Nếu Được Một Lần Quay Trở Lại

Chương 2

Khi mấy anh em bọn tôi ở một chỗ, ngoại trừ ăn cơm uống rượu còn có xem phim đen. Nói thực ra cơ hội để đánh nhau cũng không nhiều lắm, chúng tôi chỉ có thể dựa vào mấy bộ phim đó mà tiết hỏa. Nhà của tôi lại lớn, một mình tôi ở, anh em hạnh phúc tiêu diêu tự tại.

Mấy người trong chúng tôi chưa có ai thực sự làm chuyện ấy, nhưng xem riết rồi quen, mấy cái như kỹ xảo a, đồ chơi a, vân vân và vân vân, cái gì cũng rất thành thục. Thỉnh thoảng vớ được bộ quá nóng, Vương Hiểu Dũng thậm chí hận không thể đi tìm mấy con gà phát tiết, nhưng cuối cùng vẫn không dám, chúng tôi đều thấy rằng đi đánh nhau là nói lên sức mạnh, còn đi tìm gà là thật sự hạ lưu, hơn nữa mấy thằng trong nhóm tôi miệng thì có hung hãn thật đấy nhưng nói sao thì nói cũng là thanh niên mới lớn, mạnh miệng chả mạnh tay, những chuyện ác man như giết người phóng hỏa hay bẩn thỉu như tìm gà linh tinh ấy, tuyệt đối không dám làm. Cho nên mỗi lần xem mấy cuốn phim này, đều là tự an ủi giải quyết dục vọng.

Một ngày Vương Hiểu Dũng thần bí hề hề đi tới gần tôi, đưa cho tôi một cuốn phim, nói nhất định phải xem. Tôi hỏi cậu ta nội dung là cái gì, tên nhóc đó nói cũng không biết, là chủ quán liều mạng đề cử mới mua. Tôi nửa tin nửa ngờ: “Lời của mấy lão đó mà cũng tin. Nhất định là chài hàng thôi." Nói là nói như vậy, tôi vẫn hô mấy thằng đến nhà cùng xem.

Không ngờ là, phim vừa chạy, mắt thằng nào thằng ấy trợn ngược, một tên còn không nhịn được lắp bắp nói: “Đại ca, thì ra đàn ông cũng có thể……..như vậy a, thật sự không ngờ………" Đám còn lại cũng không biết nói gì, trước đây tôi nghe người ta nói cái gì mà đồng tính luyến ái, tôi còn đoán là hai thằng đàn ông không yêu phụ nữ dọn về sống chung với nhau như bạn bè, khi đó nghe giọng điệu khinh miệt của mấy người, tôi còn cảm thấy khinh thường, chuyện này không phải rất thuần khiết sao, tôi còn nghĩ tới cả nước nếu hai người muốn làm chuyện đó, thì làm cái gì bây giờ? Tìm phụ nữ hay tự mình giải quyết?

Bây giờ, tôi mắt cũng không nháy nhìn chăm chăm vào màn hình TV, thì ra là như vậy a! Quay ra nhìn lũ bạn, thằng nào mắt cũng mở to đăm đăm xem.

Buổi chiều hôm nay, tôi coi như được mở mang kiến thức.

Nói cũng kỳ quái, về sau đối với thể loại này, tôi lại rất có hứng thú, luôn luôn bắt mấy thằng bạn đi mua. Ban đầu, chúng nó còn bừng bừng hứng khởi đi mua cho tôi rồi cùng nhau xem, chằng bao lâu lại quay ra chán, nhưng sợ làm mất hứng tôi, chỉ thậm thụt thì thầm với nhau nói vẫn là xem nam nữ hay nhất.

Có một ngày, chúng tôi lại tụ họp cùng nhau xem, tôi xem đến đến ngây ngẩn, bọn họ lại thấy buồn ngủ. Vương Hiểu Dũng đưa mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đại ca nếu thích, thì làm thật cũng được." Tôi kinh hồn, trừng mắt hồ nghi nhìn tên này, mấy đứa còn lại cũng nhìn, Vương Hiểu Dũng liên tục xua tay: “Đại ca đừng hiểu lầm, mấy anh em chúng ta làm sao có thể để chuyện đó xảy ra, em là nói…….." Tên này càng thấp giọng, nhích đến gần lỗ tai tôi nói mấy câu, tôi thì một tiếng cũng không nói, nhưng trong lòng thì bồn chồn muốn chết, ở tận sâu trong nội tâm lại cảm thấy được Vương Hiểu Dũng đã nói lên được nguyện vọng của mình.

Vương Hiểu Dũng nhìn tôi im lặng, khe khẽ nói: “Hay là đại ca sợ? Vậy đừng làm." Mấy lời này kích thích đến tôi, tôi hung hăng liếc hắn tên này một cái, to giọng nói: “Ai bảo tao sợ? Quan trọng là tên nhóc đó nếu không chịu nổi uất ức, thật sự chạy đi báo cảnh sát, chúng ta khó sống." Lúc này đám còn lại đã hiểu ra vấn đề, đều có chút hưng phấn.

Vương Hiểu Dũng nở một nụ cười, “Đại ca yên tâm, em đảm bảo nó không dám nói. Hơn nữa, nếu là con gái không chừng có thể tìm cái chết, sống chết không để yên, nhưng là con trai, bị như thế, cùng lắm là ăn một trận đòn sẽ tự giác im miệng, thế nào?"

Tôi bắt đầu dao động, từ trước tôi đã muốn chỉnh cậu ta một trận, nói thêm mấy chuyện thế này tôi chưa làm bao giờ, cũng muốn thử chút mùi vị, hiện giờ lại có cơ hội tốt như vậy,chỉ cần tôi gật đầu là ok. Trong lòng không khỏi hỗn loạn một trận, rồi không tự chủ được hỏi: “Khi nào được?" Cả lũ kêu lên: “Đại ca đồng ý! Vậy cuối tuần chơi luôn!"

Mấy ngày kế tiếp, tôi chẳng ngủ ngon được.

Đến ngày cuối tuần, tôi đang nằm ở nhà xem TV, kỳ thật chẳng xem vào đầu cái gì cả, nghe được tiếng gõ cửa, tôi có chút khẩn trương, cửa vừa mở, Vương Hiểu Dũng vẻ mặt đắc ý tiêu sái bước vào, theo sau là Lí Chấn Vân. Quần áo cậu ta không chỉnh tề như bình thường, tóc rối bù, đại khái chắc là do lũ bạn tôi làm, nhưng mà vẻ tuấn tú của cậu ta vẫn không mất đi, nếu là trước kia, tôi nhất đính sẽ đố kị, hiện tại thay vào đó lại là một cảm giác kỳ quái không nói nên lời. Tôi không hỏi lũ bạn tại sao lại lừa được cậu ta đến đây, dù sao đối phó với loại người ôn hòa thế này, bọn họ không thiếu biện pháp.

Vương Hiểu Dũng vỗ vỗ mặt cậu ta: “Biết hôm nay vì sao phải làm phiền ngài lớp trưởng đại giá không?" Lí Chấn Vân không nói được một lời, đôi mắt mở to chăm chăm trừng Vương Hiểu Dũng.

Vương Hiểu Dũng cười lạnh hai tiếng: “Mày làm cái gì không làm, lại đi đắc tội với đại ca bọn ta, chẳng qua anh ấy tâm địa lương thiện mới để yên lâu như vậy, nếu là tao, mày đã sớm đi Tây Thiên! Còn không mau cám ơn đại ca!"

Một tên khác cười to hô: “Lát nữa liệu hồn mà hầu hạ đại ca!"

Lí Chấn Vân nghe được có chút mù mịt, nhưng sự sợ hãi trong mắt cậu ta thật ra đã gia tăng, cậu ta trước đây luôn chưng ra cái bộ dáng bình thản ung dung, cái vè mặt sợ hãi thế này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, trong nháy mắt tôi cảm thấy vô cùng phấn khích. Tôi suy nghĩ xem lát nữa phải làm thế nào cho cậu ta nếm thử chút lợi hại của mình.

Tôi cố ý không nhanh không chậm di chuyển đến trước mặt Lí Chấn Vân, vuốt một lên khóe tai cậu ta, rồi mân mê xuống dưới cởi ra nút áo đầu tiên, vẻ mặt cậu ta tuy sợ hãi là thế nhưng vẫn có chút thư thái, chắc chắn cậu ta nghĩ là tôi sẽ cởi sạch quần áo mình rồi đánh một trận đã đời. Trong lòng tôi cười lạnh, nếu chỉ đơn giản thế, không phải đã quá tốt với cậu ta rồi sao.

Tôi cởi áo sơ mi của cậu ta, chậm rãi vuốt ve lên làn da trơn mượt, cậu ta muốn phản kháng nhưng không được, làm sao có thể vùng ra được kìm kẹp của mấy thằng chuyên đánh nhau kia.

Tôi cố ý làm rất chậm, một loại khoái cảm dâng lên trong lòng, tôi rốt cuộc hiểu được mèo vì sao bắt được chuột rồi còn muốn đùa nghịch dày vò nó. Tay tôi dời khỏi làn da, trượt xuống cởi khóa quần cậu ta, mấy tên đứng cạnh lúc này xem chừng đẫ rất phấn khích.

