Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
Chương 57: Thật bất ngờ (sad)
_ Em dùng 10 giây để xóa số liên lạc của anh, dùng 10 phút xóa bỏ tất cả tin nhắn, dùng 10 tiếng ném tất cả quà anh tặng, dùng 10 ngày để bỏ thói quen gõ tên anh mỗi lần lên Facebook. 10 tháng sau, khi em nghĩ mình đã buông xuống được tất cả, lại bị một câu hỏi thăm 10 chữ của anh thức tỉnh, cuối cùng mới phát hiện, hóa ra thời gian không phải thứ thuốc chữa lành được tất cả_
_________________
8:00 AM tại một căn chung cư nhỏ tầng 11, tòa nhà 27, tại thành phố S.
Hai hàng lông mi cong dài của một cô gái chợt run run nhẹ, cả thiên hạ trên giường đang nằm bất động đột nhiên từ từ giương mi ... mở mắt ra. Cô gái nằm im đó, đôi hắc đồng mang một nỗi buồn u ám, sâu thăm thẳm không mang lên một tia cảm xúc. Cô gái từ từ khó khăn gượng người ngồi dậy. Ánh mắt có chút không quen nhìn những thứ xung quanh, sau đó bắt đầu kinh ngạc, hoảng loạn. Nơi này là đâu ? Cứ tưởng ngày hôm qua cô đã chết rồi.
Lâm Á Kỳ nhắm mắt lại, cô nắm tay xiếc chặt grap giường màu trắng, sau đó thì lại nheo mi, một lần nữa mở mắt ra. Từng sự kiện trong đầu đang từ từ được sắp xếp lại. Đôi môi nhợt nhạt khẽ cắn chặt nhìn dáo dác xung quanh, mong sẽ có gì đó quen thuộc. Mong là cha cô đã đi tìm cô và cứu cô về nhà.
Lúc này, chợt có tiếng động vang lên. Lâm Á Kỳ theo bản năng có chút hoảng sợ lùi về phía sau. Cũng có một chút mong chờ ... là cha cô bước vào.
"Cạch" Cánh cửa phòng bật mở. Từ ngoài kia, một chàng trai cao ráo bước vào. Anh ta mặc quần jean cùng áo thun đen, mái tóc còn ướt sũng, chắc là vừa mới tắm, từng làn hương nước hoa mị hoặc bay thoang thoảng, trông anh ta quyến rũ đến kì lạ. Khuôn mặt yêu nghiệt, từng đường nét sắc xảo đến yêu mị khiến người ta không thể dời mắt. Tuyệt đối là không thua kém gì Dương Kì Nam. Mà anh ta cùng Dương Kì Nam, đích thị là cùng một gương mặt.
Lâm Á Kỳ nắm chặt grap giường, cô cắn chặt làn môi của mình đến đỏ tét, nhìn anh ta như nhìn thấy kẻ thù. Ánh mắt toát lên đầy vẻ chán ghét, là chán ghét đến cực điểm. Giờ phút này, tên sát nhân đó còn dám đứng trước mặt cô. Chỉ thấy, cô nông nỗi cầm bình hoa trên cái tủ cạnh giường, ném nhanh về phía anh ta cười lạnh hét lên: "Dương Kì Nam, tôi phải giết chết anh". Cô phải giết chết anh ta. Căn bản hiện giờ, tim cô đã tét ra thành hàng hà sa vụn vỡ. Đau đớn nhưng vẫn cố chịu.
Ánh mắt anh ta nhìn cô thoáng qua kinh diễm, lách người tránh né hướng bình hoa đang lao tới phía mình.
"Choang" Bình hoa lao vào cánh cửa phòng, vỡ nát, chỉ còn những mảnh vụn vỡ. Trông thật nát lòng.
Chỉ thấy trước mắt, anh ta đi nhanh về phía cô. Ánh mắt nhìn cô vừa chán ghét, vừa vô cùng căm phẫn. Khóe môi lại khẽ cong lên cười lạnh.
Lâm Á Kỳ đột nhiên sợ hãi, cô có cảm giác Dương Kì Nam rất lạ. Một cảm giác lạ lẫm, cô lùi thân mình lại. Nhanh chóng bước xuống giường, oán hận nhếch môi cười: "Dương Kì Nam, anh không sợ tôi giết anh sao, tránh xa tôi ra". Thật ra, cô có bản lĩnh giết anh sao ? Rất có là đằng khác. Chỉ là, giết anh như tàn sát bản thân cô. Cô rất sợ, rất sợ mất anh nhưng mà, cô cũng vô cùng căm hận anh. Tại sao ? Là do anh giết chết người mẹ của cô, là anh ép cô.
Anh ta nghe Lâm Á Kỳ nói, chẳng những không có một chút biểu cảm. Thậm chí còn bắt lấy cánh tay cô, ném mạnh lên giường, đôi môi khẽ cười lạnh, nắm lấy hai cổ tay cô kiềm lại, nằm đè lên cả cơ thể nhỏ bé, đôi môi ấy gần với đôi môi cô chỉ còn vài cm, anh ta mở miệng lạnh lùng nói: "Elis, cô nói ai là Dương Kì Nam, tại sao cô chưa chết ? Hả ?" Anh ta hét lên, ánh mắt toát lên đầy vẻ căm hận. Anh ta nằm lên trên cơ thể cô, nắm chặt tay cô. Tư thế vô cùng thân thiết, ám muội.
Lâm Á Kỳ đang vùng vẫy bỗng dưng cứng người, cô sững sờ nhìn con người đang xuất hiện trong đôi con ngươi mình, môi khẽ mấp máy: "Elis ..." Chả phải là tên của cô gái giống cô sao ? Chả phải là tên của cô gái bị anh bắn chết sao ? Ánh mắt cô đột nhiên sắc lạnh, khẽ câu môi lạnh lùng hỏi: "Anh không phải Dương Kì Nam ?" Dương Kì Nam còn có một người anh song sinh kia mà.
"Cô nghĩ tôi là ai ? Elis, cô đừng giả vờ nữa. Là cô khi xưa hãm hại tôi ra nông nỗi này, đến nhìn mặt em trai tôi còn không dám. Cho dù khi xưa Kì Nam bắn cô không chết thì hôm nay tôi cũng phải cho cô chết". Ánh mắt anh ta có chút đùa cợt thản nhiên, sau lại căm phẫn chán ghét. Cuối cùng là tàn nhẫn đến cực điểm. Lâm Á Kỳ chỉ thấy, trên tay anh ta là một thứ bén nhọn ... dao ư ?
Haha, Lâm Á Kỳ cười châm chọc, ánh mắt nhẹ nhàng mà căm thù. Dương Kì Nam giết mẹ cô bằng súng, anh trai anh ta lại muốn giết cô bằng dao. Cả đời này, cô hận nhất chính là nhà họ Dương. Chính họ hại cô ra nông nỗi này.
Nháy mắt, ánh nhìn của Lâm Á Kỳ bỗng trở nên hờ hững. Cô oán hận cười. Không được ! Cô không được chết bây giờ. Cô còn phải trả thù cho mẹ, giết chết Dương Kì Nam. Bỗng chốc, cô mở miệng nhàn nhạt nói: "Tôi không phải cô ta, anh nhìn kĩ đi". Hơn nữa, người cô muốn giết cũng không phải anh ta.
Dương Kì Minh nheo mắt nhìn cô, cảm thấy có cảm gì đó không đúng. Nằm lăn qua không đè lên cô nữa. Anh khẽ kéo vai áo cô xuống. Nhẹ thở hắt ra, không có nốt ruồi son trên bã vai. Thế nào lại giống Elis đến như vậy ? Cô gái này là ai ? Hơn nữa chuyện khi nãy ... Ánh mắt anh bỗng chốc sắc lạnh, nắm chặt tay cô khẽ hỏi: "Em muốn giết em trai tôi ?"
Lâm Á Kỳ nhìn khuôn mặt nam thần của Dương Kì Minh mà cảm thấy nhẹ người. Ít ra anh ta cũng không còn vẻ mặt dọa quỷ lạnh lùng như khi nãy. Cô bỗng chốc cười lạnh, nhạt nhòa cất tiếng: "Ừ, liên quan gì đến anh sao ? Xin lỗi, khi nãy chỉ là nhận lầm người. Cảm ơn cho tôi qua đêm ở đây, tạm biệt" Nói xong, cô lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi tay mình. Bình tĩnh ngồi dậy.
Khuôn mặt anh ta nghe cô nói, không biết là loại cảm xúc gì khi người khác định giết em trai mình. Chỉ thấy, anh mỉm cười, nụ cười tỏa nắng như mặt trời. Khuôn mặt ấy, cực kì hài hòa. Anh đứng lên kéo tay cô khẽ nheo mắt cười nói: "Em không cần cảm ơn, ở lại đây đi, anh sẽ đi làm buổi sáng cho em". Nói xong liền đi ra ngoài khiến cô không kịp phản ứng. Anh bắt đầu thích nhóc con mới lớn này rồi. Nhìn sơ qua, chắc chỉ mười tám, mười chín tuổi. Rất có cá tính. Nhưng tại sao, cô lại muốn giết Kì Nam ?
Lâm Á Kỳ ngồi phịch xuống giường cũng không có đề phòng gì, cô cảm thấy chuyện vừa xảy ra thật ngớ ngẩn. Tim bất chợt nhói đau như bị đứt mạch máu. Cô ôm tim mình, hai cánh tay uốn lại vào nhau. Một lần nữa nước mắt thi nhau rơi xuống.
Chỉ chốc lát, chừng một tiếng sau, Dương Kì Minh đã làm xong buổi sáng và kêu cô ra. Suốt cả buổi, Lâm Á Kỳ chỉ nhìn chứ không hề ăn. Thật ra là cô không muốn ăn. Ăn có ích gì chứ ?
Cả ngày hôm đó, cô nhìn Dương Kì Minh, cảm thấy Kì Minh rất khác Kì Nam, rõ ràng là anh em, sao lại khác biệt đến như vậy.
Dương Kì Minh lúc nào cũng vui vẻ, cười tươi như mặt trời. Anh tốt bụng, anh hòa đồng. Lại nghĩ đến Kì Nam, tim cô lại một mảnh hỗn độn. Vừa chán ghét, vừa hận, vừa yêu. Anh yêu nghiệt, anh là kẻ sát nhân.
Tính cách lúc nào cũng băng lãnh.
Dương Kì Minh cầm dĩa trái cây để xuống bàn trước mặt cô, cười nhẹ cất tiếng: "Em ăn trái cây đi" Sau đó cũng liền ngồi cạnh cô, nhìn cô chằm chằm.
Lâm Á Kỳ có cảm giác không tự nhiên, ánh mắt cô vô hồn nhìn đi xuong quanh. Nâng môi hỏi: "Anh sống ở đây sao ?" Nhà Dương Kì Minh rất giàu, tại sao lại ở một căn chung cư bé nhỏ này. Hơn nữa tại sao anh ấy còn xuất hiện ở thành phố S ? Chả phải qua nước ngoài từ lâu rồi sao ?
Mặt Dương Kì Minh có chút cứng đờ, đáy mắt lóe lên một tia sáng. Bắt đắc dĩ gãi đầu mình cười cười: "Anh mới về nước ba ngày trước, không muốn về nhà nên ở đây". Đột nhiên anh ta lại hỏi: "Em là ai ?" Ánh mắt anh thoáng qua quỷ dị. Nâng môi cười nhẹ khiến lòng cô cảm thấy bây giờ thật ấm áp.
