Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé!
Chương 2
Tranh thủ lên face kết bạn, nghía qua hình ảnh và xem cách ăn nói của nàng. Cô nàng có vẻ kiêu kì và nghiêm túc vì vậy đầu tư cũng phải ác chiến. Khốn nổi đợt này ông bà già đang cắt trợ cấp mạnh quá nên tài chính hơi eo hẹp. Dân chơi không sợ mưa rơi, cứ thích là nhích cái đã.
Xoẹt xoẹt giấy bút vẽ ra đường đi nước bước. Tán gái cũng phải giống như đánh giặc vậy đó, không có chiến thuật, không có bài bản, không có người lãnh đạo (ở đây là nhà tài trợ) là chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Việc trước tiên là phải tìm nhà tài trợ, nhót xuống nhà kì kẹo bà già nhà mình. Mẹ nào mẹ chẳng thương con, lại được mỗi thằng con nối dõi tông đường nên cứ lúc nào cần tiếp phí là lại giở cái chiêu nhõng nhẹo lãng nhách của mấy đứa con gái:
- Mẹ à...
- Sao hả con trai?
- Mẹ đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?_bắt đầu rồi đấy
- Mẹ đi dự tiệc con ạ, con xem mẹ mặc thế này có được không? Sao mẹ cứ thấy chưa vừa lòng.
- Ôi zời mẹ ơi...mẹ mặc vậy là quá tuyệt rồi. Đùa chứ sắp có con dâu rồi mà mẹ cứ xì teen như gái 20 vậy. Nhìn mẹ còn xuân phơi phới, ra đường con trai tơ bọn con nhìn con tưởng lầm ấy.
- Bố mày, được cái giỏi nịnh mẹ thôi_mẹ tôi cười tít mắt, đấy các bác xem, đàn bà con gái, ai chả thích được khen xinh khen đẹp, điểm yếu của họ là cứ thích nghe lời đường mật nên dễ bị dụ thế đấy.
- Con nịnh mẹ làm gì. Bạn con đứa nào cũng bảo con nhìn đẹp trai ngời ngời, con gái theo miết, mà nó bảo may mà con của mẹ, đến tụi bạn con còn công nhận nữa cơ mà.
- Vâng, cứ hôm nào anh mà nói xơn xớt thế là lại muốn ý kiến xin xỏ gì nữa chứ gì?
- Thề với mẹ là đời này chỉ có mẹ hiểu con trai mẹ nhất_đã xong rồi đấy_số là...đang muốn lấy vợ mẹ à.
- Hả?
- Mẹ cứ từ từ, đừng có sốc. Là thế này, xong năm nay là con ra trường rồi, cũng phải tìm hiểu dần đi là vừa. Mà lấy vợ đâu có phải chuyện một sớm một chiều. Phải tìm đứa nào ngoan ngoãn, hiền thục, lại đảm đang để về còn quán xuyến gia đình nữa. Mẹ thấy con nói có đúng không?
- Ừ, đúng là biết suy nghĩ rồi. Mày khôn ra thế này có phải bố mẹ đỡ nhiều rồi không?
- Thì chừng nào con chả khôn ngoan, con mà không khôn ngoan thì giờ còn ngồi đây nói chuyện với mẹ được nữa hả? Đợt này con đang say nắng con nhỏ học sư phạm, nhìn nó ngoan hiền hết chỗ chê. Mẹ mà gặp mẹ cũng thích, nó là đứa con gái con thấy được nhất, chỉ xếp sau mẹ thôi đấy.
- Thế giờ anh định làm gì?_mẹ tôi quét thêm một lớp phấn trên mặt, vẫn chăm chú nghe tôi nói.
- Muốn tán gái thì phải đầu tư, khổ nổi dạo này bố thắt chặt chi tiêu quá, đến cả muốn mời người ta đi uống nước cũng không đủ tiền, thấy ngại lắm...
- Biết rồi ông tướng. Thế bây giờ cần bao nhiêu?
- Mẹ thấy thế nào đấy thì đầu tư cho con. Không lỗ đâu mẹ yêu ơi, sau này về có đứa con dâu ngoan hiền quán xuyến việc gia đình, mẹ lại thảnh thơi hơn nữa, tha hồ mà trẻ ra cả mấy chục tuổi nữa ấy chứ.
- Được cái nịnh mẹ mày là giỏi thôi.
Mẹ tôi rút ví đưa tôi 2 chai. Bà già tôi phóng khoáng ghê. Cứ nịnh nọt vài câu là chuyện đâu ra đó ngay. Giờ tài chính đã có, còn lại vấn đề của tôi nữa thôi. Ngủ giấc cho đời nó lành, ngày mai bắt đầu xuất quân bám trụ cổng trường em học.
***
Ngày thứ nhất:
Sáng bảnh mắt, chải chuốt đầu tóc quần áo chỉnh tề. Phóng xe qua cửa hàng hoa mua một bó hoa nhưng duy nhất một bông to đùng rồi phi tới trường em đang học. Sư phạm có khác, chỗ nào cũng toàn thấy con gái mặc áo dài trắng muốt, không như dân kiến trúc bọn tôi, đâu cũng thấy toàn đàn ông. Lâu lâu mới thấy được một mống con gái thì nhìn nó cũng men lỳ từ đầu xuống chân.
Hóng thế đủ rồi. Gửi xe rồi mò lên tận lớp học. Từ tầng 1 lên tầng 5, một thằng con trai cầm một bó hoa đi nghênh ngang giữa đường, mấy đứa con gái cươi khúc khích trêu tôi. Kinh nghiệm bao nhiêu năm trời tán gái rồi, chai mặt chả thấy xấu hổ nữa.
Bò được lên lớp em học, đúng lúc đang ra chơi. Sướng, khỏi mất công chờ. Nhờ một đứa con gái gọi hộ em Phương Vy ra có người gặp.
Khoảng 30s sau thì em xuất hiện, thấy tôi em ngập ngừng:
- Anh hỏi em?_giọng em nhẹ nhàng mà êm ru, nhìn ngoài thực, em còn đẹp hơn trong ảnh nữa. Mái tóc dài nhuốm nhẹ màu của nắng (ý em là nắng thiệt đấy các bác ạ)...Bảo sao mà thằng bạn tôi cưa được lâu thế, chứ nghĩ đến viễn cảnh có em trong vòng tay mình thì mất chút công sức cũng đâu có đáng gì.
Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn em chắc phải ngót nghét mất 5s, quá lâu so với dự tính ban đầu. Chẳng nói chẳng rằng tôi đẩy bó hoa về phía em, tôi chạy lẹ đi về. Chắc nàng đang há hốc mồm ngạc nhiên không biết cái thằng củ chuối nào lại tự nhiên tặng hoa ình. Cứ từ từ rồi đâu vào đấy cả thôi. Nhưng bắt đầu nghiện nàng rồi các bác ạ. Kiểu gì cũng phải cưa đổ em này.
Dạt vào quán café ngồi nhắn tin cho nàng.
- Nãy nhận hoa rồi thì chấp nhận làm quen Phương Vy nha
Hai phút sau thấy nàng nhắn tin lại:
- Vứt thùng rác rồi, tới trường đi thẳng, quẹo trai đi tầm 5m nữa có cái thùng rác, anh đến nhặt nhanh còn kịp.
Nàng cũng đanh đá phết, đâu có ngoan hiền như thiên hạ đồn đâu. Nhưng gái xinh có quyền kiêu, các bác có công nhận cái gì nó khó thì mới vui không? em là em thích thế này đấy.
- Em đợi anh 5 phút.
Chả biết em có vứt thật hay không nhưng cứ tin cho em vui.
- Em ơi không thấy đâu cả, em vứt chỗ nào thế?_ngồi trong quán café chém gió với gái vui phết các bác ạ.
- Không có thì thôi.
- Thế là làm mất hoa của anh rồi, tức là chịu làm quen rồi nhé?
- Vậy mua đền hoa khác.
- Nhưng không giống nhau. Hoa đấy có một thứ mà trả lại thì không có cái đó.
- Thứ gì?
- Tấm lòng của anh
- Lòng anh còn nguyên trong bụng anh kìa.
- Mang đưa tặng em rồi.
Nàng im lặng không thấy nói lại. Làm trai muốn tán gái là phải biết chai cái mặt. Đợi 5 phút nữa không thấy nàng nói gì, tôi lại nhắn:
- Em..._ngắn gọn súc tích, đôi khi không cần phải quá dài dòng mà con gái nó vẫn thích, chiến thuật của tôi đấy.
- Em ơi...?_không nhắn lại thì cứ pm tới tấp khi nào nàng cáu thì thôi
- Em ạ...
- Phương Vy, nói chuyện với anh đi.
