Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Quyển 1 - Chương 75: Hình phạt mười năm
Trong lúc Ngọc Y Nhi hạ quyết tâm, khi cửa phòng ngủ kéo ra đóng lại một hồi thì đoàn người Cổ Nhược Phong cũng vừa lúc ra đến trước cửa.
Cửa vừa mở ra, hai người đúng lúc vô tư đối mặt, nhìn rất rõ ràng biểu cảm của đối phương!
Ngọc Y Nhi nghĩ đến một nữ tử áo trắng, quần áo bản thân đã nát bấy ở phía trước tài tử giai nhân, ném vào mặt mũi mình, tức giận càng trào lên điên cuồng, nàng cũng muốn Cổ Nhược Phong trở thành người trở trẽn bị người người cười nhạo! Nàng muốn chà đạp lên tất cả cao ngạo cùng tôn nghiêm của Cổ Nhược Phong!
Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Ngọc Y Nhi, khiêu khích nơi khóe mắt nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, hình như vẫn còn ý chí chiến đấu vang dội?
“Cổ Nhược Phong! Ngươi hãm hại ta!" Ngọc Y Nhi thẳng lưng bước tới trước một bước, nàng thật sự muốn xem Cổ Nhược Phong ngụy biện như thế nào! Mặc dù nàng không biết vì sao Cổ Nhược Phong lại cầm bình sứ men xanh trong tay, nhưng có điều, bình sứ men xanh này không phải là thuốc giải, dieênddaanllequydônn Cổ Nhược Phong trúng độc tuyệt đối là giả bộ! Một điểm này, không thể phủ nhận!
“Lớn mật! Ngươi có biết vu cáo hãm hại Huyết Vương phi là tội gì không!" Phàm cũng tiến lên một bước, càng có khí thế hơn Ngọc Y Nhi! Tôm tép nhỏ như vậy, để Phàm đến giải quyết là được rồi, không cần chủ tử ra tay! Còn làm dơ bẩn mắt chủ tử!
“Ta vu cáo hãm hại nàng ta?" Ngọc Y Nhi cười nhạo một tiếng, coi nàng là kẻ ngu hả, không có chứng cớ nàng sẽ ra đứng nói như vậy?
“Phụ thân, bình sứ men xanh đâu?" Ngọc Y Nhi thông minh liền chuyển sang Ngọc Tây Âu, nơi này giúp được nàng cũng chỉ có phụ thân! Vừa rồi mình nhếch nhác được người ta đưa về phòng, dĩ nhiên không để ý bình sứ men xanh rốt cuộc đi đâu, nhưng nói thế nào phụ thân cũng là chủ nhân phủ thành chủ này, trong phủ thành chủ xảy ra chuyện như thế sao tránh được ánh mắt của người!
Ngọc Tây Âu nhìn dáng vẻ nhất quyết không tha của Ngọc Y Nhi, mà trong đôi mắt nữ nhi còn có lời thề son sắt. Nữ nhi nói Huyết Vương phi hãm hại mình, chẳng lẽ chuyện này…
Nghi ngờ nhìn về phía Cổ Nhược Phong, Y Nhi sẽ không ngu ngốc đến mức mà nói không có bằng chứng, bây giờ d^đ@l(q*đ nữ nhi nói như vậy nhất định có chỗ để dựa vào! Chẳng lẽ chuyện này thật sự oan uổng Y Nhi rồi hả?
Trầm mặc chốc lát, Ngọc Tây Âu cắn răng, cho dù như thế nào, chuyện hôm nay đã náo động đến mức này, nếu Y Nhi có phương pháp chứng minh bản thân trong sạch, vậy không ngại buông tay liều mạng! Trước đó Huyết Vương gia đã đồng ý sẽ lưu lại cho Y Nhi một mạng!
Chuyển hướng sang Phong Huyết Lân, vừa rồi hình như bình sứ men xanh ở trên tay Huyết Vương gia! “Vương gia.. đây?" Ngọc Tây Âu thông minh không chỉ đích danh, ở trước mặt Huyết Vương gia, bản thân mình sao có thể làm chủ, nhưng mình hỏi như thế, chắc là Huyết Vương gia sẽ không phản bác lời mình nói trước mặt mọi người, bằng không chẳng phải sẽ thành bao che cho Huyết Vương phi đang bị tình nghi?
Phong Huyết Lân buồn cười nhíu mày, Ngọc Y Nhi vẫn muốn chui vào chỗ chết hả? Thật không biết đầu này ăn cái gì mà lớn, còn đầu gỗ hơn cả gỗ!
“Bổn vương để bình sứ men xanh lên bàn rồi." Ý tứ chính là không có trên tay hắn, về phần rốt cuộc đi đâu, vậy phải hỏi người của phủ thành chủ rồi.
Ngọc Tây Âu nhíu nhíu mày, không biết nói gì với thủ hạ ở sau lưng, thủ hạ này vội vội vàng vàng chạy đi.
Ước chừng một khắc, người nọ chạy bước nhỏ trở lại cầm trong tay chính là bình sứ men xanh!
“Đại nhân." Người nọ trình bình sứ men xanh lên.
Ngọc Tây Âu nhận lấy, hài lòng gật gật đầu, người này làm việc hắn rất yên tâm, có thể đảm bảo bình sứ men xanh này lqd chính là bình mà Huyết Vương gia để trên bàn! Đây chính là chuyện liên quan đến sự trong sạch của Y Nhi đấy! Không thể qua loa! Vậy mà, Ngọc Tây Âu cũng không biết, cũng bởi vì hắn tìm được bình sứ men xanh này, cuối cùng đẩy Ngọc Y Nhi vào tình cảnh không thể cứu vãn!
