổ … chứ bây giờ ko chia tay tôi cũng ko biết làm gì, ko lẻ cứ lại bạc nhược khóc lóc đau khổ ngày này qua ngày khác, chuyện chưa giải quyết được cứ ì ra đó. Quá thất vọng cho bản thân, trải qua bao nhiêu biến cố vậy mà cứ mãi là đứa yếu hèn, nhút nhát.
Bây giờ là 1h5 phút, tôi lại lôi cô bạn nhật ký của mình ra, viết viết viết … kể lễ hết tất cả những gì tôi đã và đang trải qua, tôi đặt 1 đống câu hỏi cho cô ấy về những chuyện sẽ xảy ra. Rồi tới đoạn cuối của trang nhật ký “ Tôi thật sự rất giận dữ và đang muốn ly dị “. Tôi đóng nhật ký lại, chạy vô toilet, nhìn thẳng mình trong kiếng, vẻ mặt hốc hác, ốm yếu và tiều tụy của tôi, mắt tôi nay ko còn là thâm mà nó cứ sưng sưng đỏ đỏ kiểu gì nhìn ghê lắm, 1 động lực vô hình như thôi thúc “ phụ nữ là để được yêu thương, ko được thì bỏ đi, đừng hành hạ bản thân nữa “. Tự nhiên rôi rùng mình, lạnh gáy như có ai đó vừa đứng chung vậy. Tôi mệt mỏi và chán cuộc đời này quá, liệu lúc tôi nói ly dị, lỡ Vinh năn nỉ rồi tôi lại mềm lòng thì sao? Trời ơi, làm sao mới có thể quyết đoán và mạnh mẽ được bây giờ?
Tôi cố gắng cố gắng ko được gục ngã ko được yếu lòng, sao ngày xưa tôi nói bỏ con là bỏ, nói bỏ Thái là bỏ, sao tôi làm được, tôi yêu anh nhiều đến nỗi tưởng đã chết đi luôn mà còn dứt được. Sao bây giờ lại ko làm được vậy? Tôi ko có quyền làm tổn thương bản thân tôi nữa, ông Vinh cũng ko có quyền đó, ko quan tâm tới tôi thì tôi bỏ luôn. Tôi mò lên wtt, tàu ngầm đọc bao nhiêu là topic về tâm sự những nỗi khổ làm dâu, về việc uất ức ra sao khi bị chồng phản bội, đỉnh điểm là bị chồng đánh mà phải chịu đựng, nhẫn nhịn. Trường hợp của tôi xem ra còn nhẹ, nhưng ko thể cứ so sánh với những trường hợp như vậy, tôi là tôi, hôm nay tôi còn được mẹ may mắn bảo vệ, nếu mọi chuyện cứ trôi qua khi tôi im lặng thì có ngày tôi cũng sẽ như các chị em kia … Tôi ko muốn hối hận vì quá lụy, quá yếu lòng, tôi cũng chẳng mang suy nghĩ ăn chả ăn nem gì hết. Đơn giản tôi ko muốn gặp, ko muốn nhìn thấy, ko muốn nằm chung giường với Vinh, ko muốn nghe những lời nói đâu đâu của má, ko muốn bị mấy con điên làm phiền nữa.
Ý chí dâng cao, tôi bấm điện thoại gọi cho Vinh.
- Anh nghe!
- Em có chuyện muốn nói.
- Anh qua nhà nha, em suy nghĩ xong rồi hả?
- Ko cần qua nhà, nói giờ luôn!
- Uhm, vậy em nói đi!
- Em muốn ly dị.
- Cái gì? Bớt giỡn đi em! Anh ko đồng ý đâu, chuyện em với anh chưa tới mức đó.
- Anh ko đồng ý thì em sẽ ly dị 1 mình. Vậy nha!
Tôi tắt máy, cầm điện thoại mà cảm thấy hơi run run, thở mạnh, có phải mình đã hấp tấp quá ko? Chuyện này đáng lẻ cần có thời gian suy nghĩ mới phải chứ? Chuyện đã lỡ nói ra rồi, tôi ko phải nói để làm nư, để nhõng nhẽo hay giận dỗi. Đơn giản đó là biện pháp tôi cảm thấy cần lúc này. Nghe giọng của Vinh, cứ như anh ta nghĩ tôi đang giỡn, nói chuyện ráo quảnh, ko thấy có vẻ hối hận hay biết lỗi. Với những gì đã trải qua, tôi buồn khi đi tới quyết định này lắm chứ, nhưng tôi chưa biết phải đối mặt như thế nào nếu ko chấm dứt. Tôi cũng biết là đã làm kinh động đến cha mẹ, ông bà, đùng 1 cái đòi ly dị, nghĩ tới phản ứng của má Vinh là đã thấy ớn rồi. Nhưng kệ, tới đâu hay tới đó!
Tôi nằm xuống giường, ko mệt lắm nhưng tôi lười ko muốn làm gì, chỉ muốn ở 1 mình nên cứ ăn xong thì ru rú trong phòng. 1 hồi cũng lim dim, đang ngủ ngon thì nghe gõ cửa phòng
- Dung ơi, thằng Vinh nó qua tìm con kìa, có mở cửa cho nó ko?
Tôi lớ ngớ giật mình, mới lim dim được tầm 20 phút mà.
- Mẹ con chưa về phải ko cô?
- Ừ, mới 4h chưa về? Rồi giờ cô mở cửa hay nói con ko có nhà?
- Thôi cô cứ cho ảnh vô đi!
Tôi cô gắng giả bộ trầm tĩnh và ko xúc động, vẫn nằm đó, 1 lát thôi mà ông Vinh ùa vô phòng như 1 cơn vũ bão, anh ta ngồi ngay góc giường thở hỗn hểnh
- Em nói ly dị hả? Ai cho em nói như vậy?
- Em bây giờ ko chờ anh cho nữa, em thấy mệt mỏi với anh.
- Lỗi của anh thì em nhận, anh sai khi vô tâm với em, nhưng điều đó ko phải lý do để ly hôn.
- Vậy điều gì mới là lý do?
- Ko còn thương nhau nữa.
- Ừ, vậy em ko thương anh nữa. Em sẽ giải thoát cho anh, muốn đi với ai muốn làm gì làm.
- Em đừng có nói chuyện với anh như vậy.
- Giờ anh ko có bắt em phải nói với anh như thế nào đâu. Sau tất cả, chính anh đã tập cho mấy con bồ cũ của anh nói chuyện của em cũng theo kiểu đó.
- Chi ko phải bồ cũ của anh? Và Chi lớn tuổi hơn em.
- Ừ, thì sao? Em thích kêu nó bằng nó đó thì sao? Mà nó là bồ anh hay người tình cũ gì em ko cần biết. Nói chung, giờ ly dị đi, đừng gây nhau nữa.
- Anh ko đồng ý.
- Kệ anh!
Anh ta nắm tay tôi, rồi ôm mặt tôi
- Anh ko muốn ly dị, anh ko muốn mất em.
- Ha, anh ko muốn anh ko muốn! Đàn ông các anh ai cũng vậy hay chỉ có anh là như vậy? Tàn nhẫn vừa vừa thôi, anh bỏ em trong cơn thập tử nhất sinh mà đi đàn đúm với con khác, anh ko tỏ vẻ biết lỗi, vẫn khinh khỉnh khó chịu ngày em xuất viện. Giọt nước đã tràn ly rồi, em ko có trách nhiệm phải hốt lại những thứ mà anh đã đạp đỗ, giờ em ko tin anh, em sợ anh sẽ đánh em, em sợ cả bạn bè của anh, em ko muốn sống với anh thêm 1 ngày nào nữa. Giải thoát đi khi anh coi trọng bạn anh hơn em, bạn gái cũ, người tình cũ của anh hơn em.
- Em ko còn thương anh thiệt sao?
