Nạp Thiếp Ký I
Chương 237: Khẩn cầu
Ngày ấy Liễu Nhược Băng li khai Dương Thu Trì, tâm loạn như ma. Nàng chưa từng bao giờ nghĩ là sẽ có một ngày tự bản thân sẽ hãm nhập vào lưới tình.
Nàng từ nhỏ đến lớn một lòng khổ luyện võ công, vốn cho là tâm của mình đã như mặt nước lặng. Để giúp đồ nhi độc chiếm hoàn toàn tình cảm của Dương Thu Trì, nàng đã bắt Dương Thu Trì đi dùng uy bức, suýt chút nữa hại chết ý trung nhân của đồ nhi, và vì cứu người, kết quả là trinh tiết của nàng ngược lại lại bị ý trung nhân của đồ nhi này hồ đồ cướp mất.
Chờ cho đến lúc thất thân rồi, nàng mới phát hiện thì ra mình vốn là một nữ nhân, cũng khát vọng hạnh phúc sinh hoạt như bất kỳ nữ nhân nào khác. Tuy nhiên, tính cách cô ngạo của nàng không cho phép nàng cùng phân hưởng phu quân của nữ nhân khác, cho nên nàng mới lấy hết dũng khí, bất chấp tất cả đề nghị Dương Thu Trì cùng nàng tư bôn, bỏ lại hết tất cả mọi sự trên đời. Chỉ có điều Dương Thu Trì không thể làm được, và Liễu Nhược Băng mang theo nỗi tuyệt vọng rời bỏ Dương Thu Trì.
Chờ khi bình tĩnh lại, nàng mới biết ý nghĩ và cách làm như thế không hiện thực chút nào, Dương Thu Trì có quá nhiều điều vướng víu, ít nhất là hắn còn có mẹ già cần phải chiếu cố.
Và thế là nàng quyết định quên đi Dương Thu Trì, quên đi tất cả, tiếp tục những ngày tháng thanh tu khổ hạnh như tăng lữ vậy.
Chỉ có điều chỉ ít ngày sau, nàng phát hiện bản thân đã không thể nào làm được chuyện đó nữa rồi. Tâm tư vốn thanh tĩnh như mặt nước hồ thu của nàng không còn thể nào tĩnh lặng được nữa, trong đầu óc không ngừng hiện lên hình bóng của Dương Thu Trì. Thậm chí, nàng còn thoang thoảng ngửi được đâu đó khí tức nam tử toát ra từ người Dương Thu Trì, khiến cho tim nàng cứ rộn nhịp. Nàng thật khổ. Nàng từ từ phát hiện, sau khi trinh tiết của nàng bị nam nhân quật cường đó cướp mất, thì con tim của nàng cũng bị hắn cướp đi luôn.
Chịu đựng đủ sự đày đọa về tinh thần, nàng cuối cùng cũng không kháng cự được sự dày vò của nội tâm, quyết định âm thầm bám theo họ. Nàng không dám gặp Dương Thu Trì, vì nàng biết cho dù có gặp cũng không có kết quả gì.
Nàng biết rất rõ nàng làm như thế là rất ngốc, nhưng nàng chẳng còn cách nào khác, không còn lựa chọn nào khác, nhân vì ít nhất như thế nội tâm của nàng mới có được chút xíu bình tĩnh.
Đêm nay, trên ngọn đồi nhỏ này, vừa nhìn thấy Dương Thu Trì là nàng giống như một cô gái mới lớn lần đầu đi ước hẹn vậy, vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Nhưng tiếp theo đó, nàng còn cảm nhận sự bi thương vô hạn vì sự vô vọng trong tương lại của đoạn ái tình này.
Kỳ thật, nàng vừa muốn ngờ nghệch chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì, lại không muốn nhìn thấy mặt hắn, bỡi vì nàng biết hắn không thể nào cấp cho nàng thứ cảm tình mà nàng hy vọng.
Cho đến khi Dương Thu Trì lưu lộ chân tình, dung hóa mọi thứ đắn đo của Liễu Nhược Băng, đánh tan mọi cố kỵ trong tâm nàng, nàng mới hiện thân.
Tống Vân Nhi hô lên cả kinh, nhảy vọt lên lao vào lòng Liễu Nhược Băng: "Sư phụ! Người cuối cùng đến rồi! Quá tốt rồi!" Nói xong vừa nhảy vừa mừng vô cùng cao hứng.
Liễu Nhược Băng nhẹ vuốt tóc Tống Vân Nhi: "Nha đầu ngốc, sư phụ có chút chuyện đến muộn, còn cho là ngươi đã đi rồi." Xong nhướn mắt nhìn Dương Thu Trì, điềm đạm hỏi: "Vị này là...."
Tống Vân Nhi thân mặt dựa hẳn vào lòng Liễu Nhược Băng giống như cô gái nhỏ dựa vào lòng mẫu thân vậy: "Sư phụ, đây chính là ca ca Dương Thu Trì mà con đã từng nói với người. Hiện giờ huynh ấy đang nhậm chức tri huyện của Thanh Khê huyện này, rất có bản lĩnh, lợi hại lắm đó nghe."
Lòng Dương Thu Trì rúng động, lập tức biết là mình nên ở vào địa vị gì, dập đầu thưa: "Liễu tiền bối tại thượng, thỉnh nhận Thu Trì một lạy."
Liễu Nhược Băng khẽ tránh qua một bên, bảo: 'Dương đại nhân không cần như thế, lão thân thật không dám đương, thỉnh đứng lên nói chuyện."
Lão thân? Dương Thu Trì lúc này lòng như hoa nở, hơi có chút tức cười về cách tự xưng của Liễu Nhược Băng, đứng thẳng người dậy bước lại nhìn gương mặt sáng như trăng rằm của nàng, tâm tình kích động: "Liễu tiền bối, tại hạ mong chờ người đến khổ!"
Liễu Nhược Băng cười nhẹ: "Dương đại nhân vì sao lại nói thế, lão thân thật không dám đương đâu."
Dương Thu Trì cung thân nói: "Ngài là sư phụ của Vân nhi, tôi và Vân nhi coi nhau như huynh muội, cho nên người cũng là sư phụ của tôi. Tôi nghe Vân nhi nói ngài cùng đi suốt dọc đường, nhưng thủy chung vô duyên tương kiến, Thu Trì theo lý phải tận tình địa chủ, cho nên hôm nay cuối cùng cũng gặp được sư phụ, tại hạ vui vẻ phát cuồng, thỉnh sư phụ cùng tôi về huyện nha, để vãn bối tận hết mọi tâm ý a."
Liễu Nhược Băng khe khẽ mỉm cười: "Ta không phải là sư phụ của ngươi, ngươi nên gọi ta là tiền bối thì hơn." Tiếp theo đó lại hỏi: "Sáu cao thủ đang lên núi có phải là hộ vệ của ngươi không?"
Dương Thu Trì dỏng tai, chỉ nghe được tiếng xào xạt của cành tùng, nhìn sang Tống Vân Nhi cũng thấy nàng cũng hơi kinh ngạc, ngay sau đó gật đầu vui mừng đáp thế: "Đúng vậy, là có mấy người đang lên, xem ra là mấy hộ vệ của ca ca của con đó a."
Lời vừa dứt, sau lưng hắn đã truyền tới giọng nói của Nam Cung Hùng: "Đại nhân, ngài không sao chứ?" Dương Thu Trì quay đầu lại, thấy mấy thiếp thân hộ vệ án tay lên đao đứng cách đó không xa, cảnh giác nhìn Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng lúc này đã đổi sang mặc y phục trắng toàn thân, lại không che mặt, cho nên Nam Cung Hùng không nhận ra.
Dương Thu Trì cười đáp: "Không sao, vị này chính là sư phụ của Tống cô nương, là người của chúng ta, yên tâm đi, các ngươi mau xuống trước đi."
Nam Cung Hùng cung thân thi lễ, dẫn các hộ vệ lui xuống đồi.
Dương Thu Trì nói với Liễu Nhược Băng: "Công phu của tiền bối quả thật là giỏi, mấy hộ vệ của tôi đều là cao thủ cẩm y vệ hoặc đại nội thị vệ, thế mà không phát hiện được tiền bối ngài lên trên ngọn núi này."
Liễu Nhược Băng dùng giọng như chuông ngân đáp: "Công phu của chúng cũng không tệ, gần như phát hiện ra được ta."
Dương Thu Trì cười đùa tí tửng: "Cái đó giống như đắp núi chưa xong chưa thể kể là hoàn tất a, tiền bối, lão nhân gia người cùng chúng tôi về huyện nha đi."
