Nạp Thiếp Ký II
Chương 33: Bài Trừ Hiềm Nghi
Tôn quản gia là người phản ứng nhanh nhất, gập ngay người xuống, thò tay vào cổ móc, đồng thời oa một tiếng ói khan, toan tính đem mọi thứ trong bụng nôn ra hết.
Dưới tác dụng dẫn đường này, Lưu Dũng tướng quân và các hộ vệ đều gập người móc cổ ói, nhất thời tiếng nôn ọe vang lên khắp nơi, giống như tiến vào trong ao sen, ở đâu cũng có tiếng ếch oạp.
Tôn quản gia vừa ói vừa la: "Mau...! Mau đi lấy canh vàng (Chú: Canh vàng/Rượu vàng: Tiếng lóng để chửi khi uống rượu, rượu dở như c..'t, nghĩa đen thì là một phương thuốc dân gian dùng để kích nôn. ND) đến!"
Một số lính canh lúc nãy ở phòng trực chưa ăn cơm, do đó không cần phải ói, nghe Tôn quản gia ra lệnh vội đáp ứng chạy ra ngoài, nhưng chạy được vài bước rồi đột nhiên dừng lại quay người lại hỏi: "Canh.. canh vàng? Canh vàng gì a?"
"Mẹ nó! Lời thừa! Rượu vàng chính là... chính là..."
"Chính là nước sềnh sệch khuấy phân và nước tiểu trong nhà xí!" Dương Thu Trì nhịn cười, giúp lão bổ sung, "Dùng để kích thích nôn đấy mà."
"Đúng đúng!" Tôn quản gia luôn miệng nói, ngẫn đầu nhìn tên lãnh ban họ Hầu còn đứng ngẩn ra ở đó, rống to: "Ngươi còn đứng đực con mẹ nó ra đó làm cái gì! Muốn nhìn lão tử chết là sao hả?"
"Dạ dạ!" Hầu lãnh ban vội đáp ứng, co giò chạy ra ngoài.
"Chờ chút! Không cần gấp!" Dương Thu Trì gọi giật giọng ngăn Hầu lãnh ban lại, xong nói với Tôn quản gia: "Tôn gia, chúng ta hãy ra ngoại thiện phòng xem món ăn có độc không rồi quyết định sử dụng hoàng thang kích ói a."
Được lời làm tỉnh giấc mộng, Tôn quản gia co giò chạy ra ngoài, Dương Thu Trì, Quách Tuyết Liên cùng Tiểu hắc cẩu và các hộ vệ vội theo sau.
Dương Thu Trì lại dùng vịt kiểm tra các thức ăn chưa đưa đi và các nguyên liệu, thực vật, đồ nếm. Tôn quản gia cùng mọi người chờ mà mồ hôi chảy ròng ròng. Tôn quản gia đã thấy một cái gáo múc canh lớn, hai mắt trợn trừng nhìn con vịt kêu quang quác, lòng đã định chủ ý, chỉ cần con vịt có dấu hiệu co giật giãy chết, là ông ta lập tức chạy ra nhà xí múc "canh vàng", dù gì tính mạng cũng được đặt lên hàng đầu.
Rất may là qua một lúc lâu mà nhữn con vịt vẫn còn chạy loạn, không có ý muốn ngã xuống, Tôn quản gia cùng mọi người đều nhìn về phía Dương Thu Trì, chờ hắn phán đoán.
Dương Thu Trì nói: "Tôn gia, các vị, không sao rồi, đồ ăn của thực phòng phía ngoài không bị hạ độc."
Nghe lời này, Tôn quản gia quẳng cái gáo trong tay xuống đất, dựa vào dãy bếp thở một hồi mới từ từ bình tĩnh trở lại. Tính mệnh không còn lo nữa, tra ra hung thủ được ông ta coi là ưu tiên số một. Ông ta lại dẫn Dương Thu Trì và mọi người đi vội vào nội thiện phòng, lấy con dao bầu chỉ vào hơn mười đầu bếp đó quát: "Nói!Rốt cuộc là ai hạ độc?"
Mười mấy đầu bếp đó đều đã đứng dậy, nghe lời này đều nằm ẹp xuống đất, không ai thừa nhận đã hạ độc, dập đầu như tế sao cầu xin không ngớt.
