Này Thích Thì Nói Đi Chứ
Chương 11-1
Bảy giờ sáng, tôi đeo balô tay xách túi lớn túi nhỏ thức ăn mẹ chuẩn bị đứng trước cỗng đợi. Ước chừng hơn năm phút sau xe ôtô nhà Bình đến. Tôi nhìn một lượt trong xe mọi người đã đến đông đủ. Tôi nháy mắt vẫy tay chào:
" Hi, mấy đứa. "
Hà thò đầu ra ngoài cửa kính cười toe toét.
" Vào xe nhanh lên."
Lập Thành mở cửa xe bước xuống. Hôm nay nó mặc chiếc áo thun đơn giản màu xám chuột bên ngoài khoác jacket màu đen, cả người toát lên vẻ sảng khoái, có chút bụi. Nó tiến về phiá tôi, cúi người đưa tay xách mấy túi lớn, nhỏ trên tay tôi.
" Đi thôi. "
Tôi gật đầu mở cửa chui vào xe.
Xe bắt đầu lăn bánh.
" Tuyết đem theo gì nhiều thế? " Linh ngồi ghế trước cùng với Hà, Bình quay đầu nhìn tôi.
" Mẹ tui làm thức ăn để đến nhà ngoại Hà ăn đó. "
" Mẹ bà chu đáo ghê. " Linh ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh tiếp lời:" Lâu rồi tui chưa ăn đồ mẹ Tuyết nấu, giờ nhắc đến là thèm quá trời quá dất luôn. "
" Bà ngày tối chỉ biết ăn. " Hà không khách sáo, bĩu môi liếc Linh một cái.
Tôi cười hì hì, nhìn tụi nó chửi nhau chí chóe.
Ghế dưới Lập Thành, tôi và An ngồi. Lập Thành cả buổi im lặng chợt quay sang nhìn tôi quan tâm:
" Tuyết có bị say xe không? "
Tôi lắc đầu.
Lập Thành gật đầu, nó không nói gì thêm lấy quyển sách trong balô, đầu hơi cúi xuống, ngón tay thon dài lật sách, ánh mắt phút chốc tập trung vào từng dòng chữ trong sách. Ánh nắng buổi sáng xuyên vào cửa kính ôtô, thân hình cao ráo của nó bao phủ trong ánh nắng vàng nhạt.
Tôi nhìn có chút thất thần, vội lắc đầu dời ánh mắt về phiá An bên cạnh. Cả đoạn đường An cũng khá im lặng. Nó hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài xa xăm. Tôi phát hiện mái tóc ngắn cá tính của An giờ đã dài đến chấm vai, nó hơi hạ cửa kính gió bên ngoài ùa vào khiến mái tóc đen mượt của nó bay phấp phới, vừa cô đơn vừa lạc lõng. Tôi cắn môi, suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định im lặng. Tôi biết chứ sau hôm đến nhà An, phát hiện ra gia đình nó không được hạnh phúc, phát hiện ra nó không vui vẻ như bề ngoài. Từ hôm đó dù đã nói chuyện lại với nhau nhưng nó luôn tự tạo khoảng cách với mọi người, tôi đã nhiều lần cố gắng muốn phá vỡ khoảng cách ấy đi đến cuối cùng vẫn là thất bại. Tôi quan tâm nó nhưng chỉ có thể ở một giới hạn nhất định, tôi không thể làm gì khác ngoài im lặng. Tôi hiểu tính cách nó, im lặng không nói gì, không an ủi, không nhắc đến chuyện cũ mới là thật sự tốt cho nó. Tính cách nó rất mạnh mẽ không muốn nhận lấy sự thương hại từ người khác.
Không khí xung quanh tôi có chút không ăn nhập với nhau bên trên Bình, Hà, Linh cười nói rôm rã. Bên dưới Lập Thành chăm chú đọc sách, vài phút tôi lại nghe thấy âm thanh lật sách, âm thanh ấy vừa mang lại cảm giác bình yên, nhẹ nhàng, không vướn bận mọi thứ trên đời giống như tôi đang lạc vào một thế giới tràn ngập những tia nắng ấm áp, ngồi bên hiên cửa nhăm nhi tách trà ngắm nhìn bầu trời trong xanh thuần khiết, ngửi lấy hương hoa hồng dìu dịu, lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Khung cảnh ấy bình yên đến mức tôi chỉ muốn mãi mãi chìm vào. Còn An vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhìn ra bên ngoài. Tâm trạng tôi dường như bị ảnh hưởng bởi Lập Thành và An có chút lười biếng, tôi hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhà cửa, cây cối, xe cộ,...cứ lùi dần phiá sau, nhìn một lúc tôi liền thấy chán, ánh mắt lại dừng trên người Lập Thành, mi mắt nó rủ xuống, trán nhíu lại nhập tâm nhìn từng dòng chữ.
Sách thú vị như thế ư? Sao tôi chưa bao giờ nhận ra? Mắt tôi lại rời xuống trang sách Lập Thành đang đọc, như bị thôi miên tôi nhìn không chớp mắt, rồi từ từ ngủ lúc nào không hay. Trong mơ tôi cảm nhận được dường như có một bàn tay nào đó chạm vào mặt, những ngón tay thon dài luồng vào tóc mình, đầu tôi dịch chuyển được tựa vào một cái gối ấm áp. Tôi muốn dựa sâu vào cái gối, hơi dịch mặt mình nằm úp xuống, đến khi tìm được vị trí thích hợp tôi thở hắt ra, khóe môi cong lên mãn nguyện chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng còi xe làm tỉnh giấc, mắt tôi lim dim mơ màng hé ra. Tôi cảm thấy có gì đó không phù hợp. Hé mắt liếc sang bên cạnh. Tôi choáng váng trong tức khắc, cái cằm này, cổ này, khuôn ngực này. Tôi nuốt nước bọt, hiểu ngay đang xảy ra việc gì, tôi đang tựa vai Lập Thành ngủ say sưa. Mặt tôi ửng đỏ lên, xấu hổ vô cùng, bây giờ tôi ngồi bật dậy cũng không được, trong lòng gào thét, ngón tay thon dài của nó lại lật sang trang khác, hơi thở ấm áp phả nhẹ trên đỉnh đầu tôi. Chợt bàn tay nó đưa lên, tôi hoảng hốt nhắm tịt mắt lại. Nó phát hiện tôi tỉnh rồi ư? Nhưng tay nó lại chạm vào mặt tôi rất nhẹ nhàng dường như sợ tôi tỉnh giấc hơi dịch chuyển đầu tôi ra sau. Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, nó sợ tôi ngủ không yên giấc, sợ đầu tôi gục xuống. Sau một hồi dằn co dữ dội, tôi vẫn nên giả vờ ngủ. Khi ngủ không ý thức được còn giờ phút này tôi cảm nhận được độ ấm trên vai thành truyền đến mặt rồi lan dần khắp toàn thân, tai tôi đỏ lên. Tôi nhắm mắt suy nghĩ miên man, vu vơ, không đầu không đuôi.
" Thành, An gọi Tuyết dậy đi sắp đến rồi, con này ngủ như heo. " Linh cười khanh khách, nó không biết rằng tôi nghe thấy tất cả lời nó nói. Con này dám gọi tôi là heo đấy.
" Hay khi nào đến rồi gọi Tuyết dậy luôn. " Lập Thành nói.
" Tuyết ngủ cũng lâu rồi để An gọi cho. " An mở lời.
" Tuyết dậy đi. " An vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi vờ đưa tay dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy:
" Tới rồi à? "
" Gần tới thôi. " Lập Thành gập sách lại, bỏ vào balô, không quên trả lời câu hỏi vờ vịt của tôi.
" À..." Tôi lí nhí đáp khẽ, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn Lập Thành, tôi giả vờ không biết đến việc mượn vai nó ngủ, ánh mắt không tự chủ len lén nhìn lên vai nó, nơi đó có chút nhăn lại, điều đó càng khiến tôi càng thêm xấu hổ. May mà mọi người không ai nhắc đến việc này, không thôi tôi xấu hổ chết mất.
" Oa nhìn đẹp chưa kìa. " Linh reo lên.
