Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Quyển 2 - Chương 17: Cận thân!
Chỉ hai ba lần, tiểu hồ ly liền ăn xong gà nướng, chỉ còn lại một đống xương! Xong rồi còn dùng móng vuốt lau miệng, dáng vẻ sao giống một thân sĩ!
Một cặp mắt linh hoạt cứ nhìn Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân như vậy, lúc đối diện với cặp mắt đỏ của Phong Huyết Lân, “chít" một tiếng liền chạy đến trong ngực Phong Huyết Lân, dáng vẻ làm nũng thân mật nhưng dưới cái nhìn của Cổ Nhược Phong thì chính là cợt nhả.
Cổ Nhược Phong nổi giận!
Tạm thời không nói đến đoạt mất gà rừng mình nhọc công khổ sở nướng, bây giờ lại chiếm cứ lồng ngực của Phong Huyết Lân, điều này đã là tội không thể tha thứ rồi!
Nó có thể chiếm đoạt lồng ngực Phong Huyết Lân sao?!
Đáp án đương nhiên là không thể!
Vì vậy, còn không đợi Cổ Nhược Phong động thủ, Phong Huyết Lân đã cầm chân sau của tiểu hồ ly, trực tiếp quăng nó bay ra ngoài!
Vào lúc này, hắn nào quản được rốt cuộc tiểu hồ ly này có tác dụng gì, hoặc là tiểu hồ ly này có quan hệ gì với vòng tay huyết ngọc. Chọc giận Cổ Nhược Phong, chỉ có kết quả chết!
Nếu không phải nó còn có chút tác dụng, sợ rằng lúc này tiểu hồ ly đã bị lột da, đặt trên lửa nướng thành bữa tiệc lớn rồi!
Tiểu hồ ly “chít chít" hai tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn về chuyến đi này với Phong Huyết Lân, chỉ có điều, lúc chứng kiến ánh mắt nghiêm túc của Phong Huyết Lân, đầu nho nhỏ liền gục xuống. Nó không dám đi trêu chọc đại tôn thần này! Trong ngày thường còn chưa tính, nhưng lúc Phong Huyết Lân vừa xuất hiện vẻ mặt này, đó chính là có người muốn xui xẻo! Hiện giờ còn giữ lại được cái mạng nhỏ, rõ ràng là Phong Huyết Lân đã hạ thủ lưu tình!
Nghĩ xong, tiểu hồ ly nhút nhát e lệ đi tới bên cạnh Phong Huyết Lân, nhưng đến cách đó một trượng thì dừng lại, dưới ánh mắt khó hiểu của đoàn người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hai móng vuốt phía trước cứ hạ xuống như vậy.
Đúng, không sai! Giống như một người nằm rạp quỳ gối ở đó!
Lần này, đến lượt Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân kinh ngạc rồi!
Chỉ có điều, không đợi bọn họ kịp phản ứng, chỉ thấy tiểu hồ lý cứ như vậy mà biến thành một tiểu hài tử! Ước chừng sáu bảy tuổi!
Cổ Nhược Phong chỉ cảm thấy thế giới này thật huyền ảo!
Nàng còn định rốt cuộc có nên xác nhận tiểu hài tử trước mắt này có thật là con tiểu hồ ly trước đó không?!
“Chủ tử." Giọng trẻ con của tiểu hài tử hơi mềm mại nghe rất có cảm tình, chỉ có điều lúc này ai cũng không cười nổi!
Đụng phải chuyện như vậy, cho dù là Cổ Nhược Phong người đã từng chết một lần linh hồn xuyên qua thế giới khác cũng không khỏi kéo thẳng khóe miệng hơi vểnh!
Tiểu hồ ly này, không đơn giản! Thật sự không đơn giản! Nó biến thành người rồi!
Sau đó… Nó gọi “Chủ tử", cung kính như vậy!