- Đừng hỏi em mấy câu tào lao, anh về mà tự hỏi lại lương tâm của mình. Cô dâu về nhà chồng mới chưa được 1 năm như em, anh nhìn em hôm nay có phải là đang hạnh phúc hay ko? Anh hứa gì với em với mẹ em?
- Giờ em lại trách anh ko phải thằng chồng tốt hả?
- Ừ, anh là thằng chồng tồi, em phải chịu đựng anh, em nghĩ gặp em anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích có lý có lẽ chứ ko phải nói chuyện kiểu khô khan phân tích đúng sai với em. Vậy anh nói đi, em sai chỗ nào mà phải chịu mọi đau khổ? Anh thậm chí ko quan tâm tới cơn đau của em? Còn má anh, má anh cũng coi em là cái gai, là người dưng, cái xui xẻo của nhà anh.
- ….
- Anh ko nói được, là vì anh sĩ diện với em, anh vẫn chưa xin lỗi em, ngày trước khi cưới anh đâu có như vậy. Anh nói khi bỏ anh em sẽ hối hận, bây giờ em mới hiểu và thấy hối hận, nếu duy trì cuộc sống gia đình ko có đủ sự quan tâm chia sẻ thì đó mới là hối hận, em ko đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm anh nữa. Giải thoát cho em đi.
- Em mệt mỏi tới vậy thiệt sao Dung?
- Uhm, khi anh gần chết mà ko có người yêu thương nhất bên cạnh anh sẽ hiểu nó mệt mỏi và tuyệt vọng tới cỡ nào.
- Hay em nằng nặc đòi ly dị để em thoải mái trong chuyện trai gái.
Tôi tức điên lên, gồng sức tát cho hắn 1 bạt tai, bạt tai thứ 2 của tôi.
- Em ko phải loại người gây với chồng là tìm thằng khác, em ko lăng loàn, ko phải hàng đĩ điếm. Ngày xưa em lỡ dại tới với anh ko còn trong trắng nhưng em ko phải thứ đàn bà hư. Em tưởng anh chấp nhận vị tha khi yêu em, nhưng mà anh chưa hề tin em. Đơn giản bây giờ chuyện em với anh ko cứu được nữa, anh đã quá thay đổi rồi!
Tôi bắt đầu khóc, tức quá mà … đi ăn nằm với con khác giờ còn dám quay ra nghi ngờ tôi, khốn nạn!
- Cho anh thời gian.
- Thời gian gì?
- Suy nghĩ
- Ko cần, anh đã ko còn thương, ko quan tâm, lại ko tin tưởng, anh cần thời gian gì nữa?
- Anh thương em mà.
- Dối trá, anh bớt khốn nạn 1 chút đi. Anh coi lại thái độ của mình đi. Để em nói cho anh biết từ lúc em nằm viện mà ko có anh em đã nghĩ tới chuyện ly dị rồi, lúc vừa nói với anh em hơi phân tâm nhưng khi gặp em thấy anh trơ trẽn quá, em thấy chưa bao giờ em hành động đúng như vậy.
- Chửi đi nếu em cảm thấy thoải mái, rồi rút lại chuyện ly dị, anh ko bao giờ đồng ý, có chết anh cũng ko đồng ý, em là vợ của anh, em là của anh!
Tôi điên lên gào khóc, ấm ức ko thể tả, đã nói là ko được khóc mà cứ như vậy. Giờ hắn ko đồng ý ly dị, hắn muốn trói buộc tôi suốt đời, thật đáng sợ và khốn nạn.
- Anh về đi!
- Em có làm gì đi nữa anh cũng ko ly dị, anh sẽ đem em về bên anh!
- Về đi! Về đi
Tôi bắt đầu quát tháo, phát điên lên được, vậy mà hắn ta còn dám ôm tôi, tôi đẩy ra nhưng ko chống lại được sức ghì của hắn … tôi gớm ghiếc vòng tay đã ôm con khác
- Đừng đụng vô người tôi, anh buông ra! Đừng nghĩ những hành động rẻ tiền này làm tôi mềm yếu nữa.
