Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!
Chương 20: Ác mộng xưa !
Giữa đêm khuya khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ say. Bên trong phòng ngủ của Âu Dương Nguyệt Anh lại truyền ra tiếng nói của nàng tràn đầy sự lo lắng, gấp gáp thêm sự sợ hãi.
“Đừng mà... không được bắn.... Mau chạy đi.... Đừng mà....!" Trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Nguyệt Anh khi ngủ trang đầy sự sợ hãi và lo lắng. Đôi chân mày nhíu chặt lại như muốn hoà lại thành một, tầng lớp mồ hôi đọng lại trên trán, đôi môi hồng hào mấp máy khẽ nói. Đôi tay run rẩy nắm chặt tấm chăn đắp trên bụng nàng.
Giọng nói của Âu Dương Nguyệt Anh đã đánh thức Nam Cung Dạ Thần, hắn mơ màng ngồi dậy nhìn nàng. Chỉ thấy gương mặt tràn đầy sự sợ hãi của nàng thì hắn nhíu mày, tay phải to lớn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy của nàng rồi nằm xuống, dùng tay trái kê xuống đầu nàng, lại nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt vuốt nhẹ đầu nàng.
“Đừng sợ, ta ở đây! Không ai dám làm hại nàng đâu!" Nam Cung Dạ Thần nói hết sức ôn nhu và dịu dàng.
“Mau chạy đi!" Giọng nói của Âu Dương Nguyệt Anh nhỏ bé và bất lực.
Zzzzoo~~~~
Trong giấc mơ của Âu Dương Nguyệt Anh, chỉ thấy nàng đứng đó nhìn nhóm người trước mắt nàng mà cơ thể không thể nào động đậy được, chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn. Trước mắt nàng là một nhóm thanh niên lưu manh xăm trổ đầy mình, đội nón và đeo khẩu trang đen đang bao vây hai đứa trẻ 10 tuổi, một nam và mọit bé nữ. Mà đứa bé nữ này chính là nàng-Âu Dương Nguyệt Anh lúc 10 tuổi. Còn đứa bé nam kia chính là người bạn thân thiết nhất của nàng từ lúc còn rất bé, cậu cũng là kỵ sĩ được huấn luyện từ nhỏ để bảo vệ nàng. Cậu bé đã cố gắng đánh gục vài tên, sau đó tên cầm đầu rút súng ra hướng tới cô bé mà bóp còi, nhưng cậu bé nhanh chân chạy tới ôm chầm lấy cô bé. Viên đạn bắn vào lưng cậu bé, cậu bé liền gục xuống trong vòng tay của cô bé, cô bé hoảng loạn và sợ hãi khóc thét lên, không ngừng lay gọi cậu bé. Cậu bé không thể nào đáp trả lại cô bé, chỉ thấy trên khuôn mặt cậu khoé miệng đều là máu, nhưng khoé miệng cậu chính là nở nụ cười.
Sau đó trước mắt nàng chỉ một màu trắng đến khi nhìn thấy được thì chính là cảnh tai nạn trước khi nàng xuyên không. Chiếc xe chở nàng đi dự tiệc bị vài chiếc xe khác chèn ép tới mức xảy ra tai nạn. Ký ức lúc đó rất mơ hồ và hỗn độn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét, tiếng còi xe cảnh sát và tiếng còi xe cấp cứu.
Khi nàng nhìn thấy lần nữa thì đã đứng trước phòng cấp cứu, bên trong phòng cấp cứu đóng chặt cửa, đèn phòng cấp cứu vẫn luôn sáng và không có dấu hiệu tắt, rất nhiều bác sĩ tài giỏi của bệnh viện gấp rút đi vào mà không thấy ai trở ra đủ để hiểu tai nạn này nặng cỡ nào.
Trước phòng cấp cứu có không ít người, người đau lòng kẻ thì hả hê. Bà nội nàng vì quá sốc mà ngất đi, mẹ của nàng khóc tới nỗi không còn nghe được giọng, ba nàng đau lòng nhưng cố kìm bén để an ủi mẹ nàng, hai người bác của nàng một ngườu thì đi theo nhóm bác sĩ sơ cứu cho bà nội nàng, còn một ngườu thì không ngừng gọi điện liên lạc với các bác sĩ giỏi của nhiều bệnh viện lớn khác. Các anh họ của nàng thì bận rộn với nhiều thủ tục còn phải làm việc với cảnh sát, nhóm bạn thân của nàng thì đứng ngồi không yên,
Không biết đã qua bao lâu, rất nhiều bác sĩ được bác trai của nàng liên lạc đều đi vào trong nhưng cũng không có ai trở ra.
Nàng cứ đứng đó chờ đợi kết quả, nàng rất muốn biết là nàng ở thế giới đó đã chết hay là chưa. Cho tới khi bên tai nàng vang lên giọng nói của Nam Cung Dạ Thần: Đừng sợ, ta ở đây! Không ai dám làm hại nàng đâu!
Âu Dương Nguyệt Anh bị giọng nói đó kéo nàng từ trong mộng trở về. Nàng tỉnh mộng nhưng không thức giấc, ngoan ngoãn yên giấc trong lòng Nam Cung Dạ Thần.
Còn về Nam Cung Dạ Thần nhìn gương mặt nàng liền biết nàng không còn thấy ác mộng nữa nên mỉm cười một cái rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
“Đừng mà... không được bắn.... Mau chạy đi.... Đừng mà....!" Trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Nguyệt Anh khi ngủ trang đầy sự sợ hãi và lo lắng. Đôi chân mày nhíu chặt lại như muốn hoà lại thành một, tầng lớp mồ hôi đọng lại trên trán, đôi môi hồng hào mấp máy khẽ nói. Đôi tay run rẩy nắm chặt tấm chăn đắp trên bụng nàng.
Giọng nói của Âu Dương Nguyệt Anh đã đánh thức Nam Cung Dạ Thần, hắn mơ màng ngồi dậy nhìn nàng. Chỉ thấy gương mặt tràn đầy sự sợ hãi của nàng thì hắn nhíu mày, tay phải to lớn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy của nàng rồi nằm xuống, dùng tay trái kê xuống đầu nàng, lại nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt vuốt nhẹ đầu nàng.
“Đừng sợ, ta ở đây! Không ai dám làm hại nàng đâu!" Nam Cung Dạ Thần nói hết sức ôn nhu và dịu dàng.
“Mau chạy đi!" Giọng nói của Âu Dương Nguyệt Anh nhỏ bé và bất lực.
Zzzzoo~~~~
Trong giấc mơ của Âu Dương Nguyệt Anh, chỉ thấy nàng đứng đó nhìn nhóm người trước mắt nàng mà cơ thể không thể nào động đậy được, chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn. Trước mắt nàng là một nhóm thanh niên lưu manh xăm trổ đầy mình, đội nón và đeo khẩu trang đen đang bao vây hai đứa trẻ 10 tuổi, một nam và mọit bé nữ. Mà đứa bé nữ này chính là nàng-Âu Dương Nguyệt Anh lúc 10 tuổi. Còn đứa bé nam kia chính là người bạn thân thiết nhất của nàng từ lúc còn rất bé, cậu cũng là kỵ sĩ được huấn luyện từ nhỏ để bảo vệ nàng. Cậu bé đã cố gắng đánh gục vài tên, sau đó tên cầm đầu rút súng ra hướng tới cô bé mà bóp còi, nhưng cậu bé nhanh chân chạy tới ôm chầm lấy cô bé. Viên đạn bắn vào lưng cậu bé, cậu bé liền gục xuống trong vòng tay của cô bé, cô bé hoảng loạn và sợ hãi khóc thét lên, không ngừng lay gọi cậu bé. Cậu bé không thể nào đáp trả lại cô bé, chỉ thấy trên khuôn mặt cậu khoé miệng đều là máu, nhưng khoé miệng cậu chính là nở nụ cười.
Sau đó trước mắt nàng chỉ một màu trắng đến khi nhìn thấy được thì chính là cảnh tai nạn trước khi nàng xuyên không. Chiếc xe chở nàng đi dự tiệc bị vài chiếc xe khác chèn ép tới mức xảy ra tai nạn. Ký ức lúc đó rất mơ hồ và hỗn độn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét, tiếng còi xe cảnh sát và tiếng còi xe cấp cứu.
Khi nàng nhìn thấy lần nữa thì đã đứng trước phòng cấp cứu, bên trong phòng cấp cứu đóng chặt cửa, đèn phòng cấp cứu vẫn luôn sáng và không có dấu hiệu tắt, rất nhiều bác sĩ tài giỏi của bệnh viện gấp rút đi vào mà không thấy ai trở ra đủ để hiểu tai nạn này nặng cỡ nào.
Trước phòng cấp cứu có không ít người, người đau lòng kẻ thì hả hê. Bà nội nàng vì quá sốc mà ngất đi, mẹ của nàng khóc tới nỗi không còn nghe được giọng, ba nàng đau lòng nhưng cố kìm bén để an ủi mẹ nàng, hai người bác của nàng một ngườu thì đi theo nhóm bác sĩ sơ cứu cho bà nội nàng, còn một ngườu thì không ngừng gọi điện liên lạc với các bác sĩ giỏi của nhiều bệnh viện lớn khác. Các anh họ của nàng thì bận rộn với nhiều thủ tục còn phải làm việc với cảnh sát, nhóm bạn thân của nàng thì đứng ngồi không yên,
Không biết đã qua bao lâu, rất nhiều bác sĩ được bác trai của nàng liên lạc đều đi vào trong nhưng cũng không có ai trở ra.
Nàng cứ đứng đó chờ đợi kết quả, nàng rất muốn biết là nàng ở thế giới đó đã chết hay là chưa. Cho tới khi bên tai nàng vang lên giọng nói của Nam Cung Dạ Thần: Đừng sợ, ta ở đây! Không ai dám làm hại nàng đâu!
Âu Dương Nguyệt Anh bị giọng nói đó kéo nàng từ trong mộng trở về. Nàng tỉnh mộng nhưng không thức giấc, ngoan ngoãn yên giấc trong lòng Nam Cung Dạ Thần.
Còn về Nam Cung Dạ Thần nhìn gương mặt nàng liền biết nàng không còn thấy ác mộng nữa nên mỉm cười một cái rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Tác giả :
Ken Reen