Nhưng mà, vấn đề ở chỗ, mấy người Cổ Nhược Phong không biết nó! Rốt cuộc một tiếng chủ tử này là nó gọi người nào?
Cổ Nhược Phong nhìn về phía Phong Huyết Lân, trực giác nói cho nàng biết, khả năng là nam tử ở bên cạnh nàng bây giờ đang mất hồn như kỳ tích!
Tiểu hồ ly biến thành tiểu hài tử sáu bảy tuổi, mặc một bộ áo lụa trắng như tuyết, không dày, thậm chí quá mức đơn bạc dưới trời băng đất tuyết này!
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân không ai lên tiếng, cứ quan sát tiểu hồ ly như vậy. Còn Si Mị Võng Lượng Phàm và Tuyết Cơ lại càng không có phần để nói chuyện rồi!
Bây giờ tiểu hồ ly đối mặt với hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cũng không phải bọn họ! Chủ tử còn chưa mở miệng, mặc dù theo bọn họ chuyện này hơi quỷ dị!
Cặp mắt tròn vo của tiểu hồ ly cứ nhìn Phong Huyết Lân như vậy, mờ mịt trong mắt càng ngày càng đậm: “Chủ tử người thật sự không nhớ rõ ta sao?" Uất ức như vậy, với một đứa bé thật sự là không thể nghi ngờ!
Chỉ có điều, một chiêu này có lẽ còn có ích với người khác, nhưng đối với hai người ngoại tộc Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hoàn toàn miễn dịch!
Cổ Nhược Phong nhếch miệng lên cười quỷ dị, hoàn toàn tương tự như đường cong của Phong Huyết Lân! Tà ác giống nhau!
“Ngưoi là ai?" Nhếch mày thật cao. Tùy tiện hỏi một câu, vẻ mặt thật dọa người, cũng phải xem dọa người là ai?! Bây giờ ở trên thế giới này, có lẽ người khác nhìn ra địa vị của Phong Huyết Lân và của nàng cao cao tại thượng, một thân bản lĩnh không ai có thể địch nổi, nhưng trên thực tế kẻ địch thuộc về bọn họ xem ra còn lợi hại hơn bọn họ mấy phần! Cho nên, tất cả mọi chuyện nàng đều xem như rất nhẹ nhàng, nhưng trong xương tồn tại cẩn thận cao đến mức không ai có cách nào tưởng tượng nổi! Bởi vì nó liên quan đến sống chết của Phong Huyết Lân!
Cho nên, mặc dù dáng dấp tiểu hồ ly này đáng yêu nhường nào, bản lĩnh cao đến cỡ nào, thoạt nhìn giống như vật quý, chủ yếu hơn chính là, tiểu tử này còn cúi đầu với bọn hắn, không, phải nói là cúi đầu xưng thần với Phong Huyết Lân! Hết thảy mọi chuyện, giống như từ trên trời rơi xuống, quy mô quá lớn!
Nhưng, đối với Cổ Nhược Phong mà nói, nàng một không thiếu tiền, hai không thiếu thế, chủ yếu hơn chính là nàng không thiếu người! Không nói tới bốn thủ hạ là bốn con quỷ đại cao thủ Si Mị Võng Lượng này, nàng chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc tay là có thể tìm thấy một đống quỷ, hơn nữa còn tương đối có ích! Cõi đời này, Cổ Nhược Phong nàng muốn đi ngang, cho dù ngươi là hoàng đế lão tử cũng phải nhường đường cho nàng!
Tiểu hồ ly, tuy kỳ lạ quý hiếm, nhưng Cổ Nhược Phong nàng không lạ gì, nàng chính là không lạ gì!
Tiểu hồ ly thật sự đau khổ rồi!
Nhớ tới vẻ mặt đáng yêu vô địch của nó, giết chết nam nữ già trẻ, một vạn thì có đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín người quỳ xuống dưới lớp áo trắng như tuyết của nó, còn dư lại một chính là người mù!