Hắn ta ôm rồi còn hôn tôi, hắn định giở trò cũ nhưng tôi vùng được ra ngoài chạy đến ngay cửa, tôi mở cửa
- Anh về đi. Khi tôi ký xong đơn ly hôn sẽ gửi cho anh!
- Ai cho em dám xưng tôi với anh?
- Về, giờ tôi ko quan tâm anh là ai, ko chồng vợ gì hết, đừng có giở giọng gia trưởng ngay nhà tôi, ĐI VỀ!
- Xin lỗi mẹ Dung với Dung, để bác sẽ nói chuyện lại với nhà nó, bây giờ mong 2 mẹ con bớt giận.
- (Mẹ) Dạ, con chào bác.
Tôi cuối mặt chào rồi đi ra, chưa ra tới cửa mẹ lại quay ngược vô trong, mẹ trả lại 5 tr mà má đưa hôm bữa, tiền đó tôi vẫn giữ vậy mà mẹ lại lấy tiền của mẹ trả.
- Khi bị bịnh chỉ cần người thân bên cạnh, chăm sóc, tiền ko mua được mấy cái đó. Tiền này tôi gửi lại anh chị.
Mẹ làm tình hình căng lại càng căng, kiểu như tát vô mặt ba má chồng 1 cái vậy. Tôi mệt mỏi ko tả, đau lòng nữa nên ko phản ứng. 2 mẹ con lên taxi ngồi về nhà. Tôi thì giống như cái xác ko hồn trong trạng thái được cài đặt mặc định : khóc.
- Con xin lỗi!
- Nếu như cái cô nằm chung phòng ko nói lại với mẹ thì sao hả con?
- …
- Cái nhà đó, họ ko có thương con, tại sao con phải vừa chịu đựng vừa nói tốt cho họ. Ngay cả thằng chồng của con. Sao con ngu quá vậy Dung? Nếu mẹ ko biết thì sao hả con? Tao nóng hết cả mặt!
- Con biết rồi, là tại con ngu mà.
- Mẹ ko có muốn quản luôn chuyện của con, nhưng mẹ nghĩ con nên thôi nó đi. Chồng như vậy mày ko có sướng hơn, lúc theo đuổi thì sao cũng được, lúc cưới xong là lộ rõ bộ mặt của nó ra, nãy mày nhìn thấy cái mặt của nó ko? Về sống với mẹ!
- Con cũng nghĩ vậy, giờ con ko nghĩ được gì nhiều, con chỉ nghĩ sẽ thôi ảnh. Tới 30 con sẽ xin 1 đứa con nuôi để sau này nó còn thờ cúng cho con.
- Vậy tốt!
- Nhưng mẹ đừng nói đi nói lại chuyện này với con nữa, con năn nĩ, con mệt mỏi lắm rồi.
- Uhm, mẹ hứa.
- Cảm ơn mẹ.
- Nín đi, lát về nhà rồi nghỉ ngơi cho nghỏe, xong xin nghỉ làm ở đó luôn đi.
- Lại phải ở nhờ nhà mẹ.
- Tán mày bạt tai bây giờ, ở nhờ hả? Đồ ngu, mẹ đang bực đừng có chọc mẹ, đừng để vừa bị bệnh mà còn bị đòn.
- Giờ mẹ có đánh thêm chắc con cũng ko thấy đau.
Nói xong tôi ngã đầu ra sau ghế, thở dài mệt mỏi.
Xe về tới nhà, cảm giác như đứa trẻ đi chơi xa về được nhà, vừa mừng vừa lưu luyến chuyến đi sao kết thúc quá sớm. Tôi uể oải xách giỏ đồ lên phòng, xong bước ra phòng thờ, đốt nhang cho ông bà … Tôi hỏi trong tâm trí “ con về ở đây luôn nghe ngoại? “. Nhìn lên bàn thờ, mặt ngoại hiền quá. Tôi lại quỳ phịch xuống, rồi khóc.
Cứ như vậy, tôi chẳng nghĩ được gì nhiều ngoài mấy cái ý nghĩ quái quỷ “ tại sao mọi chuyện lại như vầy? Tôi có lỗi gì ko? Tại sao lại bị đối xử như vậy? Tại sao Vinh ko cản tôi, sao anh ấy ko xin lỗi? ….. Nghĩ rồi lại khóc, khóc rồi lại nghĩ. Chắc mẹ cũng hiểu cho tâm trạng nên cũng ko thấy kêu réo gì, ngoài chuyện tới giờ thì kêu ăn và bắt uống thuốc. Đến ngày thứ 2, tôi gọi lên chỗ làm báo đã xuất việc và xin nghĩ thêm 2 ngày nữa sẽ đi làm, tôi soạn sẵn luôn cái đơn nghỉ việc. Rồi lại khóc, lại nghĩ, giọng khàn đặc …. Trưa, Vinh gọi, 2 ngày rồi mới gọi, tôi lại quẹt nước mắt, chán ko muốn nghe
- Alo
- Em bớt bệnh chưa?
- Cám ơn anh, em khỏe rồi bác sĩ mới cho xuất viện.
- Anh muốn qua thăm em mà ko biết làm sao.
- Thôi, đừng qua, em ko muốn gặp anh. Để chừng nào cảm thấy thoải mái và khỏe hẳn thì mình nói chuyện.
- Uhm.
- Trong thời gian này anh cũng đừng nhắn hay gọi em.
- Tại sao vậy?
- Vì em muốn được yên tĩnh. Mấy hôm nay anh đối với em sao thì bây giờ cũng y như vậy đi.
- Anh biết anh sai rồi.
- Em ngủ đây. Chào anh, nếu anh còn nhắn tin hay gọi em em sẽ đổi số điện thoại. Chừng nào em cần nói chuyện em sẽ tự gọi anh.
- Em có cần phải tuyệt tình vậy ko em?
- Em ko biết như vậy là tuyệt tình hay gì nhưng mà em bây giờ ko thích nói chuyện với anh. với lại cũng đừng pm trên YM nữa.
- Sao em ko chửi anh đi?
- Em ko muốn mất công phải chửi, phải giải thích hay nghe giải thích. Tại anh đã ko tin em, ko quan tâm tới em. Giờ em cần thời gian suy nghĩ cho bản thân em. Thôi em tắt máy đây.
Nói tới đó tôi lại tắt máy, giờ ngẫm lại, có khi con Tiên nói đúng, cưới rồi mới lộ hết mấy cái xấu ra. Vinh thì quá vô tâm gia trưởng, còn tôi thì quá ngu quá nhu nhược. Nước mắt lại chảy, lại tức tối, sao Vinh ko xin lỗi tôi? Có phải tôi nên nghe theo mẹ, ly dị đi cho rồi, giải thoát cho tôi, giải thoát cho Vinh, lúc đó ổng muốn đi với bon nhiêu con, làm gì cũng được. Nhưng rõ ràng ko phải nghe theo mẹ, đó cũng là suy nghĩ của tôi mà, ko phải tôi muốn buông bỏ sao? Bây giờ tôi khóc hoài cũng ko được tích sự gì, tôi buồn bã miết cũng ko được tích sự gì, có khi ông trời lại muốn tôi phải giống như mẹ, ko mắc nợ đàn ông thì sao? Do ngày trước người tốt thì tôi phụ, bây giờ gặp người phụ lại mình, đó chính là nhân quả, đáng đời cho tôi! Tha thứ thì tôi ko hề nghĩ tới, tha thứ kiểu gì được chứ? Thôi, cuộc dạo chơi hôn nhân tới đây kết thúc, chia tay sớm bớt đau khổ … chứ bây giờ ko chia tay tôi cũng ko biết làm gì, ko lẻ cứ lại bạc nhược khóc lóc đau khổ ngày này qua ngày khác, chuyện chưa giải quyết được cứ ì ra đó. Quá thất vọng cho bản thân, trải qua bao nhiêu biến cố vậy mà cứ mãi là đứa yếu hèn, nhút nhát.
