Nạp Thiếp Ký II

Chương 49: Mặt Người Lòng Thú

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vâng, một người không vui nói ra được hai người chia sẻ, sẽ khiến giảm bớt một phần không vui. Hơn nữa, nói không chừng tôi còn giúp được người nghĩ biện pháp nữa."

Trầm vương phi khẽ lắc đầu: "Ngươi giúp không được ta đâu." Nàng nhìn ra ngọn núi, từ từ nói: "Án của Ngụy vương vó nghe qua hay chưa?"

Dương Thu Trì không giỏi lịch sử, nên chẳng biết lắm về các nhân vật ở thời Minh mạt.

Trầm vương phi nói: "Năm 31 Vạn Lịch, người trong họ của Sở vương là Phụ quốc trung úy Chu Hoa Việt đã tập hợp 29 người trong họ trình tấu lên triều đình, nói Sở vương Chu Hoa Khuê kỳ thật là con tư sinh của thị thiếp Vưu Kim Mai với ca ca của Vương thái phi là Vương Như Ngôn, theo quy củ không thể kế thừa chức vị..."

Dương Thu Trì nghe nàng gọi thẳng danh húy của Sơ vương, hơi ngạc nhiên. Có lẽ bị đưa vào lãnh cung quá lâu, nên lòng nàng nảy sinh sự oán hận.

Trầm vương phi nói tiếp: "Sơ Vương Chu Hoa Khuê phản lại cáo với hoàng thượng là Chu Hoa Việt 'Cường hãn vô lễ'. Hoàng thượng giao án này cho Lễ bộ xử lý, sau đó án kiệng phát đến Hồ Quàng, do tuần phủ và tuần án ngự sử hội đồng thẩm vấn, nhưng thủy chung không tìm được chứng cứ Chu Hoa Khuê không phải là cung vương sinh ra. Sau khi kết quả báo về triều, người hai bên tranh cãi không ngừng, cuối cùng Chu Hoa Khuê sử dụng thủ đoạn chiếm thượng phong, cáo ngự trạng, hoàng thượng nghe tin lời phiến diện của Chu Hoa Khuê, nhận rần Chu Hoa Việt phu phụ vu cáo hãm hại sở vương, hạ chỉ hàng hai người làm thứ dân, cốm cố ở Phượng Dương, những người trong tộc liên quan đều bị phạt giảm bổng lộc, cách tước u cấm. Hai nghi tân (con rễ) của Chu Hoa Việt vĩnh viễn đi thú sung quân ở biên cương."

"Vậy à," Dương Thu Trì cười khổ: "Trong hai nghi tân của Chu Hoa Việt đó, một người tên là Trầm Lỗi, là thân ca ca của ta!"

"A?" Dương Thu Trì hô lên cả kinh, "Thì ra là ca ca của người là con rễ của Chu Hoa Việt?" Hắn nghĩ như vầy thì khó trách, Chu Hoa Việt thất thế thì bọn họ khẳng định cũng phải xui xẻo thất thế theo.

"Đúng, phụ thân ta là đại hộ ở Thư Thành (An Huy), nguyên định vì chuyện hôn nhân này mà với cao, không ngờ bị liên lụy. Ca ca ta là con trai một trong nhà, phụ thân đã vì để ca ca khỏi bị sung quân, đã cầu khẩn với Sở vương Chu Hoa Khuên. Sở vương tham đến đáng ghét, nhà ta gần phải tán hết gia tài vạn quan mới khiến Sở vương miễn cưỡng đồng ý miễn trừ hình phạt sung quân cho ca ca ta, nhưng phụ thêm một điều kiện, đó là để ta lấy y. Phụ thân ta chỉ còn có nước đồng ý...."

"Vậy sao?" Dương Thu Trì lại cả kinh, "Phụ thân ngừơi thật là quá đáng, vì sự tư do của con trai mà đem bán đứng con gái."

"Ta đến Sở vương phủ xong mới biết Sở vương để ta lấy y là chẳng phải gì cả, mà là coi ta làm chiến lợi phẩm, mang ta đi khắp nơi khoe khoang sự thắng lợi của y. Chờ y khoe chán rồi, liền đày ta vào lãnh cung, từ đó không nghe không hỏi gì tới, cũng không cho phép ta rời khỏi vương phủ nửa bước."

"Cái này... Sở vương quả là độc ác!" Dương Thu Trì cắn răng hằn học nói.

"Đó đều là mạng, có biện pháp nào chứ?" Trầm vương phi cười khổ, thở dài, "Ca ca tuy miễn được cái khổ sung quân, trở về nhà ở Thư Thành thì bốn năm sau Trương tặc quân công chiếm Thư Thành, phụ thân ta, ca ca ta đều chết trong loạn quân, nhà cửa gì đều bị thiêu sạch hết..."

Dương Thu Trì nghe lòng thắt xuống, Trầm vương phi này gặp gia biến liên miên, chả trác buồn rũ chẳng vui. Nghĩ tới quân đội của Trương Hiến Trung sắp đánh tới Hàn châu, hắn không giỏi lịch sử, không biết Trương Hiến Trung trong lịch sử có đánh chiếm được Vũ Xương không. Dù gì với tình thế này, thời gian tiến công Vũ Xương chỉ có thể dùng con số ngày mà tính toán, nên hắn hạ giọng nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Trương tặc quân có khả năng sẽ đánh tới Vũ Xương, nàng có nghĩ là chạy trốn khỏi Sở vương phủ không?"

Trầm Tuyết Phỉ ngẩn ra, quay lại nhìn hắn hỏi: "Chạy? Chạy đến chỗ nào a? Bên ngoài toàn là binh hoang mã loạn cả."

Cái này cũng phải, chạy ra ngoài nói không chừng sẽ nhanh chóng chết thôi.

Trầm Tuyết Phỉ miễn cưỡng cười: "Thôi vậy, hết ngày nào hay ngày đó, không nói nữa, chúng ta xem phong cảnh!"

...

Chiều hôm đó, hai người trở về vương phủ. Dương Thu Trì trước hết từ cửa lớn tiến vào trong, quẳng dây thừng ra, Trầm Tuyết Phỉ ở ngoài quấn dây chặt vào eo, Dương Thu Trì ở bên trong kéo dây lên đầu tường, rồi đỡ nàng xuống. Sau đó hắn ra ngoài cởi dây quẳng vào trong, rồi dẫn tiểu hắc cẩu vào bằng cửa lớn. Người gác thấy Dương Thu Trì vào cửa hai lần mà không có ra, hơi ngạc nhiên, cho rằng mình nhìn hoa mắt.

Những ngày này khi Dương Thu Trì không có chuyện gì liền cùng Quách Tuyết Liên dẫn tiểu hắc cẩu đến tẩm cung của Trầm vương phi chơi, nói chuyện với nàng, đàm cổ luận kim cười đùa, nhân cơ hội đó làm nàng vui, hoặc là cùng nàng bàn về từ của Lý Thanh Chiếu.

Lưu Dũng hỏi hắn tra án thế nào, Dương Thu Trì nói đã bài trừ khả năng người trong phủ hạ độc, là người bên ngoài lẻn vào hạ độc, cần phải tăng cường cảnh giới. Lưu Dũng nghe hắn nói không phải người trong phủ hạ độc, cũng yên tâm hẳn đi.

Ngày ấy, ngày thành thân Sở vương phủ định ra cuối cùng đã đến, trên dưới toàn phủ thay mới hết, treo đèn kết hoa, tiếng kèn tiếng pháo vang lên không ngớt.

Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên bị điều đi tham gia công tác bảo vệ của hôn lễ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Sở vương Chu Hoa Khuê, thì ra là một lão đầu đã hai thứ tóc. Phi tử của Sở vương cũng không ít, có đến chín người. Trừ chánh thê là Ninh phi là một lão thái bà ra, những phi tử còn lại đều là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp. Chỉ có điều Trầm Tuyết Phỉ có thể coi là người đẹp nhất trong đó, nhưng ngồi ở cuối cùng, vẫn mặc áo trắng, thần tình hờ hững.

Con rễ mới Vương Quốc Tử là kẻ đầu dầu má phấn, quả nhiên có thể gọi là nho nhã tuấn mỹ, quỳ dâng trà cho Sở vương và chín vị vương phi. Những vương phi trẻ tuổi này đều mắt nhìn không chớp vị thư sinh mặt búng ra sữa này, còn có người mượn cơ hôi tiếp trà cho hồng bao to gan thuận thế sờ mó vuốt ve một cái. Vương Quốc Tử này tuy nhiên không dám làm loạn, nhưng trong lòng thập phần đắc ý.

