Nàng Phi Lười Có Độc
Quyển 1 - Chương 31: Vậy thì ôm đi
Tổ tông nhà ngươi, không chơi lừa bịp trắng trợn như vậy!
Nàng mắng thầm trong lòng, đồng thời ngân châm ở đầu ngón tay nhanh chóng bắn ra về phía ám vệ chậm chạp bên cạnh, kèm theo đó dưới chân xoay tròn hoa lệ lướt trở về góc nhà, đá về phía ngực người nọ.
“Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?" Trong giọng nói lạnh lùng của hắn mang theo giễu cợt, chỉ khẽ phẩy tay áo, nàng lại trở lại trong đám ám vệ lần nữa.
Lôi nàng ra khỏi miệng hùm rồi vứt nàng vào bầy sói cũng gọi là ân nhân cứu mạng?
Ân nhân cứu mạng của hắn đi!
Mặc dù nàng ỷ vào thân hình linh hoạt nhiều lần tránh được sát chiêu của nhóm ám vệ, nhưng lúc này lại không cách nào phân ra quá nhiều tinh thần so đo với người nọ. Mắt nhìn vòng vây ám vệ dần thu nhỏ lại, nàng biếng nhác thoáng cười, tiếng nói hơi bất đắc dĩ, “Rõ ràng hắn mới là chủ mưu, ta chỉ làm việc lặt vặt, sao các ngươi cứ bám chặt ta không tha chứ?"
“Tối nay các ngươi ai cũng không chạy được, giết chết ngươi rồi sau đó giết hắn cũng không muộn." Ánh lạnh thấu xương trong mắt ám vệ gần ngay trước mắt xen lẫn tức giận tăng cao, hắn thân là ám vệ nhiều năm, cho tới giờ còn chưa từng bị sỉ nhục bậc này, kẻ địch ở ngay bên cạnh chạy đi, mà mình không chạm được tới nàng ta mảy may.
Vì vậy, người trước mắt, chắc chắn phải chết!
“Vậy hay là ta giết chết ngươi trước." Nàng tỏ vẻ rất tiếc hận lắc lắc đầu, thừa dịp đối phương bị nàng kích động tức giận giơ kiếm đâm về phía nàng, nàng ổn định thân thể tung người ra, ống tay áo phất nhẹ giữa không trung, thân thể đã nhanh nhẹn lướt tới đứng nơi góc nhà, giữ vững cự ly một trượng với người nọ
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, nàng nghiêng đầu nhíu mày nửa khiêu khích hắn, “Còn dư lại ngươi nên động thủ."
Ngay cả độc phấn rắc giữa không trung che phủ diện tích không nhỏ, nhưng vẫn không tránh được có vài con cá lọt lưới, huống chi không thiếu những ám vệ chưa hiện thân mai phục bốn phía phòng ngừa bọn họ chạy trốn.
“Ta cứu mạng ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên báo đáp?" Hắn hỏi như chuyện đương nhiên, nhìn ánh mắt nàng lộ ra chất vấn.
“Trên đời này có câu gọi là ‘Ban ơn đừng mong báo đáp’." Nàng đáp trả như gió nhẹ nước chảy, ánh mắt nhìn hắn không hề xấu hổ.
“Nếu ta muốn ngươi báo đáp?" Gió đêm thổi qua, như có hương lạ nhàn nhạt quanh quẩn theo giọng nói.
Nàng hơi chần chừ, ngay sau đó khẽ thở dài dang hai cánh tay, “Vậy thì ôm đi." Ngay sau đó nàng lại bổ sung, “Ôm một cái này ân tình coi như ta đã trả, còn về sau không cần đòi hỏi ta, chỉ có điều..." Vẻ mặt nàng hơi thay đổi dò xét hắn từ đầu đến chân, “Không ngờ các hạ khí thế bất phàm, lại có sở thích như vậy, chỉ có điều tại hạ phải nói rõ trước, tại hạ cũng không thích lựa chọn này, giới hạn một cái ôm để báo ân không có ý gì khác, các hạ không được suy nghĩ nhiều."
