Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
Chương 27: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 27: đây không phải là cô (1)
- Quen rồi, cảm giác". . .
. . ."Buồn một chút trong đêm."
- Sáng thức dậy mỉm cười,
. . ."Rồi mọi nỗi buồn sẽ trôi qua mau.
- Quen rồi, cảm giác. . ."
. . ."Cô đơn khi k có ai bên cạnh...
- Nhủ với lòng, một mình cũng tốt,
. . ."Có sao đâu.!
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
8:43 AM tại thành phố K, một thành phố giàu có phồn vinh với những tòa nhà, dinh thự cao tầng.
Trong căn phòng đen âm u quen thuộc nào đó dường như luôn cách biệt với một thế giới náo nhiệt bên ngoài, ở đây mọi thứ đều rất yên tĩnh, Hàn Nhi nằm trên giường, hình như cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ tỉnh giấc, đột nhiên đôi chân mày đẹp nhíu chặt lại có vẻ khó chịu, đầu của cô bỗng lắc mạnh mẽ, hai bên má, từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa chảy ra từ khóe mi, cô cứ lắc đầu mạnh, thứ nước mặn chát ấy cứ không ngừng chảy ra, đến má rồi đến cằm, đến cằm rồi đến cổ. Trông cô thật thảm, đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn yếu ớt run rẫy bấu chặt lấy chăn.
﹏﹏﹏﹏MẸ ƠI, đừng bỏ con mà hức... hức﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏﹏﹏ Kỳ Kỳ, mẹ con là do tên nhóc mafia kia giết﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏﹏Mày đừng hòng trốn, ra đây cho tao﹏﹏﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏Tiểu thư, ráng chịu đau một chút, vì mẹ người, người nhất định phải chịu đựng xăm hình này vào﹏﹏﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏Nhất định phải giết thằng nhóc đó﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Xăm hình sao? Cô đang ở đâu? Tại sao phải xăm hình? Mẹ cô chết rồi sao? Những người cô thấy là ai? Giết ai? Cô là ai?
- AAAA
Phịch ///
Hàn Nhi bỗng hét to giật mình bật người dậy khỏi giường, đầu tóc cô bù xù, tất cả một mảnh hỗn độn. Cô sợ hãi bấu chặt lấy chăn mỏng lùi người lại vào một góc giường, nước mắt giàn giụa chảy ra hoà vào những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cô ngơ ngác hoảng loạn đưa mắt nhìn xung quanh thều thào nhỏ: "Mình là ai?".
- Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi ở đây AAA.
Miệng cô vô thức tự độc thoại, bỗng dưng cơn đau nhức như búa nổ tràn vào trí óc, cô cảm nhận được nó rất rất đau, nỗi đau đớn đến thống khổ. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu mình hét to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn nhó lại đầy rẫy nước mắt. Cô bị sao thế này? Đau, đau quá.
Hàn Nhi cứ ngồi giãy giụa, bị cơn đau nhức giày vò. Một lát sau, bỗng dưng cô ngừng động tác của mình lại. Lùi người càng sát vào góc giường, cô sợ hãi hoang mang đưa tay sờ lên ngực trái mình. Đúng rồi, cô có một hình xăm, nhưng cô lại không hề biết gì về nó. Cô phát hiện nó trong một lần thay quần áo, hình hai đôi cánh thiên thần màu tím rất đẹp. Cứ tưởng lúc trước khi chưa mất đi trí nhớ của mình, cô muốn xăm nó cho đẹp thôi. Chỉ là, chỉ là bây giờ cô lại mơ thấy nó.
﹏﹏﹏﹏Tiểu thư, ráng chịu đau một chút, vì mẹ người, người nhất định phải chịu đựng xăm hình này vào﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Vì mẹ sao? Người con gái trong giấc mơ đó có thực sự là cô không? Còn người đàn ông kêu tên Kỳ Kỳ đó là ai? Những con người đó là ai? Cô không biết, không biết. Tất cả những gì cô thấy được đều mờ nhạt, cơ hồ là ảo ảnh. Cỗ hoảng sợ xông lên đỉnh đầu, tiềm thức mách bảo cô, quá khứ của cô sẽ chẳng tốt đẹp gì. Cô muốn biết về gia đình cô. Muốn biết những việc xảy ra lúc trước. Muốn biết tất cả.
Trong giờ phút Hàn Nhi đang hoảng loạn hoang mang thì bỗng ngoài cửa, một tiếng nói êm dịu lo lắng vang vào.