Tôi bị lời nói nó làm cho tò mò đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Tôi kinh ngạc cũng không kém Linh. Nhà cao tầng, trung tâm thương mại, nhà hàng, khách sạn,..phố xá sầm uất từ khi nào đã thay bằng những cánh đồng lúa vàng ươm bao la mênh mông trải dài đến vô tận không biết đâu là bờ. Gió mùa hạ thổi qua, tầng tầng lớp lớp những cây lúa nằm rạp xuống nhìn từ xa chẳng khác gì những cơn sóng nhấp nhô, uốn lượn. Cò bay thẳng cánh, màu trắng tinh khôi của chúng điểm xuyết cho màu vàng ươm của lúa, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy thơ mộng. Những hạt gạo tôi ăn thường ngày được tạo ra từ những bông lúa này đây. Các bác nông dân đã đội nắng đội sương, không quản mưa gió, nhọc nhằn khổ cực làm nên những hạt gạo trắng tinh. Trong lòng dâng lên niềm xúc động không nói thành lời.
" Đẹp thật. " Bình cảm thán, ánh mắt nó nhìn ra bên ngoài đầy chăm chú.
" Quê bà đẹp thật á Hà. " Linh không rời mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cảm thán với Hà.
" Chớ sao. " Hà lên giọng, gương mặt nhỏ nhắn nó ngẩng lên tràn gập vẻ tự hào.
Xe ôtô theo sự chỉ dẫn của Hà rẽ vào một con đường đất nhỏ. Hai bên đường tre mọc chằn chịt, đan xen nhau, nối đuôi nhau thành cụm, thành lũy. Tre xanh vươn lên đến tận trời, thẳng tấp, kiêu ngạo. Tre già măng lại mọc, cứ như thế năm này qua năm nọ, tạo thành bức tường thành vững chắc, kiên cố, rợp bóng cả một đoạn đường dài. vào khoảng tầm mấy trăm mét phiá trước mặt xuất hiện hai con đường đất khác. Xe ô tô rẽ vào con đường đất bên phải.
" Cầu khỉ á?" Bình chỉ tay, reo lên.
"Ừ. " Hà đáp.
Tôi liền nhìn ngay chiếc cầu khỉ Bình nói, cầu được xây dựng đơn sơ bằng tre, bắc qua con kênh. Tôi vừa nhìn đã rùng mình, trong đầu liên tưởng đến cảm giác té lộn nhào xuống kênh.
Vài người dân đi qua, nhìn thấy xe chúng tôi, vội nép sát bờ để nhường đường, nhìn gương mặt họ tràn ngập vẻ hiếu kì, xe đi xa vẫn nhìn theo. Điều khiến tôi cảm thấy thú vị nhất là lúc qua bãi đất trống có đám trẻ con chan lứa tôi có, lớn hơn tôi có, nhỏ hơn tôi có đang nướng bắp thấy xe qua chúng liền đứng dậy, chỉ trỏ, reo hò lên. Tôi còn nghe thấy chúng hỏi nhau.
" Phải con Hà không?"
" Nhìn giống con Hà quá."
" Đâu tao chưa nhìn rõ. "
...
Tôi hiếu kì hỏi Hà:
" Họ biết bà kìa. "
Hà quay sang tôi gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu:
" Tui không rõ nữa nhìn tụi nó cũng thấy quen quen. Tui ít khi về quê lắm lần về quê gần đây nhất là năm năm trước. "
Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm tiếp tục háo hức nhìn ra bên ngoài.
" Ở đây thích quá Hà ơi. " Bình giơ điện thoại qua cửa xe chụp hình lia liạ, cất giọng cảm thán.
" Giờ mới biết na. " Hà nháy mắt, lè lưỡi tinh nghịch.
Đi thêm tầm năm phút nữa, xe dừng lại trước ngõ một ngôi nhà. Tôi và đám bạn lần lượt bước xuống xe. Thời tiết hôm nay rất mát mẻ tuy đã hơn mười giờ. Đối diện ngôi nhà là ruộng, gió thổi đến hương lúa chín quanh quẩn trong khoang mũi tôi, tôi nhắm mắt hít lấy hít để tận hưởng hương thơm ngọt ngào mà tinh túy, không gắt.
