Nạp Thiếp Ký II

Chương 11: Chuyển Bại Thành Thắng

Trương Yến Yến phát ra ánh nhìn đầy tham lam, hơi mỉm cười: “Các vị đại gia đây thật hào phóng, được lắm!"

Dĩ nhiên những ván tiếp theo Tống Vân Nhi đều thua, có một điều kỳ lạ là Tống Vân Nhi đặt đại thì mở tiểu, đặt tiểu thì mở thành đại. Khi Dương Thu Trì hoàn toàn thoải mái thì hắn quay lại, lúc này một đống bạc lớn đã thua hơn phân nửa. Tống Vân Nhi tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch ra, nghĩ thầm đây đúng là có chuyện gian xảo rồi, dám chắc là do kẻ bịp bợm kia làm ra. Nhưng chắc chắn một điều là nàng ta cũng đã nhìn rất kỹ lưỡng hay là do không thể nhìn ra trò ảo thuật ở đây.

Lẽ ra chỉ là thay Dương Thu Trì trong khi hắn đi ra nghỉ ngơi đôi chút, nhưng hiện tại bạc đã liên tục bị thua. Mặc dù tiền bạc đối với họ mà nói cũng chỉ như lớp lông trên lưng bò, nhiều vô kể, bấy nhiêu đó cũng chẳng là gì. Dù sao mất tiền cho người khác khoái trá như thế cũng không phải là điều hay, Phùng Tiểu Tuyết sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Dương Thu Trì nên nói: “Chúng ta đi thôi!"

Trương Yến Yến đã thắng họ đến bảy tám mươi bạc, nhìn bọn họ cất bước, cười hì hì nói: “ Đúng vậy đại gia, xem ra bộ dạng các người đêm nay không gặp may trong trò này rồi. Đi cũng tốt. Bằng không đoán chừng ta cũng sẽ thâu hết tiền của các người mà thôi."

Lời này của nàng ta không những là khích tướng, mà còn lôi kéo người khác. Dương Thu Trì mỉm cười: “Lời của ngươi rất đạo lý, nói không chừng vài ván tiếp theo chúng ta sẽ thắng". Hắn quay đầu sang Tống Vân Nhi: “Muội cũng đã vất vả nhiều rồi, hãy để ta đánh tiếp với cô ấy. Muội cứ đứng ngoài xem."

“Dạ!". Tống Vân Nhi rời ghế, đứng sang bên cạnh Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cúi đầu nói nhỏ với Tống Vân Nhi vài câu, hai mắt nàng liền sáng ngời, gật gật đầu.

Trương Yến Yến rất đắc ý mỉm cười bắt đầu lắc xúc xắc, đặt xuống, ngay lập tức nói: “Mời đặt cược!"

Phùng Tiểu Tuyết hơi chần chừ một chút, nhìn Dương Thu Trì, cầm bạc đặt vào “tiểu". Nàng ta nghĩ thua vài lần nữa xong rồi thì đi cho xong.

Trương Yến Yến mở chén xúc xắc ra, vừa nhìn vào cái đĩa, lập tức cứng lưỡi, nhất thời không nói nên lời.

Những người đứng xem bên cạnh kêu to lên: “Một, hai, năm - tám điểm là tiểu! Nhà cái chung!"

Phùng Tiểu Tuyết không hiểu rõ quy tắc lắc xúc xắc, nhưng nhìn thấy mặt Trương Yến Yến không còn chút máu. Vân Lộ, Tống Vân Nhi cùng Dương Thu Trì nở nụ cười hài lòng, lúc này mới đoán chừng là hắn đã thắng cược nên cũng lấy làm cao hứng.

Người thắng thần bài đã xuất hiện rồi! Mọi người đều nhìn Phùng Tiểu Tuyết, thấy bớt đen trên gương mặt vị thiếu niên này, cũng xầm xì lời ra tiếng vào đôi chút, có người hâm mộ, cũng có kẻ ghen ghét, phần nhiều là vì đã được trút giận. Dù sao đến chỗ này chơi bạc là muốn nhìn nhà cái thua, huống hồ chi đây lại được mệnh danh là “thần bài".

Tống Vân Nhi tiến lên vài bước, đắc ý nói với Dương Thu Trì: “Ê, thắng rồi, nhà cái thua, Chung tiền như thế nào đây? Chung tiền gấp mười lần đi chứ! Tức là một trăm hai mươi- Các người không thể chỉ có thắng mà không thua phải không?"

Trương Yến Yến kinh hãi quay đầu nhìn một tên béo béo đang đứng xa xa. Tên béo này tỏ ra không hài lòng. Trương Yến Yến quay đầu nói: “Chung tiền cho hắn đi!"

Mang một trăm hai mươi bạc đặt trước Phùng Tiểu Tuyết, số bạc trở thành một đống to hơn.

Tống Vân Nhi nheo mắt nói: “Thế nào có dám cược tiếp nữa không?"

“Nhà cái không có lý nào không chịu đánh, đương nhiên là phải cược tiếp rồi!". Trương Yến Yến cắn răng, mang cái chén lại, lắc lắc một hồi, đặt lên bàn nói: “Mời cược!"