Cuối cùng, tôi rốt cuộc cởi toàn bộ quần áo trên dưới của cậu ta, xem ra nam sinh này thật sự có tính khiết phích, chưa bao giờ ở trước mặt người khác khỏa thân thế này. Mặt cậu ta đỏ ửng, đầu cũng không dám ngẩng lên. Tôi đem quần áo cậu ta ném cho tụi bạn, Vương Hiểu Dũng lôi ra chiếc máy camera đã sớm chuẩn bị, chụp lia lịa thân hình bé nhỏ, Lí Chấn Vân hoảng sợ nhìn Vương Hiếu Dũng. Cậu ta chắc đã mơ hồ đoán ra bọn tôi muốn làm gì với mình.

Chuyện tiếp theo mới thực sự làm cậu ta hoảng sợ muốn chết, tôi hất cằm với đám bạn: “Chúng mày đi ra ngoài đi, hôm nay không cần quay lại, một mình tao cũng có thể thu phục nó." Bọn họ tuy rằng còn muốn xem, nghe tôi nói như vậy, cũng chỉ rồng rắn ra ngoài, đến cửa, Vương Hiếu Dũng quay đầu giơ giơ lên cái camera, tôi giơ ngón cái lên đáp lại. Chủ ý này của tên đó rất tuyệt.

Hai tay tôi ôm chặt lấy Lí Chấn Vân, cậu ta vừa nãy bị mấy thằng kìm hãm, giờ hai tay tự do rồi, cậu ta liều mạng phản kháng. Nhưng mà cái thân thể văn văn nhược nhược thế này làm sao có thể thành đối thủ của tôi, chả thèm đề ý đến hai cánh tay hươ hươ loạn xạ, rất nhanh tôi đã đè được cậu ta lên giường, bắt đầu cởi quần áo của chính mình. Trong thời khắc hai làn da trần trụi tiếp xúc với nhau, tôi thấy trong lòng trào dâng một loại khoái cảm vô bờ.

Tôi cảm thấy bị mê hoặc, toàn thân đắm chìm trong sự kích thích. Bắt chước những động tác trên phim, hai tay mân mê lên người cậu ta, vừa nắn vừa sờ, thủ đoạn thật hạ lưu, da cậu ta vừa trơn bóng lại trắng nõn, sờ lên cảm giác rất tuyệt.

Lí Chấn Vân đã hiểu rõ tôi muốn làm gì, phẫn nộ, ngượng ngùng đan xen, mặt đỏ đến không đỏ hơn nữa, cậu ta muốn dùng chân đá tôi, nhưng sự phản kháng này với tôi không khác gì trò chơi trẻ con. Hai tay của tôi như hai kìm sắt, cậu ta căn bản không làm gì được tôi.

Hô hấp ngày càng nặng nề, đến thời khắc muốn được thỏa mãn, tôi không hề do dự tiến mạnh vào cơ thể cậu ta, nói thật, một khắc ấy ngay cả tôi cũng thấy đau chứ đừng nói đến người bên dưới. Cả thân cậu ta run rẩy, tay bấu chặt vào lớp chăn đệm, giống như muốn đem nó xé rách, tôi nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của cậu ta, điều này lại càng làm dục vọng của tôi tăng vọt, tôi ở trong thân thể Lí Chấn Vân đạt được khoái cảm, chẳng thèm để ý tới cảm thụ của người đối diện đồng thời cũng vô pháp kìm nén được bản thân, tôi lần đầu tiên biết cái gì gọi là dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, điều tiếc nuối duy nhất là cậu ta không giống như nam diễn viên kia phối hợp hoàn mĩ, cậu ta từ đầu tới cuối đều giãy dụa, nhưng mà không vấn đề, đây cũng là một biện pháp tốt để tăng sự kích thích, tăng dục vọng muốn chinh phục của tôi.

Không biết qua bao lâu, tôi không còn hơi sức, nằm ngay đơ trên giường, nói không ra hơi, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

Lúc tôi mở mắt, mờ mịt nhìn lên đồng hồ, thì ra bản thân mới ngủ được có một tiếng đồng hồ, đầu óc quay quay, trong một lát tôi đã không nhớ được mình vừa làm gì, khi những hình ảnh mờ mờ hiện lên trong tâm trí, tôi thậm chí còn không dám tin là sự thật, chỉ khi quay đầu thấy cậu ta nằm bên cạnh tôi mới biết đây không phải nằm mơ. Bên cạnh tôi, cậu ta nhắm mắt im lặng, nhưng tôi biết cậu ta không có ngủ, bởi vì trên khuôn mặt trắng ngần ấy nước mắt không ngừng tuôn rơi, dưới gối đã ướt thành một mảng lớn.

Tôi còn suy nghĩ cậu ta tại sao không bỏ chạy, nhưng mà nhớ lại quần áo của cậu ta đã bị đám Vương Hiếu Dũng cầm đi, mà bằng tính cách của cậu ta, nhất định sẽ không mặc quần áo của tôi, hơn nữa tôi cũng nghĩ rằng, cậu ta bị đau đến như vậy, mặt mũi trắng bệch, làm sao có thể nhúc nhích được.