Chỉ có điều, đầu năm nay lại đụng phải một quái thai như vậy! Dù sao Cổ Nhược Phong cũng là nữ nhân! Chỉ cần là nữ nhân, nàng ta nhất định sẽ mua sổ sách của nó!
Trải qua ánh mắt đấu tranh liên tục, tiểu hồ ly trắng bệch, trong lòng nguyền rủa độc ác: “Nàng ta không phải nữ nhân!" Xong rồi lại buồn bực rối rắm tiếp, coi như là nam nhân cũng bị vẻ đáng yêu của nó lật chuyển! Chẳng lẽ nó cứ bất hạnh lẫn may mắn như vậy, đụng phải người giống như chủ tử! Nhớ năm đó, chủ tử cũng không mua sổ sách của nó… Tiểu hồ ly đau buồn vô hạn…
Rốt cuộc, dưới ánh mắt đánh giá kỹ của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, không biết tiểu hồ ly lấy ra một miếng tinh thạch màu đen ở đâu, màu đen hoàn toàn, đặc biệt bắt mắt dưới trời băng đất tuyết ở nơi này!
Cổ Nhược Phong hơi híp mắt lại, đây là… hắc diệu thạch *! Mà không phải là hắc diệu thạch bình thường, sắc màu rực rỡ, ở dưới ánh sáng mặt trời, hình như có thể thấy trong đó đang xao động!
(*) hắc diệu thạch: đá thạch anh đen
Khi tiểu hồ ly lấy hắc diệu thạch ra thì Phong Huyết Lân chết đứng trong nháy mắt!
Thật sự là chết đứng!
Cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắc diệu thạch như vậy, hình như muốn xuyên qua hắc diệu thạch thấy thứ gì đó. Mà cả người cũng rơi vào trạng thái trố mắt hoặc linh hồn rời đi!
Cổ Nhược Phong híp cặp mắt nguy hiểm nhanh chóng! Tay dưới ống tay áo đã chuẩn bị đánh ra!
Lúc Cổ Nhược Phong đã mất tính nhẫn nại, tay phải định huơ ra, Phong Huyết Lân liền tỉnh lại!
Trong hai con mắt màu máu đỏ ngòm cũng xuất hiện vui mừng ít thấy!
Cổ Nhược Phong nhìn dáng vẻ Phong Huyết Lân như vậy, tảng đá trong lòng thoáng rơi xuống, ít nhất Phong Huyết Lân không có việc gì. Nhưng, nàng không hoàn toàn yên tâm! Dù sao tiểu hồ ly và hắc diệu thạch này thật kỳ lạ! Có thể khống chế ánh mắt của Phong Huyết Lân cũng không nhiều!
“Linh hồ." Phong Huyết Lân gọi tiểu hồ ly.
Tiểu hài tử hồ ly này lập tức cười vui vẻ! Vung chân, khụ khụ, được rồi, là chân, vung cặp chân chạy tới bên cạnh Phong Huyết Lân!
Chỉ có điều, cử chỉ này vừa mới bắt đầu, đã bị mặt đen không thể đen hơn của Cổ Nhược Phong làm hoảng sợ rồi!
Nữ nhân kia, thật TMD quá kinh khủng! Tiểu hồ ly xị mặt! Cặp chân nhỏ cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, đi tới cũng không được, mà lui lại thì không cam lòng! Đành giương cặp mắt cầu cứu về phía Phong Huyết Lân! Chủ tử…
Phong Huyết Lân không nhìn thẳng vào ánh mắt siêu đáng yêu * của tiểu hồ ly đang bắn tới, quay đầu nhìn Cổ Nhược Phong, cười khẽ: “Đây là sủng vật kiếp trước của ta, linh hồ."