Phùng Tiểu Tuyết cầm lấy thỏi bạc, chần chờ một chút, rồi đặt xuống ô “tiểu".

Trương Yến Yến lạnh lùng cười: “Vừa thắng một trăm hai mươi bạc mà chỉ đặt mười hai bạc thôi sao, xem ra cũng không quá phấn chấn à?"

Phùng Tiểu Tuyết đỏ mặt, quay đầu nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, hãy để cho cô ta nhìn thấy sự hứng thú đi, chỉ sợ đến lúc đó, bọn họ thua không dậy nổi! Đặt tất cả đi!"

Phùng Tiểu Tuyết đương nhiên nghe theo những lời của Dương Thu Trì, không chút do dự, đẩy hết đống bạc lớn ra ngoài , đặt vào ô “tiểu".

Trương Yến Yến đang định đặt tay vào chén đựng xúc xắc thì Dương Thu Trì bảo chậm lại! Hắn ném ra miếng ngọc bội mang theo bên hông, giá trị cũng tương đương như bạc: “Cái này khoảng một ngàn lượng bạc, đặt thêm vào đi."

Trương Yến Yến liếc qua nhìn miếng ngọc bội, ngay lập tức mắt sáng lên, hơi thở dồn dập. Ngọc bội này không chỉ có khí thái ấm nhuận, vô cùng tự nhiên, hơn nữa lại được thợ khéo tay làm rất tinh xảo, đoán chừng giá trị phải hơn vạn lượng. Vậy mà hắn chỉ tính một ngàn lượng, thật là một giá hờ rồi. Quay đầu lại nhìn tên béo tỏ vẻ hân hoan. Trên mặt tên béo cũng lộ ra vẻ hứng khởi, khẽ gật đầu.

Trương Yến Yến nói: “Được lắm, tính một ngàn lượng. Mở!" Miệng vừa nói, tay cũng vừa chạm lên chén đựng xúc xắc. Bất chợt tay ả dừng lại, mặt trắng bệch không còn chút máu.

Giữa sân những người đứng xem kêu lên : “Mở đi!"

Trương Yến Yến lại quay đầu về phía tên béo hừm lên một tiếng, bàn tay khẽ chuyển động làm một động tác gì đó. Lúc này một người đứng xem bên cạnh Trương Yến Yến tựa hồ như bị thúc mạnh từ phía sau, đột nhiên ai yêu một tiếng nhào đến chén đựng xúc xắc.

Hắn nhanh, nhưng Tống Vân Nhi còn nhanh hơn. Nàng ta đã sớm phòng bị vì biết rằng có người sẽ giở trò quỷ ở đây, thoáng cái đã nắm được áo của người đó, lôi hắn ra ngoài, ném vào góc tường. Cùng lúc đó, một ánh sáng trắng lóe lên, một thanh đoản kiếm sắc lạnh đặt lên cổ Trương Yến Yến : “Mau thành thật mở chén ra cho ta, cấm ngươi giở trò quỷ quái. Nếu không ta sẽ cắt đầu ngươi đặt lên bàn làm xúc xắc!"

Giữa sân nhất thời náo loạn. Mọi người đều lùi lại, chỉ là không nhịn được tò mò muốn biết kết quả thế nào. Sau khi lùi lại, họ đứng chờ đợi.

Trên cổ Trương Yến Yến một thanh đoản kiếm lạnh ngắt, không nhịn được, toàn thân nhanh chóng run lên bần bật, run rẩy đi tới, ngập ngừng mở chén ra.

Tống Vân Nhi hì hì cười hỏi: “Bao nhiêu?" Trương Yến Yến liếc mắt, run rẩy đáp: “một, ba, bốn - Tám điểm là tiểu...."

“Chúng ta thắng rồi đúng không?"

“.......Phải"

“Thế thì chung bao nhiêu đây?"

“Một...vạn bốn ngàn lượng..."

“Hì hì, đa tạ! Được rồi, nếu vị thần bạc này thích giấu đồ vật gì đó trong người thì ta sẽ giữ hộ cho!" Tống Vân Nhi vung đoản kiếm lên, cắt đứt đai lưng của cô ta. Ngay lập tức mũi kiếm xuyên qua vai áo của Trương Yến Yến , thấy lộ ra đủ loại xúc xắc và nhiều thẻ bài cũng như dụng cụ thay thế khác.

Ngay lập tức mọi người đứng lên nhốn nháo: “Lại xuất hiện một kẻ lừa bịp !"

“Người này chính là kẻ lừa đảo! Thần bài cái *** gì!"

“Đánh chết ả đi!"

“Chặt tay ả ra!"

....

Đang xảy ra sự hỗn loạn lớn, phía cửa sau có nhiều đại hán cầm côn gậy dẫn đầu là một tên cao to quát lớn: “Mẹ kiếp, có người đến vùng này quậy phá.... Các huynh đệ, đừng để bọn chúng chạy mất! Mang bọn chúng lên nha môn trị tội!"

