Nếu Không Có Gặp Anh
Chương 23: Thứ anh muốn không phải là lời cảm ơn
Hai năm sau.
Ánh nắng ban mai sà vào cửa sổ, để lại một căn nhà ấm áp.
Trước bàn ăn, hai bé cưng một nam một nữ đang ngoan ngoãn ngồi ở đó, động tác cầm muỗng ăn cơm có chút vụng về, hai đứa trẻ rất giống nhau, ngũ quan tinh xảo khiến người ta kinh ngạc.
Tần Thanh Thủy sửa soạn xong xuôi rồi đi đến trước mặt hai đứa trẻ, hôn lên má mỗi người một cái, trên mặt cô mang theo một nụ cười dịu dàng: “Mẹ đi làm đây, ở nhà phải ngoan đó."
Bé gái lập tức buông muỗng xuống, đôi tay nhỏ bé múp múp ôm lấy cánh tay của Tần Thanh Thủy, vẻ mặt đầy sự lưu luyến không nỡ: “Mami…"
Trái tim của Tần Thanh Thủy như mềm nhũn ra, cô đưa tay véo lấy bờ má bé: “Ngoan ngoãn ăn đi con."
Bé trai thì ở bên cạnh yên lặng ăn cháo.
Tần Thanh Thủy xoa xoa đầu bé: “Khả Khả lát nữa nhớ uống sữa bò đó."
Mi tâm bé trai khẽ nhíu lại, hiển nhiên là rất không tình nguyện, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Tần Thanh Thủy, bé xoắn xuýt một lát rồi vẫn gật đầu.
Nhìn cái biểu cảm của bé, trong đầu cô chợt loé lên một gương mặt, nụ cười trên mặt cô sau đó liền nhạt đi vài phần.
Chớp mắt đã hai năm qua đi rồi, cô cũng chưa hề gặp lại Lục Ngôn.
Lục Ngôn tưởng cô chết rồi, nhưng hai năm trước, Cố Thành Danh đã kịp thời chạy đến cứu được cô, hơn nữa còn nguỵ tạo rằng cô đã chết.
Vốn nghĩ cuộc đời mình đã tận, nhưng Cố Thành Danh không những đã kéo tay cô từ địa ngục lên, mà còn liều mạng giữ lại hai đứa bé trong bụng cô nữa, sự cảm kích của cô dành cho Cố Thành Danh cũng tăng lên theo sự trưởng thành của hai bé cưng.
Nếu như không có Cố Thành Danh, thì bây giờ cho dù cô có còn sống, cũng khó mà có thể nuôi hai đứa bé lớn lên khoẻ mạnh như vậy.
Bây giờ, cô có một đôi song sinh đáng yêu, còn có công việc ổn định, cuộc sống hạnh phúc, cô đã tương đối hài lòng rồi.
Sau khi tạm biệt các con, Tần Thanh Thủy ra khỏi cửa thì phát hiện xe của Cố Thành Danh đã đỗ ở bên ngoài rồi, khiến cô có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy cô, Cố Thành Danh bước xuống xe rồi mở cửa xe cho cô: “Để anh đưa em đi."
Tần Thanh Thủy nhìn đồng hồ một cái, thần sắc có chút bất mãn: “Anh đến khi nào vậy? Sao không vào nhà cùng ăn sáng? Mấy ngày rồi không gặp anh, Mai Mai ngày nào cũng nhắc."
“Vừa mới tới thôi, anh đi lấy văn kiện ở gần đây nên thuận tiện qua đây đưa em đi làm, buổi chiều anh lại tới ăn cơm, thuận tiện đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi." Nhắc đến Mai Mai, sự dịu dàng trong ánh mắt Cố Thành Danh càng sâu hơn.
Tần Thanh Thủy cũng rất vui lòng.
Bởi vì có Cố Thành Danh, Khả Khả và Mai Mai mới không bị thiếu hụt đi tình yêu thương của một người cha.
“Cảm ơn anh, Thành Danh." Tần Thanh Thủy chân thành nói. Cô nợ Cố Thành Danh, cho dù có bao nhiêu câu cảm ơn cũng không thể trả hết được.
Ánh mắt Cố Thành Danh nhìn thẳng về phía trước, anh trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Em biết mà, cái anh muốn không phải là lời cảm ơn của em."
Tần Thanh Thủy trầm mặc.
Tình cảm của Cố Thành Danh dành cho cô, cô biết, nhưng cô đã từng phải chịu đựng quá nhiều điều trong tình yêu rồi, trái tim của cô đã sớm mang đầy những vết thương và mỏi mệt, nếu như không phải có Khả Khả và Mai Mai, chắc thể xác và tinh thần của cô đã chết đi từ lâu rồi.
Cô không thể cho anh thứ tình cảm mà anh muốn, cho nên cô không thể tuỳ tiện đồng ý với anh được, như thế là không công bằng với anh.
“Thành Danh, xin lỗi…"
“Không cần phải nói xin lỗi, em cũng đâu làm gì có lỗi với anh, tất cả đều là do anh tự nguyện." Nhân lúc đèn đỏ, Cố Thành Danh quay đầu qua, đôi mắt dịu dàng thâm tình nhìn chằm chằm vào cô: “Anh đợi em."
Trong lòng của Tần Thanh Thủy càng khó chịu hơn.
Luận tướng mạo, gia thế hay tính cách, Cố Thành Danh muốn có người phụ nữ nào mà không được, nhưng lại luôn đặt tâm tư lên người của một bà mẹ đơn thân như cô.
Sự cố chấp của anh, và cả thái độ của anh đối với con của cô, đều khiến cho trái tim của Tần Thanh Thủy có chút dao động.
Thật ra, cô cũng không nhất định phải kiên trì từ chối anh như vậy.
Cô và Lục Ngôn đã tuyệt đối không còn khả năng nữa rồi, cả đời này có lẽ cũng sẽ không còn gặp lại nữa, cho dù có gặp lại, cô cũng không thể nào tha thứ cho những chuyện mà anh đã làm với cô, và cả con của bọn họ được.
Nếu như các con nhất định cần có một người cha, vậy thì Cố Thành Danh đích thực là một lựa chọn rất tốt, mấy bé cưng cũng rất thích anh.
“Đến rồi, em mau vào đi, kẻo trễ." Chiếc xe ngừng lại, Cố Thành Danh dịu dàng nói.
Tần Thanh Thủy cởi dây an toàn ra, trước khi xuống xe, cô hít một hơi thật sâu rồi quay đầu qua nhìn Cố Thành Danh: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Cố Thành Danh sững sờ, sau vài giây anh mới phản ứng lại, mới hiểu được ý trong lời của cô, ánh mắt anh lúc này lập tức sáng lên: “Được!"
Hai năm qua, mỗi lần anh đề cập đến vấn đề tình cảm là Tần Thanh Thủy đều tránh né không nói. Bây giờ cô đã cho anh câu trả lời, cho dù chỉ là suy nghĩ thôi nhưng cũng đủ để khiến anh vui sướng lâng lâng rồi.
Sự kích động trong lòng không thể kìm nén được, Cố Thành Danh đưa tay kéo lấy tay của Tần Thanh Thủy rồi đột nhiên ôm lấy cô, lực đạo rất lớn.
Tần Thanh Thủy hít một hơi thật sâu, cô không giãy dụa.
Cố Thành Danh sợ cô cảm thấy không quen nên chỉ ôm một chút rồi buông cô ra: “Em có thể nói như vậy là đã đủ để anh vui mấy ngày rồi."
“Đi đi, sau khi tan ca anh đến đón em."
Tần Thanh Thủy mỉm cười gật đầu rồi xuống xe,
Nhìn xe của Cố Thành Danh rời khỏi, Tần Thanh Thủy chợt nhớ đến hai đứa nhỏ ở nhà.
Cô không có mong đợi gì nhiều về hai đứa con của cô, chỉ mong cả đời này bọn chúng đều có thể bình bình an an, Khả Khả Mai Mai(vui vẻ), cho nên cô cũng đã lấy hai từ này làm nhũ danh của chúng.
Nếu như hai đứa nhỏ cũng thích người cha này vậy thì tất cả những gì cô làm đều rất xứng đáng.
Dù sao đi nữa, cô cũng không mong hai đứa trẻ trong thời thơ ấu sẽ thiếu đi tình yêu của cha.
