Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
Chương 29: Bầu trời đêm
Edit: Lavender – Blue
49.
"Thật có tác dụng? Hả dì?" Vẻ mặt Hàn Mạch ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của dì mập bên cạnh.
Gương mặt dì thần bí nhìn qua bức tường nhìn Hàn Mạch đang phơi dâu tây (ô mai), trả lời "Nhất định có tác dụng, lúc tôi mang thai con gái tôi, tôi dùng cuốn lá dâu tây đun sôi để uống,, số lần nôn mửa liền giảm bớt không ít."
"Ồ. . ." Hàn Mạch hơi lúng túng một chút, chỉ là nhớ tới dáng vẻ gần đây của Hàn Mỹ Úy ói càng ngày càng lợi hại hơn, trái tim nhíu lại, "Dì ơi, chỗ nào có cây dâu tây ạ?"
Dì hàng xóm che miệng cười to: "Những người trẻ tuổi thành phố các cậu đùa vui thật, dâu tây làm sao mọc trên cây?"
Bộ mặt Hàn Mạch đầy vạch đen. . .
Dì hàng xóm còn nói: "Trong đại đội chúng tôi có người nhà trồng dâu tây, cậu có thể đi hái."
"Thật à?"
"Thật!"
Hàn Mạch vừa muốn trở về, dì hàng xóm còn gọi anh: "Nhớ nhất định phải tươi, mỗi sáng sớm cậu đi hái, bây giờ mới bốn, năm tháng, dâu tây mới vừa hái xuống, có chút chua, vợ của cậu nên ăn cho quen dần."
Hàn Mạch bởi vì câu kia"Vợ của cậu" mà cười cười, hỏi: "Có xe buýt không ạ?"
Xe của anh lúc này thật sự đã hết xăng.
"Nơi này hoang vu hẻo lánh, ở đâu ra xe buýt. Như vậy đi, mỗi ngày sáng sớm chồng tôi đều đi ra ruộng, cậu đi nhờ xe với ông ấy đi!"
"Vậy thì tốt quá, cám ơn!" Hàn Mạch vui mừng buông thùng rác trong tay, thu tất cả dâu tây mình phơi trên cái đĩa nhỏ bỏ vào trong cái túi nhỏ tinh xảo, đưa trả đại lễ cho dì hàng xóm.
"Đây là dâu tây con phơi nắng cho dì, cho cháu nhà dì ăn một chút cho vui ạ."
Dì hàng xóm tươi cười rạng rỡ, vỗ cánh tay cháu mình: "Mau cám ơn chú!"
"Cám ơn. . ." Cậu nhóc ngượng ngùng nhận lấy dâu tây khô bỏ vào trong miệng, vị chua nhộn nhạo, khiến cho đứa bé không ngừng nhét vào trong miệng.
"Ngoan." Hàn Mạch trìu mến sờ sờ đầu đứa bé kia, lại phát giác bây giờ mình cực kỳ thích trẻ con.
Là bởi vì nguyên nhân phải làm cha sao. . .
Nhưng là, dì kia quên nói, xe của chồng dì . . . Là xe máy cày. . .
. . .
Buổi sáng chưa đến bốn giờ, Hàn Mỹ Úy liền bị một tiếng vang trong sân làm cho tỉnh giấc, phụ nữ có thai giấc ngủ vốn là nhẹ vô cùng . Cô dụi dụi con mắt đi đến cửa sổ, buổi sáng mùa xuân so với mùa đông đến sớm hơn một chút, màu xanh dậm sáng sớm nhìn tràn đầy sức sống hơn, Hàn Mạch phóng người lên trên tường thấp, một tay bám lấy bờ tường nhảy qua, đi vào trong sân nhà bên cạnh.
Dì nhà bên cạnh đã làm cơm xong thơm ngào ngạt, sửa sang lại cơm hộp, đặt trong cái cà mem ( cà mèn nhé, tớ không biết mọi người gọi là gì, hộp đựng cơm đó nha), trong miệng vừa càu nhàu cái gì đó, vừa nhét hộp cơm vào trong túi trên máy cày cho chồng.
Hàn Mạch đứng trên máy cày dường như rất khó khăn, dì tốt bụng chỉ cho anh vào cái thùng trống sau xe, ý bảo anh ngồi vào đó, Hàn Mạch thận trọng lên xe, vóc dáng cao thẳng đứng trên xe có vẻ hết sức nguy hiểm cùng cao ngất.
Dì hàng xóm vẫy vẫy về phía hai người đàn ông, đoán là đưa tiễn một ngày, màn đêm chưa tan, xe lắc lư loạng choạng rời đi.
Hàn Mỹ Úy nhìn thấy anh liều mạng dùng hai tay vịn làn can thùng xe, qua mỗi chỗ lồi lõm trên mặt đất thì cơ thể anh cũng sẽ kịch liệt lắc lư qua lại, đợi xe chạy bình thường thì trái tim cô mới thoáng buông xuống.
Chiếc xe cồng kềnh biến mất ở khúc cua phía trước, Hàn Mỹ Úy nhìn thấy anh móc ra từ trong quần jean một cái khăn giấy màu trắng, rất tinh tế trải trên xe, từ từ ngồi xuống. . .