" Ôi đi hơn ba tiếng mỏi hết cả người. " Linh than, tôi hé mắt vừa hay nhìn thấy nó dơ tay quoặn quẹo người trông rất buồn cười.
Một bà cụ khuôn mặt hiền hậu, nở nụ cười hiền lành, vui vẻ đi ra cỗng đón chúng tôi. Lưng bà hơi còng bước đi có phần chậm chạp, nặng nề.
" Bà ngoại. " Hà reo lên, nó chạy đến ôm chầm lấy bà cụ.
" Cháu bà lớn thế này rồi ư? " Bà cất giọng ấm áp, vỗ lưng Hà.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không khỏi xúc động. Tôi bỗng nhớ đến ông bà ngoại, bà nội của tôi hơn ba năm nay rồi tôi chưa về thăm ông bà, vì công việc bố mẹ tôi phải chuyển vào miền Trung sinh sống lúc tôi còn nhỏ xíu, ông bà và dòng họ tôi lại ở tận ngoài Bắc. Nỗi nhớ phút chốc như dòng nước vỡ đê nhấn chìm tôi vào trong đấy. Tôi nhớ biết bao món canh rau muống bà ngoại nấu, nhớ những lần về thăm ngoại bà lại tết tóc cho tôi, nhớ lúc ông ngoại dắt tay tôi đi mua kem, đi chơi. Nhớ bà nội, vì biết tôi thích soài mỗi lần tôi về bà lại ra chợ mua về rất nhiều soài gọt cho tôi ăn, tối đến còn kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, nhớ ông nội hay xoa đầu tôi bảo tôi phải ăn thật nhiều để lớn lên cho nhanh giúp đỡ cho bố mẹ, nhớ chị Ý, nhớ anh Tùng,...
" Tuyết không sao chứ? " Lập Thành lay vai tôi, cất giọng lo lắng:" Tuyết không khỏe à? "
Tôi lắc đầu, cười buồn:
" Tự dưng Tuyết nhớ ông bà và anh chị của Tuyết ngoài Bắc. "
Lập Thành nhìn tôi một lúc lâu, chợt nó đưa bàn tay xoa đầu tôi:
" Tuyết đừng buồn nữa. "
Tôi gật đầu, nở nụ cười tươi tắn nhìn Lập Thành.
" Hi, mấy đứa. "
Hà thò đầu ra ngoài cửa kính cười toe toét.
" Vào xe nhanh lên."
Lập Thành mở cửa xe bước xuống. Hôm nay nó mặc chiếc áo thun đơn giản màu xám chuột bên ngoài khoác jacket màu đen, cả người toát lên vẻ sảng khoái, có chút bụi. Nó tiến về phiá tôi, cúi người đưa tay xách mấy túi lớn, nhỏ trên tay tôi.
" Đi thôi. "
Tôi gật đầu mở cửa chui vào xe.
Xe bắt đầu lăn bánh.
" Tuyết đem theo gì nhiều thế? " Linh ngồi ghế trước cùng với Hà, Bình quay đầu nhìn tôi.
" Mẹ tui làm thức ăn để đến nhà ngoại Hà ăn đó. "
" Mẹ bà chu đáo ghê. " Linh ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh tiếp lời:" Lâu rồi tui chưa ăn đồ mẹ Tuyết nấu, giờ nhắc đến là thèm quá trời quá dất luôn. "
" Bà ngày tối chỉ biết ăn. " Hà không khách sáo, bĩu môi liếc Linh một cái.
Tôi cười hì hì, nhìn tụi nó chửi nhau chí chóe.
Ghế dưới Lập Thành, tôi và An ngồi. Lập Thành cả buổi im lặng chợt quay sang nhìn tôi quan tâm:
" Tuyết có bị say xe không? "
Tôi lắc đầu.
Lập Thành gật đầu, nó không nói gì thêm lấy quyển sách trong balô, đầu hơi cúi xuống, ngón tay thon dài lật sách, ánh mắt phút chốc tập trung vào từng dòng chữ trong sách. Ánh nắng buổi sáng xuyên vào cửa kính ôtô, thân hình cao ráo của nó bao phủ trong ánh nắng vàng nhạt.
