Nạp Thiếp Ký II
Chương 110: Điên Loan Đảo Phượng
"Ngươi....!" Lão phụ nhân thật là không dám tin vào lỗ tai mình, trên thế gian này không ngờ có người đầu óc cứng nhắc như vậy. Bà ta không biết Dương Thu Trì kiếp trước là Trấn quốc công giàu nứt bố đổ vách của Đại minh, Nam Dương, đối với tiền tài chẳng coi vào mắt. Nếu như lần này không vì cần tiền xây dựng quân đội, chẳng thèm bước tới Trấn Viễn này một bước.
Lão phụ nhân trầm giọng nói: "Vậy thì ngươi muốn làm sao? Chẳng lẽ đòi Phượng nhi làm tiểu thiếp mới chịu hay sao? Phượng nhi... nó đường đường là quận chúa mà.....!"
Dương Thu Trì đáp: 'Dương mỗ vừa rồi nói rồi, Dương mở không muốn trèo cáo tới chổ của Sở vương. Lần này đến Trấn Viễn chẳng qua là tiểu quận chúa đáp ứng đem tài vật tống tặng cho Dương mỗ làm quân hướng, nếu như Dương mỗ vì có được số tiền tài này mà phải làm thân phận nghi tân của Sở vương, Dương mỗ thà không có còn hơn."
"Ý tứ của ngươi là Phượng nhi làm thiếp của ngươi ngươi cũng không thèm?"
"Không phải là không nguyện ý, mà là không thể. Dương mỗ đã đáp ứng chuyết kinh...., à, là đáp ứng vợ chưa cưới của ta, kiếp này không nạp thiếp nữa. Do đó, không thể cưới tiểu quận chúa, thậm chí không thể nạp cô ta về một phòng làm thiếp nữa."
"Ngươi...! Ngươi quả là cổ hủ cùng cực! Trên đòi này làm gì có loại hãn phụ sự tử hà động thế kia?" Lão phu nhân tức đến nỗi thở khì khì, "Nếu như ngươi đã quyết định như vậy, sao lại đáp ứng Trương tặc quân nạp Phượng nhi của ta làm thiếp?"
"Cái đó là vì cứu tiểu quận chúa, là kế quyền nghi mà thôi!"
"Ta không cần quản ngươi dùng kế gì, giấy trắng mực đen đã tả rành rành, coi như là thật rồi!" Lão phụ nhân đã tức đến nỗi hồ đồ, trước đó bà ta còn phủ định Trầm Lỗi viết văn khế tặng thiếp là không có hiệu lực, hiện giờ ngược lại dùng văn khế này để chứng minh tiểu quận chúa là thiếp thất của Dương Thu Trì. Bà ta nhất thời cũng quên tuốt, nếu như văn khế có hiệu lực, thì tiểu quận chúa lại đi làm vợ lẻ của một vị điển sứ nho nhỏ ở huyện nghèo rồi.
Dương Thu Trì không muốn dằn dai chuyện này. Lão phụ nhân này chẳng qua là vợ của em trai của mẹ tiểu quận chúa mà thôi, chẳng thể coi là người thân ruột thịt, lời bà ta nói chẳng có giá trị. Nhưng dù sao thì món tiền trước mắt là hắn cần nhất, cho nên cố làm sao cho qua, chỉ cần giữ cái núi cao của hắn không được lơi lỏng là không sợ gì. Cho nên, hắn hàm hồ nói: "Lão thái thái nói cũng có đạo lý, nếu như là thế, thì thỉnh lão thái thái đem kim ngân tiền tài của tiểu quận chúa trả lại đi!"
Lão phụ nhân lúc này mới ngớ ra, có lòng hối hận nhưng không thể được, đành thở dài tự lẩm bẩm: 'Ai! Nếu như Phượng nhi rời khỏi ngươi là không sống nổi, ngươi cứ lấy cái đó ra mà cò kè, thì lão thân còn làm gì được nữa chứ? Thiếp thì thiếp vậy, lão thân chỉ có đứa cháu bên ngoài này, Sở vương gia coi như chỉ còn có nửa cây nhang, chỉ sau này hi vọng ngươi đối đãi Phượng nhi cho tốt, không để nó thiệt thòi là được rồi. Nếu không, lão thân nhất định không tọa thị điềm nhiên, nhất định phải đòi công đạo ở chỗ ngươi!"