"Được! Không thừa nhận phải không? Không sao, dù gì hơn mười tên các ngươi đều liên can, lão phu bẩm báo vương gia đem mọi người các ngươi tru diệt cửu tộc hết!"
"Tha mạng a!" Mười mấy đầu bếp tiếp tục dập đầu, "Thật không phải chúng tôi làm đâu a..."
"Không phải các ngươi thì là ai? Đồ ăn ở thiện phòng phía ngoài không hề trúng độc cá nóc, chỉ có nội thiện phòng mới bị hạ độc. Nội thiện phòng bị phong bế, nếu muốn hạ độc chỉ có thể thực hiện ở trong này, trong này ngoại trừ các ngươi thì còn ai nữa? Mặt khác, hầu như mỗi món ăn đều có trứng cá nóc, không phải các ngươi còn ai có thời gian đầy đủ để hạ độc? Hả? Nói coi! Không nói diệt sạch chín tộc!"
Đây là một sự tình rất hiển nhiên, những đầu bếp kia cũng nghĩ tới. Trong tình huống này cho dù là thần tiên cũng không tẩy sạch nổi hiềm nghi hạ độc của họ. Nghe nói sẽ bị tru diệt cửu tộc, có đầu bếp sợ quá hôn mê ngay đương trường, những kẻ còn lại khóc cha khóc mẹ khổ khổ khẩn cầu.
Tôn quản gia lại quát rống dữ dội: "Mẹ nó, không nói phải không, đánh cho lão tử! Đánh mạnh vào! Đánh nát xương chúng hết!"
Mấy hộ vệ tay cầm roi da bước tới, điên cuồng đánh vào mười mấy đầu bếp này, khiến họ kêu khóc liên hồi, lăn lộn dưới đất không ngừng kêu oan.
Thấy bọn họ không chịu nói, Tôn quản gia vươn tay chụp lấy roi da, vung đánh mạnh vào cổ của Hầu lĩnh ban kéo lại, cột vòng roi quanh cổ y, hai tay túm hai đầu roi xiết mạnh: "Cho ngươi biết, thằng Hầu mập kia, nếu ngươi không ngoan ngoãn cung khai ai hạ độc, lão tử sẽ xiết ngươi chết!"
Vị lãnh ban này tuy họ Hầu nhưng chẳng có điểm nào giống Hầu tử (khỉ) cả, hình dáng đầu to tai lớn, thấp mà mập như cái lu, cổ mập lún nhìn không thấy, vừa nhìn thấy giống người tuyết hoặc là trái dưa hấu nhỏ đặt trên dưa hấu to. Nhưng mà mắt của Tôn quản gia rất tỏ, nên roi da chỉ nhoáng cái đã tròng quanh cổ Hầu lãnh ban, xiết khiến y thở khò khè, hai mắt trợn trắng lòi hẳn ra ngoài, lưỡi thè rất dày.
Mắt thấy Hầu lãnh ban sắp bị xiết cổ chết, Dương Thu Trì nói: "Tôn quản gia, hung thủ xem ra không phải là những đầu bếp này."
Tôn quản gia quay đầu lại hỏi: "Không phải chúng thì là ai? Chỉ có chúng trong phòng này. Bọn chúng không chịu khai, lão phu còn nhiều cách lắm, giết tên này trước hẳn tính sau!"
"Ông mà xiết cổ y chết, ai làm đồ cho vương gia ăn? Tối như vậy rồi, chỉ sợ vương gia đã đói, sẽ gọi mang cơm bất kỳ lúc nào. Những món trong phòng này sao có thể đưa cho Vương gia? Vương gia mà hỏi tới, đối đáp làm sao đây?"
Tôn quản gia ngẩn người, roi da xiết cổ Hầu lãnh ban từ từ nới ra. Ông ta sợ nhất là chuyện thiện phòng bị hạ độc truyền tới tay vương gia, như vậy thì lão bị cái hiềm thất chức, cũng không tránh khỏi liên hệ.
Dương Thu Trì lại nói: "Hơn nữa, hung thủ chân chính chưa bắt được, nguy hiểm chư giải trừ, hiện giờ thất thủ, có thể còn tiếp tục ra tay, lần sau không biết có may mắn như lần này hay không?"
Vừa nghe lời này, Tôn quản gia bỏ roi da ra, hỏi: "Dương huynh đệ ngươi có phát hiện gì không?"