Dương Thu Trì sớm đoán được sớm muộn gì bọn chúng cũng dùng chiêu này, nên đã kéo Phùng Tiểu Tuyết, Vân Lộ cùng Nguyệt Thiền ra sau lưng mình.

Người trong sòng bạc đều chạy ra ngoài. Đám đại hán xông lên, Tống Vân Nhi chẳng coi chúng ra gì, vung đoản kiếm chém bừa, phàm là tay cầm đao kiếm côn bổng gì đều đều cổ tay, binh khí đều rơi xuống đất. Cùng lúc đó, Tiểu Hắc Tử gầm gừ chạy len lách giữa đám hỗn độn đó cắn loạn xạ, liền có tiếng thét inh ỏi: “Ui da, má ơi!" Tên nào không trúng kiếm thì ôm chân tại chỗ kêu la đau đớn.....

Mọi người đều hoảng sợ, nghĩ không ra là vị thiếu gia có phần giống một cô nương như vậy lại là cao thủ võ công. Thêm vào đó, con chó mực nhỏ kia lại có động tác nhanh nhẹn không thua gì một võ lâm cao thủ.

Tên báo ở phía góc tường hét lớn: “Mẹ kiếp, cha chúng mày, nuôi các ngươi như đồ bỏ đi vậy!"

Những lúc nguy hiểm như thế này, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiến lên.

Tống Vân Nhi xoay người cười nói với Dương Thu Trì: “Lão gia, người có thể một mình đánh hết bọn này không?". Nàng ta biết tâm trạng Dương Thu Trì đang không mấy gì vui vẻ, vừa hay lại xảy ra chuyện này, giúp Dương Thu Trì trút giận.

Dương Thu Trì trước hết luyện võ với Tống Vân Nhi, đương nhiên chủ yếu là nội công, sau này khi cưới Liễu Nhược Băng rồi, lại cùng vị mỹ nữ cao thủ đánh khắp thiên hạ vô địch thủ này tập tiếp. Dù loại võ công của Liễu Nhược Băng không thích hợp cho nam nhân luyện, hơn nữa Dương Thu Trì bắt đầu tập quá trễ, võ công có thượng đẳng thì cũng không thể luyện thành. Nhưng lạc đà gầy nhom dù sao cũng to hơn ngựa, do đó, hiện giờ võ công của Dương Thu Trì dù không thuộc hàng thượng lưu, nhưng thừa sức đối phó với mấy tên giang hồ tầm thường này. Vừa rồi Tống Vân Nhi đã đánh bị thương hai tên võ công tương đối cao trong bọn chúng, phế bỏ một cánh tay, hiện giờ lại ở sau lược trận cho hắn, nên mới để cho hắn nhân dịp luyện quyền cước.

Lúc này, Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ đã xuất hiện ở ngoài cửa, thấy bên trong Tống Vân Nhi có thể ổn định tình hình. Lúc đi, Dương Thu Trì đã không cho bọn họ theo, vì lẽ đó chỉ có thể cảnh giới bên ngoài không được lại gần. Dương Thu Trì nhìn thấy bọn họ, trong lòng cũng tự tin hơn nhiều, ít nhất là không cần lo lắng cho sự an toàn của Phùng Tiểu Tuyết và mấy nàng kia, hắn mỉm cười nói: “ Được lắm, để ta thử xem! Muội hãy bảo vệ ba nàng họ!"

“Yên tâm đi!" Tống Vân Nhi vung đoản kiếm lên, nói với gã : “Các ngươi theo lão gia tập luyện, nghe cho rõ đây, chỉ có thể dùng quyền cước, ai dám đụng đến đao kiếm thì cũng đừng nghĩ đến việc còn cánh tay."

Đây là nơi cho bọn hộ vệ sòng bạc đánh đấm người ta, không ngờ lần này đến lượt chúng làm bao cát.

Duơng Thu Trì tiến lên vài bước ra giữa sân nói: “Đến đây đi!"

Bọn hộ vệ nha môn thoáng nhìn nhau, đồng thời hò hét, cung tay lại, tiến lên.

Duơng Thu Trì dung tình không động thủ, nhưng khi bắt đầu động thủ thì cũng không lưu tình, rất nhanh chóng và gọn gàng đánh bại bọn bảo kê sòng bạc, khiến chân tay chúng đều bị gãy, kêu la thảm thiết.

Dù Dương Thu Trì cũng đã trúng mấy đòn, nhưng trận này cũng đã hạ được nỗi bực tức trong lòng hắn. Hắn ôm vai, quay đầu lại nhìn Tống Vân Nhi.

Chỉ thấy Tống Vân Nhi cùng Phùng Tiểu Tuyết, Vân Lộ và Nguyệt Thiền hướng ngón tay cái về hắn. Chú chó Tiểu Hắc cũng chạy lòng vòng quanh chân hắn, lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ vui mừng. Lúc này trong lòng hắn cũng có vài phần đắc ý. Đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, một người lớn tiếng hỏi: “Là ai? Tên nào mà dám ở địa bàn của ta thượng võ giương oai? Không muốn sống nữa à?"
Tác giả : Mộc Dật
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại