Này Thích Thì Nói Đi Chứ
Chương 13: Giải mã
M...ma...?
Không... Không thể nào...không thể nào.
Tôi không ngừng phủ nhận, bác bỏ, nhưng tôi hiểu rõ bản thân đã lung lay, không thể khẳng định trên đời này không có ma được. Nó thuộc về tâm linh. Có người tin có, có người tin không. Tất cả đều bí ẩn, không một lời giải đáp. Bởi cho đến ngày nay khoa học vẫn không thể chứng minh.
Tối đó, tôi không nói với bất kì ai tôi nhìn thấy kể cả Lập Thành.
Chiều hôm sau, anh Cò và mọi người rủ chúng tôi đi hái bắp.
"Oa bắp nhiều ghê." An cảm thán.
Bắp trải dài bạt ngàn, mênh mông không biết đâu là điểm tận cùng.
" Chúng ta hái trộm thật à? Có sao không?" Bình hỏi lại, giọng e ngại.
" Thật chẳng lẽ lại đùa. " Thằng Còi chép miệng.
" Nhưng..." Bình ngập ngừng, lưỡng lự.
"Nhưng nhị gì nữa, ông có phải con trai không vậy? " Linh đá xéo.
" Sao không, bà muốn không tui cởi ra chứng minh cho bà xem?" Vẻ lưỡng lự thay mất, Bình tiến lại gần Linh, mặt hùng hổ.
" Khiếp. Thách ông đấy. " Linh hừ nhẹ, nó kênh mặt lên thách thức.
" Bà... bà..." Bình thất thế, nó chỉ định bụng hù dọa con Linh lại không ngờ con Linh không sợ,ngược lại đẩy bản thân vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cả đám cười đến chảy nước mắt. Anh Cò hùa theo, càng khiến Bình thêm đỏ mặt, thất thế:
" Cởi đi Bình, chứng minh cho mọi ngưòi thấy luôn đi. "
" Mọi người đừng cười nữa. " Bình nói lí nhí, mặt đỏ bừng.
" Tranh thủ không có người chúng ta hái nhanh đi, trêu nữa Bình tìm lỗ chui xuống đấy." Chị Mị bật cười khanh khách.
Lần đầu tiên đi hái trộm, tim tôi đập thình thịch, chân bước đi có chút xiu vẹo, tay chạm vào trái bắp rồi mà run quá, không tài nào hái được. Trong đầu liền nghĩ, sau này tôi khó hành nghề trộm cắp, run kỉu này chưa kịp trộm đã bị đánh cho vỡ mồm. Lập Thành khiến tôi há hốc, nó đứng cách tôi độ sáu, bảy bước chân, mặt bình thản, không chút lo lắng, trong tay nó đã có hai, ba trái bắp yên vị. Thằng này học cũng giỏi, làm cũng chăm chỉ, ừm...hái trộm bắp cũng rất cừ. Hàng bắp bên kia Bình mặt mày hớn hở tay thoăn thoắt bẻ bắp, nó nói gì đấy, khiến Linh, An bên cạnh cười toe toét, tôi có chút không thể tin, mới vừa rồi mặt nó còn tái mét, sợ hãi nhanh như vậy liền trộm bắp thành thục thế.
" Nghĩ đi đâu mà ngơ ra vậy cô nương, lo hái bắp đi, khéo người ta ra bắt đó. " Chị Mị vỗ vai tôi, nhanh chóng hái trái bắp tôi đang chạm vào, nhét vào tay tôi.
Tôi càng ngơ ra nhìn chị, chị cười rất duyên, mái tóc đen dài như gỗ mun tùy ý xỏa trên vai, nổi bật dưới đám bắp xanh mơn mởn. Mái tóc chị thật đẹp. Tôi cảm thán.
" Em...hơi sợ..." Tôi lí nhí, mặt đỏ bừng.
Tưởng chị sẽ trêu tôi như thằng Bình, ngờ đâu, chị chỉ gật đầu, vỗ vỗ vai tôi:
" Đừng sợ, em cứ nghĩ đây là vườn của mình là được. "
Tôi gật đầu, lấy hết dũng khí, cùng chị bắt đầu hái.
Hái được một lúc, Anh Cò bảo không cần hái tiếp nữa, tôi và mọi người đem bắp mình hái, bỏ vào trong chiếc túi ni lông đen anh Cò cầm đến. Cả đám kéo nhau ra bãi đất trống nướng bắp.
Mặt trời xế chiều, cái nắng ấm áp vẫn bao phủ khắp nơi. Trên bầu trời, nhuộm một tầng đỏ hồng hồng, đằng Tây, mặt trời dần xuống núi. Lũ chim chóc bay về tổ, xà vào bụi tre, từng hàng từng hàng nối đuôi nhau.
Anh Cò, chị Mị xếp những cành cây khô thành một ụ nhô cao, dùng diêm đốt một cành cây khô, lửa cháy lên lan sang cành cây khác, rồi cả ụ cây bén lửa, hơi ấm bao quanh mọi người, thằng Còi cùng An đi xung quanh tìm cây khô, bé Đậu cười tít mắt ngồt lột vỏ bắp, Lập Thành dùng cây xiên vào bắp bắt đầu bỏ trên lửa nướng. Mùi bắp nướng, thơm lừng tràn ngập khắp khoang mũi. Thằng Còi, An trước ngực ôm đống cây khô, chất cao lên đến tận cằm. Chưa thấy mặt đã nghe tiếng thằng Còi:
"Chín chưa? Chín chưa? "
Anh Cò đang nướng bắp, nói:
"Sắp chín rồi. "
Thằng Còi, An đặt củi sang một bên rồi ngồi xuống.
Tôi chống cằm, lắng nghe tiếng lách tách, mắt lại rơi trên người Lập Thành, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng hắt lại ánh lửa, sáng rực. Mắt nó chăm chú, đôi con ngươi hiện lên ánh lửa bập bùng, tay tỉ mỉ nướng bắp. Rất nhanh, trái bắp đã vàng đều, nó đưa lên gần miệng thổi nhẹ. Đến khi trái bắp hơi nguội, nó dừng lại, đưa cho tôi.Tôi nhìn vào đôi mắt đen tuyền của nó, phản chiếu lên gương mặt bối rối của tôi. Ho nhẹ, tôi vội nhìn xuống tay nó, miệng cảm ơn, tay vội vàng nắm bắp.
" Cảm ơn Thành. "
Quả thật rất thơm, tôi khảy vài hạt bỏ vào miệng, độ ấm vừa đủ, hạt mềm, khi nhai lại rất ngọt.
" Ngon không? " Lập Thành tay tiếp tục xiên vào trái bắp khác, hỏi khẽ.
Tôi cười tít mắt, đầu gật lia liạ.
Bên cạnh Bình và Linh giành nhau một trái bắp Anh Cò đưa, mắng nhau chí chóe.
" Rõ ràng anh Cò đưa cho tôi, ông vô duyên vừa phải thôi."
" Cho bà nói lại đấy, rõ ràng anh Cò đưa cho tui. "
" Của tui. "
" Bà nói ngược rồi, của tui mới đúng. "
" Ông mập như heo rồi còn ăn nữa, coi chừng lăn lun khỏi cần đi. "
"Có bà mập như heo thì có."
Ngọn lửa đỏ rực bập bùng, chiếu sáng gương mặt hạnh phúc của chúng tôi. Kỉ niệm này đã trở thành hồi ức đẹp, theo chúng tôi suốt cả chặn đường dài sau này. Sau này cơ hội gặp nhau có lẽ sẽ ít dần, ai cũng có cuộc sống riêng, không còn vô tư, vô lo như thời trẻ, khi ngẩng đầu nhớ về tuổi trẻ huy hoàng, sẽ không còn điều gì phải tiếc nuốc. Chúng tôi đã chơi hết mình, bùng cháy hết mình. Tuổi thanh xuân mỗi người chỉ một, đừng sợ hãi, đừng rụt rè, hãy đứng dậy, đi khắp nơi, trải nghiệm cuộc sống. Thanh xuân không nên lãng phí, hãy sống đủ, sống không còn gì phải hối tiếc.
Trong một khoảnh khắc vô tình, ánh mắt tôi lơ đễnh về phiá ngôi nhà hoang xa xa. Mặt trời đã lặn hẳn. Ánh nắng tắt ngúm từ lâu. Bầu trời đêm nay, không trăng, không sao, phủ một màu đen kịt, cổ quái.Cả ngôi nhà chìm nghỉm trong bóng đêm, xa cách, phân chia rạch ròi, với ánh sáng điện từ nhà dân xung quanh. Kí ức hôm qua xẹt về, da đầu tôi run lên, da gà nổi lên đầy người, xíu nữa tôi đã quên bén chuyện hôm qua.
