Nếu Còn Có Ngày Mai - Khoa Tâm Nhi
Chương 21: Tuyệt vọng
"Sẽ không, hắn ta sẽ không tổn thương người mình yêu cả anh cũng vậy." hắn ôm lấy Ngôn Tiêu còn đang trong lòng cô vui vẻ nói với cậu nhóc đang mếu máo vì đói.
"Đi. Dẫn nhóc đi ăn được không?" hắn nựng hai má phũng phĩnh của Tiêu Tiêu sau đó bế bé vào nhà bếp tiện thể kéo ai đó còn đang ngây ngốc ở đó.
"Em còn ngốc đứng đó cản trở người khác?"
"Không có! Nhưng Tiểu Tâm cô ấy vốn không thích tên kia" làm sao cô có thể bỏ mặc cô ấy chứ.
Dõ dàng hiện tại cô đang rất muốn cứu Tiểu Tâm nhưng...cô vốn không thể thắng Mạnh Vũ.
Mạnh Triết trực tiếp ôm cô vào lòng tiến vào nhà bếp sau đó đặt bé Tiêu Tiêu lên chiếc bàn đá giữa phòng rồi quay lại lục lọi trong bếp.
"Mẹ...mẹ bế bé Tiêu...bế oa oa" thằng nhóc khóc lớn muốn nhào về phía cô suýt nữa thì ngã xuống đất thật may Mạnh Triết phản ứng kịp nắm lấy áo của nó rồi xách lên.
"Aaa con không sao chứ? Anh tránh ra!" cô vội tiến tới đẩy Mạnh Triết ra rồi ôm lấy Tiêu Tiêu. Người đàn ông này cũng thật quá cẩu thả đi lại để thằng nhóc ngồi trên bàn cao như vậy lỡ té xuống có phải là xong rồi không?
Mạnh Triết đối với thái độ của cô không khỏi tủi thân, hắn cũng là không chú ý đến chuyện này có trách là phải trách thằng nhóc mập kia tự nhiên làn rộn.
"Anh đừng chạm nó! Đồ thần kinh" cô nhìn hắn căm giận nói.
Cùng lúc này trong một căn phòng khác một cô gái thân hình bé nhỏ sợ hãi đến nỗi khuôn mặt trắng bệch đang cắn mạnh môi dưới của mình. Bỗng nhiên Mạnh Vũ lao tới ngấu nghiến hôn lấy môi của cô khiến cô thiếu chút nữa thì nghẹt thở.
"Không cho phép em tự hành hạ mình! " hắn nhìn cô ánh mắt chứa đầy xót xa, đau khổ và cưng chiều.
" Mạnh Vũ xin anh thả tôi ra đi, tôi và anh đã kết thúc rồi...xin anh đừng tiếp tục dây dưa với tôi" cô nắm lấy góc áo của hắn cầu xin.
" Chẳng lẽ em ghét tôi như vậy sao?"
"Tôi thực rất mệt mỏi, quá mệt mỏi để hận anh rồi. 6 năm tôi cứ tưởng hận thù đã chấm dứt nhưng vì sao anh lại xuất hiện nữa. Anh muốn bức tôi điên sao?" Cô mệt mỏi quá vì sao cuộc sống của cô từ trước tới giờ phải chịu nhiều cay nghiệt vậy chứ? Kiếp trước hay kiếp này cô đều vì tên đàn ông trước mắt này hại thê thảm.
"Tiểu Tâm chuyện năm đó...anh biết mình có lỗi với em lên xin em quãng đời còn lại hãy làm tất cả mọi thứ để chuốc giận anh đi, nhưng xin em đừng bỏ anh được không? " 6 năm nay đâu phải chỉ cô đau khổ dằn vặt cả hắn cũng sống không được chết cũng không xong, mỗi lần chợp mắt hắn lại mơ thấy hình ảnh đứa bé thân đầy máu kia xuất hiện.
"Ba ơi vì sao không cần con?"
"Ba ơi vì sao lại muốn chia rẽ con và mẹ?"
"Ba ơi con ghét ba nhiều lắm!"
Cho dù đứa bé mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh nhưng hắn lại không ngừng ảo tưởng đêm đêm bị dày vò. Vốn dĩ 4 năm trước hắn đã tìm được cô nhưng lại không dám xuất hiện chỉ sợ cô sẽ lạnh nhạt hắn. Mấy năm này cô cô đơn chỉ có một mình nhưng còn hắn? Hắn vui vẻ sao ít nhất cô còn có bạn bè, còn hắn chỉ có thể đứng phía xa nhìn cô. Nhìn cô kết giao bạn trai mới nhìn xem hạnh phúc của cô.
"Tôi không thể! Anh biết sẽ không có ngày đó đâu" nói đến đây nước mắt cô đã tràn đầy mặt rồi, vì sao yêu lại khiến on người đau như vậy chứ?
"Tiểu Tâm anh không biết, em phải ở bên anh...không cho phép em đi nữa " hắn như cầu xin nhìn cô sau đó tâm trạng lại trở thành bức bối như kẻ tâm thần phân liệt.
"Em nhớ rõ không được bên cạnh người đàn ông khác nghe chưa? Hả...không được em phải là của tôi" hắn bỗng nhiên nắm lấy tóc cô rồi kéo mạnh về phía giường.
"Đau! Đau quá" cô biết hăn hiện tại là đang muốn cưỡng ép cô nhưng một lần là quá đủ cô không muốn đau khổ nữa. Vũ Tâm dùng hết sức đá mạnh vào dương vật của hắn.
"Đi chết đi aaa" không ngờ lần này hắn lại phòng bị tóm lấy chân cô ngược lại một tiếng hét lớn vang lên.
"Một chiêu mà định dùng hai lần em là quá ngu ngốc rồi " hắn nắm chân cô cười dịu dàng rồi cắn mạnh lên bàn chân nho nhỏ của cô. Bàn chân này là của người mà hắn mơ tưởng hàng đêm trong mấy năm qua. Cảm giác thơm mát mùi thịt nồng nàn mùi hương sữa tắm, cô vẫn giữ thói quen dùng loại sữa tắm trước đây.
"Đau! Đau lắm...đừng" cô mà biết hắn điên như vậy thì thề chết cô cũng sẽ không tắm rửa mấy tháng luôn hừ.
Cảm giác ướt át mát lạnh còn có cảm giác nham nhám của hắn ở dưới lòng bàn chân khiến cô nhồn nhột đá một phát lần này hắn là cố tình không tránh đi mặc kệ cô mà tiếp tục công việc.
"Á sao anh lại kéo quần lót tôi"
Hắn kéo chiếc quần lót màu trắng của cô qua đầu gối rồi nhấc một chân kia lên khỏi quần lót nhưng không hoàn toàn kéo ra hết mà để nó ngang chừng bên chân phải của cô. So với việc cởi sạch hắn là thích như vậy hơn thích cô trần chuồng nhưng cũng muốn cô dính vải trên người.
Lông mu của cô so với 6 năm trước có vẻ nhiều hơn che đậy nơi nữ tính rừng dậm kia. Hắn không kiêng lể vạch lớp lông đen mượt kia ra rồi nhìn vào bên trong hoa huyệt của cô.
"Aaa"
"Đi. Dẫn nhóc đi ăn được không?" hắn nựng hai má phũng phĩnh của Tiêu Tiêu sau đó bế bé vào nhà bếp tiện thể kéo ai đó còn đang ngây ngốc ở đó.
"Em còn ngốc đứng đó cản trở người khác?"
"Không có! Nhưng Tiểu Tâm cô ấy vốn không thích tên kia" làm sao cô có thể bỏ mặc cô ấy chứ.
Dõ dàng hiện tại cô đang rất muốn cứu Tiểu Tâm nhưng...cô vốn không thể thắng Mạnh Vũ.
Mạnh Triết trực tiếp ôm cô vào lòng tiến vào nhà bếp sau đó đặt bé Tiêu Tiêu lên chiếc bàn đá giữa phòng rồi quay lại lục lọi trong bếp.
"Mẹ...mẹ bế bé Tiêu...bế oa oa" thằng nhóc khóc lớn muốn nhào về phía cô suýt nữa thì ngã xuống đất thật may Mạnh Triết phản ứng kịp nắm lấy áo của nó rồi xách lên.
"Aaa con không sao chứ? Anh tránh ra!" cô vội tiến tới đẩy Mạnh Triết ra rồi ôm lấy Tiêu Tiêu. Người đàn ông này cũng thật quá cẩu thả đi lại để thằng nhóc ngồi trên bàn cao như vậy lỡ té xuống có phải là xong rồi không?
Mạnh Triết đối với thái độ của cô không khỏi tủi thân, hắn cũng là không chú ý đến chuyện này có trách là phải trách thằng nhóc mập kia tự nhiên làn rộn.
"Anh đừng chạm nó! Đồ thần kinh" cô nhìn hắn căm giận nói.
Cùng lúc này trong một căn phòng khác một cô gái thân hình bé nhỏ sợ hãi đến nỗi khuôn mặt trắng bệch đang cắn mạnh môi dưới của mình. Bỗng nhiên Mạnh Vũ lao tới ngấu nghiến hôn lấy môi của cô khiến cô thiếu chút nữa thì nghẹt thở.
"Không cho phép em tự hành hạ mình! " hắn nhìn cô ánh mắt chứa đầy xót xa, đau khổ và cưng chiều.
