Nạp Thiếp Ký 3
Chương 20 Chương 20 Đào hoa
Tuy trong bụng vô cùng vui sướng, nhưng mặt Mạnh Thiên Sở lại sầm xuống như vừa bị khi nhục, chẳng nói chẳng rằng, lấy cái ống nghiệm định cất đi.
Tiểu nhị kia vội vàng giơ tay ngăn lại, cười cười nói: "Khách quan, nếu giá cả không thích hợp, chúng ta có thể thương lượng mà, ngài đừng có gấp."
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng: "Gọi chủ ngươi đến đây, nói chuyện với ngươi cũng vô ích."
"Được được! Ngài chờ một chút, tiểu nhân đi gọi chưởng quầy." Tiểu nhị vội vã chạy vào phía trong, một lát sau, một lão nhân mập mạp vén rèm cửa đi ra, chắp tay nói: "Khách quan, tại hạ họ Lý, là chủ tiểu điếm này."
Mạnh Thiên Sở cũng không đứng dậy, nói: "Ông chủ Lý, ngươi xem món này của ta đáng giá bao nhiêu, nhanh lên, ta còn có việc."
Lý chưởng quầy cười ha hả gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn, cẩn thận xem xét ống nghiệm thủy tinh. Vừa rồi, ở bên trong hắn cũng nghe tiểu nhị nói qua, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này vẫn không khỏi rung động, lặng lẽ nuốt nước miếng. Hắn quay đầu nhìn nhìn tiểu nhị, rồi lại nhìn Mạnh Thiên Sở, sau cùng mới giơ sáu ngón tay lên.
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Ông chủ Lý, nói thật với ngươi, tiệm đồ cổ trước trả giá tám lượng, ta cũng chưa bán, tiệm của ông xưng là số một, ngươi trả giá này, không thấy xấu hổ sao?"
Lý chưởng quầy đỏ mặt, vội hỏi: "Khách quan, việc mua bán thì phải cò kè mặc cả, ngài cũng ra giá đi, tiểu nhân xin lắng nghe."
Mạnh Thiên Sở ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã xuống núi quá nửa, không muốn dây dưa nữa, dù sao giá này hắn đã vừa lòng rồi, liền nói: "Tốt lắm, chín lượng! Phải là bạc trắng, ta không thích cầm tiền đồng." Bạn đang đọc truyện được tại Y
Chín ngàn đồng tiền, Lý chưởng quỹ chắc cũng phải cho vào một cái bao để Mạnh Thiên Sở vác về!
Lý chưởng quầy nghe Mạnh Thiên Sở ra giá, mặt lộ vẻ vui mừng, nhẹ vỗ đùi: "Hảo! Thật sảng khoái! Bỉ nhân cũng không khua môi múa mép, ta sẽ đưa bạc cho ngài."
Hắn vội vã chạy vào phía sau, cầm mấy miếng bạc vụn và một cái cân ra, cân ngay trước mặt Mạnh Thiên Sở chín lượng bạc, sau đó bỏ vào một cái túi nhỏ, đưa cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở lấy ra một miếng bạc nhỏ, bảo Lý chưởng quầy đổi thành tiền đồng, để tiêu vặt hàng ngày, rồi đi ra cửa.
Trong người có chín lượng bạc, cũng là chín ngàn nhân dân tệ (khoảng 23,5 triệu VND), hắn muốn mua quần áo. Dù sao thì bộ quần áo đang mặc cũng hơi chật. Hắn tùy tiện vào một cửa hàng nhỏ, mua quần áo, giầy, mũ mỗi loại hai bộ, rồi lại mua thêm một cái quạt giấy, tổng cộng mất bảy trăm đồng. Thay đổi y phục xong, phe phẩy quạt đi ra khỏi cửa.
Lúc này trời đã tối đen. Hắn vừa đi vừa hát nhỏ, phe phẩy quạt, đi về khách điếm.