“Hai vị thật đúng là có nhã hứng, lúc này còn có ý định ở đây liếc mắt đưa tình." Vương công công không biết lúc trước ẩn thân ở đâu, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói không âm không dương vang lên phía sau hai người.
“Công Công có điều không biết, liếc mắt đưa tình này chỉ cần cảm giác là được rồi, còn có ai có ý định để ý là chỗ nào, nhưng nói đi nói lại, như công công lục căn * thanh tĩnh như vậy, công công dieendaanleequuydonn không hiểu chỗ thú vị ở đây cũng hợp tình hợp lý, mặc dù tại hạ không thể cảm động lây nhưng cũng rất hiểu." Nàng nói đồng thời tầm mắt trượt đến dừng lại tại chỗ nào đó trên người Vương công công, trên mặt dâng lên vẻ đồng tình nồng đậm.
(*) lục căn: Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.
“Khá cho miệng bén răng sắc, đợi chúng ta đưa ngươi về rút đầu lưỡi ra xem một chút có phải trơn trượt hơn người thường không." Sắc mặt Vương công công xanh mét, năm ngón tay thành trảo nhanh như gió đánh úp về phía mặt nàng.
Nàng phi thân lướt về phía sau, đoạn gấm trắng trong tay áo cuốn ám vệ đang kêu rên trên đất nện thẳng về trước người hắn, mà động tác của hắn cũng không hề ngừng, năm ngón tay như sắt xuyên thẳng qua tạng phủ ám vệ này, cánh tay dùng nội lực khẽ rung lên, thi thể trên cánh tay chia năm xẻ bảy trong nháy mắt ném xuống, máu tươi ấm áp bắn ra bốn phía mái hiên, hắn xuyên qua màn mưa máu thế tới chỉ tăng không giảm, vết máu trên khuôn mặt già nua âm trầm giống như ác quỷ địa ngục đi tới trần gian.
Biến thái!
Chân mày nàng hơi nhíu lại, có cảm giác bị ác quỷ cuộn chặt không buông!
Mặt nạ màu bạc, mùi thơm lành lạnh lạ lùng, tơ lụa màu trắng lại thêm khinh công thế gian ít người có, mặc dù đổi y phục dạ hành, nhưng có mấy thứ này đã đủ chứng minh nàng chính là người kia.
Hắn vốn định đẩy nàng vào trong đám ám vệ là muốn nhìn xem đường võ công của cô từ sư môn nào, nhưng die enda anle equu ydonn hôm nay nhìn... Độc này khiến cho ngược lại không tệ lắm, chỉ có điều võ công này... Hoàn toàn không thấy nàng xuất ra nửa chiêu thức, là nàng vô cùng thâm tàng bất lộ, hay là...
Lạnh lùng nhìn bóng dáng bị rượt đuổi hơi có vẻ nhếch nhác nhưng lại có thể chạy trốn tài tình, hắn quyết định tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
“Ác quỷ" sau lưng đuổi giết không tha, người nọ lại chắp tay đứng thẳng người dưới bầu trời đêm, tỏ vẻ bỏ qua những thứ trần tục, nàng cảm thấy hơi nhức đầu, nàng đã từng gặp thấy chết mà không cứu, nhưng lại chưa từng gặp cứu người rồi trơ mắt nhìn đối phương rơi vào nguy hiểm thấy chết mà không cứu.
Quả nhiên thời không này đều có thứ xuất chúng hơn người, người này còn biến thái hơn người trước!
Khoảng cách gần như thế, “Âm phong" đang điên cuồng lướt theo sau lưng, mặc dù trên người nàng mang theo không ít độc dược, nhưng đối phương hiển nhiên thuộc hàng ngủ cao thủ hàng đầu, nếu nàng một kích không thành, ngã xuống sau một khắc tất nhiên là nàng!
“Thái hậu." Thân hình lướt vội, nàng đột nhiên mở miệng kêu.
“Âm phong" sau lưng ngừng lại, nàng bắt được khoảnh khắc chớp nhoáng này, dưới chân không dừng, viên thuốc ở đầu ngón tay giống như tia chớp hướng về phía sau nổ tung giữa không trung, khói đen nồng đậm trùng hợp bao phủ khuôn mặt đầy máu lại âm trầm của Vương công công càng lộ vẻ kinh khủng.
Độc này là thuốc nàng luyện riêng cho mình nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, tác dụng của thuốc chú trọng tính thực dụng, ngay cả chỉ hít một chút vào phế phủ, cũng nhất định khiến cho người ta hộc máu mà chết trong nháy mắt không thể nghi ngờ.
Thời gian ngừng lại trong nháy mắt, chân mày ngọn núi của nàng nhíu lại nhìn Vương công công trong khói đen vẫn đứng không ngã, nhìn thấy hắn cấp tốc điểm mấy huyệt đạo chính bảo vệ tâm mạch trước ngực, trong nháy mắt mặt máu xuyên qua khói đen mang theo sát khí đầy trời mà đến.
Chân mày nàng nhướn lên, bàn chân tự động bay vút lên, lúc quan trọng này, trong đầu cũng không hợp thời mà tự dưng nhớ tới một trò chơi rất hot ở hiện đại: Plans vs Zombie!
Lão bất tử này tuyệt đối là cương thi biến thái bản thăng cấp!
Mang theo sát khí đầy trời mà đến, tốc độ của Vương công công có thể dùng cưỡi gió mà hình dung, trong lòng nàng hơi buồn bực, lão bất tử kia còn định dây dưa đến khi nào, chẳng lẽ thật sự muốn không chết không thôi?!
Buổi tối khuya này, ai ngờ lại không chết không thôi với một lão già nhìn chán ngán người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tròng mắt nàng khẽ nâng, trùng hợp thấy phía trước có một cành trúc buông xuống, trong lòng vui mừng, thẳng bước phi thân đến, tính toán mượn lực đàn hồi của cành trúc mà đưa mình ra khỏi nơi này.
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, tay nàng vừa mới kịp chạm đến cành trúc thì trên đùi truyền đến đau nhức kịch liệt, thân hình không ổn định nhanh chóng rơi xuống dưới, nghiêng đầu nhìn lại, trong bóng đêm dưới trời sao, tròng mắt lạnh lùng của hắn nhìn nàng, sau một khắc bóng dáng của hắn như quỷ ám mãnh liệt bổ nhào bao phủ lên thân thể Vương công công.
Nàng mắng thầm trong lòng, đồng thời ngân châm ở đầu ngón tay nhanh chóng bắn ra về phía ám vệ chậm chạp bên cạnh, kèm theo đó dưới chân xoay tròn hoa lệ lướt trở về góc nhà, đá về phía ngực người nọ.
“Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?" Trong giọng nói lạnh lùng của hắn mang theo giễu cợt, chỉ khẽ phẩy tay áo, nàng lại trở lại trong đám ám vệ lần nữa.
Lôi nàng ra khỏi miệng hùm rồi vứt nàng vào bầy sói cũng gọi là ân nhân cứu mạng?
Ân nhân cứu mạng của hắn đi!
Mặc dù nàng ỷ vào thân hình linh hoạt nhiều lần tránh được sát chiêu của nhóm ám vệ, nhưng lúc này lại không cách nào phân ra quá nhiều tinh thần so đo với người nọ. Mắt nhìn vòng vây ám vệ dần thu nhỏ lại, nàng biếng nhác thoáng cười, tiếng nói hơi bất đắc dĩ, “Rõ ràng hắn mới là chủ mưu, ta chỉ làm việc lặt vặt, sao các ngươi cứ bám chặt ta không tha chứ?"
“Tối nay các ngươi ai cũng không chạy được, giết chết ngươi rồi sau đó giết hắn cũng không muộn." Ánh lạnh thấu xương trong mắt ám vệ gần ngay trước mắt xen lẫn tức giận tăng cao, hắn thân là ám vệ nhiều năm, cho tới giờ còn chưa từng bị sỉ nhục bậc này, kẻ địch ở ngay bên cạnh chạy đi, mà mình không chạm được tới nàng ta mảy may.
Vì vậy, người trước mắt, chắc chắn phải chết!
“Vậy hay là ta giết chết ngươi trước." Nàng tỏ vẻ rất tiếc hận lắc lắc đầu, thừa dịp đối phương bị nàng kích động tức giận giơ kiếm đâm về phía nàng, nàng ổn định thân thể tung người ra, ống tay áo phất nhẹ giữa không trung, thân thể đã nhanh nhẹn lướt tới đứng nơi góc nhà, giữ vững cự ly một trượng với người nọ
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, nàng nghiêng đầu nhíu mày nửa khiêu khích hắn, “Còn dư lại ngươi nên động thủ."
Ngay cả độc phấn rắc giữa không trung che phủ diện tích không nhỏ, nhưng vẫn không tránh được có vài con cá lọt lưới, huống chi không thiếu những ám vệ chưa hiện thân mai phục bốn phía phòng ngừa bọn họ chạy trốn.
“Ta cứu mạng ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên báo đáp?" Hắn hỏi như chuyện đương nhiên, nhìn ánh mắt nàng lộ ra chất vấn.
“Trên đời này có câu gọi là ‘Ban ơn đừng mong báo đáp’." Nàng đáp trả như gió nhẹ nước chảy, ánh mắt nhìn hắn không hề xấu hổ.
“Nếu ta muốn ngươi báo đáp?" Gió đêm thổi qua, như có hương lạ nhàn nhạt quanh quẩn theo giọng nói.
Nàng hơi chần chừ, ngay sau đó khẽ thở dài dang hai cánh tay, “Vậy thì ôm đi." Ngay sau đó nàng lại bổ sung, “Ôm một cái này ân tình coi như ta đã trả, còn về sau không cần đòi hỏi ta, chỉ có điều..." Vẻ mặt nàng hơi thay đổi dò xét hắn từ đầu đến chân, “Không ngờ các hạ khí thế bất phàm, lại có sở thích như vậy, chỉ có điều tại hạ phải nói rõ trước, tại hạ cũng không thích lựa chọn này, giới hạn một cái ôm để báo ân không có ý gì khác, các hạ không được suy nghĩ nhiều."
“Hai vị thật đúng là có nhã hứng, lúc này còn có ý định ở đây liếc mắt đưa tình." Vương công công không biết lúc trước ẩn thân ở đâu, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói không âm không dương vang lên phía sau hai người.
“Công Công có điều không biết, liếc mắt đưa tình này chỉ cần cảm giác là được rồi, còn có ai có ý định để ý là chỗ nào, nhưng nói đi nói lại, như công công lục căn * thanh tĩnh như vậy, công công dieendaanleequuydonn không hiểu chỗ thú vị ở đây cũng hợp tình hợp lý, mặc dù tại hạ không thể cảm động lây nhưng cũng rất hiểu." Nàng nói đồng thời tầm mắt trượt đến dừng lại tại chỗ nào đó trên người Vương công công, trên mặt dâng lên vẻ đồng tình nồng đậm.
(*) lục căn: Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.
“Khá cho miệng bén răng sắc, đợi chúng ta đưa ngươi về rút đầu lưỡi ra xem một chút có phải trơn trượt hơn người thường không." Sắc mặt Vương công công xanh mét, năm ngón tay thành trảo nhanh như gió đánh úp về phía mặt nàng.
Nàng phi thân lướt về phía sau, đoạn gấm trắng trong tay áo cuốn ám vệ đang kêu rên trên đất nện thẳng về trước người hắn, mà động tác của hắn cũng không hề ngừng, năm ngón tay như sắt xuyên thẳng qua tạng phủ ám vệ này, cánh tay dùng nội lực khẽ rung lên, thi thể trên cánh tay chia năm xẻ bảy trong nháy mắt ném xuống, máu tươi ấm áp bắn ra bốn phía mái hiên, hắn xuyên qua màn mưa máu thế tới chỉ tăng không giảm, vết máu trên khuôn mặt già nua âm trầm giống như ác quỷ địa ngục đi tới trần gian.
Biến thái!
Chân mày nàng hơi nhíu lại, có cảm giác bị ác quỷ cuộn chặt không buông!
Mặt nạ màu bạc, mùi thơm lành lạnh lạ lùng, tơ lụa màu trắng lại thêm khinh công thế gian ít người có, mặc dù đổi y phục dạ hành, nhưng có mấy thứ này đã đủ chứng minh nàng chính là người kia.
Hắn vốn định đẩy nàng vào trong đám ám vệ là muốn nhìn xem đường võ công của cô từ sư môn nào, nhưng die enda anle equu ydonn hôm nay nhìn... Độc này khiến cho ngược lại không tệ lắm, chỉ có điều võ công này... Hoàn toàn không thấy nàng xuất ra nửa chiêu thức, là nàng vô cùng thâm tàng bất lộ, hay là...
Lạnh lùng nhìn bóng dáng bị rượt đuổi hơi có vẻ nhếch nhác nhưng lại có thể chạy trốn tài tình, hắn quyết định tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
“Ác quỷ" sau lưng đuổi giết không tha, người nọ lại chắp tay đứng thẳng người dưới bầu trời đêm, tỏ vẻ bỏ qua những thứ trần tục, nàng cảm thấy hơi nhức đầu, nàng đã từng gặp thấy chết mà không cứu, nhưng lại chưa từng gặp cứu người rồi trơ mắt nhìn đối phương rơi vào nguy hiểm thấy chết mà không cứu.
Quả nhiên thời không này đều có thứ xuất chúng hơn người, người này còn biến thái hơn người trước!
Khoảng cách gần như thế, “Âm phong" đang điên cuồng lướt theo sau lưng, mặc dù trên người nàng mang theo không ít độc dược, nhưng đối phương hiển nhiên thuộc hàng ngủ cao thủ hàng đầu, nếu nàng một kích không thành, ngã xuống sau một khắc tất nhiên là nàng!
“Thái hậu." Thân hình lướt vội, nàng đột nhiên mở miệng kêu.
“Âm phong" sau lưng ngừng lại, nàng bắt được khoảnh khắc chớp nhoáng này, dưới chân không dừng, viên thuốc ở đầu ngón tay giống như tia chớp hướng về phía sau nổ tung giữa không trung, khói đen nồng đậm trùng hợp bao phủ khuôn mặt đầy máu lại âm trầm của Vương công công càng lộ vẻ kinh khủng.
Độc này là thuốc nàng luyện riêng cho mình nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, tác dụng của thuốc chú trọng tính thực dụng, ngay cả chỉ hít một chút vào phế phủ, cũng nhất định khiến cho người ta hộc máu mà chết trong nháy mắt không thể nghi ngờ.
Thời gian ngừng lại trong nháy mắt, chân mày ngọn núi của nàng nhíu lại nhìn Vương công công trong khói đen vẫn đứng không ngã, nhìn thấy hắn cấp tốc điểm mấy huyệt đạo chính bảo vệ tâm mạch trước ngực, trong nháy mắt mặt máu xuyên qua khói đen mang theo sát khí đầy trời mà đến.
Chân mày nàng nhướn lên, bàn chân tự động bay vút lên, lúc quan trọng này, trong đầu cũng không hợp thời mà tự dưng nhớ tới một trò chơi rất hot ở hiện đại: Plans vs Zombie!
Lão bất tử này tuyệt đối là cương thi biến thái bản thăng cấp!
Mang theo sát khí đầy trời mà đến, tốc độ của Vương công công có thể dùng cưỡi gió mà hình dung, trong lòng nàng hơi buồn bực, lão bất tử kia còn định dây dưa đến khi nào, chẳng lẽ thật sự muốn không chết không thôi?!
Buổi tối khuya này, ai ngờ lại không chết không thôi với một lão già nhìn chán ngán người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tròng mắt nàng khẽ nâng, trùng hợp thấy phía trước có một cành trúc buông xuống, trong lòng vui mừng, thẳng bước phi thân đến, tính toán mượn lực đàn hồi của cành trúc mà đưa mình ra khỏi nơi này.
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, tay nàng vừa mới kịp chạm đến cành trúc thì trên đùi truyền đến đau nhức kịch liệt, thân hình không ổn định nhanh chóng rơi xuống dưới, nghiêng đầu nhìn lại, trong bóng đêm dưới trời sao, tròng mắt lạnh lùng của hắn nhìn nàng, sau một khắc bóng dáng của hắn như quỷ ám mãnh liệt bổ nhào bao phủ lên thân thể Vương công công.
Tác giả :
Nhị Nguyệt Liễu