Tôi nghĩ ngợi, mở lời như thế nào với anh Cò:
" Anh Cò, chuyện về ngôi nhà hoang... Anh kể cho em nghe được không?"
" Việc này..." Tay nướng bắp dừng lại, Anh Cò ngập ngừng, lưỡng lự.
" Anh hứa hôm nay sẽ kể cho bọn em nghe." Lập Thành nói.
" Hiếm khi thấy cậu bạn đẹp trai này mở miệng, Cò kể cho tụi nhỏ nghe đi." Chị Mị nháy mắt nhìn Lập Thành, nét mặt tươi vui, không có vẻ sợ hãi như anh Còn
Anh Cò nhìn chị Mị nói khẽ:
" Mị không sợ à? Tui lo mấy đứa sợ thôi."
" Chuyện qua lâu rồi, huống hồ chúng ta chỉ nghe lời đồn thổi. Mị còn chưa nhìn thấy."
" Chúng ta may mắn thôi, người trong làng mình vài hôm trước còn nhìn thấy đấy."
"Mị không qua tâm." Chị Mị chu môi.
Tôi nhìn Lập Thành, dường như biết tôi nhìn nó, nó đưa mắt nhìn tôi, môi nhếch lên mỉm cười.
" Kể đi anh. " Linh háo hức không kém.
" Anh ơi kể đi." An ngẩng đầu khỏi đám lửa, ánh mắt chờ đợi.
Bình không nói gì, miệng không ngừng ăn.
Anh Cò đưa mắt nhìn mọi người một lượt, suy tư vài phút mới gật đầu, thở dài:
" Được rồi. "
" Anh kể đi em hồi hộp quá" Linh reo lên.
" Chuyện là vầy..."
...
***
Trên đường về tôi ngừng suy nghĩ đến lời anh Cò nói. Giống như bị thôi miên. Thật ư? Trên đời này thật sự tồn tại người khác với chúng tôi? Có một thế giới cõi âm? Có ma?
Không... Không thể nào...không thể nào.
Tôi không ngừng phủ nhận, bác bỏ, nhưng tôi hiểu rõ bản thân đã lung lay, không thể khẳng định trên đời này không có ma được. Nó thuộc về tâm linh. Có người tin có, có người tin không. Tất cả đều bí ẩn, không một lời giải đáp. Bởi cho đến ngày nay khoa học vẫn không thể chứng minh.
Tối đó, tôi không nói với bất kì ai tôi nhìn thấy kể cả Lập Thành.
Chiều hôm sau, anh Cò và mọi người rủ chúng tôi đi hái bắp.
"Oa bắp nhiều ghê." An cảm thán.
Bắp trải dài bạt ngàn, mênh mông không biết đâu là điểm tận cùng.
" Chúng ta hái trộm thật à? Có sao không?" Bình hỏi lại, giọng e ngại.
" Thật chẳng lẽ lại đùa. " Thằng Còi chép miệng.
" Nhưng..." Bình ngập ngừng, lưỡng lự.
"Nhưng nhị gì nữa, ông có phải con trai không vậy? " Linh đá xéo.
" Sao không, bà muốn không tui cởi ra chứng minh cho bà xem?" Vẻ lưỡng lự thay mất, Bình tiến lại gần Linh, mặt hùng hổ.
" Khiếp. Thách ông đấy. " Linh hừ nhẹ, nó kênh mặt lên thách thức.
" Bà... bà..." Bình thất thế, nó chỉ định bụng hù dọa con Linh lại không ngờ con Linh không sợ,ngược lại đẩy bản thân vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cả đám cười đến chảy nước mắt. Anh Cò hùa theo, càng khiến Bình thêm đỏ mặt, thất thế:
" Cởi đi Bình, chứng minh cho mọi ngưòi thấy luôn đi. "
" Mọi người đừng cười nữa. " Bình nói lí nhí, mặt đỏ bừng.
" Tranh thủ không có người chúng ta hái nhanh đi, trêu nữa Bình tìm lỗ chui xuống đấy." Chị Mị bật cười khanh khách.