- Cô chủ, cô không sao chứ, có cần cho người vào xem không?
Ở bên ngoài, chị hầu gái cúi người lo lắng hỏi, vốn dĩ cô đang quét dọn các phòng ngủ nhưng lại bị giọng hét mang nỗi hoảng sợ của Hàn Nhi làm giật mình liền nhanh tay quăng đồ vội vội vàng vàng chạy sang đây. Cam đoan, cô chủ mà có chuyện gì, không chỉ cô mà còn vạ lây cho tất cả người làm ở đây, nếu tâm trạng cậu chủ xấu, sẽ đưa toàn bộ đến tổ chức Reigh xử lý a!!!
- Không, em không sao, cảm ơn chị.
Hàn Nhi bình tĩnh lại đưa mắt nhìn ra cửa khẽ nói, cô cảm thấy rất có lỗi, không ngờ mình lại kinh động người khác như vậy.
- Vậy mời cô xuống ăn sáng, với lại cậu chủ có dặn, cô phải thử toàn bộ số trang phục cậu chủ đã đặt mua.
- Dạ, em biết rồi.
Hàn Nhi kinh ngạc trả lời, từ lúc nào cái tên lạnh lẽo vô tâm cũng đó nghĩ cho cô.
- Vâng.
Người hầu đứng ngoài cửa nghe Hàn Nhi trả lời, không nhanh không chậm liền rời khỏi.
Hàn Nhi xốc chăn lên leo xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn mình trong gương cô thở dài, bây giờ tóc tai cô lù xù, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Đôi mắt còn đỏ hoe do khóc lúc nãy vẫn chưa hết. Cô ra nông nỗi này đều là do cái giấc mơ đáng ghét đó. Bật vòi nước, cô bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Một lát sau cô bước xuống lầu, mặc dù đã ở nơi này lâu nhưng cái cô biết được chỉ là tầng hai và nhà chính. Từ lúc được anh cứu về, trừ ra những lúc ban đầu thì kể từ tuần trước cô gặp được anh rất ít, đoạn, nói đến hôm qua Hàn Nhi cô lại bực. Tự nhiên lại bị người ta rượt đánh không lý do. Mà qua hôm sau anh cũng biến mất tiếp. Cô bĩu môi, biệt thự thì âm u như nhà ma, còn chủ biệt thự thì cũng không khác gì ma. Đi đi về về như biến hình siêu nhân.
- A! Cô chủ, cô ngồi đi.
Một nữ phụ bếp thấy Hàn Nhi đi xuống thì nở một nụ cười tươi rói rồi nhanh chân đến kéo ghế cho cô, bình thường thì họ rất phép tắt nếu không sẽ bị cậu chủ trừng phạt nhưng hôm nay không có cậu chủ, ngược lại bọn họ sẽ bớt run và căng thẳng hơn. Bởi vì cô chủ này rất thoải mái, tốt bụng.
- Cảm ơn em.
Hàn Nhi cười ngại ngùng nhìn người trước mặt, có vẻ ít tuổi hơn cô nên xưng em vậy.
Lát sau, từ phía trong thức ăn được dọn ra bàn, do là thức ăn sáng nên tương đối đơn giản không quá phô trương. Chỉ có sữa, sanwich, trái cây và vài món dễ tiêu. Hàn Nhi nhìn thức ăn xong lại đưa mắt nhìn năm người hầu gái đang bao quanh mình cười ngượng nói, làm sao đây cô không có thói quen bị người khác nhìn khi đang ăn nha.
- Mọi người đi làm việc của mình đi, em tự ăn được.
Mà năm con người nào đó khi nghe Hàn Nhi nói thì lại ngớ người ra như robot. Không cần phục vụ sao? Thật lạ.
- Cô chủ nói thì mọi người ra làm việc của mình đi.
Một người đàn bà từ phía trong bếp đi ra mang thêm một ly kem khẽ cười nói.
- Vâng, thím Nhu.
Năm con người kia nhìn nhau, sau đó như hiểu được gì thì vội đồng ý rồi lập tức rời đi.
Thím Nhu không quá lớn tuổi, chỉ cỡ chừng năm mươi, thím cầm ly kem bước lại phía Hàn Nhi sau đó đặt nó xuống bàn,
thím lấy ghế ngồi xuống nói.
- Tôi là quản gia ở đây, thường thì chỉ ở khu nhà phía sau khuôn viên biệt thự nên cô không thấy, biết cô sẽ hỏi nên tôi trả lời luôn.
- Dạ.
Hàn Nhi nhìn người trước mặt mà trong lòng cả kinh, cô có hơi bất ngờ khi thím Nhu ngồi xuống ghế, chả phải người làm ở đây đều luôn kính cẩn hay sao? Hình như vị quản gia này rất đặc biệt đối với Kì Nam nên không bị anh trừng phạt, cũng may anh vẫn còn tốt bụng, không xấu tính quá.
Hàn Nhi vừa ăn vừa có hơi khó chịu trong lòng, nãy giờ thím Nhu vẫn còn ở đây. Tuy không phải là cô ích kỉ nhỏ nhen nhưng mà bà ấy nhìn cô chằm chằm mãi cứ như là người ngoài hành tinh. Cô cắm thìa vào ly kem trên bàn bỏ lên miệng ăn, nhưng thìa kem chưa kịp nuốt thì bỗng nhiên vị quản gia khó tính nào đó cất tiếng hỏi làm cô ho sặc sụa.
- Cô yêu cậu chủ tôi sao?
Hàn Nhi ho sặc ho sụa muốn nôn, phun ra hết kem trong miệng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, cô đành nói anh em vậy.
- Khụ... khụ... không phải, là, là anh em thôi, đúng rồi, là anh em, khụ̣...
- Vậy sao, cô nên cảm ơn trời vì cô có khuôn mặt này, nếu không cô đã chết từ lâu rồi.
Thím Nhu nghe Hàn Nhi nói thì khẽ cười châm biếm đáp lại, bà đứng dậy khỏi ghế định rời đi nhưng bất ngờ Hàn Nhi nắm tay bà lại cất giọng nghi hoặc hỏi.
- Ý của thím là sao?
Nhưng đáp lại cô chỉ là một cái nhìn khinh bỉ trêu chọc cùng với một câu nói "lạc đề".
- Trời hôm nay đẹp đó, cô nên ra ngoài vườn dạo đi, hoa hồng nở rất đẹp.
Nói xong, thím Nhu liền giũ tay Hàn Nhi ra mà bước đi rời khỏi. Cô nhìn theo bóng dáng cao gầy của bà ấy với ánh mắt hoang mang. Cảm ơn vì cô có khuôn mặt này là sao?
Hàn Nhi ăn xong, cô cũng không muốn quan tâm đến những gì thím Nhu nói nữa. Cùng lúc đó người hầu của Kì Nam đưa cô đi thử đồ. Đứng trong phòng trang phục nhìn những bộ đồ dành cho cô mà cô chỉ biết há hốc kinh ngạc. Rất nhiều đồ, nhiều đến nỗi chính cô cũng làm biếng đếm mà sợ hãi bị bắt thử. Tên này điên chắc, bắt cô thử ba tủ quần áo, thử hết chắc cô cũng điên theo anh ta. Kì Nam anh ta nhiều tiền thật nhưng cô thì không nhiều sức nha. Huống chi toàn váy là váy, mua một bộ đồ "kín đáo" là có vấn đề à? Mà bên những chị hầu gái khi thấy biểu hiện nhăn nhó của cô thì chỉ cười khẽ nói: "Cô chủ tốt số lắm nha, tất cả đều do cậu chủ chuẩn bị, cô chủ mau mau thử đi, toàn đồ hiệu đẹp".
Hàn Nhi khóc ròng trong lòng, tốt số gì chứ, xui xẻo thì có. Thấy vậy cô nhanh chóng cười xòa lấy đại một bộ váy kín đáo nhất thay vào rồi vọt nhanh ra khỏi phòng trang phục, lúc nãy nghe thím Nhu nói hoa hồng nở rất đẹp, biệt thự này cũng có vườn hoa sao? Cô muốn đi xem nha!!! Lâu nay cứ ở trong biệt thự, cô ngộp chết rồi.
Đám người hầu phía sau nhìn theo bóng dáng chạy như bay của cô - ngơ ngác.
*Phòng thay đồ ở lầu 2
(Còn tiếp)
Sad: Ở chap trước Sad có nói là "Cánh bướm bên ngực trái", ở đây Sad nói cụ thể là từ vai xích xuống khoảng 3-4-5 cm nha, tại k biết nói sao nên nói vậy, mb đừng hiểu nhầm :v
- Mấy chap sau diễn biến ly kỳ, bất ngờ hơn, nhiều bí mật nổ ra
. . ."Buồn một chút trong đêm."