Lời này nói có vẻ dữ dằn, Dương Thu Trì gật đầu đáp: 'Lão thái thái yên tâm, Dương mỗ nhất định sẽ chiếu cố cho tiểu quận chúa thật tốt." Lòng hắn nghĩ, chiếu theo lý mà nói thì hắn chỉ đáp ứng chiếu cố, chứ không nói chiếu cố theo kiểu với thiếp, sử dụng chút mẹo này chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Tiểu quận chúa tinh thần tuy thất thường, nhưng cái gì đáng biết thì không ngờ biết quá giỏi, cho nên nghe hai bên đạt thành hiệp nghị thì nhoẻn miệng cười.
Tiểu nha hoàn vội đỡ nàng dậy, nhưng tiểu quận chúa vẫn đề phòng, cứ ôm chặt eo Dương Thu Trì, rúc vào lòng hắn chẳng chịu rời nửa bước.
Dương Thu Trì không còn cách nào khác, chỉ đành ôm nàng nói với lão phụ nhân: "Lão thái thái, huyện Kiềm Dương quân vụ phồn mang, thỉnh ban cho tài vật, bọn chúng tôi phải quay về ngay."
Lão phụ nhân đanh mặt: "Nếu như ngươi đã là chồng Phượng nhi, phải cùng Phượng nhi gọi lão thân là 'Cữu mẫu' mới phải!"
Dương Thu Trì không muốn kéo dài sinh chuyện, cười hắc hắc gật đầu gọi: "Vâng, cữu mẫu."
Lão phụ nhân bấy giờ mới cười híp mắt: "Xem thần sắc của Phượng nhi, đến giờ thân vẫn còn là xử nữ, các ngươi khẳng định là chưa viên phòng đúng không? Dù gì thì hiện giờ sắc trời đã tôi, đêm nay các ngươi ở lại đây, viên phòng rồi sáng ngày mai hẳn trở về cũng không muộn."
Dương Thu Trì lúc này tim đập mạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu quận chúa và nghi tân Vương Quốc Tử chưa làm phu thê chân chính hay sao? Hắn chuyển tâm niệm, lập tức nghĩ thông, nhớ lại lúc đó Vương Quốc Tử chuẩn bị động phòng thì Trầm Tuyết Phỉ phóng một phi tiêu bắn trúng vai, thương thế tuy không trí mệnh, nhưng cũng khá trầm trọng. Tiếp đó không đến một tháng, quân của Trương Hiến Trung đánh vào Vũ Xương, xem ra Vương Quốc Tử chưa hồi phục, hai người chưa hề viên phòng thì đã bị bắt giết rồi. Nghĩ tới tiểu quận chúa không ngờ vẫn còn là thân xử nữ, hai người đêm nay phải ngủ chung phòng, tức thời hắn khô miệng rát lưỡi, máu nóng dồn lên mặt, khan cổ nói: "Cái này..., không được đâu, tiểu quận chúa hơi ngây, không biết chuyện đó đâu, tôi muốn nhân cái nguy của người ta mà viên phòng, cái đó gọi là phạm tội đó..."
"Ngươi bớt cái giọng đó đi! Nó là thiếp thất của ngươi, các ngươi viên phòng có gì đâu mà phạm tội? Chính là vì Phượng nhi ngây ngô không biết gì cho nên ta mới yêu cầu các ngươi viên phòng ở đây! Nếu không, ngươi mang vàng bạc về rồi, thủy chung không chịu nó viên phòng, thì làm sao đây? Không được, đêm nay hai đứa phải ăn ở với nhau ở đây xong rồi mới được đi! Phượng nhi là thân nhân của ta, ta không quản nó ai quản nó đây?"
Lão phụ nhân chuyển thân ra lệnh cho quản gia lập tức chuẩn bị tửu yến, vốn định mời thân bằng hảo hữu đến chúc mừng, nhưng Dương Thu Trì sống chết gì cũng không chịu, lão phụ nhân đành vậy thôi. Nhưng chuyện viên phòng là không thể thương lượng, vô luận Dương Thu Trì làm cách nào bà ta cũng không nhượng bộ. Chuyện đã đến lúc này, Dương Thu Trì chỉ đành đi một bước tính một bước. Rất may tiểu quấn chúa cái gì cũng nghe theo hắn, động phòng rồi cũng dễ lừa gạt vượt qua.