“Huyết Vương gia?" Hiện giờ không thể trông mong vào bản thân muốn làm gì trước hết cũng phải xin phép vị đại Phật này đấy!
Phong Huyết Lân bị hắn trái một câu Huyết Vương gia phải một câu Huyết Vương gia làm cho phiền lòng, chỉ nói: “Ngươi cứ làm việc, không cần xin phép bổn Vương." Cứ tiếp tục như vậy nữa, trời tối cũng không thể rời khỏi phủ thành chủ này!
Lúc này Ngọc Tây Âu mới đưa bình sứ men xanh cho Ngọc Y Nhi, trong mắt có mong đợi, lại còn có thêm lo lắng!
Ngọc Y Nhi nhận bình sứ men xanh, cho Ngọc Tây Âu một ánh mắt an tâm, nàng tin tưởng sẽ không có ai giở trò với bình sứ men xanh này! Cổ Nhược Phong này… nàng muốn nàng ta phải thân bại danh liệt!
Ngọc Y Nhi vuốt ve bình sứ men xanh, trong con mắt lộ ra vẻ hả hê, một chút tính toán!
“Huyết Vương phi, nếu Y Nhi chứng minh được độc này không phải Y Nhi hạ, vậy có phải ngài sẽ nói lời xin lỗi Y Nhi trước mặt dân chúng toàn thành này không, còn cho Y Nhi một cái trong sạch?"
Khá lắm Ngọc Y Nhi, lại muốn Cổ Nhược Phong nói xin lỗi trước mặt dân chúng toàn thành! Coi như độc này không phải Ngọc Y Nhi hạ, Cổ Nhược Phong trúng độc ở phủ thành chủ, phủ thành chủ này có thể chối bỏ trách nhiệm?! Nàng ta tưởng rằng chỉ bằng điều này có thể lau sạch tội không còn một mảnh, Cổ Nhược Phong không biết Ngọc Y Nhi này quá hồn nhiên lại còn quá ngây thơ!
“Được, theo lời ngươi nói." Nàng rất chờ mong khi Ngọc Y Nhi thấy kết quả kia sẽ có nét mặt gì!
Ngọc Y Nhi mừng rỡ trong lòng, dieendaanleequuydônn như vậy không chỉ tìm về mặt mũi, còn giúp phụ thân rửa sạch tội trạng, quả nhiên là mình cực kỳ thông minh đấy! Cổ Nhược Phong này đúng là đồ đần độn!
“Tất cả mọi người đều thấy Huyết Vương phi trúng độc phun ra máu đen, vậy Huyết Vương phi có biết, bình sứ men xanh này vốn không phải là thuốc giải gì cả, mà là một chai độc dược!" Ngọc Y Nhi nói son sắt, hoa văn trên bình sứ men xanh này là độc nhất vô nhị, Nhược Phong dù lợi hại cũng sẽ không thể lấy ra một bình giống hệt! Mà vừa rồi nàng vừa len lén nhìn, xuyên qua miệng bình, ở đây vẫn là hương vị của “Mê hồn"! Cho nên nàng khẳng định Phong Huyết Lân thông đồng với Cổ Nhược Phong, vốn không đổ thứ trong bình sứ men xanh vào miệng Cổ Nhược Phong!
“Hả?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, nàng ta cứ khẳng định như vậy?
“Ngọc thành chủ, đi tìm một đại phu." Cổ Nhược Phong đưa mắt nhìn bình sứ men xanh nhỏ, miệng nói với Ngọc Tây Âu. Nếu nàng ta nhất định tìm chết, vậy sao không thỏa mãn nàng ta?
Ngọc Tây Âu tin tưởng Ngọc Y Nhi d%đ*l@q&đ mười phần, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt nửa cười nửa không của Cổ Nhược Phong, độc ác nhẫn tâm, cuối cùng phái người đi mời Tần đại phu có y thuật tốt nhất thành Ngọc.
Mặt trời dần lên qua đỉnh núi, nhiệt độ không khí không ấm áp như buổi trưa rồi.
Tần đại phu cầm bình sứ men xanh ngửi tới ngửi lui, cau mày suy nghĩ kỹ càng một chút, cuối cùng đứng lên, cung kính thi lễ với Phong Huyết Lân: “Huyết Vương gia, trong chai này chính là ‘Vân tâm’, là thuốc giải của kịch độc ‘đoạn trường’." Hắn hành y nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không phán đoán sai! Mặc dù mùi ‘Vân tâm’ có chút tương tự ‘Mê hồn’, nhưng ‘Vân tâm’ nhiều hơn ‘Mê hồn’ chút vị ngọt!
“Ngươi nói láo!" Ngọc Y Nhi không dám tin trợn to mắt, chứa bên trong này rõ ràng là ‘Mê hồn’, sao giờ biến thành thuốc giải của kịch độc ‘đoạn trường’! Nàng đã từng ngửi ‘Mê hồn’ rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không phán sai!
Ngọc Y Nhi vừa hô như vậy, sắc mặt Tần đại phu lập tức thâm trầm, hắn là người đức cao vọng trọng của thành Ngọc, người sống cả đời, ai chẳng bệnh nặng bệnh nhẹ, những quan to hiển quý này không cảm ơn hắn cũng phải để cho hắn ba phần mặt mũi, khi nào la to nói lớn như vậy với hắn! Huống chi, người khác không biết thái độ làm người của Ngọc Y Nhi này, nhưng hắn rất rõ ràng!
