Nàng Phi Lười Có Độc
Quyển 3 - Chương 11-3: Không bao giờ tha thứ 3
Editor: Puck - Diễn đàn
“Ngươi biết mới vừa rồi khi Mộ Dung Thành xé quần áo của ta nhìn thấy dáng vẻ của ta mắng ta là cái gì không?" Sở Hoan lau nước mắt chẳng biết từ lúc nào làm ướt cả gò má khuôn mặt, “Hắn mắng ta là một thứ không ra nam không ra nữ. Mà tại sao ta lại biến thành thứ không ra nam không ra nữ? Đây tất cả chẳng lẽ không phải do ngươi ban tặng? Từ khi ta sinh ra, ngươi liền vì quyền lợi địa vị lợi dụng ta, bỏ thuốc cho ta khiến cho ta ngay cả mình là nam hay nữ cũng không biết, ta đây tự cho là đúng đường đường tiểu Bá vương Kinh thành thật là buồn cười quá buồn cười." Lại lau một đống lệ, “Từ nhỏ đến lớn, ta muốn một cái ôm, ngươi lại ngày ngày vội vàng lục đục đấu đá với nữ nhân trong hậu cung, ngay cả nhìn lâu ta một chút cũng cảm thấy lãng phí thời gian Ta muốn ngươi với ta, ngươi đi với ai? Ngươi đi với tiểu thanh mai trúc mã gian phu bên đầu Tào Phụng Chi. Ta muốn ngươi dạy ta đọc sách tập viết, ngươi lại bận rộn cấu kết với đại thần nghĩ mưu hại nhị ca tam ca như thế nào. Chuyện như thế, nhiều không kể xiết. Ngươi cho rằng ta không biết? Thật ra thì ta cái gì cũng biết chỉ có điều dù sao ngươi cũng là mẫu hậu của ta, ta cũng sẽ giấu trong lòng làm bộ như không biết. chính ta trà trộn ở trong Kinh thành cả ngày gây chuyện sinh sự không học vấn không nghề nghiệp, ta muốn ngươi phân chút tâm tư tới trên người ta, nhưng ngươi chỉ phân phó cung nhân tới xem một chút xem ta gãy tay thiếu chân có chết hay không. Tuy rằng như vậy, ta còn ngây thơ nghĩ rằng một ngày nào đó sau khi ngươi hết bận rộn những chuyện kia, cuối cùng sẽ nhớ tới ta đó. Nhưng không có, chưa từng có, mà duy nhất một lần nhớ tới ta, cũng là khi ngươi hai bàn tay trắng, để Vương công công mang ta đang mê man ra khỏi cung đảm đương vật phẩm đưa cho người khác vì mạng sống của ngươi. Mộ Dung Tịnh, ngươi như vậy có tư cách gì làm mẫu hậu của ta? Ta thật sự tình nguyện mình từ trong kẽ đá nứt bể ra cũng không muốn do ngươi sinh hạ." Một câu cuối cùng, nàng gào đến tê tâm liệt phế.
“Không, không phải như vậy, Hoan nhi, con nghe mẫu thân giải thích…" Mộ Dung Tịnh cuối cùng tìm về được giọng nói của mình, vội vàng muốn nói mấy lời biện giải vãn hồi lòng của nàng, bây giờ bà chỉ còn sót lại nữ nhi duy nhất huyết mạch tương liên với bà, nếu như nữ nhi cũng không muốn bà, bà thật sự mất hết tất cả.
“Đủ rồi." Sở Hoan giận dữ ngắt lời bà ta, “Ta không muốn nghe lời noi dối liên thiên ngụy biện đầy miệng ngươi nữa, Mộ Dung Tịnh, từ nay về sau, ta với ngươi mẫu nữ tình tuyệt." Nàng xoay người dứt khoát rời đi.