Nhưng khi y mang trà kính đến trước mặt Trầm Tuyết Phỉ, nhìn vị Trầm vương phi quốc sắc thiên hương này, ngay cả lời cũng quên luôn. Cho đến khi quân chúa vợ y đá cho y một cái, y mới chép miệng lấy lại tinh thần. Nhưng trong lúc hoảng loạn này, trà trong tay đã sánh đổ đi phần lớn, tạt ướt cả tay, ngay cả chiếc áo đại hồng chú rễ cũng ướt cả.

Trầm Tuyết Phỉ nhìn dáng vẻ lang bái của y như vậy, lộ vẻ chán ghét cùng cực, đưa mắt nhìn ra ngoài sảnh, thấy Dương Thu Trì mang yêu đao làm hộ vệ dưới hành lang, khóe miệng lộ chút tươi cười.

Nha hoàn ở bên cạnh đổi ly trà khác, Vương Quốc Tử quỳ xuống dâng trà bằng hai tay lên cho Trầm Tuyết Phỉ, đỏ mặt lí nhí nói: "Thỉnh nương nương dùng trà!"

Trầm Tuyết Phỉ tiếp lấy chung trà làm ra vẻ, ngay cả môi cũng không dính vào, rồi đặt chung trà qua mâm của nha hoàn bên cạnh, chợt thấy Vương Quốc Tử nhìn trừng trừng vào ngực mình, mắt sáng hực, càng chán ghét hơn hừ mạnh một cái. Vương Quốc Tử bấy giờ mới hoảng loạn cúi đầu không dám nhìn nữa.

Nghi thức kết thúc, Trầm Tuyết Phỉ cũng không ăn cơm ở bàn, mang nha hoàn Tiểu Nhị trở về tẩm cung của mình.

Tiểu Nhị nói: "Nương nương, tên nghi tân đó thật là sỗ sàng vô lễ, sau này hắn dám nhìn nương nương như vậy nữa, nhất định phải cho hắn một trận!"

Trầm Tuyết Phỉ nhìn ra bầu trời tối đen như mực ở ngoài cửa sổ, xuất thần một lúc lâu, nói: "Em đi coi Dương công tử xong việc chưa, báo cậu ta biết xong rồi thì đến chỗ ta một chuyến, ta có chuyện muốn nói."

"Vâng!" Tiểu Nhị đáp ứng, vội chạy đi.

Trầm Tuyết Phỉ từ từ bước đến bên cửa sổ, ngồi xuống bậc cửa, tâm thần bất an nhìn ra ngoài đến xuất thần.

Chờ thật lâu, đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân. Trầm Tuyết Phỉ vui mừng, vừa định gọi một tiếng Dương công tử, nhưng lập tức nét cười trên mặt biến đi ngay, nhân vì đó không phải là tiếng bước chân quen thuộc của Dương Thu Trì. Nàng quay vụt lại, thấy Vương Quốc Tử không biết lẻn vào tẩm cung từ lúc nào, đang nhìn chòng chọc vào người nàng từ trên xuống dưới, lộ đầy dục vọng.

Trầm Tuyết Phỉ cả kinh, giơ tay che ngực, nạt: "Ngươi đến đây làm gì? Còn không mau đi ra!"

Vương Quốc Tử cười nham nhở bước đến gần: "Vừa rồi thấy nương nương hoa dung nguyệt mạo, hồn của tiểu sinh đã bị nương nương câu đi rồi. Do đó, tiểu sinh liền mượn đi vệ sinh, đặc ý đến tìm nương nương lấy lại hồn phách đã mất!"

"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Còn không mau đi ra, ta la lên bây giờ!"

"Nàng cứ la đi, tiểu sinh tuy vừa tiến vào phủ không lâu, nhưng cũng biết tẩm cung này của nương nương chỉ có một tiểu nha hoàn mà thôi. Mà tiểu nha hoàn đó vừa đi rồi, tẩm cung to lớn này chỉ có đôi cô nam quả nữ hai chúng ta. Nương nương hãy thương xót tiểu sinh đi, để tiểu sinh thơm một cái nào?" Nói xong, hắn đưa tay định kéo mặt của Trầm Tuyết Phỉ.

Trầm Tuyết Phỉ kêu một tiếng cả kinh, lắc người tránh, bỏ chạy ra ngoài cửa, nhưng chỉ chạy vài bước đã dừng lại, nhân vì Vương Quốc Tử đã ngăn đường rồi.

Vương Quốc Tử nhìn chòng chọc vào gò ngực căng đầy của Trầm Tuyết Phỉ: "Nương nương, tiểu sinh dung mạo cũng có vài phần tuấn tú, những nương nương kia đều động tâm, chẳng lẽ nàng không động tâm sao? Tiểu sinh cũng biết nương nương một mình phòng không bóng chiếc đã lâu, nhất định lòng xuân khó nhịn, hạy để tiểu sinh phục thị nương nương một lúc đi. Chờ nương nương nếm phải tư vị của nam nữ rồi, đảm bảo cả ngày sẽ quấn lấy tiểu sinh đòi hỏi đấy."

Trầm Tuyết Phỉ vừa lùi, vừa quát mắng: "Láo xược! Ngươi là tên súc sinh mặt người lòng thú! Cút mau!" Tiếp theo đó nàng chuyển thân chạy vào hậu đường.

Nàng vừa chạy ra hậu đường thì bị Vương Quốc Tử từ phía sau đè té ra bãi cỏ. Y cười ha hả thò tay định xé áo quần của nàng.

"Cứu mạng a! Bớ người ta!" Trầm Tuyết Phỉ cố sức đề kháng đôi ma trảo của Vương Quốc Tử, khàn giọng la hét.

"Nương nương!" Tiếng Dương Thu Trì từ xa truyền lại, "Nương nương người ở đâu?"

"Ta ở đây! Thu Trì mau cứu ta!" Trầm Tuyết Phỉ vui mừng cố sức hét lớn.

Vương Quốc Tử vội vã bò dậy, thoát cái như con thò chạy hút vào trong bóng tối.

Một đạo hắc ảnh như thiểm điện xông tới, lách qua Trầm Tuyết Phỉ chuyển một vòng, sủa loạn vào trong bóng tối. Tiếp theo đó, Dương Thu Trì chạy như bay đến.

"Tuyết Phỉ! Xảy ra chuyện gì rồi!" Dương Thu Trì cúi xuống đỡ Trầm Tuyết Phỉ lên.

Trầm Tuyết Phỉ òa lên bật khóc, nhào vào lòng hắn ôm thật chặt.

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vâng, một người không vui nói ra được hai người chia sẻ, sẽ khiến giảm bớt một phần không vui. Hơn nữa, nói không chừng tôi còn giúp được người nghĩ biện pháp nữa."

Trầm vương phi khẽ lắc đầu: "Ngươi giúp không được ta đâu." Nàng nhìn ra ngọn núi, từ từ nói: "Án của Ngụy vương vó nghe qua hay chưa?"

Dương Thu Trì không giỏi lịch sử, nên chẳng biết lắm về các nhân vật ở thời Minh mạt.

Trầm vương phi nói: "Năm 31 Vạn Lịch, người trong họ của Sở vương là Phụ quốc trung úy Chu Hoa Việt đã tập hợp 29 người trong họ trình tấu lên triều đình, nói Sở vương Chu Hoa Khuê kỳ thật là con tư sinh của thị thiếp Vưu Kim Mai với ca ca của Vương thái phi là Vương Như Ngôn, theo quy củ không thể kế thừa chức vị..."

Dương Thu Trì nghe nàng gọi thẳng danh húy của Sơ vương, hơi ngạc nhiên. Có lẽ bị đưa vào lãnh cung quá lâu, nên lòng nàng nảy sinh sự oán hận.

Trầm vương phi nói tiếp: "Sơ Vương Chu Hoa Khuê phản lại cáo với hoàng thượng là Chu Hoa Việt 'Cường hãn vô lễ'. Hoàng thượng giao án này cho Lễ bộ xử lý, sau đó án kiệng phát đến Hồ Quàng, do tuần phủ và tuần án ngự sử hội đồng thẩm vấn, nhưng thủy chung không tìm được chứng cứ Chu Hoa Khuê không phải là cung vương sinh ra. Sau khi kết quả báo về triều, người hai bên tranh cãi không ngừng, cuối cùng Chu Hoa Khuê sử dụng thủ đoạn chiếm thượng phong, cáo ngự trạng, hoàng thượng nghe tin lời phiến diện của Chu Hoa Khuê, nhận rần Chu Hoa Việt phu phụ vu cáo hãm hại sở vương, hạ chỉ hàng hai người làm thứ dân, cốm cố ở Phượng Dương, những người trong tộc liên quan đều bị phạt giảm bổng lộc, cách tước u cấm. Hai nghi tân (con rễ) của Chu Hoa Việt vĩnh viễn đi thú sung quân ở biên cương."

"Vậy à," Dương Thu Trì cười khổ: "Trong hai nghi tân của Chu Hoa Việt đó, một người tên là Trầm Lỗi, là thân ca ca của ta!"

"A?" Dương Thu Trì hô lên cả kinh, "Thì ra là ca ca của người là con rễ của Chu Hoa Việt?" Hắn nghĩ như vầy thì khó trách, Chu Hoa Việt thất thế thì bọn họ khẳng định cũng phải xui xẻo thất thế theo.

"Đúng, phụ thân ta là đại hộ ở Thư Thành (An Huy), nguyên định vì chuyện hôn nhân này mà với cao, không ngờ bị liên lụy. Ca ca ta là con trai một trong nhà, phụ thân đã vì để ca ca khỏi bị sung quân, đã cầu khẩn với Sở vương Chu Hoa Khuên. Sở vương tham đến đáng ghét, nhà ta gần phải tán hết gia tài vạn quan mới khiến Sở vương miễn cưỡng đồng ý miễn trừ hình phạt sung quân cho ca ca ta, nhưng phụ thêm một điều kiện, đó là để ta lấy y. Phụ thân ta chỉ còn có nước đồng ý...."

"Vậy sao?" Dương Thu Trì lại cả kinh, "Phụ thân ngừơi thật là quá đáng, vì sự tư do của con trai mà đem bán đứng con gái."

"Ta đến Sở vương phủ xong mới biết Sở vương để ta lấy y là chẳng phải gì cả, mà là coi ta làm chiến lợi phẩm, mang ta đi khắp nơi khoe khoang sự thắng lợi của y. Chờ y khoe chán rồi, liền đày ta vào lãnh cung, từ đó không nghe không hỏi gì tới, cũng không cho phép ta rời khỏi vương phủ nửa bước."

"Cái này... Sở vương quả là độc ác!" Dương Thu Trì cắn răng hằn học nói.

"Đó đều là mạng, có biện pháp nào chứ?" Trầm vương phi cười khổ, thở dài, "Ca ca tuy miễn được cái khổ sung quân, trở về nhà ở Thư Thành thì bốn năm sau Trương tặc quân công chiếm Thư Thành, phụ thân ta, ca ca ta đều chết trong loạn quân, nhà cửa gì đều bị thiêu sạch hết..."

Dương Thu Trì nghe lòng thắt xuống, Trầm vương phi này gặp gia biến liên miên, chả trác buồn rũ chẳng vui. Nghĩ tới quân đội của Trương Hiến Trung sắp đánh tới Hàn châu, hắn không giỏi lịch sử, không biết Trương Hiến Trung trong lịch sử có đánh chiếm được Vũ Xương không. Dù gì với tình thế này, thời gian tiến công Vũ Xương chỉ có thể dùng con số ngày mà tính toán, nên hắn hạ giọng nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Trương tặc quân có khả năng sẽ đánh tới Vũ Xương, nàng có nghĩ là chạy trốn khỏi Sở vương phủ không?"

Trầm Tuyết Phỉ ngẩn ra, quay lại nhìn hắn hỏi: "Chạy? Chạy đến chỗ nào a? Bên ngoài toàn là binh hoang mã loạn cả."

Cái này cũng phải, chạy ra ngoài nói không chừng sẽ nhanh chóng chết thôi.

Trầm Tuyết Phỉ miễn cưỡng cười: "Thôi vậy, hết ngày nào hay ngày đó, không nói nữa, chúng ta xem phong cảnh!"

...

Chiều hôm đó, hai người trở về vương phủ. Dương Thu Trì trước hết từ cửa lớn tiến vào trong, quẳng dây thừng ra, Trầm Tuyết Phỉ ở ngoài quấn dây chặt vào eo, Dương Thu Trì ở bên trong kéo dây lên đầu tường, rồi đỡ nàng xuống. Sau đó hắn ra ngoài cởi dây quẳng vào trong, rồi dẫn tiểu hắc cẩu vào bằng cửa lớn. Người gác thấy Dương Thu Trì vào cửa hai lần mà không có ra, hơi ngạc nhiên, cho rằng mình nhìn hoa mắt.

Những ngày này khi Dương Thu Trì không có chuyện gì liền cùng Quách Tuyết Liên dẫn tiểu hắc cẩu đến tẩm cung của Trầm vương phi chơi, nói chuyện với nàng, đàm cổ luận kim cười đùa, nhân cơ hội đó làm nàng vui, hoặc là cùng nàng bàn về từ của Lý Thanh Chiếu.

Lưu Dũng hỏi hắn tra án thế nào, Dương Thu Trì nói đã bài trừ khả năng người trong phủ hạ độc, là người bên ngoài lẻn vào hạ độc, cần phải tăng cường cảnh giới. Lưu Dũng nghe hắn nói không phải người trong phủ hạ độc, cũng yên tâm hẳn đi.

Ngày ấy, ngày thành thân Sở vương phủ định ra cuối cùng đã đến, trên dưới toàn phủ thay mới hết, treo đèn kết hoa, tiếng kèn tiếng pháo vang lên không ngớt.

Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên bị điều đi tham gia công tác bảo vệ của hôn lễ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Sở vương Chu Hoa Khuê, thì ra là một lão đầu đã hai thứ tóc. Phi tử của Sở vương cũng không ít, có đến chín người. Trừ chánh thê là Ninh phi là một lão thái bà ra, những phi tử còn lại đều là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp. Chỉ có điều Trầm Tuyết Phỉ có thể coi là người đẹp nhất trong đó, nhưng ngồi ở cuối cùng, vẫn mặc áo trắng, thần tình hờ hững.

Con rễ mới Vương Quốc Tử là kẻ đầu dầu má phấn, quả nhiên có thể gọi là nho nhã tuấn mỹ, quỳ dâng trà cho Sở vương và chín vị vương phi. Những vương phi trẻ tuổi này đều mắt nhìn không chớp vị thư sinh mặt búng ra sữa này, còn có người mượn cơ hôi tiếp trà cho hồng bao to gan thuận thế sờ mó vuốt ve một cái. Vương Quốc Tử này tuy nhiên không dám làm loạn, nhưng trong lòng thập phần đắc ý.

Nhưng khi y mang trà kính đến trước mặt Trầm Tuyết Phỉ, nhìn vị Trầm vương phi quốc sắc thiên hương này, ngay cả lời cũng quên luôn. Cho đến khi quân chúa vợ y đá cho y một cái, y mới chép miệng lấy lại tinh thần. Nhưng trong lúc hoảng loạn này, trà trong tay đã sánh đổ đi phần lớn, tạt ướt cả tay, ngay cả chiếc áo đại hồng chú rễ cũng ướt cả.

Trầm Tuyết Phỉ nhìn dáng vẻ lang bái của y như vậy, lộ vẻ chán ghét cùng cực, đưa mắt nhìn ra ngoài sảnh, thấy Dương Thu Trì mang yêu đao làm hộ vệ dưới hành lang, khóe miệng lộ chút tươi cười.

Nha hoàn ở bên cạnh đổi ly trà khác, Vương Quốc Tử quỳ xuống dâng trà bằng hai tay lên cho Trầm Tuyết Phỉ, đỏ mặt lí nhí nói: "Thỉnh nương nương dùng trà!"

Trầm Tuyết Phỉ tiếp lấy chung trà làm ra vẻ, ngay cả môi cũng không dính vào, rồi đặt chung trà qua mâm của nha hoàn bên cạnh, chợt thấy Vương Quốc Tử nhìn trừng trừng vào ngực mình, mắt sáng hực, càng chán ghét hơn hừ mạnh một cái. Vương Quốc Tử bấy giờ mới hoảng loạn cúi đầu không dám nhìn nữa.

Nghi thức kết thúc, Trầm Tuyết Phỉ cũng không ăn cơm ở bàn, mang nha hoàn Tiểu Nhị trở về tẩm cung của mình.

Tiểu Nhị nói: "Nương nương, tên nghi tân đó thật là sỗ sàng vô lễ, sau này hắn dám nhìn nương nương như vậy nữa, nhất định phải cho hắn một trận!"

Trầm Tuyết Phỉ nhìn ra bầu trời tối đen như mực ở ngoài cửa sổ, xuất thần một lúc lâu, nói: "Em đi coi Dương công tử xong việc chưa, báo cậu ta biết xong rồi thì đến chỗ ta một chuyến, ta có chuyện muốn nói."

"Vâng!" Tiểu Nhị đáp ứng, vội chạy đi.

Trầm Tuyết Phỉ từ từ bước đến bên cửa sổ, ngồi xuống bậc cửa, tâm thần bất an nhìn ra ngoài đến xuất thần.

Chờ thật lâu, đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân. Trầm Tuyết Phỉ vui mừng, vừa định gọi một tiếng Dương công tử, nhưng lập tức nét cười trên mặt biến đi ngay, nhân vì đó không phải là tiếng bước chân quen thuộc của Dương Thu Trì. Nàng quay vụt lại, thấy Vương Quốc Tử không biết lẻn vào tẩm cung từ lúc nào, đang nhìn chòng chọc vào người nàng từ trên xuống dưới, lộ đầy dục vọng.

Trầm Tuyết Phỉ cả kinh, giơ tay che ngực, nạt: "Ngươi đến đây làm gì? Còn không mau đi ra!"

Vương Quốc Tử cười nham nhở bước đến gần: "Vừa rồi thấy nương nương hoa dung nguyệt mạo, hồn của tiểu sinh đã bị nương nương câu đi rồi. Do đó, tiểu sinh liền mượn đi vệ sinh, đặc ý đến tìm nương nương lấy lại hồn phách đã mất!"

"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Còn không mau đi ra, ta la lên bây giờ!"

"Nàng cứ la đi, tiểu sinh tuy vừa tiến vào phủ không lâu, nhưng cũng biết tẩm cung này của nương nương chỉ có một tiểu nha hoàn mà thôi. Mà tiểu nha hoàn đó vừa đi rồi, tẩm cung to lớn này chỉ có đôi cô nam quả nữ hai chúng ta. Nương nương hãy thương xót tiểu sinh đi, để tiểu sinh thơm một cái nào?" Nói xong, hắn đưa tay định kéo mặt của Trầm Tuyết Phỉ.

Trầm Tuyết Phỉ kêu một tiếng cả kinh, lắc người tránh, bỏ chạy ra ngoài cửa, nhưng chỉ chạy vài bước đã dừng lại, nhân vì Vương Quốc Tử đã ngăn đường rồi.

Vương Quốc Tử nhìn chòng chọc vào gò ngực căng đầy của Trầm Tuyết Phỉ: "Nương nương, tiểu sinh dung mạo cũng có vài phần tuấn tú, những nương nương kia đều động tâm, chẳng lẽ nàng không động tâm sao? Tiểu sinh cũng biết nương nương một mình phòng không bóng chiếc đã lâu, nhất định lòng xuân khó nhịn, hạy để tiểu sinh phục thị nương nương một lúc đi. Chờ nương nương nếm phải tư vị của nam nữ rồi, đảm bảo cả ngày sẽ quấn lấy tiểu sinh đòi hỏi đấy."

Trầm Tuyết Phỉ vừa lùi, vừa quát mắng: "Láo xược! Ngươi là tên súc sinh mặt người lòng thú! Cút mau!" Tiếp theo đó nàng chuyển thân chạy vào hậu đường.

Nàng vừa chạy ra hậu đường thì bị Vương Quốc Tử từ phía sau đè té ra bãi cỏ. Y cười ha hả thò tay định xé áo quần của nàng.

"Cứu mạng a! Bớ người ta!" Trầm Tuyết Phỉ cố sức đề kháng đôi ma trảo của Vương Quốc Tử, khàn giọng la hét.

"Nương nương!" Tiếng Dương Thu Trì từ xa truyền lại, "Nương nương người ở đâu?"

"Ta ở đây! Thu Trì mau cứu ta!" Trầm Tuyết Phỉ vui mừng cố sức hét lớn.

Vương Quốc Tử vội vã bò dậy, thoát cái như con thò chạy hút vào trong bóng tối.

Một đạo hắc ảnh như thiểm điện xông tới, lách qua Trầm Tuyết Phỉ chuyển một vòng, sủa loạn vào trong bóng tối. Tiếp theo đó, Dương Thu Trì chạy như bay đến.

"Tuyết Phỉ! Xảy ra chuyện gì rồi!" Dương Thu Trì cúi xuống đỡ Trầm Tuyết Phỉ lên.

Trầm Tuyết Phỉ òa lên bật khóc, nhào vào lòng hắn ôm thật chặt.
Tác giả : Mộc Dật
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại