Nếu Em Thích Thầy, Thì Sao Đây!
Chương 4: Một chút dịu dàng
Không khí ồn ào, huyên náo của buổi sáng tại trường học khiến người ta cảm giác được cái sức sống được mang ra vun đắp thành tương lai kia ngày một lớn. Mà ngôi trường này, trường quốc tế AG, cũng không quá khi nói những học sinh ở đây chính là tương lai. Diệp Vy bước vào lớp, sự khác lạ bao phủ lấy cô, hôm nay rốt cục là cả lớp bàn nhau dành chỗ cho các cô tập tành hay là cả lớp tính rủ nhau đi muộn vậy? Lí do thứ nhất coi như rất được, ít ra lớp học quỷ này cũng rất tâm lý đi. Nhưng nếu là lí do thứ hai, thì đừng nha! Họ không phải chịu thì thôi chứ Diệp Vy cô đây mới là người hứng đủ, ai bảo cô là lớp trưởng. Cả lớp chỉ có đúng ba người: Minh Di, Bách Tiệp, Hà Chi? Vậy còn An Nhiên của cô, cậu ta nếu còn không đến, cô cũng không thể cãi nhau với họ, bảo cô cãi với Minh Di, cô nắm chắc phần thắng, bảo cô cãi với hai người bạn kia … họ nổi tiếng là không dễ bắt nạt nha!
Đi vào lớp mấy phút rồi, cô vẫn như người dưng, haiz… hạ rốt cục vẫn không nhìn thấy cô hay sao? Nhưng không thấy cũng tốt, đợi An Nhiên đến, không thấy thì cũng phải thấy, lúc đó không phải cô còn có một người lợi khẩu? Nên tốt nhất lúc này đừng nhìn thấy cô ở trong lớp.
Nghĩ vậy, cô khoanh tay lên bàn, gục đầu xuống, chuẩn bị nhắm mắt ngủ một chút “ Ơ, Hứa Vy? Cậu đến từ khi nào? Chúng tớ muốn chọn nhạc, cậu cũng qua đây xem! “ Minh Di bên bàn bên kia bỗng lên tiếng. Thật lạ, không phải mới nói đừng nhìn thấy hay sao. Như thế nào lại vậy chứ? Đúng là không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi thì thấy bản thân thật đen đủi.
Đôi mắt cô nheo lại rồi ngẩng đầu “ Được." nhẹ nở một nụ cười có chút miễn cưỡng bước tới gần chỗ họ.
“ Vy à! Vy ơi! Vy đâu rồi? Á, Vy! " Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, không cần nhìn cũng chẳng cần phải đoán, không phải Huỳnh An Nhiên kia thì còn ai vào đây có giọng nói trẻ con như vậy nữa? Tiếng nói vừa dứt, lập tức có một vòng tay từ phía sau ôm choàng lấy Diệp Vy.
“ Các cậu chọn nhạc sao? Để tớ xem! “ nhanh miệng bước tới chỗ mọi người đang tập trung. Đây, mâu thuẫn lúc này mới đang bắt đầu.
“ Bài này rất được! “
“ Không ổn, nhẹ nhàng quá! “
“ Bài này đi, rất sôi động. “
“ Như vậy là có lợi cho các cậu rồi, băng tuyết chính là cần sự mềm mại “
“ Bài này được không? “
…
Nghe cuộc tranh luận kia, hai người nãy giờ không lên tiếng là Minh Di và Diệp Vy bất giác nhìn nhau lắc đầu. Họ là đang tranh cãi cho ai nghe? Không phải là cần thống nhất ý kiến? Họ coi trọng ý kiến riêng cũng quá rồi. Ngồi nghe cuộc tranh cãi này nữa, chỉ e là đến sáng mai vẫn không có nhạc. Ức quá, Minh Di lên tiếng:
“ Dừng lại, các cậu có thể cùng thảo luận không? Các cậu là đang đi tranh cử đấy à? “
“ Là họ chỉ muốn lớn tiếng “ Hà Chỉ liếc nhìn An Nhiên và Diệp Vy, khuôn mặt biểu thị sự khinh thường.