Lâm Á Kỳ bị cử chỉ gãi đầu ngốc nghếch của Dương Kì Minh suýt nữa phải bật cười. Quả thật từ đầu đến bây giờ, cô thật không thể nào tin anh lại là người phản bội Kì Nam. Anh ấm áp, tốt bụng như vậy. Thế nào là kẻ xấu. Cô lắc đầu, cười gượng gạo trả lời: "Em là Lâm Á Kỳ, con gái của ... Lâm ..." Cô cắn môi, có cảm giác không hề muốn nói ra.
Bất ngờ, Dương Kì Minh giơ tay, không hiểu sao lại xoa hẹ mặt cô, cười ấm áp cất giọng: "Em đừng cười gượng, xấu chết đi được ... Ừm, anh biết cha em là ai rồi, em có chuyện gì sao ? Anh sẽ là thùng rác của em". Ánh mắt anh ôn nhu, tràn đầy những tia sáng ấm áp như mặt trời.
Hai con ngươi của Lâm Á Kỳ kinh diễm, nhìn khuôn mặt của Dương Kì Minh lại thoáng qua xuất hiện khuôn mặt của Dương Kì Nam. Cô bật cười ngờ nghệch, đó là anh trai anh ta, không phải anh ta, chỉ là giống nhau về gương mặt. Lâm Á Kỳ, mày điên thật rồi, anh ta là kẻ mày muốn giết. Rồi cô chợt khóc, nước mắt như chạy đua thi nhau đổ xuống. Cũng chỉ là biết khóc, cô thật vô dụng.
Dương Kì Minh đột nhiên xoay người, anh mỉm cười nhẹ ôm cô vào vòng tay của mình. Khẽ an ủi nói: "Đừng cười gượng nữa, sau này em có anh. Chỉ việc ôm anh mà khóc". Anh không biết cảm giác đối với cô nhóc này là gì, chỉ biết, muốn cô là của riêng anh.
Lâm Á Kỳ nấc lên từng tiếng bi thương. Cô tin tưởng, tin tưởng người chưa quen biết quá 24h đồng hồ này.
Còn ở thành phố K, mọi thứ không ngừng hỗn loạn. Kì Nam mới về nước vào hai tiếng trước. Vừa về tới muốn ôm cô vào lòng thì đã không nhìn thấy bóng dáng cô. Anh kêu người lục kiếm khắp khu biệt thự nhưng cũng chẳng thấy. Đồ đạc xung quanh anh lăn lốc, đổ vỡ. Đứng đằng phía cầu thang còn có cả vô số người làm đang sợ hãi.
Kì Nam ngồi ở giữa, mọi thứ ở nhà chính đều bị anh đập nát. Thậm chí trên tay anh, máu còn chảy lênh láng. Ai cũng nhìn thấy anh bình thản, nhưng hai bàn tay nắm chặt đã tức giận đến nỗi run lên. Mồ hôi chảy như tắm, bộ tây trang bùi nhùi nhăn nheo.
Anh nhắm hờ mắt lại, khẽ cười lạnh nâng môi mỏng: "Tôi hỏi cô ấy ở đâu ?" Hàn Nhi của anh giờ ở nơi nào rồi ? Một bọn vô dụng, chết tiệt.
Lũ người hầu khúm núm nhìn nhau, hai bàn tay vô cùng run rẩy. Một người khẽ khai ra: "Là ... là cậu Bách Minh cùng cậu Nguyên Lâm ... bọn họ ..." Giọng nói cô gái ấy run rẩy, ánh mắt hoảng loạn.
Anh chợt đập bàn tức giận quát lên: "Bọn họ thế nào ?" Ánh mắt anh hung ác, dữ dằn. Nó đỏ ngầu, đáng sợ.
"Dạ ... dạ, bọn họ đưa cô chủ đi rồi ạ". Câu nói nói ra, toàn là lắp ba lắp bắp.