- Sáng thức dậy mỉm cười,
. . ."Rồi mọi nỗi buồn sẽ trôi qua mau.
- Quen rồi, cảm giác. . ."
. . ."Cô đơn khi k có ai bên cạnh...
- Nhủ với lòng, một mình cũng tốt,
. . ."Có sao đâu.!
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
8:43 AM tại thành phố K, một thành phố giàu có phồn vinh với những tòa nhà, dinh thự cao tầng.
Trong căn phòng đen âm u quen thuộc nào đó dường như luôn cách biệt với một thế giới náo nhiệt bên ngoài, ở đây mọi thứ đều rất yên tĩnh, Hàn Nhi nằm trên giường, hình như cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ tỉnh giấc, đột nhiên đôi chân mày đẹp nhíu chặt lại có vẻ khó chịu, đầu của cô bỗng lắc mạnh mẽ, hai bên má, từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa chảy ra từ khóe mi, cô cứ lắc đầu mạnh, thứ nước mặn chát ấy cứ không ngừng chảy ra, đến má rồi đến cằm, đến cằm rồi đến cổ. Trông cô thật thảm, đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn yếu ớt run rẫy bấu chặt lấy chăn.
﹏﹏﹏﹏MẸ ƠI, đừng bỏ con mà hức... hức﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏﹏﹏ Kỳ Kỳ, mẹ con là do tên nhóc mafia kia giết﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏﹏Mày đừng hòng trốn, ra đây cho tao﹏﹏﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏Tiểu thư, ráng chịu đau một chút, vì mẹ người, người nhất định phải chịu đựng xăm hình này vào﹏﹏﹏﹏﹏﹏
﹏﹏﹏﹏Nhất định phải giết thằng nhóc đó﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Xăm hình sao? Cô đang ở đâu? Tại sao phải xăm hình? Mẹ cô chết rồi sao? Những người cô thấy là ai? Giết ai? Cô là ai?
- AAAA
Phịch ///
Hàn Nhi bỗng hét to giật mình bật người dậy khỏi giường, đầu tóc cô bù xù, tất cả một mảnh hỗn độn. Cô sợ hãi bấu chặt lấy chăn mỏng lùi người lại vào một góc giường, nước mắt giàn giụa chảy ra hoà vào những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cô ngơ ngác hoảng loạn đưa mắt nhìn xung quanh thều thào nhỏ: "Mình là ai?".
- Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi ở đây AAA.
Miệng cô vô thức tự độc thoại, bỗng dưng cơn đau nhức như búa nổ tràn vào trí óc, cô cảm nhận được nó rất rất đau, nỗi đau đớn đến thống khổ. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu mình hét to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn nhó lại đầy rẫy nước mắt. Cô bị sao thế này? Đau, đau quá.
Hàn Nhi cứ ngồi giãy giụa, bị cơn đau nhức giày vò. Một lát sau, bỗng dưng cô ngừng động tác của mình lại. Lùi người càng sát vào góc giường, cô sợ hãi hoang mang đưa tay sờ lên ngực trái mình. Đúng rồi, cô có một hình xăm, nhưng cô lại không hề biết gì về nó. Cô phát hiện nó trong một lần thay quần áo, hình hai đôi cánh thiên thần màu tím rất đẹp. Cứ tưởng lúc trước khi chưa mất đi trí nhớ của mình, cô muốn xăm nó cho đẹp thôi. Chỉ là, chỉ là bây giờ cô lại mơ thấy nó.
﹏﹏﹏﹏Tiểu thư, ráng chịu đau một chút, vì mẹ người, người nhất định phải chịu đựng xăm hình này vào﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Vì mẹ sao? Người con gái trong giấc mơ đó có thực sự là cô không? Còn người đàn ông kêu tên Kỳ Kỳ đó là ai? Những con người đó là ai? Cô không biết, không biết. Tất cả những gì cô thấy được đều mờ nhạt, cơ hồ là ảo ảnh. Cỗ hoảng sợ xông lên đỉnh đầu, tiềm thức mách bảo cô, quá khứ của cô sẽ chẳng tốt đẹp gì. Cô muốn biết về gia đình cô. Muốn biết những việc xảy ra lúc trước. Muốn biết tất cả.
Trong giờ phút Hàn Nhi đang hoảng loạn hoang mang thì bỗng ngoài cửa, một tiếng nói êm dịu lo lắng vang vào.
- Cô chủ, cô không sao chứ, có cần cho người vào xem không?
Ở bên ngoài, chị hầu gái cúi người lo lắng hỏi, vốn dĩ cô đang quét dọn các phòng ngủ nhưng lại bị giọng hét mang nỗi hoảng sợ của Hàn Nhi làm giật mình liền nhanh tay quăng đồ vội vội vàng vàng chạy sang đây. Cam đoan, cô chủ mà có chuyện gì, không chỉ cô mà còn vạ lây cho tất cả người làm ở đây, nếu tâm trạng cậu chủ xấu, sẽ đưa toàn bộ đến tổ chức Reigh xử lý a!!!
- Không, em không sao, cảm ơn chị.
Hàn Nhi bình tĩnh lại đưa mắt nhìn ra cửa khẽ nói, cô cảm thấy rất có lỗi, không ngờ mình lại kinh động người khác như vậy.
- Vậy mời cô xuống ăn sáng, với lại cậu chủ có dặn, cô phải thử toàn bộ số trang phục cậu chủ đã đặt mua.
- Dạ, em biết rồi.
Hàn Nhi kinh ngạc trả lời, từ lúc nào cái tên lạnh lẽo vô tâm cũng đó nghĩ cho cô.
- Vâng.
Người hầu đứng ngoài cửa nghe Hàn Nhi trả lời, không nhanh không chậm liền rời khỏi.
Hàn Nhi xốc chăn lên leo xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn mình trong gương cô thở dài, bây giờ tóc tai cô lù xù, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Đôi mắt còn đỏ hoe do khóc lúc nãy vẫn chưa hết. Cô ra nông nỗi này đều là do cái giấc mơ đáng ghét đó. Bật vòi nước, cô bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Một lát sau cô bước xuống lầu, mặc dù đã ở nơi này lâu nhưng cái cô biết được chỉ là tầng hai và nhà chính. Từ lúc được anh cứu về, trừ ra những lúc ban đầu thì kể từ tuần trước cô gặp được anh rất ít, đoạn, nói đến hôm qua Hàn Nhi cô lại bực. Tự nhiên lại bị người ta rượt đánh không lý do. Mà qua hôm sau anh cũng biến mất tiếp. Cô bĩu môi, biệt thự thì âm u như nhà ma, còn chủ biệt thự thì cũng không khác gì ma. Đi đi về về như biến hình siêu nhân.
- A! Cô chủ, cô ngồi đi.
Một nữ phụ bếp thấy Hàn Nhi đi xuống thì nở một nụ cười tươi rói rồi nhanh chân đến kéo ghế cho cô, bình thường thì họ rất phép tắt nếu không sẽ bị cậu chủ trừng phạt nhưng hôm nay không có cậu chủ, ngược lại bọn họ sẽ bớt run và căng thẳng hơn. Bởi vì cô chủ này rất thoải mái, tốt bụng.
- Cảm ơn em.
Hàn Nhi cười ngại ngùng nhìn người trước mặt, có vẻ ít tuổi hơn cô nên xưng em vậy.
Lát sau, từ phía trong thức ăn được dọn ra bàn, do là thức ăn sáng nên tương đối đơn giản không quá phô trương. Chỉ có sữa, sanwich, trái cây và vài món dễ tiêu. Hàn Nhi nhìn thức ăn xong lại đưa mắt nhìn năm người hầu gái đang bao quanh mình cười ngượng nói, làm sao đây cô không có thói quen bị người khác nhìn khi đang ăn nha.
- Mọi người đi làm việc của mình đi, em tự ăn được.
Mà năm con người nào đó khi nghe Hàn Nhi nói thì lại ngớ người ra như robot. Không cần phục vụ sao? Thật lạ.
- Cô chủ nói thì mọi người ra làm việc của mình đi.
Một người đàn bà từ phía trong bếp đi ra mang thêm một ly kem khẽ cười nói.
- Vâng, thím Nhu.
Năm con người kia nhìn nhau, sau đó như hiểu được gì thì vội đồng ý rồi lập tức rời đi.
Thím Nhu không quá lớn tuổi, chỉ cỡ chừng năm mươi, thím cầm ly kem bước lại phía Hàn Nhi sau đó đặt nó xuống bàn,
thím lấy ghế ngồi xuống nói.
- Tôi là quản gia ở đây, thường thì chỉ ở khu nhà phía sau khuôn viên biệt thự nên cô không thấy, biết cô sẽ hỏi nên tôi trả lời luôn.