Hầu lãnh ban được nới lỏng cổ, lập tục mềm rũ xuống đất, hai tay chống đất thở khì khì, sau đó ngước nhìn Dương Thu Trì mắt đầy vẻ cảm kích.
Dương Thu Trì mỉm cười nói: "Chuyện hung thủ tạm thời không vội, dù gì cũng gần như có thể bài trừ khả năng hạ độc của các đầu bếp này. Chuyện gấp nhất hiện giờ là sắp xếp nấu món ăn cho vương gia và vương phi, ứng phó xong rồi hẳn tính."
"Đúng đúng!" Tôn quản gia vỗ đầu, đá Hầu lãnh ban một cái: "Mau dậy cho lão tử! Mau mau an bài làm món ăn cho vương gia, lần này, mỗi món ăn ngươi đều phải nếm thử trước cho lão phu!"
Hầu lãnh ban vội đứng dậy, lấy tay bụm cổ vâng dạ liên hồi.
Tôn quản gia lại chuyển thân quét nhìn mọi người, giọng nói vô cùng nghiêm lệ: "Sự tình xảy ra trong nội thiện phòng hôm nay không ai được nói ra ngoài, nếu như có từ nào truyền đến tai của vương gia, lão tử lột da các người!"
Mọi người vội vã đáp ứng, sự kiện này can hệ rất lớn đối với vệ đội trưởng Lưu Dũng, do đó y cũng dặn kỹ bọn hộ vệ tại hiện trường.
Hơn mười đầu bếp dưới sự chỉ huy của Hầu lãnh ban đem những đồ ăn chưa bị nhiễm độc đó xử lí kỹ, những nồi niêu đã nấu món độc đều tiêu hủy hết, sử dụng nồi xoong mới, nguyên liệu và phối liệu mới nấu lại các món ăn. Thậm chí họ cũng thay luôn cả củi đốt, mắt ai cũng mở to trừng trừng, sợ có điểm gì đó sai sót.
Thấy nội thiện phòng bắt đầu ngăn nấp trở lại, Tôn quản gia hơi thở phào. Hiện giờ ông ta chỉ thầm mong vương gia tạm thời đừng truyền thiện (gọi cơm) mà thôi, quay sang hỏi Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, huynh đệ sao biết những đầu bếp này không phải là hung thủ?"
Dương Thu Trì cười nói: "Rất đơn giản, trước hết, nếu như họ hạ độc, bọn họ không nên hạ vào món do mình nấu, nếu không lỡ khi vương gia trúng độc, thì họ là đối tượng bị hoài nghi đầu tiên, làm gì có hung thủ ngốc như vậy? Trừ khi y không muốn sống, nhưng trong tình huống vừa rồi, bọn họ tựa hồ không muốn liều mạng."
"Ừ, có lý, vậy điều thứ hai?"
"Thứ hai, vừa rồi sau khi xét hỏi thấy những đầu bếp ở đây người nào việc đó, làm đồ ăn, nấu nướng đều có người lo riêng, không thể chạy loạn, càng không thể đan xen, hơn nữa, làm thức ăn và nấu cũng chia ra các nơi riêng, cho nên đầu bếp muốn hạ độc, hạ vào thức ăn do mình pha chế còn có lý, trong khi đó tất cả món ăn đều phát hiện có trứng cá nóc, làm sao có thể hạ vào món của người khác làm được? Trừ khi mọi đầu bếp ở đây đều là hung thủ."
"Ừ, có lý, vậy điều thứ ba?"
"Hì hì," Dương Thu Trì cười, "Điều thứ ba đó hả, vừa rồi các đầu bếp đều nói, sau khi pha chế món ăn xong, tuyệt đại bộ phận đều dùng đồ nắp đậy kỹ, những đầu bếp khác muốn hạ độc cần phải ở ngay trước mặt đầu bếp hạ vào, hay là mở nắm bỏ vào. Nếu là như vậy, hung thủ chỉ có thể chạy tới đi lui, vì có tới mấy chục món, hầu hết đều là làm xong một lúc."
"Ừ, có đạo lý, vậy điều thứ tư?"
"Bấy nhiêu vẫn chưa đủ sao? hắc hắc."
Tôn quản gia có vẻ ngượng ngập gãi đầu, hỏi: "Dương huynh đệ nói rất có lý, xem ra đúng là chẳng phải đám đầu bếp này làm, vậy hung thủ chân chính rốt cuộc là ai đây?"
Dưới tác dụng dẫn đường này, Lưu Dũng tướng quân và các hộ vệ đều gập người móc cổ ói, nhất thời tiếng nôn ọe vang lên khắp nơi, giống như tiến vào trong ao sen, ở đâu cũng có tiếng ếch oạp.
Tôn quản gia vừa ói vừa la: "Mau...! Mau đi lấy canh vàng (Chú: Canh vàng/Rượu vàng: Tiếng lóng để chửi khi uống rượu, rượu dở như c..'t, nghĩa đen thì là một phương thuốc dân gian dùng để kích nôn. ND) đến!"
Một số lính canh lúc nãy ở phòng trực chưa ăn cơm, do đó không cần phải ói, nghe Tôn quản gia ra lệnh vội đáp ứng chạy ra ngoài, nhưng chạy được vài bước rồi đột nhiên dừng lại quay người lại hỏi: "Canh.. canh vàng? Canh vàng gì a?"
"Mẹ nó! Lời thừa! Rượu vàng chính là... chính là..."
"Chính là nước sềnh sệch khuấy phân và nước tiểu trong nhà xí!" Dương Thu Trì nhịn cười, giúp lão bổ sung, "Dùng để kích thích nôn đấy mà."
"Đúng đúng!" Tôn quản gia luôn miệng nói, ngẫn đầu nhìn tên lãnh ban họ Hầu còn đứng ngẩn ra ở đó, rống to: "Ngươi còn đứng đực con mẹ nó ra đó làm cái gì! Muốn nhìn lão tử chết là sao hả?"
"Dạ dạ!" Hầu lãnh ban vội đáp ứng, co giò chạy ra ngoài.
"Chờ chút! Không cần gấp!" Dương Thu Trì gọi giật giọng ngăn Hầu lãnh ban lại, xong nói với Tôn quản gia: "Tôn gia, chúng ta hãy ra ngoại thiện phòng xem món ăn có độc không rồi quyết định sử dụng hoàng thang kích ói a."
Được lời làm tỉnh giấc mộng, Tôn quản gia co giò chạy ra ngoài, Dương Thu Trì, Quách Tuyết Liên cùng Tiểu hắc cẩu và các hộ vệ vội theo sau.
Dương Thu Trì lại dùng vịt kiểm tra các thức ăn chưa đưa đi và các nguyên liệu, thực vật, đồ nếm. Tôn quản gia cùng mọi người chờ mà mồ hôi chảy ròng ròng. Tôn quản gia đã thấy một cái gáo múc canh lớn, hai mắt trợn trừng nhìn con vịt kêu quang quác, lòng đã định chủ ý, chỉ cần con vịt có dấu hiệu co giật giãy chết, là ông ta lập tức chạy ra nhà xí múc "canh vàng", dù gì tính mạng cũng được đặt lên hàng đầu.
Rất may là qua một lúc lâu mà nhữn con vịt vẫn còn chạy loạn, không có ý muốn ngã xuống, Tôn quản gia cùng mọi người đều nhìn về phía Dương Thu Trì, chờ hắn phán đoán.
Dương Thu Trì nói: "Tôn gia, các vị, không sao rồi, đồ ăn của thực phòng phía ngoài không bị hạ độc."
Nghe lời này, Tôn quản gia quẳng cái gáo trong tay xuống đất, dựa vào dãy bếp thở một hồi mới từ từ bình tĩnh trở lại. Tính mệnh không còn lo nữa, tra ra hung thủ được ông ta coi là ưu tiên số một. Ông ta lại dẫn Dương Thu Trì và mọi người đi vội vào nội thiện phòng, lấy con dao bầu chỉ vào hơn mười đầu bếp đó quát: "Nói!Rốt cuộc là ai hạ độc?"
Mười mấy đầu bếp đó đều đã đứng dậy, nghe lời này đều nằm ẹp xuống đất, không ai thừa nhận đã hạ độc, dập đầu như tế sao cầu xin không ngớt.
"Được! Không thừa nhận phải không? Không sao, dù gì hơn mười tên các ngươi đều liên can, lão phu bẩm báo vương gia đem mọi người các ngươi tru diệt cửu tộc hết!"
"Tha mạng a!" Mười mấy đầu bếp tiếp tục dập đầu, "Thật không phải chúng tôi làm đâu a..."
"Không phải các ngươi thì là ai? Đồ ăn ở thiện phòng phía ngoài không hề trúng độc cá nóc, chỉ có nội thiện phòng mới bị hạ độc. Nội thiện phòng bị phong bế, nếu muốn hạ độc chỉ có thể thực hiện ở trong này, trong này ngoại trừ các ngươi thì còn ai nữa? Mặt khác, hầu như mỗi món ăn đều có trứng cá nóc, không phải các ngươi còn ai có thời gian đầy đủ để hạ độc? Hả? Nói coi! Không nói diệt sạch chín tộc!"
Đây là một sự tình rất hiển nhiên, những đầu bếp kia cũng nghĩ tới. Trong tình huống này cho dù là thần tiên cũng không tẩy sạch nổi hiềm nghi hạ độc của họ. Nghe nói sẽ bị tru diệt cửu tộc, có đầu bếp sợ quá hôn mê ngay đương trường, những kẻ còn lại khóc cha khóc mẹ khổ khổ khẩn cầu.
Tôn quản gia lại quát rống dữ dội: "Mẹ nó, không nói phải không, đánh cho lão tử! Đánh mạnh vào! Đánh nát xương chúng hết!"
Mấy hộ vệ tay cầm roi da bước tới, điên cuồng đánh vào mười mấy đầu bếp này, khiến họ kêu khóc liên hồi, lăn lộn dưới đất không ngừng kêu oan.
Thấy bọn họ không chịu nói, Tôn quản gia vươn tay chụp lấy roi da, vung đánh mạnh vào cổ của Hầu lĩnh ban kéo lại, cột vòng roi quanh cổ y, hai tay túm hai đầu roi xiết mạnh: "Cho ngươi biết, thằng Hầu mập kia, nếu ngươi không ngoan ngoãn cung khai ai hạ độc, lão tử sẽ xiết ngươi chết!"
Vị lãnh ban này tuy họ Hầu nhưng chẳng có điểm nào giống Hầu tử (khỉ) cả, hình dáng đầu to tai lớn, thấp mà mập như cái lu, cổ mập lún nhìn không thấy, vừa nhìn thấy giống người tuyết hoặc là trái dưa hấu nhỏ đặt trên dưa hấu to. Nhưng mà mắt của Tôn quản gia rất tỏ, nên roi da chỉ nhoáng cái đã tròng quanh cổ Hầu lãnh ban, xiết khiến y thở khò khè, hai mắt trợn trắng lòi hẳn ra ngoài, lưỡi thè rất dày.
Mắt thấy Hầu lãnh ban sắp bị xiết cổ chết, Dương Thu Trì nói: "Tôn quản gia, hung thủ xem ra không phải là những đầu bếp này."
Tôn quản gia quay đầu lại hỏi: "Không phải chúng thì là ai? Chỉ có chúng trong phòng này. Bọn chúng không chịu khai, lão phu còn nhiều cách lắm, giết tên này trước hẳn tính sau!"
"Ông mà xiết cổ y chết, ai làm đồ cho vương gia ăn? Tối như vậy rồi, chỉ sợ vương gia đã đói, sẽ gọi mang cơm bất kỳ lúc nào. Những món trong phòng này sao có thể đưa cho Vương gia? Vương gia mà hỏi tới, đối đáp làm sao đây?"
Tôn quản gia ngẩn người, roi da xiết cổ Hầu lãnh ban từ từ nới ra. Ông ta sợ nhất là chuyện thiện phòng bị hạ độc truyền tới tay vương gia, như vậy thì lão bị cái hiềm thất chức, cũng không tránh khỏi liên hệ.
Dương Thu Trì lại nói: "Hơn nữa, hung thủ chân chính chưa bắt được, nguy hiểm chư giải trừ, hiện giờ thất thủ, có thể còn tiếp tục ra tay, lần sau không biết có may mắn như lần này hay không?"
Vừa nghe lời này, Tôn quản gia bỏ roi da ra, hỏi: "Dương huynh đệ ngươi có phát hiện gì không?"
Hầu lãnh ban được nới lỏng cổ, lập tục mềm rũ xuống đất, hai tay chống đất thở khì khì, sau đó ngước nhìn Dương Thu Trì mắt đầy vẻ cảm kích.
Dương Thu Trì mỉm cười nói: "Chuyện hung thủ tạm thời không vội, dù gì cũng gần như có thể bài trừ khả năng hạ độc của các đầu bếp này. Chuyện gấp nhất hiện giờ là sắp xếp nấu món ăn cho vương gia và vương phi, ứng phó xong rồi hẳn tính."
"Đúng đúng!" Tôn quản gia vỗ đầu, đá Hầu lãnh ban một cái: "Mau dậy cho lão tử! Mau mau an bài làm món ăn cho vương gia, lần này, mỗi món ăn ngươi đều phải nếm thử trước cho lão phu!"
Hầu lãnh ban vội đứng dậy, lấy tay bụm cổ vâng dạ liên hồi.
Tôn quản gia lại chuyển thân quét nhìn mọi người, giọng nói vô cùng nghiêm lệ: "Sự tình xảy ra trong nội thiện phòng hôm nay không ai được nói ra ngoài, nếu như có từ nào truyền đến tai của vương gia, lão tử lột da các người!"
Mọi người vội vã đáp ứng, sự kiện này can hệ rất lớn đối với vệ đội trưởng Lưu Dũng, do đó y cũng dặn kỹ bọn hộ vệ tại hiện trường.
Hơn mười đầu bếp dưới sự chỉ huy của Hầu lãnh ban đem những đồ ăn chưa bị nhiễm độc đó xử lí kỹ, những nồi niêu đã nấu món độc đều tiêu hủy hết, sử dụng nồi xoong mới, nguyên liệu và phối liệu mới nấu lại các món ăn. Thậm chí họ cũng thay luôn cả củi đốt, mắt ai cũng mở to trừng trừng, sợ có điểm gì đó sai sót.
Thấy nội thiện phòng bắt đầu ngăn nấp trở lại, Tôn quản gia hơi thở phào. Hiện giờ ông ta chỉ thầm mong vương gia tạm thời đừng truyền thiện (gọi cơm) mà thôi, quay sang hỏi Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, huynh đệ sao biết những đầu bếp này không phải là hung thủ?"
Dương Thu Trì cười nói: "Rất đơn giản, trước hết, nếu như họ hạ độc, bọn họ không nên hạ vào món do mình nấu, nếu không lỡ khi vương gia trúng độc, thì họ là đối tượng bị hoài nghi đầu tiên, làm gì có hung thủ ngốc như vậy? Trừ khi y không muốn sống, nhưng trong tình huống vừa rồi, bọn họ tựa hồ không muốn liều mạng."
"Ừ, có lý, vậy điều thứ hai?"
"Thứ hai, vừa rồi sau khi xét hỏi thấy những đầu bếp ở đây người nào việc đó, làm đồ ăn, nấu nướng đều có người lo riêng, không thể chạy loạn, càng không thể đan xen, hơn nữa, làm thức ăn và nấu cũng chia ra các nơi riêng, cho nên đầu bếp muốn hạ độc, hạ vào thức ăn do mình pha chế còn có lý, trong khi đó tất cả món ăn đều phát hiện có trứng cá nóc, làm sao có thể hạ vào món của người khác làm được? Trừ khi mọi đầu bếp ở đây đều là hung thủ."
"Ừ, có lý, vậy điều thứ ba?"
"Hì hì," Dương Thu Trì cười, "Điều thứ ba đó hả, vừa rồi các đầu bếp đều nói, sau khi pha chế món ăn xong, tuyệt đại bộ phận đều dùng đồ nắp đậy kỹ, những đầu bếp khác muốn hạ độc cần phải ở ngay trước mặt đầu bếp hạ vào, hay là mở nắm bỏ vào. Nếu là như vậy, hung thủ chỉ có thể chạy tới đi lui, vì có tới mấy chục món, hầu hết đều là làm xong một lúc."
"Ừ, có đạo lý, vậy điều thứ tư?"
"Bấy nhiêu vẫn chưa đủ sao? hắc hắc."
Tôn quản gia có vẻ ngượng ngập gãi đầu, hỏi: "Dương huynh đệ nói rất có lý, xem ra đúng là chẳng phải đám đầu bếp này làm, vậy hung thủ chân chính rốt cuộc là ai đây?"
Tác giả :
Mộc Dật