Câu nói vừa dứt, nháy mắt chỉ thấy bóng của Kì Nam lạnh lùng đi ra cửa. Bọn người hầu nhìn anh như nhìn thấy quỷ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong nhà.
(Còn tiếp) ___Nhọ
_________________
8:00 AM tại một căn chung cư nhỏ tầng 11, tòa nhà 27, tại thành phố S.
Hai hàng lông mi cong dài của một cô gái chợt run run nhẹ, cả thiên hạ trên giường đang nằm bất động đột nhiên từ từ giương mi ... mở mắt ra. Cô gái nằm im đó, đôi hắc đồng mang một nỗi buồn u ám, sâu thăm thẳm không mang lên một tia cảm xúc. Cô gái từ từ khó khăn gượng người ngồi dậy. Ánh mắt có chút không quen nhìn những thứ xung quanh, sau đó bắt đầu kinh ngạc, hoảng loạn. Nơi này là đâu ? Cứ tưởng ngày hôm qua cô đã chết rồi.
Lâm Á Kỳ nhắm mắt lại, cô nắm tay xiếc chặt grap giường màu trắng, sau đó thì lại nheo mi, một lần nữa mở mắt ra. Từng sự kiện trong đầu đang từ từ được sắp xếp lại. Đôi môi nhợt nhạt khẽ cắn chặt nhìn dáo dác xung quanh, mong sẽ có gì đó quen thuộc. Mong là cha cô đã đi tìm cô và cứu cô về nhà.
Lúc này, chợt có tiếng động vang lên. Lâm Á Kỳ theo bản năng có chút hoảng sợ lùi về phía sau. Cũng có một chút mong chờ ... là cha cô bước vào.
"Cạch" Cánh cửa phòng bật mở. Từ ngoài kia, một chàng trai cao ráo bước vào. Anh ta mặc quần jean cùng áo thun đen, mái tóc còn ướt sũng, chắc là vừa mới tắm, từng làn hương nước hoa mị hoặc bay thoang thoảng, trông anh ta quyến rũ đến kì lạ. Khuôn mặt yêu nghiệt, từng đường nét sắc xảo đến yêu mị khiến người ta không thể dời mắt. Tuyệt đối là không thua kém gì Dương Kì Nam. Mà anh ta cùng Dương Kì Nam, đích thị là cùng một gương mặt.
Lâm Á Kỳ nắm chặt grap giường, cô cắn chặt làn môi của mình đến đỏ tét, nhìn anh ta như nhìn thấy kẻ thù. Ánh mắt toát lên đầy vẻ chán ghét, là chán ghét đến cực điểm. Giờ phút này, tên sát nhân đó còn dám đứng trước mặt cô. Chỉ thấy, cô nông nỗi cầm bình hoa trên cái tủ cạnh giường, ném nhanh về phía anh ta cười lạnh hét lên: "Dương Kì Nam, tôi phải giết chết anh". Cô phải giết chết anh ta. Căn bản hiện giờ, tim cô đã tét ra thành hàng hà sa vụn vỡ. Đau đớn nhưng vẫn cố chịu.
Ánh mắt anh ta nhìn cô thoáng qua kinh diễm, lách người tránh né hướng bình hoa đang lao tới phía mình.
"Choang" Bình hoa lao vào cánh cửa phòng, vỡ nát, chỉ còn những mảnh vụn vỡ. Trông thật nát lòng.
Chỉ thấy trước mắt, anh ta đi nhanh về phía cô. Ánh mắt nhìn cô vừa chán ghét, vừa vô cùng căm phẫn. Khóe môi lại khẽ cong lên cười lạnh.