Đột nhiên tôi thấy sợ hãi, tôi không biết làm sao bây giờ, tôi thậm chí thấy được, qua buổi chiều ngày hôm nay, giữa tôi cà vậu ta đã có sự thay đổi.

Đầu óc tôi cố gắng biến chuyện hồi nãy thành một trò chơi, hoặc một cuộc đùa dai, hoặc là một trận đáu khí của con trai, nhưng mà trong lòng vẫn không cách nào bình ổn. Cuối cùng, cáu tiết, tôi hung tợn chửi mắng chính mình, đè ép nó phải cư xử sao cho bình tĩnh.

Đầu tiên, tôi mặc quần áo, rồi lấy từ tủ ra bộ quần áo mới mà ông già gửi cho tôi, nghĩ thầm, dáng người của tôi với cậu ta không hơn kém nhiều, cậu ta hẳn là mặc vừa.

Cầm quần áo ngồi ở mép giường, tôi lạnh lùng nói: “Trước đây, cậu đắc tội với tôi, người làm tôi khó chịu nhất định có kết cục không tốt, với cậu, tôi đã rất nương tay, bây giờ hai ta coi như huề nhau. Nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu đem việc này truyền ra ngoài, chỉ cậu bị thiệt thòi, người khác sẽ nói cậu bị thần kinh, tuyệt đối không tin, còn có ba mẹ cậu, học sẽ bị cười nhạo — đừng quên mấy tấm ảnh hồi nãy."

Cậu ta không lên tiếng, cũng không mở mắt, chỉ có hai đôi môi là mím chặt vào nhau, trắng bệch, nước mắt vẫn tuôn ra không ngừng.

Tôi không nói thêm lời nào, khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mơ hồ thấy sợ, có điều không hoàn toàn là do sợ cậu ta đi tố mình.

Tôi miễn cưỡng ôm lấy cậu ta, muốn giúp cậu ta mặc quần áo vào, nhìn đôi môi trắng bệch cùng thân thể run rẩy đó, xem chừng rất đau. Trong lòng tôi dâng lên loại cảm giác bứt rứt.

Ngay khoảng khắc tay tôi chạm vào cậu ta, thân thể ấy lại run lên mãnh liệt, hai mắt mở to, vừa chán ghét vừa sợ hãi trừng tôi, nhưng vẫn không có hơi sức  đẩy tôi ra.

Đụng vào một cái đinh (~ việc khó giải quyết) như vậy, cảm thấy thực mất mặt, tôi đem quần áo vứt lên người cậu ta, sẵng giọng: “Vậy cậu tự mình mặc đi, đương nhiên, nếu cậu không muốn cũng được, nhưng xin cậu ngồi im trong này giúp tôi." Mặc dù trong câu nói có ý trêu chọc, nhưng thật sâu trong lòng, tôi lại hi vọng nó thành sự thật.

Cậu ta cố sức ngồi dậy, ngốc ra một lát, sau đó chậm rãi cầm lấy quần áo.

Đứng bên cạnh, nhìn cậu ta chật vật mặc quần áo lên người, thật lâu thật lâu sau mới nhét được vào một ống tay, tôi có chút buồn cười, đến bây giờ tôi còn chưa có gặp một người mặc quần áo sao mà tốn thời gian như vậy, song lại có chút thương cậu ta, rồi rốt cuộc nhịn không được bật cười, vươn tay giúp đỡ, lúc này cậu ta không có cự tuyệt, nhưng mặt lại quay sang một bên không chịu nhìn tôi. Mấy cái nút áo này thiết kế thật cổ quái, ngồi trước mặt cậu ta cả phút cũng chưa xong, trong thời gian đó, hai đứa cách nhau thật gần, hơi thở nhẹ nhàng của cậu ta làm mặt tôi nóng lên, làm cho hai tay tôi hơi hơi run rẩy, lần đầu tiên tôi biết việc cài nút áo lại khó khăn thế này.

Quần áo rốt cuộc mặc vào tươm tất, cậu ta miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, tôi nói cậu ta từ từ, rồi đi ra mở cửa, xuống tầng hầm lấy xe đạp chở cậu ta về, đến khi quay lại, bóng dáng cậu ta đã không thấy, tôi biết cậu ta nhất định chưa đi xa, nhưng lại chẳng phi xe đi tìm. Vào nhà, ngồi phịch xuống ghế sô pha, cho đến tận khi màn đêm buông xuống bao trùm bóng tối lên tất cả, tôi vẫn im lặng không nhúc nhích, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Tác giả : Ta là Tử Ái
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại