Nạp Thiếp Ký 3
Chương 44 Chương 44 Oán hận
Hư Tùng vừa lùi vừa lấy tay che đầu, chỉ sợ Tần Dật Vân đánh: "Ta không nói dối, ngươi đợi một lúc, sau đó tỏ vẻ thất vọng, lại mặc quần áo rồi bước vào chùa. Ta cũng đang định vào thì lại thấy ngươi chạy ra, bộ dáng vô cùng hưng phấn, lại cởi sạch quần áo. Sau đó ta thấy nha hoàn của ngươi theo ra, hai người ôm nhau ngay trên cỏ…"
"Ngươi… ngươi nói hươu nói vượn, ta phải đánh gãy răng ngươi!" Tần Dật Vân gầm rú chạy lại chỗ Hư Tùng định đánh. Mạnh Thiên Sở nội vàng túm chặt lấy tay hắn: "Ông chủ Tần, Hư Tùng tuy có nói ra chuyện riêng của ngươi, nhưng có thể chứng minh lúc đó ngươi không ở hiện trường, hắn là nhân chứng của ngươi, nếu ngươi đánh chết hắn, ai làm chứng cho ngươi chứ? Hơn nữa, giờ Tần phu nhân đã mất, người khác biết chuyện giữa ngươi và Tễ Văn thì đã sao chứ?"
Tần Dật Vân vốn định liều mạng thoát khỏi sự khống chế của Mạnh Thiên Sở, nhưng những lời vừa rồi cũng rất có đạo lý, liền thôi. Mình cùng tiểu nha hoàn tư thông, người ngoài có biết cũng chẳng ảnh hưởng gì. Trước kia chỉ sợ cọp cái Tần phu nhân, nay cọp cái đã chết, cũng chẳng cần phải che giấu nữa. : Y
Nghĩ đoạn, Tần Dật Vân nói: "Được, ta thừa nhận, lúc ấy đúng là ta và Tễ Văn thân thiết ngoài rừng cây."
Tễ Văn vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi. Lúc mình cùng lão gia thân thiết, lại có tiểu hòa thượng đứng bên xem miễn phí, thật không biết chui vào đâu cho đỡ ngượng.
Mạnh Thiên Sở nói với Tần Dật Vân: "Tuy rằng có làm lộ chuyện riêng của ngươi, nhưng mạng người quan trọng, đành phải đắc tội, có mấy vấn đề ta cần hỏi ông chủ Tần một chút."
Tần Dật Vân lớn tiếng: "Không sao, ngươi cứ hỏi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Các ngươi luôn ở đó sao?"
"Đúng vậy, nửa canh giờ trước ta và Tễ Văn cùng ở ngoài rừng cây."
"Nhưng vừa rồi ngươi nói ngươi cùng Tễ Văn nói chuyện trong phòng nàng."
"Ta nói dối!" Tần Dật Vân cười cười, "Dù sao Mạnh công tử cũng đã biết chuyện này, ta cũng không giấu diếm nữa." Thấy sắc mặt của Tễ Văn không tốt, biết chuyện này đã làm nàng khó xử, liền bước đến, nắm chặt tay nàng nói: "Ta và Tễ Văn đã có tình cảm từ lâu, trước kia ta đã từng định nạp nàng làm thiếp, nhưng nương tử không cho, đúng là đã làm khổ Tễ Văn!"
Những lời này của hắn làm đôi mắt của Tễ Văn hoe đỏ. Tần Dật Vân lại ôm lấy Tễ Văn rồi nói tiếp: "Hôm nay trước mặt mọi người, ta tuyên bố, ta sẽ không chỉ nạp Tễ Văn làm thiếp, mà sẽ đưa nàng làm lên làm nguyên phối của ta!"
Thân mình Tễ Văn khẽ run lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Dật Vân: "Lão gia… lão gia nói thật chứ?"
"Đương nhiên, khi nào về Tô Châu, ta sẽ cưới hỏi đàng hoàng, để nàng làm nương tử của ta!"
"Cám ơn lão gia!" Tễ Văn khóc thút thít, hạnh phúc nhìn Tần Dật Vân.
Thư sinh Trương Chấn Vũ đứng bên cười khẩy: "Ông chủ Tần, nhắc ngươi một câu, nương tử ngươi mới chết, thi thể còn chưa lạnh, đặt ở sương phòng bên cạnh, ngươi đã muốn tái giá, có hơi quá đáng quá không?"
"Quá đáng?" giọng Tần Dật Vân đầy căm phẫn: "Nàng ta mới thực sự quá đáng. Từ khi ta thay tên đổi họ ở rể Tần gia, nàng ta khinh thường, làm nhục ta thế nào các ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Người khác không nói, còn Mạnh công tử đây cũng thấy được một phần. Lúc ăn cơm, nàng ta làm trò câu dẫn nam nhân khác trước mặt ta, chính là ngươi, Trương công tử. Giờ các ngươi chỉ thấy ta quá đáng, các người có từng nghĩ trước kia nàng ta đối đãi quá đáng thế nào với ta không?"
Trương Chấn Vũ khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Hạ Vượng nãy giờ không dám nói câu nào, giờ lên tiếng: "Bởi vì nương tử ngươi đối xử ngoan độc với ngươi, cho nên ngươi giết nàng, thứ nhất là để thoát thân nô lệ, thứ hai là để lấy vợ mới (Tễ Văn), thứ ba là giành toàn bộ gia sản Tần gia. Một cục đá ném ba con chim, thật là cao kiến a!"
Tần Dật Vân biến sắc: "Ông chủ Hạ, nói lời này là ý gì?"
"Không có ý gì a, ta chỉ hy vọng có thể trợ giúp Mạnh công tử nhanh chóng bắt được hung phạm, để sáng mai ta có thể đi, ta còn phải kiếm cơm a."
Tần Dật Vân nói: "Ngươi nói ta giết nương tử sao? Hắc hắc, ngươi đừng quên, vừa rồi con lừa trọc Hư Tùng đã chứng minh, lúc nương tử ta chết, ta và Tễ Văn ở ngoài rừng!"
Hạ Vượng cũng cứng họng, không biết nói thế nào, đành cười lạnh, không nói nữa.
Mạnh Thiên Sở lại nói: "Ông chủ Tần, ngươi và Hư Tùng còn một số vấn đề chưa rõ, nên vẫn chưa thể loại trừ nghi ngờ."
"Còn vấn đề gì?" Tần Dật Vân nghi hoặc "Mạnh công tử, đừng nói ngươi cũng nghi ngờ ta giết nương tử chứ?"
"Vừa rồi ta đã nói, phương pháp loại trừ chính là từng bước từng bước loại trừ, vừa rồi ông chủ Hạ cũng nói, ngươi thật sự có lý do để giết vợ. Hư Tùng cũng đã nói ngươi ở ngoài rừng lúc đó, có điều ta muốn nắm rõ thời gian đó là từ lúc nào đến lúc nào, để xem có thể loại ngươi ra được không. Cho nên ta vẫn cần hỏi thêm."
Tần Dật Vân nhìn những người khác, rồi lại nhìn Mạnh Thiên Sở, tỏ vẻ không hiểu: "Mạnh công tử, đừng quên, chức hình danh sư gia của ngươi chính là do ta đề cử."
"Đúng vậy, ta vô cùng cảm kích. Tuy ngươi đề cử chỉ là muốn bịt miệng ta, nhưng đó là sự trợ giúp vô cùng đúng lúc, vô cùng quý giá." Dứt lời Mạnh Thiên Sở khom người thi lễ.
Sắc mặt Tần Dật Vân hơi dịu xuống: "Vậy ý ngươi là…"
"Hiện tại ta điều tra vụ án này, nếu hung phạm thật sự không phải là ngươi, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, nhưng cũng không nên lảng tránh. Khi trời sáng bộ khoái nha môn tới đây, ngươi cũng sẽ phải nói cho rõ ràng, muốn tránh cũng không được. Chắc ngươi biết, vừa rồi ngươi đã biểu hiện thái độ thù oán với nương tử, rất có thể quan phủ sẽ nghi ngờ ngươi. Chỉ sợ họ sẽ không nhẹ nhàng như ta, một khi ngươi đã bị tình nghi, chắc chắn sẽ bị tra tấn để bức cung. Ông chủ Tần, ta muốn biết, ngươi có thể chịu được mấy lần tra tấn?"