“Lão phu hành y nhiều năm, sẽ không phán đoán sai!" Quyền uy của hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân như vậy chất vấn!
Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn cặp mắt ứ máu của Ngọc Y Nhi, trong lòng chê cười, nàng đã bảo Mị đi đổi thứ gì đó trong bình sứ men xanh từ sớm, dieênđaanleequyydoônn chút độc này không làm khó được nàng! Nếu hôm nay Ngọc Y Nhi không ra tay với Phong Huyết Lân, nàng vốn định để cho Ngọc Y Nhi một ngựa, lại không nghĩ rằng đến bước này, có phải nàng nên thấy may mắn là bản thân đã có dự liệu trước?
“Ngươi nhất định là thu được thứ tốt gì từ bọn họ đúng không?!" Giờ phút này đầu óc Ngọc Y Nhi đã không còn rõ ràng, chỉ cho là Tần đại phu bị đám người Phong Huyết Lân cho chỗ tốt!
Tần đại phu thật sự nổi giận, Ngọc Y Nhi thật quá đáng, hắn hành y nhiều năm, thầy thuốc chăm sóc như lòng cha mẹ, thường xuyên phát thuốc cứu người, trong sạch này sao cho phép Ngọc Y Nhi tùy ý dập tắt!
Tình hình hôm nay hắn vừa nhìn liền rõ ràng, hơn nữa dọc đường đi đã nghe nói, đáy lòng cũng đã đoán chừng sự việc thông suốt, Tần đại phu vung ống tay áo: “Ngọc tiểu thư, ngươi vu oan người cũng phải xem rõ tình thế! Lão phu do người của thành chủ đại nhân mời tới, có phải lão phu được chỗ tốt từ thành chủ đại nhân?!"
Ngọc Y Nhi ngây ngẩn cả người, Tần đại phu nói không sai, hắn được phụ thân phái người đi mời…
Mắt nhìn Cổ Nhược Phong đang xem kịch vui, rốt cuộc trong lòng Ngọc Y Nhi hiểu được mấy phần, sợ rằng vấn đề phát sinh ở bên trong bình sứ màu xanh!
“Phụ thân, nhất định là có người động chân động tay vào bình sứ men xanh này!" Lúc nói lời này, mắt Ngọc Y Nhi như có như không liếc nhìn Cổ Nhược Phong, ý vị sâu xa! Nhưng mà dường như nàng đã quên, bây giờ nàng hoàn toàn không có tư cách chất vấn!
“Y Nhi con… ôi, bình sứ men xanh này không bị người giở trò!" Người của hắn vẫn chú ý thay đổi trong đình, sau khi Huyết Vương gia lqd đặt bình sứ lên bàn vốn không có ai động tới! Mà lúc Huyết Vương gia mớm thuốc cho Huyết Vương phi, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, càng không thể nào gian lận rồi! Sao con bé lại nhìn không ra!
Ngọc Y Nhi nhìn bất đắc dĩ cùng thất vọng trong mắt Ngọc Tây Âu, trong lòng lạnh nửa phần, Ngọc Tây Âu hiểu nàng, nàng cũng hiểu Ngọc Tây Âu! Lúc này ánh mắt Ngọc Tây Âu nói lên cái gì, Ngọc Y Nhi nàng sao lại không rõ ràng! Chuyện này, sợ rằng không có đường sống mà quay về! Rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?!
Ngọc Y Nhi vẫn còn trong trầm tư, nhưng Cổ Nhược Phong không chờ lâu được như vạy, nàng không rảnh ở đây nhảy nhót mù quáng với tôm tép nhãi nhép này!
“Ngọc thành chủ, sự việc cũng đã sáng tỏ rồi, chuyện này…" Cổ Nhược Phong chậm rãi mở miệng, mỗi một lời khiến lòng của Ngọc Tây Âu rớt xuống rất sâu! “Liền giao cho ngài xử lý." Không ai từng nghĩ tới Cổ Nhược Phong lại nói như vậy! Giao cho Ngọc Tây Âu xử lý! Nghe giống như mở ra một mặt, xuống tay lưu tình, nhưng mà mọi người ai cũng hiểu rõ, Huyết Vương phi này chính là giết người không thấy máu!
Đầu độc Huyết Vương phi, hiện giờ còn vu khống Huyết Vương phi, quả thực tội của Ngọc Y Nhi chính là ván đã đóng thuyền!
Nhưng mà, Phong Huyết Lân đã nói trước đó rồi, sẽ để cho Ngọc Y Nhi một mạng, nhưng là nói, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tránh!
Vậy rốt cuộc phải xử lý như thế nào?!
Chuyện này giao cho Ngọc Tây Âu, không khác nào khiến Ngọc Tây Âu tự tay xử lý Ngọc Y Nhi, vẫn không thể d^đ#l@q*đ phạt nhẹ, hơn nữa ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cho nữ nhi cũng bị đánh đứt!
Mà lúc này quả thật trong lòng Ngọc Y Nhi chính là vui mừng đến cực điểm! Thuận tiện mắng Cổ Nhược Phong vô số lần trong lòng, khi dễ thêm vô số lần, cuối cùng nàng muốn ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha, Cổ Nhược Phong ngươi đúng là ngu xuẩn! Phụ thân vô cùng lo lắng cho ta, xử phạt ta như thế nào? Cổ Nhược Phong ngươi giao chuyện này cho phụ thân xử lý, quả thật chính là tốt quá!"
Ngược lại với suy nghĩ của Ngọc Y Nhi, mặt Ngọc Tây Âu trắng bệch, hắn làm quan nhiều năm như vậy, sao không hiểu ý tứ của Huyết Vương phi! Nghĩ đến bối cảnh sau lưng Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong, hoàng thượng tôn kính, có Huyết Nguyệt sơn trang là chỗ dựa, ngay cả thành Vô Hỏa, hắn chọc được cái nào?! Huống chi, Huyết Vương phi giữ mạng cho Y Nhi đã là cực hạn, nếu hắn gian lận, bị phát hiện, sợ rằng ngay cả mạng Y Nhi… Nhưng mà, Y Nhi là bảo bối của hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn con bé bị phạt, huống chi, trừng phạt này…
Lúc này Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong đã xoay người đi ra cửa phủ thành chủ, cách ước chừng ba trượng, giọng nói dằng dặc của Cổ Nhược Phong truyền tới: “Nghe nói Ngọc thành chủ luôn công bằng chính trực, bổn vương phi sẽ nhìn thật kỹ."
Một câu nói, khiến cả người Ngọc Tây Âu rùng mình, Huyết Vương phi không nói rõ để cho ai giám sát hình phạt, lời kia rõ ràng sẽ cho người âm thầm theo dõi hắn xử lý chuyện này! Nếu hắn có chút nghiêng về, vậy chờ đợi, chờ đợi Y Nhi…
“Hạ quan sẽ chấp hành theo luật lệ!" Trong lòng Ngọc Tây Âu kiên quyết, chết vinh còn hơn sống nhục, Y Nhi à, dieendaanleequuydonn lần này phụ thân không giúp được con! Nhưng mà, phụ thân không thể nhìn con chết!
Cổ Nhược Phong hơi cong môi, không phải lòng dạ nàng độc ác, tội cha không dạy con, Ngọc Y Nhi có ngày hôm nay, Ngọc Tây Âu chiếm phần lớn trách nhiệm! Ngọc Tây Âu sủng ái Ngọc Y Nhi không có lỗi, cưng chiều cũng không thể chỉ trích nặng, chỉ có điều, Ngọc Y Nhi này ngàn lần vạn lần không nên làm ra chuyện như vậy với Phong Huyết Lân! Huống chi, trong ngày thường dường như Ngọc Y Nhi không ít lần khi dễ người khác! Như vậy nếu không cho nữ tử này chút dạy dỗ, chỉ sợ về sau sẽ càng vô pháp vô thiên rồi!
Trải qua chuyện này, Ngọc Tây Âu cũng nên làm rõ trách nhiệm của hắn! Bình thường mắt nhắm mắt mở bỏ qua hành động việc làm của Ngọc Y Nhi làm như không thấy, bây giờ tạo thành quả đắng như thế này, đau thương hắn cũng phải nuốt xuống!
Sau lưng truyên đến âm thanh đè nén run rẩy của Ngọc Tây Âu: “Người đâu, phạt Ngọc Y Nhi một trăm roi, nhốt vào đại lao! Hình phạt mười năm!"
Phạt roi này, rất nhẹ! Nhưng mà đối với Ngọc Y Nhi mà nói, đã là hình phạt cực nặng! Phạt một trăm roi, không biết thân thể nhỏ bé yếu ớt này có thể chịu nổi không! Mà nhốt vào đại lao mười năm, vậy càng phá hủy cuộc đời của nàng! Mười năm, nữ tử đẹp lộng lẫy chói mắt, đường thăng quan tiến chức rộng mở mười năm! Sợ rằng về sau khi ra tù làm thiếp cho gia đình không tiền không thế lực cũng là xa xỉ rồi!
Nhìn vẻ mặt sáng tỏ mà bình tĩnh yên ả của Cổ Nhược Phong ở bên cạnh, Phong Huyết Lân khẽ nhíu mày, Phong nhi lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, dường như không phù hợp với tính cách của nàng? Trừ phi…
“Không định nói cho ta biết sao?" Hắn thật sự tò mò Phong nhi sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Huống chi, đáy mắt Phong Huyết Lân xẹt qua một tia sáng tối tăm, nữ nhân kia dám để cho Phong nhi tức giận! Coi như Phong nhi cứ buông tha cho nàng ta như vậy, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Cổ Nhược Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm trang hỏi: “Nghe nói đại lao thành Ngọc có không ít tử tù?" Tuy là câu hỏi, vốn là khẳng định! Mệt cho nàng còn làm bộ nghiêm trang! Ngụ ý sau lưng, chỉ cần là người có đầu óc đều hiểu rõ!
Trong tù, là nơi âm u nhất, có không ít tử tù, cũng không ít người chết trong tù, như vậy tìm một hai con quỷ cũng không lqd khó khăn. Bằng vào Si Mị Võng Lượng Phàm, tùy tiện một quỷ cũng có thể cho lũ quỷ kia ngoan ngoãn nghe lời! Cho quỷ kia chút năng lực, để cho lúc không có ai coi giữ thì nó không cẩn thận mở khóa, ném Ngọc Y Nhi vào trong nhóm tử tù gì đó…
Mười năm, đột nhiên Cổ Nhược Phong cảm thấy có phải nên trở lại cảm tạ Ngọc Tây Âu một chút? Tiện thể suy tính xem có nên cho Ngọc Y Nhi chút thuốc tốt, để nàng ta chống đỡ mấy năm…
Cửa vừa mở ra, hai người đúng lúc vô tư đối mặt, nhìn rất rõ ràng biểu cảm của đối phương!
Ngọc Y Nhi nghĩ đến một nữ tử áo trắng, quần áo bản thân đã nát bấy ở phía trước tài tử giai nhân, ném vào mặt mũi mình, tức giận càng trào lên điên cuồng, nàng cũng muốn Cổ Nhược Phong trở thành người trở trẽn bị người người cười nhạo! Nàng muốn chà đạp lên tất cả cao ngạo cùng tôn nghiêm của Cổ Nhược Phong!
Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Ngọc Y Nhi, khiêu khích nơi khóe mắt nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, hình như vẫn còn ý chí chiến đấu vang dội?
“Cổ Nhược Phong! Ngươi hãm hại ta!" Ngọc Y Nhi thẳng lưng bước tới trước một bước, nàng thật sự muốn xem Cổ Nhược Phong ngụy biện như thế nào! Mặc dù nàng không biết vì sao Cổ Nhược Phong lại cầm bình sứ men xanh trong tay, nhưng có điều, bình sứ men xanh này không phải là thuốc giải, dieênddaanllequydônn Cổ Nhược Phong trúng độc tuyệt đối là giả bộ! Một điểm này, không thể phủ nhận!
“Lớn mật! Ngươi có biết vu cáo hãm hại Huyết Vương phi là tội gì không!" Phàm cũng tiến lên một bước, càng có khí thế hơn Ngọc Y Nhi! Tôm tép nhỏ như vậy, để Phàm đến giải quyết là được rồi, không cần chủ tử ra tay! Còn làm dơ bẩn mắt chủ tử!
“Ta vu cáo hãm hại nàng ta?" Ngọc Y Nhi cười nhạo một tiếng, coi nàng là kẻ ngu hả, không có chứng cớ nàng sẽ ra đứng nói như vậy?
“Phụ thân, bình sứ men xanh đâu?" Ngọc Y Nhi thông minh liền chuyển sang Ngọc Tây Âu, nơi này giúp được nàng cũng chỉ có phụ thân! Vừa rồi mình nhếch nhác được người ta đưa về phòng, dĩ nhiên không để ý bình sứ men xanh rốt cuộc đi đâu, nhưng nói thế nào phụ thân cũng là chủ nhân phủ thành chủ này, trong phủ thành chủ xảy ra chuyện như thế sao tránh được ánh mắt của người!
Ngọc Tây Âu nhìn dáng vẻ nhất quyết không tha của Ngọc Y Nhi, mà trong đôi mắt nữ nhi còn có lời thề son sắt. Nữ nhi nói Huyết Vương phi hãm hại mình, chẳng lẽ chuyện này…
Nghi ngờ nhìn về phía Cổ Nhược Phong, Y Nhi sẽ không ngu ngốc đến mức mà nói không có bằng chứng, bây giờ d^đ@l(q*đ nữ nhi nói như vậy nhất định có chỗ để dựa vào! Chẳng lẽ chuyện này thật sự oan uổng Y Nhi rồi hả?
Trầm mặc chốc lát, Ngọc Tây Âu cắn răng, cho dù như thế nào, chuyện hôm nay đã náo động đến mức này, nếu Y Nhi có phương pháp chứng minh bản thân trong sạch, vậy không ngại buông tay liều mạng! Trước đó Huyết Vương gia đã đồng ý sẽ lưu lại cho Y Nhi một mạng!
Chuyển hướng sang Phong Huyết Lân, vừa rồi hình như bình sứ men xanh ở trên tay Huyết Vương gia! “Vương gia.. đây?" Ngọc Tây Âu thông minh không chỉ đích danh, ở trước mặt Huyết Vương gia, bản thân mình sao có thể làm chủ, nhưng mình hỏi như thế, chắc là Huyết Vương gia sẽ không phản bác lời mình nói trước mặt mọi người, bằng không chẳng phải sẽ thành bao che cho Huyết Vương phi đang bị tình nghi?
Phong Huyết Lân buồn cười nhíu mày, Ngọc Y Nhi vẫn muốn chui vào chỗ chết hả? Thật không biết đầu này ăn cái gì mà lớn, còn đầu gỗ hơn cả gỗ!
“Bổn vương để bình sứ men xanh lên bàn rồi." Ý tứ chính là không có trên tay hắn, về phần rốt cuộc đi đâu, vậy phải hỏi người của phủ thành chủ rồi.
Ngọc Tây Âu nhíu nhíu mày, không biết nói gì với thủ hạ ở sau lưng, thủ hạ này vội vội vàng vàng chạy đi.
Ước chừng một khắc, người nọ chạy bước nhỏ trở lại cầm trong tay chính là bình sứ men xanh!
“Đại nhân." Người nọ trình bình sứ men xanh lên.
Ngọc Tây Âu nhận lấy, hài lòng gật gật đầu, người này làm việc hắn rất yên tâm, có thể đảm bảo bình sứ men xanh này lqd chính là bình mà Huyết Vương gia để trên bàn! Đây chính là chuyện liên quan đến sự trong sạch của Y Nhi đấy! Không thể qua loa! Vậy mà, Ngọc Tây Âu cũng không biết, cũng bởi vì hắn tìm được bình sứ men xanh này, cuối cùng đẩy Ngọc Y Nhi vào tình cảnh không thể cứu vãn!
“Huyết Vương gia?" Hiện giờ không thể trông mong vào bản thân muốn làm gì trước hết cũng phải xin phép vị đại Phật này đấy!
Phong Huyết Lân bị hắn trái một câu Huyết Vương gia phải một câu Huyết Vương gia làm cho phiền lòng, chỉ nói: “Ngươi cứ làm việc, không cần xin phép bổn Vương." Cứ tiếp tục như vậy nữa, trời tối cũng không thể rời khỏi phủ thành chủ này!
Lúc này Ngọc Tây Âu mới đưa bình sứ men xanh cho Ngọc Y Nhi, trong mắt có mong đợi, lại còn có thêm lo lắng!
Ngọc Y Nhi nhận bình sứ men xanh, cho Ngọc Tây Âu một ánh mắt an tâm, nàng tin tưởng sẽ không có ai giở trò với bình sứ men xanh này! Cổ Nhược Phong này… nàng muốn nàng ta phải thân bại danh liệt!
Ngọc Y Nhi vuốt ve bình sứ men xanh, trong con mắt lộ ra vẻ hả hê, một chút tính toán!
“Huyết Vương phi, nếu Y Nhi chứng minh được độc này không phải Y Nhi hạ, vậy có phải ngài sẽ nói lời xin lỗi Y Nhi trước mặt dân chúng toàn thành này không, còn cho Y Nhi một cái trong sạch?"
Khá lắm Ngọc Y Nhi, lại muốn Cổ Nhược Phong nói xin lỗi trước mặt dân chúng toàn thành! Coi như độc này không phải Ngọc Y Nhi hạ, Cổ Nhược Phong trúng độc ở phủ thành chủ, phủ thành chủ này có thể chối bỏ trách nhiệm?! Nàng ta tưởng rằng chỉ bằng điều này có thể lau sạch tội không còn một mảnh, Cổ Nhược Phong không biết Ngọc Y Nhi này quá hồn nhiên lại còn quá ngây thơ!
“Được, theo lời ngươi nói." Nàng rất chờ mong khi Ngọc Y Nhi thấy kết quả kia sẽ có nét mặt gì!
Ngọc Y Nhi mừng rỡ trong lòng, dieendaanleequuydônn như vậy không chỉ tìm về mặt mũi, còn giúp phụ thân rửa sạch tội trạng, quả nhiên là mình cực kỳ thông minh đấy! Cổ Nhược Phong này đúng là đồ đần độn!
“Tất cả mọi người đều thấy Huyết Vương phi trúng độc phun ra máu đen, vậy Huyết Vương phi có biết, bình sứ men xanh này vốn không phải là thuốc giải gì cả, mà là một chai độc dược!" Ngọc Y Nhi nói son sắt, hoa văn trên bình sứ men xanh này là độc nhất vô nhị, Nhược Phong dù lợi hại cũng sẽ không thể lấy ra một bình giống hệt! Mà vừa rồi nàng vừa len lén nhìn, xuyên qua miệng bình, ở đây vẫn là hương vị của “Mê hồn"! Cho nên nàng khẳng định Phong Huyết Lân thông đồng với Cổ Nhược Phong, vốn không đổ thứ trong bình sứ men xanh vào miệng Cổ Nhược Phong!
“Hả?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, nàng ta cứ khẳng định như vậy?
“Ngọc thành chủ, đi tìm một đại phu." Cổ Nhược Phong đưa mắt nhìn bình sứ men xanh nhỏ, miệng nói với Ngọc Tây Âu. Nếu nàng ta nhất định tìm chết, vậy sao không thỏa mãn nàng ta?
Ngọc Tây Âu tin tưởng Ngọc Y Nhi d%đ*l@q&đ mười phần, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt nửa cười nửa không của Cổ Nhược Phong, độc ác nhẫn tâm, cuối cùng phái người đi mời Tần đại phu có y thuật tốt nhất thành Ngọc.
Mặt trời dần lên qua đỉnh núi, nhiệt độ không khí không ấm áp như buổi trưa rồi.
Tần đại phu cầm bình sứ men xanh ngửi tới ngửi lui, cau mày suy nghĩ kỹ càng một chút, cuối cùng đứng lên, cung kính thi lễ với Phong Huyết Lân: “Huyết Vương gia, trong chai này chính là ‘Vân tâm’, là thuốc giải của kịch độc ‘đoạn trường’." Hắn hành y nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không phán đoán sai! Mặc dù mùi ‘Vân tâm’ có chút tương tự ‘Mê hồn’, nhưng ‘Vân tâm’ nhiều hơn ‘Mê hồn’ chút vị ngọt!
“Ngươi nói láo!" Ngọc Y Nhi không dám tin trợn to mắt, chứa bên trong này rõ ràng là ‘Mê hồn’, sao giờ biến thành thuốc giải của kịch độc ‘đoạn trường’! Nàng đã từng ngửi ‘Mê hồn’ rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không phán sai!
Ngọc Y Nhi vừa hô như vậy, sắc mặt Tần đại phu lập tức thâm trầm, hắn là người đức cao vọng trọng của thành Ngọc, người sống cả đời, ai chẳng bệnh nặng bệnh nhẹ, những quan to hiển quý này không cảm ơn hắn cũng phải để cho hắn ba phần mặt mũi, khi nào la to nói lớn như vậy với hắn! Huống chi, người khác không biết thái độ làm người của Ngọc Y Nhi này, nhưng hắn rất rõ ràng!
“Lão phu hành y nhiều năm, sẽ không phán đoán sai!" Quyền uy của hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân như vậy chất vấn!
Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn cặp mắt ứ máu của Ngọc Y Nhi, trong lòng chê cười, nàng đã bảo Mị đi đổi thứ gì đó trong bình sứ men xanh từ sớm, dieênđaanleequyydoônn chút độc này không làm khó được nàng! Nếu hôm nay Ngọc Y Nhi không ra tay với Phong Huyết Lân, nàng vốn định để cho Ngọc Y Nhi một ngựa, lại không nghĩ rằng đến bước này, có phải nàng nên thấy may mắn là bản thân đã có dự liệu trước?
“Ngươi nhất định là thu được thứ tốt gì từ bọn họ đúng không?!" Giờ phút này đầu óc Ngọc Y Nhi đã không còn rõ ràng, chỉ cho là Tần đại phu bị đám người Phong Huyết Lân cho chỗ tốt!
Tần đại phu thật sự nổi giận, Ngọc Y Nhi thật quá đáng, hắn hành y nhiều năm, thầy thuốc chăm sóc như lòng cha mẹ, thường xuyên phát thuốc cứu người, trong sạch này sao cho phép Ngọc Y Nhi tùy ý dập tắt!
Tình hình hôm nay hắn vừa nhìn liền rõ ràng, hơn nữa dọc đường đi đã nghe nói, đáy lòng cũng đã đoán chừng sự việc thông suốt, Tần đại phu vung ống tay áo: “Ngọc tiểu thư, ngươi vu oan người cũng phải xem rõ tình thế! Lão phu do người của thành chủ đại nhân mời tới, có phải lão phu được chỗ tốt từ thành chủ đại nhân?!"
Ngọc Y Nhi ngây ngẩn cả người, Tần đại phu nói không sai, hắn được phụ thân phái người đi mời…
Mắt nhìn Cổ Nhược Phong đang xem kịch vui, rốt cuộc trong lòng Ngọc Y Nhi hiểu được mấy phần, sợ rằng vấn đề phát sinh ở bên trong bình sứ màu xanh!
“Phụ thân, nhất định là có người động chân động tay vào bình sứ men xanh này!" Lúc nói lời này, mắt Ngọc Y Nhi như có như không liếc nhìn Cổ Nhược Phong, ý vị sâu xa! Nhưng mà dường như nàng đã quên, bây giờ nàng hoàn toàn không có tư cách chất vấn!
“Y Nhi con… ôi, bình sứ men xanh này không bị người giở trò!" Người của hắn vẫn chú ý thay đổi trong đình, sau khi Huyết Vương gia lqd đặt bình sứ lên bàn vốn không có ai động tới! Mà lúc Huyết Vương gia mớm thuốc cho Huyết Vương phi, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, càng không thể nào gian lận rồi! Sao con bé lại nhìn không ra!
Ngọc Y Nhi nhìn bất đắc dĩ cùng thất vọng trong mắt Ngọc Tây Âu, trong lòng lạnh nửa phần, Ngọc Tây Âu hiểu nàng, nàng cũng hiểu Ngọc Tây Âu! Lúc này ánh mắt Ngọc Tây Âu nói lên cái gì, Ngọc Y Nhi nàng sao lại không rõ ràng! Chuyện này, sợ rằng không có đường sống mà quay về! Rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?!
Ngọc Y Nhi vẫn còn trong trầm tư, nhưng Cổ Nhược Phong không chờ lâu được như vạy, nàng không rảnh ở đây nhảy nhót mù quáng với tôm tép nhãi nhép này!
“Ngọc thành chủ, sự việc cũng đã sáng tỏ rồi, chuyện này…" Cổ Nhược Phong chậm rãi mở miệng, mỗi một lời khiến lòng của Ngọc Tây Âu rớt xuống rất sâu! “Liền giao cho ngài xử lý." Không ai từng nghĩ tới Cổ Nhược Phong lại nói như vậy! Giao cho Ngọc Tây Âu xử lý! Nghe giống như mở ra một mặt, xuống tay lưu tình, nhưng mà mọi người ai cũng hiểu rõ, Huyết Vương phi này chính là giết người không thấy máu!
Đầu độc Huyết Vương phi, hiện giờ còn vu khống Huyết Vương phi, quả thực tội của Ngọc Y Nhi chính là ván đã đóng thuyền!
Nhưng mà, Phong Huyết Lân đã nói trước đó rồi, sẽ để cho Ngọc Y Nhi một mạng, nhưng là nói, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tránh!
Vậy rốt cuộc phải xử lý như thế nào?!
Chuyện này giao cho Ngọc Tây Âu, không khác nào khiến Ngọc Tây Âu tự tay xử lý Ngọc Y Nhi, vẫn không thể d^đ#l@q*đ phạt nhẹ, hơn nữa ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cho nữ nhi cũng bị đánh đứt!
Mà lúc này quả thật trong lòng Ngọc Y Nhi chính là vui mừng đến cực điểm! Thuận tiện mắng Cổ Nhược Phong vô số lần trong lòng, khi dễ thêm vô số lần, cuối cùng nàng muốn ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha, Cổ Nhược Phong ngươi đúng là ngu xuẩn! Phụ thân vô cùng lo lắng cho ta, xử phạt ta như thế nào? Cổ Nhược Phong ngươi giao chuyện này cho phụ thân xử lý, quả thật chính là tốt quá!"
Ngược lại với suy nghĩ của Ngọc Y Nhi, mặt Ngọc Tây Âu trắng bệch, hắn làm quan nhiều năm như vậy, sao không hiểu ý tứ của Huyết Vương phi! Nghĩ đến bối cảnh sau lưng Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong, hoàng thượng tôn kính, có Huyết Nguyệt sơn trang là chỗ dựa, ngay cả thành Vô Hỏa, hắn chọc được cái nào?! Huống chi, Huyết Vương phi giữ mạng cho Y Nhi đã là cực hạn, nếu hắn gian lận, bị phát hiện, sợ rằng ngay cả mạng Y Nhi… Nhưng mà, Y Nhi là bảo bối của hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn con bé bị phạt, huống chi, trừng phạt này…
Lúc này Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong đã xoay người đi ra cửa phủ thành chủ, cách ước chừng ba trượng, giọng nói dằng dặc của Cổ Nhược Phong truyền tới: “Nghe nói Ngọc thành chủ luôn công bằng chính trực, bổn vương phi sẽ nhìn thật kỹ."
Một câu nói, khiến cả người Ngọc Tây Âu rùng mình, Huyết Vương phi không nói rõ để cho ai giám sát hình phạt, lời kia rõ ràng sẽ cho người âm thầm theo dõi hắn xử lý chuyện này! Nếu hắn có chút nghiêng về, vậy chờ đợi, chờ đợi Y Nhi…
“Hạ quan sẽ chấp hành theo luật lệ!" Trong lòng Ngọc Tây Âu kiên quyết, chết vinh còn hơn sống nhục, Y Nhi à, dieendaanleequuydonn lần này phụ thân không giúp được con! Nhưng mà, phụ thân không thể nhìn con chết!
Cổ Nhược Phong hơi cong môi, không phải lòng dạ nàng độc ác, tội cha không dạy con, Ngọc Y Nhi có ngày hôm nay, Ngọc Tây Âu chiếm phần lớn trách nhiệm! Ngọc Tây Âu sủng ái Ngọc Y Nhi không có lỗi, cưng chiều cũng không thể chỉ trích nặng, chỉ có điều, Ngọc Y Nhi này ngàn lần vạn lần không nên làm ra chuyện như vậy với Phong Huyết Lân! Huống chi, trong ngày thường dường như Ngọc Y Nhi không ít lần khi dễ người khác! Như vậy nếu không cho nữ tử này chút dạy dỗ, chỉ sợ về sau sẽ càng vô pháp vô thiên rồi!
Trải qua chuyện này, Ngọc Tây Âu cũng nên làm rõ trách nhiệm của hắn! Bình thường mắt nhắm mắt mở bỏ qua hành động việc làm của Ngọc Y Nhi làm như không thấy, bây giờ tạo thành quả đắng như thế này, đau thương hắn cũng phải nuốt xuống!
Sau lưng truyên đến âm thanh đè nén run rẩy của Ngọc Tây Âu: “Người đâu, phạt Ngọc Y Nhi một trăm roi, nhốt vào đại lao! Hình phạt mười năm!"
Phạt roi này, rất nhẹ! Nhưng mà đối với Ngọc Y Nhi mà nói, đã là hình phạt cực nặng! Phạt một trăm roi, không biết thân thể nhỏ bé yếu ớt này có thể chịu nổi không! Mà nhốt vào đại lao mười năm, vậy càng phá hủy cuộc đời của nàng! Mười năm, nữ tử đẹp lộng lẫy chói mắt, đường thăng quan tiến chức rộng mở mười năm! Sợ rằng về sau khi ra tù làm thiếp cho gia đình không tiền không thế lực cũng là xa xỉ rồi!
Nhìn vẻ mặt sáng tỏ mà bình tĩnh yên ả của Cổ Nhược Phong ở bên cạnh, Phong Huyết Lân khẽ nhíu mày, Phong nhi lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, dường như không phù hợp với tính cách của nàng? Trừ phi…
“Không định nói cho ta biết sao?" Hắn thật sự tò mò Phong nhi sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Huống chi, đáy mắt Phong Huyết Lân xẹt qua một tia sáng tối tăm, nữ nhân kia dám để cho Phong nhi tức giận! Coi như Phong nhi cứ buông tha cho nàng ta như vậy, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Cổ Nhược Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm trang hỏi: “Nghe nói đại lao thành Ngọc có không ít tử tù?" Tuy là câu hỏi, vốn là khẳng định! Mệt cho nàng còn làm bộ nghiêm trang! Ngụ ý sau lưng, chỉ cần là người có đầu óc đều hiểu rõ!
Trong tù, là nơi âm u nhất, có không ít tử tù, cũng không ít người chết trong tù, như vậy tìm một hai con quỷ cũng không lqd khó khăn. Bằng vào Si Mị Võng Lượng Phàm, tùy tiện một quỷ cũng có thể cho lũ quỷ kia ngoan ngoãn nghe lời! Cho quỷ kia chút năng lực, để cho lúc không có ai coi giữ thì nó không cẩn thận mở khóa, ném Ngọc Y Nhi vào trong nhóm tử tù gì đó…
Mười năm, đột nhiên Cổ Nhược Phong cảm thấy có phải nên trở lại cảm tạ Ngọc Tây Âu một chút? Tiện thể suy tính xem có nên cho Ngọc Y Nhi chút thuốc tốt, để nàng ta chống đỡ mấy năm…
Tác giả :
Vong Xuyên Tứ Nguyệt