Này, Đại Thúc!
Chương 30: Nhiệt tình trên cát
Vưu Lạc kéo Lý Mộc Nhất trở lại phía sau tảng đá lớn, sau đó ngồi trên bờ cát, Lý Mộc nhìn khuôn mặt âm trầm của Vưu Lạc ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve mặt hắn hỏi:" Lạc, có bị thương hay không?"
“Đại thúc, ta không sao", Vưu Lạc kéo tay Lý Mộc Nhất, ôm hắn vào trong lòng.
“Lạc, ta sẽ không hỏi ngươi chuyện gì đã xảy ra, ta tin tưởng dù ngươi làm chuyện gì cũng đều có lý do của mình thế nên không cần sinh khí có được không?"
“Đại thúc, cảm ơn, cảm ơn ngươi", Vưu Lạc sợ hại Lý Mộc sẽ vè hắn ra tay đánh Trần Bân mà trách cứ hắn, nếu thật sự như thế hắn sẽ rất đau lòng nhưng thật may mắn vì đại thúc đã tin tưởng mình.
“Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn", Lý Mộc Nhất ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc, đôi môi ấm áp của người kia nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lý Mộc Nhất cảm thấy nụ hôn mềm nhẹ kia đang dần trở nên thâm trầm, đó là nụ hôn mang theo cảm giác xâm chiếm mãnh liệt, Lý Mộc Nhất biết điều này có liên quan đến chuyện vừa xảy ra, tuy rằng hắn không biết đây là vì sao nhưng hắn biết giờ phút này không cần chống cự, cứ nhiệt tình đáp lại sẽ trấn an được nội tâm đang bất an của người này, cho nên Lý Mộc Nhất vươn tay ôm chặt cổ Vưu Lạc, mang cả cơ thể mình dán sát vào người này.
Vưu Lạc cảm giác được cơ thể nóng bỏng của đại thúc đang dán sát vào mình, hai tay lại càng dùng sức ôm chặt thắt lưng hắn, kéo cơ thể đại thúc lên người mình giữ chặt.
Giờ phút này hai người đang nhiệt tình hôn môi, sóng biển thỉnh thoảng khẽ vuốt lên tảng đá lớn nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến nụ hôn nóng bỏng giữa hai người.
Cảm giác được bàn tay Vưu Lạc đang tiến vào bên trong quần áo mình, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, lại trườn ra phía trước xoa nắn hai nhũ đầu đỏ ửng nhẹ nhàng nắn bóp, Lý Mộc Nhất chịu không nổi kích thích mạnh mẽ như thế, miệng tràn ra tiếng rên rỉ:" Ân…Lạc…".
“Đại thúc, ta muốn ngươi", thanh âm Vưu Lạc rõ ràng truyền vào trong tai Lý Mộc Nhất, trong lòng hắn liền cả kinh, đây là trên bờ cát, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, này…
“Lạc, đây là bờ cát nếu như, nếu như có người đến…" Lý Mộc Nhất do dự.
Vưu Lạc đánh gãy lời Lý Mộc Nhất muốn nói:" Đại thúc, cầu ngươi", Lý Mộc nhìn ánh mắt tràn ngập khát vọng của nam nhân trước mặt khép chặt mắt tâm cũng buông xuống gật gật đầu.
Vào đúng lúc Lý Mộc gật đầu, hai tay Vưu Lạc liền nhanh chóng cởi quần áo của đại thúc rồi đến quần áo của mình, hai tay ôm lấy thắt lưng Lý Mộc Nhất hôn lên hai hạt đậu đỏ trước ngực hắn.
Lý Mộc Nhất cảm giác được đầu lưỡi ram ráp kia đang trêu đùa hai tiểu hồng anh trước ngực của mình, hết liếm vòng vòng lại mút mát lại nhẹ nhàng cắn một cái, loại khích thích này thực sự là quá mức mãnh liệt rồi, khiến cho phân thân của Lý Mộc Nhất dù không được chăm sóc cũng ngẩng đầu bất mãn.
“Ân….Lạc…Lạc…ân…", không chờ Lý Mộc Nhất yêu cầu, Vưu Lạc liền cầm lấy phân thân của người kia xoa nắn, nhẹ nhàng bộ lộng, Lý Mộc Nhất vịn hai tay lên vai Vưu Lạc cúi đầu nhìn phân thân của mình đang được chăm sóc trong tay Vưu Lạc.
Có thể là do *** cũng có thể là vì thời tiết quá nóng hoặc lại là vì quá mức khẩn trương khi lần đầu hai người đánh dã chiến, Lý Mộc Nhất cảm giác mình sắp hít thở không thông, có loại cảm giác khó thở.
“Ân…Lạc…thật là khó chịu…thở, thở không được", mồ hôi Lý Mộc Nhất từ trán chảy xuống đôi má đỏ bừng.
“Đại thúc, ngẩng đầu lên", Lý Mộc Nhất nghe lời liền ngẩng đầu, há to miệng dùng sức hô hấp vài cái rốt cục cảm giác hít thở không thông cũng tan biến.
“Đại thúc, tốt hơn không?", Vưu Lạc vừa hỏi vừa tiếp tục động tác trên tay.
“Ân, tốt, tốt hơn nhiều", Lý Mộc Nhất thở hổn hển trả lời.
Vưu Lạc tà tà cười:" Đại thúc, tiếp theo ngươi nên chịu đựng một chút".
“Ân…a a…a…", Vưu Lạc dùng sức bộ lộng vài cái cuối cùng Lý Mộc Nhất cũng chiếm được phóng thích.
Lý Mộc Nhất ghé vào trong lòng Vưu Lạc thở dốc, Vưu Lạc đưa bàn tay dính đầy bạch trọc vẽ loạn lên huyện khẩu của cái người còn đang mệt muốn chết kia, Lý Mộc Nhất còn chưa kịp bình ổn liền cảm giác được ngón tay Vưu Lạc từ phía sau tiến vào, đến lúc cả ba ngón tay đều tiến vào, Lý Mộc Nhất lại không khống chế được rên rỉ ra tiếng.
“Ân…Lạc…ân, dùng sức một chút…", Vưu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, vỗ vỗ mông Lý Mộc Nhất.
“Đại thúc, nó không thể thỏa mãn ngươi được, chúng ta đổi cái khác", Vưu Lạc rút ngón tay ra, đem phân thân đã sưng đến không chịu nổi của mình tiến vào, cảm giác phân thân của người kia đang từ từ tiến vào thân thể mình, oanh một tiếng, đầu óc của Lý Mộc Nhất dường như muốn nổ tung, một chút cũng nghe sai sử nữa.
“Ân…Lạc….", Lý Mộc Nhất ngửa cổ tạo nên một đường cong quyến rũ, lại mở lớn miệng dung sức thở hào hển, Vưu Lạc nhìn hắn như thế lập tức dừng lại không dám động, sợ làm hắn bị thương.
Cảm nhận được Vưu Lạc cứ mãi dừng lại trong thân thể mình không hề động, Lý Mộc nhất khó nhịn xoay xoay thắt lưng, bám chặt lấy hai vai Vưu Lạc, tự mình vận động, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn.
“Ân..ân..Lạc, giúp, giúp ta…", Lý Mộc Nhất cúi mặt nhìn thấy khuôn mặt Vưu Lạc vẫn luôn cười cười như mèo tinh trộm được cá nhưng một chút cũng không động.
“Hảo", Vưu Lạc nhẹ nhàng đáp ứng, hai tay giữ chặt thắt lưng Lý Mộc Nhất, giúp hắn cao thấp vận động.
“Ân…ân…..Lạc, nhanh…nhanh lên…".
“Hảo, đại thúc, đừng nóng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian", Vưu Lạc nheo mắt nhìn bóng dáng ở đằng sau tảng đá cách đó không xa tà mị nở nụ cười, trong lòng hắn đại khái đã biết là ai, nếu người ta muốn thưởng thức như vậy vậy thì mình cũng không cần khách khí.
“Đại thúc, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy mà ngươi vẫn thật chặt, thật sự yêu ngươi muốn chết", Vưu Lạc cắn một nụ hoa trước ngực Lý Mộc Nhất đồng thời từng lời tán tỉnh cũng theo ra.
Lý Mộc Nhất cảm thấy tuy rằng những lời không giống những gì bình thường Vưu Lạc sẽ nói nhưng bị *** hành hạ đến không biết trời đất nên hắn cũng không còn đầu óc để ý nữa.
Lý Mộc Nhất cắn môi, không dám ép quá chặt, đâu đó trong đầu vẫn còn chút lý trí nhắc nhở hắn đây là trên bờ cát:" Ân…Lạc…".
Thấy thanh âm của Lý Mộc Nhất có chút áp lực, Vưu Lạc nhíu mày:" Đại thúc, đừng miễn cưỡng mình, ngươi biết không, ta rất thích nghe giọng của ngươi", Vưu Lạc nhẹ nhàng dụ hoặc.
Nghe được lời Vưu Lạc nói, Lý Mộc Nhất cũng không muốn cố gắng áp chế thanh âm của mình nữa:" Ân….a a…a a…Lạc, không, không được…", nhìn đại thúc chìm đắm như thế, Vưu Lạc cũng lười để ý đến người khác, chỉ chuyên tâm yêu thương đại thúc nhà mình.
Nhìn hai thân để cách đó không xa đang giao triền cùng một chỗ, Trần Bân đứng sau tảng đá xiết chặt nắm tay, vừa rồi hắn vụng trộm đi theo hai người không ngờ tới được mình lại nhìn thấy hình ảnh này, hắn không thể tưởng tượng được Lý Mộc lại là một tình nhân nhiệt tình như vậy, những lời vừa rồi chỉ là muốn chọc tức Vưu Lạc nên mới cố ý nói như vậy, hiện tại xem ra thật đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt rồi.
Nhìn nam nhân xinh đẹp khêu gợi đang không ngừng vặn vẹo vòng eo cùng thắt lưng mảnh khảnh, nhiệt tình đáp lại nam nhân đang dùng sức luật động trong thân thể hắn, nghe tiếng rên rỉ, thở gấp mị hoặc lòng người của hắn Trần Bân cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đang không ngừng đảo lưu.
Hắn quyết tâm dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng nhất định phải lấy được nam nhân này, nhất định phải khiến cho thân thể xinh đẹp gợi cảm kia ở dưới thân mình không ngừng rên rỉ, thở gấp.
Lại nhìn đến chỗ kia, nam nhân vì *** còn chưa biến mất mà thân thể hơi phiếm một màu đỏ thản nhiên, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận ghé vào lòng nam nhân không nhúc nhích.
Trần Bân cảm thấy thực bất khả tư nghị, lần đầu gặp nam nhân kia hắn cảm thấy đó là một người ôn nhu như nước, vừa nãy nhìn thì chính là một nam nhân nhiệt tình như hỏa, hiện tại lại nhu thuận đến mức khiến người ta đau lòng…
“Ha ha, Lý Mộc Nhất, ngươi rốt cuộc là dạng người gì đây? Ta thật sự rất tò mò, nếu không được nếm thử tư vị của ngươi thật sự là rất tiếc mà" Trần Bân thì thào tự nói rồi xoay người ly khai bờ cát.
Lý Mộc Nhất nhắm mắt lại, hắn phi thường mệt, một chút cũng không muốn động, được Vưu Lạc ôm vào trong lòng khiến hắn thấy thực an tâm, dù cho hiện tại có người bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ hắn cũng sẽ không sợ hãi bở vì đã có Vưu Lạc bên người hắn.
Nghĩ như thế, hắn đưa tay ôm chặt thắt lưng Vưu Lạc, cúi đầu ở trước ***g ngực lõa lồ của hắn cọ cọ, sau đó thỏa mãn ghé vào lòng hắn nặng nề ngủ.
Vưu Lạc cúi đầu nhìn động tác thật trẻ con của Lý Mộc Nhất sủng nịch cười, thay hắn lau đi mồ hôi dính ở trên tóc, lại ôm chặt hắn.
Đến lúc ngẩng đầu lên, ôn nhu trên mặt vừa rồi không còn sót lại một chút nào, ánh mắt lạnh lung, xem ra lời nói của mình đối với người ta một chút cũng chưa đủ mà, hẳn là không đủ tính uy hiếp đi, lần sau gặp lại nhất định phải ngoan hơn một chút, tuyệt tình hơn một chút, bằng không…
Lý Mộc Nhất mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn vẫn còn bị vây trong trạng thái mơ màng, không rõ vì sao mình lại ở đây, cau mày suy nghĩ, sau đó…hắn mở to hai mắt nhìn, có điểm không thể tin được, mình cùng Lạc thực sự đã làm trên bờ cát, hơn nữa, lại còn là giữa ban ngày ban mặt.
Ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang dùng ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn mình chăm chú, khuôn mặt Lý Mộc Nhất lập tức đỏ hồng, lắp bắp:" Lạc, ngươi, ngươi tỉnh".
Vưu Lạc buồn cười nhìn hắn, đưa tay nhéo mông người này một phen:" Đại thúc, ta vẫn luôn nhìn ngươi ngủ".
“Ân…", Lý Mộc Nhất rên rỉ, không biết từ khi nào thân thể mình lại trở nên mẫn cảm như vậy, Vưu Lạc chỉ mới chạm chạm một chút làm sao mà mình đã như vậy rồi.