Tôi nhìn có chút thất thần, vội lắc đầu dời ánh mắt về phiá An bên cạnh. Cả đoạn đường An cũng khá im lặng. Nó hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài xa xăm. Tôi phát hiện mái tóc ngắn cá tính của An giờ đã dài đến chấm vai, nó hơi hạ cửa kính gió bên ngoài ùa vào khiến mái tóc đen mượt của nó bay phấp phới, vừa cô đơn vừa lạc lõng. Tôi cắn môi, suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định im lặng. Tôi biết chứ sau hôm đến nhà An, phát hiện ra gia đình nó không được hạnh phúc, phát hiện ra nó không vui vẻ như bề ngoài. Từ hôm đó dù đã nói chuyện lại với nhau nhưng nó luôn tự tạo khoảng cách với mọi người, tôi đã nhiều lần cố gắng muốn phá vỡ khoảng cách ấy đi đến cuối cùng vẫn là thất bại. Tôi quan tâm nó nhưng chỉ có thể ở một giới hạn nhất định, tôi không thể làm gì khác ngoài im lặng. Tôi hiểu tính cách nó, im lặng không nói gì, không an ủi, không nhắc đến chuyện cũ mới là thật sự tốt cho nó. Tính cách nó rất mạnh mẽ không muốn nhận lấy sự thương hại từ người khác.
Không khí xung quanh tôi có chút không ăn nhập với nhau bên trên Bình, Hà, Linh cười nói rôm rã. Bên dưới Lập Thành chăm chú đọc sách, vài phút tôi lại nghe thấy âm thanh lật sách, âm thanh ấy vừa mang lại cảm giác bình yên, nhẹ nhàng, không vướn bận mọi thứ trên đời giống như tôi đang lạc vào một thế giới tràn ngập những tia nắng ấm áp, ngồi bên hiên cửa nhăm nhi tách trà ngắm nhìn bầu trời trong xanh thuần khiết, ngửi lấy hương hoa hồng dìu dịu, lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Khung cảnh ấy bình yên đến mức tôi chỉ muốn mãi mãi chìm vào. Còn An vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhìn ra bên ngoài. Tâm trạng tôi dường như bị ảnh hưởng bởi Lập Thành và An có chút lười biếng, tôi hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhà cửa, cây cối, xe cộ,...cứ lùi dần phiá sau, nhìn một lúc tôi liền thấy chán, ánh mắt lại dừng trên người Lập Thành, mi mắt nó rủ xuống, trán nhíu lại nhập tâm nhìn từng dòng chữ.
Sách thú vị như thế ư? Sao tôi chưa bao giờ nhận ra? Mắt tôi lại rời xuống trang sách Lập Thành đang đọc, như bị thôi miên tôi nhìn không chớp mắt, rồi từ từ ngủ lúc nào không hay. Trong mơ tôi cảm nhận được dường như có một bàn tay nào đó chạm vào mặt, những ngón tay thon dài luồng vào tóc mình, đầu tôi dịch chuyển được tựa vào một cái gối ấm áp. Tôi muốn dựa sâu vào cái gối, hơi dịch mặt mình nằm úp xuống, đến khi tìm được vị trí thích hợp tôi thở hắt ra, khóe môi cong lên mãn nguyện chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng còi xe làm tỉnh giấc, mắt tôi lim dim mơ màng hé ra. Tôi cảm thấy có gì đó không phù hợp. Hé mắt liếc sang bên cạnh. Tôi choáng váng trong tức khắc, cái cằm này, cổ này, khuôn ngực này. Tôi nuốt nước bọt, hiểu ngay đang xảy ra việc gì, tôi đang tựa vai Lập Thành ngủ say sưa. Mặt tôi ửng đỏ lên, xấu hổ vô cùng, bây giờ tôi ngồi bật dậy cũng không được, trong lòng gào thét, ngón tay thon dài của nó lại lật sang trang khác, hơi thở ấm áp phả nhẹ trên đỉnh đầu tôi. Chợt bàn tay nó đưa lên, tôi hoảng hốt nhắm tịt mắt lại. Nó phát hiện tôi tỉnh rồi ư? Nhưng tay nó lại chạm vào mặt tôi rất nhẹ nhàng dường như sợ tôi tỉnh giấc hơi dịch chuyển đầu tôi ra sau. Trong lòng tôi bỗng trở nên ấm áp, nó sợ tôi ngủ không yên giấc, sợ đầu tôi gục xuống. Sau một hồi dằn co dữ dội, tôi vẫn nên giả vờ ngủ. Khi ngủ không ý thức được còn giờ phút này tôi cảm nhận được độ ấm trên vai thành truyền đến mặt rồi lan dần khắp toàn thân, tai tôi đỏ lên. Tôi nhắm mắt suy nghĩ miên man, vu vơ, không đầu không đuôi.
" Thành, An gọi Tuyết dậy đi sắp đến rồi, con này ngủ như heo. " Linh cười khanh khách, nó không biết rằng tôi nghe thấy tất cả lời nó nói. Con này dám gọi tôi là heo đấy.
" Hay khi nào đến rồi gọi Tuyết dậy luôn. " Lập Thành nói.
" Tuyết ngủ cũng lâu rồi để An gọi cho. " An mở lời.
" Tuyết dậy đi. " An vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi vờ đưa tay dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy:
" Tới rồi à? "
" Gần tới thôi. " Lập Thành gập sách lại, bỏ vào balô, không quên trả lời câu hỏi vờ vịt của tôi.
" À..." Tôi lí nhí đáp khẽ, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn Lập Thành, tôi giả vờ không biết đến việc mượn vai nó ngủ, ánh mắt không tự chủ len lén nhìn lên vai nó, nơi đó có chút nhăn lại, điều đó càng khiến tôi càng thêm xấu hổ. May mà mọi người không ai nhắc đến việc này, không thôi tôi xấu hổ chết mất.
" Oa nhìn đẹp chưa kìa. " Linh reo lên.
Tôi bị lời nói nó làm cho tò mò đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Tôi kinh ngạc cũng không kém Linh. Nhà cao tầng, trung tâm thương mại, nhà hàng, khách sạn,..phố xá sầm uất từ khi nào đã thay bằng những cánh đồng lúa vàng ươm bao la mênh mông trải dài đến vô tận không biết đâu là bờ. Gió mùa hạ thổi qua, tầng tầng lớp lớp những cây lúa nằm rạp xuống nhìn từ xa chẳng khác gì những cơn sóng nhấp nhô, uốn lượn. Cò bay thẳng cánh, màu trắng tinh khôi của chúng điểm xuyết cho màu vàng ươm của lúa, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy thơ mộng. Những hạt gạo tôi ăn thường ngày được tạo ra từ những bông lúa này đây. Các bác nông dân đã đội nắng đội sương, không quản mưa gió, nhọc nhằn khổ cực làm nên những hạt gạo trắng tinh. Trong lòng dâng lên niềm xúc động không nói thành lời.
" Đẹp thật. " Bình cảm thán, ánh mắt nó nhìn ra bên ngoài đầy chăm chú.
" Quê bà đẹp thật á Hà. " Linh không rời mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cảm thán với Hà.
" Chớ sao. " Hà lên giọng, gương mặt nhỏ nhắn nó ngẩng lên tràn gập vẻ tự hào.
Xe ôtô theo sự chỉ dẫn của Hà rẽ vào một con đường đất nhỏ. Hai bên đường tre mọc chằn chịt, đan xen nhau, nối đuôi nhau thành cụm, thành lũy. Tre xanh vươn lên đến tận trời, thẳng tấp, kiêu ngạo. Tre già măng lại mọc, cứ như thế năm này qua năm nọ, tạo thành bức tường thành vững chắc, kiên cố, rợp bóng cả một đoạn đường dài. vào khoảng tầm mấy trăm mét phiá trước mặt xuất hiện hai con đường đất khác. Xe ô tô rẽ vào con đường đất bên phải.
" Cầu khỉ á?" Bình chỉ tay, reo lên.
"Ừ. " Hà đáp.
Tôi liền nhìn ngay chiếc cầu khỉ Bình nói, cầu được xây dựng đơn sơ bằng tre, bắc qua con kênh. Tôi vừa nhìn đã rùng mình, trong đầu liên tưởng đến cảm giác té lộn nhào xuống kênh.