Lão phụ nhân chọn ra một tiểu viện làm phòng cưới cho họ, bên trong bố trí như phòng tân hôn vậy.
Tửu yến dùng xong, bà ta cho đưa Dương Thu Trì và tiểu quận chúa vào động phòng.
Tiểu quận chúa không biết là khờ thật hay giả khờ, vừa vào động phòng là ôm chặt lấy cổ của Dương Thu Trì, dùng thân hình nóng bỏng của mình bám riết xoay vần trên thân thể hắn, khiến cho Dương Thu Trì ráng nhịn chết lên chết xuống. Hắn nghe ngoài cửa dường như có người, lén nhìn thấy trên cửa sổ có một lổ nhỏ, sau đó có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào, xem ra là lão phụ nhân đang nghe lén, xác định coi bọn họ có làm phu thê thật hay không.
Dương Thu Trì cố ý hôn chùn chụt vào gò má của tiểu quận chúa, âm thanh rất kêu. Tiểu quận chúa có gò má non và mịn như trứng gà bóc vậy. Nàng bị hắn hôn cười khành khạch, dẫu môi ra định hôn hắn. Dương Thu Trì tránh ra, vội ẵm ngang nàng đem đặt lên giường, thổi phụt tắt nên, kéo hai cái màn trướng lại, chui vào trong rồi nhìn ra tấn kỹ lại, khiến cho màn che ngăn cách với ngoài thật kỹ.
Tiếp đó, bên trong màn liền nghe tiếng rụt rịt loạn lên, tiếp đó, từng mảnh quần áo nam nữ được quẳng ra ngoài màn, bao quát cả tiết y màu hồng của nữ tử, tán lạc khắp phòng.
Tuy là đã thổi tắt đèn, nhưng đèn ngoài hành lang còn chiếu qua giấy dán cửa sổ vào phòng, khiến trong phòng khá sáng. Cho nên, cảnh tượng vừa rồi không qua khỏi cặp mắt quan sát từ bên ngoài của lão phụ nhân. Bà ta rất vừa ý, nhưng không chịu li khai, tiếp tục dòm trộm.
Dương Thu Trì đương nhiên không đem thân mạo hiểm, vừa rồi hắn quẳng từ trong màn ra đều là y phục của hai người mà hắn đã giấu trước. Trong đêm tối phân biệt không rõ lắm, cho nên lão phụ nhân cứ nghĩ đó là quần áo do hai người cởi hết mà quăng ra.
Tiểu quân chúa hi hi cười ôm chặt Dương Thu Trì, Dương Thu Trì đè nàng xuống, lắng tai nhưng không nghe tiếng bước chân rời đi của lão phụ nhân bên ngoài cửa sổ, xem ra là bà này không thấy thỏ không thu ưng, cần phải sử dụng thêm kế mọn nữa mới được.
Dương Thu Trì khẽ bịt miệng tiểu quận chúa, ra hiệu cho nàng không được nói chuyện, sau đó cố ý dâm đãng nói: "Tiểu quận chúa, giang hai chân ra..., đúng...., giang rộng ra...."
Tiểu quận chúa không ngờ làm theo thật, sút khiến Dương Thu Trì phát ngất lên xịt máu mũi ra ngoài. Hắn cố hết sức già nhịn lại, nhắm mắt thở khì khì nói lớn: "Tiểu quận chúa, ta sẽ tiến vào đó, hơi đau..., nàng ráng nhịn nha!...."
Tiểu quận chúa dạ một tiếng, ngọt ngào khiến máu của hắn dội ngược lên đầu.
Dương Thu Trì đặt tay xuống, đẩy đẩy tiểu quận chúa, kề tai nàng khẽ bảo: "Ngoan nào! Mau la lên một tiếng đi, la lớn lên!"
"A...., o....., e....!" Tiểu quận chúa ngược lên cứ rên hừ hừ những tiếng mê người, Dương Thu Trì vội cúi xuống kề tai nàng nhắc: "Hong phải vậy, kêu lớn! Kêu lớn lên một tiếng!"
Tiểu quận chúa càng rên to hơn, đôi tay nàng giữ chặt cánh tay của hắn đang đặt trên ngực, hướng dẫn nó dày vò.
Dương Thu Trì lúc này mới hiểu vì sao tiểu quận chúa lại rên rĩ như vậy, thì ra trong hắc ám hắn đã đè và đẩy trúng vào gò ngực đầy đặn của nàng!
Dương Thu Trì định rút tay lại, nhưng bị tiểu quận chúa giữ chặt không buông. Bất đắc dĩ, hắn đành ôm lấy người của tiểu quận chúa đưa đẩy lia lịa cho giường kêu kót két, đồng thời, hắn véo mạnh vào nhũ phòng của nàng một cái, khiến tiểu quận chúa đau rú lên. Dương Thu Trì vội bịt miệng nàng, thở khì khì khẽ bảo: "Đau lắm hả? Để ta dừng lại một chút a, một lát là sẽ thích ngay liền..."
Hắn nghĩ dù sao cũng sờ ngực nàng rồi, có hối hận cũng không kịp, diễn trò một phần mà nhu cầu thật cũng có phần, hắn thò tay vào trong luôn, túm chặt hai gò ngực săn chắc cao vút của nàng, sau đó nhẹ nhàng vò nắn, thân người bắt đầu cọ sát, làm theo bộ dạng như hai người đang XXOO.
Dưới sự sờ mó rất khéo léo của Dương Thu Trì, tiểu quận chúa nhanh chóng quên đi cái đau do bị cấu véo vừa rồi, phát ra tiếng rên như say như dại, hơn nữa còn uốn éo thân người co giọt theo nhịp của Dương Thu Trì, phối hợp chẳng chê vào đâu được.
Trong từng hồi rên rĩ đợt sau cao hơn đợt trước, Dương Thu Trì hùng phong cao vút, toàn thân máu huyết chảy cuồng cuộn, máu mũi suýt xì cả ra ngoài, khắc chế không được động tác của tay, nên cứ để cho nó tha hồ tung hoành ngang dọc vò nắn kéo cấu.... tiểu quận chúa cuối cùng phát ra một tiếng rên cực dài, nằm phục vào lòng hắn.
Dương Thu Trì dừng động tác, nghe bên ngoài lão phụ nhân lúc này mới vừa ý chép miệng rón rén đi xa dần.
Lão phụ nhân trầm giọng nói: "Vậy thì ngươi muốn làm sao? Chẳng lẽ đòi Phượng nhi làm tiểu thiếp mới chịu hay sao? Phượng nhi... nó đường đường là quận chúa mà.....!"
Dương Thu Trì đáp: 'Dương mỗ vừa rồi nói rồi, Dương mở không muốn trèo cáo tới chổ của Sở vương. Lần này đến Trấn Viễn chẳng qua là tiểu quận chúa đáp ứng đem tài vật tống tặng cho Dương mỗ làm quân hướng, nếu như Dương mỗ vì có được số tiền tài này mà phải làm thân phận nghi tân của Sở vương, Dương mỗ thà không có còn hơn."
"Ý tứ của ngươi là Phượng nhi làm thiếp của ngươi ngươi cũng không thèm?"
"Không phải là không nguyện ý, mà là không thể. Dương mỗ đã đáp ứng chuyết kinh...., à, là đáp ứng vợ chưa cưới của ta, kiếp này không nạp thiếp nữa. Do đó, không thể cưới tiểu quận chúa, thậm chí không thể nạp cô ta về một phòng làm thiếp nữa."
"Ngươi...! Ngươi quả là cổ hủ cùng cực! Trên đòi này làm gì có loại hãn phụ sự tử hà động thế kia?" Lão phu nhân tức đến nỗi thở khì khì, "Nếu như ngươi đã quyết định như vậy, sao lại đáp ứng Trương tặc quân nạp Phượng nhi của ta làm thiếp?"
"Cái đó là vì cứu tiểu quận chúa, là kế quyền nghi mà thôi!"
"Ta không cần quản ngươi dùng kế gì, giấy trắng mực đen đã tả rành rành, coi như là thật rồi!" Lão phụ nhân đã tức đến nỗi hồ đồ, trước đó bà ta còn phủ định Trầm Lỗi viết văn khế tặng thiếp là không có hiệu lực, hiện giờ ngược lại dùng văn khế này để chứng minh tiểu quận chúa là thiếp thất của Dương Thu Trì. Bà ta nhất thời cũng quên tuốt, nếu như văn khế có hiệu lực, thì tiểu quận chúa lại đi làm vợ lẻ của một vị điển sứ nho nhỏ ở huyện nghèo rồi.
Dương Thu Trì không muốn dằn dai chuyện này. Lão phụ nhân này chẳng qua là vợ của em trai của mẹ tiểu quận chúa mà thôi, chẳng thể coi là người thân ruột thịt, lời bà ta nói chẳng có giá trị. Nhưng dù sao thì món tiền trước mắt là hắn cần nhất, cho nên cố làm sao cho qua, chỉ cần giữ cái núi cao của hắn không được lơi lỏng là không sợ gì. Cho nên, hắn hàm hồ nói: "Lão thái thái nói cũng có đạo lý, nếu như là thế, thì thỉnh lão thái thái đem kim ngân tiền tài của tiểu quận chúa trả lại đi!"
Lão phụ nhân lúc này mới ngớ ra, có lòng hối hận nhưng không thể được, đành thở dài tự lẩm bẩm: 'Ai! Nếu như Phượng nhi rời khỏi ngươi là không sống nổi, ngươi cứ lấy cái đó ra mà cò kè, thì lão thân còn làm gì được nữa chứ? Thiếp thì thiếp vậy, lão thân chỉ có đứa cháu bên ngoài này, Sở vương gia coi như chỉ còn có nửa cây nhang, chỉ sau này hi vọng ngươi đối đãi Phượng nhi cho tốt, không để nó thiệt thòi là được rồi. Nếu không, lão thân nhất định không tọa thị điềm nhiên, nhất định phải đòi công đạo ở chỗ ngươi!"
Lời này nói có vẻ dữ dằn, Dương Thu Trì gật đầu đáp: 'Lão thái thái yên tâm, Dương mỗ nhất định sẽ chiếu cố cho tiểu quận chúa thật tốt." Lòng hắn nghĩ, chiếu theo lý mà nói thì hắn chỉ đáp ứng chiếu cố, chứ không nói chiếu cố theo kiểu với thiếp, sử dụng chút mẹo này chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Tiểu quận chúa tinh thần tuy thất thường, nhưng cái gì đáng biết thì không ngờ biết quá giỏi, cho nên nghe hai bên đạt thành hiệp nghị thì nhoẻn miệng cười.
Tiểu nha hoàn vội đỡ nàng dậy, nhưng tiểu quận chúa vẫn đề phòng, cứ ôm chặt eo Dương Thu Trì, rúc vào lòng hắn chẳng chịu rời nửa bước.
Dương Thu Trì không còn cách nào khác, chỉ đành ôm nàng nói với lão phụ nhân: "Lão thái thái, huyện Kiềm Dương quân vụ phồn mang, thỉnh ban cho tài vật, bọn chúng tôi phải quay về ngay."
Lão phụ nhân đanh mặt: "Nếu như ngươi đã là chồng Phượng nhi, phải cùng Phượng nhi gọi lão thân là 'Cữu mẫu' mới phải!"
Dương Thu Trì không muốn kéo dài sinh chuyện, cười hắc hắc gật đầu gọi: "Vâng, cữu mẫu."
Lão phụ nhân bấy giờ mới cười híp mắt: "Xem thần sắc của Phượng nhi, đến giờ thân vẫn còn là xử nữ, các ngươi khẳng định là chưa viên phòng đúng không? Dù gì thì hiện giờ sắc trời đã tôi, đêm nay các ngươi ở lại đây, viên phòng rồi sáng ngày mai hẳn trở về cũng không muộn."