" Mạnh Vũ xin anh thả tôi ra đi, tôi và anh đã kết thúc rồi...xin anh đừng tiếp tục dây dưa với tôi" cô nắm lấy góc áo của hắn cầu xin.
" Chẳng lẽ em ghét tôi như vậy sao?"
"Tôi thực rất mệt mỏi, quá mệt mỏi để hận anh rồi. 6 năm tôi cứ tưởng hận thù đã chấm dứt nhưng vì sao anh lại xuất hiện nữa. Anh muốn bức tôi điên sao?" Cô mệt mỏi quá vì sao cuộc sống của cô từ trước tới giờ phải chịu nhiều cay nghiệt vậy chứ? Kiếp trước hay kiếp này cô đều vì tên đàn ông trước mắt này hại thê thảm.
"Tiểu Tâm chuyện năm đó...anh biết mình có lỗi với em lên xin em quãng đời còn lại hãy làm tất cả mọi thứ để chuốc giận anh đi, nhưng xin em đừng bỏ anh được không? " 6 năm nay đâu phải chỉ cô đau khổ dằn vặt cả hắn cũng sống không được chết cũng không xong, mỗi lần chợp mắt hắn lại mơ thấy hình ảnh đứa bé thân đầy máu kia xuất hiện.
"Ba ơi vì sao không cần con?"
"Ba ơi vì sao lại muốn chia rẽ con và mẹ?"
"Ba ơi con ghét ba nhiều lắm!"
Cho dù đứa bé mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh nhưng hắn lại không ngừng ảo tưởng đêm đêm bị dày vò. Vốn dĩ 4 năm trước hắn đã tìm được cô nhưng lại không dám xuất hiện chỉ sợ cô sẽ lạnh nhạt hắn. Mấy năm này cô cô đơn chỉ có một mình nhưng còn hắn? Hắn vui vẻ sao ít nhất cô còn có bạn bè, còn hắn chỉ có thể đứng phía xa nhìn cô. Nhìn cô kết giao bạn trai mới nhìn xem hạnh phúc của cô.
"Tôi không thể! Anh biết sẽ không có ngày đó đâu" nói đến đây nước mắt cô đã tràn đầy mặt rồi, vì sao yêu lại khiến on người đau như vậy chứ?
"Tiểu Tâm anh không biết, em phải ở bên anh...không cho phép em đi nữa " hắn như cầu xin nhìn cô sau đó tâm trạng lại trở thành bức bối như kẻ tâm thần phân liệt.
"Em nhớ rõ không được bên cạnh người đàn ông khác nghe chưa? Hả...không được em phải là của tôi" hắn bỗng nhiên nắm lấy tóc cô rồi kéo mạnh về phía giường.
"Đau! Đau quá" cô biết hăn hiện tại là đang muốn cưỡng ép cô nhưng một lần là quá đủ cô không muốn đau khổ nữa. Vũ Tâm dùng hết sức đá mạnh vào dương vật của hắn.
"Đi chết đi aaa" không ngờ lần này hắn lại phòng bị tóm lấy chân cô ngược lại một tiếng hét lớn vang lên.
"Một chiêu mà định dùng hai lần em là quá ngu ngốc rồi " hắn nắm chân cô cười dịu dàng rồi cắn mạnh lên bàn chân nho nhỏ của cô. Bàn chân này là của người mà hắn mơ tưởng hàng đêm trong mấy năm qua. Cảm giác thơm mát mùi thịt nồng nàn mùi hương sữa tắm, cô vẫn giữ thói quen dùng loại sữa tắm trước đây.
"Đau! Đau lắm...đừng" cô mà biết hắn điên như vậy thì thề chết cô cũng sẽ không tắm rửa mấy tháng luôn hừ.
Cảm giác ướt át mát lạnh còn có cảm giác nham nhám của hắn ở dưới lòng bàn chân khiến cô nhồn nhột đá một phát lần này hắn là cố tình không tránh đi mặc kệ cô mà tiếp tục công việc.
"Á sao anh lại kéo quần lót tôi"
Hắn kéo chiếc quần lót màu trắng của cô qua đầu gối rồi nhấc một chân kia lên khỏi quần lót nhưng không hoàn toàn kéo ra hết mà để nó ngang chừng bên chân phải của cô. So với việc cởi sạch hắn là thích như vậy hơn thích cô trần chuồng nhưng cũng muốn cô dính vải trên người.
Lông mu của cô so với 6 năm trước có vẻ nhiều hơn che đậy nơi nữ tính rừng dậm kia. Hắn không kiêng lể vạch lớp lông đen mượt kia ra rồi nhìn vào bên trong hoa huyệt của cô.
"Aaa"
Tác giả :
Khoa Tâm Nhi