Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc
Chương 19-2
CHƯƠNG 19(TT):
Bình thường,tất cả nhân viên của Lâm thị đều sẽ có mặt tại nơi làm việc của mình vào lúc chín giờ sáng. Nhưng riêng hôm nay,thì mới sáng sớm,đã không ít các cô nhân viên xinh đẹp và tràn đầy năng lượng đứng lấp ló gần cổng vào công ty.
Chẳng ai muốn rời khỏi giường sớm trong một ngày mưa dầm lạnh buốt như thế này. Nhưng biết sao được,hôm nay là một ngày quan trọng nha.
Ngay cả cái giá lạnh và ẩm ướt của ngày mưa dầm cũng không thể ngăn cản các nàng, diện lên người những bộ váy sặc sỡ và quyến rũ.Ai bảo hôm nay người các nàng chào đón lại là Lâm tổng nổi tiếng,đẹp trai và tài năng từ Mỹ trở về chứ.
Không ăn mặc thật xinh đẹp,sao có thể lọt vào mắt xanh của vương lão ngũ chỉ có một mà không có hai Lâm thiếu đây.
Cơ hội bay lên cao làm phượng hoàng,chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nên không ai dại gì mà không đi tranh thủ.
Cho nên mưa dầm thì mặc mưa dầm,gió lạnh thì kệ gió lạnh. Tất cả đều phải chịu thua sự quyết tâm của chị em phụ nữ đang hừng hực cháy nha.
Nhưng đến khi hai chân của các nàng đã muốn run lên vì đứng trong gió lạnh,người mà các nàng trông ngóng vẫn chưa thấy xuất hiện...
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên...có người còn tỏ ra nghi ngờ về sự xuất hiện của Lâm thiếu.
Trong lúc đó,một người đứng trên tầng cao nhất của toà trụ sở,nhìn lơ đãng ra cửa sổ sát đất. Trong đôi con ngươi trong veo,phản chiếu tầng tầng vô số giọt nước đánh vào cửa kính.
Trên bàn làm việc phía sau,tập tài liệu được mở sẵn,bên cạnh có một ly vang đỏ đang uống dở.
"Sáng sớm đừng uống thứ này."
Giọng nói trầm ấm vang lên,trên vai cảm nhận ấm áp từ chiếc áo khoác nam tính,nàng không quay lại,chỉ thuận theo tự nhiên,tựa người vào lòng ngực của người đang đứng phía sau.
"Chỉ là một chút thôi mà,em cũng không uống nhiều."
Hoàng Phong ôm lấy nàng,vòng tay anh rất rộng,ôm thân hình mảnh mai của nàng,càng làm nàng trở nên gầy yếu.
Anh cũng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ,tâm trạng có chút nặng nề.
Người kia đã quay lại...bao nhiêu năm như thế...vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhưng người con gái này,anh không buông tay,người kia không có năng lực bảo hộ,vậy thì để cho anh đi. Anh sẽ bảo hộ và yêu thương nàng nhiều hơn hắn. Đem trái tim trống rỗng kia lấp đầy.
"Em không thể,Hoàng Phong."
Giống như biết suy nghĩ của anh,nàng nhàn nhạt đáp. Thôi không tựa vào vai anh nữa,không cho anh hi vọng nữa...tàn nhẫn lúc này sẽ là nhân từ dành cho anh...
Anh là người tốt...mà nàng chỉ luôn là người cô độc...
Anh đau đớn,buông thả cánh tay đang ôm nàng. Anh chưa từng nghĩ ép buộc nàng,nhiều năm như thế,cho dù anh cố gắng bao nhiêu,thì khoảng không khi vẫn cứ trống rỗng.
Nàng nói nàng không thể không ác độc đối với anh,vì nàng hi vọng anh hạnh phúc. Nhưng nàng không bao giờ biết hạnh phúc của anh chỉ có thể do nàng ban tặng.
Bên dưới...một điểm nhỏ màu đen cứ thế từ từ xuất hiện trong màn mưa. Trên bàn,điện thoại reo lên.
Nàng nhấc máy,lắng nghe thư ký báo cáo...nàng cười.
"Người cũng đã đến rồi,đi họp thôi anh. Hôm nay mưa dầm...em muốn về ngủ sớm một chút."
Anh không nói,đôi môi mím chặt.Nàng không miễn cưỡng,lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng.
Bên ngoài,thư ký Du đang đợi. Bây giờ ông đã là quản lý cấp cao của tập đoàn,nhưng ông vẫn lựa chọn ở bên cạnh đại tiểu thư.
Ông nhìn nàng trưởng thành,nhìn nàng lèo lái cả tập đoàn...nhìn nàng càng lúc cười càng nhiều. Nhưng nếu có thể,ông chỉ mong nàng đừng cười ngọt ngào đến thê lương như thế nữa.
Việc ông làm năm xưa,khiến ông hối hận thật sâu,nhưng nàng chưa từng hận ông,cũng không trách ông.
Nàng nói,Lâm gia nợ,nàng sẽ trả...
Nhưng ai...sẽ trả nợ cho nàng đây.
"Thư ký Du...chú lại thất thần rồi"
Nàng đứng cách ông hai bước chân,cười nhàn nhạt.
Trên thân,vẫn luôn là váy áo màu trắng kính bưng. Ông âm thầm thở dài tiếc nuối.
"Đi thôi chú Du,hôm nay chúng ta hãy kết thúc sớm một chút đi,mưa dầm thế này,chân chú có đau hay không."
Ông Du lắc đầu,đi sau nàng một chút,ông từ tốn nói.
"Có tuổi rồi,đau đớn chút chút là bình thường thôi thưa đại tiểu thư."
"Chú nói má Hai,nấu chút đồ bổ đi,cháu thấy chú dạo này gầy đi rồi. Tuổi chú lớn mà cháu cứ luôn phiền chú."
"Việc tôi thôi,đại tiểu thư."
Hai người cứ câu được câu không cho đến cửa phòng họp lớn. Một đám đông cũng đang kéo nhau đi từ cửa vào. Nàng ngẩn đầu,nhìn người đang đi trước.
Trong bộ vest đen được cắt may khéo léo ôm sát dáng người cao lớn. Bước đi vững chãi cùng cái nhìn thâm trầm càng làm người ta muốn chìm đắm trong đó.
Nàng nhìn,mỉm cười,đợi hắn đến gần hơn.Nàng lên tiếng.
"Chào mừng,Lâm tổng."
Cả sảnh đường yên lặng,người người nhìn chằm chằm về phía hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.Ai cũng không muốn bỏ lở giờ khắc lịch sử này.
Hắn cong môi,không lên tiếng. Cũng không đáp lại bàn tay đưa ra của nàng.
Đại tiểu thư không giận,chỉ rút tay lại. Nụ cười hoàn mỹ vẫn ở trên môi.
Cho dù cố nén lại,nhưng rất nhiều nhân viên ném cho nhau cái nhìn phức tạp. Lời xì xào cũng bắt đầu vang lên.
Linh nhìn hai người đang cười nhưng dấu đao thương kiếm khí. Nàng nuốt nuốt nước miếng. Không biết lần này theo chân hắn về đây là đúng hay sai đây.
Nàng dẫn đầu mọi người đi vào phòng họp lớn. Khi nàng vừa ngồi vào ghế chủ toạ,hắn mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Cuộc họp này là do Lâm Khiêm tôi hay đại tiểu thư làm chủ đây."
Câu nói của hắn tựa như quả bom ném vào không khí đang đè nén trong phòng. Các chủ quản nhìn nhau,họ làm việc cho Lâm thị hơn nữa đời người rồi,nên cũng không giống như nhân viên khác. Họ chỉ nhìn nhau,rồi im lặng đợi quyết định của đại tiểu thư.
Đôi mắt trong veo của nàng nhìn hắn,không có tức giận,không cảm xúc...Chỉ bình lặng như một đầm nước.
"Để cho Lâm tổng đi...mời..."
Mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn đại tiểu thư đứng lên khỏi ghế,vươn tay thoải mái nhường cho hắn. Ngay tức khắc,một nhân viên đêm ghế đến cho nàng. Nàng cười nhàn nhạt nói với tất cả mọi người.
"Mọi người ngồi đi,chúng ta nên bắt đầu sớm chút. Hôm nay mưa dầm."
Các chủ quản ngồi vào ghế của mình,họ đã quen với việc,đại tiểu thư luôn về sớm mỗi khi mưa dầm.
Hắn nhíu mày,nàng nhường cho hắn,đơn giản và nhẹ nhàng như thể không quan tâm gì đến. Hắn không hài lòng,hắn ghét thái độ này của nàng.
Nàng muốn về sớm sao....không có sự đồng ý của hắn,nàng có thể sao....đừng mơ...
... ...... ...... ...... ...... .........
Cả tập đoàn Lâm gia,sáng nay rơi vào tình trạng trì trệ chưa từng có. Vô số nhân viên nơm nớp lo lắng liếc mắt về phía phòng họp lớn.
Đã họp cả buổi sáng,tính hình này hình như vị sếp mới còn có ý họp cả ngày.
Chưa có khinào cuộc họp kéo dài như thế vào ngày mưa đầm,ai cũng biết trong những ngày thời tiết xấu,đại tiểu thư chỉ ở công ty vào buổi sáng. Vậy mà hôm nay,lại kéo dài qua bửa trưa rồi còn không kết thúc.
Trong phòng họp không khí còn dằn co nặng nề hơn thế,các chủ quản nhíu mày lo lắng nhìn đại tiểu thư.
Nhưng nàng vẫn cười,ngồi yên lặng nhìn hắn chủ trì cuộc họp. Nhưng thực ra tâm hồn nàng đã bay qua những bức tường dày lạnh lẽo. Bàn tay đeo găn đặt hờ lên bụng,nếu chú ý sẽ thấy nó đang run run.
Hắn bới móc,cố ý giằng co kéo dài cuộc họp đến tận bây giờ,hắn muốn nhìn thấy nàng bực tức,muốn xé rách nụ cười đáng chết kia của nàng.
Nhưng thật ra hắn chỉ muốn nàng nói với hắn...giống như trước kia..
Chủ quản phòng sales đang công bố doanh thu dự kiến cho quý tới,đột nhiên cánh cửa phòng họp bị người ta mở ra.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa,nhìn Hoàng Phong mang nét mặt giận dữ và lo lắng.
Nàng nhìn thấy Hoàng Phong đi vào,thở nhẹ,bàn tay đặt trên bụng run càng mãnh liệt. Một lớp mổ hôi mỏng lấm tấm trên trán nàng.
Không nói không rằng,Hoàng Phong đi thẳng về phía nàng,anh khom người bế nàng lên định rời đi.
Lâm Khiêm giận tái mặt,hắn nghiến răng,nói gần như gầm lên.
"Đây là phòng họp,người không liên quan có thể tự tiện vào hay sao."
Hoàng Phong trước giờ luôn được giáo dục tốt,anh chưa từng tuỳ tiện nổi giận với bất kì ai,nhưng lần này anh thật sự giận,Anh lạnh lùng nói.
"Tránh ra."
"Để cô ấy xuống,người tránh ra hẳn là anh."
"Tôi nói tránh ra."
"Đặt cô ấy xuống."
Hai người đàn ông không ngừng gầm thét,không quan tâm đến cái nhìn của tất cả chủ quản và nhân viên trong phòng họp.
Nàng nhắm đôi mắt đang mờ dần,gương mặt càng tái nhợt.
"Chú Du."
"Vâng"
Ông Du lên tiếng,đi đến cạnh nàng chờ nàng phân phó.
"Tan họp"
Nàng nói,giọng nói có chút run rẩy khó kìm lại được. Lâm Khiêm căm tức nhìn nàng,nhưng đến khi nhìn gương mặt tái nhợt của nàng,hắn hoảng hốt.
"Cô ấy làm sao..."
Không đợi hắn nói hết câu,Hoàng Phong đã bế nàng vượt qua hắn.
Mà hắn...chỉ có thể trơ mắt nhìn....
"Lâm Khiêm...cậu làm tôi thất vọng rồi."
Ông Du nói,rồi quay lưng lại với hắn,yêu cầu mọi người giải tán.
Phòng họp rất nhanh rơi vào yên lặng,chỉ còn lại hắn và Linh.
Hắn bần thần...nhìn chiếc ghế trống nàng vừa ngồi...
Nàng bị bệnh sao...như thế nào...hắn không biết...hắn không biết gì cả.
Bình thường,tất cả nhân viên của Lâm thị đều sẽ có mặt tại nơi làm việc của mình vào lúc chín giờ sáng. Nhưng riêng hôm nay,thì mới sáng sớm,đã không ít các cô nhân viên xinh đẹp và tràn đầy năng lượng đứng lấp ló gần cổng vào công ty.
Chẳng ai muốn rời khỏi giường sớm trong một ngày mưa dầm lạnh buốt như thế này. Nhưng biết sao được,hôm nay là một ngày quan trọng nha.
Ngay cả cái giá lạnh và ẩm ướt của ngày mưa dầm cũng không thể ngăn cản các nàng, diện lên người những bộ váy sặc sỡ và quyến rũ.Ai bảo hôm nay người các nàng chào đón lại là Lâm tổng nổi tiếng,đẹp trai và tài năng từ Mỹ trở về chứ.
Không ăn mặc thật xinh đẹp,sao có thể lọt vào mắt xanh của vương lão ngũ chỉ có một mà không có hai Lâm thiếu đây.
Cơ hội bay lên cao làm phượng hoàng,chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nên không ai dại gì mà không đi tranh thủ.
Cho nên mưa dầm thì mặc mưa dầm,gió lạnh thì kệ gió lạnh. Tất cả đều phải chịu thua sự quyết tâm của chị em phụ nữ đang hừng hực cháy nha.
Nhưng đến khi hai chân của các nàng đã muốn run lên vì đứng trong gió lạnh,người mà các nàng trông ngóng vẫn chưa thấy xuất hiện...
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên...có người còn tỏ ra nghi ngờ về sự xuất hiện của Lâm thiếu.
Trong lúc đó,một người đứng trên tầng cao nhất của toà trụ sở,nhìn lơ đãng ra cửa sổ sát đất. Trong đôi con ngươi trong veo,phản chiếu tầng tầng vô số giọt nước đánh vào cửa kính.
Trên bàn làm việc phía sau,tập tài liệu được mở sẵn,bên cạnh có một ly vang đỏ đang uống dở.
"Sáng sớm đừng uống thứ này."
Giọng nói trầm ấm vang lên,trên vai cảm nhận ấm áp từ chiếc áo khoác nam tính,nàng không quay lại,chỉ thuận theo tự nhiên,tựa người vào lòng ngực của người đang đứng phía sau.
"Chỉ là một chút thôi mà,em cũng không uống nhiều."
Hoàng Phong ôm lấy nàng,vòng tay anh rất rộng,ôm thân hình mảnh mai của nàng,càng làm nàng trở nên gầy yếu.
Anh cũng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ,tâm trạng có chút nặng nề.
Người kia đã quay lại...bao nhiêu năm như thế...vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhưng người con gái này,anh không buông tay,người kia không có năng lực bảo hộ,vậy thì để cho anh đi. Anh sẽ bảo hộ và yêu thương nàng nhiều hơn hắn. Đem trái tim trống rỗng kia lấp đầy.
"Em không thể,Hoàng Phong."
Giống như biết suy nghĩ của anh,nàng nhàn nhạt đáp. Thôi không tựa vào vai anh nữa,không cho anh hi vọng nữa...tàn nhẫn lúc này sẽ là nhân từ dành cho anh...
Anh là người tốt...mà nàng chỉ luôn là người cô độc...
Anh đau đớn,buông thả cánh tay đang ôm nàng. Anh chưa từng nghĩ ép buộc nàng,nhiều năm như thế,cho dù anh cố gắng bao nhiêu,thì khoảng không khi vẫn cứ trống rỗng.
Nàng nói nàng không thể không ác độc đối với anh,vì nàng hi vọng anh hạnh phúc. Nhưng nàng không bao giờ biết hạnh phúc của anh chỉ có thể do nàng ban tặng.
Bên dưới...một điểm nhỏ màu đen cứ thế từ từ xuất hiện trong màn mưa. Trên bàn,điện thoại reo lên.
Nàng nhấc máy,lắng nghe thư ký báo cáo...nàng cười.
"Người cũng đã đến rồi,đi họp thôi anh. Hôm nay mưa dầm...em muốn về ngủ sớm một chút."
Anh không nói,đôi môi mím chặt.Nàng không miễn cưỡng,lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng.
Bên ngoài,thư ký Du đang đợi. Bây giờ ông đã là quản lý cấp cao của tập đoàn,nhưng ông vẫn lựa chọn ở bên cạnh đại tiểu thư.
Ông nhìn nàng trưởng thành,nhìn nàng lèo lái cả tập đoàn...nhìn nàng càng lúc cười càng nhiều. Nhưng nếu có thể,ông chỉ mong nàng đừng cười ngọt ngào đến thê lương như thế nữa.
Việc ông làm năm xưa,khiến ông hối hận thật sâu,nhưng nàng chưa từng hận ông,cũng không trách ông.
Nàng nói,Lâm gia nợ,nàng sẽ trả...
Nhưng ai...sẽ trả nợ cho nàng đây.
"Thư ký Du...chú lại thất thần rồi"
Nàng đứng cách ông hai bước chân,cười nhàn nhạt.
Trên thân,vẫn luôn là váy áo màu trắng kính bưng. Ông âm thầm thở dài tiếc nuối.
"Đi thôi chú Du,hôm nay chúng ta hãy kết thúc sớm một chút đi,mưa dầm thế này,chân chú có đau hay không."
Ông Du lắc đầu,đi sau nàng một chút,ông từ tốn nói.
"Có tuổi rồi,đau đớn chút chút là bình thường thôi thưa đại tiểu thư."
"Chú nói má Hai,nấu chút đồ bổ đi,cháu thấy chú dạo này gầy đi rồi. Tuổi chú lớn mà cháu cứ luôn phiền chú."
"Việc tôi thôi,đại tiểu thư."
Hai người cứ câu được câu không cho đến cửa phòng họp lớn. Một đám đông cũng đang kéo nhau đi từ cửa vào. Nàng ngẩn đầu,nhìn người đang đi trước.
Trong bộ vest đen được cắt may khéo léo ôm sát dáng người cao lớn. Bước đi vững chãi cùng cái nhìn thâm trầm càng làm người ta muốn chìm đắm trong đó.
Nàng nhìn,mỉm cười,đợi hắn đến gần hơn.Nàng lên tiếng.
"Chào mừng,Lâm tổng."
Cả sảnh đường yên lặng,người người nhìn chằm chằm về phía hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.Ai cũng không muốn bỏ lở giờ khắc lịch sử này.
Hắn cong môi,không lên tiếng. Cũng không đáp lại bàn tay đưa ra của nàng.
Đại tiểu thư không giận,chỉ rút tay lại. Nụ cười hoàn mỹ vẫn ở trên môi.
Cho dù cố nén lại,nhưng rất nhiều nhân viên ném cho nhau cái nhìn phức tạp. Lời xì xào cũng bắt đầu vang lên.
Linh nhìn hai người đang cười nhưng dấu đao thương kiếm khí. Nàng nuốt nuốt nước miếng. Không biết lần này theo chân hắn về đây là đúng hay sai đây.
Nàng dẫn đầu mọi người đi vào phòng họp lớn. Khi nàng vừa ngồi vào ghế chủ toạ,hắn mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Cuộc họp này là do Lâm Khiêm tôi hay đại tiểu thư làm chủ đây."
Câu nói của hắn tựa như quả bom ném vào không khí đang đè nén trong phòng. Các chủ quản nhìn nhau,họ làm việc cho Lâm thị hơn nữa đời người rồi,nên cũng không giống như nhân viên khác. Họ chỉ nhìn nhau,rồi im lặng đợi quyết định của đại tiểu thư.
Đôi mắt trong veo của nàng nhìn hắn,không có tức giận,không cảm xúc...Chỉ bình lặng như một đầm nước.
"Để cho Lâm tổng đi...mời..."
Mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn đại tiểu thư đứng lên khỏi ghế,vươn tay thoải mái nhường cho hắn. Ngay tức khắc,một nhân viên đêm ghế đến cho nàng. Nàng cười nhàn nhạt nói với tất cả mọi người.
"Mọi người ngồi đi,chúng ta nên bắt đầu sớm chút. Hôm nay mưa dầm."
Các chủ quản ngồi vào ghế của mình,họ đã quen với việc,đại tiểu thư luôn về sớm mỗi khi mưa dầm.
Hắn nhíu mày,nàng nhường cho hắn,đơn giản và nhẹ nhàng như thể không quan tâm gì đến. Hắn không hài lòng,hắn ghét thái độ này của nàng.
Nàng muốn về sớm sao....không có sự đồng ý của hắn,nàng có thể sao....đừng mơ...
... ...... ...... ...... ...... .........
Cả tập đoàn Lâm gia,sáng nay rơi vào tình trạng trì trệ chưa từng có. Vô số nhân viên nơm nớp lo lắng liếc mắt về phía phòng họp lớn.
Đã họp cả buổi sáng,tính hình này hình như vị sếp mới còn có ý họp cả ngày.
Chưa có khinào cuộc họp kéo dài như thế vào ngày mưa đầm,ai cũng biết trong những ngày thời tiết xấu,đại tiểu thư chỉ ở công ty vào buổi sáng. Vậy mà hôm nay,lại kéo dài qua bửa trưa rồi còn không kết thúc.
Trong phòng họp không khí còn dằn co nặng nề hơn thế,các chủ quản nhíu mày lo lắng nhìn đại tiểu thư.
Nhưng nàng vẫn cười,ngồi yên lặng nhìn hắn chủ trì cuộc họp. Nhưng thực ra tâm hồn nàng đã bay qua những bức tường dày lạnh lẽo. Bàn tay đeo găn đặt hờ lên bụng,nếu chú ý sẽ thấy nó đang run run.
Hắn bới móc,cố ý giằng co kéo dài cuộc họp đến tận bây giờ,hắn muốn nhìn thấy nàng bực tức,muốn xé rách nụ cười đáng chết kia của nàng.
Nhưng thật ra hắn chỉ muốn nàng nói với hắn...giống như trước kia..
Chủ quản phòng sales đang công bố doanh thu dự kiến cho quý tới,đột nhiên cánh cửa phòng họp bị người ta mở ra.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa,nhìn Hoàng Phong mang nét mặt giận dữ và lo lắng.
Nàng nhìn thấy Hoàng Phong đi vào,thở nhẹ,bàn tay đặt trên bụng run càng mãnh liệt. Một lớp mổ hôi mỏng lấm tấm trên trán nàng.
Không nói không rằng,Hoàng Phong đi thẳng về phía nàng,anh khom người bế nàng lên định rời đi.
Lâm Khiêm giận tái mặt,hắn nghiến răng,nói gần như gầm lên.
"Đây là phòng họp,người không liên quan có thể tự tiện vào hay sao."
Hoàng Phong trước giờ luôn được giáo dục tốt,anh chưa từng tuỳ tiện nổi giận với bất kì ai,nhưng lần này anh thật sự giận,Anh lạnh lùng nói.
"Tránh ra."
"Để cô ấy xuống,người tránh ra hẳn là anh."
"Tôi nói tránh ra."
"Đặt cô ấy xuống."
Hai người đàn ông không ngừng gầm thét,không quan tâm đến cái nhìn của tất cả chủ quản và nhân viên trong phòng họp.
Nàng nhắm đôi mắt đang mờ dần,gương mặt càng tái nhợt.
"Chú Du."
"Vâng"
Ông Du lên tiếng,đi đến cạnh nàng chờ nàng phân phó.
"Tan họp"
Nàng nói,giọng nói có chút run rẩy khó kìm lại được. Lâm Khiêm căm tức nhìn nàng,nhưng đến khi nhìn gương mặt tái nhợt của nàng,hắn hoảng hốt.
"Cô ấy làm sao..."
Không đợi hắn nói hết câu,Hoàng Phong đã bế nàng vượt qua hắn.
Mà hắn...chỉ có thể trơ mắt nhìn....
"Lâm Khiêm...cậu làm tôi thất vọng rồi."
Ông Du nói,rồi quay lưng lại với hắn,yêu cầu mọi người giải tán.
Phòng họp rất nhanh rơi vào yên lặng,chỉ còn lại hắn và Linh.
Hắn bần thần...nhìn chiếc ghế trống nàng vừa ngồi...
Nàng bị bệnh sao...như thế nào...hắn không biết...hắn không biết gì cả.
Tác giả :
Áo Rách