Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em!
Chương 16: Nếu như cô còn ép hắn thì đừng trách tôi độc ác!!
Cô và Lạc Gia ra ngoài vườn trồng hoa xem mọi thứ như chưa từng xảy ra. Lạc Gia như muốn nói gì đó. Cứ ậm ừ rồi phát âm không được khiến cô cảm thấy thật kì lạ..
Lạc Gia hôm nay biến hóa rất lớn, không những hết sợ hãi rồi lại còn mạnh mẽ kéo cô đi. Không những thế hôm nay cậu lại muốn nói chuyện nhưng hình như suốt nhiều năm qua cậu chưa nói lần nào nên không biết cách phát âm..
Từ “mẹ" chắc cậu phải cố gắng lắm mới nói được.
Đối với con người suốt hai mươi lăm năm chưa nói chuyện. Câu đầu tiên nói lại là từ mẹ. Chắc chắn con người này đã khát khao tình mẹ như thế nào.
Có trách thì cũng trách tại ông trời quá bất công cho cậu sinh trong gia đình như vậy
Có trách thì cũng trách ông trời quá vô tâm để cuộc sống hoàn cảnh của cô cũng như Lạc Gia.
Nhưng lại cảm ơn người, bởi vì cho cô và hắn gặp nhau!
“Mẹ"
Lạc Gia hứng khở đem chậu cây cậu trồng đã nở hoa đưa cho cô.
Cô mỉm cười nhận lấy.
Cách bài trí dù không đẹp, hoa này cũng không thuộc giống quý gì lại rất dễ sinh trưởng. Nhưng người chăm nom nó rất tận tình, đó cũng là một cái phúc lớn.
“Lạc Gia, cố gắng theo đà này mà phát huy nhé"
Cô Mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Lạc Gia biết Đình Đình đang khen hăn, cười đến hai má có lúm đồng tiền. Đình Đình thất thần hồi lâu rồi khuôn mặt đau khổ nói với Lạc Gia.
“Cậu hiểu tôi nói gì không"
“mẹ"
tỏ ý là hiểu. Cậu hiểu Đình Đình đang khen cậu nha
“lần sau đừng cười trước mặt người khác, có hiểu hay không"
Cậu gật đầu nhẹ.
Một hình ảnh hài hòa giữ hai người trong vườn hoa.
Phạm Hương đứng sau nhìn thấy cảnh này. Vừa thấy hạnh phúc thay cho chị mình vừa cảm thấy đáng ghét. Hiện tại là cô muốn Lạc Gia để ý đến cô. Thì cô mới có thể thuận tiện triển khai kế hoạch. Cô đã thử hai lần tiếp xúc mà không được thì phải dùng cách ép buộc xem sao. Dù sao trong nhà này cô chính là chủ!!!
Lạc Gia và Đình Đình hai người đang dùng bữa trưa. Phạm Hương cũng không quấy rối.
Dùng xong. Cô quay lại nhìn Lạc Gia.
“ Lạc Gia, tôi đau bụng, cậu ở đây, tôi đi vệ sinh một lát đã"
Lạc Gia nghiêng đầu nói đã đồng ý.
Cô vội đi thì lúc đó Phạm Hương bước đến. Người nhanh như chớp bổ nhào vào lòng Lạc Gia.
Người cô nồng nặc mùi nước hoa khiến cậu chán ghét. Cậu cố đẩy ra nhưng không được.
Rồi cậu bắt đầu hoảng sợ. Đứng yên người run run..
Đình Đình? Trong đầu cậu chỉ vang vảng cái tên này
Phạm Hương nghĩ cậu đã chấp thuận mình. Nới lỏng lực đạo nơi tay.
Mắt Lạc Gia lúc này mới trợn to xô mạnh Phạm Hương vào nơi bàn. Có cái ly thủy tinh rớt.
Đình Đình vừa đi ra nghe thấy tiếng này thầm báo không ổn. Vội chạy đến nơi Lạc Gia.
Lạc Gia nhìn thấy cô, ngẩng đầu lên mắt đỏ hoe nhìn. Ôm chặt lấy cô như báu vật. Cúi đầu úp mặt vào gáy của cô. Ngửi mùi hương hoa, cậu mới bình tĩnh lại.
Đình Đình quay sang nhìn Phạm Hương đang đau đớn ôm lưng mới bị Lạc Gia đẩy ngã lên bàn. Hiểu rõ ý. Nhẹ giọng nói:
“Lạc Gia ngoan, không sao, có Đình Đình đây rồi, ngoan ha" cô vướt vướt lưng Lạc Gia cho cậu trấn tĩnh lại.
Đặt Lạc Gia ngồi xuống . cô lạnh lùng đi,
“bốp, bốp" hai tiếng bạt tai thanh thúy vang lên. Tiện thể cô lấy tô canh hất vào khuôn mặt son phấn xinh đẹp của Phạm Hương.
Phạm Hương ngạc nhiên nhìn, chưa bao giờ cô thấy vẻ mặt chị cô như vậy, Đình Đình luôn luôn nhường nhịn tất cả mọi thứ. Bây giờ vì một người mà nổi giận với cô, lại ra tay đánh cô. Cô thật không thể ngờ người chị mà bấy lâu nay cô luôn xem thường lại trở nên như vậy.
“sao, nhìn à, nếu như cô còn ép hắn thì đừng trách tôi độc ác"
Vâng, chính xác là không còn chị em nhẹ nhàng ở đây mà chỉ còn lại là tôi với cô.
Lạc Gia hôm nay biến hóa rất lớn, không những hết sợ hãi rồi lại còn mạnh mẽ kéo cô đi. Không những thế hôm nay cậu lại muốn nói chuyện nhưng hình như suốt nhiều năm qua cậu chưa nói lần nào nên không biết cách phát âm..
Từ “mẹ" chắc cậu phải cố gắng lắm mới nói được.
Đối với con người suốt hai mươi lăm năm chưa nói chuyện. Câu đầu tiên nói lại là từ mẹ. Chắc chắn con người này đã khát khao tình mẹ như thế nào.
Có trách thì cũng trách tại ông trời quá bất công cho cậu sinh trong gia đình như vậy
Có trách thì cũng trách ông trời quá vô tâm để cuộc sống hoàn cảnh của cô cũng như Lạc Gia.
Nhưng lại cảm ơn người, bởi vì cho cô và hắn gặp nhau!
“Mẹ"
Lạc Gia hứng khở đem chậu cây cậu trồng đã nở hoa đưa cho cô.
Cô mỉm cười nhận lấy.
Cách bài trí dù không đẹp, hoa này cũng không thuộc giống quý gì lại rất dễ sinh trưởng. Nhưng người chăm nom nó rất tận tình, đó cũng là một cái phúc lớn.
“Lạc Gia, cố gắng theo đà này mà phát huy nhé"
Cô Mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Lạc Gia biết Đình Đình đang khen hăn, cười đến hai má có lúm đồng tiền. Đình Đình thất thần hồi lâu rồi khuôn mặt đau khổ nói với Lạc Gia.
“Cậu hiểu tôi nói gì không"
“mẹ"
tỏ ý là hiểu. Cậu hiểu Đình Đình đang khen cậu nha
“lần sau đừng cười trước mặt người khác, có hiểu hay không"
Cậu gật đầu nhẹ.
Một hình ảnh hài hòa giữ hai người trong vườn hoa.
Phạm Hương đứng sau nhìn thấy cảnh này. Vừa thấy hạnh phúc thay cho chị mình vừa cảm thấy đáng ghét. Hiện tại là cô muốn Lạc Gia để ý đến cô. Thì cô mới có thể thuận tiện triển khai kế hoạch. Cô đã thử hai lần tiếp xúc mà không được thì phải dùng cách ép buộc xem sao. Dù sao trong nhà này cô chính là chủ!!!
Lạc Gia và Đình Đình hai người đang dùng bữa trưa. Phạm Hương cũng không quấy rối.
Dùng xong. Cô quay lại nhìn Lạc Gia.
“ Lạc Gia, tôi đau bụng, cậu ở đây, tôi đi vệ sinh một lát đã"
Lạc Gia nghiêng đầu nói đã đồng ý.
Cô vội đi thì lúc đó Phạm Hương bước đến. Người nhanh như chớp bổ nhào vào lòng Lạc Gia.
Người cô nồng nặc mùi nước hoa khiến cậu chán ghét. Cậu cố đẩy ra nhưng không được.
Rồi cậu bắt đầu hoảng sợ. Đứng yên người run run..
Đình Đình? Trong đầu cậu chỉ vang vảng cái tên này
Phạm Hương nghĩ cậu đã chấp thuận mình. Nới lỏng lực đạo nơi tay.
Mắt Lạc Gia lúc này mới trợn to xô mạnh Phạm Hương vào nơi bàn. Có cái ly thủy tinh rớt.
Đình Đình vừa đi ra nghe thấy tiếng này thầm báo không ổn. Vội chạy đến nơi Lạc Gia.
Lạc Gia nhìn thấy cô, ngẩng đầu lên mắt đỏ hoe nhìn. Ôm chặt lấy cô như báu vật. Cúi đầu úp mặt vào gáy của cô. Ngửi mùi hương hoa, cậu mới bình tĩnh lại.
Đình Đình quay sang nhìn Phạm Hương đang đau đớn ôm lưng mới bị Lạc Gia đẩy ngã lên bàn. Hiểu rõ ý. Nhẹ giọng nói:
“Lạc Gia ngoan, không sao, có Đình Đình đây rồi, ngoan ha" cô vướt vướt lưng Lạc Gia cho cậu trấn tĩnh lại.
Đặt Lạc Gia ngồi xuống . cô lạnh lùng đi,
“bốp, bốp" hai tiếng bạt tai thanh thúy vang lên. Tiện thể cô lấy tô canh hất vào khuôn mặt son phấn xinh đẹp của Phạm Hương.
Phạm Hương ngạc nhiên nhìn, chưa bao giờ cô thấy vẻ mặt chị cô như vậy, Đình Đình luôn luôn nhường nhịn tất cả mọi thứ. Bây giờ vì một người mà nổi giận với cô, lại ra tay đánh cô. Cô thật không thể ngờ người chị mà bấy lâu nay cô luôn xem thường lại trở nên như vậy.
“sao, nhìn à, nếu như cô còn ép hắn thì đừng trách tôi độc ác"
Vâng, chính xác là không còn chị em nhẹ nhàng ở đây mà chỉ còn lại là tôi với cô.
Tác giả :
Lam Mộc Linh