Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc
Chương 18-1
CHƯƠNG 18:
"Mọi vật vẫn như thế,ngày qua ngày,đêm nối đêm....Nhưng chúng ta đã không còn là chính chúng ta....hận thù....em và anh...chính là hai con đường không nên gặp nhau."
Lâm Gia....
Một thân hình đang dãy dụa trên giường nệm lớn. Cánh tay không ngừng vùng vẫy như cố nắm lấy thứ gì đó. Nhưng có vẻ thứ gì đó quá xa,khiến đôi tay ấy cứ với tới như không cách nào nắm lấy được.
"A"
Giật mình thức giấc,chủ nhân của đôi tay ấy vẫn giữ nó chơi vơi trên không trung. Toàn thân run rẩy như bị sốt,không biết trong giấc mơ kia có gì,lại làm cho đôi mắt của người ấy ướt nhoà.
Ôm lấy mình,người ấy khóc,yên lặng rơi lệ,không âm thanh,chỉ có những hạt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống.
Tích...tắt...tích...tắt....
Đồng hồ quả lắc treo trên tường vẫn đang không ngừng đếm thời gian... Tia sáng cuối chân trời đang nhuộm hồng mảnh trời xa tắp. Ngày mới sắp sang....lại là một ngày nữa...
Có tiếng gõ cửa...gấp gáp và vội vã...người trên giường không muốn để tâm,nhưng tiếng gõ cửa ấy vẫn cứ vang lên...giục dã và phiền toái.
Lau nước mắt,thu lại vẻ bi thương. Người trên giường khoác lên mặt tấm mặt nạ lạnh nhạt.
Nhìn mình trong gương...thêm một ngày....thêm hai mươi tư tiếng dối trá...vẫn mỉm cười.....vẫn lạnh nhạt nhìn mọi thứ.....nhìn chính mình đang chết dần...
Có sao đâu,tim không còn,thì hãy để trí não thay thế...
Không buồn...không đau..không vui...và cả hạnh phúc.
Khoá lại...kiềm chế chúng...lấp đầy khoảng không trống rỗng kia bằng công việc...bằng dối trá...bằng tàn nhẫn...vứt chìa khoá đi...bản thân sẽ là cổ máy.
Có làm sao...khi để bản thân thành một cổ máy....
Mở cánh cửa,bản thân sẽ là một người khác.
Được tôn vinh.
Được sùng bái.
Được ngưỡng mộ.....
Đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi thứ,không phải đó là điều tất cả con người ham muốn sao...thế là đủ rồi.
Ta vẫn là ta....
Kẻ nắm trong tay quyền sinh sát của kẻ khác...ai cần quan tâm.
Trong lòng ngực kia là khoảng không trống rỗng....ai sẽ quan tâm.
Ai?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi chuyện Tố Tâm cùng Tiểu Mẫn đánh nhau cho đến kẻ tàn phế người thương tật ở trước viện của đại tiểu thư.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy mọi thứ. Bọn người làm len lén nhìn nhau,không dám ngay cả thở mạnh.[/color][/b]
(Tố Tâm với Tiểu Mẫn chính là hai cô gái oánh nhau ở chương một á nha mọi người)
[b][color=#0000FF]
Trong khuôn viên quanh nhà lớn,không ai dám đi nhanh,mọi người cẩn thận đến từng chút một,giống như sợ nếu gây ra tiếng động,một hồi bão tố sẽ đổ lên đầu họ.
Đại tiểu thư đang ngồi uống trà,dưới tán cây anh đào cổ thụ. Hình ảnh nên thơ xinh đẹp như thế,lại khiến người ta rét run khi nhìn hai thân hình tả tơi đang quỳ một bên.
Đại tiểu thư,nghiên người,chuyển tư thế trên ghế dài,lập tức có người tiến lên chèn thêm sau lưng nàng cái gối làm từ lông ngỗng mềm mại.
Trong không gian tĩnh lặng,một cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc dài đen bóng đang buông thả tự nhiên trên gối. Đại tiểu thư mĩm cười,ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế,ánh nắng xuyên qua tán cây,giống như thêu hoa lên tóc nàng.
"Thôi,đứng lên đi,đừng làm như oan ức thấu trời thế."
Đại tiểu thư lên tiếng,hai thân hình đang quỳ gối,lập tức run rẫy,muốn đứng lên nhưng không còn hơi sức.
Hơi hơi nghiên đầu,mấy người đang đứng gần hốt hoảng túm hai kẻ ấy mà lôi lên,cố dựng thẳng thân người chúng. Đại tiểu thư lại ngã người lên gối dựa. Đôi mắt nhắm lại,nụ cười lại chưa từng tắt trên môi.
Mấy người đang đứng thấy lưng áo lạnh ngắt,mồ hôi tuôn ra như tắm.
Họ len lén nhìn nhau,rồi lại lắc nhẹ đầu,cố nén tiếng thở dài vào bụng. Ai dám làm đại tiểu thư không vui vì tiếng thở dài chứ.
Dường như đã phơi đủ nắng,đại tiểu thư duỗi thẳng lưng,như một chú mèo lười. Nàng nhẹ giọng nói.
"Thôi,đi đi thôi..đã đến thế thì giữ lại làm gì."
Vừa nghe đại tiểu thư nói thế,hai kẻ đang bị người ta túm lấy giống như không còn hơi sức nữa,ngã vật ra đất. Miệng không thốt ra được lời nào. Mấy người đứng gần ấy,vội vội vàng vàng túm họ lôi lên như cũ,không có lệnh của đại tiểu thư,họ không dám thả người a.
Nhẹ phất tay,đại tiểu thư lại mở miệng vàng.
"Đi đi,đưa cho ông Du,hôm nay nắng rất đẹp đừng làm mất hứng của ta."
Ngay tức khắc,bốn bề nhốn nháo như chạy trốn,mang hai kẻ xui xẻo và ngu ngốc ấy đi,ngay cả để họ phản kháng cũng không có.
Đại tiểu thư lại nhắm mắt,đem một miếng bánh ngọt đến bên môi. Khẽ nếm,vị ngọt mát ấy làm nàng thích thú....
"Không tồi..."
Đại tiểu thư nói khẽ,lại cắn thêm một miếng bánh nữa để nhấm nháp.
"Tiểu thư."
Al đến,anh nghiêng người chào nàng,trong Lâm gia,chỉ anh và ông Du có quyền cắt ngang nhã hứng của nàng mà không hứng chịu cơn thịnh nộ nào.
Không trả lời,đại tiểu thư chỉ nhàn nhạt đưa bánh lên môi. Động tác nàng rất đẹp,giống như một con khổng tước kiêu ngạo mà rực rỡ. Thanh ta nhưng lạnh giá,khiến người ta luôn mơ ước và khao khát. Nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể lại gần.
"Lâm thiếu đã quay về"
Al nói,có trời mới biết,mồ hôi anh đang chảy ròng,lòng anh như con nai nhảy loạn. Ngoài mặt giống như không có chuyện gì,nhưng thật ra anh đang nghĩ có nên bỏ trốn hay không.
Bánh đang đưa đến bên miệng,vì câu nói của Al mà dừng lại.
Al đứng phía sau nên không rỏ biểu tình của đại tiểu thư như thế nào,nhưng anh cảm nhận được.
Không khí như bị bao phủ bởi tầng tầng băng giá,khiến cho người ta khó thở và sợ hãi.
Thời gian tưởng như dừng lại ở đó mãi,Al sắp không thể chịu nổi. Thì đại tiểu thư lại lên tiếng.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn,đặt chiếc bánh ngọt xuống dĩa.
"Vậy sao...cũng tốt....hẳn là nên trở về rồi."
Chỉ buông ra lời nói không nóng không lạnh ấy,đại tiểu thư cho Al lui ra. Đôi mắt chưa từng mở ra...bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là,khi không ai nhìn thấy,bàn tay đặt hờ hững trên thành ghế đang run lên khe khẽ...
Là sợ...
Hay là hận.....
"Bánh ngọt,vốn không nên ăn nhiều a"
Đại tiểu thư nói,chiếc bánh ngọt mới chỉ ăn một miếng nhỏ,nằm chơ chọi trên dĩa....
Phía trên cao,nắng vẫn đang chiếu sáng rực rỡ,lại không cách nàng hâm nóng trái tim đã giá băng của nàng.
"Mọi vật vẫn như thế,ngày qua ngày,đêm nối đêm....Nhưng chúng ta đã không còn là chính chúng ta....hận thù....em và anh...chính là hai con đường không nên gặp nhau."
Lâm Gia....
Một thân hình đang dãy dụa trên giường nệm lớn. Cánh tay không ngừng vùng vẫy như cố nắm lấy thứ gì đó. Nhưng có vẻ thứ gì đó quá xa,khiến đôi tay ấy cứ với tới như không cách nào nắm lấy được.
"A"
Giật mình thức giấc,chủ nhân của đôi tay ấy vẫn giữ nó chơi vơi trên không trung. Toàn thân run rẩy như bị sốt,không biết trong giấc mơ kia có gì,lại làm cho đôi mắt của người ấy ướt nhoà.
Ôm lấy mình,người ấy khóc,yên lặng rơi lệ,không âm thanh,chỉ có những hạt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống.
Tích...tắt...tích...tắt....
Đồng hồ quả lắc treo trên tường vẫn đang không ngừng đếm thời gian... Tia sáng cuối chân trời đang nhuộm hồng mảnh trời xa tắp. Ngày mới sắp sang....lại là một ngày nữa...
Có tiếng gõ cửa...gấp gáp và vội vã...người trên giường không muốn để tâm,nhưng tiếng gõ cửa ấy vẫn cứ vang lên...giục dã và phiền toái.
Lau nước mắt,thu lại vẻ bi thương. Người trên giường khoác lên mặt tấm mặt nạ lạnh nhạt.
Nhìn mình trong gương...thêm một ngày....thêm hai mươi tư tiếng dối trá...vẫn mỉm cười.....vẫn lạnh nhạt nhìn mọi thứ.....nhìn chính mình đang chết dần...
Có sao đâu,tim không còn,thì hãy để trí não thay thế...
Không buồn...không đau..không vui...và cả hạnh phúc.
Khoá lại...kiềm chế chúng...lấp đầy khoảng không trống rỗng kia bằng công việc...bằng dối trá...bằng tàn nhẫn...vứt chìa khoá đi...bản thân sẽ là cổ máy.
Có làm sao...khi để bản thân thành một cổ máy....
Mở cánh cửa,bản thân sẽ là một người khác.
Được tôn vinh.
Được sùng bái.
Được ngưỡng mộ.....
Đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi thứ,không phải đó là điều tất cả con người ham muốn sao...thế là đủ rồi.
Ta vẫn là ta....
Kẻ nắm trong tay quyền sinh sát của kẻ khác...ai cần quan tâm.
Trong lòng ngực kia là khoảng không trống rỗng....ai sẽ quan tâm.
Ai?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi chuyện Tố Tâm cùng Tiểu Mẫn đánh nhau cho đến kẻ tàn phế người thương tật ở trước viện của đại tiểu thư.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy mọi thứ. Bọn người làm len lén nhìn nhau,không dám ngay cả thở mạnh.[/color][/b]
(Tố Tâm với Tiểu Mẫn chính là hai cô gái oánh nhau ở chương một á nha mọi người)
[b][color=#0000FF]
Trong khuôn viên quanh nhà lớn,không ai dám đi nhanh,mọi người cẩn thận đến từng chút một,giống như sợ nếu gây ra tiếng động,một hồi bão tố sẽ đổ lên đầu họ.
Đại tiểu thư đang ngồi uống trà,dưới tán cây anh đào cổ thụ. Hình ảnh nên thơ xinh đẹp như thế,lại khiến người ta rét run khi nhìn hai thân hình tả tơi đang quỳ một bên.
Đại tiểu thư,nghiên người,chuyển tư thế trên ghế dài,lập tức có người tiến lên chèn thêm sau lưng nàng cái gối làm từ lông ngỗng mềm mại.
Trong không gian tĩnh lặng,một cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc dài đen bóng đang buông thả tự nhiên trên gối. Đại tiểu thư mĩm cười,ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế,ánh nắng xuyên qua tán cây,giống như thêu hoa lên tóc nàng.
"Thôi,đứng lên đi,đừng làm như oan ức thấu trời thế."
Đại tiểu thư lên tiếng,hai thân hình đang quỳ gối,lập tức run rẫy,muốn đứng lên nhưng không còn hơi sức.
Hơi hơi nghiên đầu,mấy người đang đứng gần hốt hoảng túm hai kẻ ấy mà lôi lên,cố dựng thẳng thân người chúng. Đại tiểu thư lại ngã người lên gối dựa. Đôi mắt nhắm lại,nụ cười lại chưa từng tắt trên môi.
Mấy người đang đứng thấy lưng áo lạnh ngắt,mồ hôi tuôn ra như tắm.
Họ len lén nhìn nhau,rồi lại lắc nhẹ đầu,cố nén tiếng thở dài vào bụng. Ai dám làm đại tiểu thư không vui vì tiếng thở dài chứ.
Dường như đã phơi đủ nắng,đại tiểu thư duỗi thẳng lưng,như một chú mèo lười. Nàng nhẹ giọng nói.
"Thôi,đi đi thôi..đã đến thế thì giữ lại làm gì."
Vừa nghe đại tiểu thư nói thế,hai kẻ đang bị người ta túm lấy giống như không còn hơi sức nữa,ngã vật ra đất. Miệng không thốt ra được lời nào. Mấy người đứng gần ấy,vội vội vàng vàng túm họ lôi lên như cũ,không có lệnh của đại tiểu thư,họ không dám thả người a.
Nhẹ phất tay,đại tiểu thư lại mở miệng vàng.
"Đi đi,đưa cho ông Du,hôm nay nắng rất đẹp đừng làm mất hứng của ta."
Ngay tức khắc,bốn bề nhốn nháo như chạy trốn,mang hai kẻ xui xẻo và ngu ngốc ấy đi,ngay cả để họ phản kháng cũng không có.
Đại tiểu thư lại nhắm mắt,đem một miếng bánh ngọt đến bên môi. Khẽ nếm,vị ngọt mát ấy làm nàng thích thú....
"Không tồi..."
Đại tiểu thư nói khẽ,lại cắn thêm một miếng bánh nữa để nhấm nháp.
"Tiểu thư."
Al đến,anh nghiêng người chào nàng,trong Lâm gia,chỉ anh và ông Du có quyền cắt ngang nhã hứng của nàng mà không hứng chịu cơn thịnh nộ nào.
Không trả lời,đại tiểu thư chỉ nhàn nhạt đưa bánh lên môi. Động tác nàng rất đẹp,giống như một con khổng tước kiêu ngạo mà rực rỡ. Thanh ta nhưng lạnh giá,khiến người ta luôn mơ ước và khao khát. Nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể lại gần.
"Lâm thiếu đã quay về"
Al nói,có trời mới biết,mồ hôi anh đang chảy ròng,lòng anh như con nai nhảy loạn. Ngoài mặt giống như không có chuyện gì,nhưng thật ra anh đang nghĩ có nên bỏ trốn hay không.
Bánh đang đưa đến bên miệng,vì câu nói của Al mà dừng lại.
Al đứng phía sau nên không rỏ biểu tình của đại tiểu thư như thế nào,nhưng anh cảm nhận được.
Không khí như bị bao phủ bởi tầng tầng băng giá,khiến cho người ta khó thở và sợ hãi.
Thời gian tưởng như dừng lại ở đó mãi,Al sắp không thể chịu nổi. Thì đại tiểu thư lại lên tiếng.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn,đặt chiếc bánh ngọt xuống dĩa.
"Vậy sao...cũng tốt....hẳn là nên trở về rồi."
Chỉ buông ra lời nói không nóng không lạnh ấy,đại tiểu thư cho Al lui ra. Đôi mắt chưa từng mở ra...bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là,khi không ai nhìn thấy,bàn tay đặt hờ hững trên thành ghế đang run lên khe khẽ...
Là sợ...
Hay là hận.....
"Bánh ngọt,vốn không nên ăn nhiều a"
Đại tiểu thư nói,chiếc bánh ngọt mới chỉ ăn một miếng nhỏ,nằm chơ chọi trên dĩa....
Phía trên cao,nắng vẫn đang chiếu sáng rực rỡ,lại không cách nàng hâm nóng trái tim đã giá băng của nàng.
Tác giả :
Áo Rách