Nếu Em Là Mỹ Nhân Ngư
Chương 5: Phiên ngoại 1 - Mỹ nhân ngư, anh yêu em
“Tương truyền rằng chàng trai Hiên Hiên sau khi xuyên không vào truyện Mỹ nhân ngư đã không đầu hàng số phận. Cậu đã tìn mọi cách để thổ lộ với hoàng tử. Và cậu đã thành công… khụ… không phải thành công mà là thành thụ… Hai người hạnh phúc bên nhau đến suốt đời"
Sau khi mở máy tính lên Mộc Hiên đã thấy file truyện của mình bị sửa như thế, cậu lập tức xù lông lên:
– Cái quái gì thế này? Mộ Thần, anh lại đây cho em!
– Chuyện gì thế?
– Tại sao anh dám sửa truyện của em chứ? Cái gì mà thành công với thành thụ? Hả?
– Bà xã… đừng nóng giận – Mộ Thần vuốt thuận lông – Em viết truyện đang hay tự nhiên lại là SE. Em định ngược chết độc giả sao? Anh chỉ sửa lại một tí thôi mà.
– Anh…
– Thôi được rồi. Vợ à, cơm đã nấu xong. Ăn cơm thôi. Ăn xong em muốn xử anh thế nào cũng được.
– Được. Anh chờ đó.
– Vâng, bà xã đại nhân.
Thấm thoắt 7 năm trôi qua, Mộ Thần và Mộc Hiên vẫn là một đôi phu phu hòa hợp và ân ái. Hằng ngày Mộ Thần đi làm, còn Mộc Hiên ở nhà viết truyện. Thỉnh thoảng cậu cảm thấy buồn chán sẽ ra ngoài đi dạo hoặc đến công ty của Mộ Thần để làm một “người vợ hiền": mua trà bánh đãi nhân viên trong phòng của chồng. Cuộc sống của cả hai vẫn êm đềm trôi qua, không ai nhắc lại ký ức 3 năm đen tối đó nữa.
Dạo gần đây, Hiên Hiên nhà chúng ta lại lo lắng một vấn đề: Thất niên chi dương. Cậu không phải lo lắng vô căn cứ. Cậu để ý thấy gần đây Mộ Thần hay về muộn, lại còn hay mang về một vài cái hộp màu đen bí ẩn, cậu muốn xem Mộ Thần cũng không cho. Anh còn hay đi xã giao với đối tác, đã vậy mỗi lần về đều không hề chạm vào cậu. Nỗi sợ hãi về ký ức 3 năm đen tối đó lại ập về. Mặc dù rất tin tưởng Mộ Thần nhưng Mộc Hiên lại lo lắng không thôi. Cậu tin chồng mình sẽ không có gì, nhưng chưa chắc những kẻ khác sẽ không có suy nghĩ đó. Dù gì trước đây khi còn học đại học anh vẫn là Hội trưởng hội sinh viên vô cùng tiêu sái, là mẫu người trong mộng của hầu hết nam lẫn nữ sinh viên. Đến khi đi làm trong công ty cũng có rất nhiều người thích anh, mặc dù anh đã come out và giới thiệu cậu trước mặt mọi người thì chưa chắc không có người nào có ý đồ xấu với anh.