(*) Gốc 萌 (manh): bắt nguồn dùng là từ “moe" (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình)
萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu" (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX)
“Sủng vật?" Cặp mặt của Cổ Nhược Phong cứ nhìn linh hồ như vậy, tràn đầy trong đôi mắt, chính là giễu cợt trần trụi!
Mỗ hồ ly bực tức… Đại gia ngươi sao không chú ý tới trọng điểm! Trọng điểm có hiểu không?! Ta là linh hồ!
Cổ Nhược Phong nhìn nét cười trên khuôn mặt nhỏ bé, cười càng thêm… ờ thì, bảnh bao! Lời trong mắt không cần nói cũng biết! Coi như ngươi là linh hồ thì sao! Nàng cũng chỉ chú ý đến hai chữ sủng vật! Thế nào? Sao chứ!
“Khụ khụ…" Nhìn một người một hồ đấu tranh không khói thuốc súng, Phong Huyết Lân ho nhẹ, rốt cuộc cắt đứt cuộc đấu tranh gần bốc lửa, ngăn cản một thảm kịch!
“Lúc ta tới đây, linh hồ cũng đi theo. Trên tay hắn cầm hắc diệu thạch đó chính là trước khi ta tới đây cho nó. Nó có thể cho ta biết chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, còn có biện pháp giải quyết." Nói tới đây, khóe miệng Phong Huyết Lân nhếch lên lộ ra nụ cười, bởi vì hắn nghĩ tới sau khi Cổ Nhược Phong đến đã phát sinh một loạt chuyện!
“Biện pháp giải quyết?" Cổ Nhược Phong tiếp thu tất cả tin tức, chỉ có điều, bên nàng càng nặng bốn chữ biện pháp giải quyết này! Đó là thứ mà nàng và Phong Huyết Lân vẫn tìm kiếm! Quả nhiên là tới núi Thiên Thánh không sai!
“Ừ. Trước mắt, ngoài việc phải trải qua thiên định cửu kiếp, chúng ta còn phải trợ giúp bảy người, không, nói chuẩn xác là giúp đỡ bảy cặp! Cuối cùng mới có thể lấy được bảy miếng ngọc thạch, ráp lại với vòng tay huyết ngọc, nguyền rủa kia sẽ giải trừ, mà ta cũng sẽ trở lại chỗ đó!"
Nói xong một khúc, Cổ Nhược Phong có rất nhiều nghi ngờ, nghi ngờ lớn nhất là… “Chỗ đó?" Vậy đó là nơi đâu?
“Chính là nơi trước khi ta tới." Mắt Phong Huyết Lân nhìn lên bầu trời, chỗ đó, không xa… Phong Huyết Lân hắn nhất định sẽ trở về!
“Chúng ta cùng nhau trở về?" Nếu là thế giới kia trước khi Phong Huyết Lân tới, Cổ Nhược Phong nàng sao có thể tới? Cổ Nhược Phong không khỏi hoài nghi có phải mình nghe nhầm lời này không? Chỉ có điều, ánh mắt khẳng định của Phong Huyết Lân nói cho nàng biết, nàng không nghe lầm!
Trong chốc lát Cổ Nhược Phong ngổn ngang trong gió, chẳng lẽ nàng còn phải gặp gỡ xuyên qua trong truyền thuyết một lần nữa? Lần này không phải hồn xuyên qua, mà xuyên qua với người khác? Kinh hãi rồi…
Được rồi, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, đặt trước mắt bọn họ chính là làm thế nào để gom đủ bảy miếng ngọc thạch?
“Là bảy cái nào?" Cổ Nhược Phong cầm một con gà nướng lên bắt đầu công việc…
“Nhắc cũng khéo, nương và phụ thân là một cặp trong số đó, tiếp theo sau đó là Bắc Ưng và Vân Lan, Nam Phong và Mộ Lam. Hiện giờ chúng ta đã hoàn thành ba cặp rồi."
“Vậy kế tiếp?" Cổ Nhược Phong lật qua lật lại con gà nướng, lại thoa dầu lên.