Lần đầu tiên đi hái trộm, tim tôi đập thình thịch, chân bước đi có chút xiu vẹo, tay chạm vào trái bắp rồi mà run quá, không tài nào hái được. Trong đầu liền nghĩ, sau này tôi khó hành nghề trộm cắp, run kỉu này chưa kịp trộm đã bị đánh cho vỡ mồm. Lập Thành khiến tôi há hốc, nó đứng cách tôi độ sáu, bảy bước chân, mặt bình thản, không chút lo lắng, trong tay nó đã có hai, ba trái bắp yên vị. Thằng này học cũng giỏi, làm cũng chăm chỉ, ừm...hái trộm bắp cũng rất cừ. Hàng bắp bên kia Bình mặt mày hớn hở tay thoăn thoắt bẻ bắp, nó nói gì đấy, khiến Linh, An bên cạnh cười toe toét, tôi có chút không thể tin, mới vừa rồi mặt nó còn tái mét, sợ hãi nhanh như vậy liền trộm bắp thành thục thế.
" Nghĩ đi đâu mà ngơ ra vậy cô nương, lo hái bắp đi, khéo người ta ra bắt đó. " Chị Mị vỗ vai tôi, nhanh chóng hái trái bắp tôi đang chạm vào, nhét vào tay tôi.
Tôi càng ngơ ra nhìn chị, chị cười rất duyên, mái tóc đen dài như gỗ mun tùy ý xỏa trên vai, nổi bật dưới đám bắp xanh mơn mởn. Mái tóc chị thật đẹp. Tôi cảm thán.
" Em...hơi sợ..." Tôi lí nhí, mặt đỏ bừng.
Tưởng chị sẽ trêu tôi như thằng Bình, ngờ đâu, chị chỉ gật đầu, vỗ vỗ vai tôi:
" Đừng sợ, em cứ nghĩ đây là vườn của mình là được. "
Tôi gật đầu, lấy hết dũng khí, cùng chị bắt đầu hái.
Hái được một lúc, Anh Cò bảo không cần hái tiếp nữa, tôi và mọi người đem bắp mình hái, bỏ vào trong chiếc túi ni lông đen anh Cò cầm đến. Cả đám kéo nhau ra bãi đất trống nướng bắp.
Mặt trời xế chiều, cái nắng ấm áp vẫn bao phủ khắp nơi. Trên bầu trời, nhuộm một tầng đỏ hồng hồng, đằng Tây, mặt trời dần xuống núi. Lũ chim chóc bay về tổ, xà vào bụi tre, từng hàng từng hàng nối đuôi nhau.
Anh Cò, chị Mị xếp những cành cây khô thành một ụ nhô cao, dùng diêm đốt một cành cây khô, lửa cháy lên lan sang cành cây khác, rồi cả ụ cây bén lửa, hơi ấm bao quanh mọi người, thằng Còi cùng An đi xung quanh tìm cây khô, bé Đậu cười tít mắt ngồt lột vỏ bắp, Lập Thành dùng cây xiên vào bắp bắt đầu bỏ trên lửa nướng. Mùi bắp nướng, thơm lừng tràn ngập khắp khoang mũi. Thằng Còi, An trước ngực ôm đống cây khô, chất cao lên đến tận cằm. Chưa thấy mặt đã nghe tiếng thằng Còi:
"Chín chưa? Chín chưa? "
Anh Cò đang nướng bắp, nói:
"Sắp chín rồi. "
Thằng Còi, An đặt củi sang một bên rồi ngồi xuống.
Tôi chống cằm, lắng nghe tiếng lách tách, mắt lại rơi trên người Lập Thành, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng hắt lại ánh lửa, sáng rực. Mắt nó chăm chú, đôi con ngươi hiện lên ánh lửa bập bùng, tay tỉ mỉ nướng bắp. Rất nhanh, trái bắp đã vàng đều, nó đưa lên gần miệng thổi nhẹ. Đến khi trái bắp hơi nguội, nó dừng lại, đưa cho tôi.Tôi nhìn vào đôi mắt đen tuyền của nó, phản chiếu lên gương mặt bối rối của tôi. Ho nhẹ, tôi vội nhìn xuống tay nó, miệng cảm ơn, tay vội vàng nắm bắp.
" Cảm ơn Thành. "
Quả thật rất thơm, tôi khảy vài hạt bỏ vào miệng, độ ấm vừa đủ, hạt mềm, khi nhai lại rất ngọt.