Lại thêm chuyện gần đây báo chí hay đăng tin những cặp đôi đồng tính chia tay nhau vì nhiều lý do khiến cậu càng hoang mang hơn. Mặc dù Mộ Thần đã an ủi cậu nhưng hình như cũng không làm cậu yên tâm, ngược lại cậu còn thấy bất an hơn, cậu cho rằng anh có tật giật mình. [Tác giả: Đúng là oan cho Thần ca thiệt, cơ mà thấy anh bị nghi oan vậy ta thích a~]
Ngày hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của 2 người và cũng là sinh nhật cậu. Trước đó vài ngày, cậu đã nhắc với anh nhưng anh hình như không nhớ đến khiến cậu rất buồn. Tuy nhiên, Mộc Hiên vẫn làm một mâm cơm thịnh soan, cậu chuẩn bị cả nến, cả hoa. Mọi thứ đều đã sẵn sàng để chờ anh về. Thế nhưng anh lại điện thoại về bảo cậu cứ ăn trước vì anh có việc ở công ty nên sẽ về trễ, Mộc Hiên cảm thấy rất buồn. Lẽ ra hai người nên có một buổi tối lãng mạn bên nhau, sau đó cả hai sẽ… Đã 1 tuần rồi anh chưa có chạm vào cậu vì khi anh về cậu đã ngủ, còn khi cậu dậy thì anh đã đi làm. Cậu bỗng nghe phía bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói của một chàng trai:
– Ca, hoa hồng này rất đẹp, rất thích hợp cho một bữa tối lãng mạn như hôm nay…
Cậu thấy anh vội vàng cúp máy. Mộc Hiên lờ mờ hiểu ra được, thì ra anh không có làm thêm mà là đi hẹn hò, còn mua hoa cho người ta, lại còn ăn tối. Thì ra anh đã thay đổi, anh đã có người khác. Cậu tin tưởng lời thề của anh, cậu tin tưởng anh luôn yêu cậu. Thì ra tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng. Cái gì mà hoàng tử hạnh phúc với mỹ nhân ngư suốt đời, tất cả đều giả dối.
Cậu chạy ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc. Khi vừa ra đến cổng cậu đâm sầm vào một người
– Xin lỗi… – Cậu không nhìn rõ mặt người trước mặt do mắt đã nhòe nước
– Hiên nhi? Em… em khóc? Tại sao em lại khóc? – Mộ Thần vừa lau nước mắt vừa ôm cậu vào lòng
– Anh… anh… tại sao anh lại về đây? Không phải anh đang… – Cậu vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng
– Anh đang làm gì? – Anh vuốt vuốt lưng cậu như giúp cậu bình tâm lại
– Không phải là anh đang hẹn hò, còn ăn tối sao? – Cậu nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút run rẩy, ký ức 3 năm đen tối lại hiện về làm cậu thấy càng lo sợ hơn
Cảm nhận được sự lo lắng của cậu. Anh mỉm cười và nâng cằm cậu lên để cậu nhìn vào mắt anh:
– Hiên nhi, em hãy tin tưởng anh, anh luôn yêu em. Anh không hề dối gạt em. Anh không có ai khác ngoài em. Có hẹn hò cũng là hẹn hò với em, có ăn tối cũng là ăn tối với em. Trong trái tim Mộ Thần vĩnh viễn chỉ có một mình Mộc Hiên, không thể có thêm người thứ hai. Em hãy tin anh, có được không? – Giọng anh vừa ôn nhu vừa ấm áp như dòng nước ấm nhẹ nhàng rót vào lòng cậu. Anh biết cậu nhớ lại đoạn ký ức kia. Anh tự trách mình đã không quan tâm cậu nhiều hơn, để cậu phải đau lòng. Anh thấy mình không xứng đáng là một người chồng tốt – Hiên nhi, anh biết em đang nhớ lại chuyện trước kia, anh cũng không có cách nào làm cho đoạn ký ức đó mất đi được, anh biết em rất sợ, em sợ anh bỏ rơi em. Nhưng Hiên nhi, anh thật sự không biết làm cách nào, anh chỉ có thể mỗi ngày lại làm một chuyện vui cho em, anh hy vọng nó sẽ là một mảnh giấy trắng nhỏ dán lên bức tranh đen tối đó và dần dần che lấp nó. Nên em hãy tin anh. Cầu xin em.