“Tiếp theo là… Hiên Viên Dật Vân!"
Một cặp mắt linh hoạt cứ nhìn Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân như vậy, lúc đối diện với cặp mắt đỏ của Phong Huyết Lân, “chít" một tiếng liền chạy đến trong ngực Phong Huyết Lân, dáng vẻ làm nũng thân mật nhưng dưới cái nhìn của Cổ Nhược Phong thì chính là cợt nhả.
Cổ Nhược Phong nổi giận!
Tạm thời không nói đến đoạt mất gà rừng mình nhọc công khổ sở nướng, bây giờ lại chiếm cứ lồng ngực của Phong Huyết Lân, điều này đã là tội không thể tha thứ rồi!
Nó có thể chiếm đoạt lồng ngực Phong Huyết Lân sao?!
Đáp án đương nhiên là không thể!
Vì vậy, còn không đợi Cổ Nhược Phong động thủ, Phong Huyết Lân đã cầm chân sau của tiểu hồ ly, trực tiếp quăng nó bay ra ngoài!
Vào lúc này, hắn nào quản được rốt cuộc tiểu hồ ly này có tác dụng gì, hoặc là tiểu hồ ly này có quan hệ gì với vòng tay huyết ngọc. Chọc giận Cổ Nhược Phong, chỉ có kết quả chết!
Nếu không phải nó còn có chút tác dụng, sợ rằng lúc này tiểu hồ ly đã bị lột da, đặt trên lửa nướng thành bữa tiệc lớn rồi!
Tiểu hồ ly “chít chít" hai tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn về chuyến đi này với Phong Huyết Lân, chỉ có điều, lúc chứng kiến ánh mắt nghiêm túc của Phong Huyết Lân, đầu nho nhỏ liền gục xuống. Nó không dám đi trêu chọc đại tôn thần này! Trong ngày thường còn chưa tính, nhưng lúc Phong Huyết Lân vừa xuất hiện vẻ mặt này, đó chính là có người muốn xui xẻo! Hiện giờ còn giữ lại được cái mạng nhỏ, rõ ràng là Phong Huyết Lân đã hạ thủ lưu tình!
Nghĩ xong, tiểu hồ ly nhút nhát e lệ đi tới bên cạnh Phong Huyết Lân, nhưng đến cách đó một trượng thì dừng lại, dưới ánh mắt khó hiểu của đoàn người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hai móng vuốt phía trước cứ hạ xuống như vậy.
Đúng, không sai! Giống như một người nằm rạp quỳ gối ở đó!
Lần này, đến lượt Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân kinh ngạc rồi!
Chỉ có điều, không đợi bọn họ kịp phản ứng, chỉ thấy tiểu hồ lý cứ như vậy mà biến thành một tiểu hài tử! Ước chừng sáu bảy tuổi!
Cổ Nhược Phong chỉ cảm thấy thế giới này thật huyền ảo!
Nàng còn định rốt cuộc có nên xác nhận tiểu hài tử trước mắt này có thật là con tiểu hồ ly trước đó không?!
“Chủ tử." Giọng trẻ con của tiểu hài tử hơi mềm mại nghe rất có cảm tình, chỉ có điều lúc này ai cũng không cười nổi!
Đụng phải chuyện như vậy, cho dù là Cổ Nhược Phong người đã từng chết một lần linh hồn xuyên qua thế giới khác cũng không khỏi kéo thẳng khóe miệng hơi vểnh!
Tiểu hồ ly này, không đơn giản! Thật sự không đơn giản! Nó biến thành người rồi!
Sau đó… Nó gọi “Chủ tử", cung kính như vậy!
Nhưng mà, vấn đề ở chỗ, mấy người Cổ Nhược Phong không biết nó! Rốt cuộc một tiếng chủ tử này là nó gọi người nào?