Nhìn trời có vẻ sắp tối, Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất đứng lên, Lý Mộc Nhất nghi hoặc nhìn Vưu Lạc:" Lạc, đầy là muốn làm gì?"
“Đại thúc, vừa rồi nhìn ngươi ngủ rất ngon, ta không nỡ đánh thức ngươi, nhưng bây giờ ta phải rửa sạch cho ngươi một chút, chúng ta phải trở về a".
Đến bây giờ Lý Mộc Nhất mới phát hiện trên người mình cái gì cũng chưa mặc, tuy hắn được Vưu Lạc ôm nhưng vẫn dùng sức đem toàn bộ cơ thể trốn vào trong lòng Vưu Lạc.
Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất vào trong nước, đơn giản tẩy rửa cho hắn, Lý Mộc Nhất hỏi quần áo ở đâu, Vưu Lạc nói đã sớm giặt sạch, đem phơi trên tảng đá, hẳn là đã khô rồi.
Lúc trở lại bờ, Vưu Lạc đem quần áo đã giặt sạch đến giúp Lý Mộc Nhất mặc vào, Lý Mộc Nhất xoa xoa thắt lưng còn chút đau mỏi đi theo Vưu Lạc trở về.
Sau khi trở lại khách sạn, hai người lập tức về phòng tắm giặt trước, thay quần áo sạch sẽ rồi mới xuống nhà ăn dưới lầu chuẩn bị dùng bữa tối, đến nơi, Tiểu Ngải đã ôm tiểu bảo bối đang ăn cơm, Lý Mục cùng Vưu Ly đã ở đó.
“Nhị ca, Mục ca, các ngươi dậy rồi a?" Vưu Lạc trêu tức hỏi.
Lý Mộc đến bên người Tiểu Ngải trước ôm lấy tiểu bảo bối hôn một cái:" Mụ mụ, mụ mụ, cục cưng nhớ người", tiểu bảo bối đưa tay ôm chặt cổ Lý Mộc Nhất không buông.
Lý Mộc Nhất nghe thấy lời đứa nhỏ nói trong lòng có chút áy náy, trở về nhất định phải hảo hảo bồi bé con.
Vưu Ly nhìn Lý Mộc Nhất, lập tức mị nhãn nhìn Vưu Lạc nở nụ cười không có hảo ý:" Tiểu Lạc a, nghe nói vừa qua 12h đã rời khách sạn, có phải từ lúc ấy đến giờ luôn cùng em dâu ở trên bờ cát không a?"
“Đúng vậy, làm sao?" Vưu Lạc nói.
Vưu Ly hướng trong lòng Lí Mục dựa vào, ái muội làm nũng nói:" Ân! Thân ái, người ta cũng muốn ở trên bờ cát, nhất định cảm giác sẽ rất tuyệt".
Vưu Lạc bĩu môi, Lý Mộc Nhất vẻ mặt hồng hồng như trứng tôm luộc, Tiểu Ngải mở to hai mắt nhìn sau đó hình như đã hiểu ra gật gật đầu, nhìn Lý Mộc Nhất:" Chị dâu, trước kia ta cảm thấy Ly Ly chính là đệ nhất tiểu thụ, thì thôi, dù thế nào ta cũng có thể xếp thứ hai, nhưng xem ra hiện tại ngươi còn siêu hơn cả ta và Ly Ly, ngươi qủa nhiên là thần tượng trong lòng Tiểu Ngải ta a".
Lý Mộc dở khóc dở cười, có điểm ai oán nhìn Vưu Lạc.
Vưu Lạc giống như không sao cả, ngược lại còn cười cười ngồi xuống bên cạnh Lý Mộc Nhất, một tay nắm lấy tay hắn cùng tay của tiểu bảo bối kéo vào lòng mình nhìn Vưu Ly:" Nhị ca, ngươi cũng nên cùng Mục ca thử xem, cảm giác kia thật sự là không thể dùng lúc trên giường để so sánh".
Vưu Ly nhìn bộ dáng đệ đệ đắc ý vênh váo khinh miệt nở nụ cười:" Hừ, nơi nào mà nhị ca ta còn chưa từng thử qua, nơi đó ta cũng đã từng chơi đùa, hiện tại chẳng qua là muốn trở lại chỗ cũ tìm cảm giác xưa mà thôi, ha ha", Lí Mục cười cười ôm Vưu Ly vào lòng mình.
Những người khác đang ăn cơm đều dừng lại cẩn thận nghe ngóng lời đối thoại của bàn bên này sau đó đem đủ loại ánh mắt hướng đến đây.
“Đại thúc, ta không sao", Vưu Lạc kéo tay Lý Mộc Nhất, ôm hắn vào trong lòng.
“Lạc, ta sẽ không hỏi ngươi chuyện gì đã xảy ra, ta tin tưởng dù ngươi làm chuyện gì cũng đều có lý do của mình thế nên không cần sinh khí có được không?"
“Đại thúc, cảm ơn, cảm ơn ngươi", Vưu Lạc sợ hại Lý Mộc sẽ vè hắn ra tay đánh Trần Bân mà trách cứ hắn, nếu thật sự như thế hắn sẽ rất đau lòng nhưng thật may mắn vì đại thúc đã tin tưởng mình.
“Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn", Lý Mộc Nhất ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc, đôi môi ấm áp của người kia nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lý Mộc Nhất cảm thấy nụ hôn mềm nhẹ kia đang dần trở nên thâm trầm, đó là nụ hôn mang theo cảm giác xâm chiếm mãnh liệt, Lý Mộc Nhất biết điều này có liên quan đến chuyện vừa xảy ra, tuy rằng hắn không biết đây là vì sao nhưng hắn biết giờ phút này không cần chống cự, cứ nhiệt tình đáp lại sẽ trấn an được nội tâm đang bất an của người này, cho nên Lý Mộc Nhất vươn tay ôm chặt cổ Vưu Lạc, mang cả cơ thể mình dán sát vào người này.
Vưu Lạc cảm giác được cơ thể nóng bỏng của đại thúc đang dán sát vào mình, hai tay lại càng dùng sức ôm chặt thắt lưng hắn, kéo cơ thể đại thúc lên người mình giữ chặt.
Giờ phút này hai người đang nhiệt tình hôn môi, sóng biển thỉnh thoảng khẽ vuốt lên tảng đá lớn nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến nụ hôn nóng bỏng giữa hai người.
Cảm giác được bàn tay Vưu Lạc đang tiến vào bên trong quần áo mình, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, lại trườn ra phía trước xoa nắn hai nhũ đầu đỏ ửng nhẹ nhàng nắn bóp, Lý Mộc Nhất chịu không nổi kích thích mạnh mẽ như thế, miệng tràn ra tiếng rên rỉ:" Ân…Lạc…".
“Đại thúc, ta muốn ngươi", thanh âm Vưu Lạc rõ ràng truyền vào trong tai Lý Mộc Nhất, trong lòng hắn liền cả kinh, đây là trên bờ cát, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, này…
“Lạc, đây là bờ cát nếu như, nếu như có người đến…" Lý Mộc Nhất do dự.
Vưu Lạc đánh gãy lời Lý Mộc Nhất muốn nói:" Đại thúc, cầu ngươi", Lý Mộc nhìn ánh mắt tràn ngập khát vọng của nam nhân trước mặt khép chặt mắt tâm cũng buông xuống gật gật đầu.
Vào đúng lúc Lý Mộc gật đầu, hai tay Vưu Lạc liền nhanh chóng cởi quần áo của đại thúc rồi đến quần áo của mình, hai tay ôm lấy thắt lưng Lý Mộc Nhất hôn lên hai hạt đậu đỏ trước ngực hắn.
Lý Mộc Nhất cảm giác được đầu lưỡi ram ráp kia đang trêu đùa hai tiểu hồng anh trước ngực của mình, hết liếm vòng vòng lại mút mát lại nhẹ nhàng cắn một cái, loại khích thích này thực sự là quá mức mãnh liệt rồi, khiến cho phân thân của Lý Mộc Nhất dù không được chăm sóc cũng ngẩng đầu bất mãn.
“Ân….Lạc…Lạc…ân…", không chờ Lý Mộc Nhất yêu cầu, Vưu Lạc liền cầm lấy phân thân của người kia xoa nắn, nhẹ nhàng bộ lộng, Lý Mộc Nhất vịn hai tay lên vai Vưu Lạc cúi đầu nhìn phân thân của mình đang được chăm sóc trong tay Vưu Lạc.
Có thể là do *** cũng có thể là vì thời tiết quá nóng hoặc lại là vì quá mức khẩn trương khi lần đầu hai người đánh dã chiến, Lý Mộc Nhất cảm giác mình sắp hít thở không thông, có loại cảm giác khó thở.
“Ân…Lạc…thật là khó chịu…thở, thở không được", mồ hôi Lý Mộc Nhất từ trán chảy xuống đôi má đỏ bừng.
“Đại thúc, ngẩng đầu lên", Lý Mộc Nhất nghe lời liền ngẩng đầu, há to miệng dùng sức hô hấp vài cái rốt cục cảm giác hít thở không thông cũng tan biến.
“Đại thúc, tốt hơn không?", Vưu Lạc vừa hỏi vừa tiếp tục động tác trên tay.
“Ân, tốt, tốt hơn nhiều", Lý Mộc Nhất thở hổn hển trả lời.
Vưu Lạc tà tà cười:" Đại thúc, tiếp theo ngươi nên chịu đựng một chút".
“Ân…a a…a…", Vưu Lạc dùng sức bộ lộng vài cái cuối cùng Lý Mộc Nhất cũng chiếm được phóng thích.
Lý Mộc Nhất ghé vào trong lòng Vưu Lạc thở dốc, Vưu Lạc đưa bàn tay dính đầy bạch trọc vẽ loạn lên huyện khẩu của cái người còn đang mệt muốn chết kia, Lý Mộc Nhất còn chưa kịp bình ổn liền cảm giác được ngón tay Vưu Lạc từ phía sau tiến vào, đến lúc cả ba ngón tay đều tiến vào, Lý Mộc Nhất lại không khống chế được rên rỉ ra tiếng.
“Ân…Lạc…ân, dùng sức một chút…", Vưu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, vỗ vỗ mông Lý Mộc Nhất.
“Đại thúc, nó không thể thỏa mãn ngươi được, chúng ta đổi cái khác", Vưu Lạc rút ngón tay ra, đem phân thân đã sưng đến không chịu nổi của mình tiến vào, cảm giác phân thân của người kia đang từ từ tiến vào thân thể mình, oanh một tiếng, đầu óc của Lý Mộc Nhất dường như muốn nổ tung, một chút cũng nghe sai sử nữa.
“Ân…Lạc….", Lý Mộc Nhất ngửa cổ tạo nên một đường cong quyến rũ, lại mở lớn miệng dung sức thở hào hển, Vưu Lạc nhìn hắn như thế lập tức dừng lại không dám động, sợ làm hắn bị thương.
Cảm nhận được Vưu Lạc cứ mãi dừng lại trong thân thể mình không hề động, Lý Mộc nhất khó nhịn xoay xoay thắt lưng, bám chặt lấy hai vai Vưu Lạc, tự mình vận động, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn.
“Ân..ân..Lạc, giúp, giúp ta…", Lý Mộc Nhất cúi mặt nhìn thấy khuôn mặt Vưu Lạc vẫn luôn cười cười như mèo tinh trộm được cá nhưng một chút cũng không động.
“Hảo", Vưu Lạc nhẹ nhàng đáp ứng, hai tay giữ chặt thắt lưng Lý Mộc Nhất, giúp hắn cao thấp vận động.
“Ân…ân…..Lạc, nhanh…nhanh lên…".
“Hảo, đại thúc, đừng nóng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian", Vưu Lạc nheo mắt nhìn bóng dáng ở đằng sau tảng đá cách đó không xa tà mị nở nụ cười, trong lòng hắn đại khái đã biết là ai, nếu người ta muốn thưởng thức như vậy vậy thì mình cũng không cần khách khí.
“Đại thúc, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy mà ngươi vẫn thật chặt, thật sự yêu ngươi muốn chết", Vưu Lạc cắn một nụ hoa trước ngực Lý Mộc Nhất đồng thời từng lời tán tỉnh cũng theo ra.
Lý Mộc Nhất cảm thấy tuy rằng những lời không giống những gì bình thường Vưu Lạc sẽ nói nhưng bị *** hành hạ đến không biết trời đất nên hắn cũng không còn đầu óc để ý nữa.
Lý Mộc Nhất cắn môi, không dám ép quá chặt, đâu đó trong đầu vẫn còn chút lý trí nhắc nhở hắn đây là trên bờ cát:" Ân…Lạc…".
Thấy thanh âm của Lý Mộc Nhất có chút áp lực, Vưu Lạc nhíu mày:" Đại thúc, đừng miễn cưỡng mình, ngươi biết không, ta rất thích nghe giọng của ngươi", Vưu Lạc nhẹ nhàng dụ hoặc.
Nghe được lời Vưu Lạc nói, Lý Mộc Nhất cũng không muốn cố gắng áp chế thanh âm của mình nữa:" Ân….a a…a a…Lạc, không, không được…", nhìn đại thúc chìm đắm như thế, Vưu Lạc cũng lười để ý đến người khác, chỉ chuyên tâm yêu thương đại thúc nhà mình.
Nhìn hai thân để cách đó không xa đang giao triền cùng một chỗ, Trần Bân đứng sau tảng đá xiết chặt nắm tay, vừa rồi hắn vụng trộm đi theo hai người không ngờ tới được mình lại nhìn thấy hình ảnh này, hắn không thể tưởng tượng được Lý Mộc lại là một tình nhân nhiệt tình như vậy, những lời vừa rồi chỉ là muốn chọc tức Vưu Lạc nên mới cố ý nói như vậy, hiện tại xem ra thật đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt rồi.
Nhìn nam nhân xinh đẹp khêu gợi đang không ngừng vặn vẹo vòng eo cùng thắt lưng mảnh khảnh, nhiệt tình đáp lại nam nhân đang dùng sức luật động trong thân thể hắn, nghe tiếng rên rỉ, thở gấp mị hoặc lòng người của hắn Trần Bân cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đang không ngừng đảo lưu.
Hắn quyết tâm dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng nhất định phải lấy được nam nhân này, nhất định phải khiến cho thân thể xinh đẹp gợi cảm kia ở dưới thân mình không ngừng rên rỉ, thở gấp.
Lại nhìn đến chỗ kia, nam nhân vì *** còn chưa biến mất mà thân thể hơi phiếm một màu đỏ thản nhiên, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận ghé vào lòng nam nhân không nhúc nhích.
Trần Bân cảm thấy thực bất khả tư nghị, lần đầu gặp nam nhân kia hắn cảm thấy đó là một người ôn nhu như nước, vừa nãy nhìn thì chính là một nam nhân nhiệt tình như hỏa, hiện tại lại nhu thuận đến mức khiến người ta đau lòng…
“Ha ha, Lý Mộc Nhất, ngươi rốt cuộc là dạng người gì đây? Ta thật sự rất tò mò, nếu không được nếm thử tư vị của ngươi thật sự là rất tiếc mà" Trần Bân thì thào tự nói rồi xoay người ly khai bờ cát.
Lý Mộc Nhất nhắm mắt lại, hắn phi thường mệt, một chút cũng không muốn động, được Vưu Lạc ôm vào trong lòng khiến hắn thấy thực an tâm, dù cho hiện tại có người bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ hắn cũng sẽ không sợ hãi bở vì đã có Vưu Lạc bên người hắn.
Nghĩ như thế, hắn đưa tay ôm chặt thắt lưng Vưu Lạc, cúi đầu ở trước ***g ngực lõa lồ của hắn cọ cọ, sau đó thỏa mãn ghé vào lòng hắn nặng nề ngủ.
Vưu Lạc cúi đầu nhìn động tác thật trẻ con của Lý Mộc Nhất sủng nịch cười, thay hắn lau đi mồ hôi dính ở trên tóc, lại ôm chặt hắn.
Đến lúc ngẩng đầu lên, ôn nhu trên mặt vừa rồi không còn sót lại một chút nào, ánh mắt lạnh lung, xem ra lời nói của mình đối với người ta một chút cũng chưa đủ mà, hẳn là không đủ tính uy hiếp đi, lần sau gặp lại nhất định phải ngoan hơn một chút, tuyệt tình hơn một chút, bằng không…
Lý Mộc Nhất mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn vẫn còn bị vây trong trạng thái mơ màng, không rõ vì sao mình lại ở đây, cau mày suy nghĩ, sau đó…hắn mở to hai mắt nhìn, có điểm không thể tin được, mình cùng Lạc thực sự đã làm trên bờ cát, hơn nữa, lại còn là giữa ban ngày ban mặt.
Ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang dùng ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn mình chăm chú, khuôn mặt Lý Mộc Nhất lập tức đỏ hồng, lắp bắp:" Lạc, ngươi, ngươi tỉnh".
Vưu Lạc buồn cười nhìn hắn, đưa tay nhéo mông người này một phen:" Đại thúc, ta vẫn luôn nhìn ngươi ngủ".
“Ân…", Lý Mộc Nhất rên rỉ, không biết từ khi nào thân thể mình lại trở nên mẫn cảm như vậy, Vưu Lạc chỉ mới chạm chạm một chút làm sao mà mình đã như vậy rồi.
Nhìn trời có vẻ sắp tối, Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất đứng lên, Lý Mộc Nhất nghi hoặc nhìn Vưu Lạc:" Lạc, đầy là muốn làm gì?"
“Đại thúc, vừa rồi nhìn ngươi ngủ rất ngon, ta không nỡ đánh thức ngươi, nhưng bây giờ ta phải rửa sạch cho ngươi một chút, chúng ta phải trở về a".
Đến bây giờ Lý Mộc Nhất mới phát hiện trên người mình cái gì cũng chưa mặc, tuy hắn được Vưu Lạc ôm nhưng vẫn dùng sức đem toàn bộ cơ thể trốn vào trong lòng Vưu Lạc.
Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất vào trong nước, đơn giản tẩy rửa cho hắn, Lý Mộc Nhất hỏi quần áo ở đâu, Vưu Lạc nói đã sớm giặt sạch, đem phơi trên tảng đá, hẳn là đã khô rồi.
Lúc trở lại bờ, Vưu Lạc đem quần áo đã giặt sạch đến giúp Lý Mộc Nhất mặc vào, Lý Mộc Nhất xoa xoa thắt lưng còn chút đau mỏi đi theo Vưu Lạc trở về.
Sau khi trở lại khách sạn, hai người lập tức về phòng tắm giặt trước, thay quần áo sạch sẽ rồi mới xuống nhà ăn dưới lầu chuẩn bị dùng bữa tối, đến nơi, Tiểu Ngải đã ôm tiểu bảo bối đang ăn cơm, Lý Mục cùng Vưu Ly đã ở đó.
“Nhị ca, Mục ca, các ngươi dậy rồi a?" Vưu Lạc trêu tức hỏi.
Lý Mộc đến bên người Tiểu Ngải trước ôm lấy tiểu bảo bối hôn một cái:" Mụ mụ, mụ mụ, cục cưng nhớ người", tiểu bảo bối đưa tay ôm chặt cổ Lý Mộc Nhất không buông.
Lý Mộc Nhất nghe thấy lời đứa nhỏ nói trong lòng có chút áy náy, trở về nhất định phải hảo hảo bồi bé con.
Vưu Ly nhìn Lý Mộc Nhất, lập tức mị nhãn nhìn Vưu Lạc nở nụ cười không có hảo ý:" Tiểu Lạc a, nghe nói vừa qua 12h đã rời khách sạn, có phải từ lúc ấy đến giờ luôn cùng em dâu ở trên bờ cát không a?"
“Đúng vậy, làm sao?" Vưu Lạc nói.
Vưu Ly hướng trong lòng Lí Mục dựa vào, ái muội làm nũng nói:" Ân! Thân ái, người ta cũng muốn ở trên bờ cát, nhất định cảm giác sẽ rất tuyệt".
Vưu Lạc bĩu môi, Lý Mộc Nhất vẻ mặt hồng hồng như trứng tôm luộc, Tiểu Ngải mở to hai mắt nhìn sau đó hình như đã hiểu ra gật gật đầu, nhìn Lý Mộc Nhất:" Chị dâu, trước kia ta cảm thấy Ly Ly chính là đệ nhất tiểu thụ, thì thôi, dù thế nào ta cũng có thể xếp thứ hai, nhưng xem ra hiện tại ngươi còn siêu hơn cả ta và Ly Ly, ngươi qủa nhiên là thần tượng trong lòng Tiểu Ngải ta a".
Lý Mộc dở khóc dở cười, có điểm ai oán nhìn Vưu Lạc.
Vưu Lạc giống như không sao cả, ngược lại còn cười cười ngồi xuống bên cạnh Lý Mộc Nhất, một tay nắm lấy tay hắn cùng tay của tiểu bảo bối kéo vào lòng mình nhìn Vưu Ly:" Nhị ca, ngươi cũng nên cùng Mục ca thử xem, cảm giác kia thật sự là không thể dùng lúc trên giường để so sánh".
Vưu Ly nhìn bộ dáng đệ đệ đắc ý vênh váo khinh miệt nở nụ cười:" Hừ, nơi nào mà nhị ca ta còn chưa từng thử qua, nơi đó ta cũng đã từng chơi đùa, hiện tại chẳng qua là muốn trở lại chỗ cũ tìm cảm giác xưa mà thôi, ha ha", Lí Mục cười cười ôm Vưu Ly vào lòng mình.
Những người khác đang ăn cơm đều dừng lại cẩn thận nghe ngóng lời đối thoại của bàn bên này sau đó đem đủ loại ánh mắt hướng đến đây.
Tác giả :
Tứ Mộc