“ Ai mới là người muốn lớn tiếng, nãy giờ chỉ có hai cậu lớn tiếng.. “ An Nhiên bất bình quát lên. Lập tức bị Vy cắt lời.
“ Thôi đi, chúng ta là thảo luận hay tranh cãi đây? Các cậu là nên cùng nhau, không phải là tách rời. “
“ Hứa Vy cậu, nói thì hay lắm, cậu có hơn được Minh Di hay không? Minh Di còn biết nhảy, cậu? Có khi đến hát còn không biết, nói gì là nhảy, nên để chúng tớ chọn, không phải tốt hơn ư? “ Bách Tiệp khoác tay Minh Di nhìn Diệp Vy với vẻ chế nhạo, khinh thường. Cậu ta khinh cô? Dựa vào cái gì mà khinh cô chứ? Có hơn thì cũng là Từ Minh Di kia, đâu có liên quan gì tới cậu ta. Cô chỉ kịp nhếch môi khó chịu, chưa kịp đáp lời.
“ Diêu đại tiểu thư! Cậu rốt cục danh giá đến mức nào, cái trường này còn không biết hay sao? Đây là cậu đang tự hào à? Tự hào vì bạn mình biết nhưng mình thì không biết bất cứ thứ gì? Woa, đúng là ‘ rất đáng tự hào ‘ đấy “ An Nhiên không để cô phải tốn nước bọt, khuôn mặt làm bộ ngưỡng mộ, đầy khâm phục nhưng rõ là đang chế giễu người ta làm hai người kia tức ra mặt. Thật đúng, nói trắng ra thì Diêu Bách Tiệp và Lí Hà Chi đó chính là đang nịnh bợ Minh Di, không hơn không kém. Cũng chỉ có người trong cuộc là Minh Di mới không hiểu, không phải ai cũng biết nhưng chuyện này không khó để nhìn ra.
“ Thôi được rồi, nào, cùng chọn nhạc, không tranh cãi nữa! “ Minh Di cười tươi giải hòa. Yên lặng ngồi xuống nhưng ánh mắt Bách Tiệp và Hà Chi vẫn tức tối không yên.
( Một lúc sau)
“ Haizzz … “ An Nhiên mệt mỏi vươn vai một cái rồi đứng dậy, cô cười nhẹ “ Thế là cũng xong “ nhạc đã có rồi, còn động tác dĩ nhiên sẽ tự tập với nhau, chỉ có phần tách rời sẽ được họ thống nhất nhạc.
“ Hứa Vy, cậu có phải là biết múa không, đoạn nhạc tách rời có thể áp dụng vào một chút, múa cho chúng tớ xem có được không? “ Minh Di ngồi đối diện với Vy, nụ cười trên môi cô thật sự là thân thiện. Nhìn Minh Di cười với Vy, Hà Chi và Bách Tiệp không dấu được chút khó chịu, không phải họ đã nói với Minh Di đừng suốt ngày thân thiện như vậy sao? Dù gì cũng là thiên kim danh giá, đó là đang hạ thấp danh dự của mình.
“ Um… Được!" cô nhìn Minh Di, cười đáp lại, thật ra Minh Di không phải là người xấu, cậu ấy rất tốt, chỉ là chơi với nhầm bạn thôi.
Nhạc được mở lên, có lúc nhẹ nhàng, có lúc lại sôi động, còn cảm nhận được có chút quyến rũ.
“ Đoạn nhạc này là các cậu ra trước nhé, cũng là đoạn cần cậu múa, sau đó tớ sẽ ra, hai chúng tớ múa chính ra trước, còn các cậu … “ Minh Di vừa nói vừa chỉ vào những người khác trừ Vy “ … cùng ra sau đi. Vy, cậu múa thử một đoạn.“
“ Này, các cậu, vào học rồi, giờ của thầy chủ nhiệm đấy “ từ bên ngoài, đám con trai vừa chạy vào, vừa loa lên, còn sợ người ta không nghe thấy?.
Không cần Vy nhắc nhở, tất cả trở lại chỗ ngồi, im thin thít, chỉ nghe tiếng giấy loạt soạt, nếu giờ nào cũng như thế này, lớp trưởng như Vy cũng chẳng cần quá mệt nhọc. Đâu ai biết ông thầy chủ nhiệm dùng cách thức gì, làm thế nào lại kiến họ sợ đến mức này chứ? Lúc này thì thầy cô giáo họ lên lớp để làm gì? Đâu có sớm thế!