“Đợi chút, Hoan nhi, mẫu hậu, không, ta van con một chuyện cuối cùng." Mộ Dung Tịnh biết bà tổn thương Sở Hoan đến mức này cũng khó mà vãn hồi được lòng của con bé, có lẽ vào lúc này có lẽ con bé không tha thứ cho bà cũng là chuyện tốt. Ít nhất sau khi bà mất, nàng sẽ không đau lòng như vậy.
Đầu ngón tay chạm đến mành trướng của Sở Hoan dừng lại, một hồi lâu sau cổ họng khàn khàn nói, “Nói."
“Về sau đừng lui tới với Mạnh Cô Nhiễm, có thể tránh thoát cố hết sức tránh thoát, tốt nhất trọn đời không gặp." Bà thủy chung không yên lòng, Mạnh Cô Nhiễm một nam nhân lòng dạ rất sâu như vậy, mặc dù đồng ý không tổn thương Sở Hoan, nhưng lỡ như hắn trút hận về bà lên người con bé thì làm thế nào cho phải? Sở Hoan một hài tử đơn thuần như vậy, không nên chịu khổ như thế. di3nd@nl3qu.yd0n
“Tại sao?" Ánh mắt Sở Hoan như băng nhìn bà, “Cũng bởi vì ngươi đưa ta cho Mộ Dung Thành, cho nên không cho ta gặp lại chàng. Ta cho ngươi biết, không thể nào. Chàng là người ta thích nhất đời này, ta không gặp ai cũng không thể không gặp chàng."
“Hoan nhi, ta vì tốt cho con." Mộ Dung Tịnh nghe nàng nói như thế, tức giận sôi sục. Mạnh Cô Nhiễm hắn vì trả thù bà, mà ngay cả lòng của Hoan nhi cũng tính toán rồi. Khó trách hắn sẽ đến gần Hoan nhi.
“Thu hồi tốt bụng của ngươi, ta không lạ gì." Sở Hoan căm hận đưa tay vén rèm trướng lên, đang định cất bước, lại nghe giọng nói thê lương của Mộ Dung Tịnh truyền từ sau lưng đến, “Các ngươi là thân huynh muội, hắn là đại ca của con."
Đầu óc Sở Hoan vang lên ầm ầm, giống như bị tảng đá nặng ngàn cân nện xuống, một hồi lâu sau, nàng cười lạnh nói: “Không thể nào, chàng sao có thể là đại ca của ta. Ngươi lại vì ngăn cản ta thân cận chàng mà bịa lời nói dối như vậy để gạt ta. Mộ Dung Tịnh, ngươi thật sự quá ác."
“Không có, ta không lừa con. Hoan nhi, xin một lần cuối cùng tin tưởng ta có được không, hắn thật sự là thân đại ca của con." Tất cả khổ sở tập trung vào trong lòng Mộ Dung Tịnh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Không thể nào, hai mươi năm trước đại ca ta cũng đã thân nhiễm ôn dịch cùng mẫu phi huynh ấy qua đời, ngươi muốn bịa cũng bịa cho giống một chút."
“Không, hắn chưa chết, đây đều là sai lầm lớn năm đó ta đúc thành. Năm đó ta thừa dịp phụ hoàng con đi nước Kim đã tự tay giết mẫu phi hắn rồi ném hắn vào trong động rắn, bây giờ hắn trở lại báo thù, sở dĩ hắn tới gần con, đơn giản là vì trả thù ta. Hoan nhi, con chỉ là một quân cờ của hắn, hắn không phải thật lòng với con, các ngơi là thân huynh muội, các ngươi không…"
“Đủ rồi đủ rồi." Hai mắt Sở Hoan vô thần, lẩm bẩm tự nói, đột nhiên che hai tỗ tai lại quát to, “Ngươi đừng nói nữa, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi." Âm điệu đột nhiên hạ thấp, đờ đẫn không hề phập phồng, “Mộ Dung Tịnh, coi như khoảnh khắc mới vừa rồi khi ta xoay người, mặc dù ta oán trách ngươi thất vọng về ngươi nhưng lại chưa từng hận ngươi, nhưng tại sao ngươi cứ muốn một khắc sau cùng để cho ta hận ngươi? Ngươi cứ không muốn nhìn thấy ta tốt như vậy, muốn xóa đi một chút ánh sáng cuối cùng ở đáy lòng ta?" Nàng xoay người đưa lưng về phía bà ta, bình tĩnh nói, “Mộ Dung Tịnh, ta hận ngươi, đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Mành trướng rơi xuống, bóng dáng của nàng biến mất, chỉ lưu lại một mình Mộ Dung Tịnh ngã trên mặt đất lệ rơi đầy mặt đau đến không cách nào hô hấp. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ngươi đã gặp Sở Hoan rồi, chắc hẳn lúc này dư nguyện đã xong, không còn chỗ vướng bận." Mạnh Cô Nhiễm thản nhiên thong dong đi vào.
“Sở Hoan hận ta như thế cũng là do ngươi sắp xếp?" Mắt Mộ Dung Tịnh lộ ra tia hung dữ nhìn hắn.
“Bổn tọa lại cho rằng tất cả là do ngươi gieo gió gặt bão?"
Đúng vào lúc này, Vương công công vén rèm mà vào, hai mắt Mộ Dung Tịnh hiện ra sát khí, nói với Vương công công: “Vương công công, thay ai gia giết…"
“Chủ thượng." Vương công công cung kính đứng sau lưng Mạnh Cô Nhiễm.
“Ngươi, ngươi là người của hắn?" Mộ Dung Tịnh gặp đả kích không ngớt, khí huyết giữa ngực sôi trào, một búng máu phun trên đất, trong đầu lướt qua rất nhiều việc, kim đan Vương công công lấy ra đút cho Ôn Noãn dẫn phát cổ tham ăn trong cơ thể do quốc sư Tịch Nguyệt luyện chế, lúc Mạnh Cô Nhiễm cầm ngọc tỷ tới nói điều kiện bà trùng hợp ăn xong đan dược áp chế độc trong cơ thể bị trúng, Vương công công biết Ôn Noãn giả Mẫn Tư còn có bức họa thật của Mẫn Tư, cũng cực kỳ dễ dàng cứu bà ra ngoài Hoàng cung, lúc gần đi để cho bà mang theo Sở Hoan, Sở Hoan biết chuyện bà đưa con bé cho Mộ Dung Thành khiến con bé đoạn tuyệt… Mỗi một việc từng việc một, đây là phần phiến diện lúc này bà có khả năng nhớ lại, còn có bao nhiêu chuyện bà không biết? Tâm phúc thân cận nhất bên người bà, lại là người của Mạnh Cô Nhiễm, bắt đầu từ rất sớm bà đã ở trong lòng bàn tay hắn. Tất cả mọi người cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của hắn.
Bà, hoàn toàn thua hai bàn tay trắng, vĩnh viễn không có ngày trở mình!
“Bà ấy tất nhiên là người của bổn tọa, bổn tọa đã cho ngươi chết minh bạch, liền không giấu giếm chút nào để ngươi hoàn toàn hiểu." Hắn giống như cực kỳ thành tín, lại nói, “Hôm nay tất cả mọi chuyện ngươi đều đã rất rõ ràng, nếu như thế ân oán của chúng ta cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Từ trước đến giờ bổn tọa là người nhất báo trả nhất báo, vì vậy, năm đó sự tình bắt đầu như thế nào, bây giờ kết thúc như thế ấy, bổn tọa cũng không tăng thêm những khổ sở khác trên người ngươi." Hắn nói thật lạnh nhạt, giống như chỉ là một giao dịch mua bán cực kỳ công bằng.
Bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng huyên náo càng lúc càng đậm, Mộ Dung Tịnh lại một chút cũng không tức giận nằm trên đất. Mùi hôi thối nồng đậm càng lúc càng đến gần, giống như có thứ gì đó chạm nhẹ mặt bà, theo hai chân bà uốn lượn mà lên, tròng mắt bà khẽ nhúc nhích nhìn lại, bỗng nhiên kêu lên sợ hãi. Tất cả trong doanh trướng đều là rậm rạp chằng chịt lưỡi rắn lớn nhỏ không đều thè ra, bà cho rằng theo lời của hắn bắt đầu như thế nào thì kết thúc như thế ấy chính là Mạnh Cô Nhiễm sẽ lấy cách thức của mẫu phi hắn cho bà chết, bà không sợ hãi. Nhưng bây giờ bà mới coi như hiểu được, hắn chỉ là để cho bà chết đi trong ngàn vạn rắn rậm rạp. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Mạnh Cô Nhiễm, ngươi giết ta, ta van ngươi giết chết ta đi." Quanh thân Mộ Dung Tịnh có vài con rắn quấn lấy, bà không để ý sợ hãi không ngừng gạt rắn ra, nhưng lại có nhiều rắn hơn quấn trên người bà, tầng tầng lớp lớp rắn trườn qua bắp chân của bà, bà cuối cùng hoàn toàn hỏng mất lớn tiếng cầu khẩn
“Bổn tọa cũng chỉ để cho ngươi tự thân trải nghiệm cảm nhận năm đó của bổn tọa mà thoi. Mà các ngươi lại là đồng loại, lòng của ngươi còn âm độc hơn chúng gấp mấy lần, ngươi có thể dùng âm độc của ngươi thuần phục giẫm chúng ta ở lòng bàn chân, sao ngược lại sợ chúng đi cầu bổn tọa?" Khát máu lạnh lẽo trong mắt Mạnh Cô Nhiễm, giống như lại nhìn thấy ban đầu mình đau khổ giãy giụa trong động rắn, còn bà ta, ở chỗ cao nhìn mình cười âm độc.
“Nhịn thêm chút nữa, vui mừng bổn tọa đưa cho ngươi vẫn còn ở phía sau." Hắn nghe tiếng động lạ chung quanh, khóe môi nâng lên nụ cười đẹp đẽ chấn người, tầm mắt nhàn nhạt nhìn lên, nói, “Tới rồi."
Mộ Dung Tịnh hỏng mất sắp nổi điên theo bản năng nhìn lại theo tầm mắt hắn, lại thấy nóc trướng nứt ra, một mồm to đầy máu mang theo mùi tanh nồng đậm đột nhiên đánh tới dừng trước mặt hai người.
“Bây giờ bổn tọa biết nghi ngờ cuối cùng của ngươi. Năm đó bổn tọa bị ngươi ném vào động rắn vì sao không chết, bởi vì nó cứu bổn tọa, nó là ân nhân cứu mạng của bổn tọa." Hắn chậm rãi đi lên trước, con rắn vàng này vô cùng thân thiết lại gần hắn.
Mạnh Cô Nhiễm đưa tay vuốt ve đầu nó, giơ tay cầm cằm Mộ Dung Tịnh buộc bà ta nhìn thẳng vào rắn vàng, “Ngươi xem nó lương thiện bao nhiêu, kể từ khi bổn tọa gặp nó rồi mới phát hiện thì ra động vật máu lạnh có lúc càng có tình hơn người. Bây giờ không phải ngươi đã cảm thấy như vậy?"
Miệng Mộ Dung Tịnh sùi bọt mép, cặp mắt tan rã đã hoàn toàn điên rồi.
Hắn ghét bỏ thu tay lại, nói với rắn vàng: “Tiếp theo liền giao cho ngươi."
Mành trướng nhấc lên, rơi xuống, sau lưng theo đó truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ bầu trời đêm.
Vương công công nhìn Mộ Dung Tịnh rơi vào mức độ vùi thân bụng rắn thê thảm như vậy, trong mắt âm trầm từ trước đến giờ xẹt qua vẻ phức tạp.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương này rốt cuộc bởi vì quá cao to rõ, khiến cho binh sĩ bị người của Mạnh Cô Nhiễm lẫn vào bị ngăn cách ngoài mười trượng chú ý.
“Ngươi biết mới vừa rồi khi Mộ Dung Thành xé quần áo của ta nhìn thấy dáng vẻ của ta mắng ta là cái gì không?" Sở Hoan lau nước mắt chẳng biết từ lúc nào làm ướt cả gò má khuôn mặt, “Hắn mắng ta là một thứ không ra nam không ra nữ. Mà tại sao ta lại biến thành thứ không ra nam không ra nữ? Đây tất cả chẳng lẽ không phải do ngươi ban tặng? Từ khi ta sinh ra, ngươi liền vì quyền lợi địa vị lợi dụng ta, bỏ thuốc cho ta khiến cho ta ngay cả mình là nam hay nữ cũng không biết, ta đây tự cho là đúng đường đường tiểu Bá vương Kinh thành thật là buồn cười quá buồn cười." Lại lau một đống lệ, “Từ nhỏ đến lớn, ta muốn một cái ôm, ngươi lại ngày ngày vội vàng lục đục đấu đá với nữ nhân trong hậu cung, ngay cả nhìn lâu ta một chút cũng cảm thấy lãng phí thời gian Ta muốn ngươi với ta, ngươi đi với ai? Ngươi đi với tiểu thanh mai trúc mã gian phu bên đầu Tào Phụng Chi. Ta muốn ngươi dạy ta đọc sách tập viết, ngươi lại bận rộn cấu kết với đại thần nghĩ mưu hại nhị ca tam ca như thế nào. Chuyện như thế, nhiều không kể xiết. Ngươi cho rằng ta không biết? Thật ra thì ta cái gì cũng biết chỉ có điều dù sao ngươi cũng là mẫu hậu của ta, ta cũng sẽ giấu trong lòng làm bộ như không biết. chính ta trà trộn ở trong Kinh thành cả ngày gây chuyện sinh sự không học vấn không nghề nghiệp, ta muốn ngươi phân chút tâm tư tới trên người ta, nhưng ngươi chỉ phân phó cung nhân tới xem một chút xem ta gãy tay thiếu chân có chết hay không. Tuy rằng như vậy, ta còn ngây thơ nghĩ rằng một ngày nào đó sau khi ngươi hết bận rộn những chuyện kia, cuối cùng sẽ nhớ tới ta đó. Nhưng không có, chưa từng có, mà duy nhất một lần nhớ tới ta, cũng là khi ngươi hai bàn tay trắng, để Vương công công mang ta đang mê man ra khỏi cung đảm đương vật phẩm đưa cho người khác vì mạng sống của ngươi. Mộ Dung Tịnh, ngươi như vậy có tư cách gì làm mẫu hậu của ta? Ta thật sự tình nguyện mình từ trong kẽ đá nứt bể ra cũng không muốn do ngươi sinh hạ." Một câu cuối cùng, nàng gào đến tê tâm liệt phế.
“Không, không phải như vậy, Hoan nhi, con nghe mẫu thân giải thích…" Mộ Dung Tịnh cuối cùng tìm về được giọng nói của mình, vội vàng muốn nói mấy lời biện giải vãn hồi lòng của nàng, bây giờ bà chỉ còn sót lại nữ nhi duy nhất huyết mạch tương liên với bà, nếu như nữ nhi cũng không muốn bà, bà thật sự mất hết tất cả.
“Đủ rồi." Sở Hoan giận dữ ngắt lời bà ta, “Ta không muốn nghe lời noi dối liên thiên ngụy biện đầy miệng ngươi nữa, Mộ Dung Tịnh, từ nay về sau, ta với ngươi mẫu nữ tình tuyệt." Nàng xoay người dứt khoát rời đi.
“Đợi chút, Hoan nhi, mẫu hậu, không, ta van con một chuyện cuối cùng." Mộ Dung Tịnh biết bà tổn thương Sở Hoan đến mức này cũng khó mà vãn hồi được lòng của con bé, có lẽ vào lúc này có lẽ con bé không tha thứ cho bà cũng là chuyện tốt. Ít nhất sau khi bà mất, nàng sẽ không đau lòng như vậy.
Đầu ngón tay chạm đến mành trướng của Sở Hoan dừng lại, một hồi lâu sau cổ họng khàn khàn nói, “Nói."
“Về sau đừng lui tới với Mạnh Cô Nhiễm, có thể tránh thoát cố hết sức tránh thoát, tốt nhất trọn đời không gặp." Bà thủy chung không yên lòng, Mạnh Cô Nhiễm một nam nhân lòng dạ rất sâu như vậy, mặc dù đồng ý không tổn thương Sở Hoan, nhưng lỡ như hắn trút hận về bà lên người con bé thì làm thế nào cho phải? Sở Hoan một hài tử đơn thuần như vậy, không nên chịu khổ như thế. di3nd@nl3qu.yd0n
“Tại sao?" Ánh mắt Sở Hoan như băng nhìn bà, “Cũng bởi vì ngươi đưa ta cho Mộ Dung Thành, cho nên không cho ta gặp lại chàng. Ta cho ngươi biết, không thể nào. Chàng là người ta thích nhất đời này, ta không gặp ai cũng không thể không gặp chàng."
“Hoan nhi, ta vì tốt cho con." Mộ Dung Tịnh nghe nàng nói như thế, tức giận sôi sục. Mạnh Cô Nhiễm hắn vì trả thù bà, mà ngay cả lòng của Hoan nhi cũng tính toán rồi. Khó trách hắn sẽ đến gần Hoan nhi.
“Thu hồi tốt bụng của ngươi, ta không lạ gì." Sở Hoan căm hận đưa tay vén rèm trướng lên, đang định cất bước, lại nghe giọng nói thê lương của Mộ Dung Tịnh truyền từ sau lưng đến, “Các ngươi là thân huynh muội, hắn là đại ca của con."
Đầu óc Sở Hoan vang lên ầm ầm, giống như bị tảng đá nặng ngàn cân nện xuống, một hồi lâu sau, nàng cười lạnh nói: “Không thể nào, chàng sao có thể là đại ca của ta. Ngươi lại vì ngăn cản ta thân cận chàng mà bịa lời nói dối như vậy để gạt ta. Mộ Dung Tịnh, ngươi thật sự quá ác."
“Không có, ta không lừa con. Hoan nhi, xin một lần cuối cùng tin tưởng ta có được không, hắn thật sự là thân đại ca của con." Tất cả khổ sở tập trung vào trong lòng Mộ Dung Tịnh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Không thể nào, hai mươi năm trước đại ca ta cũng đã thân nhiễm ôn dịch cùng mẫu phi huynh ấy qua đời, ngươi muốn bịa cũng bịa cho giống một chút."
“Không, hắn chưa chết, đây đều là sai lầm lớn năm đó ta đúc thành. Năm đó ta thừa dịp phụ hoàng con đi nước Kim đã tự tay giết mẫu phi hắn rồi ném hắn vào trong động rắn, bây giờ hắn trở lại báo thù, sở dĩ hắn tới gần con, đơn giản là vì trả thù ta. Hoan nhi, con chỉ là một quân cờ của hắn, hắn không phải thật lòng với con, các ngơi là thân huynh muội, các ngươi không…"
“Đủ rồi đủ rồi." Hai mắt Sở Hoan vô thần, lẩm bẩm tự nói, đột nhiên che hai tỗ tai lại quát to, “Ngươi đừng nói nữa, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi." Âm điệu đột nhiên hạ thấp, đờ đẫn không hề phập phồng, “Mộ Dung Tịnh, coi như khoảnh khắc mới vừa rồi khi ta xoay người, mặc dù ta oán trách ngươi thất vọng về ngươi nhưng lại chưa từng hận ngươi, nhưng tại sao ngươi cứ muốn một khắc sau cùng để cho ta hận ngươi? Ngươi cứ không muốn nhìn thấy ta tốt như vậy, muốn xóa đi một chút ánh sáng cuối cùng ở đáy lòng ta?" Nàng xoay người đưa lưng về phía bà ta, bình tĩnh nói, “Mộ Dung Tịnh, ta hận ngươi, đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Mành trướng rơi xuống, bóng dáng của nàng biến mất, chỉ lưu lại một mình Mộ Dung Tịnh ngã trên mặt đất lệ rơi đầy mặt đau đến không cách nào hô hấp. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ngươi đã gặp Sở Hoan rồi, chắc hẳn lúc này dư nguyện đã xong, không còn chỗ vướng bận." Mạnh Cô Nhiễm thản nhiên thong dong đi vào.
“Sở Hoan hận ta như thế cũng là do ngươi sắp xếp?" Mắt Mộ Dung Tịnh lộ ra tia hung dữ nhìn hắn.
“Bổn tọa lại cho rằng tất cả là do ngươi gieo gió gặt bão?"
Đúng vào lúc này, Vương công công vén rèm mà vào, hai mắt Mộ Dung Tịnh hiện ra sát khí, nói với Vương công công: “Vương công công, thay ai gia giết…"
“Chủ thượng." Vương công công cung kính đứng sau lưng Mạnh Cô Nhiễm.
“Ngươi, ngươi là người của hắn?" Mộ Dung Tịnh gặp đả kích không ngớt, khí huyết giữa ngực sôi trào, một búng máu phun trên đất, trong đầu lướt qua rất nhiều việc, kim đan Vương công công lấy ra đút cho Ôn Noãn dẫn phát cổ tham ăn trong cơ thể do quốc sư Tịch Nguyệt luyện chế, lúc Mạnh Cô Nhiễm cầm ngọc tỷ tới nói điều kiện bà trùng hợp ăn xong đan dược áp chế độc trong cơ thể bị trúng, Vương công công biết Ôn Noãn giả Mẫn Tư còn có bức họa thật của Mẫn Tư, cũng cực kỳ dễ dàng cứu bà ra ngoài Hoàng cung, lúc gần đi để cho bà mang theo Sở Hoan, Sở Hoan biết chuyện bà đưa con bé cho Mộ Dung Thành khiến con bé đoạn tuyệt… Mỗi một việc từng việc một, đây là phần phiến diện lúc này bà có khả năng nhớ lại, còn có bao nhiêu chuyện bà không biết? Tâm phúc thân cận nhất bên người bà, lại là người của Mạnh Cô Nhiễm, bắt đầu từ rất sớm bà đã ở trong lòng bàn tay hắn. Tất cả mọi người cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của hắn.
Bà, hoàn toàn thua hai bàn tay trắng, vĩnh viễn không có ngày trở mình!
“Bà ấy tất nhiên là người của bổn tọa, bổn tọa đã cho ngươi chết minh bạch, liền không giấu giếm chút nào để ngươi hoàn toàn hiểu." Hắn giống như cực kỳ thành tín, lại nói, “Hôm nay tất cả mọi chuyện ngươi đều đã rất rõ ràng, nếu như thế ân oán của chúng ta cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Từ trước đến giờ bổn tọa là người nhất báo trả nhất báo, vì vậy, năm đó sự tình bắt đầu như thế nào, bây giờ kết thúc như thế ấy, bổn tọa cũng không tăng thêm những khổ sở khác trên người ngươi." Hắn nói thật lạnh nhạt, giống như chỉ là một giao dịch mua bán cực kỳ công bằng.
Bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng huyên náo càng lúc càng đậm, Mộ Dung Tịnh lại một chút cũng không tức giận nằm trên đất. Mùi hôi thối nồng đậm càng lúc càng đến gần, giống như có thứ gì đó chạm nhẹ mặt bà, theo hai chân bà uốn lượn mà lên, tròng mắt bà khẽ nhúc nhích nhìn lại, bỗng nhiên kêu lên sợ hãi. Tất cả trong doanh trướng đều là rậm rạp chằng chịt lưỡi rắn lớn nhỏ không đều thè ra, bà cho rằng theo lời của hắn bắt đầu như thế nào thì kết thúc như thế ấy chính là Mạnh Cô Nhiễm sẽ lấy cách thức của mẫu phi hắn cho bà chết, bà không sợ hãi. Nhưng bây giờ bà mới coi như hiểu được, hắn chỉ là để cho bà chết đi trong ngàn vạn rắn rậm rạp. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Mạnh Cô Nhiễm, ngươi giết ta, ta van ngươi giết chết ta đi." Quanh thân Mộ Dung Tịnh có vài con rắn quấn lấy, bà không để ý sợ hãi không ngừng gạt rắn ra, nhưng lại có nhiều rắn hơn quấn trên người bà, tầng tầng lớp lớp rắn trườn qua bắp chân của bà, bà cuối cùng hoàn toàn hỏng mất lớn tiếng cầu khẩn
“Bổn tọa cũng chỉ để cho ngươi tự thân trải nghiệm cảm nhận năm đó của bổn tọa mà thoi. Mà các ngươi lại là đồng loại, lòng của ngươi còn âm độc hơn chúng gấp mấy lần, ngươi có thể dùng âm độc của ngươi thuần phục giẫm chúng ta ở lòng bàn chân, sao ngược lại sợ chúng đi cầu bổn tọa?" Khát máu lạnh lẽo trong mắt Mạnh Cô Nhiễm, giống như lại nhìn thấy ban đầu mình đau khổ giãy giụa trong động rắn, còn bà ta, ở chỗ cao nhìn mình cười âm độc.
“Nhịn thêm chút nữa, vui mừng bổn tọa đưa cho ngươi vẫn còn ở phía sau." Hắn nghe tiếng động lạ chung quanh, khóe môi nâng lên nụ cười đẹp đẽ chấn người, tầm mắt nhàn nhạt nhìn lên, nói, “Tới rồi."
Mộ Dung Tịnh hỏng mất sắp nổi điên theo bản năng nhìn lại theo tầm mắt hắn, lại thấy nóc trướng nứt ra, một mồm to đầy máu mang theo mùi tanh nồng đậm đột nhiên đánh tới dừng trước mặt hai người.
“Bây giờ bổn tọa biết nghi ngờ cuối cùng của ngươi. Năm đó bổn tọa bị ngươi ném vào động rắn vì sao không chết, bởi vì nó cứu bổn tọa, nó là ân nhân cứu mạng của bổn tọa." Hắn chậm rãi đi lên trước, con rắn vàng này vô cùng thân thiết lại gần hắn.
Mạnh Cô Nhiễm đưa tay vuốt ve đầu nó, giơ tay cầm cằm Mộ Dung Tịnh buộc bà ta nhìn thẳng vào rắn vàng, “Ngươi xem nó lương thiện bao nhiêu, kể từ khi bổn tọa gặp nó rồi mới phát hiện thì ra động vật máu lạnh có lúc càng có tình hơn người. Bây giờ không phải ngươi đã cảm thấy như vậy?"
Miệng Mộ Dung Tịnh sùi bọt mép, cặp mắt tan rã đã hoàn toàn điên rồi.
Hắn ghét bỏ thu tay lại, nói với rắn vàng: “Tiếp theo liền giao cho ngươi."
Mành trướng nhấc lên, rơi xuống, sau lưng theo đó truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ bầu trời đêm.
Vương công công nhìn Mộ Dung Tịnh rơi vào mức độ vùi thân bụng rắn thê thảm như vậy, trong mắt âm trầm từ trước đến giờ xẹt qua vẻ phức tạp.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương này rốt cuộc bởi vì quá cao to rõ, khiến cho binh sĩ bị người của Mạnh Cô Nhiễm lẫn vào bị ngăn cách ngoài mười trượng chú ý.
Tác giả :
Nhị Nguyệt Liễu