Nói đến đây giọng anh có vẻ nghẹn ngào. Điều này làm cho Mộc Hiên thấy yên tâm phần nào
– Nhưng lúc nãy, rõ ràng… em nghe thấy… giọng của một nam nhân nói chuyện với anh…
– Hiên nhi, em đang ghen? – Mộ Thần cười nhẹ
– Em mới không có ghen. Em chỉ… em chỉ… Anh lại còn cúp điện thoại đột ngột
– Được rồi, là anh sai. Khi nãy là anh ghé vào cửa hàng để mua cho em cái này… – Anh lấy từ trong xe ra một bó hoa Tử đinh hương màu tím – Khi nãy là người bán hoa khuyên anh chọn hoa hồng. Nhưng anh biết em thích màu tím. Thế nên anh đã chọn tử đinh hương. Vì ý nghĩa của nó là: Càng gần em, anh càng yêu em, lòng anh mãi mãi hướng về em. Hiên nhi, hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của chúng ta và cũng là sinh nhật của em. Anh chúc em sẽ luôn hạnh phúc không chỉ sinh nhật này mà tất cả những sinh nhật sau cũng sẽ như thế. Bởi vì anh sẽ là người mang lại hạnh phúc đó cho em, bà xã đại nhân.
– Anh… anh nhớ hôm nay là sinh nhật em? – Nước mắt lại lăn trên má cậu. Mộ Thần trân trọng hôn lên từng giọt nước mắt đó. Anh cái người đáng ghét này mới giây trước còn làm cậu buồn giây sau đã làm cậu cảm động đến phát khóc.
– Đương nhiên. Sinh nhật vợ yêu sao anh có thể quên được chứ. Thôi được rồi. Chúng ta vào nhà thôi.
– Vâng.
Hiểu lầm đã được giải thích. Cả hai cùng nhau trải qua một buổi tối ngọt ngào dưới ánh nến. Sau khi ăn xong, Mộc Hiên kéo tay Mộ Thần vào phòng
– Hiên nhi, mọi khi em rất ngượng ngùng. Như thế nào hôm nay lại gấp gáp như thế. Anh còn chưa tắm rửa.
– Anh là đại sắc lang. Em mới không gấp gáp gì hết. Em chỉ là có một món quà muốn tặng anh. Là món quà kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.
Cậu lấy trong tủ ra một cái hộp và đưa cho anh. Mộ Thần mở ra, bên trong là hai sợi dây chuyền. Một sợi có chữ Hiên, một sợi có chữ Thần. Sau đó cậu lấy sợi dây có chữ Hiên đeo vào cổ anh:
– Anh đeo sợi dây này như là mang em theo bên mình. Nếu anh dám tơ tưởng người khác nó sẽ thắt lại cho anh ngạt thở.
Cái miệng nhỏ lại chu ra khi nói câu cuối khiến lòng Mộ Thần ngứa ngáy muốn hôn lên cái miệng nhỏ kia. Vật nhỏ vậy mà tính chiếm hữu lại cao như thế. Bất quá điều đó làm anh thấy vô cùng thích thú. Anh lấy sợi dây còn lại và đeo vào cổ cậu, vừa đeo anh vừa nói:
– Vậy thì, em đeo sợi dây này cũng giống như có anh đang ở bên. Anh lúc nào cũng thấy hận không thể 24 giờ luôn ở bên em để em cảm thấy yên tâm. Thế nên từ nay về sau, Thần sẽ luôn ở bên Hiên, không bao giờ để Hiên lo lắng nữa.
Nói xong anh ôm lấy cậu và nhẹ nhàng hôn lên trán cậu
– Thần…
– Hiên nhi, anh yêu em.
– Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều… Có những lời này của anh, em rất yên tâm. Em sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, hoàn toàn tin tưởng anh.
– Hiên nhi, chúng ta đi tắm thôi.
– Anh không tặng quà sinh nhật cho em sao?
– Để lát nữa. Bây giờ phải làm chuyện này trước. Anh đã nghẹn cả một tuần rồi. Hôm nay anh phải ăn cả phần của những ngày trước.