Bây giờ là 1h5 phút, tôi lại lôi cô bạn nhật ký của mình ra, viết viết viết … kể lễ hết tất cả những gì tôi đã và đang trải qua, tôi đặt 1 đống câu hỏi cho cô ấy về những chuyện sẽ xảy ra. Rồi tới đoạn cuối của trang nhật ký “ Tôi thật sự rất giận dữ và đang muốn ly dị “. Tôi đóng nhật ký lại, chạy vô toilet, nhìn thẳng mình trong kiếng, vẻ mặt hốc hác, ốm yếu và tiều tụy của tôi, mắt tôi nay ko còn là thâm mà nó cứ sưng sưng đỏ đỏ kiểu gì nhìn ghê lắm, 1 động lực vô hình như thôi thúc “ phụ nữ là để được yêu thương, ko được thì bỏ đi, đừng hành hạ bản thân nữa “. Tự nhiên rôi rùng mình, lạnh gáy như có ai đó vừa đứng chung vậy. Tôi mệt mỏi và chán cuộc đời này quá, liệu lúc tôi nói ly dị, lỡ Vinh năn nỉ rồi tôi lại mềm lòng thì sao? Trời ơi, làm sao mới có thể quyết đoán và mạnh mẽ được bây giờ?
Tôi cố gắng cố gắng ko được gục ngã ko được yếu lòng, sao ngày xưa tôi nói bỏ con là bỏ, nói bỏ Thái là bỏ, sao tôi làm được, tôi yêu anh nhiều đến nỗi tưởng đã chết đi luôn mà còn dứt được. Sao bây giờ lại ko làm được vậy? Tôi ko có quyền làm tổn thương bản thân tôi nữa, ông Vinh cũng ko có quyền đó, ko quan tâm tới tôi thì tôi bỏ luôn. Tôi mò lên wtt, tàu ngầm đọc bao nhiêu là topic về tâm sự những nỗi khổ làm dâu, về việc uất ức ra sao khi bị chồng phản bội, đỉnh điểm là bị chồng đánh mà phải chịu đựng, nhẫn nhịn. Trường hợp của tôi xem ra còn nhẹ, nhưng ko thể cứ so sánh với những trường hợp như vậy, tôi là tôi, hôm nay tôi còn được mẹ may mắn bảo vệ, nếu mọi chuyện cứ trôi qua khi tôi im lặng thì có ngày tôi cũng sẽ như các chị em kia … Tôi ko muốn hối hận vì quá lụy, quá yếu lòng, tôi cũng chẳng mang suy nghĩ ăn chả ăn nem gì hết. Đơn giản tôi ko muốn gặp, ko muốn nhìn thấy, ko muốn nằm chung giường với Vinh, ko muốn nghe những lời nói đâu đâu của má, ko muốn bị mấy con điên làm phiền nữa.
Ý chí dâng cao, tôi bấm điện thoại gọi cho Vinh.
- Anh nghe!
- Em có chuyện muốn nói.
- Anh qua nhà nha, em suy nghĩ xong rồi hả?
- Ko cần qua nhà, nói giờ luôn!
- Uhm, vậy em nói đi!
- Em muốn ly dị.
- Cái gì? Bớt giỡn đi em! Anh ko đồng ý đâu, chuyện em với anh chưa tới mức đó.
- Anh ko đồng ý thì em sẽ ly dị 1 mình. Vậy nha!
Tôi tắt máy, cầm điện thoại mà cảm thấy hơi run run, thở mạnh, có phải mình đã hấp tấp quá ko? Chuyện này đáng lẻ cần có thời gian suy nghĩ mới phải chứ? Chuyện đã lỡ nói ra rồi, tôi ko phải nói để làm nư, để nhõng nhẽo hay giận dỗi. Đơn giản đó là biện pháp tôi cảm thấy cần lúc này. Nghe giọng của Vinh, cứ như anh ta nghĩ tôi đang giỡn, nói chuyện ráo quảnh, ko thấy có vẻ hối hận hay biết lỗi. Với những gì đã trải qua, tôi buồn khi đi tới quyết định này lắm chứ, nhưng tôi chưa biết phải đối mặt như thế nào nếu ko chấm dứt. Tôi cũng biết là đã làm kinh động đến cha mẹ, ông bà, đùng 1 cái đòi ly dị, nghĩ tới phản ứng của má Vinh là đã thấy ớn rồi. Nhưng kệ, tới đâu hay tới đó!