Tống Vân Nhi ôm cánh tay của Liễu Nhược Băng: "Đúng rồi đó, sư phụ, cùng chúng con trở về đi. Trước đây người ở cùng con tại huyện nha một lần cả mấy năm, ngày ngày đều bảo vệ con, hiện giờ lâu lắm rồi con không được gặp người..."
Liễu Nhược Băng khẽ vuốt mái tóc dài của Tống Vân Nhi, yêu thương nói: "Nha đầu ngốc, võ con của con hiện giờ đã thành, người cũng đã lớn rồi, ta còn suốt ngày ở bên cạnh con để làm gì?"
"Con hong chịu!" Tống Vân Nhi nhỏng nhẽo, ỏng ẹo thân người nói: "Con cứ muốn người ở bên cạnh con, con còn nhiều thứ chưa biết lắm cần người dạy cho con nè."
Dương Thu Trì cũng tiếp lấy thoại đề: "Đúng am tiền bối, tại hạ thành tâm thỉnh người ở huyện nha thật lâu thật dài, một là có thể chỉ điểm cho Vân nhi võ công, hai là.... tại hạ cũng muốn học vài món phòng thân từ tiền bối, xin thỉnh sư phụ vui lòng chỉ dạy."
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Cái gì, huynh muốn học võ? Huynh trước giờ chẳng phải là ghét học võ nhất hay sao?"
Dương Thu Trì cười ha ha đáp: "Lúc này lúc khác chớ, gặp được cái thế cao nhân như sư phụ lão nhân gia người chỉ điểm một chiêu nửa thức, cả đời cũng dùng không hết. Tuy không mong hành hiệp trượng nghĩa, như cũng có thể cường thân kiện thể, đó chẳng phải là điều mà muội hi vọng hay sao?"
Tống Vân Nhi cười nói: "Đúng đúng, ca, thân hình và xương cốt của huynh quá yếu, nếu như sư phụ của muội chịu chỉ điểm cho huynh một ít, nhất định huynh sẽ hưởng dụng suốt đời."
Liệu Nhược Băng nhìn sâu vào mắt Dương Thu Trì một cái, lời nói vẫn vô cùng băng lãnh: "Ta không thu đồ đệ nữa!"
Dương Thu Trì nhìn ánh mắt băng lãnh và sáng rực như sao trên trời, lập tức biết ý tứ của lời nàng vừa nói - nếu như hắn bái nàng làm thầy, một khi xác định quan hệ sư đồ, thì hai người không thể nào hôn phối với nhau được nữa, vì như vậy sẽ phản lại trậtt tự lớn nhỏ, loạn luân chính tông rồi! Nghĩ đến chi tiết này, lòng hắn rộn vui, xem ra Liễu Nhược Băng vẫn còn hi vọng có một ngày có kết quả gì đó cùng hắn, hay chí ít là trong tiềm thức của nàng đã nghĩ như vậy!
Dương Thu Trì vội vã gập người thưa: "Vãn bối không dám mơ ước xa xôi có thể liệt nhập vào làm môn hạ của tiền bối. Sách có câu, 'Tảo văn đạo, tịch khả tử dĩ.' (Nghĩa: Sớm nghe thuyết đạo, hoàng hôn chết đi cũng đáng rồi. Xem thêm ở Chú thích 1), chỉ cần sư phụ có thể chỉ điểm chút ít thì tôi đã hài lòng thỏa dạ rồi, chủ yếu chính là hy vọng sư phụ người không còn phiêu lưu đây đó nữa."
Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì, đôi mắt sáng ngời lóe lên tia hân úy, tiếp theo đó ảm đạm lại ngay, u uất nói: "Vốn là khách giang hồ, sợ gì giang hồ khổ, ta chỉ đến gặp đồ nhi của ta, rồi sẽ đi ngay."
Dương Thu Trì cực gấp, lòng nghĩ Liễu Nhược Băng này tâm cao khí ngạo, nếu như không chịu khẩn cầu quyết liệt, nhất định sẽ không có hiệu quả gì, do đó lập tức cúi người thảm thiết thưa: "Liễu tiền bối, thỉnh cứu tính mệnh của tôi!"
