Nảy Mầm
Chương 8
Nếu nói trời mùa hè của thủ đô giống như một cái lò nướng khổng lồ, mặt trời nóng bỏng nướng con người đến bốc hơi, thì ngày mùa hè ở phương nam là một cái lồng hấp lớn, hơi nước nóng hầm hập hấp chín mọi người đến mức vô cùng ngột ngạt.
Miêu Miêu vẫy vẫy tay, tiêu sái chào tạm biệt thủ đô, lúc này cô hoàn toàn không biết được nỗi phiền muộn của Triều Tử, cô đang chán nản đi dạo quân khu cùng Địch Mặc.
Đúng vậy, là đi dạo. Địch Mặc tới để công tác, nhưng Miêu Lê thì không, cô đi đi lại lại như thế này, chẳng phải là đi dạo hay sao.
"Tại sao thời tiết hôm nay ngột ngạt như vậy, ngay cả thở cũng không nổi nữa!" Miêu Lê vung vẩy vạt áo hòng quạt lấy gió.
Địch Mặc thấy động tác của Miêu Lê còn có chừng mực nên không lên tiếng.
Đồ Miêu Lê mặc trên người là quân phục do Địch Mặc đưa cho. Tổng cục chính trị phái người tới quân khu khảo sát, thuộc về chuyện trong bộ phận quân đội, nha đầu Miêu Lê đi theo sau chạy đông chạy tây, mặc quần áo hàng ngày hoặc đồ thời trang sẽ không ra thể thống gì. Cho nên cô đành phải mặc bộ quân phục, đến nỗi phải tháo quân hàm đi, Địch Mặc cũng không thể phạm phải loại sai lầm này.
Nha đầu Miêu Lê hơi bị chinh phục, cô nhìn bản thân "hiên ngang oai hùng" sau khi mặc quân phục ở trong gương, trong lòng cô cũng rất thích thú, nhưng không được hoàn mỹ vì không có quân hàm. Dù sao trên vai thiếu mất thứ bắt mắt kia thì cũng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng đây là kỷ luật, cô chỉ có thể ngước mắt nhìn vạch quân hàm trên vai Địch Mặc mà chảy nước miếng.
Quân phục làm bằng vải cotton, mặc lên người mềm mại và thoáng khí, nhưng thời tiết phương nam thật sự quá oi bức, mồ hôi thấm trên quần áo màu xanh nhạt làm ướt một mảng lớn, da dẻ cũng đen đi nhiều.
Sĩ quan cùng đi khảo sát địa bàn là người có mắt, thấy cô gái nhỏ Miêu Lê như vậy, không có quân hàm nhưng vẫn theo bên cạnh Địch Mặc đi lần lượt mấy cái quân khu, tuy Địch Mặc có tác phong rất "nghiêm khắc" trong truyền thuyết là không nói nhiều, nhưng từ hành động cho thấy anh vô cùng nhân nhượng, đương nhiên viên sĩ quan sẽ đoán Miêu Lê là một người có lai lịch, nên dọc đường đi rất quan tâm. Lúc này viên sĩ quan nghe thấy câu nói của Miêu Lê, liền cười tít mắt đề nghị: "Ai nói không phải chứ. Chúng tôi ở ven biển, không khí hơi ẩm ướt. Hai ngày nay hơi nóng, nếu như có gió thì sẽ tốt hơn. Hay là tiểu đồng chí quay lại xe nghỉ ngơi trước? Trong xe có điều hòa."
Tuy Miêu Lê nóng đến bực bội, nhưng cô ngẩng đầu nhìn Địch Mặc rồi từ chối: "Trương doanh trưởng, cám ơn anh, hay là thôi đi. Anh và mọi người ở đây nhiều năm như vậy, còn có thể quen được, tôi chỉ ở một lát mà không cố gắng được sao?"
"Cô gái nhỏ như cô sao có thể so sánh với đám người thô kệch chúng tôi, bằng không, cô uống nước lạnh đi." Trương doanh trưởng nói xong, bên kia đã sớm có lính cần vụ nhanh nhạy chuyển cho chai nước khoáng vẫn còn đang tỏa ra hơi lạnh.
Miêu Lê lập tức nói cảm ơn, cô vui vẻ nhận lấy, vặn nắp chai ra uống vài ngụm rồi quay đầu nhìn Địch Mặc một cái.
Trương doanh trưởng nói khách khí vài câu, anh vốn không muốn tiếp tục nhiều chuyện, chỉ là thấy hai người này "liếc mắt đưa tình", suy nghĩ trong đầu tự nhiên xoay vài vòng, nhân tiện hỏi: "Tiểu đồng chí thật khá, hiện giờ không có nhiều cô gái bằng tuổi cô có thể chịu khổ, đúng rồi, còn chưa biết tên cô đấy?"
