Nếu Có Duyên Sống Lại
Chương 41 41 Ngủ Ngon
Edit: Nhisiêunhân
Ra khỏi phòng, An Lai nói với Viên Thanh Cử: “Hình như em còn thiếu một hộp cơm."
“Em xác định em muốn ăn ở căn tin?"
“Có gì đâu, mọi người không phải đều ăn ở đó sao, em cũng không thể khác người được."
Viên Thanh Cử thở dài thật dài, nhìn cô như một đứa trẻ chưa nếm nỗi khổ nhân gian bao giờ.
Anh không nhiều lời mà trực tiếp mang cô đi ăn cơm chiều, chọn nhiều món cô thích gắp cho cô.
“Sao lại nhìn giống như bữa tối cuối cùng của Chúa Jesus và mười hai môn đồ vậy, em chẳng qua chỉ đi học thôi mà, hơn nữa Chủ Nhật cũng sẽ về nhà.
Với lại trường học cũng không có kém đến vậy." An Lai nhìn sườn mật ong trước mặt, buồn bực nói.
Viên Thanh Cử sờ sờ đầu cô, đẩy chén bí đao sang: “Ừ, ăn đi."
Trong lòng anh nghĩ nhưng không nói ra, có lẽ rời khỏi anh, thế giới này cũng không tệ đến vậy, nhưng anh lại muốn mang thứ tốt nhất đến cho em.
Anh sợ em rời khỏi anh sẽ sống không tốt, cho nên mới trăm phương nghìn kế giữ em lại bên mình.
Vì anh tự tin thế giới này không còn ai thương em, chiều em, yêu em hơn anh nữa.
Nhưng mà em bướng bỉnh, cố chấp muốn lưu lạc vào thế giới nhỏ của mình.
Tám giờ tối, đưa cô gái nhỏ trở về dưới lầu, Viên Thanh Cử nghiêng người qua chầm chậm tháo dây an toàn cho An Lai.
An Lai định mở cửa ra ngoài lại bị Viên Thanh Cử kéo về ôm vào lòng, anh khó chịu ngột ngạt nói: “Cứ đi vậy ư? Không có gì muốn nói với anh?"
An Lai hôn mặt anh một cái: “Được rồi, ông xã, em đi đây, đi đường anh phải chú ý an toàn, tới nhà thì gọi điện cho em."
“Còn gì nữa?"
“Em sẽ nhớ anh."
“Gì nữa?"
An Lai không biết phải nói thêm đi, ôm tay anh lắc lắc: “Ông xã à ~"
Mũi bị anh ngắt mạnh một cái, giọng điệu Viên Thanh Cử ai oán vô hạn: “Đồ không lương tâm, không có chút luyến tiếc nào sao?"
Nghe vậy, An Lai tự kiểm điểm lại mình xem mình có thật sự tàn nhẫn vậy hay không.
Người đàn ông đóng cánh cửa mở hé vào, ôm cô từ ghế phụ sang đùi mình, siết vào ngực bắt đầu tỉ mỉ dặn dò: “Ở trường học ngoan, có thể ăn ở căn tin, có thể thuận theo dòng chảy*, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân mình phải được thoải mái.
Ăn cái gì, dùng cái gì không quen thì cứ gọi về nhà, bác Hách sẽ lập tức đưa sang cho em, không phải sợ khác người mà chịu đựng một mình.
Những thứ đó đều là hư không, đừng quan tâm đến." (*câu này mình edit sát nghĩa, mình hiểu nhưng không biết diễn tả lại thế nào, đại loại là Viên Thanh Cử bảo An Lai có thể thuận theo người khác, chuyện nhỏ bỏ qua, chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Mọi người thông cảm cho văn chương sứt sẹo của mình nha TT^TT )
“Còn nữa, ngủ ở đây thì mỗi sáng phải dậy sớm một chút, đừng ngủ nướng, không thể bỏ bữa sáng.
Ai ~ em tự đặt đồng hồ em nhất định sẽ tắt rồi ngủ tiếp, vẫn nên để anh gọi em vậy…"
Nói một tràng dài, cúi đầu lại thấy cô gái nhỏ đang nghịch ngón tay, cũng không biết có nghe hay không.
Anh thở dài, nắm lấy bàn tay kia: “Có phải em thấy anh dong dài như mụ già không?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, bất đắc dĩ đáp: “Em có thể tự chăm sóc mình mà."
Viên Thanh Cử cảm thấy xúc cảm trong tay không đúng, đột nhiên nâng tay cô lên nhìn, ngón tay trơn bóng không có gì, mặt anh trầm xuống, hỏi: “Nhẫn của em đâu?"
An Lai có chút chột dạ lôi sợi dây chuyền giấu trong áo ra, trên dây đúng là chiếc nhẫn cưới vốn nên đeo ở ngón áp út.
“Em chỉ cảm thấy đi học mà mang một cái nhẫn lớn như vậy rất dễ thấy."
“Được, ở trường em có thể không đeo nhẫn, tốt nhất em an phận đừng có chọc ra hoa đào gì!" Viên Thanh Cử vô lực sâu sắc với vẻ dè dặt cẩn trọng của cô, kết hôn cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, cần phải che che lấp lấp vậy sao.
An Lai vội vàng gật đầu, giấu nhẫn vào áo.
Vô cùng nịnh nọt nói: “Chỉ là một đám con nít, sao có thể so với Viên tiên sinh thành thục ổn trọng, sức quyến rũ mười phần là anh được."
Hai người nói thêm vài lời nữa, An Lai thấy đã sắp chín giờ, vội nói: “Em thật sự phải lên rồi."
Viên Thanh Cử vẫn ôm không buông tay: “Bằng không đêm nay em vẫn về nhà ở đi, sáng mai anh đưa em đến trường."
An Lai bất đắc dĩ nhìn anh, Viên Thanh Cử đành phải buông tay để cô xuống xe, nhìn cô bước từng bước về ký túc xá.
Anh cũng không vội rời đi mà đốt một điếu thuốc, cho đến khi cô gái nhỏ lên đến phòng, đứng ngoài ban công vẫy tay với anh anh mới dụi thuốc, quay xe về nhà.
Hai người khác trong phòng vẫn chưa trở lại, Hoa Linh đang vừa đắp mặt nạ vừa xem phim.
Mấy thứ chuyển xuống từ giường cô hồi chiều vẫn còn nằm ngoài ban công.
“Hai người họ chưa đến sao?"
Hoa Linh đáp không rõ: “Hôm qua đã tới rồi, hôm nay có bộ phim ma mới ra, bọn họ đi xem."
An Lai lấy bộ rửa mặt trong vAn Laii ra, “Can đảm thật, sao cậu không cùng đi."
“Xem phim ma là tự tìm tai vạ!"
An Lai rửa xong đi ra ngoài, lấy gối trong một túi khác ra, đập đập mấy cái rồi bỏ lên đầu giường chuẩn bị ngủ.
Lúc này Viên Thanh Cử gọi điện thoại tới, tiếng cười trầm thấp sung sướng truyền đến tai cô: “Lai Lai, em lấy gối của anh đi sao?"
Khóe miệng An Lai khẽ cong: “Em chỉ lấy một cái trong phòng ngủ, cũng không biết của ai."
Viên Thanh Cử không vạch trần cô, “Anh về rồi, báo cho em một tiếng, em ngủ sớm đi."
An Lai ôm gối, ngửi mùi hương nam tính quen thuộc bên trên, cười thỏa mãn: “Ừm, anh cũng vậy, ngủ ngon."
Lục Viên và Hứa Tú Cúc về phòng sát giờ đóng cổng, cửa vừa mở, một giọng nữ cao đã nhắm về phía ban công: “Mẹ kiếp, ai động vào đồ của lão tử?"
An Lai hơi há mồm, ngồi dậy: “Cái đó…"
Hoa Linh bên kia đã mở miệng: “Tú gia rống cái gì? Không phát hiện An Lai đã trở lại rồi sao."
Nữ sinh được gọi là Tú gia nghe vậy nhìn về phía giường An Lai, An Lai đoán rằng cô ấy chính là kỳ hoa tên Hứa Tú Cúc.
“Ha ha ha ~ Lão tử có diễm phúc nha, hai vị mỹ nhân hàng đêm tương bồi."
An Lai: “…" Cô gái này hơi bị hào phóng rồi.
Hoa Linh xé mặt nạ leo lên giường: “Tú gia phải suy xét cân nhắc cảm thụ của bánh trôi nha, miệng lưỡi cậu như vậy bảo cô ấy phải làm sao?"
Một nữ sinh mặt tròn đeo kính ôm bình thủy đi tới, ngẩng đầu nhìn An Lai: “Hoan nghênh trở về, quả nhiên còn đẹp hơn cả năm trước."
“Ha ha, cám ơn."
Lục Viên cất kỹ bình thủy, vỗ vỗ vai Tú gia: “Không sao đâu, mình không để ý, mình là loại hình trí tuệ, không chung đường với bọn họ."
An Lai tò mò hỏi: “Chúng ta đi đường gì vậy?"
Lục Viên đẩy mắt kính, giảo hoạt đáp: “Bình hoa."
Hoa Linh ném gối vào Lục Viên: “Tới địa ngục đi bình hoa.
Không ai cướp vị trí của cậu đâu."
Lục Viên tiếp chuẩn rồi ném lên giường mình: “Cám ơn." Sau đó đi vào toilet.
Hoa Linh kêu lên: “Trả mình gối ôm!"
“Mượn một đêm."
An Lai cười tủm tỉm nhìn, có chút hâm mộ.
Dường như bọn họ cũng không quá khó ở chung.
Tú gia bỏ giầy ra leo lên giường An Lai: “Đừng để ý bọn họ.
Mỹ nhân, làm vợ ba của mình đi, cứ quyết định vậy đi."
Hoa Linh cười nhạo: “Tú gia, cậu thông đồng hai bà vợ nào sau lưng mình vậy?"
“Hôm qua lúc đón tân sinh có gặp một em gái, năm nhất, cũng khoa Trung, tên Vệ Ca.
Em gái này rất xinh đẹp, chỉ có hơi lạnh lùng.
Ta nói này Hoa đại lão bà, nàng vẫn nên đi ngủ để dưỡng nhan đi, bằng không địa vị của nàng khó mà giữ nổi." Nói xong lại nhảy xuống giường, lải nhải với An Lai: “Vợ ba, nàng cũng ngoan ngoãn ngủ một giấc đi."
An Lai sững sờ không biết nên phản ứng làm sao.
Cô đang bị đùa giỡn hả? Hoa Linh liên tục che miệng cười trộm bên cạnh.
Phòng ngủ tắt đèn lúc mười một giờ.
An Lai có chút hưng phấn khó ngủ, nghe thấy tiếng thở đều đều của những người khác, cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Gần mười hai giờ, cô thật sự nhịn không được nữa nhắn cho Viên Thanh Cử một tin:【Anh ngủ chưa?】
Gần như là tin nhắn vừa gửi thành công thì Viên Thanh Cử đã gọi lại, An Lai luống cuống tắt chuông, nhắn thêm một tin:【Bọn họ ngủ cả rồi, không tiện nghe điện thoại.
Anh chưa ngủ sao?】
【Em cũng chưa ngủ à? Nhớ anh nên ngủ không được?】
【╰_╯】
【Đã gặp những bạn cùng phòng khác chưa?】
【Ừm, coi như đều dễ ở chung.】
…
Sáu giờ sáng hôm sau, An Lai bị tiếng chuông đánh thức.
Cô kéo chăn qua đầu, chậm rãi nhớ lại, hình như tối qua cô có gửi tin nhắn cho Viên Thanh Cử.
Cô vội sờ soạng xung quanh, cuối cùng tìm được điện thoại bị chủ nhân lãng quên một đêm cuối giường.
Cô mở lên, tin nhắn vẫn đang soạn chưa gửi đi, mà trong hộp thư còn một tin cuối cùng của Viên Thanh Cử.
【Đang ngủ? Đồ ngốc, ngủ ngon, mơ một giấc mộng đẹp.】.