Lâm Á Kỳ đột nhiên sợ hãi, cô có cảm giác Dương Kì Nam rất lạ. Một cảm giác lạ lẫm, cô lùi thân mình lại. Nhanh chóng bước xuống giường, oán hận nhếch môi cười: "Dương Kì Nam, anh không sợ tôi giết anh sao, tránh xa tôi ra". Thật ra, cô có bản lĩnh giết anh sao ? Rất có là đằng khác. Chỉ là, giết anh như tàn sát bản thân cô. Cô rất sợ, rất sợ mất anh nhưng mà, cô cũng vô cùng căm hận anh. Tại sao ? Là do anh giết chết người mẹ của cô, là anh ép cô.
Anh ta nghe Lâm Á Kỳ nói, chẳng những không có một chút biểu cảm. Thậm chí còn bắt lấy cánh tay cô, ném mạnh lên giường, đôi môi khẽ cười lạnh, nắm lấy hai cổ tay cô kiềm lại, nằm đè lên cả cơ thể nhỏ bé, đôi môi ấy gần với đôi môi cô chỉ còn vài cm, anh ta mở miệng lạnh lùng nói: "Elis, cô nói ai là Dương Kì Nam, tại sao cô chưa chết ? Hả ?" Anh ta hét lên, ánh mắt toát lên đầy vẻ căm hận. Anh ta nằm lên trên cơ thể cô, nắm chặt tay cô. Tư thế vô cùng thân thiết, ám muội.
Lâm Á Kỳ đang vùng vẫy bỗng dưng cứng người, cô sững sờ nhìn con người đang xuất hiện trong đôi con ngươi mình, môi khẽ mấp máy: "Elis ..." Chả phải là tên của cô gái giống cô sao ? Chả phải là tên của cô gái bị anh bắn chết sao ? Ánh mắt cô đột nhiên sắc lạnh, khẽ câu môi lạnh lùng hỏi: "Anh không phải Dương Kì Nam ?" Dương Kì Nam còn có một người anh song sinh kia mà.
"Cô nghĩ tôi là ai ? Elis, cô đừng giả vờ nữa. Là cô khi xưa hãm hại tôi ra nông nỗi này, đến nhìn mặt em trai tôi còn không dám. Cho dù khi xưa Kì Nam bắn cô không chết thì hôm nay tôi cũng phải cho cô chết". Ánh mắt anh ta có chút đùa cợt thản nhiên, sau lại căm phẫn chán ghét. Cuối cùng là tàn nhẫn đến cực điểm. Lâm Á Kỳ chỉ thấy, trên tay anh ta là một thứ bén nhọn ... dao ư ?
Haha, Lâm Á Kỳ cười châm chọc, ánh mắt nhẹ nhàng mà căm thù. Dương Kì Nam giết mẹ cô bằng súng, anh trai anh ta lại muốn giết cô bằng dao. Cả đời này, cô hận nhất chính là nhà họ Dương. Chính họ hại cô ra nông nỗi này.
Nháy mắt, ánh nhìn của Lâm Á Kỳ bỗng trở nên hờ hững. Cô oán hận cười. Không được ! Cô không được chết bây giờ. Cô còn phải trả thù cho mẹ, giết chết Dương Kì Nam. Bỗng chốc, cô mở miệng nhàn nhạt nói: "Tôi không phải cô ta, anh nhìn kĩ đi". Hơn nữa, người cô muốn giết cũng không phải anh ta.
Dương Kì Minh nheo mắt nhìn cô, cảm thấy có cảm gì đó không đúng. Nằm lăn qua không đè lên cô nữa. Anh khẽ kéo vai áo cô xuống. Nhẹ thở hắt ra, không có nốt ruồi son trên bã vai. Thế nào lại giống Elis đến như vậy ? Cô gái này là ai ? Hơn nữa chuyện khi nãy ... Ánh mắt anh bỗng chốc sắc lạnh, nắm chặt tay cô khẽ hỏi: "Em muốn giết em trai tôi ?"
Lâm Á Kỳ nhìn khuôn mặt nam thần của Dương Kì Minh mà cảm thấy nhẹ người. Ít ra anh ta cũng không còn vẻ mặt dọa quỷ lạnh lùng như khi nãy. Cô bỗng chốc cười lạnh, nhạt nhòa cất tiếng: "Ừ, liên quan gì đến anh sao ? Xin lỗi, khi nãy chỉ là nhận lầm người. Cảm ơn cho tôi qua đêm ở đây, tạm biệt" Nói xong, cô lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi tay mình. Bình tĩnh ngồi dậy.
Khuôn mặt anh ta nghe cô nói, không biết là loại cảm xúc gì khi người khác định giết em trai mình. Chỉ thấy, anh mỉm cười, nụ cười tỏa nắng như mặt trời. Khuôn mặt ấy, cực kì hài hòa. Anh đứng lên kéo tay cô khẽ nheo mắt cười nói: "Em không cần cảm ơn, ở lại đây đi, anh sẽ đi làm buổi sáng cho em". Nói xong liền đi ra ngoài khiến cô không kịp phản ứng. Anh bắt đầu thích nhóc con mới lớn này rồi. Nhìn sơ qua, chắc chỉ mười tám, mười chín tuổi. Rất có cá tính. Nhưng tại sao, cô lại muốn giết Kì Nam ?
Lâm Á Kỳ ngồi phịch xuống giường cũng không có đề phòng gì, cô cảm thấy chuyện vừa xảy ra thật ngớ ngẩn. Tim bất chợt nhói đau như bị đứt mạch máu. Cô ôm tim mình, hai cánh tay uốn lại vào nhau. Một lần nữa nước mắt thi nhau rơi xuống.
Chỉ chốc lát, chừng một tiếng sau, Dương Kì Minh đã làm xong buổi sáng và kêu cô ra. Suốt cả buổi, Lâm Á Kỳ chỉ nhìn chứ không hề ăn. Thật ra là cô không muốn ăn. Ăn có ích gì chứ ?
Cả ngày hôm đó, cô nhìn Dương Kì Minh, cảm thấy Kì Minh rất khác Kì Nam, rõ ràng là anh em, sao lại khác biệt đến như vậy.
Dương Kì Minh lúc nào cũng vui vẻ, cười tươi như mặt trời. Anh tốt bụng, anh hòa đồng. Lại nghĩ đến Kì Nam, tim cô lại một mảnh hỗn độn. Vừa chán ghét, vừa hận, vừa yêu. Anh yêu nghiệt, anh là kẻ sát nhân.
Tính cách lúc nào cũng băng lãnh.
Dương Kì Minh cầm dĩa trái cây để xuống bàn trước mặt cô, cười nhẹ cất tiếng: "Em ăn trái cây đi" Sau đó cũng liền ngồi cạnh cô, nhìn cô chằm chằm.
Lâm Á Kỳ có cảm giác không tự nhiên, ánh mắt cô vô hồn nhìn đi xuong quanh. Nâng môi hỏi: "Anh sống ở đây sao ?" Nhà Dương Kì Minh rất giàu, tại sao lại ở một căn chung cư bé nhỏ này. Hơn nữa tại sao anh ấy còn xuất hiện ở thành phố S ? Chả phải qua nước ngoài từ lâu rồi sao ?
Mặt Dương Kì Minh có chút cứng đờ, đáy mắt lóe lên một tia sáng. Bắt đắc dĩ gãi đầu mình cười cười: "Anh mới về nước ba ngày trước, không muốn về nhà nên ở đây". Đột nhiên anh ta lại hỏi: "Em là ai ?" Ánh mắt anh thoáng qua quỷ dị. Nâng môi cười nhẹ khiến lòng cô cảm thấy bây giờ thật ấm áp.
Lâm Á Kỳ bị cử chỉ gãi đầu ngốc nghếch của Dương Kì Minh suýt nữa phải bật cười. Quả thật từ đầu đến bây giờ, cô thật không thể nào tin anh lại là người phản bội Kì Nam. Anh ấm áp, tốt bụng như vậy. Thế nào là kẻ xấu. Cô lắc đầu, cười gượng gạo trả lời: "Em là Lâm Á Kỳ, con gái của ... Lâm ..." Cô cắn môi, có cảm giác không hề muốn nói ra.
Bất ngờ, Dương Kì Minh giơ tay, không hiểu sao lại xoa hẹ mặt cô, cười ấm áp cất giọng: "Em đừng cười gượng, xấu chết đi được ... Ừm, anh biết cha em là ai rồi, em có chuyện gì sao ? Anh sẽ là thùng rác của em". Ánh mắt anh ôn nhu, tràn đầy những tia sáng ấm áp như mặt trời.
Hai con ngươi của Lâm Á Kỳ kinh diễm, nhìn khuôn mặt của Dương Kì Minh lại thoáng qua xuất hiện khuôn mặt của Dương Kì Nam. Cô bật cười ngờ nghệch, đó là anh trai anh ta, không phải anh ta, chỉ là giống nhau về gương mặt. Lâm Á Kỳ, mày điên thật rồi, anh ta là kẻ mày muốn giết. Rồi cô chợt khóc, nước mắt như chạy đua thi nhau đổ xuống. Cũng chỉ là biết khóc, cô thật vô dụng.
Dương Kì Minh đột nhiên xoay người, anh mỉm cười nhẹ ôm cô vào vòng tay của mình. Khẽ an ủi nói: "Đừng cười gượng nữa, sau này em có anh. Chỉ việc ôm anh mà khóc". Anh không biết cảm giác đối với cô nhóc này là gì, chỉ biết, muốn cô là của riêng anh.
Lâm Á Kỳ nấc lên từng tiếng bi thương. Cô tin tưởng, tin tưởng người chưa quen biết quá 24h đồng hồ này.
Còn ở thành phố K, mọi thứ không ngừng hỗn loạn. Kì Nam mới về nước vào hai tiếng trước. Vừa về tới muốn ôm cô vào lòng thì đã không nhìn thấy bóng dáng cô. Anh kêu người lục kiếm khắp khu biệt thự nhưng cũng chẳng thấy. Đồ đạc xung quanh anh lăn lốc, đổ vỡ. Đứng đằng phía cầu thang còn có cả vô số người làm đang sợ hãi.
Kì Nam ngồi ở giữa, mọi thứ ở nhà chính đều bị anh đập nát. Thậm chí trên tay anh, máu còn chảy lênh láng. Ai cũng nhìn thấy anh bình thản, nhưng hai bàn tay nắm chặt đã tức giận đến nỗi run lên. Mồ hôi chảy như tắm, bộ tây trang bùi nhùi nhăn nheo.
Anh nhắm hờ mắt lại, khẽ cười lạnh nâng môi mỏng: "Tôi hỏi cô ấy ở đâu ?" Hàn Nhi của anh giờ ở nơi nào rồi ? Một bọn vô dụng, chết tiệt.
Lũ người hầu khúm núm nhìn nhau, hai bàn tay vô cùng run rẩy. Một người khẽ khai ra: "Là ... là cậu Bách Minh cùng cậu Nguyên Lâm ... bọn họ ..." Giọng nói cô gái ấy run rẩy, ánh mắt hoảng loạn.
Anh chợt đập bàn tức giận quát lên: "Bọn họ thế nào ?" Ánh mắt anh hung ác, dữ dằn. Nó đỏ ngầu, đáng sợ.
"Dạ ... dạ, bọn họ đưa cô chủ đi rồi ạ". Câu nói nói ra, toàn là lắp ba lắp bắp.
Câu nói vừa dứt, nháy mắt chỉ thấy bóng của Kì Nam lạnh lùng đi ra cửa. Bọn người hầu nhìn anh như nhìn thấy quỷ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong nhà.
(Còn tiếp) ___Nhọ
Tác giả :
SadSciu