Địch Mặc tiếp lời: "Lần này Trương doanh trưởng nhìn nhầm rồi thì phải? Miêu Miêu của chúng ta không phải là cô gái được chiều chuộng như cô gái nhà bình thường khác. Khuê nữ nhà họ Miêu, lần này theo tôi đi ra ngoài là vì muốn trau dồi kiến thức."
"Được, được, nhà họ Miêu, tướng môn hổ nữ*." Trương doanh trưởng cũng là một người có gia thế, anh biết nhà họ Miêu ở thủ đô nên nghe vậy mà hoảng sợ: Tiểu thư à, không có việc gì thì cô chạy đến nơi quân doanh khổ cực này làm gì? Không thể tưởng được với một lần khảo sát, trung ương không chỉ phái Thái tử Địch, ngay cả khuê nữ nhà họ Miêu cũng đến đây, không biết là muốn làm chuyện lớn gì? Ngoài miệng anh vội nịnh hót không ngừng.
*Tướng môn hổ nữ: Ý nói cha mẹ tài năng thì con cháu cũng là người bất phàm.
Miêu Lê nghe màn đối thoại của hai người, cô vừa tròn mắt, vừa oán thầm không thôi: "Quả nhiên Địch Mặc cao tay! Cái gì gọi là đi cùng anh dạo một vòng, tôi chỉ vừa đứng ở bên cạnh anh, thật sự tôi rất yên phận. Không cần nói gì cả, những người khác còn không nghĩ ra được sao. Có lẽ tôi còn chưa trở về thủ đô thì tin đồn nhà Miêu Địch liên thủ đã truyền tới trước rồi."
Này, đừng xem thường Miêu Miêu vì bình thường cô có hơi ngốc nghếch, khi xem xét sự việc thì cô còn có chút thông minh, chỉ là cô luôn không chú ý đến điểm mấu chốt. Nếu như Địch Mặc biết hiện giờ trong lòng cô nghĩ gì, thì anh sẽ dở khóc dở cười.
Cứ như vậy, thoáng một cái đã vài ngày trôi qua, Địch Mặc và Miêu Lê làm bạn với Trương doanh trưởng, rốt cuộc cũng kết thúc đợt khảo sát lần này. Ngày hôm sau, nhóm người bọn họ ngồi máy bay trở về thủ đô.
Chuyến đi phía nam lần này, Địch Mặc có thu hoạch thế nào, tất nhiên Miêu Lê sẽ không quan tâm. Cô mua không ít đồ kỷ niệm, đồ ăn đồ chơi đều mang đặc sắc của địa phương, đóng thành mấy túi lớn. Địch Mặc vẫy tay, nhóm cấp dưới đi tới đóng gói đồ đạc rồi gửi về.
Sau đó Địch Mặc phân công cho cấp dưới, xong xuôi anh lập tức kéo Miêu Lê đi mất. Miêu Lê luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, cô thấy Địch Mặc bỏ mặc cấp dưới như vậy nên hơi khó hiểu, nhưng cũng đành đi theo người ta.
Địch Mặc kéo Miêu Lê đến một gian khác, sân bay quân dụng vốn không lớn, đi rẽ vài phút là đến nơi. Trên chiếc máy bay nhỏ, Miêu Lê còn hơi mơ hồ, cô bèn hỏi: "Địch Mặc, tại sao chúng ta không đi cùng nhóm của anh?"
Khóe miệng Địch Mặc cong lên: "Miêu Miêu, đi cùng anh đến một nơi." Trên mặt anh lại có một chút khách sáo của ngày thường.
Miêu Lê đã từng trông thấy nụ cười phát ra từ nội tâm ở trên mặt Địch Mặc, nhưng không giống như lúc đối diện với cô trước đây.
Địch Mặc sống rất tùy ý, từ trước đến nay anh luôn thay đổi vẻ mặt theo cảm xúc của bản thân. Từ nhỏ đến lớn, Miêu Lê đã trông thấy rất nhiều dáng vẻ của Địch Mặc, mà khi đối diện với cô thì chỉ có vẻ khách sáo, một loại xã giao xa cách. Giống như anh muốn đào một con sông để ngăn cách giữa anh và cô.
Nguyên nhân là gì, cô chưa từng suy nghĩ nghiêm túc, giống như hôm nay, cô không rõ vì sao Địch Mặc đột nhiên thay đổi thái độ. Nụ cười dịu dàng lộ ra sinh động giữa hàng lông mày biết nói, có một chuyện đã âm thầm xảy ra cho tới bây giờ cô cũng không biết.
Bầu trời xanh bên ngoài máy bay, ẩn ở giữa biển mây có một loại ý cảnh không giống trần gian, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một chút bàng hoàng, vừa có một chút hưng phần vì mối hoài nghi sắp được giải đáp. Cô còn đang suy nghĩ, tại sao giao dịch lại hoàn thành đơn giản như vậy, hóa ra phục bút* là ở đây!
*Phục bút: một kỹ thuật viết được sử dụng để gợi ý về tình tiết có thể xảy ra hay gợi ý sự phát triển sau này của một câu chuyện.
Đối với yêu cầu của Địch Mặc, với tính cách luôn sòng phẳng của Miêu Lê, cô hơi do dự nhưng rồi lập tức ra quyết định: "Được. Cho dù là nơi đâu, đồng ý, tôi sẽ đi cùng anh."
***
Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Miêu Lê không ngờ được, nơi Địch Mặc đưa cô tới là Linh Thủy.
Linh Thủy là một thị trấn nhỏ ven biển, rất nhiều năm trước, cô đã quen thuộc với cái tên này. Chỉ là vẫn chưa có duyên được nhìn thấy.
Dải lụa màu bạc vòng quanh thị trấn nhỏ, chảy từ phía nam tới phía đông, cuối cùng chảy về phía biển. Phía đông là lối vào thành, cổng thành cổ kính, cây cối xanh um bám vào bức tường thành cao ngất, mang phong cách cổ xưa.
Địch Mặc đứng sau lưng Miêu Lê, anh đặt hai tay trên vai cô, phía sau là một dòng sông, phía trước là thành cổ. Anh nói: "Miêu Miêu, chào mừng em đến cổ trấn Linh Thủy."
Trái tim của Miêu Lê hơi run rẩy, cô không kìm nén được mà quay đầu lại, thứ cô nhìn thấy là Địch Mặc và sự ấm áp của màu nước trong đôi mắt anh. Rất nhiều năm qua, cô vẫn mơ một giấc mộng mình đứng trước một bức tường thành cổ, đưa lưng về phía sông, có một người đàn ông đỡ vai cô, dịu dàng cười nói với cô: "Chào mừng em đến cổ trấn Linh Thủy. Miêu Miêu, bảo bối của anh."
Miêu Miêu vẫy vẫy tay, tiêu sái chào tạm biệt thủ đô, lúc này cô hoàn toàn không biết được nỗi phiền muộn của Triều Tử, cô đang chán nản đi dạo quân khu cùng Địch Mặc.
Đúng vậy, là đi dạo. Địch Mặc tới để công tác, nhưng Miêu Lê thì không, cô đi đi lại lại như thế này, chẳng phải là đi dạo hay sao.
"Tại sao thời tiết hôm nay ngột ngạt như vậy, ngay cả thở cũng không nổi nữa!" Miêu Lê vung vẩy vạt áo hòng quạt lấy gió.
Địch Mặc thấy động tác của Miêu Lê còn có chừng mực nên không lên tiếng.
Đồ Miêu Lê mặc trên người là quân phục do Địch Mặc đưa cho. Tổng cục chính trị phái người tới quân khu khảo sát, thuộc về chuyện trong bộ phận quân đội, nha đầu Miêu Lê đi theo sau chạy đông chạy tây, mặc quần áo hàng ngày hoặc đồ thời trang sẽ không ra thể thống gì. Cho nên cô đành phải mặc bộ quân phục, đến nỗi phải tháo quân hàm đi, Địch Mặc cũng không thể phạm phải loại sai lầm này.
Nha đầu Miêu Lê hơi bị chinh phục, cô nhìn bản thân "hiên ngang oai hùng" sau khi mặc quân phục ở trong gương, trong lòng cô cũng rất thích thú, nhưng không được hoàn mỹ vì không có quân hàm. Dù sao trên vai thiếu mất thứ bắt mắt kia thì cũng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng đây là kỷ luật, cô chỉ có thể ngước mắt nhìn vạch quân hàm trên vai Địch Mặc mà chảy nước miếng.
Quân phục làm bằng vải cotton, mặc lên người mềm mại và thoáng khí, nhưng thời tiết phương nam thật sự quá oi bức, mồ hôi thấm trên quần áo màu xanh nhạt làm ướt một mảng lớn, da dẻ cũng đen đi nhiều.
Sĩ quan cùng đi khảo sát địa bàn là người có mắt, thấy cô gái nhỏ Miêu Lê như vậy, không có quân hàm nhưng vẫn theo bên cạnh Địch Mặc đi lần lượt mấy cái quân khu, tuy Địch Mặc có tác phong rất "nghiêm khắc" trong truyền thuyết là không nói nhiều, nhưng từ hành động cho thấy anh vô cùng nhân nhượng, đương nhiên viên sĩ quan sẽ đoán Miêu Lê là một người có lai lịch, nên dọc đường đi rất quan tâm. Lúc này viên sĩ quan nghe thấy câu nói của Miêu Lê, liền cười tít mắt đề nghị: "Ai nói không phải chứ. Chúng tôi ở ven biển, không khí hơi ẩm ướt. Hai ngày nay hơi nóng, nếu như có gió thì sẽ tốt hơn. Hay là tiểu đồng chí quay lại xe nghỉ ngơi trước? Trong xe có điều hòa."
Tuy Miêu Lê nóng đến bực bội, nhưng cô ngẩng đầu nhìn Địch Mặc rồi từ chối: "Trương doanh trưởng, cám ơn anh, hay là thôi đi. Anh và mọi người ở đây nhiều năm như vậy, còn có thể quen được, tôi chỉ ở một lát mà không cố gắng được sao?"
"Cô gái nhỏ như cô sao có thể so sánh với đám người thô kệch chúng tôi, bằng không, cô uống nước lạnh đi." Trương doanh trưởng nói xong, bên kia đã sớm có lính cần vụ nhanh nhạy chuyển cho chai nước khoáng vẫn còn đang tỏa ra hơi lạnh.
Miêu Lê lập tức nói cảm ơn, cô vui vẻ nhận lấy, vặn nắp chai ra uống vài ngụm rồi quay đầu nhìn Địch Mặc một cái.
Trương doanh trưởng nói khách khí vài câu, anh vốn không muốn tiếp tục nhiều chuyện, chỉ là thấy hai người này "liếc mắt đưa tình", suy nghĩ trong đầu tự nhiên xoay vài vòng, nhân tiện hỏi: "Tiểu đồng chí thật khá, hiện giờ không có nhiều cô gái bằng tuổi cô có thể chịu khổ, đúng rồi, còn chưa biết tên cô đấy?"
Địch Mặc tiếp lời: "Lần này Trương doanh trưởng nhìn nhầm rồi thì phải? Miêu Miêu của chúng ta không phải là cô gái được chiều chuộng như cô gái nhà bình thường khác. Khuê nữ nhà họ Miêu, lần này theo tôi đi ra ngoài là vì muốn trau dồi kiến thức."
"Được, được, nhà họ Miêu, tướng môn hổ nữ*." Trương doanh trưởng cũng là một người có gia thế, anh biết nhà họ Miêu ở thủ đô nên nghe vậy mà hoảng sợ: Tiểu thư à, không có việc gì thì cô chạy đến nơi quân doanh khổ cực này làm gì? Không thể tưởng được với một lần khảo sát, trung ương không chỉ phái Thái tử Địch, ngay cả khuê nữ nhà họ Miêu cũng đến đây, không biết là muốn làm chuyện lớn gì? Ngoài miệng anh vội nịnh hót không ngừng.
*Tướng môn hổ nữ: Ý nói cha mẹ tài năng thì con cháu cũng là người bất phàm.
Miêu Lê nghe màn đối thoại của hai người, cô vừa tròn mắt, vừa oán thầm không thôi: "Quả nhiên Địch Mặc cao tay! Cái gì gọi là đi cùng anh dạo một vòng, tôi chỉ vừa đứng ở bên cạnh anh, thật sự tôi rất yên phận. Không cần nói gì cả, những người khác còn không nghĩ ra được sao. Có lẽ tôi còn chưa trở về thủ đô thì tin đồn nhà Miêu Địch liên thủ đã truyền tới trước rồi."
Này, đừng xem thường Miêu Miêu vì bình thường cô có hơi ngốc nghếch, khi xem xét sự việc thì cô còn có chút thông minh, chỉ là cô luôn không chú ý đến điểm mấu chốt. Nếu như Địch Mặc biết hiện giờ trong lòng cô nghĩ gì, thì anh sẽ dở khóc dở cười.
Cứ như vậy, thoáng một cái đã vài ngày trôi qua, Địch Mặc và Miêu Lê làm bạn với Trương doanh trưởng, rốt cuộc cũng kết thúc đợt khảo sát lần này. Ngày hôm sau, nhóm người bọn họ ngồi máy bay trở về thủ đô.
Chuyến đi phía nam lần này, Địch Mặc có thu hoạch thế nào, tất nhiên Miêu Lê sẽ không quan tâm. Cô mua không ít đồ kỷ niệm, đồ ăn đồ chơi đều mang đặc sắc của địa phương, đóng thành mấy túi lớn. Địch Mặc vẫy tay, nhóm cấp dưới đi tới đóng gói đồ đạc rồi gửi về.
Sau đó Địch Mặc phân công cho cấp dưới, xong xuôi anh lập tức kéo Miêu Lê đi mất. Miêu Lê luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, cô thấy Địch Mặc bỏ mặc cấp dưới như vậy nên hơi khó hiểu, nhưng cũng đành đi theo người ta.
Địch Mặc kéo Miêu Lê đến một gian khác, sân bay quân dụng vốn không lớn, đi rẽ vài phút là đến nơi. Trên chiếc máy bay nhỏ, Miêu Lê còn hơi mơ hồ, cô bèn hỏi: "Địch Mặc, tại sao chúng ta không đi cùng nhóm của anh?"
Khóe miệng Địch Mặc cong lên: "Miêu Miêu, đi cùng anh đến một nơi." Trên mặt anh lại có một chút khách sáo của ngày thường.
Miêu Lê đã từng trông thấy nụ cười phát ra từ nội tâm ở trên mặt Địch Mặc, nhưng không giống như lúc đối diện với cô trước đây.
Địch Mặc sống rất tùy ý, từ trước đến nay anh luôn thay đổi vẻ mặt theo cảm xúc của bản thân. Từ nhỏ đến lớn, Miêu Lê đã trông thấy rất nhiều dáng vẻ của Địch Mặc, mà khi đối diện với cô thì chỉ có vẻ khách sáo, một loại xã giao xa cách. Giống như anh muốn đào một con sông để ngăn cách giữa anh và cô.
Nguyên nhân là gì, cô chưa từng suy nghĩ nghiêm túc, giống như hôm nay, cô không rõ vì sao Địch Mặc đột nhiên thay đổi thái độ. Nụ cười dịu dàng lộ ra sinh động giữa hàng lông mày biết nói, có một chuyện đã âm thầm xảy ra cho tới bây giờ cô cũng không biết.
Bầu trời xanh bên ngoài máy bay, ẩn ở giữa biển mây có một loại ý cảnh không giống trần gian, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một chút bàng hoàng, vừa có một chút hưng phần vì mối hoài nghi sắp được giải đáp. Cô còn đang suy nghĩ, tại sao giao dịch lại hoàn thành đơn giản như vậy, hóa ra phục bút* là ở đây!
*Phục bút: một kỹ thuật viết được sử dụng để gợi ý về tình tiết có thể xảy ra hay gợi ý sự phát triển sau này của một câu chuyện.
Đối với yêu cầu của Địch Mặc, với tính cách luôn sòng phẳng của Miêu Lê, cô hơi do dự nhưng rồi lập tức ra quyết định: "Được. Cho dù là nơi đâu, đồng ý, tôi sẽ đi cùng anh."
***
Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Miêu Lê không ngờ được, nơi Địch Mặc đưa cô tới là Linh Thủy.
Linh Thủy là một thị trấn nhỏ ven biển, rất nhiều năm trước, cô đã quen thuộc với cái tên này. Chỉ là vẫn chưa có duyên được nhìn thấy.
Dải lụa màu bạc vòng quanh thị trấn nhỏ, chảy từ phía nam tới phía đông, cuối cùng chảy về phía biển. Phía đông là lối vào thành, cổng thành cổ kính, cây cối xanh um bám vào bức tường thành cao ngất, mang phong cách cổ xưa.
Địch Mặc đứng sau lưng Miêu Lê, anh đặt hai tay trên vai cô, phía sau là một dòng sông, phía trước là thành cổ. Anh nói: "Miêu Miêu, chào mừng em đến cổ trấn Linh Thủy."
Trái tim của Miêu Lê hơi run rẩy, cô không kìm nén được mà quay đầu lại, thứ cô nhìn thấy là Địch Mặc và sự ấm áp của màu nước trong đôi mắt anh. Rất nhiều năm qua, cô vẫn mơ một giấc mộng mình đứng trước một bức tường thành cổ, đưa lưng về phía sông, có một người đàn ông đỡ vai cô, dịu dàng cười nói với cô: "Chào mừng em đến cổ trấn Linh Thủy. Miêu Miêu, bảo bối của anh."
Tác giả :
Hạch Đào Hữu Xác