“ Nghe nói, thầy Vương mang đến đây một trợ lí đấy, lần đầu tiên tớ thấy thầy giáo cũng cần trợ lí! “ Cuối lớp ngẫu nhiên phát lên một giọng nói khiến cả lớp náo loạn
“ Cái Gì? “ đồng thanh một cách đáng kinh ngạc. Thầy giáo – công việc này vất vả đến vậy? Như thế nào lại còn cần một trợ lí? Cả lớp nổi lên bàn tán xôn xao, lại ồn ào như vậy, Vy đứng phắt dạy quát lớn “ Im Lặng! Các cậu lát nữa lên web trường xem sẽ nhanh hơn nha! Không cần phải ồn đến mức vậy! Thầy vào là chết.“ ánh mắt cô nghiêm nghị, mở to nhìn xung quanh đến khi hoàn toàn trật tự mới ngồi xuống.
Ngoài cửa, thân hình hoàn hảo, khoác lên mình bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, đôi giày da hàng hiệu, toàn bộ tôn lên cơ thể mạnh mẽ hoàn toàn không thể chê. Hắn từng bước đi về phía bục giảng, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm khiến không khí ngày càng khiến người ta khó thở. Tiến dần về chiếc bàn giáo viên, ngồi xuống một cách bình thản, tư thế của một người quyền lực. Lúc sau mới nghiêm giọng lên tiếng
“ Bắt đầu học. “ Vừa nói xong đã đứng dậy ghi đề mục lên bảng, chẳng khác gì mấy so với những tiết học trước, trôi qua một cách căng thẳng, bài giảng cũng kết thúc nhanh.
Cuối tiết, Minh Di bỗng chạy nhanh lên bàn đứng trước mặt hắn, cười nói “ Thầy, lát bọn em tập nhảy, thầy có thể cho chút ý kiến? “
Nhìn thấy Minh Di lên tiếng đề nghị, thành viên có mặt trong đội văn nghệ đều phải run lên một hồi. Gì chứ? Muốn thầy ấy xem xét chuyện này, có thể không?
“ Được! “ hắn đơn giản chấp thuận rồi sải bước về phía phòng tập, mọi người chỉ biết đi theo sau, không hiểu sao họ không hề dám bước lên trước mặt, Bách Tiệp chạy lại lấy máy tính sau đó cũng theo gót mọi người.
“ Lúc nãy chưa xem được, Vy cậu mau múa thử “ Minh Di lại lên tiếng, cô có lẽ chính là người gan dạ nhất trong số này, kể cả Vy luôn tự tin kia cũng bị ông thầy này đánh sập lí trí thế mà Minh Di bị dìm một lần vẫn không có chút kiêng dè.
Khuôn mặt có phần bất an của Vy đập vào mắt Minh Di, cô biết Vy chắc là có chút căng thẳng, “ Vậy để tớ nhảy trước đi! “
Nhạc nổi lên, phần sôi động, phần ma mị, động tác của Minh Di thực sự là điêu luyện, chính xác là nên dùng từ tuyệt vời để diễn tả, cơ thể cùng đường cong hoàn hảo làm người ta không thể dời mắt. Cô mặc chiếc váy trắng cổ cao hình chữ A, chân váy là vải cứng xếp li, khi di chuyển vừa tạo ra cảm giác mềm mại mà lại vừa cá tính. Dù sao thì chỉ có một đoạn múa đơn, bài nhảy cũng nhanh chóng kết thúc.
“ Thầy, đoạn này thế nào ạ? “ khuôn mặt cô rang rỡ, nhìn hắn hỏi
“ Ổn! “ Nói hắn kiệm lời quả là không sai, không thể khen người ta tốt hơn một chút, chẳng lẽ hắn chỉ biết dùng mỗi từ này hay sao? Lời nói vừa phát ra, Minh Di vẫn cười nhưng ánh mắt pha chút thất vọng, cô làm chưa tốt ở chỗ nào? Nhưng nếu cô biết, từ “ Ổn “ kia chính là lời khen tốt nhất hắn dành cho người ngoài thì có lẽ cô đã không thất vọng như thế.