Nghe được câu này, ngay cả Tống Vân Nhi cũng giật mình cả kinh, Liễu Nhược Băng trầm giọng hỏi: "Dương đại nhân nói lời này là ý gì?"
"Tiền bối là sư phụ của Vân nhi, vãn bối không dám dấu giếm nữa. Vãn bối kỳ thật là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, thụ chỉ ý của hoàng thượng tập nã Kiến Văn dư đãng, đã bị Kiến Văn coi là con đinh trong mắt, cái nhọt trong thịt, đã từng thử ám sát mấy lần, nếu không phải là được Vân nhi tương cứu, vãn bối đã táng mệnh xuống suối vàng rồi. Tiền bối võ công cái thế, xin thỉnh tiền bối cứu mạng a."
Liễu Nhược Băng ngẩn người, hỏi: "Cái gì? Người là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của triều đình?"
"Vâng." Rõ ràng là Tống Vân Nhi không đem thân phận chân thật của Dương Thu Trì nói cho sư phụ Liễu Nhược Băng của nàng hay. Dương Thu Trì móc từ trong người ra cái yêu bài cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ trao cho Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng không tiếp lấy, chỉ liếc nhìn một chút, gật gật đầu, điềm đạm bảo: "Ngươi không phải là có nhiều hộ vệ như vậy sao, võ công của chúng đều không tệ mà."
Dương Thu Trì thu lại yêu bài cất kỹ, đáp: "Hộ vệ của tôi dùng đối phó với những tên nhị lưu thì chẳng thành vấn đề, chứ nếu đối thủ là cao thủ nhất lưu, chỉ sợ chúng sẽ nuốt không trôi mất."
Liễu Nhược Băng vuốt ve tóc của Tống Vân Nhi: "Ngươi không phải là còn có Vân nhi hay sao, nó học được hết chân truyền của ta, bảo hộ ngươi thừa sức, cần ta để làm gì?"
Tống Vân Nhi cười hì hì nói thế: "Sư phụ, người đừng có khen con nữa, con sánh với người còn kém một trời một vực đây. Lần trước đến Vân Nhai sơn, gặp phải đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của Kiến Văn, võ công siêu cường, đồ nhi suýt chút nữa chết trong tay y, rất may là ca ca của con có ám khí lợi hại, giết chết Hồng Ưng, cho nên mới cứu lại được tính mệnh của đồ nhi."
Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì hỏi: "Thật sao? Nếu như Dương đại nhân có ám khi xuất sắc như vậy, còn sợ gì Kiến Văn dư đảng đến ám sát? Ta cũng không giúp ích được gì đâu." nói xong, ánh mắt của nàng lóe lên chút hoảng loạn.
Giây phút hoảng loạn này đương nhiên không tránh được ánh mắt sắc bén của Dương Thu Trì. Hắn ngầm hiểu rõ, Liễu Nhược Băng nhất định là đang nghĩ đến chuyện ở trên vách đá cao sau khi hắn dùng súng đánh bại nàng, rồi dùng miệng hút máu độc do rắn cắn, sau đó kiểm tra ....
Nghe ngữ khí của nàng ta đã có chút xao động, cần lập tức tận dụng cơ hội, Dương Thu Trì liền cúi người thưa: "Ám khí của vãn bối dù có sắc bén cũng không thể nào sánh được cái thế võ công của tiền bối. Vãn bối lần này đối địch với Kiến Văn dư đảng, bọn chúng không từ thủ đoạn nào. Hơn nữa chúng ta ở ngoài sáng, còn chúng ở trong tối, ám khi của vãn bối lại không có mắt cũng không có đầu óc, không biết những phản tặc này khi nào sẽ phát động công kích, và chờ đến khi biết rồi thì chỉ sợ vãn bối đã đầu một nơi mình một nẻo rồi."
Liễu Nhược Băng nhíu mày, không lên tiếng.
Dương Thu Trì lại nói: "Vãn bối nói đây toàn là lời thật, hiện giờ người có thể cứu được tính mệnh vãn bối chỉ có một mình tiền bối mà thôi. Nếu như tiền bối không đáp ứng, chi bằng vãn bối đập đầu vào đá núi này chết cho xong, còn hơn là ngày ngày chịu đựng nổi khiếp đảm tâm kinh vì nhất định một ngày nào đó sẽ bị Kiến Văn dư đảng giết chết."
Dương Thu Trì nói câu trên là nửa gỉa nửa thật, khiến cho Liễu Nhược Băng bắt đầu do dự.
Nàng từ nhỏ đến lớn một lòng khổ luyện võ công, vốn cho là tâm của mình đã như mặt nước lặng. Để giúp đồ nhi độc chiếm hoàn toàn tình cảm của Dương Thu Trì, nàng đã bắt Dương Thu Trì đi dùng uy bức, suýt chút nữa hại chết ý trung nhân của đồ nhi, và vì cứu người, kết quả là trinh tiết của nàng ngược lại lại bị ý trung nhân của đồ nhi này hồ đồ cướp mất.
Chờ cho đến lúc thất thân rồi, nàng mới phát hiện thì ra mình vốn là một nữ nhân, cũng khát vọng hạnh phúc sinh hoạt như bất kỳ nữ nhân nào khác. Tuy nhiên, tính cách cô ngạo của nàng không cho phép nàng cùng phân hưởng phu quân của nữ nhân khác, cho nên nàng mới lấy hết dũng khí, bất chấp tất cả đề nghị Dương Thu Trì cùng nàng tư bôn, bỏ lại hết tất cả mọi sự trên đời. Chỉ có điều Dương Thu Trì không thể làm được, và Liễu Nhược Băng mang theo nỗi tuyệt vọng rời bỏ Dương Thu Trì.
Chờ khi bình tĩnh lại, nàng mới biết ý nghĩ và cách làm như thế không hiện thực chút nào, Dương Thu Trì có quá nhiều điều vướng víu, ít nhất là hắn còn có mẹ già cần phải chiếu cố.
Và thế là nàng quyết định quên đi Dương Thu Trì, quên đi tất cả, tiếp tục những ngày tháng thanh tu khổ hạnh như tăng lữ vậy.
Chỉ có điều chỉ ít ngày sau, nàng phát hiện bản thân đã không thể nào làm được chuyện đó nữa rồi. Tâm tư vốn thanh tĩnh như mặt nước hồ thu của nàng không còn thể nào tĩnh lặng được nữa, trong đầu óc không ngừng hiện lên hình bóng của Dương Thu Trì. Thậm chí, nàng còn thoang thoảng ngửi được đâu đó khí tức nam tử toát ra từ người Dương Thu Trì, khiến cho tim nàng cứ rộn nhịp. Nàng thật khổ. Nàng từ từ phát hiện, sau khi trinh tiết của nàng bị nam nhân quật cường đó cướp mất, thì con tim của nàng cũng bị hắn cướp đi luôn.
Chịu đựng đủ sự đày đọa về tinh thần, nàng cuối cùng cũng không kháng cự được sự dày vò của nội tâm, quyết định âm thầm bám theo họ. Nàng không dám gặp Dương Thu Trì, vì nàng biết cho dù có gặp cũng không có kết quả gì.
Nàng biết rất rõ nàng làm như thế là rất ngốc, nhưng nàng chẳng còn cách nào khác, không còn lựa chọn nào khác, nhân vì ít nhất như thế nội tâm của nàng mới có được chút xíu bình tĩnh.
Đêm nay, trên ngọn đồi nhỏ này, vừa nhìn thấy Dương Thu Trì là nàng giống như một cô gái mới lớn lần đầu đi ước hẹn vậy, vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Nhưng tiếp theo đó, nàng còn cảm nhận sự bi thương vô hạn vì sự vô vọng trong tương lại của đoạn ái tình này.
Kỳ thật, nàng vừa muốn ngờ nghệch chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì, lại không muốn nhìn thấy mặt hắn, bỡi vì nàng biết hắn không thể nào cấp cho nàng thứ cảm tình mà nàng hy vọng.
Cho đến khi Dương Thu Trì lưu lộ chân tình, dung hóa mọi thứ đắn đo của Liễu Nhược Băng, đánh tan mọi cố kỵ trong tâm nàng, nàng mới hiện thân.
Tống Vân Nhi hô lên cả kinh, nhảy vọt lên lao vào lòng Liễu Nhược Băng: "Sư phụ! Người cuối cùng đến rồi! Quá tốt rồi!" Nói xong vừa nhảy vừa mừng vô cùng cao hứng.
Liễu Nhược Băng nhẹ vuốt tóc Tống Vân Nhi: "Nha đầu ngốc, sư phụ có chút chuyện đến muộn, còn cho là ngươi đã đi rồi." Xong nhướn mắt nhìn Dương Thu Trì, điềm đạm hỏi: "Vị này là...."
Tống Vân Nhi thân mặt dựa hẳn vào lòng Liễu Nhược Băng giống như cô gái nhỏ dựa vào lòng mẫu thân vậy: "Sư phụ, đây chính là ca ca Dương Thu Trì mà con đã từng nói với người. Hiện giờ huynh ấy đang nhậm chức tri huyện của Thanh Khê huyện này, rất có bản lĩnh, lợi hại lắm đó nghe."
Lòng Dương Thu Trì rúng động, lập tức biết là mình nên ở vào địa vị gì, dập đầu thưa: "Liễu tiền bối tại thượng, thỉnh nhận Thu Trì một lạy."
Liễu Nhược Băng khẽ tránh qua một bên, bảo: 'Dương đại nhân không cần như thế, lão thân thật không dám đương, thỉnh đứng lên nói chuyện."
Lão thân? Dương Thu Trì lúc này lòng như hoa nở, hơi có chút tức cười về cách tự xưng của Liễu Nhược Băng, đứng thẳng người dậy bước lại nhìn gương mặt sáng như trăng rằm của nàng, tâm tình kích động: "Liễu tiền bối, tại hạ mong chờ người đến khổ!"
Liễu Nhược Băng cười nhẹ: "Dương đại nhân vì sao lại nói thế, lão thân thật không dám đương đâu."
Dương Thu Trì cung thân nói: "Ngài là sư phụ của Vân nhi, tôi và Vân nhi coi nhau như huynh muội, cho nên người cũng là sư phụ của tôi. Tôi nghe Vân nhi nói ngài cùng đi suốt dọc đường, nhưng thủy chung vô duyên tương kiến, Thu Trì theo lý phải tận tình địa chủ, cho nên hôm nay cuối cùng cũng gặp được sư phụ, tại hạ vui vẻ phát cuồng, thỉnh sư phụ cùng tôi về huyện nha, để vãn bối tận hết mọi tâm ý a."
Liễu Nhược Băng khe khẽ mỉm cười: "Ta không phải là sư phụ của ngươi, ngươi nên gọi ta là tiền bối thì hơn." Tiếp theo đó lại hỏi: "Sáu cao thủ đang lên núi có phải là hộ vệ của ngươi không?"
Dương Thu Trì dỏng tai, chỉ nghe được tiếng xào xạt của cành tùng, nhìn sang Tống Vân Nhi cũng thấy nàng cũng hơi kinh ngạc, ngay sau đó gật đầu vui mừng đáp thế: "Đúng vậy, là có mấy người đang lên, xem ra là mấy hộ vệ của ca ca của con đó a."
Lời vừa dứt, sau lưng hắn đã truyền tới giọng nói của Nam Cung Hùng: "Đại nhân, ngài không sao chứ?" Dương Thu Trì quay đầu lại, thấy mấy thiếp thân hộ vệ án tay lên đao đứng cách đó không xa, cảnh giác nhìn Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng lúc này đã đổi sang mặc y phục trắng toàn thân, lại không che mặt, cho nên Nam Cung Hùng không nhận ra.
Dương Thu Trì cười đáp: "Không sao, vị này chính là sư phụ của Tống cô nương, là người của chúng ta, yên tâm đi, các ngươi mau xuống trước đi."
Nam Cung Hùng cung thân thi lễ, dẫn các hộ vệ lui xuống đồi.
Dương Thu Trì nói với Liễu Nhược Băng: "Công phu của tiền bối quả thật là giỏi, mấy hộ vệ của tôi đều là cao thủ cẩm y vệ hoặc đại nội thị vệ, thế mà không phát hiện được tiền bối ngài lên trên ngọn núi này."
Liễu Nhược Băng dùng giọng như chuông ngân đáp: "Công phu của chúng cũng không tệ, gần như phát hiện ra được ta."
Dương Thu Trì cười đùa tí tửng: "Cái đó giống như đắp núi chưa xong chưa thể kể là hoàn tất a, tiền bối, lão nhân gia người cùng chúng tôi về huyện nha đi."
Tống Vân Nhi ôm cánh tay của Liễu Nhược Băng: "Đúng rồi đó, sư phụ, cùng chúng con trở về đi. Trước đây người ở cùng con tại huyện nha một lần cả mấy năm, ngày ngày đều bảo vệ con, hiện giờ lâu lắm rồi con không được gặp người..."
Liễu Nhược Băng khẽ vuốt mái tóc dài của Tống Vân Nhi, yêu thương nói: "Nha đầu ngốc, võ con của con hiện giờ đã thành, người cũng đã lớn rồi, ta còn suốt ngày ở bên cạnh con để làm gì?"
"Con hong chịu!" Tống Vân Nhi nhỏng nhẽo, ỏng ẹo thân người nói: "Con cứ muốn người ở bên cạnh con, con còn nhiều thứ chưa biết lắm cần người dạy cho con nè."
Dương Thu Trì cũng tiếp lấy thoại đề: "Đúng am tiền bối, tại hạ thành tâm thỉnh người ở huyện nha thật lâu thật dài, một là có thể chỉ điểm cho Vân nhi võ công, hai là.... tại hạ cũng muốn học vài món phòng thân từ tiền bối, xin thỉnh sư phụ vui lòng chỉ dạy."
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Cái gì, huynh muốn học võ? Huynh trước giờ chẳng phải là ghét học võ nhất hay sao?"
Dương Thu Trì cười ha ha đáp: "Lúc này lúc khác chớ, gặp được cái thế cao nhân như sư phụ lão nhân gia người chỉ điểm một chiêu nửa thức, cả đời cũng dùng không hết. Tuy không mong hành hiệp trượng nghĩa, như cũng có thể cường thân kiện thể, đó chẳng phải là điều mà muội hi vọng hay sao?"
Tống Vân Nhi cười nói: "Đúng đúng, ca, thân hình và xương cốt của huynh quá yếu, nếu như sư phụ của muội chịu chỉ điểm cho huynh một ít, nhất định huynh sẽ hưởng dụng suốt đời."
Liệu Nhược Băng nhìn sâu vào mắt Dương Thu Trì một cái, lời nói vẫn vô cùng băng lãnh: "Ta không thu đồ đệ nữa!"
Dương Thu Trì nhìn ánh mắt băng lãnh và sáng rực như sao trên trời, lập tức biết ý tứ của lời nàng vừa nói - nếu như hắn bái nàng làm thầy, một khi xác định quan hệ sư đồ, thì hai người không thể nào hôn phối với nhau được nữa, vì như vậy sẽ phản lại trậtt tự lớn nhỏ, loạn luân chính tông rồi! Nghĩ đến chi tiết này, lòng hắn rộn vui, xem ra Liễu Nhược Băng vẫn còn hi vọng có một ngày có kết quả gì đó cùng hắn, hay chí ít là trong tiềm thức của nàng đã nghĩ như vậy!
Dương Thu Trì vội vã gập người thưa: "Vãn bối không dám mơ ước xa xôi có thể liệt nhập vào làm môn hạ của tiền bối. Sách có câu, 'Tảo văn đạo, tịch khả tử dĩ.' (Nghĩa: Sớm nghe thuyết đạo, hoàng hôn chết đi cũng đáng rồi. Xem thêm ở Chú thích 1), chỉ cần sư phụ có thể chỉ điểm chút ít thì tôi đã hài lòng thỏa dạ rồi, chủ yếu chính là hy vọng sư phụ người không còn phiêu lưu đây đó nữa."
Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì, đôi mắt sáng ngời lóe lên tia hân úy, tiếp theo đó ảm đạm lại ngay, u uất nói: "Vốn là khách giang hồ, sợ gì giang hồ khổ, ta chỉ đến gặp đồ nhi của ta, rồi sẽ đi ngay."
Dương Thu Trì cực gấp, lòng nghĩ Liễu Nhược Băng này tâm cao khí ngạo, nếu như không chịu khẩn cầu quyết liệt, nhất định sẽ không có hiệu quả gì, do đó lập tức cúi người thảm thiết thưa: "Liễu tiền bối, thỉnh cứu tính mệnh của tôi!"
Nghe được câu này, ngay cả Tống Vân Nhi cũng giật mình cả kinh, Liễu Nhược Băng trầm giọng hỏi: "Dương đại nhân nói lời này là ý gì?"
"Tiền bối là sư phụ của Vân nhi, vãn bối không dám dấu giếm nữa. Vãn bối kỳ thật là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, thụ chỉ ý của hoàng thượng tập nã Kiến Văn dư đãng, đã bị Kiến Văn coi là con đinh trong mắt, cái nhọt trong thịt, đã từng thử ám sát mấy lần, nếu không phải là được Vân nhi tương cứu, vãn bối đã táng mệnh xuống suối vàng rồi. Tiền bối võ công cái thế, xin thỉnh tiền bối cứu mạng a."
Liễu Nhược Băng ngẩn người, hỏi: "Cái gì? Người là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của triều đình?"
"Vâng." Rõ ràng là Tống Vân Nhi không đem thân phận chân thật của Dương Thu Trì nói cho sư phụ Liễu Nhược Băng của nàng hay. Dương Thu Trì móc từ trong người ra cái yêu bài cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ trao cho Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng không tiếp lấy, chỉ liếc nhìn một chút, gật gật đầu, điềm đạm bảo: "Ngươi không phải là có nhiều hộ vệ như vậy sao, võ công của chúng đều không tệ mà."
Dương Thu Trì thu lại yêu bài cất kỹ, đáp: "Hộ vệ của tôi dùng đối phó với những tên nhị lưu thì chẳng thành vấn đề, chứ nếu đối thủ là cao thủ nhất lưu, chỉ sợ chúng sẽ nuốt không trôi mất."
Liễu Nhược Băng vuốt ve tóc của Tống Vân Nhi: "Ngươi không phải là còn có Vân nhi hay sao, nó học được hết chân truyền của ta, bảo hộ ngươi thừa sức, cần ta để làm gì?"
Tống Vân Nhi cười hì hì nói thế: "Sư phụ, người đừng có khen con nữa, con sánh với người còn kém một trời một vực đây. Lần trước đến Vân Nhai sơn, gặp phải đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của Kiến Văn, võ công siêu cường, đồ nhi suýt chút nữa chết trong tay y, rất may là ca ca của con có ám khí lợi hại, giết chết Hồng Ưng, cho nên mới cứu lại được tính mệnh của đồ nhi."
Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì hỏi: "Thật sao? Nếu như Dương đại nhân có ám khi xuất sắc như vậy, còn sợ gì Kiến Văn dư đảng đến ám sát? Ta cũng không giúp ích được gì đâu." nói xong, ánh mắt của nàng lóe lên chút hoảng loạn.
Giây phút hoảng loạn này đương nhiên không tránh được ánh mắt sắc bén của Dương Thu Trì. Hắn ngầm hiểu rõ, Liễu Nhược Băng nhất định là đang nghĩ đến chuyện ở trên vách đá cao sau khi hắn dùng súng đánh bại nàng, rồi dùng miệng hút máu độc do rắn cắn, sau đó kiểm tra ....
Nghe ngữ khí của nàng ta đã có chút xao động, cần lập tức tận dụng cơ hội, Dương Thu Trì liền cúi người thưa: "Ám khí của vãn bối dù có sắc bén cũng không thể nào sánh được cái thế võ công của tiền bối. Vãn bối lần này đối địch với Kiến Văn dư đảng, bọn chúng không từ thủ đoạn nào. Hơn nữa chúng ta ở ngoài sáng, còn chúng ở trong tối, ám khi của vãn bối lại không có mắt cũng không có đầu óc, không biết những phản tặc này khi nào sẽ phát động công kích, và chờ đến khi biết rồi thì chỉ sợ vãn bối đã đầu một nơi mình một nẻo rồi."
Liễu Nhược Băng nhíu mày, không lên tiếng.
Dương Thu Trì lại nói: "Vãn bối nói đây toàn là lời thật, hiện giờ người có thể cứu được tính mệnh vãn bối chỉ có một mình tiền bối mà thôi. Nếu như tiền bối không đáp ứng, chi bằng vãn bối đập đầu vào đá núi này chết cho xong, còn hơn là ngày ngày chịu đựng nổi khiếp đảm tâm kinh vì nhất định một ngày nào đó sẽ bị Kiến Văn dư đảng giết chết."
Dương Thu Trì nói câu trên là nửa gỉa nửa thật, khiến cho Liễu Nhược Băng bắt đầu do dự.
Tác giả :
Mộc Dật