Nạp Thiếp Ký I
Chương 170: Xe ngựa hay phòng?
Phùng Tiểu Tuyết cũng nói: "Đúng vậy, phu quân, chàng hiện giờ là quan lão gia rồi, nạp mấy phòng tiểu thiếp cũng đâu có quá gì, gặp được người thích hợp thì thu đi, mẹ chúng ta chờ ẵm cháu lâu lắm rồi."
Phùng Tiểu Tuyết đương nhiên minh bạch phu quân dù sao cũng nạp hai tiểu thiếp rồi, chính là vì chỉ mong sao cho có được đứa con thôi, một ngày mà chồng nàng không có con, ngày đó coi như chưa hoàn thành chuyện nạp thiếp.
Dương Thu Trì vừa định lên tiếng, Dương mẫu đã chuyển thân gọi: "Nguyệt Thiền, ngươi qua đây."
Lúc bọn họ nói chuyện, ba nha hoàn Nguyệt Thiền, Tiểu Điệp, Hương Tình đều đứng hầu ở sau lưng. Nguyệt Thiền đã đem lời họ bàn ghi hết vào lòng rồi, hiện giờ vừa hoảng loạn vừa ngọt ngào, nghe Dương mẫu gọi thế vội vã chạy đến nhún người thưa: "Lão phu nhân."
Dương mẫu cầm tay Nguyệt Thiền hỏi: "Những lời chúng ta vừa nói, ngươi đã nghe hết rồi chứ?"
Nguyệt Thiền đỏ mặt gật gật đầu.
Dương mẫu bảo: "Sau này coi như giao thiếu gia cho ngươi, ngươi phải chăm sóc cho cẩn thận, sau này ngươi là người nhà họ Dương ta, nếu không ta cũng đáp ứng đâu, nghe rõ chưa?"
Nguyệt Thiền quỳ xuống dập đầu lạy Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết: "Nguyệt Thiền đa tạ lão phu nhân và thiếu phu nhân hậu ái, Nguyệt Thiền nhất định tận tâm kiệt lực phục thị thiếu gia cho tốt, thỉnh lão phu nhân và thiếu phu nhân yên tâm."
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết mỉm cười vừa ý.
Dương mẫu lúc này mới hỏi Dương Thu Trì: "Thu Trì, ý của con thế nào?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Mọi người an bày ổn thỏa hết cho con rồi, con còn nói gì nữa đây."
Nói thật ra thì có một tiểu nha hoàn mỹ lệ và ngoan ngoãn hầu hạ, bản thân hắn tỉnh tâm hơn nhiều, thậm chí còn cao hứng nữa.
Bàn xong đâu đấy, Nguyệt Thiền vội vã đi thu thập mọi thứ.
Dương mẫu biết ngày mai Dương Thu Trì cần phải đi xa, cần nghỉ sớm, hơn nữa còn những lời tâm lý cần phải tâm sự với vợ, nên không làm kỳ đà cản mũi nữa, cáo từ trở về phòng nghỉ ngơi.
Phùng Tiểu Tuyết thật không muốn rời xa phu quân, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng cho cái gọi là "Bách thiện hiếu vi tiên" mà thôi. Hơn nữa, nhà nàng còn có chuyện làm ăn cần phải chiếu cố, cho nên đành phải nhịn đâu mà chia biệt.
Nhưng dù sao thì Phùng Tiểu Tuyết cũng là người hiểu biết, nàng biết nếu như bản thân đau lòng khóc lóc, sẽ khiến phu quân vướng víu không thể yên tâm đi phó nhậm, do đó ráng nở nụ cười nói chuyện cùng phu quân.
Dương Thu Trì đương nhiên hiểu tâm tư của Phùng Tiểu Tuyết, vợ của hắn tuy có bớt đen trên mặt, ảnh hưởng dung mạo, nhưng tâm địa của nàng thiện lương, hiểu rõ nhân tình, là trường hợp điển hình của vợ hiền dâu thảo, do đó Dương Thu Trì càng lúc càng yêu nàng hơn. Ly biệt trong phút giây, tâm hắn làm sao mà cầm cho được?
Nếu như Tần Chỉ Tuệ và Búp bê bùn Tống Tình không bị bà già dịch kia bắt mất, thì chí ít cũng quay vòng đưa đón. Cái bà chủ chứa già khốn kiếp đó! Nhất định phải nghĩ biện pháp bắt mụ ta, cứu hai tiểu thiếp trở về mới được.
Đêm ấy hai người tâm sự hàn huyên, ôn tồn triền miên, cho đến khi gà gáy ba lần mới ôm nhau mà ngủ.
----o0o----
Sáng hôm sau, các xe ngựa trước Dương phủ đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như Phùng Tiểu Tuyết không cùng mình đi nhậm chức nữa, Dương Thu Trì lưu lại bốn nữ hộ vệ tại Ninh quốc phủ để bảo vệ cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, còn nữ hộ vệ Hạ Bình thì cùng hắn đi để chiếu cố và bảo hộ cho hai mẹ con Bạch Tố Mai.
Nam Cung Hùng mang theo mười lăm hộ vị cưỡi ngựa. Dương Thu Trì ôm chú chó cưng Tiểu Hắc cẩu và hai lồng bồ câu đưa thư cùng Tống Vân Nhi và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ngồi cùng một xe. Hai vị sư gia ngồi ở một xe khác. Những xe phía sau chất đầy đồ đạc do Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết mua, cùng một lượng lớn kim ngân châu báu và đồ tế nhuyễn. Ngoài ra, còn có một xe chuyên môn chở cái tủ hợp kim của Dương Thu Trì, vốn là món bảo bối mà hắn xuyên việt từ thế giới hiện đại tới đây.
Chuẩn bị xong xuôi, mọi người xuất phát tiến về kinh.
Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tống đồng tri, Hàn thị và các tiểu thiếp của Tống đồng tri cùng Chu tri phủ và các vị bằng hữu của Dương Thu Trì nhất mực tiễn ra đến ngoài thành mới bịn rịn chia tay.
Trên đường không có chuyện gì xảy ra, đến ngày thứ ba họ đã đến kinh thành, và chiếu theo quy củ đến ở chỗ Thiên hộ sỡ của Mã Độ và Ngưu đại hải.
Đêm hôm đó, Mã Độ, Ngưu Đại Hãi, Cổ hàn lâm, cố phủ doãn thiết yến tẩy trần Dương Thu Trì.
Cố phủ doãn nói, Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai đã được chuyển vào đại lao của Ứng Thiên Phủ, lão đã an bài ổn thỏa, có thể khởi hành bất cứ lúc nào. Bức thư viết cho quan đề hình án sát sứ Khang Hoài ở Vân Nam cũng đã viết xong, lão giao ngay cho Dương Thu Trì luôn. Dương Thu Trì vô cùng cao hứng, kính Cố phủ doãn mấy chung để biểu thị sự cảm tạ.
Ngày hôm sau, Dương Thu Trì mang theo hộ vệ đến Lại bộ lỉnh "Bằng chiếu", chính là thứ thư thông tri kiêm thông hành chứng để sử dụng trên đường. Còn về việc thư nhận chức thì đã sớm phát đến Hồ Quảng thông quan cách dịch trạm chuyên môn của nhà quan rồi.
Các quan viên ở Lại bộ mới đầu còn ra vẻ quan liệu, Dương Thu Trì cũng lười không muốn nói nhiều, cứ bao lì xì dẫn lối, khiến cho những quan viên này lập tức đổi nét mặt tươi cười, để rồi hắn thuận lợi cầm tờ Bằng chiếu trong tay. Theo quy cũ, nếu như đã nhận Bằng chiếu rồi thì trong vòng mười lăm ngày phải khởi hành đi nhậm chức.
Dương Thu Trì trở về thiên hộ sở của cẩm y vệ, Cổ Hàn lâm và Cố phủ doãn đã chờ sẳn ở đó, mọi người cùng tính toán ngày khởi hành.
Và ngày đó cuối cùng cũng đến, Dương Thu Trì cuối cùng cũng gặp lại được Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai. Khi cấm tốt đưa hai người ra, tay chân đều đeo dây xích, nhưng tinh thần đã khá hơn lúc trước nhiều.
Chỉ có điều Bạch phu nhân rõ ràng là già hơn trước, còn Bạch Tố Mai thì đầu đội mão ni cô, người mặc áo nâu sòng, thân hình ôm ốm có vẻ thanh tú thoát tục, so với trước đã ốm hơn nhiều, khiến cho đôi mắt to hơn, trong trẻo và sâu hút hơn. Chỉ có điều, trên mặt và mắt nàng không có nhiều vẻ ưu thương như ở Bạch phu nhân, có lẽ sau khi xuất gia nàng đã biết cách làm thế nào để điều tiết tâm cảnh của bản thân, hơn nữa sau khi chết đi sống lại nhiều lần, tinh thần và ý chí có vẻ như đã được toi luyện cứng cáp hơn nhiều.
Thật ra thì thân thể của họ không tệ lắm, xem ra sau khi Mã Độ có lời dặn dò, trong nhà ngục của cẩm y vệ họ được đãi ngộ đặc biệt tốt, và khi chuyển đến đại lao của Ứng thiên phủ vốn không canh gác hay hình phạt nghiêm ngặt như ở chỗ của cẩm y vệ, lại còn được Cố phủ doãn đặc biệt quan tâm, nên thân thể và tâm tình từ từ khỏe lên.
Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai định dập đầu cảm tạ Dương Thu Trì thì bị hắn ngăn lại nói: "Tôi chuyên môn đến đây là để hộ tống Bạch phu nhân và Bạch cô nương hai người đến Vân Nam, sau khi an bày ổn thõa xong mới đến Hồ Quảng nhậm chức."
Mã Độ ở cạnh đó giới thiệu: "Dương huynh đệ đã được bổ nhiệm thành quan tri huyện huyện Thanh Khê ở Hồ Quảng trấn Viên châu."
Cổ đại nói lưu đày ba nghìn dặm bao gồm ý bát buộc phải dùng chân không tự đi đến chỗ lưu đày, thậm chí còn bị tròng lên cổ cái giá gỗ nặng ba mươi cân, phía sau có quan sai cầm hỏa côn tùy lúc chăm sóc. Cho nên người đi đày này không chết cũng bị lột da hay tuột chân, hơn nữa hai mẹ con họ là phận nữ lưu, trên đường đi không khỏi bị người ta lăng nhục.
Do đó, hai mẹ con Bạch phu nhân đã cho rằng phen này nhất định chết ở trên đường, nhưng hiện giờ nghe Dương Thu Trì đích thân đưa họ tới Vân Nam, nên vừa kinh vừa mừng, lại nghe nói Dương Thu Trì đã trở thành huyện lệnh, nên càng mừng thêm cho hắn.
Bạch phu nhân nói: "Dương công tử, không, Dương đại nhân quả nhiên là thiếu niên anh tài, rất tiếc năm xưa lão gia chúng tôi..." Nói đến đây, bà lại đau lòng nhớ lại chuyện xưa, lệ nhỏ ròng ròng.
Bạch Tố Mai đỡ Bạch phu nhân, cúi đầu không nói gì.
Tống Vân Nhi đã từng cõng Bạch Tố Mai chạy khỏi biển lửa ở Ân gia, nên hai người có thể coi như là sinh tử chi giao, liền bước đến an ủi. Bạch Tố Mai thấy có Tống Vân Nhi, cảm thấy hơi bất ngờ, lại nghe Tống Vân Nhi sẽ cùng đến Vân Nam nên mừng rỡ hơn nữa, yên tâm ngay lập tức.
Án theo quy củ, tội phạm đi đày rời khỏi thành phải giải trên đường bêu chúng, Cố phủ doãn cho miễn luôn, lại còn chuẩn bị cho họ một cổ xe ngựa để che chắn bảo vệ kỹ, lại lén nói cho DƯơng Thu Trì hay, là chờ sau khi rời khỏi kinh thành, có thể mở khóa ra được.
Hai vị quan sai phụ trách áp giải đều là người thân tính của Cố phủ doãn, sau khi được dặn dò kỹ lưỡng, tiếng là phụ trách áp giải phạm nhân lưu đày đi tây nam, nhưng thực ra là đi đầu dẫn lộ. Dương Thu Trì lại chuẩn bị cho họ hai thớt ngựa tốt, trọng thưởng không ít ngân lượng, khiến hai người mừng rỡ vô cùng, vội vã dập đầu cảm tạ.
Sau khi từ biệt Mã Độ cùng mọi người, Dương Thu Trì cùng một hàng hai mươi ba người cùng xuất phát đi Hồ Quảng.
Mã Độ mang theo mười cẩm y vệ cưỡi ngựa lớn đi mở đường phía trước, sau đó là xe ngựa của Dương Thu Trì, kế là xe của Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai, phía sau nữa là xe ngựa của Kim sư gia và Lòng sư gia cùng các xe kim ngân và hành lý. Đi sau cùng là Hạ Bình dẫn theo các cẩm y vệ còn lại và hai vị quan sai.
Dư đảng của Kiến Văn đế lần trước bị Dương Thu Trì tiêu diệt hơn trăm người, tổn thất thảm trọng. Thứ hao tổn đó hiện giờ họ không thể nào hồi phục nổi, hơnnữa hiện giờ Dương Thu Trì đã có phòng bị, mười mấy cẩm y vệ hộ vệ của hắn đều là tay hảo thủ có thể một địch mười, nên cho dù Kiến Văn dư đảng sẽ không động thủ chính diện với hắn, và nhất thời bán khắc cũng không thể tổ chức tiêu diệt hết lực lượng cường đại của hắn được.
Do đó, Dương Thu Trì đoán rằng trên đường đi sẽ không gặp bất trắc gì. Nhưng do lần trước đã gặp phải giáo huấn, Nam Cung Hùng và Hạ Bình đều cẩn thận phi thường, trên đường lúc nào cũng để tâm giới bị.
Trong xã hội hiện đại, Dương Thu Trì thường đi công tác xa, nhưng hầu hết các chuyến đi này đều là ngồi xe, ngồi thuyền hay máy bay, chứ chưa bao giờ ngồi xe ngựa mà đi xa thế này. Ba ngàn dặm chân chính, quả thật là xa!
Dương Thu Trì ra lệnh không cần đi gấp, cứ từ từ mà tiến.
Sau khi xuất thành, hắn cho dừng lại tu chỉnh, hai vị quan sai của Ứng thiên phủ lại mở khóa xe và xiềng xích cho Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai, sau đó tiếp tục cuộc hành trình.
Từ kinh thành Ứng Thiên phủ đi ra, bọn họ đi trên quan đạo. Quan đạo tuy không thể sánh được với công lộ cao tốc như ngày nay, nhưng cũng có đội chuyên duy tu bảo dưỡng, nên mặt đường rất bằng phẳng.
Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ngồi trong một cổ xe ngựa lớn. Đây chính là thứ Phùng Tiểu Tuyết chuyên môn sai người làm. Dù gì thì họ cũng đi theo đường quan đạo, do đó chiếc xe ngựa đặc chế này so với toa xe lửa có buồng lạnh ngày nay còn rộng hơn, lại được lót nệm ấm mịn rất dễ chịu. Phùng Tiểu Tuyết thực ra đã trả giá cao mời chuyện gia có kinh nghiệm trong chuyện đóng xe ngựa này làm riêng cho Dương Thu Trì, do đó tính năng giảm xóc đặc biệt đã giúp cho chiếc xe hào hoa đi trên quan đạo êm như ru, thoải mái vô cùng, khiến tâm tình của Dương Thu Trì cùng hai nàng phơi phới như đi dạo cảnh.
Phùng Tiểu Tuyết đương nhiên minh bạch phu quân dù sao cũng nạp hai tiểu thiếp rồi, chính là vì chỉ mong sao cho có được đứa con thôi, một ngày mà chồng nàng không có con, ngày đó coi như chưa hoàn thành chuyện nạp thiếp.
Dương Thu Trì vừa định lên tiếng, Dương mẫu đã chuyển thân gọi: "Nguyệt Thiền, ngươi qua đây."
Lúc bọn họ nói chuyện, ba nha hoàn Nguyệt Thiền, Tiểu Điệp, Hương Tình đều đứng hầu ở sau lưng. Nguyệt Thiền đã đem lời họ bàn ghi hết vào lòng rồi, hiện giờ vừa hoảng loạn vừa ngọt ngào, nghe Dương mẫu gọi thế vội vã chạy đến nhún người thưa: "Lão phu nhân."
Dương mẫu cầm tay Nguyệt Thiền hỏi: "Những lời chúng ta vừa nói, ngươi đã nghe hết rồi chứ?"
Nguyệt Thiền đỏ mặt gật gật đầu.
Dương mẫu bảo: "Sau này coi như giao thiếu gia cho ngươi, ngươi phải chăm sóc cho cẩn thận, sau này ngươi là người nhà họ Dương ta, nếu không ta cũng đáp ứng đâu, nghe rõ chưa?"
Nguyệt Thiền quỳ xuống dập đầu lạy Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết: "Nguyệt Thiền đa tạ lão phu nhân và thiếu phu nhân hậu ái, Nguyệt Thiền nhất định tận tâm kiệt lực phục thị thiếu gia cho tốt, thỉnh lão phu nhân và thiếu phu nhân yên tâm."
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết mỉm cười vừa ý.
Dương mẫu lúc này mới hỏi Dương Thu Trì: "Thu Trì, ý của con thế nào?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Mọi người an bày ổn thỏa hết cho con rồi, con còn nói gì nữa đây."
Nói thật ra thì có một tiểu nha hoàn mỹ lệ và ngoan ngoãn hầu hạ, bản thân hắn tỉnh tâm hơn nhiều, thậm chí còn cao hứng nữa.
Bàn xong đâu đấy, Nguyệt Thiền vội vã đi thu thập mọi thứ.
Dương mẫu biết ngày mai Dương Thu Trì cần phải đi xa, cần nghỉ sớm, hơn nữa còn những lời tâm lý cần phải tâm sự với vợ, nên không làm kỳ đà cản mũi nữa, cáo từ trở về phòng nghỉ ngơi.
Phùng Tiểu Tuyết thật không muốn rời xa phu quân, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng cho cái gọi là "Bách thiện hiếu vi tiên" mà thôi. Hơn nữa, nhà nàng còn có chuyện làm ăn cần phải chiếu cố, cho nên đành phải nhịn đâu mà chia biệt.
Nhưng dù sao thì Phùng Tiểu Tuyết cũng là người hiểu biết, nàng biết nếu như bản thân đau lòng khóc lóc, sẽ khiến phu quân vướng víu không thể yên tâm đi phó nhậm, do đó ráng nở nụ cười nói chuyện cùng phu quân.
Dương Thu Trì đương nhiên hiểu tâm tư của Phùng Tiểu Tuyết, vợ của hắn tuy có bớt đen trên mặt, ảnh hưởng dung mạo, nhưng tâm địa của nàng thiện lương, hiểu rõ nhân tình, là trường hợp điển hình của vợ hiền dâu thảo, do đó Dương Thu Trì càng lúc càng yêu nàng hơn. Ly biệt trong phút giây, tâm hắn làm sao mà cầm cho được?
Nếu như Tần Chỉ Tuệ và Búp bê bùn Tống Tình không bị bà già dịch kia bắt mất, thì chí ít cũng quay vòng đưa đón. Cái bà chủ chứa già khốn kiếp đó! Nhất định phải nghĩ biện pháp bắt mụ ta, cứu hai tiểu thiếp trở về mới được.
Đêm ấy hai người tâm sự hàn huyên, ôn tồn triền miên, cho đến khi gà gáy ba lần mới ôm nhau mà ngủ.
----o0o----
Sáng hôm sau, các xe ngựa trước Dương phủ đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như Phùng Tiểu Tuyết không cùng mình đi nhậm chức nữa, Dương Thu Trì lưu lại bốn nữ hộ vệ tại Ninh quốc phủ để bảo vệ cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, còn nữ hộ vệ Hạ Bình thì cùng hắn đi để chiếu cố và bảo hộ cho hai mẹ con Bạch Tố Mai.
Nam Cung Hùng mang theo mười lăm hộ vị cưỡi ngựa. Dương Thu Trì ôm chú chó cưng Tiểu Hắc cẩu và hai lồng bồ câu đưa thư cùng Tống Vân Nhi và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ngồi cùng một xe. Hai vị sư gia ngồi ở một xe khác. Những xe phía sau chất đầy đồ đạc do Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết mua, cùng một lượng lớn kim ngân châu báu và đồ tế nhuyễn. Ngoài ra, còn có một xe chuyên môn chở cái tủ hợp kim của Dương Thu Trì, vốn là món bảo bối mà hắn xuyên việt từ thế giới hiện đại tới đây.
Chuẩn bị xong xuôi, mọi người xuất phát tiến về kinh.
Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tống đồng tri, Hàn thị và các tiểu thiếp của Tống đồng tri cùng Chu tri phủ và các vị bằng hữu của Dương Thu Trì nhất mực tiễn ra đến ngoài thành mới bịn rịn chia tay.
Trên đường không có chuyện gì xảy ra, đến ngày thứ ba họ đã đến kinh thành, và chiếu theo quy củ đến ở chỗ Thiên hộ sỡ của Mã Độ và Ngưu đại hải.
Đêm hôm đó, Mã Độ, Ngưu Đại Hãi, Cổ hàn lâm, cố phủ doãn thiết yến tẩy trần Dương Thu Trì.
Cố phủ doãn nói, Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai đã được chuyển vào đại lao của Ứng Thiên Phủ, lão đã an bài ổn thỏa, có thể khởi hành bất cứ lúc nào. Bức thư viết cho quan đề hình án sát sứ Khang Hoài ở Vân Nam cũng đã viết xong, lão giao ngay cho Dương Thu Trì luôn. Dương Thu Trì vô cùng cao hứng, kính Cố phủ doãn mấy chung để biểu thị sự cảm tạ.
Ngày hôm sau, Dương Thu Trì mang theo hộ vệ đến Lại bộ lỉnh "Bằng chiếu", chính là thứ thư thông tri kiêm thông hành chứng để sử dụng trên đường. Còn về việc thư nhận chức thì đã sớm phát đến Hồ Quảng thông quan cách dịch trạm chuyên môn của nhà quan rồi.
Các quan viên ở Lại bộ mới đầu còn ra vẻ quan liệu, Dương Thu Trì cũng lười không muốn nói nhiều, cứ bao lì xì dẫn lối, khiến cho những quan viên này lập tức đổi nét mặt tươi cười, để rồi hắn thuận lợi cầm tờ Bằng chiếu trong tay. Theo quy cũ, nếu như đã nhận Bằng chiếu rồi thì trong vòng mười lăm ngày phải khởi hành đi nhậm chức.
Dương Thu Trì trở về thiên hộ sở của cẩm y vệ, Cổ Hàn lâm và Cố phủ doãn đã chờ sẳn ở đó, mọi người cùng tính toán ngày khởi hành.
Và ngày đó cuối cùng cũng đến, Dương Thu Trì cuối cùng cũng gặp lại được Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai. Khi cấm tốt đưa hai người ra, tay chân đều đeo dây xích, nhưng tinh thần đã khá hơn lúc trước nhiều.
Chỉ có điều Bạch phu nhân rõ ràng là già hơn trước, còn Bạch Tố Mai thì đầu đội mão ni cô, người mặc áo nâu sòng, thân hình ôm ốm có vẻ thanh tú thoát tục, so với trước đã ốm hơn nhiều, khiến cho đôi mắt to hơn, trong trẻo và sâu hút hơn. Chỉ có điều, trên mặt và mắt nàng không có nhiều vẻ ưu thương như ở Bạch phu nhân, có lẽ sau khi xuất gia nàng đã biết cách làm thế nào để điều tiết tâm cảnh của bản thân, hơn nữa sau khi chết đi sống lại nhiều lần, tinh thần và ý chí có vẻ như đã được toi luyện cứng cáp hơn nhiều.
Thật ra thì thân thể của họ không tệ lắm, xem ra sau khi Mã Độ có lời dặn dò, trong nhà ngục của cẩm y vệ họ được đãi ngộ đặc biệt tốt, và khi chuyển đến đại lao của Ứng thiên phủ vốn không canh gác hay hình phạt nghiêm ngặt như ở chỗ của cẩm y vệ, lại còn được Cố phủ doãn đặc biệt quan tâm, nên thân thể và tâm tình từ từ khỏe lên.
Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai định dập đầu cảm tạ Dương Thu Trì thì bị hắn ngăn lại nói: "Tôi chuyên môn đến đây là để hộ tống Bạch phu nhân và Bạch cô nương hai người đến Vân Nam, sau khi an bày ổn thõa xong mới đến Hồ Quảng nhậm chức."
Mã Độ ở cạnh đó giới thiệu: "Dương huynh đệ đã được bổ nhiệm thành quan tri huyện huyện Thanh Khê ở Hồ Quảng trấn Viên châu."
Cổ đại nói lưu đày ba nghìn dặm bao gồm ý bát buộc phải dùng chân không tự đi đến chỗ lưu đày, thậm chí còn bị tròng lên cổ cái giá gỗ nặng ba mươi cân, phía sau có quan sai cầm hỏa côn tùy lúc chăm sóc. Cho nên người đi đày này không chết cũng bị lột da hay tuột chân, hơn nữa hai mẹ con họ là phận nữ lưu, trên đường đi không khỏi bị người ta lăng nhục.
Do đó, hai mẹ con Bạch phu nhân đã cho rằng phen này nhất định chết ở trên đường, nhưng hiện giờ nghe Dương Thu Trì đích thân đưa họ tới Vân Nam, nên vừa kinh vừa mừng, lại nghe nói Dương Thu Trì đã trở thành huyện lệnh, nên càng mừng thêm cho hắn.
Bạch phu nhân nói: "Dương công tử, không, Dương đại nhân quả nhiên là thiếu niên anh tài, rất tiếc năm xưa lão gia chúng tôi..." Nói đến đây, bà lại đau lòng nhớ lại chuyện xưa, lệ nhỏ ròng ròng.
Bạch Tố Mai đỡ Bạch phu nhân, cúi đầu không nói gì.
Tống Vân Nhi đã từng cõng Bạch Tố Mai chạy khỏi biển lửa ở Ân gia, nên hai người có thể coi như là sinh tử chi giao, liền bước đến an ủi. Bạch Tố Mai thấy có Tống Vân Nhi, cảm thấy hơi bất ngờ, lại nghe Tống Vân Nhi sẽ cùng đến Vân Nam nên mừng rỡ hơn nữa, yên tâm ngay lập tức.
Án theo quy củ, tội phạm đi đày rời khỏi thành phải giải trên đường bêu chúng, Cố phủ doãn cho miễn luôn, lại còn chuẩn bị cho họ một cổ xe ngựa để che chắn bảo vệ kỹ, lại lén nói cho DƯơng Thu Trì hay, là chờ sau khi rời khỏi kinh thành, có thể mở khóa ra được.
Hai vị quan sai phụ trách áp giải đều là người thân tính của Cố phủ doãn, sau khi được dặn dò kỹ lưỡng, tiếng là phụ trách áp giải phạm nhân lưu đày đi tây nam, nhưng thực ra là đi đầu dẫn lộ. Dương Thu Trì lại chuẩn bị cho họ hai thớt ngựa tốt, trọng thưởng không ít ngân lượng, khiến hai người mừng rỡ vô cùng, vội vã dập đầu cảm tạ.
Sau khi từ biệt Mã Độ cùng mọi người, Dương Thu Trì cùng một hàng hai mươi ba người cùng xuất phát đi Hồ Quảng.
Mã Độ mang theo mười cẩm y vệ cưỡi ngựa lớn đi mở đường phía trước, sau đó là xe ngựa của Dương Thu Trì, kế là xe của Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai, phía sau nữa là xe ngựa của Kim sư gia và Lòng sư gia cùng các xe kim ngân và hành lý. Đi sau cùng là Hạ Bình dẫn theo các cẩm y vệ còn lại và hai vị quan sai.
Dư đảng của Kiến Văn đế lần trước bị Dương Thu Trì tiêu diệt hơn trăm người, tổn thất thảm trọng. Thứ hao tổn đó hiện giờ họ không thể nào hồi phục nổi, hơnnữa hiện giờ Dương Thu Trì đã có phòng bị, mười mấy cẩm y vệ hộ vệ của hắn đều là tay hảo thủ có thể một địch mười, nên cho dù Kiến Văn dư đảng sẽ không động thủ chính diện với hắn, và nhất thời bán khắc cũng không thể tổ chức tiêu diệt hết lực lượng cường đại của hắn được.
Do đó, Dương Thu Trì đoán rằng trên đường đi sẽ không gặp bất trắc gì. Nhưng do lần trước đã gặp phải giáo huấn, Nam Cung Hùng và Hạ Bình đều cẩn thận phi thường, trên đường lúc nào cũng để tâm giới bị.
Trong xã hội hiện đại, Dương Thu Trì thường đi công tác xa, nhưng hầu hết các chuyến đi này đều là ngồi xe, ngồi thuyền hay máy bay, chứ chưa bao giờ ngồi xe ngựa mà đi xa thế này. Ba ngàn dặm chân chính, quả thật là xa!
Dương Thu Trì ra lệnh không cần đi gấp, cứ từ từ mà tiến.
Sau khi xuất thành, hắn cho dừng lại tu chỉnh, hai vị quan sai của Ứng thiên phủ lại mở khóa xe và xiềng xích cho Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai, sau đó tiếp tục cuộc hành trình.
Từ kinh thành Ứng Thiên phủ đi ra, bọn họ đi trên quan đạo. Quan đạo tuy không thể sánh được với công lộ cao tốc như ngày nay, nhưng cũng có đội chuyên duy tu bảo dưỡng, nên mặt đường rất bằng phẳng.
Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ngồi trong một cổ xe ngựa lớn. Đây chính là thứ Phùng Tiểu Tuyết chuyên môn sai người làm. Dù gì thì họ cũng đi theo đường quan đạo, do đó chiếc xe ngựa đặc chế này so với toa xe lửa có buồng lạnh ngày nay còn rộng hơn, lại được lót nệm ấm mịn rất dễ chịu. Phùng Tiểu Tuyết thực ra đã trả giá cao mời chuyện gia có kinh nghiệm trong chuyện đóng xe ngựa này làm riêng cho Dương Thu Trì, do đó tính năng giảm xóc đặc biệt đã giúp cho chiếc xe hào hoa đi trên quan đạo êm như ru, thoải mái vô cùng, khiến tâm tình của Dương Thu Trì cùng hai nàng phơi phới như đi dạo cảnh.
Tác giả :
Mộc Dật