- Vậy anh gọi anh méc mẹ em, em nhận quà người ta mà không chịu cho người ta làm quen. Anh có số mẹ em thật đấy, không trêu đâu.
Nàng vẫn không nhắn lại. Chắc nàng tưởng tôi đùa, chứ mà tưởng nhầm thằng rồi. Có số phụ huynh em thật chứ nói giỡn làm cái gì. Tôi bấm số gọi phụ huynh chơi:
- A lô?_giọng nàng i hệt giọng mẹ, cứ nhẹ tâng tâng như mây vậy đó, nghe mát hết cả ruột.
- Cháu chào bác ạ.
- Chào cháu, cháu là...?
- Dạ cháu là Khánh, bạn của Phương Vy ạ.
- À có chuyện gì về Vy hả cháu?
- À dạ không, Vy vẫn ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập. Là cháu muốn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của bác và gia đình thôi ạ.
- Cảm ơn cháu, cả nhà vẫn bình thường, cháu với Vy là...?
- Dạ là bạn thân, thân thiết lắm bác ạ, chắc là Vy chưa kể với bác, chứ bọn cháu chơi thân với nhau lắm_chém gió là sở trường, nịnh người lớn là sở thích
- Thế à, bác không thấy Vy nói gì, nó cũng chẳng bao giờ dẫn bạn trai về nhà cả._òa, em Vy công nhận ngoan thật, đến chừng này tuổi rồi mà chưa có bao giờ dẫn bạn trai về nhà, không biết có vấn đề gì về tâm lý hay không nữa.
- Dạ, đợt này đang xích mích nhau chút chuyện, thế mà Vy giận cháu, cháu gọi không thèm nghe máy, nhắn tin không thèm trả lời bác ạ
- Thế à? Con bé tính tình ương ngạnh, bạn bè chơi với nhau còn bày đặt giận dỗi, thế cháu với Vy là bạn cùng lớp hay bạn cùng trường thôi?
- Dạ...cái này là cùng trường bác ạ. Cháu học khóa trên, nhưng làm chung câu lạc bộ nên chơi thân với nhau bác ạ_không biết em có tham gia câu lạc bộ thật không, nhưng lỡ đâm lao thì theo lao thôi. Biết tôi là thằng nào, con nhà ai đâu.
- Vậy à? ừ rồi có gì về bác nói chuyện với nó, cháu cứ yên tâm. Giờ bác đang bận chút nhé_tâm lý thật đấy
- Vâng vâng, cháu chào bác ạ, bác nói với Vy hộ cháu bác nha? Cháu cảm ơn bác nhiều.
- Ừ, chào cháu.
Phụ huynh tắt máy thì tầm 10 phút sau thấy em nhắn tin lại. Thành công rồi:
- Anh là ai?
- Em muốn biết cái gì?
- Tự nhiên anh gọi mẹ tôi chi vậy?_chắc nàng cáu
- Thì anh bảo rồi mà, tại em im lặng không ngăn cản anh, anh đâu tự ý, anh có thông báo trước mà.
- Chưa từng thấy cái người nào như anh hết á.
- Tất nhiên, anh là duy nhất mà. Chịu cho anh làm quen đi. Sao mà em khó khăn với anh thế? Anh có làm gì nên tội đâu?
- Em đang bận, có gì nói chuyện sau.
- Thế là đồng ý nhé?
Nàng lại im lặng, nhưng ột cái lịch hẹn lần sau nói chuyện thì coi như là đảm bảo rồi. Mới đầu không nên bám gót con nhà người ta quá, cứ nói lỏng tay, khi nào cần thắt chặt thì thắt chặt. Áp bức quá ắt dẫn tới đấu tranh. Tối tính tiếp. Giờ chắc phải lang thang kiếm vài chỗ chơi đã, ngồi một mình mãi lại tự kỷ nữa.
Cơm nước xong xuôi tôi lên phòng đóng cửa lại. Bố mẹ tôi ngạc nhiên hôm nay ăn xong không lượn lờ như bình thường mà lại xin phép lên phòng đi nghỉ sớm, không khéo lại nghĩ tôi bệnh cũng nên.
Tôi nằm xuống giường và bấm số gọi, nhắn tin nhiều lại mắc công nàng bảo mình keo kiệt.
Sau một hồi chuông dài nàng mới bắt máy:
- A lô...
- Chào em
- Chào anh
- Còn nhớ anh chứ?