Dương Thu Trì lúc này tim đập mạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu quận chúa và nghi tân Vương Quốc Tử chưa làm phu thê chân chính hay sao? Hắn chuyển tâm niệm, lập tức nghĩ thông, nhớ lại lúc đó Vương Quốc Tử chuẩn bị động phòng thì Trầm Tuyết Phỉ phóng một phi tiêu bắn trúng vai, thương thế tuy không trí mệnh, nhưng cũng khá trầm trọng. Tiếp đó không đến một tháng, quân của Trương Hiến Trung đánh vào Vũ Xương, xem ra Vương Quốc Tử chưa hồi phục, hai người chưa hề viên phòng thì đã bị bắt giết rồi. Nghĩ tới tiểu quận chúa không ngờ vẫn còn là thân xử nữ, hai người đêm nay phải ngủ chung phòng, tức thời hắn khô miệng rát lưỡi, máu nóng dồn lên mặt, khan cổ nói: "Cái này..., không được đâu, tiểu quận chúa hơi ngây, không biết chuyện đó đâu, tôi muốn nhân cái nguy của người ta mà viên phòng, cái đó gọi là phạm tội đó..."
"Ngươi bớt cái giọng đó đi! Nó là thiếp thất của ngươi, các ngươi viên phòng có gì đâu mà phạm tội? Chính là vì Phượng nhi ngây ngô không biết gì cho nên ta mới yêu cầu các ngươi viên phòng ở đây! Nếu không, ngươi mang vàng bạc về rồi, thủy chung không chịu nó viên phòng, thì làm sao đây? Không được, đêm nay hai đứa phải ăn ở với nhau ở đây xong rồi mới được đi! Phượng nhi là thân nhân của ta, ta không quản nó ai quản nó đây?"
Lão phụ nhân chuyển thân ra lệnh cho quản gia lập tức chuẩn bị tửu yến, vốn định mời thân bằng hảo hữu đến chúc mừng, nhưng Dương Thu Trì sống chết gì cũng không chịu, lão phụ nhân đành vậy thôi. Nhưng chuyện viên phòng là không thể thương lượng, vô luận Dương Thu Trì làm cách nào bà ta cũng không nhượng bộ. Chuyện đã đến lúc này, Dương Thu Trì chỉ đành đi một bước tính một bước. Rất may tiểu quấn chúa cái gì cũng nghe theo hắn, động phòng rồi cũng dễ lừa gạt vượt qua.
Lão phụ nhân chọn ra một tiểu viện làm phòng cưới cho họ, bên trong bố trí như phòng tân hôn vậy.
Tửu yến dùng xong, bà ta cho đưa Dương Thu Trì và tiểu quận chúa vào động phòng.
Tiểu quận chúa không biết là khờ thật hay giả khờ, vừa vào động phòng là ôm chặt lấy cổ của Dương Thu Trì, dùng thân hình nóng bỏng của mình bám riết xoay vần trên thân thể hắn, khiến cho Dương Thu Trì ráng nhịn chết lên chết xuống. Hắn nghe ngoài cửa dường như có người, lén nhìn thấy trên cửa sổ có một lổ nhỏ, sau đó có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào, xem ra là lão phụ nhân đang nghe lén, xác định coi bọn họ có làm phu thê thật hay không.
Dương Thu Trì cố ý hôn chùn chụt vào gò má của tiểu quận chúa, âm thanh rất kêu. Tiểu quận chúa có gò má non và mịn như trứng gà bóc vậy. Nàng bị hắn hôn cười khành khạch, dẫu môi ra định hôn hắn. Dương Thu Trì tránh ra, vội ẵm ngang nàng đem đặt lên giường, thổi phụt tắt nên, kéo hai cái màn trướng lại, chui vào trong rồi nhìn ra tấn kỹ lại, khiến cho màn che ngăn cách với ngoài thật kỹ.
Tiếp đó, bên trong màn liền nghe tiếng rụt rịt loạn lên, tiếp đó, từng mảnh quần áo nam nữ được quẳng ra ngoài màn, bao quát cả tiết y màu hồng của nữ tử, tán lạc khắp phòng.
Tuy là đã thổi tắt đèn, nhưng đèn ngoài hành lang còn chiếu qua giấy dán cửa sổ vào phòng, khiến trong phòng khá sáng. Cho nên, cảnh tượng vừa rồi không qua khỏi cặp mắt quan sát từ bên ngoài của lão phụ nhân. Bà ta rất vừa ý, nhưng không chịu li khai, tiếp tục dòm trộm.