Hàn Mỹ Úy đứng yên ở trước cửa sổ thật lâu, cho đến khi cảm thấy lạnh bụng, cô mới nằm lại trên giường, kéo lên chăn, sờ sờ cái bụng đội lên, Hàn Mạch im lặng ở lại thật lâu không đi. . .
Lúc Tô Đỉnh nhận được điện thoại của Tịch Không lần nữa đã là hơn nửa tháng sau, theo trí nhớ của Tô Đỉnh thì đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của bọn họ.
Ôm vô tâm trạng vô cùng phức tạp bắt máy điện thoại của anh, Tô Đỉnh cố gắng nặn ra giọng yếu ớt mềm nhũn: "Này. . ."
"Tô Tô, tôi là Trịnh Bách Hợp."
Mẹ nó!
Thái độ Tô Đỉnh lập tức chuyển biến lớn thay đổi 180 độ, giọng giống như Châu Tinh Trì lúc lười biếng: "Này. . . Muốn làm cái gì!"
"Tô Tô, trước kia chị bán thuốc nên chắc biết, thuốc mỡ Lamisil trị ghẻ lở cho mèo nên dùng thuốc ngoại hay thuốc nội tốt?"
Tô Đỉnh không hề nghĩ ngợi: "Dĩ nhiên dùng thuốc ngoại rồi."
Mẹ nó, cô ta cũng là y tá, vấn đề trẻ con này cũng tới hỏi tôi?
Tô Đỉnh khó chịu hơn nửa ngày mới kịp phản ứng: "tại sao cô lại dùng điện thoại của Tịch Không!"
Trịnh Bách Hợp thuận nước đẩy thuyền đáp: "Vì là tôi đang ở nhà anh ấy mà . ."
"Này Tịch Không đâu?"
"Nằm trên ghế sa lông, méo có thể bị ghẻ lở rồi."
"Cô cô cô! Tôi lập tức mang thuốc tới !" Lòng Tô Đỉnh như lửa đốt cúp điện thoại, bước lên dép liền chạy vội đi ra ngoài.
50.
Lamisil đặc biệt đắt tiền, 120 đồng một hộp, điều này làm cho Tô Đỉnh nhức nhối có cảm giác đổ máu. Cầm thuốc cùng với bữa ăn sáng vừa mới mua gõ cửa nhà Tịch Không. Mở cửa là người đẹp Trịnh.
"Tô Tô chị đã đến rồi a, mau vào."
Người đẹp Trịnh nhường chỗ bên người, tư thái giống như nữ chủ nhân, khiến Tô Đỉnh kích động muốn một cước đạp chết người phụ nữ này.
"Ôi, dầu cháo quầy và sữa đậu nành a, vừa đúng lúc em và Tịch Không chưa ăn cơm nữa.!" Trịnh Bách Hợp tự quyết định cầm lấy bữa sáng đi vào bếp.
Thừa dịp lúc yêu nghiệt vào phòng bếp, Tô Đỉnh không ưỡn ẹo đặt hộp thuốc lên bàn, ngồi bên cạnh Tịch Không.
"Nghiêm trọng không, tôi xem một chút?"
Tịch không như không có chuyện gì xảy ra ở trên máy tính vẽ thiết kế công trình, hoàn toàn không chú ý tới cô.
Tô Đỉnh dựa vào vách tường, liếc nhìn cánh tay anh lộ ra chỗ bị ghẻ lỡ cỡ đồng xu, nói lầm bầm: "Tộ đã nói cái gì chứ, mèo hoang không thể nhặt về nuôi mà."
"Cô tới làm gì." Anh lạnh lùng nói.
"Chê tôi phá hư chuyện tốt của anh sao?" Tô Đỉnh ghen tức mười phần chống tay.
Lúc này người đẹp Trịnh đi ra, bưng bữa ăn sáng đặt ở trên bàn, lại lấy giọng nữ chủ nhà khách khí nói: "Tô Tô, cùng nhau ăn đi!"
Bà ngoại ơi, tôi mua , có ăn hay không liên quan quái gì đến cm bà!
Tô Đỉnh liếc cô ta một cái, trong lòng thầm mắng Tịch Không không có trinh tiết, cũng đã nói cho anh biết Trịnh Bách Hợp không phải là cô gái tốt rồi, vẫn cùng cô ta dây dưa không rõ, người gì chứ!
Tịch Không ngẩng đầu nhìn người đẹp Trịnh cười cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Bận rộn cả buổi sáng rồi, ngồi một lát đi."
A Ôi Này! Còn đau lòng cho người ta!
Tô Đỉnh và Trịnh Bách Hợp một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải bên cạnh Tịch Không, cảm giác mình giống như một tờ tiền lớn bao cả túi dưa muối giá rẻ.
Trịnh Bách Hợp thản nhiên cười, mặt tràn đầy yêu mến quan sát Tịch Không, nói với Tô Đỉnh: "Tô Tô, chị không phát hiện sao? Lúc Tịch Không không đeo mắt kính, thật đẹp trai."
Lúc này Tô Đỉnh mới phát hiện ra không thấy cái mắt kính dày đâu cả: "Mắt kính của cậu đâu?"
"Ném." Nhìn anh cũng không nhìn cô.
Trịnh Bách Hợp nói: "Mấy ngày nay Tịch Không đã phẫu thuật bắn tia laser, về sau không cần phải đeo mắt kính nữa, chị không biết sao?"
Tô Đỉnh ngạc nhiên, có chút xa lạ nhìn về phía anh sống mũi mí mắt không hề bị che nữa.
Trịnh Bách Hợp là nói nhiều: "Bộ dạng này của anh ấy, ngược lại tôi cảm thấy không yên tâm chút nào, lúc đi ra ngoài xem phim có rất nhiều cô gái liếc nhìn trộm anh ấy nha !"
Bọn họ. . . Còn đi xem phim. . . ?
Tô Đỉnh bắt đầu ngồi không yên, trong lòng nao nao, đứng dậy, sờ sờ mái tóc mềm mượt của mình, cười khổ nói: "Tôi đi về trước đây, một lát còn phải đi làm. . ."
Tịch Không không động, di chuyển con chuột trên tay. Giống như cô đi hay ở với anh không có một chút quan hệ.
Trịnh Bách Hợp đứng lên, móc túi tiền: "Tô Tô, thuốc kia thật đắt, bao nhiêu tiền tôi trả chị."
Tô Đỉnh nghe vậy, sắc mặt rất khó nhìn, Tịch Không cũng dừng con chuột lại.
Bây giờ cô xem anh như người ngoài vậy sao?
Tô Đỉnh nghĩ lại lần trước trước khi đi Tịch Không đã nói câu kia, anh nói Tô Đỉnh, anh không có làm thật.
Như một mũi kim đâm vào ngực Tô Đỉnh, cô rất muốn hướng về phía Trịnh Bách Hợp mở miệng tức giận mắng to, mắng cô ta cô tính làm gì đó, nhưng quay đầu vừa nghĩ, chính mình làm con rùa rụt cổ, thì tính là cái gì.
Cô liếc mắt nhìn mái tóc xinh đẹp đen nhánh của Trịnh Bách Hợp, lại liếc nhìn mắt Tịch Không xinh đẹp rực rỡ hẳn lên, suy nghĩ một chút. Tay có chút run rẩy, nhưng vẫn là đưa ra trước. . .
"120 đồng." Cô vốn định kéo ra một nụ cười tự nhiên như thường ngày, nhưng vô tình lan đến đáy lòng.
Khí lạnh trên mặt Tịch Không càng tăng thêm, giống như sương rét vào ngày đông, ngẩng đầu nhìn cô.
Nếu như anh đủ đối diện cô, nhất định nhìn thấy Tô Đỉnh cười khóe miệng cười đến run run khóe miệng, còn có ánh mắt hèn nhát yếu ớt. Nhưng góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vững vàng và có nghị lực của cô.
Tô Đỉnh cầm tiền mặt, treo nụ cười khó coi ra cửa, lúc xuống lầu vẫn còn cười, ra khỏi lầu giọng nói có chút khô khan, che giấu nụ cười trước ánh mắt khác thường của người đi đường.
Tịch Không, có một số việc, vẫn nên tính toán rõ ràng là tốt.
. . .
51.
Hàn Mỹ Úy lại muốn ói.
Toàn bộ đèn trong phòng đều bị tắt, Hàn Mạch vẫn còn ngủ trên ghế sa lông, chân quá dài, có một nữa ở trên thành ghế, cái mền cũng rơi xuống đất.
Hàn Mỹ Úy đi xuống giường, rón rén đi tới bên cạnh anh, nhặt cái mền lên đắp lên trên người anh.
Ừ. . . Mẹ nói, đàn ông lớn lên như vậy, không giữ được .
Hàn Mỹ Úy chống cằm lén nhìn bộ dạng anh ngủ, lông mi thật dài, khóe miệng thẳng, lông mày sắc bén . . Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, giống như một dòng sông lớn.
Thì ra rất nhiều điều trong cuộc sống không như chúng ta mong muốn, giống như Hàn Mỹ Úy vẫn cho là anh là dạng công tử bất cần đời.
Tiếp xúc với anh thời gian dài, cô phát hiện trên người anh thật sự có nhiều điểm àm cô chưa từng thấy.
Anh thích xem kênh CCTV tiếng anh, không thích xem bòng đá. Anh nói tiếng anh rất tốt, lúc anh nói chuyện điện thoại với bạn học Hàn Mỹ Úy nghe được.
Trước khi đi ngủ anh sẽ cởi quần áo ra xếp chồng lên nhau đặt tại một vị trí cố định.
Anh thích mang vớ trắng (tất trắng), mỗi ngày đều phải thay đổi, cây phơi đồr tong sân thường bị anh phơi thành một hàng, giống như một hàng cá nhỏ được sắp xếp thành dãy gọn gàng.
Anh sẽ trò chuyện phiếm với hàng xóm, không hề có dáng vẻ yếu đuối, bây giờ đang ở nơi này, thường sẽ có bà chú thím đưa hoa quả khô tới, nhân duyên của anh so với cô còn tốt hơn.
Mỗi ngày rạng sáng đúng bốn giờ anh sẽ từ trên ghê da lông ngồi dậy, sau đó theo xe nhà chú sát vách bên cạnh đi ra ruộng hái dâu tây, nấu nước cho cô uống.
Thế cho nên Hàn Mỹ Úy dần dần bắt đầu thừa nhận, người đàn ông cứng đầu này, thật sự rất đáng yêu, rất ưu tú.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại có chút thích anh, lại càng không có cảm giác an toàn chứ? Cô sợ mình sẽ từ từ yêu người đàn ông này, sau đó dẫm lên vết xe đổ. Dù sao cự ly không phải một chút xíu, Hàn Mỹ Úy thật sự tìm không ra lợi thế có thể xứng đôi cùng anh.
Lúc buồn bã cơ thể cũng sẽ khó chịu, vị chua trong dạ dày Hàn Mỹ Úy lại bắt đầu phản ứng rồi, cô cố nén cảm giác khó chịu nhẹ chạy ra khỏi phòng, nôn mửa liên tục trong thùng rác nằm ở trong sấn.
Dạ dày cũng mau tống nước ra ngoài, vẫn buồn nôn như cũ, nhưng cô vẫn phát ra âm thanh cực nhỏ. Bởi vì cô không muốn làm cho Hàn Mạch cảm thấy mình vất vả dậy sớm làm thuốc cổ truyền căn bản không có hiệu quả.
Hàn Mỹ Úy gắt gao vịn bức tường, nặng nề ma sát nơi ngực, nhưng vẫn khó có thể nén cảm giác buồn nôn.
Tiểu da thịt, mẹ ăn được quá nhiều thật sao? Khiến cho con làm ầm ĩ như vậy.
"Em ở đó làm cái gì?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Hàn Mỹ Úy quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Mạch khoác áo trên vai đứng tại cửa, bối cảnh là màu vàng ánh đèn ấm áp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn cô.
"À?" Hàn Mỹ Úy trừng mắt nhìn, xoay người lại, mạnh mẽ đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Hốc mắt Hàn Mạch thật sâu, đẹp đẽ vừa nhíu: "Em vịn tường làm cái gì đấy?"
Hơn nửa đêm, cô mộng du sao?
"Tôi. . ." ánh mắt cô đảo một vòng, ngửa đầu, bầu trời đầy sao.
"Dế, có dế, tôi ghét bọn nó quá ồn, ra ngoài tìm một chút." Hàn Mỹ Úy lúng túng chỉ chỉ khe hở của vách tường.
"Dế? Có sao?" Hàn Mạch nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có tiếng hát ti tách chiêm chiếp thanh thúy.
Hàn Mỹ úy thấy nét mặt anh tin là thật, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Mạch đi tới, cầm áo khoác lên trên người cô, hỏi "Em không ngủ được?"
"Ừm!" Cô gật đầu.
Hàn Mạch không lên tiếng, ghéo băng ghế gỗ nhỏ trong sân qua, đặt ở dưới tàng cây, ngồi xuống, đôi chân dài khúc khủy.
Hàn Mỹ Úy cũng cầm ghế gỗ thận trọng ngồi xuống, nhàm chán chà xát đầu gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Tối nay bầu trời đêm thật là đẹp.
Cô nghiêng đầu nhìn gò má xinh đẹp của anh, anh cũng ngửa đầu ngắm những vì sao.
Trong sân khắp nơi Tát Mãn thuộc về đêm Thâm Lam, ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp chiếu xuống dưới bầu trời đêm, chiếu lên trên người của anh, anh mặc một cái áo len cổ chữ V mỏng, gợi ra xương quai xanh xinh đẹp giống như vòng cong của mặt trăng, cổ như dãi ngân hà.
Mãi cho đến lâu sau này, lâu đến nỗi Hàn Mỹ Úy cũng quên mất quen biết anh thế nào, có thể là sau đêm đó, anh ngồi dưới tàng cây trong sân nhỏ, ngắm nhìn bầu trời, chưa bao giờ thay đổi.
"Hàn Mỹ Úy, em rất đẹp." Anh đột nhiên nói như vậy.
Cô sửng sốt: "Ừ." Khóe miệng chứa đựng nụ cười.
"Em cũng không biết khiêm tốn một chút sao?" Hàn Mạch nghiêng đầu nhìn cô.
"Anh là người đầu tiên khen tôi như vậy, tại sao phải khiêm tốn." Cô mạnh miệng.
"Là anh chăm sóc cho em mập lên tâm tình cũng trở nên tốt hơn, sợ em bởi vì mang thai mà ghét bỏ bản thân mình, em xem mặt của em bây giờ, giống như là trăng tròn trên đường chân trời kia."
Hàn Mỹ Úy thừa nhận vớ bản thân sau khi được anh khích lệ nhịp tim khờ khạo rung động.
"Tôi có mập như vậy sao? Coi như thật mập cũng là do anh đó nha!"
Cô trở mặt so với lật sách đều nhanh, khóe miệng Hàn Mạch chứa đựng nụ cười nhìn cô.
"Thì ra là em còn có cục cưng, anh làm công nấu cơm cho em lâu như vậy em đều không nhìn thấy."
"Anh thích mà!" Một phụ nữ có thai rất vô sỉ ngưỡng mặt.
Đàn ông các anh cũng không phải là như vậy phải không? Chỉ cần con gái đưa tới cửa, chính là ba không luật lệ, không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách (chịu trách nhiệm).
Hàn Mạch đột nhiên nhìn cô thật sâu: "Vậy em thích anh chứ?"
Em thích anh à. . .
"Tôi. . . ?"
"Ừ." Anh gật đầu một cái, lẳng lặng đợi cô trả lời
49.
"Thật có tác dụng? Hả dì?" Vẻ mặt Hàn Mạch ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của dì mập bên cạnh.
Gương mặt dì thần bí nhìn qua bức tường nhìn Hàn Mạch đang phơi dâu tây (ô mai), trả lời "Nhất định có tác dụng, lúc tôi mang thai con gái tôi, tôi dùng cuốn lá dâu tây đun sôi để uống,, số lần nôn mửa liền giảm bớt không ít."
"Ồ. . ." Hàn Mạch hơi lúng túng một chút, chỉ là nhớ tới dáng vẻ gần đây của Hàn Mỹ Úy ói càng ngày càng lợi hại hơn, trái tim nhíu lại, "Dì ơi, chỗ nào có cây dâu tây ạ?"
Dì hàng xóm che miệng cười to: "Những người trẻ tuổi thành phố các cậu đùa vui thật, dâu tây làm sao mọc trên cây?"
Bộ mặt Hàn Mạch đầy vạch đen. . .
Dì hàng xóm còn nói: "Trong đại đội chúng tôi có người nhà trồng dâu tây, cậu có thể đi hái."
"Thật à?"
"Thật!"
Hàn Mạch vừa muốn trở về, dì hàng xóm còn gọi anh: "Nhớ nhất định phải tươi, mỗi sáng sớm cậu đi hái, bây giờ mới bốn, năm tháng, dâu tây mới vừa hái xuống, có chút chua, vợ của cậu nên ăn cho quen dần."
Hàn Mạch bởi vì câu kia"Vợ của cậu" mà cười cười, hỏi: "Có xe buýt không ạ?"
Xe của anh lúc này thật sự đã hết xăng.
"Nơi này hoang vu hẻo lánh, ở đâu ra xe buýt. Như vậy đi, mỗi ngày sáng sớm chồng tôi đều đi ra ruộng, cậu đi nhờ xe với ông ấy đi!"
"Vậy thì tốt quá, cám ơn!" Hàn Mạch vui mừng buông thùng rác trong tay, thu tất cả dâu tây mình phơi trên cái đĩa nhỏ bỏ vào trong cái túi nhỏ tinh xảo, đưa trả đại lễ cho dì hàng xóm.
"Đây là dâu tây con phơi nắng cho dì, cho cháu nhà dì ăn một chút cho vui ạ."
Dì hàng xóm tươi cười rạng rỡ, vỗ cánh tay cháu mình: "Mau cám ơn chú!"
"Cám ơn. . ." Cậu nhóc ngượng ngùng nhận lấy dâu tây khô bỏ vào trong miệng, vị chua nhộn nhạo, khiến cho đứa bé không ngừng nhét vào trong miệng.
"Ngoan." Hàn Mạch trìu mến sờ sờ đầu đứa bé kia, lại phát giác bây giờ mình cực kỳ thích trẻ con.
Là bởi vì nguyên nhân phải làm cha sao. . .
Nhưng là, dì kia quên nói, xe của chồng dì . . . Là xe máy cày. . .
. . .
Buổi sáng chưa đến bốn giờ, Hàn Mỹ Úy liền bị một tiếng vang trong sân làm cho tỉnh giấc, phụ nữ có thai giấc ngủ vốn là nhẹ vô cùng . Cô dụi dụi con mắt đi đến cửa sổ, buổi sáng mùa xuân so với mùa đông đến sớm hơn một chút, màu xanh dậm sáng sớm nhìn tràn đầy sức sống hơn, Hàn Mạch phóng người lên trên tường thấp, một tay bám lấy bờ tường nhảy qua, đi vào trong sân nhà bên cạnh.
Dì nhà bên cạnh đã làm cơm xong thơm ngào ngạt, sửa sang lại cơm hộp, đặt trong cái cà mem ( cà mèn nhé, tớ không biết mọi người gọi là gì, hộp đựng cơm đó nha), trong miệng vừa càu nhàu cái gì đó, vừa nhét hộp cơm vào trong túi trên máy cày cho chồng.
Hàn Mạch đứng trên máy cày dường như rất khó khăn, dì tốt bụng chỉ cho anh vào cái thùng trống sau xe, ý bảo anh ngồi vào đó, Hàn Mạch thận trọng lên xe, vóc dáng cao thẳng đứng trên xe có vẻ hết sức nguy hiểm cùng cao ngất.
Dì hàng xóm vẫy vẫy về phía hai người đàn ông, đoán là đưa tiễn một ngày, màn đêm chưa tan, xe lắc lư loạng choạng rời đi.
Hàn Mỹ Úy nhìn thấy anh liều mạng dùng hai tay vịn làn can thùng xe, qua mỗi chỗ lồi lõm trên mặt đất thì cơ thể anh cũng sẽ kịch liệt lắc lư qua lại, đợi xe chạy bình thường thì trái tim cô mới thoáng buông xuống.
Chiếc xe cồng kềnh biến mất ở khúc cua phía trước, Hàn Mỹ Úy nhìn thấy anh móc ra từ trong quần jean một cái khăn giấy màu trắng, rất tinh tế trải trên xe, từ từ ngồi xuống. . .
Hàn Mỹ Úy đứng yên ở trước cửa sổ thật lâu, cho đến khi cảm thấy lạnh bụng, cô mới nằm lại trên giường, kéo lên chăn, sờ sờ cái bụng đội lên, Hàn Mạch im lặng ở lại thật lâu không đi. . .
Lúc Tô Đỉnh nhận được điện thoại của Tịch Không lần nữa đã là hơn nửa tháng sau, theo trí nhớ của Tô Đỉnh thì đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của bọn họ.
Ôm vô tâm trạng vô cùng phức tạp bắt máy điện thoại của anh, Tô Đỉnh cố gắng nặn ra giọng yếu ớt mềm nhũn: "Này. . ."
"Tô Tô, tôi là Trịnh Bách Hợp."
Mẹ nó!
Thái độ Tô Đỉnh lập tức chuyển biến lớn thay đổi 180 độ, giọng giống như Châu Tinh Trì lúc lười biếng: "Này. . . Muốn làm cái gì!"
"Tô Tô, trước kia chị bán thuốc nên chắc biết, thuốc mỡ Lamisil trị ghẻ lở cho mèo nên dùng thuốc ngoại hay thuốc nội tốt?"
Tô Đỉnh không hề nghĩ ngợi: "Dĩ nhiên dùng thuốc ngoại rồi."
Mẹ nó, cô ta cũng là y tá, vấn đề trẻ con này cũng tới hỏi tôi?
Tô Đỉnh khó chịu hơn nửa ngày mới kịp phản ứng: "tại sao cô lại dùng điện thoại của Tịch Không!"
Trịnh Bách Hợp thuận nước đẩy thuyền đáp: "Vì là tôi đang ở nhà anh ấy mà . ."
"Này Tịch Không đâu?"
"Nằm trên ghế sa lông, méo có thể bị ghẻ lở rồi."
"Cô cô cô! Tôi lập tức mang thuốc tới !" Lòng Tô Đỉnh như lửa đốt cúp điện thoại, bước lên dép liền chạy vội đi ra ngoài.
50.
Lamisil đặc biệt đắt tiền, 120 đồng một hộp, điều này làm cho Tô Đỉnh nhức nhối có cảm giác đổ máu. Cầm thuốc cùng với bữa ăn sáng vừa mới mua gõ cửa nhà Tịch Không. Mở cửa là người đẹp Trịnh.
"Tô Tô chị đã đến rồi a, mau vào."
Người đẹp Trịnh nhường chỗ bên người, tư thái giống như nữ chủ nhân, khiến Tô Đỉnh kích động muốn một cước đạp chết người phụ nữ này.
"Ôi, dầu cháo quầy và sữa đậu nành a, vừa đúng lúc em và Tịch Không chưa ăn cơm nữa.!" Trịnh Bách Hợp tự quyết định cầm lấy bữa sáng đi vào bếp.
Thừa dịp lúc yêu nghiệt vào phòng bếp, Tô Đỉnh không ưỡn ẹo đặt hộp thuốc lên bàn, ngồi bên cạnh Tịch Không.
"Nghiêm trọng không, tôi xem một chút?"
Tịch không như không có chuyện gì xảy ra ở trên máy tính vẽ thiết kế công trình, hoàn toàn không chú ý tới cô.
Tô Đỉnh dựa vào vách tường, liếc nhìn cánh tay anh lộ ra chỗ bị ghẻ lỡ cỡ đồng xu, nói lầm bầm: "Tộ đã nói cái gì chứ, mèo hoang không thể nhặt về nuôi mà."
"Cô tới làm gì." Anh lạnh lùng nói.
"Chê tôi phá hư chuyện tốt của anh sao?" Tô Đỉnh ghen tức mười phần chống tay.
Lúc này người đẹp Trịnh đi ra, bưng bữa ăn sáng đặt ở trên bàn, lại lấy giọng nữ chủ nhà khách khí nói: "Tô Tô, cùng nhau ăn đi!"
Bà ngoại ơi, tôi mua , có ăn hay không liên quan quái gì đến cm bà!
Tô Đỉnh liếc cô ta một cái, trong lòng thầm mắng Tịch Không không có trinh tiết, cũng đã nói cho anh biết Trịnh Bách Hợp không phải là cô gái tốt rồi, vẫn cùng cô ta dây dưa không rõ, người gì chứ!
Tịch Không ngẩng đầu nhìn người đẹp Trịnh cười cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Bận rộn cả buổi sáng rồi, ngồi một lát đi."
A Ôi Này! Còn đau lòng cho người ta!
Tô Đỉnh và Trịnh Bách Hợp một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải bên cạnh Tịch Không, cảm giác mình giống như một tờ tiền lớn bao cả túi dưa muối giá rẻ.
Trịnh Bách Hợp thản nhiên cười, mặt tràn đầy yêu mến quan sát Tịch Không, nói với Tô Đỉnh: "Tô Tô, chị không phát hiện sao? Lúc Tịch Không không đeo mắt kính, thật đẹp trai."
Lúc này Tô Đỉnh mới phát hiện ra không thấy cái mắt kính dày đâu cả: "Mắt kính của cậu đâu?"
"Ném." Nhìn anh cũng không nhìn cô.
Trịnh Bách Hợp nói: "Mấy ngày nay Tịch Không đã phẫu thuật bắn tia laser, về sau không cần phải đeo mắt kính nữa, chị không biết sao?"
Tô Đỉnh ngạc nhiên, có chút xa lạ nhìn về phía anh sống mũi mí mắt không hề bị che nữa.
Trịnh Bách Hợp là nói nhiều: "Bộ dạng này của anh ấy, ngược lại tôi cảm thấy không yên tâm chút nào, lúc đi ra ngoài xem phim có rất nhiều cô gái liếc nhìn trộm anh ấy nha !"
Bọn họ. . . Còn đi xem phim. . . ?
Tô Đỉnh bắt đầu ngồi không yên, trong lòng nao nao, đứng dậy, sờ sờ mái tóc mềm mượt của mình, cười khổ nói: "Tôi đi về trước đây, một lát còn phải đi làm. . ."
Tịch Không không động, di chuyển con chuột trên tay. Giống như cô đi hay ở với anh không có một chút quan hệ.
Trịnh Bách Hợp đứng lên, móc túi tiền: "Tô Tô, thuốc kia thật đắt, bao nhiêu tiền tôi trả chị."
Tô Đỉnh nghe vậy, sắc mặt rất khó nhìn, Tịch Không cũng dừng con chuột lại.
Bây giờ cô xem anh như người ngoài vậy sao?
Tô Đỉnh nghĩ lại lần trước trước khi đi Tịch Không đã nói câu kia, anh nói Tô Đỉnh, anh không có làm thật.
Như một mũi kim đâm vào ngực Tô Đỉnh, cô rất muốn hướng về phía Trịnh Bách Hợp mở miệng tức giận mắng to, mắng cô ta cô tính làm gì đó, nhưng quay đầu vừa nghĩ, chính mình làm con rùa rụt cổ, thì tính là cái gì.
Cô liếc mắt nhìn mái tóc xinh đẹp đen nhánh của Trịnh Bách Hợp, lại liếc nhìn mắt Tịch Không xinh đẹp rực rỡ hẳn lên, suy nghĩ một chút. Tay có chút run rẩy, nhưng vẫn là đưa ra trước. . .
"120 đồng." Cô vốn định kéo ra một nụ cười tự nhiên như thường ngày, nhưng vô tình lan đến đáy lòng.
Khí lạnh trên mặt Tịch Không càng tăng thêm, giống như sương rét vào ngày đông, ngẩng đầu nhìn cô.
Nếu như anh đủ đối diện cô, nhất định nhìn thấy Tô Đỉnh cười khóe miệng cười đến run run khóe miệng, còn có ánh mắt hèn nhát yếu ớt. Nhưng góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vững vàng và có nghị lực của cô.
Tô Đỉnh cầm tiền mặt, treo nụ cười khó coi ra cửa, lúc xuống lầu vẫn còn cười, ra khỏi lầu giọng nói có chút khô khan, che giấu nụ cười trước ánh mắt khác thường của người đi đường.
Tịch Không, có một số việc, vẫn nên tính toán rõ ràng là tốt.
. . .
51.
Hàn Mỹ Úy lại muốn ói.
Toàn bộ đèn trong phòng đều bị tắt, Hàn Mạch vẫn còn ngủ trên ghế sa lông, chân quá dài, có một nữa ở trên thành ghế, cái mền cũng rơi xuống đất.
Hàn Mỹ Úy đi xuống giường, rón rén đi tới bên cạnh anh, nhặt cái mền lên đắp lên trên người anh.
Ừ. . . Mẹ nói, đàn ông lớn lên như vậy, không giữ được .
Hàn Mỹ Úy chống cằm lén nhìn bộ dạng anh ngủ, lông mi thật dài, khóe miệng thẳng, lông mày sắc bén . . Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, giống như một dòng sông lớn.
Thì ra rất nhiều điều trong cuộc sống không như chúng ta mong muốn, giống như Hàn Mỹ Úy vẫn cho là anh là dạng công tử bất cần đời.
Tiếp xúc với anh thời gian dài, cô phát hiện trên người anh thật sự có nhiều điểm àm cô chưa từng thấy.
Anh thích xem kênh CCTV tiếng anh, không thích xem bòng đá. Anh nói tiếng anh rất tốt, lúc anh nói chuyện điện thoại với bạn học Hàn Mỹ Úy nghe được.
Trước khi đi ngủ anh sẽ cởi quần áo ra xếp chồng lên nhau đặt tại một vị trí cố định.
Anh thích mang vớ trắng (tất trắng), mỗi ngày đều phải thay đổi, cây phơi đồr tong sân thường bị anh phơi thành một hàng, giống như một hàng cá nhỏ được sắp xếp thành dãy gọn gàng.
Anh sẽ trò chuyện phiếm với hàng xóm, không hề có dáng vẻ yếu đuối, bây giờ đang ở nơi này, thường sẽ có bà chú thím đưa hoa quả khô tới, nhân duyên của anh so với cô còn tốt hơn.
Mỗi ngày rạng sáng đúng bốn giờ anh sẽ từ trên ghê da lông ngồi dậy, sau đó theo xe nhà chú sát vách bên cạnh đi ra ruộng hái dâu tây, nấu nước cho cô uống.
Thế cho nên Hàn Mỹ Úy dần dần bắt đầu thừa nhận, người đàn ông cứng đầu này, thật sự rất đáng yêu, rất ưu tú.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại có chút thích anh, lại càng không có cảm giác an toàn chứ? Cô sợ mình sẽ từ từ yêu người đàn ông này, sau đó dẫm lên vết xe đổ. Dù sao cự ly không phải một chút xíu, Hàn Mỹ Úy thật sự tìm không ra lợi thế có thể xứng đôi cùng anh.
Lúc buồn bã cơ thể cũng sẽ khó chịu, vị chua trong dạ dày Hàn Mỹ Úy lại bắt đầu phản ứng rồi, cô cố nén cảm giác khó chịu nhẹ chạy ra khỏi phòng, nôn mửa liên tục trong thùng rác nằm ở trong sấn.
Dạ dày cũng mau tống nước ra ngoài, vẫn buồn nôn như cũ, nhưng cô vẫn phát ra âm thanh cực nhỏ. Bởi vì cô không muốn làm cho Hàn Mạch cảm thấy mình vất vả dậy sớm làm thuốc cổ truyền căn bản không có hiệu quả.
Hàn Mỹ Úy gắt gao vịn bức tường, nặng nề ma sát nơi ngực, nhưng vẫn khó có thể nén cảm giác buồn nôn.
Tiểu da thịt, mẹ ăn được quá nhiều thật sao? Khiến cho con làm ầm ĩ như vậy.
"Em ở đó làm cái gì?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Hàn Mỹ Úy quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Mạch khoác áo trên vai đứng tại cửa, bối cảnh là màu vàng ánh đèn ấm áp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn cô.
"À?" Hàn Mỹ Úy trừng mắt nhìn, xoay người lại, mạnh mẽ đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Hốc mắt Hàn Mạch thật sâu, đẹp đẽ vừa nhíu: "Em vịn tường làm cái gì đấy?"
Hơn nửa đêm, cô mộng du sao?
"Tôi. . ." ánh mắt cô đảo một vòng, ngửa đầu, bầu trời đầy sao.
"Dế, có dế, tôi ghét bọn nó quá ồn, ra ngoài tìm một chút." Hàn Mỹ Úy lúng túng chỉ chỉ khe hở của vách tường.
"Dế? Có sao?" Hàn Mạch nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có tiếng hát ti tách chiêm chiếp thanh thúy.
Hàn Mỹ úy thấy nét mặt anh tin là thật, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Mạch đi tới, cầm áo khoác lên trên người cô, hỏi "Em không ngủ được?"
"Ừm!" Cô gật đầu.
Hàn Mạch không lên tiếng, ghéo băng ghế gỗ nhỏ trong sân qua, đặt ở dưới tàng cây, ngồi xuống, đôi chân dài khúc khủy.
Hàn Mỹ Úy cũng cầm ghế gỗ thận trọng ngồi xuống, nhàm chán chà xát đầu gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Tối nay bầu trời đêm thật là đẹp.
Cô nghiêng đầu nhìn gò má xinh đẹp của anh, anh cũng ngửa đầu ngắm những vì sao.
Trong sân khắp nơi Tát Mãn thuộc về đêm Thâm Lam, ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp chiếu xuống dưới bầu trời đêm, chiếu lên trên người của anh, anh mặc một cái áo len cổ chữ V mỏng, gợi ra xương quai xanh xinh đẹp giống như vòng cong của mặt trăng, cổ như dãi ngân hà.
Mãi cho đến lâu sau này, lâu đến nỗi Hàn Mỹ Úy cũng quên mất quen biết anh thế nào, có thể là sau đêm đó, anh ngồi dưới tàng cây trong sân nhỏ, ngắm nhìn bầu trời, chưa bao giờ thay đổi.
"Hàn Mỹ Úy, em rất đẹp." Anh đột nhiên nói như vậy.
Cô sửng sốt: "Ừ." Khóe miệng chứa đựng nụ cười.
"Em cũng không biết khiêm tốn một chút sao?" Hàn Mạch nghiêng đầu nhìn cô.
"Anh là người đầu tiên khen tôi như vậy, tại sao phải khiêm tốn." Cô mạnh miệng.
"Là anh chăm sóc cho em mập lên tâm tình cũng trở nên tốt hơn, sợ em bởi vì mang thai mà ghét bỏ bản thân mình, em xem mặt của em bây giờ, giống như là trăng tròn trên đường chân trời kia."
Hàn Mỹ Úy thừa nhận vớ bản thân sau khi được anh khích lệ nhịp tim khờ khạo rung động.
"Tôi có mập như vậy sao? Coi như thật mập cũng là do anh đó nha!"
Cô trở mặt so với lật sách đều nhanh, khóe miệng Hàn Mạch chứa đựng nụ cười nhìn cô.
"Thì ra là em còn có cục cưng, anh làm công nấu cơm cho em lâu như vậy em đều không nhìn thấy."
"Anh thích mà!" Một phụ nữ có thai rất vô sỉ ngưỡng mặt.
Đàn ông các anh cũng không phải là như vậy phải không? Chỉ cần con gái đưa tới cửa, chính là ba không luật lệ, không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách (chịu trách nhiệm).
Hàn Mạch đột nhiên nhìn cô thật sâu: "Vậy em thích anh chứ?"
Em thích anh à. . .
"Tôi. . . ?"
"Ừ." Anh gật đầu một cái, lẳng lặng đợi cô trả lời
Tác giả :
Thịnh Thế Ái