" Ngon không? " Lập Thành tay tiếp tục xiên vào trái bắp khác, hỏi khẽ.
Tôi cười tít mắt, đầu gật lia liạ.
Bên cạnh Bình và Linh giành nhau một trái bắp Anh Cò đưa, mắng nhau chí chóe.
" Rõ ràng anh Cò đưa cho tôi, ông vô duyên vừa phải thôi."
" Cho bà nói lại đấy, rõ ràng anh Cò đưa cho tui. "
" Của tui. "
" Bà nói ngược rồi, của tui mới đúng. "
" Ông mập như heo rồi còn ăn nữa, coi chừng lăn lun khỏi cần đi. "
"Có bà mập như heo thì có."
Ngọn lửa đỏ rực bập bùng, chiếu sáng gương mặt hạnh phúc của chúng tôi. Kỉ niệm này đã trở thành hồi ức đẹp, theo chúng tôi suốt cả chặn đường dài sau này. Sau này cơ hội gặp nhau có lẽ sẽ ít dần, ai cũng có cuộc sống riêng, không còn vô tư, vô lo như thời trẻ, khi ngẩng đầu nhớ về tuổi trẻ huy hoàng, sẽ không còn điều gì phải tiếc nuốc. Chúng tôi đã chơi hết mình, bùng cháy hết mình. Tuổi thanh xuân mỗi người chỉ một, đừng sợ hãi, đừng rụt rè, hãy đứng dậy, đi khắp nơi, trải nghiệm cuộc sống. Thanh xuân không nên lãng phí, hãy sống đủ, sống không còn gì phải hối tiếc.
Trong một khoảnh khắc vô tình, ánh mắt tôi lơ đễnh về phiá ngôi nhà hoang xa xa. Mặt trời đã lặn hẳn. Ánh nắng tắt ngúm từ lâu. Bầu trời đêm nay, không trăng, không sao, phủ một màu đen kịt, cổ quái.Cả ngôi nhà chìm nghỉm trong bóng đêm, xa cách, phân chia rạch ròi, với ánh sáng điện từ nhà dân xung quanh. Kí ức hôm qua xẹt về, da đầu tôi run lên, da gà nổi lên đầy người, xíu nữa tôi đã quên bén chuyện hôm qua.
Tôi nghĩ ngợi, mở lời như thế nào với anh Cò:
" Anh Cò, chuyện về ngôi nhà hoang... Anh kể cho em nghe được không?"
" Việc này..." Tay nướng bắp dừng lại, Anh Cò ngập ngừng, lưỡng lự.
" Anh hứa hôm nay sẽ kể cho bọn em nghe." Lập Thành nói.
" Hiếm khi thấy cậu bạn đẹp trai này mở miệng, Cò kể cho tụi nhỏ nghe đi." Chị Mị nháy mắt nhìn Lập Thành, nét mặt tươi vui, không có vẻ sợ hãi như anh Còn
Anh Cò nhìn chị Mị nói khẽ:
" Mị không sợ à? Tui lo mấy đứa sợ thôi."
" Chuyện qua lâu rồi, huống hồ chúng ta chỉ nghe lời đồn thổi. Mị còn chưa nhìn thấy."
" Chúng ta may mắn thôi, người trong làng mình vài hôm trước còn nhìn thấy đấy."
"Mị không qua tâm." Chị Mị chu môi.
Tôi nhìn Lập Thành, dường như biết tôi nhìn nó, nó đưa mắt nhìn tôi, môi nhếch lên mỉm cười.
" Kể đi anh. " Linh háo hức không kém.
" Anh ơi kể đi." An ngẩng đầu khỏi đám lửa, ánh mắt chờ đợi.
Bình không nói gì, miệng không ngừng ăn.
Anh Cò đưa mắt nhìn mọi người một lượt, suy tư vài phút mới gật đầu, thở dài:
" Được rồi. "
" Anh kể đi em hồi hộp quá" Linh reo lên.
" Chuyện là vầy..."
...
***
Trên đường về tôi ngừng suy nghĩ đến lời anh Cò nói. Giống như bị thôi miên. Thật ư? Trên đời này thật sự tồn tại người khác với chúng tôi? Có một thế giới cõi âm? Có ma?
Tác giả :
Tuyết Diệu