Ánh nắng ban mai sà vào cửa sổ, để lại một căn nhà ấm áp.
Trước bàn ăn, hai bé cưng một nam một nữ đang ngoan ngoãn ngồi ở đó, động tác cầm muỗng ăn cơm có chút vụng về, hai đứa trẻ rất giống nhau, ngũ quan tinh xảo khiến người ta kinh ngạc.
Tần Thanh Thủy sửa soạn xong xuôi rồi đi đến trước mặt hai đứa trẻ, hôn lên má mỗi người một cái, trên mặt cô mang theo một nụ cười dịu dàng: “Mẹ đi làm đây, ở nhà phải ngoan đó."
Bé gái lập tức buông muỗng xuống, đôi tay nhỏ bé múp múp ôm lấy cánh tay của Tần Thanh Thủy, vẻ mặt đầy sự lưu luyến không nỡ: “Mami…"
Trái tim của Tần Thanh Thủy như mềm nhũn ra, cô đưa tay véo lấy bờ má bé: “Ngoan ngoãn ăn đi con."
Bé trai thì ở bên cạnh yên lặng ăn cháo.
Tần Thanh Thủy xoa xoa đầu bé: “Khả Khả lát nữa nhớ uống sữa bò đó."
Mi tâm bé trai khẽ nhíu lại, hiển nhiên là rất không tình nguyện, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Tần Thanh Thủy, bé xoắn xuýt một lát rồi vẫn gật đầu.
Nhìn cái biểu cảm của bé, trong đầu cô chợt loé lên một gương mặt, nụ cười trên mặt cô sau đó liền nhạt đi vài phần.
Chớp mắt đã hai năm qua đi rồi, cô cũng chưa hề gặp lại Lục Ngôn.
Lục Ngôn tưởng cô chết rồi, nhưng hai năm trước, Cố Thành Danh đã kịp thời chạy đến cứu được cô, hơn nữa còn nguỵ tạo rằng cô đã chết.
Vốn nghĩ cuộc đời mình đã tận, nhưng Cố Thành Danh không những đã kéo tay cô từ địa ngục lên, mà còn liều mạng giữ lại hai đứa bé trong bụng cô nữa, sự cảm kích của cô dành cho Cố Thành Danh cũng tăng lên theo sự trưởng thành của hai bé cưng.
Nếu như không có Cố Thành Danh, thì bây giờ cho dù cô có còn sống, cũng khó mà có thể nuôi hai đứa bé lớn lên khoẻ mạnh như vậy.
Bây giờ, cô có một đôi song sinh đáng yêu, còn có công việc ổn định, cuộc sống hạnh phúc, cô đã tương đối hài lòng rồi.
Sau khi tạm biệt các con, Tần Thanh Thủy ra khỏi cửa thì phát hiện xe của Cố Thành Danh đã đỗ ở bên ngoài rồi, khiến cô có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy cô, Cố Thành Danh bước xuống xe rồi mở cửa xe cho cô: “Để anh đưa em đi."
Tần Thanh Thủy nhìn đồng hồ một cái, thần sắc có chút bất mãn: “Anh đến khi nào vậy? Sao không vào nhà cùng ăn sáng? Mấy ngày rồi không gặp anh, Mai Mai ngày nào cũng nhắc."
“Vừa mới tới thôi, anh đi lấy văn kiện ở gần đây nên thuận tiện qua đây đưa em đi làm, buổi chiều anh lại tới ăn cơm, thuận tiện đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi." Nhắc đến Mai Mai, sự dịu dàng trong ánh mắt Cố Thành Danh càng sâu hơn.
Tần Thanh Thủy cũng rất vui lòng.
Bởi vì có Cố Thành Danh, Khả Khả và Mai Mai mới không bị thiếu hụt đi tình yêu thương của một người cha.
“Cảm ơn anh, Thành Danh." Tần Thanh Thủy chân thành nói. Cô nợ Cố Thành Danh, cho dù có bao nhiêu câu cảm ơn cũng không thể trả hết được.
Ánh mắt Cố Thành Danh nhìn thẳng về phía trước, anh trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Em biết mà, cái anh muốn không phải là lời cảm ơn của em."
