Nạp Thiếp Ký II
Chương 137: Núi Đè
Trương Hiến Trung hiểu rõ vô cùng về bản lĩnh của hai vị nghĩa tử này, đặc biệt là Lý Định Quốc là người biết rõ binh pháp, có dũng có mưu. Do đó, ông ta cấp cho y một thực quyền có thể soái lĩnh binh sĩ dưới quyền mình theo ý tưởng của y mà hành sự. Tuy dụng ý là tốt, là hi vọng có thể phát huy tính năng động chủ quan của Lý Định Quốc, nhưng cấp cho phó tướng đặc quyền không nghe theo chỉ huy của chủ tướng là điều cực kỳ nguy hiẻm. Rất may lần này họ có 8 vạn đại quân xuất chinh, trong khi đó đối thủ không đủ một vạn người, cho dù phân binh cũng không đến nỗi quá nguy hiểm. Trương Hiến Trung vì đạt mục đích, đã để cho Lý Định Quốc căn cứ theo suy nghĩ của y mà quyết định chiến lược thật ra cũng có suy xét đến tình huống này.
Tôn Khả Vọng sắc mặt tái xám, cười hắc hắc lạnh lùng: "Vậy tốt thôi, nếu như là thế, người dẫn quân bản bộ đi vu hồi bao sao đi, ta dẫn quân ta chính diện cường công!" Nói xong giục ngựa đi trước tiến vào cốc.
Lý Định Quốc tính cách quật cường, nhận định chuẩn sự tình rồi quyết không buông bỏ, lớn tiếng nói: "Đại ca, huynh tấn công chính diện, đệ soái lĩnh bản bộ vu hồi, từ ba mặt đánh vào thành trị xong huynh hãy phát cường công, tránh bị địch sấn cơ hội!"
Tôn Khả Vọng ngầm cười lạnh, thầm nghĩ: ngươi vu hồi bao vây phí thời gian phí lực, lấy lời này chặn ta, không cho ta cường công trước, chờ ngươi đánh vào thành rồi mới cho ta động thủ hay sao? Ăn cơm nguội canh lạnh sao? Hắc hắc, muốn giàn công lao? Lòng của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết!
Được! Chúng ta hãy coi ai giành được công đầu trước! Y chẳng thèm quay đầu lại đáp lời nào.
Lý Chánh dẫn đội đi tiên phong đã dọc theo dịch đạo Nham Lũng sơn mà tiến. Vùng Tương Tây nhiều mưa, cộng thêm nhiều năm chiến loạn, dịch đạo nhiều năm chưa sửa sạng gì, cho nên lổ voi ổ gà dày đặc, rất khó tiến bước. Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng mà vầng trăng trên trời cộng thêm nhiều sao sáng đã chiếu rọi ánh lên triền núi đen xì xì.
Lý Chánh giơ cao ngọn đuốc, quay đầu nhìn triền núi và rừng rậm đen sì sì ở đối diện, lại ngẩng đầu nhìn vách đá cheo leo, lòng nghĩ sơn cố này thái quá nhỏ hẹp, nếu như địch quân đặt mai phục ở trên, đích xác là dễ thủ khó công. Rất may là đội trinh sát đã vượt qua triền núi phía trước, không phát hiện tung tích địch, nên y hơi an tâm.
Nhìn triền núi lồi lõm chìa ra như ưng như gấu, thậm chí có chỗ như đàn bà chữa phình cái bụng bầu, y cảm thấy tất cả dường như đang giương ánh mắt lạnh lùng nhìn họ đi qua từ dưới chân.
Đi được nửa thời thần, sơn cố phía trước từ từ trở nên rộng rãi, đường càng lúc càng thoãi càng rộng, y từ từ yên tâm hơn.
Mượn ánh trăng, y quan sát lũng sông bằng phẳng xa xa ở bên dưới. Đột nhiên, "oành! oành! Oành!..." Phía sau truyền tới những tiếng nổ lớn như sấm gầm, chớp mắt, đất động núi rung!