Tôi nằm xuống giường, ko mệt lắm nhưng tôi lười ko muốn làm gì, chỉ muốn ở 1 mình nên cứ ăn xong thì ru rú trong phòng. 1 hồi cũng lim dim, đang ngủ ngon thì nghe gõ cửa phòng
- Dung ơi, thằng Vinh nó qua tìm con kìa, có mở cửa cho nó ko?
Tôi lớ ngớ giật mình, mới lim dim được tầm 20 phút mà.
- Mẹ con chưa về phải ko cô?
- Ừ, mới 4h chưa về? Rồi giờ cô mở cửa hay nói con ko có nhà?
- Thôi cô cứ cho ảnh vô đi!
Tôi cô gắng giả bộ trầm tĩnh và ko xúc động, vẫn nằm đó, 1 lát thôi mà ông Vinh ùa vô phòng như 1 cơn vũ bão, anh ta ngồi ngay góc giường thở hỗn hểnh
- Em nói ly dị hả? Ai cho em nói như vậy?
- Em bây giờ ko chờ anh cho nữa, em thấy mệt mỏi với anh.
- Lỗi của anh thì em nhận, anh sai khi vô tâm với em, nhưng điều đó ko phải lý do để ly hôn.
- Vậy điều gì mới là lý do?
- Ko còn thương nhau nữa.
- Ừ, vậy em ko thương anh nữa. Em sẽ giải thoát cho anh, muốn đi với ai muốn làm gì làm.
- Em đừng có nói chuyện với anh như vậy.
- Giờ anh ko có bắt em phải nói với anh như thế nào đâu. Sau tất cả, chính anh đã tập cho mấy con bồ cũ của anh nói chuyện của em cũng theo kiểu đó.
- Chi ko phải bồ cũ của anh? Và Chi lớn tuổi hơn em.
- Ừ, thì sao? Em thích kêu nó bằng nó đó thì sao? Mà nó là bồ anh hay người tình cũ gì em ko cần biết. Nói chung, giờ ly dị đi, đừng gây nhau nữa.
- Anh ko đồng ý.
- Kệ anh!
Anh ta nắm tay tôi, rồi ôm mặt tôi
- Anh ko muốn ly dị, anh ko muốn mất em.
- Ha, anh ko muốn anh ko muốn! Đàn ông các anh ai cũng vậy hay chỉ có anh là như vậy? Tàn nhẫn vừa vừa thôi, anh bỏ em trong cơn thập tử nhất sinh mà đi đàn đúm với con khác, anh ko tỏ vẻ biết lỗi, vẫn khinh khỉnh khó chịu ngày em xuất viện. Giọt nước đã tràn ly rồi, em ko có trách nhiệm phải hốt lại những thứ mà anh đã đạp đỗ, giờ em ko tin anh, em sợ anh sẽ đánh em, em sợ cả bạn bè của anh, em ko muốn sống với anh thêm 1 ngày nào nữa. Giải thoát đi khi anh coi trọng bạn anh hơn em, bạn gái cũ, người tình cũ của anh hơn em.
- Em ko còn thương anh thiệt sao?
- Đừng hỏi em mấy câu tào lao, anh về mà tự hỏi lại lương tâm của mình. Cô dâu về nhà chồng mới chưa được 1 năm như em, anh nhìn em hôm nay có phải là đang hạnh phúc hay ko? Anh hứa gì với em với mẹ em?
- Giờ em lại trách anh ko phải thằng chồng tốt hả?
- Ừ, anh là thằng chồng tồi, em phải chịu đựng anh, em nghĩ gặp em anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích có lý có lẽ chứ ko phải nói chuyện kiểu khô khan phân tích đúng sai với em. Vậy anh nói đi, em sai chỗ nào mà phải chịu mọi đau khổ? Anh thậm chí ko quan tâm tới cơn đau của em? Còn má anh, má anh cũng coi em là cái gai, là người dưng, cái xui xẻo của nhà anh.
- ….
- Anh ko nói được, là vì anh sĩ diện với em, anh vẫn chưa xin lỗi em, ngày trước khi cưới anh đâu có như vậy. Anh nói khi bỏ anh em sẽ hối hận, bây giờ em mới hiểu và thấy hối hận, nếu duy trì cuộc sống gia đình ko có đủ sự quan tâm chia sẻ thì đó mới là hối hận, em ko đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm anh nữa. Giải thoát cho em đi.
- Em mệt mỏi tới vậy thiệt sao Dung?
- Uhm, khi anh gần chết mà ko có người yêu thương nhất bên cạnh anh sẽ hiểu nó mệt mỏi và tuyệt vọng tới cỡ nào.
- Hay em nằng nặc đòi ly dị để em thoải mái trong chuyện trai gái.
Tôi tức điên lên, gồng sức tát cho hắn 1 bạt tai, bạt tai thứ 2 của tôi.
- Em ko phải loại người gây với chồng là tìm thằng khác, em ko lăng loàn, ko phải hàng đĩ điếm. Ngày xưa em lỡ dại tới với anh ko còn trong trắng nhưng em ko phải thứ đàn bà hư. Em tưởng anh chấp nhận vị tha khi yêu em, nhưng mà anh chưa hề tin em. Đơn giản bây giờ chuyện em với anh ko cứu được nữa, anh đã quá thay đổi rồi!
Tôi bắt đầu khóc, tức quá mà … đi ăn nằm với con khác giờ còn dám quay ra nghi ngờ tôi, khốn nạn!
- Cho anh thời gian.
- Thời gian gì?
- Suy nghĩ
- Ko cần, anh đã ko còn thương, ko quan tâm, lại ko tin tưởng, anh cần thời gian gì nữa?
- Anh thương em mà.
- Dối trá, anh bớt khốn nạn 1 chút đi. Anh coi lại thái độ của mình đi. Để em nói cho anh biết từ lúc em nằm viện mà ko có anh em đã nghĩ tới chuyện ly dị rồi, lúc vừa nói với anh em hơi phân tâm nhưng khi gặp em thấy anh trơ trẽn quá, em thấy chưa bao giờ em hành động đúng như vậy.
- Chửi đi nếu em cảm thấy thoải mái, rồi rút lại chuyện ly dị, anh ko bao giờ đồng ý, có chết anh cũng ko đồng ý, em là vợ của anh, em là của anh!
Tôi điên lên gào khóc, ấm ức ko thể tả, đã nói là ko được khóc mà cứ như vậy. Giờ hắn ko đồng ý ly dị, hắn muốn trói buộc tôi suốt đời, thật đáng sợ và khốn nạn.
- Anh về đi!
- Em có làm gì đi nữa anh cũng ko ly dị, anh sẽ đem em về bên anh!
- Về đi! Về đi
Tôi bắt đầu quát tháo, phát điên lên được, vậy mà hắn ta còn dám ôm tôi, tôi đẩy ra nhưng ko chống lại được sức ghì của hắn … tôi gớm ghiếc vòng tay đã ôm con khác
- Đừng đụng vô người tôi, anh buông ra! Đừng nghĩ những hành động rẻ tiền này làm tôi mềm yếu nữa.
Hắn ta ôm rồi còn hôn tôi, hắn định giở trò cũ nhưng tôi vùng được ra ngoài chạy đến ngay cửa, tôi mở cửa
- Anh về đi. Khi tôi ký xong đơn ly hôn sẽ gửi cho anh!
- Ai cho em dám xưng tôi với anh?
- Về, giờ tôi ko quan tâm anh là ai, ko chồng vợ gì hết, đừng có giở giọng gia trưởng ngay nhà tôi, ĐI VỀ!
Tác giả :
MrBigMrsQ