- Vâng, quên còn chẳng nổi ấy_em ý ngoan quá, mới đó mà không thể quên được tôi rồi
- Anh gọi không phiền em chứ?_phiền cũng cứ gọi đấy
- Lát nữa em mới học bài_ý nàng là giờ nàng rỗi, thề với các bác em đi học năm nay là năm thứ 4 đại học mà chưa bao giờ em có khái niệm học bài cả về nhà cả.
- Sao em không hỏi anh là ai?
- Nếu muốn thì anh có thể nói_nàng nói chuyện rất lạnh nhạt, nhưng vì giọng nàng rất hay nên cảm giác vẫn ấm lỗ tai lắm.
- Anh tên là Khánh, muốn nói chuyện với em, đơn giản thế thôi. Anh không có ý gì đâu, nên em đừng có lạnh nhạt với anh như vậy có được không?_10 thằng tán gái thì đến 9 thằng bảo là anh không có ý gì, tôi cũng không phải ngoại lệ =.="
- Em có biết anh là ai tự nhiên kêu em nói chuyện thân mật với anh được.
- Thì anh nói rồi đấy, anh tên Khánh.
- Tại sao lại biết được em.
- À, em là bạn của bạn anh, hôm qua thấy em trên face bạn anh...
- Bạn anh là ai?
- Em điều tra kỹ thế? Sợ anh lừa em bán qua Trung Quốc hả?
- Anh không nói thì thôi vậy.
- Em làm anh rối tung lên được ấy_đang zỡn mặt nhau đấy
- Em có làm gì anh đâu?
- Em cứ hạnh họe anh như thế, anh nhát lắm_hè hè, super nói dối_các cụ bảo, thêm bạn bớt thù đấy.
- Vâng.
- Vâng là chịu rồi đấy nhé?
- Thì chịu_nàng cười.
Ha ha...sướng, xong được bước làm quen rồi. Có thế chứ. Tôi gọi cho thằng bạn thông báo thành công bước đầu. Nó xoáy tôi hơi đau “ngày trước tao làm quen nó còn chả phí hơi phí sức như mày, nhưng 3 tháng sau vẫn tàng tàng thế thôi, khoan mừng vội". Được thôi, cứ đợi đấy. Ngắm qua bức ảnh của nàng, tôi chìm vào giấc ngủ, “mơ về anh nhé cưng, từ ngày mai vì em mà anh phải dậy từ sớm nữa đấy"
Xoẹt xoẹt giấy bút vẽ ra đường đi nước bước. Tán gái cũng phải giống như đánh giặc vậy đó, không có chiến thuật, không có bài bản, không có người lãnh đạo (ở đây là nhà tài trợ) là chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Việc trước tiên là phải tìm nhà tài trợ, nhót xuống nhà kì kẹo bà già nhà mình. Mẹ nào mẹ chẳng thương con, lại được mỗi thằng con nối dõi tông đường nên cứ lúc nào cần tiếp phí là lại giở cái chiêu nhõng nhẹo lãng nhách của mấy đứa con gái:
- Mẹ à...
- Sao hả con trai?
- Mẹ đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?_bắt đầu rồi đấy
- Mẹ đi dự tiệc con ạ, con xem mẹ mặc thế này có được không? Sao mẹ cứ thấy chưa vừa lòng.
- Ôi zời mẹ ơi...mẹ mặc vậy là quá tuyệt rồi. Đùa chứ sắp có con dâu rồi mà mẹ cứ xì teen như gái 20 vậy. Nhìn mẹ còn xuân phơi phới, ra đường con trai tơ bọn con nhìn con tưởng lầm ấy.
- Bố mày, được cái giỏi nịnh mẹ thôi_mẹ tôi cười tít mắt, đấy các bác xem, đàn bà con gái, ai chả thích được khen xinh khen đẹp, điểm yếu của họ là cứ thích nghe lời đường mật nên dễ bị dụ thế đấy.
- Con nịnh mẹ làm gì. Bạn con đứa nào cũng bảo con nhìn đẹp trai ngời ngời, con gái theo miết, mà nó bảo may mà con của mẹ, đến tụi bạn con còn công nhận nữa cơ mà.
- Vâng, cứ hôm nào anh mà nói xơn xớt thế là lại muốn ý kiến xin xỏ gì nữa chứ gì?
- Thề với mẹ là đời này chỉ có mẹ hiểu con trai mẹ nhất_đã xong rồi đấy_số là...đang muốn lấy vợ mẹ à.
- Hả?
- Mẹ cứ từ từ, đừng có sốc. Là thế này, xong năm nay là con ra trường rồi, cũng phải tìm hiểu dần đi là vừa. Mà lấy vợ đâu có phải chuyện một sớm một chiều. Phải tìm đứa nào ngoan ngoãn, hiền thục, lại đảm đang để về còn quán xuyến gia đình nữa. Mẹ thấy con nói có đúng không?
- Ừ, đúng là biết suy nghĩ rồi. Mày khôn ra thế này có phải bố mẹ đỡ nhiều rồi không?
- Thì chừng nào con chả khôn ngoan, con mà không khôn ngoan thì giờ còn ngồi đây nói chuyện với mẹ được nữa hả? Đợt này con đang say nắng con nhỏ học sư phạm, nhìn nó ngoan hiền hết chỗ chê. Mẹ mà gặp mẹ cũng thích, nó là đứa con gái con thấy được nhất, chỉ xếp sau mẹ thôi đấy.
- Thế giờ anh định làm gì?_mẹ tôi quét thêm một lớp phấn trên mặt, vẫn chăm chú nghe tôi nói.
- Muốn tán gái thì phải đầu tư, khổ nổi dạo này bố thắt chặt chi tiêu quá, đến cả muốn mời người ta đi uống nước cũng không đủ tiền, thấy ngại lắm...
- Biết rồi ông tướng. Thế bây giờ cần bao nhiêu?
- Mẹ thấy thế nào đấy thì đầu tư cho con. Không lỗ đâu mẹ yêu ơi, sau này về có đứa con dâu ngoan hiền quán xuyến việc gia đình, mẹ lại thảnh thơi hơn nữa, tha hồ mà trẻ ra cả mấy chục tuổi nữa ấy chứ.
- Được cái nịnh mẹ mày là giỏi thôi.
Mẹ tôi rút ví đưa tôi 2 chai. Bà già tôi phóng khoáng ghê. Cứ nịnh nọt vài câu là chuyện đâu ra đó ngay. Giờ tài chính đã có, còn lại vấn đề của tôi nữa thôi. Ngủ giấc cho đời nó lành, ngày mai bắt đầu xuất quân bám trụ cổng trường em học.
***
Ngày thứ nhất:
Sáng bảnh mắt, chải chuốt đầu tóc quần áo chỉnh tề. Phóng xe qua cửa hàng hoa mua một bó hoa nhưng duy nhất một bông to đùng rồi phi tới trường em đang học. Sư phạm có khác, chỗ nào cũng toàn thấy con gái mặc áo dài trắng muốt, không như dân kiến trúc bọn tôi, đâu cũng thấy toàn đàn ông. Lâu lâu mới thấy được một mống con gái thì nhìn nó cũng men lỳ từ đầu xuống chân.
Hóng thế đủ rồi. Gửi xe rồi mò lên tận lớp học. Từ tầng 1 lên tầng 5, một thằng con trai cầm một bó hoa đi nghênh ngang giữa đường, mấy đứa con gái cươi khúc khích trêu tôi. Kinh nghiệm bao nhiêu năm trời tán gái rồi, chai mặt chả thấy xấu hổ nữa.
Bò được lên lớp em học, đúng lúc đang ra chơi. Sướng, khỏi mất công chờ. Nhờ một đứa con gái gọi hộ em Phương Vy ra có người gặp.
Khoảng 30s sau thì em xuất hiện, thấy tôi em ngập ngừng:
- Anh hỏi em?_giọng em nhẹ nhàng mà êm ru, nhìn ngoài thực, em còn đẹp hơn trong ảnh nữa. Mái tóc dài nhuốm nhẹ màu của nắng (ý em là nắng thiệt đấy các bác ạ)...Bảo sao mà thằng bạn tôi cưa được lâu thế, chứ nghĩ đến viễn cảnh có em trong vòng tay mình thì mất chút công sức cũng đâu có đáng gì.
Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn em chắc phải ngót nghét mất 5s, quá lâu so với dự tính ban đầu. Chẳng nói chẳng rằng tôi đẩy bó hoa về phía em, tôi chạy lẹ đi về. Chắc nàng đang há hốc mồm ngạc nhiên không biết cái thằng củ chuối nào lại tự nhiên tặng hoa ình. Cứ từ từ rồi đâu vào đấy cả thôi. Nhưng bắt đầu nghiện nàng rồi các bác ạ. Kiểu gì cũng phải cưa đổ em này.
Dạt vào quán café ngồi nhắn tin cho nàng.
- Nãy nhận hoa rồi thì chấp nhận làm quen Phương Vy nha
Hai phút sau thấy nàng nhắn tin lại:
- Vứt thùng rác rồi, tới trường đi thẳng, quẹo trai đi tầm 5m nữa có cái thùng rác, anh đến nhặt nhanh còn kịp.
Nàng cũng đanh đá phết, đâu có ngoan hiền như thiên hạ đồn đâu. Nhưng gái xinh có quyền kiêu, các bác có công nhận cái gì nó khó thì mới vui không? em là em thích thế này đấy.
- Em đợi anh 5 phút.
Chả biết em có vứt thật hay không nhưng cứ tin cho em vui.
- Em ơi không thấy đâu cả, em vứt chỗ nào thế?_ngồi trong quán café chém gió với gái vui phết các bác ạ.
- Không có thì thôi.
- Thế là làm mất hoa của anh rồi, tức là chịu làm quen rồi nhé?
- Vậy mua đền hoa khác.
- Nhưng không giống nhau. Hoa đấy có một thứ mà trả lại thì không có cái đó.
- Thứ gì?
- Tấm lòng của anh
- Lòng anh còn nguyên trong bụng anh kìa.
- Mang đưa tặng em rồi.
Nàng im lặng không thấy nói lại. Làm trai muốn tán gái là phải biết chai cái mặt. Đợi 5 phút nữa không thấy nàng nói gì, tôi lại nhắn:
- Em..._ngắn gọn súc tích, đôi khi không cần phải quá dài dòng mà con gái nó vẫn thích, chiến thuật của tôi đấy.
- Em ơi...?_không nhắn lại thì cứ pm tới tấp khi nào nàng cáu thì thôi
- Em ạ...
- Phương Vy, nói chuyện với anh đi.
- Vậy anh gọi anh méc mẹ em, em nhận quà người ta mà không chịu cho người ta làm quen. Anh có số mẹ em thật đấy, không trêu đâu.
Nàng vẫn không nhắn lại. Chắc nàng tưởng tôi đùa, chứ mà tưởng nhầm thằng rồi. Có số phụ huynh em thật chứ nói giỡn làm cái gì. Tôi bấm số gọi phụ huynh chơi:
- A lô?_giọng nàng i hệt giọng mẹ, cứ nhẹ tâng tâng như mây vậy đó, nghe mát hết cả ruột.
- Cháu chào bác ạ.
- Chào cháu, cháu là...?
- Dạ cháu là Khánh, bạn của Phương Vy ạ.
- À có chuyện gì về Vy hả cháu?
- À dạ không, Vy vẫn ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập. Là cháu muốn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của bác và gia đình thôi ạ.
- Cảm ơn cháu, cả nhà vẫn bình thường, cháu với Vy là...?
- Dạ là bạn thân, thân thiết lắm bác ạ, chắc là Vy chưa kể với bác, chứ bọn cháu chơi thân với nhau lắm_chém gió là sở trường, nịnh người lớn là sở thích
- Thế à, bác không thấy Vy nói gì, nó cũng chẳng bao giờ dẫn bạn trai về nhà cả._òa, em Vy công nhận ngoan thật, đến chừng này tuổi rồi mà chưa có bao giờ dẫn bạn trai về nhà, không biết có vấn đề gì về tâm lý hay không nữa.
- Dạ, đợt này đang xích mích nhau chút chuyện, thế mà Vy giận cháu, cháu gọi không thèm nghe máy, nhắn tin không thèm trả lời bác ạ
- Thế à? Con bé tính tình ương ngạnh, bạn bè chơi với nhau còn bày đặt giận dỗi, thế cháu với Vy là bạn cùng lớp hay bạn cùng trường thôi?
- Dạ...cái này là cùng trường bác ạ. Cháu học khóa trên, nhưng làm chung câu lạc bộ nên chơi thân với nhau bác ạ_không biết em có tham gia câu lạc bộ thật không, nhưng lỡ đâm lao thì theo lao thôi. Biết tôi là thằng nào, con nhà ai đâu.
- Vậy à? ừ rồi có gì về bác nói chuyện với nó, cháu cứ yên tâm. Giờ bác đang bận chút nhé_tâm lý thật đấy
- Vâng vâng, cháu chào bác ạ, bác nói với Vy hộ cháu bác nha? Cháu cảm ơn bác nhiều.
- Ừ, chào cháu.
Phụ huynh tắt máy thì tầm 10 phút sau thấy em nhắn tin lại. Thành công rồi:
- Anh là ai?
- Em muốn biết cái gì?
- Tự nhiên anh gọi mẹ tôi chi vậy?_chắc nàng cáu
- Thì anh bảo rồi mà, tại em im lặng không ngăn cản anh, anh đâu tự ý, anh có thông báo trước mà.
- Chưa từng thấy cái người nào như anh hết á.
- Tất nhiên, anh là duy nhất mà. Chịu cho anh làm quen đi. Sao mà em khó khăn với anh thế? Anh có làm gì nên tội đâu?
- Em đang bận, có gì nói chuyện sau.
- Thế là đồng ý nhé?
Nàng lại im lặng, nhưng ột cái lịch hẹn lần sau nói chuyện thì coi như là đảm bảo rồi. Mới đầu không nên bám gót con nhà người ta quá, cứ nói lỏng tay, khi nào cần thắt chặt thì thắt chặt. Áp bức quá ắt dẫn tới đấu tranh. Tối tính tiếp. Giờ chắc phải lang thang kiếm vài chỗ chơi đã, ngồi một mình mãi lại tự kỷ nữa.
Cơm nước xong xuôi tôi lên phòng đóng cửa lại. Bố mẹ tôi ngạc nhiên hôm nay ăn xong không lượn lờ như bình thường mà lại xin phép lên phòng đi nghỉ sớm, không khéo lại nghĩ tôi bệnh cũng nên.
Tôi nằm xuống giường và bấm số gọi, nhắn tin nhiều lại mắc công nàng bảo mình keo kiệt.
Sau một hồi chuông dài nàng mới bắt máy:
- A lô...
- Chào em
- Chào anh
- Còn nhớ anh chứ?
- Vâng, quên còn chẳng nổi ấy_em ý ngoan quá, mới đó mà không thể quên được tôi rồi
- Anh gọi không phiền em chứ?_phiền cũng cứ gọi đấy
- Lát nữa em mới học bài_ý nàng là giờ nàng rỗi, thề với các bác em đi học năm nay là năm thứ 4 đại học mà chưa bao giờ em có khái niệm học bài cả về nhà cả.
- Sao em không hỏi anh là ai?
- Nếu muốn thì anh có thể nói_nàng nói chuyện rất lạnh nhạt, nhưng vì giọng nàng rất hay nên cảm giác vẫn ấm lỗ tai lắm.
- Anh tên là Khánh, muốn nói chuyện với em, đơn giản thế thôi. Anh không có ý gì đâu, nên em đừng có lạnh nhạt với anh như vậy có được không?_10 thằng tán gái thì đến 9 thằng bảo là anh không có ý gì, tôi cũng không phải ngoại lệ =.="
- Em có biết anh là ai tự nhiên kêu em nói chuyện thân mật với anh được.
- Thì anh nói rồi đấy, anh tên Khánh.
- Tại sao lại biết được em.
- À, em là bạn của bạn anh, hôm qua thấy em trên face bạn anh...
- Bạn anh là ai?
- Em điều tra kỹ thế? Sợ anh lừa em bán qua Trung Quốc hả?
- Anh không nói thì thôi vậy.
- Em làm anh rối tung lên được ấy_đang zỡn mặt nhau đấy
- Em có làm gì anh đâu?
- Em cứ hạnh họe anh như thế, anh nhát lắm_hè hè, super nói dối_các cụ bảo, thêm bạn bớt thù đấy.
- Vâng.
- Vâng là chịu rồi đấy nhé?
- Thì chịu_nàng cười.
Ha ha...sướng, xong được bước làm quen rồi. Có thế chứ. Tôi gọi cho thằng bạn thông báo thành công bước đầu. Nó xoáy tôi hơi đau “ngày trước tao làm quen nó còn chả phí hơi phí sức như mày, nhưng 3 tháng sau vẫn tàng tàng thế thôi, khoan mừng vội". Được thôi, cứ đợi đấy. Ngắm qua bức ảnh của nàng, tôi chìm vào giấc ngủ, “mơ về anh nhé cưng, từ ngày mai vì em mà anh phải dậy từ sớm nữa đấy"
Tác giả :
linhhai