Chiến mã dưới khố Lý Chánh kinh hãi hí dài, dựng người đứng dậy. Do không kịp đề phòng, Lý CHáng bị ngựa hất văng, té mạnh xuống sơn đạo, đầu khôi bay mất, khải giáp toàn thân trở nên vô cùng nặng nề.
"Oành oành oành!" Tiếng nổ cực lớn vang lên liên tục, toàn bộ vùng đất đá chấn động. Lý Chánh vội vã chuyển thân nhìn, - trời! Quả nhiên là núi sập đất nứt rồi hay sao?
Con đường nhỏ hẹp trong hạp cốc mà y vừa đi qua lúc nãy, những vách đá nhô ra như ưng như gấu, nhưng bụng bà bầu hiện giờ không còn thấy đâu nữa. Chúng đã biến thành đá vụng bay khắp bầu trời, giống như vô số con dơi từ cõi u minh trở về, bay loạn trời đêm tìm đường bổ nhào tới tận giữa con sông bên dưới.
Vô số binh sĩ, chiến mã trên dịch đạo đã bị vùi lấp dưới đá núi bị đổ sập. Tiếng nổ xen lẫn tiếng thét gào của binh sĩ vang vọng cả sơn cốc.
Trên đỉnh đầu y có tiếng u u, không biết là cái gì. Nhưng binh sĩ tiền phong ngữa đầu quan sát, thấy có vô số hắc ảnh đang bay ùa tới đầu họ như dơi, chờ khi họ phản ứng được, biết đó là đá vụn thì đã có rất nhiêu binh sĩ gào thảm tử thương trong trận mưa đá này.
"Phát sinh chuyện gì rồi?" Lý Chánh cảm thấy may mắn vì không bị đá rơi trúng. Y ôm đầu gian nan đứng dậy. Y không dám tin sơn cốc bình thản như vậy, không có mưa cũng không có gió, sao trên trời đang sáng bừng, trời đất đem đẽ vô cùng thế này sao núi đột nhiên nổ vỡ rồi đổ sụp chứ?
Chính lúc y kinh khủng vạn phần thì....
"Oành....!"
Tiếng nổ lần này rất trầm nhưng liên tục, từ chậm rồi nhanh dần, cuối cùng càng lúc càng dữ dội.
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung lắc, trong tiếng ì ầm khủng khiếp, các binh sĩ trên dịch đạo không ngừng lắc lư đó căn bản không thể đứng vững, đua nhau té ngã. Một số chiến mã hí dài chạy loạn, giẫm đạp binh sĩ chạy loạn trên mặt đất, không ngừng rơi ra ngoài vách đá, rớt phịch xuống đám nham thạch bên dưới.
Lý Chánh đứng vững lại. Y dù sao cũng là tướng quân thân kinh bách chiến, nên mượn trọng lực của khải giáp trên người ổn định lực, bảo trì sự cân bằng dù đất dưới chân rung lắc dữ dội. Do đó, ý nhìn thấy hết, thấy phía trên sơn nham vừa sụp đổ kia, từng khối núi to mấy chục trượng đó do đất đá ở dưới đã mất hết, nên dưới tác dụng của trọng lực đã đổ ụp xuống theo!
Núi sụp!
Toàn bộ tòa núi phía trên dịch đạo đã đổ sụp xuống dưới, tạo ra vô số tiếng chấn động điếc tai.
Mấy nghìn tướng sĩ, chiến mã trên dịch đạo chớp mắt tiêu biến! Toàn bộ bị chôn vùi dưới triền núi đổ ụp này.
Bụi bốc mù trời, phủ trùm cả sơn cốc. Ngay ánh trăng sao mông lung trên trời cũng bị che mất sau lớp bụi.