Dương Thu Trì đương nhiên không đem thân mạo hiểm, vừa rồi hắn quẳng từ trong màn ra đều là y phục của hai người mà hắn đã giấu trước. Trong đêm tối phân biệt không rõ lắm, cho nên lão phụ nhân cứ nghĩ đó là quần áo do hai người cởi hết mà quăng ra.
Tiểu quân chúa hi hi cười ôm chặt Dương Thu Trì, Dương Thu Trì đè nàng xuống, lắng tai nhưng không nghe tiếng bước chân rời đi của lão phụ nhân bên ngoài cửa sổ, xem ra là bà này không thấy thỏ không thu ưng, cần phải sử dụng thêm kế mọn nữa mới được.
Dương Thu Trì khẽ bịt miệng tiểu quận chúa, ra hiệu cho nàng không được nói chuyện, sau đó cố ý dâm đãng nói: "Tiểu quận chúa, giang hai chân ra..., đúng...., giang rộng ra...."
Tiểu quận chúa không ngờ làm theo thật, sút khiến Dương Thu Trì phát ngất lên xịt máu mũi ra ngoài. Hắn cố hết sức già nhịn lại, nhắm mắt thở khì khì nói lớn: "Tiểu quận chúa, ta sẽ tiến vào đó, hơi đau..., nàng ráng nhịn nha!...."
Tiểu quận chúa dạ một tiếng, ngọt ngào khiến máu của hắn dội ngược lên đầu.
Dương Thu Trì đặt tay xuống, đẩy đẩy tiểu quận chúa, kề tai nàng khẽ bảo: "Ngoan nào! Mau la lên một tiếng đi, la lớn lên!"
"A...., o....., e....!" Tiểu quận chúa ngược lên cứ rên hừ hừ những tiếng mê người, Dương Thu Trì vội cúi xuống kề tai nàng nhắc: "Hong phải vậy, kêu lớn! Kêu lớn lên một tiếng!"
Tiểu quận chúa càng rên to hơn, đôi tay nàng giữ chặt cánh tay của hắn đang đặt trên ngực, hướng dẫn nó dày vò.
Dương Thu Trì lúc này mới hiểu vì sao tiểu quận chúa lại rên rĩ như vậy, thì ra trong hắc ám hắn đã đè và đẩy trúng vào gò ngực đầy đặn của nàng!
Dương Thu Trì định rút tay lại, nhưng bị tiểu quận chúa giữ chặt không buông. Bất đắc dĩ, hắn đành ôm lấy người của tiểu quận chúa đưa đẩy lia lịa cho giường kêu kót két, đồng thời, hắn véo mạnh vào nhũ phòng của nàng một cái, khiến tiểu quận chúa đau rú lên. Dương Thu Trì vội bịt miệng nàng, thở khì khì khẽ bảo: "Đau lắm hả? Để ta dừng lại một chút a, một lát là sẽ thích ngay liền..."
Hắn nghĩ dù sao cũng sờ ngực nàng rồi, có hối hận cũng không kịp, diễn trò một phần mà nhu cầu thật cũng có phần, hắn thò tay vào trong luôn, túm chặt hai gò ngực săn chắc cao vút của nàng, sau đó nhẹ nhàng vò nắn, thân người bắt đầu cọ sát, làm theo bộ dạng như hai người đang XXOO.
Dưới sự sờ mó rất khéo léo của Dương Thu Trì, tiểu quận chúa nhanh chóng quên đi cái đau do bị cấu véo vừa rồi, phát ra tiếng rên như say như dại, hơn nữa còn uốn éo thân người co giọt theo nhịp của Dương Thu Trì, phối hợp chẳng chê vào đâu được.
Trong từng hồi rên rĩ đợt sau cao hơn đợt trước, Dương Thu Trì hùng phong cao vút, toàn thân máu huyết chảy cuồng cuộn, máu mũi suýt xì cả ra ngoài, khắc chế không được động tác của tay, nên cứ để cho nó tha hồ tung hoành ngang dọc vò nắn kéo cấu.... tiểu quận chúa cuối cùng phát ra một tiếng rên cực dài, nằm phục vào lòng hắn.
Dương Thu Trì dừng động tác, nghe bên ngoài lão phụ nhân lúc này mới vừa ý chép miệng rón rén đi xa dần.
Tác giả :
Mộc Dật