Nói xong anh vác cậu lên vai và đi vào nhà tắm.
– A, Mộ Thần… anh đáng ghét, thả em ra…
Đêm… chỉ mới bắt đầu…
Sau khi mở máy tính lên Mộc Hiên đã thấy file truyện của mình bị sửa như thế, cậu lập tức xù lông lên:
– Cái quái gì thế này? Mộ Thần, anh lại đây cho em!
– Chuyện gì thế?
– Tại sao anh dám sửa truyện của em chứ? Cái gì mà thành công với thành thụ? Hả?
– Bà xã… đừng nóng giận – Mộ Thần vuốt thuận lông – Em viết truyện đang hay tự nhiên lại là SE. Em định ngược chết độc giả sao? Anh chỉ sửa lại một tí thôi mà.
– Anh…
– Thôi được rồi. Vợ à, cơm đã nấu xong. Ăn cơm thôi. Ăn xong em muốn xử anh thế nào cũng được.
– Được. Anh chờ đó.
– Vâng, bà xã đại nhân.
Thấm thoắt 7 năm trôi qua, Mộ Thần và Mộc Hiên vẫn là một đôi phu phu hòa hợp và ân ái. Hằng ngày Mộ Thần đi làm, còn Mộc Hiên ở nhà viết truyện. Thỉnh thoảng cậu cảm thấy buồn chán sẽ ra ngoài đi dạo hoặc đến công ty của Mộ Thần để làm một “người vợ hiền": mua trà bánh đãi nhân viên trong phòng của chồng. Cuộc sống của cả hai vẫn êm đềm trôi qua, không ai nhắc lại ký ức 3 năm đen tối đó nữa.
Dạo gần đây, Hiên Hiên nhà chúng ta lại lo lắng một vấn đề: Thất niên chi dương. Cậu không phải lo lắng vô căn cứ. Cậu để ý thấy gần đây Mộ Thần hay về muộn, lại còn hay mang về một vài cái hộp màu đen bí ẩn, cậu muốn xem Mộ Thần cũng không cho. Anh còn hay đi xã giao với đối tác, đã vậy mỗi lần về đều không hề chạm vào cậu. Nỗi sợ hãi về ký ức 3 năm đen tối đó lại ập về. Mặc dù rất tin tưởng Mộ Thần nhưng Mộc Hiên lại lo lắng không thôi. Cậu tin chồng mình sẽ không có gì, nhưng chưa chắc những kẻ khác sẽ không có suy nghĩ đó. Dù gì trước đây khi còn học đại học anh vẫn là Hội trưởng hội sinh viên vô cùng tiêu sái, là mẫu người trong mộng của hầu hết nam lẫn nữ sinh viên. Đến khi đi làm trong công ty cũng có rất nhiều người thích anh, mặc dù anh đã come out và giới thiệu cậu trước mặt mọi người thì chưa chắc không có người nào có ý đồ xấu với anh.
Lại thêm chuyện gần đây báo chí hay đăng tin những cặp đôi đồng tính chia tay nhau vì nhiều lý do khiến cậu càng hoang mang hơn. Mặc dù Mộ Thần đã an ủi cậu nhưng hình như cũng không làm cậu yên tâm, ngược lại cậu còn thấy bất an hơn, cậu cho rằng anh có tật giật mình. [Tác giả: Đúng là oan cho Thần ca thiệt, cơ mà thấy anh bị nghi oan vậy ta thích a~]
Ngày hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của 2 người và cũng là sinh nhật cậu. Trước đó vài ngày, cậu đã nhắc với anh nhưng anh hình như không nhớ đến khiến cậu rất buồn. Tuy nhiên, Mộc Hiên vẫn làm một mâm cơm thịnh soan, cậu chuẩn bị cả nến, cả hoa. Mọi thứ đều đã sẵn sàng để chờ anh về. Thế nhưng anh lại điện thoại về bảo cậu cứ ăn trước vì anh có việc ở công ty nên sẽ về trễ, Mộc Hiên cảm thấy rất buồn. Lẽ ra hai người nên có một buổi tối lãng mạn bên nhau, sau đó cả hai sẽ… Đã 1 tuần rồi anh chưa có chạm vào cậu vì khi anh về cậu đã ngủ, còn khi cậu dậy thì anh đã đi làm. Cậu bỗng nghe phía bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói của một chàng trai:
– Ca, hoa hồng này rất đẹp, rất thích hợp cho một bữa tối lãng mạn như hôm nay…
Cậu thấy anh vội vàng cúp máy. Mộc Hiên lờ mờ hiểu ra được, thì ra anh không có làm thêm mà là đi hẹn hò, còn mua hoa cho người ta, lại còn ăn tối. Thì ra anh đã thay đổi, anh đã có người khác. Cậu tin tưởng lời thề của anh, cậu tin tưởng anh luôn yêu cậu. Thì ra tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng. Cái gì mà hoàng tử hạnh phúc với mỹ nhân ngư suốt đời, tất cả đều giả dối.
Cậu chạy ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc. Khi vừa ra đến cổng cậu đâm sầm vào một người
– Xin lỗi… – Cậu không nhìn rõ mặt người trước mặt do mắt đã nhòe nước
– Hiên nhi? Em… em khóc? Tại sao em lại khóc? – Mộ Thần vừa lau nước mắt vừa ôm cậu vào lòng
– Anh… anh… tại sao anh lại về đây? Không phải anh đang… – Cậu vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng
– Anh đang làm gì? – Anh vuốt vuốt lưng cậu như giúp cậu bình tâm lại
– Không phải là anh đang hẹn hò, còn ăn tối sao? – Cậu nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút run rẩy, ký ức 3 năm đen tối lại hiện về làm cậu thấy càng lo sợ hơn
Cảm nhận được sự lo lắng của cậu. Anh mỉm cười và nâng cằm cậu lên để cậu nhìn vào mắt anh:
– Hiên nhi, em hãy tin tưởng anh, anh luôn yêu em. Anh không hề dối gạt em. Anh không có ai khác ngoài em. Có hẹn hò cũng là hẹn hò với em, có ăn tối cũng là ăn tối với em. Trong trái tim Mộ Thần vĩnh viễn chỉ có một mình Mộc Hiên, không thể có thêm người thứ hai. Em hãy tin anh, có được không? – Giọng anh vừa ôn nhu vừa ấm áp như dòng nước ấm nhẹ nhàng rót vào lòng cậu. Anh biết cậu nhớ lại đoạn ký ức kia. Anh tự trách mình đã không quan tâm cậu nhiều hơn, để cậu phải đau lòng. Anh thấy mình không xứng đáng là một người chồng tốt – Hiên nhi, anh biết em đang nhớ lại chuyện trước kia, anh cũng không có cách nào làm cho đoạn ký ức đó mất đi được, anh biết em rất sợ, em sợ anh bỏ rơi em. Nhưng Hiên nhi, anh thật sự không biết làm cách nào, anh chỉ có thể mỗi ngày lại làm một chuyện vui cho em, anh hy vọng nó sẽ là một mảnh giấy trắng nhỏ dán lên bức tranh đen tối đó và dần dần che lấp nó. Nên em hãy tin anh. Cầu xin em.
Nói đến đây giọng anh có vẻ nghẹn ngào. Điều này làm cho Mộc Hiên thấy yên tâm phần nào
– Nhưng lúc nãy, rõ ràng… em nghe thấy… giọng của một nam nhân nói chuyện với anh…
– Hiên nhi, em đang ghen? – Mộ Thần cười nhẹ
– Em mới không có ghen. Em chỉ… em chỉ… Anh lại còn cúp điện thoại đột ngột
– Được rồi, là anh sai. Khi nãy là anh ghé vào cửa hàng để mua cho em cái này… – Anh lấy từ trong xe ra một bó hoa Tử đinh hương màu tím – Khi nãy là người bán hoa khuyên anh chọn hoa hồng. Nhưng anh biết em thích màu tím. Thế nên anh đã chọn tử đinh hương. Vì ý nghĩa của nó là: Càng gần em, anh càng yêu em, lòng anh mãi mãi hướng về em. Hiên nhi, hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của chúng ta và cũng là sinh nhật của em. Anh chúc em sẽ luôn hạnh phúc không chỉ sinh nhật này mà tất cả những sinh nhật sau cũng sẽ như thế. Bởi vì anh sẽ là người mang lại hạnh phúc đó cho em, bà xã đại nhân.
– Anh… anh nhớ hôm nay là sinh nhật em? – Nước mắt lại lăn trên má cậu. Mộ Thần trân trọng hôn lên từng giọt nước mắt đó. Anh cái người đáng ghét này mới giây trước còn làm cậu buồn giây sau đã làm cậu cảm động đến phát khóc.
– Đương nhiên. Sinh nhật vợ yêu sao anh có thể quên được chứ. Thôi được rồi. Chúng ta vào nhà thôi.
– Vâng.
Hiểu lầm đã được giải thích. Cả hai cùng nhau trải qua một buổi tối ngọt ngào dưới ánh nến. Sau khi ăn xong, Mộc Hiên kéo tay Mộ Thần vào phòng
– Hiên nhi, mọi khi em rất ngượng ngùng. Như thế nào hôm nay lại gấp gáp như thế. Anh còn chưa tắm rửa.
– Anh là đại sắc lang. Em mới không gấp gáp gì hết. Em chỉ là có một món quà muốn tặng anh. Là món quà kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.
Cậu lấy trong tủ ra một cái hộp và đưa cho anh. Mộ Thần mở ra, bên trong là hai sợi dây chuyền. Một sợi có chữ Hiên, một sợi có chữ Thần. Sau đó cậu lấy sợi dây có chữ Hiên đeo vào cổ anh:
– Anh đeo sợi dây này như là mang em theo bên mình. Nếu anh dám tơ tưởng người khác nó sẽ thắt lại cho anh ngạt thở.
Cái miệng nhỏ lại chu ra khi nói câu cuối khiến lòng Mộ Thần ngứa ngáy muốn hôn lên cái miệng nhỏ kia. Vật nhỏ vậy mà tính chiếm hữu lại cao như thế. Bất quá điều đó làm anh thấy vô cùng thích thú. Anh lấy sợi dây còn lại và đeo vào cổ cậu, vừa đeo anh vừa nói:
– Vậy thì, em đeo sợi dây này cũng giống như có anh đang ở bên. Anh lúc nào cũng thấy hận không thể 24 giờ luôn ở bên em để em cảm thấy yên tâm. Thế nên từ nay về sau, Thần sẽ luôn ở bên Hiên, không bao giờ để Hiên lo lắng nữa.
Nói xong anh ôm lấy cậu và nhẹ nhàng hôn lên trán cậu
– Thần…
– Hiên nhi, anh yêu em.
– Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều… Có những lời này của anh, em rất yên tâm. Em sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, hoàn toàn tin tưởng anh.
– Hiên nhi, chúng ta đi tắm thôi.
– Anh không tặng quà sinh nhật cho em sao?
– Để lát nữa. Bây giờ phải làm chuyện này trước. Anh đã nghẹn cả một tuần rồi. Hôm nay anh phải ăn cả phần của những ngày trước.
Nói xong anh vác cậu lên vai và đi vào nhà tắm.
– A, Mộ Thần… anh đáng ghét, thả em ra…
Đêm… chỉ mới bắt đầu…
Tác giả :
Tiêu Tử Lăng