Vài người dân đi qua, nhìn thấy xe chúng tôi, vội nép sát bờ để nhường đường, nhìn gương mặt họ tràn ngập vẻ hiếu kì, xe đi xa vẫn nhìn theo. Điều khiến tôi cảm thấy thú vị nhất là lúc qua bãi đất trống có đám trẻ con chan lứa tôi có, lớn hơn tôi có, nhỏ hơn tôi có đang nướng bắp thấy xe qua chúng liền đứng dậy, chỉ trỏ, reo hò lên. Tôi còn nghe thấy chúng hỏi nhau.
" Phải con Hà không?"
" Nhìn giống con Hà quá."
" Đâu tao chưa nhìn rõ. "
...
Tôi hiếu kì hỏi Hà:
" Họ biết bà kìa. "
Hà quay sang tôi gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu:
" Tui không rõ nữa nhìn tụi nó cũng thấy quen quen. Tui ít khi về quê lắm lần về quê gần đây nhất là năm năm trước. "
Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm tiếp tục háo hức nhìn ra bên ngoài.
" Ở đây thích quá Hà ơi. " Bình giơ điện thoại qua cửa xe chụp hình lia liạ, cất giọng cảm thán.
" Giờ mới biết na. " Hà nháy mắt, lè lưỡi tinh nghịch.
Đi thêm tầm năm phút nữa, xe dừng lại trước ngõ một ngôi nhà. Tôi và đám bạn lần lượt bước xuống xe. Thời tiết hôm nay rất mát mẻ tuy đã hơn mười giờ. Đối diện ngôi nhà là ruộng, gió thổi đến hương lúa chín quanh quẩn trong khoang mũi tôi, tôi nhắm mắt hít lấy hít để tận hưởng hương thơm ngọt ngào mà tinh túy, không gắt.
" Ôi đi hơn ba tiếng mỏi hết cả người. " Linh than, tôi hé mắt vừa hay nhìn thấy nó dơ tay quoặn quẹo người trông rất buồn cười.
Một bà cụ khuôn mặt hiền hậu, nở nụ cười hiền lành, vui vẻ đi ra cỗng đón chúng tôi. Lưng bà hơi còng bước đi có phần chậm chạp, nặng nề.
" Bà ngoại. " Hà reo lên, nó chạy đến ôm chầm lấy bà cụ.
" Cháu bà lớn thế này rồi ư? " Bà cất giọng ấm áp, vỗ lưng Hà.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không khỏi xúc động. Tôi bỗng nhớ đến ông bà ngoại, bà nội của tôi hơn ba năm nay rồi tôi chưa về thăm ông bà, vì công việc bố mẹ tôi phải chuyển vào miền Trung sinh sống lúc tôi còn nhỏ xíu, ông bà và dòng họ tôi lại ở tận ngoài Bắc. Nỗi nhớ phút chốc như dòng nước vỡ đê nhấn chìm tôi vào trong đấy. Tôi nhớ biết bao món canh rau muống bà ngoại nấu, nhớ những lần về thăm ngoại bà lại tết tóc cho tôi, nhớ lúc ông ngoại dắt tay tôi đi mua kem, đi chơi. Nhớ bà nội, vì biết tôi thích soài mỗi lần tôi về bà lại ra chợ mua về rất nhiều soài gọt cho tôi ăn, tối đến còn kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, nhớ ông nội hay xoa đầu tôi bảo tôi phải ăn thật nhiều để lớn lên cho nhanh giúp đỡ cho bố mẹ, nhớ chị Ý, nhớ anh Tùng,...
" Tuyết không sao chứ? " Lập Thành lay vai tôi, cất giọng lo lắng:" Tuyết không khỏe à? "
Tôi lắc đầu, cười buồn:
" Tự dưng Tuyết nhớ ông bà và anh chị của Tuyết ngoài Bắc. "
Lập Thành nhìn tôi một lúc lâu, chợt nó đưa bàn tay xoa đầu tôi:
" Tuyết đừng buồn nữa. "
Tôi gật đầu, nở nụ cười tươi tắn nhìn Lập Thành.
Tác giả :
Tuyết Diệu