Tần Thanh Thủy trầm mặc.
Tình cảm của Cố Thành Danh dành cho cô, cô biết, nhưng cô đã từng phải chịu đựng quá nhiều điều trong tình yêu rồi, trái tim của cô đã sớm mang đầy những vết thương và mỏi mệt, nếu như không phải có Khả Khả và Mai Mai, chắc thể xác và tinh thần của cô đã chết đi từ lâu rồi.
Cô không thể cho anh thứ tình cảm mà anh muốn, cho nên cô không thể tuỳ tiện đồng ý với anh được, như thế là không công bằng với anh.
“Thành Danh, xin lỗi…"
“Không cần phải nói xin lỗi, em cũng đâu làm gì có lỗi với anh, tất cả đều là do anh tự nguyện." Nhân lúc đèn đỏ, Cố Thành Danh quay đầu qua, đôi mắt dịu dàng thâm tình nhìn chằm chằm vào cô: “Anh đợi em."
Trong lòng của Tần Thanh Thủy càng khó chịu hơn.
Luận tướng mạo, gia thế hay tính cách, Cố Thành Danh muốn có người phụ nữ nào mà không được, nhưng lại luôn đặt tâm tư lên người của một bà mẹ đơn thân như cô.
Sự cố chấp của anh, và cả thái độ của anh đối với con của cô, đều khiến cho trái tim của Tần Thanh Thủy có chút dao động.
Thật ra, cô cũng không nhất định phải kiên trì từ chối anh như vậy.
Cô và Lục Ngôn đã tuyệt đối không còn khả năng nữa rồi, cả đời này có lẽ cũng sẽ không còn gặp lại nữa, cho dù có gặp lại, cô cũng không thể nào tha thứ cho những chuyện mà anh đã làm với cô, và cả con của bọn họ được.
Nếu như các con nhất định cần có một người cha, vậy thì Cố Thành Danh đích thực là một lựa chọn rất tốt, mấy bé cưng cũng rất thích anh.
“Đến rồi, em mau vào đi, kẻo trễ." Chiếc xe ngừng lại, Cố Thành Danh dịu dàng nói.
Tần Thanh Thủy cởi dây an toàn ra, trước khi xuống xe, cô hít một hơi thật sâu rồi quay đầu qua nhìn Cố Thành Danh: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Cố Thành Danh sững sờ, sau vài giây anh mới phản ứng lại, mới hiểu được ý trong lời của cô, ánh mắt anh lúc này lập tức sáng lên: “Được!"
Hai năm qua, mỗi lần anh đề cập đến vấn đề tình cảm là Tần Thanh Thủy đều tránh né không nói. Bây giờ cô đã cho anh câu trả lời, cho dù chỉ là suy nghĩ thôi nhưng cũng đủ để khiến anh vui sướng lâng lâng rồi.
Sự kích động trong lòng không thể kìm nén được, Cố Thành Danh đưa tay kéo lấy tay của Tần Thanh Thủy rồi đột nhiên ôm lấy cô, lực đạo rất lớn.
Tần Thanh Thủy hít một hơi thật sâu, cô không giãy dụa.
Cố Thành Danh sợ cô cảm thấy không quen nên chỉ ôm một chút rồi buông cô ra: “Em có thể nói như vậy là đã đủ để anh vui mấy ngày rồi."
“Đi đi, sau khi tan ca anh đến đón em."
Tần Thanh Thủy mỉm cười gật đầu rồi xuống xe,
Nhìn xe của Cố Thành Danh rời khỏi, Tần Thanh Thủy chợt nhớ đến hai đứa nhỏ ở nhà.
Cô không có mong đợi gì nhiều về hai đứa con của cô, chỉ mong cả đời này bọn chúng đều có thể bình bình an an, Khả Khả Mai Mai(vui vẻ), cho nên cô cũng đã lấy hai từ này làm nhũ danh của chúng.
Nếu như hai đứa nhỏ cũng thích người cha này vậy thì tất cả những gì cô làm đều rất xứng đáng.
Dù sao đi nữa, cô cũng không mong hai đứa trẻ trong thời thơ ấu sẽ thiếu đi tình yêu của cha.
Tác giả :
Thất Hàng Lệ