Cổ Nhược Phong nhìn về phía Phong Huyết Lân, trực giác nói cho nàng biết, khả năng là nam tử ở bên cạnh nàng bây giờ đang mất hồn như kỳ tích!
Tiểu hồ ly biến thành tiểu hài tử sáu bảy tuổi, mặc một bộ áo lụa trắng như tuyết, không dày, thậm chí quá mức đơn bạc dưới trời băng đất tuyết này!
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân không ai lên tiếng, cứ quan sát tiểu hồ ly như vậy. Còn Si Mị Võng Lượng Phàm và Tuyết Cơ lại càng không có phần để nói chuyện rồi!
Bây giờ tiểu hồ ly đối mặt với hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cũng không phải bọn họ! Chủ tử còn chưa mở miệng, mặc dù theo bọn họ chuyện này hơi quỷ dị!
Cặp mắt tròn vo của tiểu hồ ly cứ nhìn Phong Huyết Lân như vậy, mờ mịt trong mắt càng ngày càng đậm: “Chủ tử người thật sự không nhớ rõ ta sao?" Uất ức như vậy, với một đứa bé thật sự là không thể nghi ngờ!
Chỉ có điều, một chiêu này có lẽ còn có ích với người khác, nhưng đối với hai người ngoại tộc Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hoàn toàn miễn dịch!
Cổ Nhược Phong nhếch miệng lên cười quỷ dị, hoàn toàn tương tự như đường cong của Phong Huyết Lân! Tà ác giống nhau!
“Ngưoi là ai?" Nhếch mày thật cao. Tùy tiện hỏi một câu, vẻ mặt thật dọa người, cũng phải xem dọa người là ai?! Bây giờ ở trên thế giới này, có lẽ người khác nhìn ra địa vị của Phong Huyết Lân và của nàng cao cao tại thượng, một thân bản lĩnh không ai có thể địch nổi, nhưng trên thực tế kẻ địch thuộc về bọn họ xem ra còn lợi hại hơn bọn họ mấy phần! Cho nên, tất cả mọi chuyện nàng đều xem như rất nhẹ nhàng, nhưng trong xương tồn tại cẩn thận cao đến mức không ai có cách nào tưởng tượng nổi! Bởi vì nó liên quan đến sống chết của Phong Huyết Lân!
Cho nên, mặc dù dáng dấp tiểu hồ ly này đáng yêu nhường nào, bản lĩnh cao đến cỡ nào, thoạt nhìn giống như vật quý, chủ yếu hơn chính là, tiểu tử này còn cúi đầu với bọn hắn, không, phải nói là cúi đầu xưng thần với Phong Huyết Lân! Hết thảy mọi chuyện, giống như từ trên trời rơi xuống, quy mô quá lớn!
Nhưng, đối với Cổ Nhược Phong mà nói, nàng một không thiếu tiền, hai không thiếu thế, chủ yếu hơn chính là nàng không thiếu người! Không nói tới bốn thủ hạ là bốn con quỷ đại cao thủ Si Mị Võng Lượng này, nàng chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc tay là có thể tìm thấy một đống quỷ, hơn nữa còn tương đối có ích! Cõi đời này, Cổ Nhược Phong nàng muốn đi ngang, cho dù ngươi là hoàng đế lão tử cũng phải nhường đường cho nàng!
Tiểu hồ ly, tuy kỳ lạ quý hiếm, nhưng Cổ Nhược Phong nàng không lạ gì, nàng chính là không lạ gì!
Tiểu hồ ly thật sự đau khổ rồi!
Nhớ tới vẻ mặt đáng yêu vô địch của nó, giết chết nam nữ già trẻ, một vạn thì có đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín người quỳ xuống dưới lớp áo trắng như tuyết của nó, còn dư lại một chính là người mù!
Chỉ có điều, đầu năm nay lại đụng phải một quái thai như vậy! Dù sao Cổ Nhược Phong cũng là nữ nhân! Chỉ cần là nữ nhân, nàng ta nhất định sẽ mua sổ sách của nó!
Trải qua ánh mắt đấu tranh liên tục, tiểu hồ ly trắng bệch, trong lòng nguyền rủa độc ác: “Nàng ta không phải nữ nhân!" Xong rồi lại buồn bực rối rắm tiếp, coi như là nam nhân cũng bị vẻ đáng yêu của nó lật chuyển! Chẳng lẽ nó cứ bất hạnh lẫn may mắn như vậy, đụng phải người giống như chủ tử! Nhớ năm đó, chủ tử cũng không mua sổ sách của nó… Tiểu hồ ly đau buồn vô hạn…
Rốt cuộc, dưới ánh mắt đánh giá kỹ của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, không biết tiểu hồ ly lấy ra một miếng tinh thạch màu đen ở đâu, màu đen hoàn toàn, đặc biệt bắt mắt dưới trời băng đất tuyết ở nơi này!
Cổ Nhược Phong hơi híp mắt lại, đây là… hắc diệu thạch *! Mà không phải là hắc diệu thạch bình thường, sắc màu rực rỡ, ở dưới ánh sáng mặt trời, hình như có thể thấy trong đó đang xao động!
(*) hắc diệu thạch: đá thạch anh đen
Khi tiểu hồ ly lấy hắc diệu thạch ra thì Phong Huyết Lân chết đứng trong nháy mắt!
Thật sự là chết đứng!
Cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắc diệu thạch như vậy, hình như muốn xuyên qua hắc diệu thạch thấy thứ gì đó. Mà cả người cũng rơi vào trạng thái trố mắt hoặc linh hồn rời đi!
Cổ Nhược Phong híp cặp mắt nguy hiểm nhanh chóng! Tay dưới ống tay áo đã chuẩn bị đánh ra!
Lúc Cổ Nhược Phong đã mất tính nhẫn nại, tay phải định huơ ra, Phong Huyết Lân liền tỉnh lại!
Trong hai con mắt màu máu đỏ ngòm cũng xuất hiện vui mừng ít thấy!
Cổ Nhược Phong nhìn dáng vẻ Phong Huyết Lân như vậy, tảng đá trong lòng thoáng rơi xuống, ít nhất Phong Huyết Lân không có việc gì. Nhưng, nàng không hoàn toàn yên tâm! Dù sao tiểu hồ ly và hắc diệu thạch này thật kỳ lạ! Có thể khống chế ánh mắt của Phong Huyết Lân cũng không nhiều!
“Linh hồ." Phong Huyết Lân gọi tiểu hồ ly.
Tiểu hài tử hồ ly này lập tức cười vui vẻ! Vung chân, khụ khụ, được rồi, là chân, vung cặp chân chạy tới bên cạnh Phong Huyết Lân!
Chỉ có điều, cử chỉ này vừa mới bắt đầu, đã bị mặt đen không thể đen hơn của Cổ Nhược Phong làm hoảng sợ rồi!
Nữ nhân kia, thật TMD quá kinh khủng! Tiểu hồ ly xị mặt! Cặp chân nhỏ cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, đi tới cũng không được, mà lui lại thì không cam lòng! Đành giương cặp mắt cầu cứu về phía Phong Huyết Lân! Chủ tử…
Phong Huyết Lân không nhìn thẳng vào ánh mắt siêu đáng yêu * của tiểu hồ ly đang bắn tới, quay đầu nhìn Cổ Nhược Phong, cười khẽ: “Đây là sủng vật kiếp trước của ta, linh hồ."
(*) Gốc 萌 (manh): bắt nguồn dùng là từ “moe" (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình)
萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu" (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX)
“Sủng vật?" Cặp mặt của Cổ Nhược Phong cứ nhìn linh hồ như vậy, tràn đầy trong đôi mắt, chính là giễu cợt trần trụi!
Mỗ hồ ly bực tức… Đại gia ngươi sao không chú ý tới trọng điểm! Trọng điểm có hiểu không?! Ta là linh hồ!
Cổ Nhược Phong nhìn nét cười trên khuôn mặt nhỏ bé, cười càng thêm… ờ thì, bảnh bao! Lời trong mắt không cần nói cũng biết! Coi như ngươi là linh hồ thì sao! Nàng cũng chỉ chú ý đến hai chữ sủng vật! Thế nào? Sao chứ!
“Khụ khụ…" Nhìn một người một hồ đấu tranh không khói thuốc súng, Phong Huyết Lân ho nhẹ, rốt cuộc cắt đứt cuộc đấu tranh gần bốc lửa, ngăn cản một thảm kịch!
“Lúc ta tới đây, linh hồ cũng đi theo. Trên tay hắn cầm hắc diệu thạch đó chính là trước khi ta tới đây cho nó. Nó có thể cho ta biết chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, còn có biện pháp giải quyết." Nói tới đây, khóe miệng Phong Huyết Lân nhếch lên lộ ra nụ cười, bởi vì hắn nghĩ tới sau khi Cổ Nhược Phong đến đã phát sinh một loạt chuyện!
“Biện pháp giải quyết?" Cổ Nhược Phong tiếp thu tất cả tin tức, chỉ có điều, bên nàng càng nặng bốn chữ biện pháp giải quyết này! Đó là thứ mà nàng và Phong Huyết Lân vẫn tìm kiếm! Quả nhiên là tới núi Thiên Thánh không sai!
“Ừ. Trước mắt, ngoài việc phải trải qua thiên định cửu kiếp, chúng ta còn phải trợ giúp bảy người, không, nói chuẩn xác là giúp đỡ bảy cặp! Cuối cùng mới có thể lấy được bảy miếng ngọc thạch, ráp lại với vòng tay huyết ngọc, nguyền rủa kia sẽ giải trừ, mà ta cũng sẽ trở lại chỗ đó!"
Nói xong một khúc, Cổ Nhược Phong có rất nhiều nghi ngờ, nghi ngờ lớn nhất là… “Chỗ đó?" Vậy đó là nơi đâu?
“Chính là nơi trước khi ta tới." Mắt Phong Huyết Lân nhìn lên bầu trời, chỗ đó, không xa… Phong Huyết Lân hắn nhất định sẽ trở về!
“Chúng ta cùng nhau trở về?" Nếu là thế giới kia trước khi Phong Huyết Lân tới, Cổ Nhược Phong nàng sao có thể tới? Cổ Nhược Phong không khỏi hoài nghi có phải mình nghe nhầm lời này không? Chỉ có điều, ánh mắt khẳng định của Phong Huyết Lân nói cho nàng biết, nàng không nghe lầm!
Trong chốc lát Cổ Nhược Phong ngổn ngang trong gió, chẳng lẽ nàng còn phải gặp gỡ xuyên qua trong truyền thuyết một lần nữa? Lần này không phải hồn xuyên qua, mà xuyên qua với người khác? Kinh hãi rồi…
Được rồi, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, đặt trước mắt bọn họ chính là làm thế nào để gom đủ bảy miếng ngọc thạch?
“Là bảy cái nào?" Cổ Nhược Phong cầm một con gà nướng lên bắt đầu công việc…
“Nhắc cũng khéo, nương và phụ thân là một cặp trong số đó, tiếp theo sau đó là Bắc Ưng và Vân Lan, Nam Phong và Mộ Lam. Hiện giờ chúng ta đã hoàn thành ba cặp rồi."
“Vậy kế tiếp?" Cổ Nhược Phong lật qua lật lại con gà nướng, lại thoa dầu lên.
“Tiếp theo là… Hiên Viên Dật Vân!"
Tác giả :
Vong Xuyên Tứ Nguyệt