Không nghe thấy tiếng kêu thảm nào, bỡi vì binh sĩ gào thảm đó đều bị chôn sống dưới lớp nham thạch. Còn quân tiên phong của Lý Chánh dù bị thương cũng không kêu la, bỡi vì tất cả bọn họ đều cả kinh ngơ ngẩn. Trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt, mấy nghìn tướng sĩ còn mạnh mẽ cầm đuốc tiến tới vừa rồi đã tiêu biến sạch, tiêu biến dưới lớp đất đá do núi lở!
Hơn nửa ngọn núi đổ sụp đã điền đầy sơn cốc nhỏ hẹp.
Lý Chánh không biết bản thân nên cười hạnh phúc vì may mắn thoát chết hay không, hay là khóc rống lên vì thảm kịch không biết vì sao mà phát sinh này.
Chính vào lúc y không định ra được chủ ý, thì trên sườn núi đột nhiên vang lên tiếng hò hét, lóe lên vô số ngọn đuốc còn nhiều hơn sao trên trời. Tiếp theo đó, số đuốc này như có cánh, từ đỉnh đồi bay xuống, rơi cạnh thân họ, bốn phía lập tức sáng bừng.
Y thầm kêu không xong. Đây là thủ pháp thường thấy nhất trong mai phục ban đêm: đem đuốc ném từ trên đỉnh núi xuống, chiếu sáng địch nhân, còn bản thân quân mai phục thì ẩn tàng trong hắc ám, dễ dàng tiến công.
Không chờ y sắp xếp phòng ngự thì "vưu sưu vưu sưu....!"
Bên tai y vang lên tiếng mũi tên xé gió.
"A...!" Hiện giờ thì đã nghe được tiếng gào rú rồi, nhưng lần này là ở bên cạnh y. Tướng sĩ trên dịch đạo đã kinh hãi ngẩn người chưa hoàn hồn lại được, nên không kịp đề phòng, bị trận mưa tên tẩy rửa, vô số binh sĩ tinh anh đã ngã xuống trong trận mưa tên này.
Lý Chánh cũng trúng mấy tên. Y còn chưa kịp rút trường kiếm ở eo, hô máy tiếng: "Huynh đệ, trên núi có địch quân, xông lên! Xông...."
"Hưu....!" Một mũi điêu linh tiển phá không bay đến, trúng ngay trán của y.
Lý Chánh trừng mắt cực to, ngã ngữa ra dịch đạo, tới chết mà y còn chưa hiểu vì sao trong đêm vắng yên lành ở hà cốc tại Nham Lũng Sơn này lại đột nhiên phát sinh vụ núi sập, và địch quân từ ở đâu mà chui ra.
Quân tiên phong vượt qua vụ núi sập này chỉ được khoảng hai nghìn người, trong khi đó toàn bộ dịch đạo đã bị núi sập lấp hết, đường bị tắc rồi. Sau trận mưa tên bay ra từ hắc ám, phần lớn hai nghìn tướng sĩ này đã trở thành bia sống, chớp mắt đã tử thương quá nửa.
Tiếp ngay sau đó, sườn đồi lại vang lên hiệu giác xung phong. Mấy nghìn quân từ triền đồi ùa xuống như mãnh hổ. Quân tiên phong tàn dư tuy đã cửu kinh sa trường, nhưng sau khi bị núi sập mất hết hồn vía, dù nhanh chóng thanh tỉnh lại tiến hành đề kháng ngoan cường, nhưng ít không thể địch nhiều, chẳng mấy chốc bị diệt sạch.
Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng, A Hạnh Ny cùng mọi người đứng trên đỉnh đồi, nhìn quân chủ lực của địch ở xa xa hoảng loạn phóng hỏa súng và tên, đều nhìn nhau cười.
Khi Dương Thu Trì đến Kiềm Dương nhậm chức, đã từng đi qua con đường này, biết là dịch đạo trong cốc dài hơn hai chục km, địa thế vô cùng hiểm yếu, đặc biệt là ở gần cửa ra có vô số sơn nham trăm mét, thuộc về loại đá xanh rất dễ vỡ sụp. Chỉ cần cho những nham thể bên dưới này nổ rụng hết, thì toàn bộ triền núi sẽ ụp xuống, hình thành vụ lở núi cực lớn.