Tới sân khách điếm, lão đầu đang đứng ở cửa chờ đợi, nhìn thấy Mạnh Thiên Sở về, lão mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra đón, nói: "Thiếu gia, ngài đã về, Vợ chồng ông chủ Tần đã thuê giúp chúng ta một gian phòng, thiếu phu nhân cùng Phi Yến cũng ở tại khách điếm này, gần phòng chúng ta."
"Họ có nói gì không?"
"Họ chỉ hỏi thiếu gia đi đâu thôi."
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng, tiểu cô nương này còn quan tâm đến hắn cơ đấy, không biết nàng lại muốn làm trò quỷ gì, mặc kệ. Hắn lấy ra bọc tiền đồng, đưa cho lão đầu: "Này, trả lại tiền cho ngươi."
Lão đầu cuống quýt chối từ, nói: "Thiếu gia, đây là… ngài làm sao có…"
"Ngươi không cần quan tâm" rồi nhét bọc tiền vào ngực lão "còn thừa bao nhiêu ngươi giúp ta bảo quản, sau này sẽ dùng." Lão đầu lúc này mới nhận.
Mạnh Thiên Sở lại đưa quần áo và quạt cho lão đầu, đang định vào trong khách điếm thì thấy một nữ tử quyến rũ đi ra, là Tần phu nhân. Nàng ngọt ngào cười với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh huynh đệ đã trở lại, ai da, còn mua quần áo mới nữa, thật nhanh nhẹn, ta có chuyện muốn nói với ngươi, được không?"
"Được a, Tần phu nhân có gì cứ nói."
Tần phu nhân liếc nhìn lão đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Lão đầu lập tức hiểu ý, vội nói với Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, lão nô đi trước" rồi tiến vào trong khách điếm.
Tần phu nhân chờ lão đi khuất, lúc này mới thấp giọng nói: "Mạnh huynh đệ, ta muốn mua hộp son, ngài đi theo giúp ta được không?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, không phải ngươi có chồng và nha hoàn sao, lại còn muốn ta đi cùng, chuyện này là sao. Không đợi hắn mở miệng cự tuyệt, Tần phu nhân lại thấp giọng nói: "Ta muốn cùng ngươi nói chuyện, có liên quan đến ngươi" thanh âm tràn ngập cầu xin.
Có liên quan đến ta? Chuyện gì nhỉ? Mạnh Thiên Sở có chút tò mò, lập tức gật đầu đáp ứng.
Hắn từ xã hội hiện đại đến đây, không theo lễ giáo phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân, đối với hắn mà nói, nam nữ cùng nhau đi dạo phố là chuyện bình thường. Tuy rằng sau khi tốt nghiệp, ít có nữ nhân tiếp xúc hắn, càng ít người cùng hắn dạo phố, đơn giản vì trên người hắn luôn có một mùi thôi thối không rõ ràng do thường xuyên phải giải phẫu tử thi.
Thấy Mạnh Thiên Sở đáp ứng, Tần phu nhân vô cùng hưng phấn, đi ra khỏi khách điếm trước. Mạnh Thiên Sở chậm rãi theo sau. Trời đã tối sầm, làm gì còn cửa hàng son phấn nào mở cửa.
Hai người ra khỏi khách điếm trăm bước, Mạnh Thiên Sở đứng lại cười, nói: "Phu nhân, trời tối đen, cửa hàng đều đã đóng cửa, có việc gì thì nói đi, nói xong chúng ta về sớm một chút, kẻo làm ông chủ Tần lo lắng."
Tần phu nhân cũng đứng lại, nhìn xung quanh, thấy một ngõ nhỏ cách đó khoảng hơn chục bước, nói: "Ở đây không tiện, chúng ta đến ngõ nhỏ kia thảo luận đi."
Mạnh Thiên Sở chột dạ, đã hiểu được phong lưu thiếu phụ kia muốn làm gì, cười thầm, chẳng lẽ đây là số đào hoa sao?