“ Vy, tới cậu! “ Cô quay sang nhìn Vy, rồi nhìn quần áo trên người cô, đây đâu phải là trang phục truyền thống, có nhất thiết lúc nào cũng chỉ có phong cách này không? Quần jean áo sơ mi.
“ Đi với tớ, thay một bộ váy, cậu hãy nghĩ là đi biểu diễn chứ không phải đi đánh giặc, đừng suốt ngày luôn cứng ngắc như thế. “ Nói xong cô lập tức kéo Vy đi, năm phút sau, hai người cùng quay lại, lúc này, Vy mặc trên người không phải kiểu quần jean, áo sơ mi. Mầ là bộ váy màu hồng sữa, chiếc váy có phần thân trên thiết kế giống hệt Minh Di, phần dưới dài đến sát đầu gối, đồ đi học của Minh Di là do tự tay mẹ cậu ấy thiết kế, dù váy hay áo đều mang một phong cách rất khác biệt, cổ luôn cao nhưng không nóng.
Bộ đồ khoác lên người Minh Di thì luôn mang vẻ sang trọng, hiện rõ lên vẻ đài các của cô, còn đối với Vy, nó đem đến một vẻ đẹp ngọt ngào, trong sáng. Thân thể tuyệt mĩ ẩn sau lớp váy nhưng được nó khoe ra một cách khéo léo.
“ Hứa Vy, không ngờ thân thể cậu đẹp đến vậy “ mọi người không khỏi thốt lên, những người khác cũng không rời mắt khỏi cô.
Không mấy quan tâm nhưng nghe câu nói lúc nãy, hắn bất chợt nhìn lên, rồi lại cụp mắt xuống, lúc nhìn lên, ánh mắt vô tình chạm đến chỗ Vy, cũng không thể chớp mắt nổi một hồi.
“ Múa thôi “ An Nhiên chợt lên tiếng, không muốn làm mất thời gian.
Nhạc nổi lên, thân hình tuyệt mĩ kia khẽ uốn lượn, mềm mại như dòng nước …
“ Khoan. “ âm thanh vang lên, thực sự là đang ra lệnh, nhạc bị tắt đi, dành chỗ cho lời của hắn.
Hắn cũng không nói gì, đứng dậy bước đến chỗ Vy, choàng một tay ra đằng sau đầu cô, cô bất giác lùi lại khiến hắn nhíu mày. Tiếp tục nói như hạ lệnh “ Đứng yên! “ âm thanh trầm thấp, nhưng làm người ở gần hắn như cô phải rợn người.
Cô hoàn toàn không đoán biết được hắn làm gì, chỉ biết lúc này cô ở gần hắn quá đi. Hắn chậm dãi tiến lên một bước, đưa tay ra sau đầu cô, rút sợi dây lụa trên tóc cô ra, mái tóc đen tuyền rũ xuống, tóc cô rất dài. Hắn lồng hai tay vào trong mái tóc cảm nhận được sự mềm mượt, tay hắn hơi sốc lên. Thực sự hắn đã cảm thấy cô thiếu gì đó, không sai, buộc tóc đuôi ngựa quả là không hợp.
“ Múa được rồi! “ hắn vẫn giữ lấy sợi dây lụa của cô, hành động vừa rồi thực khiến người ta không khỏi nghi ngờ hai người họ quen biết từ trước. Hắn quay lại vị trí mà ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn những chuyển động trước mắt, dáng người uyển chuyển, điệu múa này được cô pha trộn thêm nét hiện đại, phù hợp với bài nhảy. Mái tóc buông thả, dài mà mỏng, vẻ trong sáng ngọt ngào của cô làm tăng thêm phần yểu điệu, thướt tha. Lúc tay cô lướt nhẹ về phía hắn, thật rất khiêu gợi, trên môi nở ra nụ cười quyến rũ, dịu dàng. Không biết rằng trong đầu hắn lúc này luôn hiện ra hình ảnh người con gái khác, rất giống nụ cười này của cô, bất chợt ánh mắt gợn lên tia chua chát.
Chỉ có một đoạn nên rất nhanh đã kết thúc, hình ảnh trong đầu hắn cũng lập tức biến mất. “ Đẹp. “ cũng chỉ mở miệng khen cô một chữ. Hắn đứng dậy toan bỏ đi, bất chợt đứng lại nhìn Minh Di “ Nhảy cũng đẹp! “ hắn thật là không muốn bồi thêm câu này, chỉ là không muốn chia rẽ nội bộ.
“ Vậy được rồi, cứ thế tập đi! “ Minh Di vui vẻ lên tiếng. Không hiểu sao được hắn khen, cô lại vui như vậy.
Đi vào lớp mấy phút rồi, cô vẫn như người dưng, haiz… hạ rốt cục vẫn không nhìn thấy cô hay sao? Nhưng không thấy cũng tốt, đợi An Nhiên đến, không thấy thì cũng phải thấy, lúc đó không phải cô còn có một người lợi khẩu? Nên tốt nhất lúc này đừng nhìn thấy cô ở trong lớp.
Nghĩ vậy, cô khoanh tay lên bàn, gục đầu xuống, chuẩn bị nhắm mắt ngủ một chút “ Ơ, Hứa Vy? Cậu đến từ khi nào? Chúng tớ muốn chọn nhạc, cậu cũng qua đây xem! “ Minh Di bên bàn bên kia bỗng lên tiếng. Thật lạ, không phải mới nói đừng nhìn thấy hay sao. Như thế nào lại vậy chứ? Đúng là không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi thì thấy bản thân thật đen đủi.
Đôi mắt cô nheo lại rồi ngẩng đầu “ Được." nhẹ nở một nụ cười có chút miễn cưỡng bước tới gần chỗ họ.
“ Vy à! Vy ơi! Vy đâu rồi? Á, Vy! " Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, không cần nhìn cũng chẳng cần phải đoán, không phải Huỳnh An Nhiên kia thì còn ai vào đây có giọng nói trẻ con như vậy nữa? Tiếng nói vừa dứt, lập tức có một vòng tay từ phía sau ôm choàng lấy Diệp Vy.
“ Các cậu chọn nhạc sao? Để tớ xem! “ nhanh miệng bước tới chỗ mọi người đang tập trung. Đây, mâu thuẫn lúc này mới đang bắt đầu.
“ Bài này rất được! “
“ Không ổn, nhẹ nhàng quá! “
“ Bài này đi, rất sôi động. “
“ Như vậy là có lợi cho các cậu rồi, băng tuyết chính là cần sự mềm mại “
“ Bài này được không? “
…
Nghe cuộc tranh luận kia, hai người nãy giờ không lên tiếng là Minh Di và Diệp Vy bất giác nhìn nhau lắc đầu. Họ là đang tranh cãi cho ai nghe? Không phải là cần thống nhất ý kiến? Họ coi trọng ý kiến riêng cũng quá rồi. Ngồi nghe cuộc tranh cãi này nữa, chỉ e là đến sáng mai vẫn không có nhạc. Ức quá, Minh Di lên tiếng:
“ Dừng lại, các cậu có thể cùng thảo luận không? Các cậu là đang đi tranh cử đấy à? “
“ Là họ chỉ muốn lớn tiếng “ Hà Chỉ liếc nhìn An Nhiên và Diệp Vy, khuôn mặt biểu thị sự khinh thường.
“ Ai mới là người muốn lớn tiếng, nãy giờ chỉ có hai cậu lớn tiếng.. “ An Nhiên bất bình quát lên. Lập tức bị Vy cắt lời.
“ Thôi đi, chúng ta là thảo luận hay tranh cãi đây? Các cậu là nên cùng nhau, không phải là tách rời. “
“ Hứa Vy cậu, nói thì hay lắm, cậu có hơn được Minh Di hay không? Minh Di còn biết nhảy, cậu? Có khi đến hát còn không biết, nói gì là nhảy, nên để chúng tớ chọn, không phải tốt hơn ư? “ Bách Tiệp khoác tay Minh Di nhìn Diệp Vy với vẻ chế nhạo, khinh thường. Cậu ta khinh cô? Dựa vào cái gì mà khinh cô chứ? Có hơn thì cũng là Từ Minh Di kia, đâu có liên quan gì tới cậu ta. Cô chỉ kịp nhếch môi khó chịu, chưa kịp đáp lời.
“ Diêu đại tiểu thư! Cậu rốt cục danh giá đến mức nào, cái trường này còn không biết hay sao? Đây là cậu đang tự hào à? Tự hào vì bạn mình biết nhưng mình thì không biết bất cứ thứ gì? Woa, đúng là ‘ rất đáng tự hào ‘ đấy “ An Nhiên không để cô phải tốn nước bọt, khuôn mặt làm bộ ngưỡng mộ, đầy khâm phục nhưng rõ là đang chế giễu người ta làm hai người kia tức ra mặt. Thật đúng, nói trắng ra thì Diêu Bách Tiệp và Lí Hà Chi đó chính là đang nịnh bợ Minh Di, không hơn không kém. Cũng chỉ có người trong cuộc là Minh Di mới không hiểu, không phải ai cũng biết nhưng chuyện này không khó để nhìn ra.
“ Thôi được rồi, nào, cùng chọn nhạc, không tranh cãi nữa! “ Minh Di cười tươi giải hòa. Yên lặng ngồi xuống nhưng ánh mắt Bách Tiệp và Hà Chi vẫn tức tối không yên.
( Một lúc sau)
“ Haizzz … “ An Nhiên mệt mỏi vươn vai một cái rồi đứng dậy, cô cười nhẹ “ Thế là cũng xong “ nhạc đã có rồi, còn động tác dĩ nhiên sẽ tự tập với nhau, chỉ có phần tách rời sẽ được họ thống nhất nhạc.
“ Hứa Vy, cậu có phải là biết múa không, đoạn nhạc tách rời có thể áp dụng vào một chút, múa cho chúng tớ xem có được không? “ Minh Di ngồi đối diện với Vy, nụ cười trên môi cô thật sự là thân thiện. Nhìn Minh Di cười với Vy, Hà Chi và Bách Tiệp không dấu được chút khó chịu, không phải họ đã nói với Minh Di đừng suốt ngày thân thiện như vậy sao? Dù gì cũng là thiên kim danh giá, đó là đang hạ thấp danh dự của mình.
“ Um… Được!" cô nhìn Minh Di, cười đáp lại, thật ra Minh Di không phải là người xấu, cậu ấy rất tốt, chỉ là chơi với nhầm bạn thôi.
Nhạc được mở lên, có lúc nhẹ nhàng, có lúc lại sôi động, còn cảm nhận được có chút quyến rũ.
“ Đoạn nhạc này là các cậu ra trước nhé, cũng là đoạn cần cậu múa, sau đó tớ sẽ ra, hai chúng tớ múa chính ra trước, còn các cậu … “ Minh Di vừa nói vừa chỉ vào những người khác trừ Vy “ … cùng ra sau đi. Vy, cậu múa thử một đoạn.“
“ Này, các cậu, vào học rồi, giờ của thầy chủ nhiệm đấy “ từ bên ngoài, đám con trai vừa chạy vào, vừa loa lên, còn sợ người ta không nghe thấy?.
Không cần Vy nhắc nhở, tất cả trở lại chỗ ngồi, im thin thít, chỉ nghe tiếng giấy loạt soạt, nếu giờ nào cũng như thế này, lớp trưởng như Vy cũng chẳng cần quá mệt nhọc. Đâu ai biết ông thầy chủ nhiệm dùng cách thức gì, làm thế nào lại kiến họ sợ đến mức này chứ? Lúc này thì thầy cô giáo họ lên lớp để làm gì? Đâu có sớm thế!
“ Nghe nói, thầy Vương mang đến đây một trợ lí đấy, lần đầu tiên tớ thấy thầy giáo cũng cần trợ lí! “ Cuối lớp ngẫu nhiên phát lên một giọng nói khiến cả lớp náo loạn
“ Cái Gì? “ đồng thanh một cách đáng kinh ngạc. Thầy giáo – công việc này vất vả đến vậy? Như thế nào lại còn cần một trợ lí? Cả lớp nổi lên bàn tán xôn xao, lại ồn ào như vậy, Vy đứng phắt dạy quát lớn “ Im Lặng! Các cậu lát nữa lên web trường xem sẽ nhanh hơn nha! Không cần phải ồn đến mức vậy! Thầy vào là chết.“ ánh mắt cô nghiêm nghị, mở to nhìn xung quanh đến khi hoàn toàn trật tự mới ngồi xuống.
Ngoài cửa, thân hình hoàn hảo, khoác lên mình bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, đôi giày da hàng hiệu, toàn bộ tôn lên cơ thể mạnh mẽ hoàn toàn không thể chê. Hắn từng bước đi về phía bục giảng, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm khiến không khí ngày càng khiến người ta khó thở. Tiến dần về chiếc bàn giáo viên, ngồi xuống một cách bình thản, tư thế của một người quyền lực. Lúc sau mới nghiêm giọng lên tiếng
“ Bắt đầu học. “ Vừa nói xong đã đứng dậy ghi đề mục lên bảng, chẳng khác gì mấy so với những tiết học trước, trôi qua một cách căng thẳng, bài giảng cũng kết thúc nhanh.
Cuối tiết, Minh Di bỗng chạy nhanh lên bàn đứng trước mặt hắn, cười nói “ Thầy, lát bọn em tập nhảy, thầy có thể cho chút ý kiến? “
Nhìn thấy Minh Di lên tiếng đề nghị, thành viên có mặt trong đội văn nghệ đều phải run lên một hồi. Gì chứ? Muốn thầy ấy xem xét chuyện này, có thể không?
“ Được! “ hắn đơn giản chấp thuận rồi sải bước về phía phòng tập, mọi người chỉ biết đi theo sau, không hiểu sao họ không hề dám bước lên trước mặt, Bách Tiệp chạy lại lấy máy tính sau đó cũng theo gót mọi người.
“ Lúc nãy chưa xem được, Vy cậu mau múa thử “ Minh Di lại lên tiếng, cô có lẽ chính là người gan dạ nhất trong số này, kể cả Vy luôn tự tin kia cũng bị ông thầy này đánh sập lí trí thế mà Minh Di bị dìm một lần vẫn không có chút kiêng dè.
Khuôn mặt có phần bất an của Vy đập vào mắt Minh Di, cô biết Vy chắc là có chút căng thẳng, “ Vậy để tớ nhảy trước đi! “
Nhạc nổi lên, phần sôi động, phần ma mị, động tác của Minh Di thực sự là điêu luyện, chính xác là nên dùng từ tuyệt vời để diễn tả, cơ thể cùng đường cong hoàn hảo làm người ta không thể dời mắt. Cô mặc chiếc váy trắng cổ cao hình chữ A, chân váy là vải cứng xếp li, khi di chuyển vừa tạo ra cảm giác mềm mại mà lại vừa cá tính. Dù sao thì chỉ có một đoạn múa đơn, bài nhảy cũng nhanh chóng kết thúc.
“ Thầy, đoạn này thế nào ạ? “ khuôn mặt cô rang rỡ, nhìn hắn hỏi
“ Ổn! “ Nói hắn kiệm lời quả là không sai, không thể khen người ta tốt hơn một chút, chẳng lẽ hắn chỉ biết dùng mỗi từ này hay sao? Lời nói vừa phát ra, Minh Di vẫn cười nhưng ánh mắt pha chút thất vọng, cô làm chưa tốt ở chỗ nào? Nhưng nếu cô biết, từ “ Ổn “ kia chính là lời khen tốt nhất hắn dành cho người ngoài thì có lẽ cô đã không thất vọng như thế.
“ Vy, tới cậu! “ Cô quay sang nhìn Vy, rồi nhìn quần áo trên người cô, đây đâu phải là trang phục truyền thống, có nhất thiết lúc nào cũng chỉ có phong cách này không? Quần jean áo sơ mi.
“ Đi với tớ, thay một bộ váy, cậu hãy nghĩ là đi biểu diễn chứ không phải đi đánh giặc, đừng suốt ngày luôn cứng ngắc như thế. “ Nói xong cô lập tức kéo Vy đi, năm phút sau, hai người cùng quay lại, lúc này, Vy mặc trên người không phải kiểu quần jean, áo sơ mi. Mầ là bộ váy màu hồng sữa, chiếc váy có phần thân trên thiết kế giống hệt Minh Di, phần dưới dài đến sát đầu gối, đồ đi học của Minh Di là do tự tay mẹ cậu ấy thiết kế, dù váy hay áo đều mang một phong cách rất khác biệt, cổ luôn cao nhưng không nóng.
Bộ đồ khoác lên người Minh Di thì luôn mang vẻ sang trọng, hiện rõ lên vẻ đài các của cô, còn đối với Vy, nó đem đến một vẻ đẹp ngọt ngào, trong sáng. Thân thể tuyệt mĩ ẩn sau lớp váy nhưng được nó khoe ra một cách khéo léo.
“ Hứa Vy, không ngờ thân thể cậu đẹp đến vậy “ mọi người không khỏi thốt lên, những người khác cũng không rời mắt khỏi cô.
Không mấy quan tâm nhưng nghe câu nói lúc nãy, hắn bất chợt nhìn lên, rồi lại cụp mắt xuống, lúc nhìn lên, ánh mắt vô tình chạm đến chỗ Vy, cũng không thể chớp mắt nổi một hồi.
“ Múa thôi “ An Nhiên chợt lên tiếng, không muốn làm mất thời gian.
Nhạc nổi lên, thân hình tuyệt mĩ kia khẽ uốn lượn, mềm mại như dòng nước …
“ Khoan. “ âm thanh vang lên, thực sự là đang ra lệnh, nhạc bị tắt đi, dành chỗ cho lời của hắn.
Hắn cũng không nói gì, đứng dậy bước đến chỗ Vy, choàng một tay ra đằng sau đầu cô, cô bất giác lùi lại khiến hắn nhíu mày. Tiếp tục nói như hạ lệnh “ Đứng yên! “ âm thanh trầm thấp, nhưng làm người ở gần hắn như cô phải rợn người.
Cô hoàn toàn không đoán biết được hắn làm gì, chỉ biết lúc này cô ở gần hắn quá đi. Hắn chậm dãi tiến lên một bước, đưa tay ra sau đầu cô, rút sợi dây lụa trên tóc cô ra, mái tóc đen tuyền rũ xuống, tóc cô rất dài. Hắn lồng hai tay vào trong mái tóc cảm nhận được sự mềm mượt, tay hắn hơi sốc lên. Thực sự hắn đã cảm thấy cô thiếu gì đó, không sai, buộc tóc đuôi ngựa quả là không hợp.
“ Múa được rồi! “ hắn vẫn giữ lấy sợi dây lụa của cô, hành động vừa rồi thực khiến người ta không khỏi nghi ngờ hai người họ quen biết từ trước. Hắn quay lại vị trí mà ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn những chuyển động trước mắt, dáng người uyển chuyển, điệu múa này được cô pha trộn thêm nét hiện đại, phù hợp với bài nhảy. Mái tóc buông thả, dài mà mỏng, vẻ trong sáng ngọt ngào của cô làm tăng thêm phần yểu điệu, thướt tha. Lúc tay cô lướt nhẹ về phía hắn, thật rất khiêu gợi, trên môi nở ra nụ cười quyến rũ, dịu dàng. Không biết rằng trong đầu hắn lúc này luôn hiện ra hình ảnh người con gái khác, rất giống nụ cười này của cô, bất chợt ánh mắt gợn lên tia chua chát.
Chỉ có một đoạn nên rất nhanh đã kết thúc, hình ảnh trong đầu hắn cũng lập tức biến mất. “ Đẹp. “ cũng chỉ mở miệng khen cô một chữ. Hắn đứng dậy toan bỏ đi, bất chợt đứng lại nhìn Minh Di “ Nhảy cũng đẹp! “ hắn thật là không muốn bồi thêm câu này, chỉ là không muốn chia rẽ nội bộ.
“ Vậy được rồi, cứ thế tập đi! “ Minh Di vui vẻ lên tiếng. Không hiểu sao được hắn khen, cô lại vui như vậy.
Tác giả :
Huyền Cơ Nguyệt Thy