Và thế là hắn lập tức phái thạch tượng bắt đầu làm bộc phá, đục mấy chục lổ lớn, sau đó an bài bộc phá theo dọc vách đá này, rồi hắn tự thân nối dây dẫn hỏa kéo đi.
Tuy những người qua lại thấy có thạch tượng đục lổ trên vách đá, nhưng không ai biết họ đang chuẩn bị cho nổ phá núi, vì thời đại này không ai biết đến loại thuốc nổ mới có thể phá vách đá trong khi thuốc nổ đen thì không.
Sau khi sắp xếp xong, Dương Thu Trì cho chủ lực mai phục ở trên đồi gần cửa ra, chọn những binh sĩ lạnh lùng bình tĩnh hóa trang thành tiều phu mai phục ở giữa núi. Sau khi địch quân tiến vào gần hết, lập tức điểm hỏa rồi trèo ra sau núi rút đi.
Hắn cố ý để cho hơn hai nghìn quân tiên phong của Trương Hiến Trung qua khỏi khu nổ, tập trung ưu thế binh lực đánh trận tiêu diệt. Lợi dụng địa hình và ưu thế nhân số, hắn đã diệt hai nghìn quân tiên phong. Nhưng do tân quân lần đầu tác chiến, không có kinh nghiệm, nên vẫn trả giá bằng thương vong mấy trăm người.
Số quân do thám chỉ có mấy trăm, lại cứ men theo triền núi khó khăn tiến bước, nên chưa đụng được quân Đại Minh thì núi đã sập rồi. Quân Dương Thu Trì kéo đi hết, tổng cộng khoảng 8 nghìn người, trong đó một bộ phận dùng để đối phó với địch ở triền núi, nhưng không truy kích. Hơn nữa quân số của địch trên đó quá ít, tự động hoảng loạn rút ngay.
Chủ lực của địch bị mấy trăm mét núi đổ xuống ngăn chặn, tất cả đều kinh hãi sững sờ vì tiếng động kinh hồn. Chờ Tôn Khả Vọng mãi lâu sau mới trấn tĩnh lại, xác định triền núi không thể đổ nữa, mới vượt quá đó đuổi theo, lúc ấy thì đại quân của Dương Thu Trì không còn thấy đâu nữa.
Trận chiến này Tôn Khả Vọng mất sạch hai nghìn quân tiên phong, ba nghìn quân bị chôn sống vì núi sập, tổng cộng tổn thất năm nghìn người.
Tôn Khả Vọng sắc mặt tái xám, cười hắc hắc lạnh lùng: "Vậy tốt thôi, nếu như là thế, người dẫn quân bản bộ đi vu hồi bao sao đi, ta dẫn quân ta chính diện cường công!" Nói xong giục ngựa đi trước tiến vào cốc.
Lý Định Quốc tính cách quật cường, nhận định chuẩn sự tình rồi quyết không buông bỏ, lớn tiếng nói: "Đại ca, huynh tấn công chính diện, đệ soái lĩnh bản bộ vu hồi, từ ba mặt đánh vào thành trị xong huynh hãy phát cường công, tránh bị địch sấn cơ hội!"
Tôn Khả Vọng ngầm cười lạnh, thầm nghĩ: ngươi vu hồi bao vây phí thời gian phí lực, lấy lời này chặn ta, không cho ta cường công trước, chờ ngươi đánh vào thành rồi mới cho ta động thủ hay sao? Ăn cơm nguội canh lạnh sao? Hắc hắc, muốn giàn công lao? Lòng của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết!
Được! Chúng ta hãy coi ai giành được công đầu trước! Y chẳng thèm quay đầu lại đáp lời nào.
Lý Chánh dẫn đội đi tiên phong đã dọc theo dịch đạo Nham Lũng sơn mà tiến. Vùng Tương Tây nhiều mưa, cộng thêm nhiều năm chiến loạn, dịch đạo nhiều năm chưa sửa sạng gì, cho nên lổ voi ổ gà dày đặc, rất khó tiến bước. Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng mà vầng trăng trên trời cộng thêm nhiều sao sáng đã chiếu rọi ánh lên triền núi đen xì xì.
Lý Chánh giơ cao ngọn đuốc, quay đầu nhìn triền núi và rừng rậm đen sì sì ở đối diện, lại ngẩng đầu nhìn vách đá cheo leo, lòng nghĩ sơn cố này thái quá nhỏ hẹp, nếu như địch quân đặt mai phục ở trên, đích xác là dễ thủ khó công. Rất may là đội trinh sát đã vượt qua triền núi phía trước, không phát hiện tung tích địch, nên y hơi an tâm.
Nhìn triền núi lồi lõm chìa ra như ưng như gấu, thậm chí có chỗ như đàn bà chữa phình cái bụng bầu, y cảm thấy tất cả dường như đang giương ánh mắt lạnh lùng nhìn họ đi qua từ dưới chân.
Đi được nửa thời thần, sơn cố phía trước từ từ trở nên rộng rãi, đường càng lúc càng thoãi càng rộng, y từ từ yên tâm hơn.
Mượn ánh trăng, y quan sát lũng sông bằng phẳng xa xa ở bên dưới. Đột nhiên, "oành! oành! Oành!..." Phía sau truyền tới những tiếng nổ lớn như sấm gầm, chớp mắt, đất động núi rung!
Chiến mã dưới khố Lý Chánh kinh hãi hí dài, dựng người đứng dậy. Do không kịp đề phòng, Lý CHáng bị ngựa hất văng, té mạnh xuống sơn đạo, đầu khôi bay mất, khải giáp toàn thân trở nên vô cùng nặng nề.
"Oành oành oành!" Tiếng nổ cực lớn vang lên liên tục, toàn bộ vùng đất đá chấn động. Lý Chánh vội vã chuyển thân nhìn, - trời! Quả nhiên là núi sập đất nứt rồi hay sao?
Con đường nhỏ hẹp trong hạp cốc mà y vừa đi qua lúc nãy, những vách đá nhô ra như ưng như gấu, nhưng bụng bà bầu hiện giờ không còn thấy đâu nữa. Chúng đã biến thành đá vụng bay khắp bầu trời, giống như vô số con dơi từ cõi u minh trở về, bay loạn trời đêm tìm đường bổ nhào tới tận giữa con sông bên dưới.
Vô số binh sĩ, chiến mã trên dịch đạo đã bị vùi lấp dưới đá núi bị đổ sập. Tiếng nổ xen lẫn tiếng thét gào của binh sĩ vang vọng cả sơn cốc.
Trên đỉnh đầu y có tiếng u u, không biết là cái gì. Nhưng binh sĩ tiền phong ngữa đầu quan sát, thấy có vô số hắc ảnh đang bay ùa tới đầu họ như dơi, chờ khi họ phản ứng được, biết đó là đá vụn thì đã có rất nhiêu binh sĩ gào thảm tử thương trong trận mưa đá này.
"Phát sinh chuyện gì rồi?" Lý Chánh cảm thấy may mắn vì không bị đá rơi trúng. Y ôm đầu gian nan đứng dậy. Y không dám tin sơn cốc bình thản như vậy, không có mưa cũng không có gió, sao trên trời đang sáng bừng, trời đất đem đẽ vô cùng thế này sao núi đột nhiên nổ vỡ rồi đổ sụp chứ?
Chính lúc y kinh khủng vạn phần thì....
"Oành....!"
Tiếng nổ lần này rất trầm nhưng liên tục, từ chậm rồi nhanh dần, cuối cùng càng lúc càng dữ dội.
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung lắc, trong tiếng ì ầm khủng khiếp, các binh sĩ trên dịch đạo không ngừng lắc lư đó căn bản không thể đứng vững, đua nhau té ngã. Một số chiến mã hí dài chạy loạn, giẫm đạp binh sĩ chạy loạn trên mặt đất, không ngừng rơi ra ngoài vách đá, rớt phịch xuống đám nham thạch bên dưới.
Lý Chánh đứng vững lại. Y dù sao cũng là tướng quân thân kinh bách chiến, nên mượn trọng lực của khải giáp trên người ổn định lực, bảo trì sự cân bằng dù đất dưới chân rung lắc dữ dội. Do đó, ý nhìn thấy hết, thấy phía trên sơn nham vừa sụp đổ kia, từng khối núi to mấy chục trượng đó do đất đá ở dưới đã mất hết, nên dưới tác dụng của trọng lực đã đổ ụp xuống theo!
Núi sụp!
Toàn bộ tòa núi phía trên dịch đạo đã đổ sụp xuống dưới, tạo ra vô số tiếng chấn động điếc tai.
Mấy nghìn tướng sĩ, chiến mã trên dịch đạo chớp mắt tiêu biến! Toàn bộ bị chôn vùi dưới triền núi đổ ụp này.
Bụi bốc mù trời, phủ trùm cả sơn cốc. Ngay ánh trăng sao mông lung trên trời cũng bị che mất sau lớp bụi.
Không nghe thấy tiếng kêu thảm nào, bỡi vì binh sĩ gào thảm đó đều bị chôn sống dưới lớp nham thạch. Còn quân tiên phong của Lý Chánh dù bị thương cũng không kêu la, bỡi vì tất cả bọn họ đều cả kinh ngơ ngẩn. Trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt, mấy nghìn tướng sĩ còn mạnh mẽ cầm đuốc tiến tới vừa rồi đã tiêu biến sạch, tiêu biến dưới lớp đất đá do núi lở!
Hơn nửa ngọn núi đổ sụp đã điền đầy sơn cốc nhỏ hẹp.
Lý Chánh không biết bản thân nên cười hạnh phúc vì may mắn thoát chết hay không, hay là khóc rống lên vì thảm kịch không biết vì sao mà phát sinh này.
Chính vào lúc y không định ra được chủ ý, thì trên sườn núi đột nhiên vang lên tiếng hò hét, lóe lên vô số ngọn đuốc còn nhiều hơn sao trên trời. Tiếp theo đó, số đuốc này như có cánh, từ đỉnh đồi bay xuống, rơi cạnh thân họ, bốn phía lập tức sáng bừng.
Y thầm kêu không xong. Đây là thủ pháp thường thấy nhất trong mai phục ban đêm: đem đuốc ném từ trên đỉnh núi xuống, chiếu sáng địch nhân, còn bản thân quân mai phục thì ẩn tàng trong hắc ám, dễ dàng tiến công.
Không chờ y sắp xếp phòng ngự thì "vưu sưu vưu sưu....!"
Bên tai y vang lên tiếng mũi tên xé gió.
"A...!" Hiện giờ thì đã nghe được tiếng gào rú rồi, nhưng lần này là ở bên cạnh y. Tướng sĩ trên dịch đạo đã kinh hãi ngẩn người chưa hoàn hồn lại được, nên không kịp đề phòng, bị trận mưa tên tẩy rửa, vô số binh sĩ tinh anh đã ngã xuống trong trận mưa tên này.
Lý Chánh cũng trúng mấy tên. Y còn chưa kịp rút trường kiếm ở eo, hô máy tiếng: "Huynh đệ, trên núi có địch quân, xông lên! Xông...."
"Hưu....!" Một mũi điêu linh tiển phá không bay đến, trúng ngay trán của y.
Lý Chánh trừng mắt cực to, ngã ngữa ra dịch đạo, tới chết mà y còn chưa hiểu vì sao trong đêm vắng yên lành ở hà cốc tại Nham Lũng Sơn này lại đột nhiên phát sinh vụ núi sập, và địch quân từ ở đâu mà chui ra.
Quân tiên phong vượt qua vụ núi sập này chỉ được khoảng hai nghìn người, trong khi đó toàn bộ dịch đạo đã bị núi sập lấp hết, đường bị tắc rồi. Sau trận mưa tên bay ra từ hắc ám, phần lớn hai nghìn tướng sĩ này đã trở thành bia sống, chớp mắt đã tử thương quá nửa.
Tiếp ngay sau đó, sườn đồi lại vang lên hiệu giác xung phong. Mấy nghìn quân từ triền đồi ùa xuống như mãnh hổ. Quân tiên phong tàn dư tuy đã cửu kinh sa trường, nhưng sau khi bị núi sập mất hết hồn vía, dù nhanh chóng thanh tỉnh lại tiến hành đề kháng ngoan cường, nhưng ít không thể địch nhiều, chẳng mấy chốc bị diệt sạch.
Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng, A Hạnh Ny cùng mọi người đứng trên đỉnh đồi, nhìn quân chủ lực của địch ở xa xa hoảng loạn phóng hỏa súng và tên, đều nhìn nhau cười.
Khi Dương Thu Trì đến Kiềm Dương nhậm chức, đã từng đi qua con đường này, biết là dịch đạo trong cốc dài hơn hai chục km, địa thế vô cùng hiểm yếu, đặc biệt là ở gần cửa ra có vô số sơn nham trăm mét, thuộc về loại đá xanh rất dễ vỡ sụp. Chỉ cần cho những nham thể bên dưới này nổ rụng hết, thì toàn bộ triền núi sẽ ụp xuống, hình thành vụ lở núi cực lớn.
Và thế là hắn lập tức phái thạch tượng bắt đầu làm bộc phá, đục mấy chục lổ lớn, sau đó an bài bộc phá theo dọc vách đá này, rồi hắn tự thân nối dây dẫn hỏa kéo đi.
Tuy những người qua lại thấy có thạch tượng đục lổ trên vách đá, nhưng không ai biết họ đang chuẩn bị cho nổ phá núi, vì thời đại này không ai biết đến loại thuốc nổ mới có thể phá vách đá trong khi thuốc nổ đen thì không.
Sau khi sắp xếp xong, Dương Thu Trì cho chủ lực mai phục ở trên đồi gần cửa ra, chọn những binh sĩ lạnh lùng bình tĩnh hóa trang thành tiều phu mai phục ở giữa núi. Sau khi địch quân tiến vào gần hết, lập tức điểm hỏa rồi trèo ra sau núi rút đi.
Hắn cố ý để cho hơn hai nghìn quân tiên phong của Trương Hiến Trung qua khỏi khu nổ, tập trung ưu thế binh lực đánh trận tiêu diệt. Lợi dụng địa hình và ưu thế nhân số, hắn đã diệt hai nghìn quân tiên phong. Nhưng do tân quân lần đầu tác chiến, không có kinh nghiệm, nên vẫn trả giá bằng thương vong mấy trăm người.
Số quân do thám chỉ có mấy trăm, lại cứ men theo triền núi khó khăn tiến bước, nên chưa đụng được quân Đại Minh thì núi đã sập rồi. Quân Dương Thu Trì kéo đi hết, tổng cộng khoảng 8 nghìn người, trong đó một bộ phận dùng để đối phó với địch ở triền núi, nhưng không truy kích. Hơn nữa quân số của địch trên đó quá ít, tự động hoảng loạn rút ngay.
Chủ lực của địch bị mấy trăm mét núi đổ xuống ngăn chặn, tất cả đều kinh hãi sững sờ vì tiếng động kinh hồn. Chờ Tôn Khả Vọng mãi lâu sau mới trấn tĩnh lại, xác định triền núi không thể đổ nữa, mới vượt quá đó đuổi theo, lúc ấy thì đại quân của Dương Thu Trì không còn thấy đâu nữa.
Trận chiến này Tôn Khả Vọng mất sạch hai nghìn quân tiên phong, ba nghìn quân bị chôn sống vì núi sập, tổng cộng tổn thất năm nghìn người.
Tác giả :
Mộc Dật