- Dạ.
Hàn Nhi nhìn người trước mặt mà trong lòng cả kinh, cô có hơi bất ngờ khi thím Nhu ngồi xuống ghế, chả phải người làm ở đây đều luôn kính cẩn hay sao? Hình như vị quản gia này rất đặc biệt đối với Kì Nam nên không bị anh trừng phạt, cũng may anh vẫn còn tốt bụng, không xấu tính quá.
Hàn Nhi vừa ăn vừa có hơi khó chịu trong lòng, nãy giờ thím Nhu vẫn còn ở đây. Tuy không phải là cô ích kỉ nhỏ nhen nhưng mà bà ấy nhìn cô chằm chằm mãi cứ như là người ngoài hành tinh. Cô cắm thìa vào ly kem trên bàn bỏ lên miệng ăn, nhưng thìa kem chưa kịp nuốt thì bỗng nhiên vị quản gia khó tính nào đó cất tiếng hỏi làm cô ho sặc sụa.
- Cô yêu cậu chủ tôi sao?
Hàn Nhi ho sặc ho sụa muốn nôn, phun ra hết kem trong miệng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, cô đành nói anh em vậy.
- Khụ... khụ... không phải, là, là anh em thôi, đúng rồi, là anh em, khụ̣...
- Vậy sao, cô nên cảm ơn trời vì cô có khuôn mặt này, nếu không cô đã chết từ lâu rồi.
Thím Nhu nghe Hàn Nhi nói thì khẽ cười châm biếm đáp lại, bà đứng dậy khỏi ghế định rời đi nhưng bất ngờ Hàn Nhi nắm tay bà lại cất giọng nghi hoặc hỏi.
- Ý của thím là sao?
Nhưng đáp lại cô chỉ là một cái nhìn khinh bỉ trêu chọc cùng với một câu nói "lạc đề".
- Trời hôm nay đẹp đó, cô nên ra ngoài vườn dạo đi, hoa hồng nở rất đẹp.
Nói xong, thím Nhu liền giũ tay Hàn Nhi ra mà bước đi rời khỏi. Cô nhìn theo bóng dáng cao gầy của bà ấy với ánh mắt hoang mang. Cảm ơn vì cô có khuôn mặt này là sao?
Hàn Nhi ăn xong, cô cũng không muốn quan tâm đến những gì thím Nhu nói nữa. Cùng lúc đó người hầu của Kì Nam đưa cô đi thử đồ. Đứng trong phòng trang phục nhìn những bộ đồ dành cho cô mà cô chỉ biết há hốc kinh ngạc. Rất nhiều đồ, nhiều đến nỗi chính cô cũng làm biếng đếm mà sợ hãi bị bắt thử. Tên này điên chắc, bắt cô thử ba tủ quần áo, thử hết chắc cô cũng điên theo anh ta. Kì Nam anh ta nhiều tiền thật nhưng cô thì không nhiều sức nha. Huống chi toàn váy là váy, mua một bộ đồ "kín đáo" là có vấn đề à? Mà bên những chị hầu gái khi thấy biểu hiện nhăn nhó của cô thì chỉ cười khẽ nói: "Cô chủ tốt số lắm nha, tất cả đều do cậu chủ chuẩn bị, cô chủ mau mau thử đi, toàn đồ hiệu đẹp".
Hàn Nhi khóc ròng trong lòng, tốt số gì chứ, xui xẻo thì có. Thấy vậy cô nhanh chóng cười xòa lấy đại một bộ váy kín đáo nhất thay vào rồi vọt nhanh ra khỏi phòng trang phục, lúc nãy nghe thím Nhu nói hoa hồng nở rất đẹp, biệt thự này cũng có vườn hoa sao? Cô muốn đi xem nha!!! Lâu nay cứ ở trong biệt thự, cô ngộp chết rồi.
Đám người hầu phía sau nhìn theo bóng dáng chạy như bay của cô - ngơ ngác.
*Phòng thay đồ ở lầu 2
(Còn tiếp)
Sad: Ở chap trước Sad có nói là "Cánh bướm bên ngực trái", ở đây Sad nói cụ thể là từ vai xích xuống khoảng 3-4-5 cm nha, tại k biết nói sao nên nói vậy, mb đừng hiểu nhầm :v
- Mấy chap sau diễn biến ly kỳ, bất ngờ hơn, nhiều bí mật nổ ra
Tác giả :
SadSciu