Nếu Không Có Gặp Anh
Chương 29
Đây là lần đầu tiên Lục Ngôn bị người khác gọi là “Ông chú quái đản".
Đổi lại là người khác thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại nói ra từ miệng cô nhóc này, Lục Ngôn cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu.
Khả Khả nghe thấy Mai Mai nói như vậy, liền quay đầu nhìn thoáng qua Lục Ngôn, hỏi Mai Mai: “Quái đản chỗ nào?"
“Chú ta cứ nhìn chằm chằm vào em, giống như muốn xơi tái trẻ con vậy!" Mai Mai tố cáo.
Khả Khả mở to hai mắt, cũng nhớ tới những lời ngày thường Tần Thanh Thủy hay hù dọa bọn họ, lập tức ôm lấy Mai Mai: “Đừng sợ, anh bảo vệ em."
Lục Ngôn không chú ý đến vẻ ngoài của Khả Khả, chỉ có chút dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên trong đời, anh nghe thấy người khác mô tả mình như vậy.
Chẳng lẽ miệng anh rất lớn sao? Lại còn nói anh muốn xơi tái trẻ con?
Mai Mai chui đầu vào trong ngực Khả Khả, nhưng vẫn vụng trộm nhìn Lục Ngôn một chút, thấy Lục Ngôn vẫn đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn vào trong ngực Khả Khả: “Không được, anh trai, em sợ!"
Khả Khả quay đầu trừng mắt với Lục Ngôn, thấy đối phương căn bản không nhìn mình, lập tức vụng về ôm lấy Mai Mai: “Vậy chúng ta đến chỗ khác ngồi!"
Nói xong, hai đứa bé chuyển qua một chỗ khác, cách xa chỗ của Lục Ngôn.
Lục Ngôn: “…"
Trong lòng anh đột nhiên có chút cảm giác thú vị, thấy bé gái này đã đi xa như vậy những vẫn ngoái đầu lại nhìn anh, anh liền nhìn ngược lại, khiến bé gái lại thêm giật mình.
Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, Lục Ngôn cũng không có hứng thú trêu đùa nhàm chán như vậy, nhưng bé gái này không biết tại sao, dù đối phương hình dung anh giống như một ông chú muốn ăn thịt trẻ con, anh vẫn rất thích cô bé.
Lục Ngôn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy đứa bé có vẻ ngoài đáng yêu như vậy, cho dù là ai nhìn chắc chắn đều sẽ thích.
Bi Bi rõ ràng là một đứa trẻ không thể nào tập trung vào một đồ vật, chơi được một lát liền yêu cầu Lục Ngôn dẫn bé đi chơi khác.
Lục Ngôn cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng đã đi ra ngoài, đành phải làm theo.
Mai Mai nhìn thấy Lục Ngôn dắt tay một bé trai, lập tức nói: Xong rồi, xong rồi! Anh trai kia sắp bị ông chú quái đản đó ăn thịt rồi!"
Lục Ngôn mơ hồ nghe được câu này, lông mày nhíu lại.
Lần sau nếu để anh gặp lại bé gái này, nhất định phải cho cô bé biết cảm giác bị anh ăn thịt là như thế nào.
Hai người vừa rời đi dược một lúc, đột nhiên Lục Ngôn nghe được giọng nói kích động của bé gái kia: “Mẹ!"
Lục Ngôn quay đầu nhìn sang một cách vô thức, anh muốn nhìn xem người mẹ thế nào mà có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy.
Nhưng Bi Bi lại kéo anh, nói: “Cậu, cháu muốn chơi cái kia!"
Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, là thuyền hải tặc.
Anh nhíu mày: “Con nít chơi thứ này làm gì?"
“Trước kia cháu đã từng chơi, chơi rất vui."
Lục Ngôn nói qua loa vài câu, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai đứa trẻ đang đứng trước mặt một người phụ nữ, người phụ nữ đang ngồi xổm, bị hai đứa trẻ che mất khuôn mặt nên Lục Ngôn không nhìn thấy được, nhưng từ góc nhìn này có thể thấy người kia rất gầy yếu.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.
Bây giờ, ngoại trừ Tần Thanh Thủy, những người phụ nữ khác anh đều không cảm thấy hứng thú.
Nhìn về phía trước, đáy mắt Lục Ngôn dâng lên vài phần đau khổ.
Cô ấy sẽ ở đâu?
Chẳng lẽ thật sự đã chết sao? Anh không tin. Cho dù tìm mười năm, hai mươi năm, thậm chí lâu hơn, anh cũng nhất định tìm thấy cô.
Tần Thanh Thủy thở hổn hển, sau khi đưa cậu bé kia đến đồn cảnh sát, cô lại đi mua KFC và Cocacola sau đó mới trở về.
Nhưng khi nhìn hai đứa bé thỏa mãn uống Cocacola, Tần Thanh Thủy cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi dịu đi cơn khát, lúc này Mai Mai nhịn không được liền chia sẻ chuyện ông chú vừa rồi với Tần Thanh Thủy: “Mẹ, vừa rồi còn thấy một ông chú quái đản ăn thịt trẻ con!"
Tần Thanh Thủy chỉ cảm thấy buồn cười, ông chú quái đản ăn thịt người là chuyện mà hằng ngày cô thường đem ra để hù dọa bọn trẻ, làm gì có người nào sẽ thịt trẻ nhỏ đâu.
Nhưng cô vẫn ra vẻ ngạc nhiên: “Thật sao?"
“Thật! Ông chú quái đản ấy cứ nhìn con, sau đó anh trai bảo vệ con."
Tần Thanh Thủy hơi cảnh giác, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào một bé gái, điều này cũng không quá tốt: “Vậy sau này Mai Mai tránh xa ông chú quái đản đó một chút, không được nói chuyện cùng chú ta, biết không?"
Mai Mai ngoan ngoãn gật đầu, lại quay đầu nhìn thoáng qua, đưa tay chỉ: “Ông chú quái đản đó ở đây, chú ấy còn dắt tay một anh trai, anh trai đó không chừng một lát nữa liền bị ăn thịt!"
Tần Thanh Thủy nhìn theo hướng cô bé chỉ, bỗng nhiên đôi mắt của cô rụt lại.
Bóng lưng đó, vô cùng giống Lục Ngôn.
Mặc dù việc anh đưa một đứa trẻ đến công viên giải trí có vẻ không hợp lý, nhưng nghĩ tới việc hai ngày tước vừa mới nhìn thấy Lục Ngôn, Tần Thanh Thủy không thể không cảnh giác.
Có lẽ, người đó chính là anh.
Tần Thanh Thủy tập trung nhìn thẳng vào anh, khi anh nghiêng đầu nói chuyện cùng đứa trẻ kia, cô thấy rõ gò má của anh, trái tim bỗng nhiên nhảy một cái.
Quả nhiên là Lục Ngôn!
Sắc mặt Tần Thanh Thủy trắng bệch, lập tức ôm hai đứa bé, dẫn bọn chúng rời đi.
Cô không ngờ, rõ ràng là xác suất vô cùng nhỏ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn xảy ra.
Thật may là, Lục Ngôn có lẽ vẫn không phát hiện ra điều gì.
Sau khi vội vàng đưa hai đứa trẻ về nhà, trong lòng Tần Thanh Thủy vẫn còn sợ hãi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Thanh Thủy nhịn không được nghĩ đến đứa bé đi cùng Lục Ngôn ngày hôm nay.
Trông cũng không có vẻ lớn lắm, có phải là con của Lục Ngôn và Tần Tâm Liên không?
Đổi lại là người khác thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại nói ra từ miệng cô nhóc này, Lục Ngôn cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu.
Khả Khả nghe thấy Mai Mai nói như vậy, liền quay đầu nhìn thoáng qua Lục Ngôn, hỏi Mai Mai: “Quái đản chỗ nào?"
“Chú ta cứ nhìn chằm chằm vào em, giống như muốn xơi tái trẻ con vậy!" Mai Mai tố cáo.
Khả Khả mở to hai mắt, cũng nhớ tới những lời ngày thường Tần Thanh Thủy hay hù dọa bọn họ, lập tức ôm lấy Mai Mai: “Đừng sợ, anh bảo vệ em."
Lục Ngôn không chú ý đến vẻ ngoài của Khả Khả, chỉ có chút dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên trong đời, anh nghe thấy người khác mô tả mình như vậy.
Chẳng lẽ miệng anh rất lớn sao? Lại còn nói anh muốn xơi tái trẻ con?
Mai Mai chui đầu vào trong ngực Khả Khả, nhưng vẫn vụng trộm nhìn Lục Ngôn một chút, thấy Lục Ngôn vẫn đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn vào trong ngực Khả Khả: “Không được, anh trai, em sợ!"
Khả Khả quay đầu trừng mắt với Lục Ngôn, thấy đối phương căn bản không nhìn mình, lập tức vụng về ôm lấy Mai Mai: “Vậy chúng ta đến chỗ khác ngồi!"
Nói xong, hai đứa bé chuyển qua một chỗ khác, cách xa chỗ của Lục Ngôn.
Lục Ngôn: “…"
Trong lòng anh đột nhiên có chút cảm giác thú vị, thấy bé gái này đã đi xa như vậy những vẫn ngoái đầu lại nhìn anh, anh liền nhìn ngược lại, khiến bé gái lại thêm giật mình.
Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, Lục Ngôn cũng không có hứng thú trêu đùa nhàm chán như vậy, nhưng bé gái này không biết tại sao, dù đối phương hình dung anh giống như một ông chú muốn ăn thịt trẻ con, anh vẫn rất thích cô bé.
Lục Ngôn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy đứa bé có vẻ ngoài đáng yêu như vậy, cho dù là ai nhìn chắc chắn đều sẽ thích.
Bi Bi rõ ràng là một đứa trẻ không thể nào tập trung vào một đồ vật, chơi được một lát liền yêu cầu Lục Ngôn dẫn bé đi chơi khác.
Lục Ngôn cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng đã đi ra ngoài, đành phải làm theo.
Mai Mai nhìn thấy Lục Ngôn dắt tay một bé trai, lập tức nói: Xong rồi, xong rồi! Anh trai kia sắp bị ông chú quái đản đó ăn thịt rồi!"
Lục Ngôn mơ hồ nghe được câu này, lông mày nhíu lại.
Lần sau nếu để anh gặp lại bé gái này, nhất định phải cho cô bé biết cảm giác bị anh ăn thịt là như thế nào.
Hai người vừa rời đi dược một lúc, đột nhiên Lục Ngôn nghe được giọng nói kích động của bé gái kia: “Mẹ!"
Lục Ngôn quay đầu nhìn sang một cách vô thức, anh muốn nhìn xem người mẹ thế nào mà có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy.
Nhưng Bi Bi lại kéo anh, nói: “Cậu, cháu muốn chơi cái kia!"
Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, là thuyền hải tặc.
Anh nhíu mày: “Con nít chơi thứ này làm gì?"
“Trước kia cháu đã từng chơi, chơi rất vui."
Lục Ngôn nói qua loa vài câu, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai đứa trẻ đang đứng trước mặt một người phụ nữ, người phụ nữ đang ngồi xổm, bị hai đứa trẻ che mất khuôn mặt nên Lục Ngôn không nhìn thấy được, nhưng từ góc nhìn này có thể thấy người kia rất gầy yếu.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.
Bây giờ, ngoại trừ Tần Thanh Thủy, những người phụ nữ khác anh đều không cảm thấy hứng thú.
Nhìn về phía trước, đáy mắt Lục Ngôn dâng lên vài phần đau khổ.
Cô ấy sẽ ở đâu?
Chẳng lẽ thật sự đã chết sao? Anh không tin. Cho dù tìm mười năm, hai mươi năm, thậm chí lâu hơn, anh cũng nhất định tìm thấy cô.
Tần Thanh Thủy thở hổn hển, sau khi đưa cậu bé kia đến đồn cảnh sát, cô lại đi mua KFC và Cocacola sau đó mới trở về.
Nhưng khi nhìn hai đứa bé thỏa mãn uống Cocacola, Tần Thanh Thủy cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi dịu đi cơn khát, lúc này Mai Mai nhịn không được liền chia sẻ chuyện ông chú vừa rồi với Tần Thanh Thủy: “Mẹ, vừa rồi còn thấy một ông chú quái đản ăn thịt trẻ con!"
Tần Thanh Thủy chỉ cảm thấy buồn cười, ông chú quái đản ăn thịt người là chuyện mà hằng ngày cô thường đem ra để hù dọa bọn trẻ, làm gì có người nào sẽ thịt trẻ nhỏ đâu.
Nhưng cô vẫn ra vẻ ngạc nhiên: “Thật sao?"
“Thật! Ông chú quái đản ấy cứ nhìn con, sau đó anh trai bảo vệ con."
Tần Thanh Thủy hơi cảnh giác, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào một bé gái, điều này cũng không quá tốt: “Vậy sau này Mai Mai tránh xa ông chú quái đản đó một chút, không được nói chuyện cùng chú ta, biết không?"
Mai Mai ngoan ngoãn gật đầu, lại quay đầu nhìn thoáng qua, đưa tay chỉ: “Ông chú quái đản đó ở đây, chú ấy còn dắt tay một anh trai, anh trai đó không chừng một lát nữa liền bị ăn thịt!"
Tần Thanh Thủy nhìn theo hướng cô bé chỉ, bỗng nhiên đôi mắt của cô rụt lại.
Bóng lưng đó, vô cùng giống Lục Ngôn.
Mặc dù việc anh đưa một đứa trẻ đến công viên giải trí có vẻ không hợp lý, nhưng nghĩ tới việc hai ngày tước vừa mới nhìn thấy Lục Ngôn, Tần Thanh Thủy không thể không cảnh giác.
Có lẽ, người đó chính là anh.
Tần Thanh Thủy tập trung nhìn thẳng vào anh, khi anh nghiêng đầu nói chuyện cùng đứa trẻ kia, cô thấy rõ gò má của anh, trái tim bỗng nhiên nhảy một cái.
Quả nhiên là Lục Ngôn!
Sắc mặt Tần Thanh Thủy trắng bệch, lập tức ôm hai đứa bé, dẫn bọn chúng rời đi.
Cô không ngờ, rõ ràng là xác suất vô cùng nhỏ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn xảy ra.
Thật may là, Lục Ngôn có lẽ vẫn không phát hiện ra điều gì.
Sau khi vội vàng đưa hai đứa trẻ về nhà, trong lòng Tần Thanh Thủy vẫn còn sợ hãi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Thanh Thủy nhịn không được nghĩ đến đứa bé đi cùng Lục Ngôn ngày hôm nay.
Trông cũng không có vẻ lớn lắm, có phải là con của Lục Ngôn và Tần Tâm Liên không?
Tác giả :
Thất Hàng Lệ