Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Quyển 1 - Chương 46
Dùng xong bữa tối, bọn hạ nhân đưa đến nước súc miệng cho mọi người, đợi bọn hắn súc miệng xong, lại dâng một ly trà thơm.
Bàn ăn đã được đưa dọn xong, hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ngồi ở ghế trên, Cổ Hạo Nhiên ngồi ở bên tay phải, Trà Hương Đại Hồng Bào tràn khắp phòng, Cổ gia quả nhiên là kẻ có tiền, mỗi người một ly Đại Hồng Bào cũng không keo kiệt chút nào!
Diệp Tích Tuyết nhìn ly trà trong tay, nắm thật chặt trong tay áo, Đại Hồng Bào này là bảo bối của lão gia, ai cũng không thưởng cho một chút, cho dù mình đi cầu cũng không cầu được, bây giờ lại uống ở trong trường hợp này, thật là châm chọc!
Nhưng mà... Diệp Tích Tuyết cúi xuống, trong mắt chợt lóe lên hưng phấn cùng ngoan tuyệt.
Cổ Nhược Phong rất hưởng thụ bắt đầu thưởng thức trà trong tay, người pha trà này thủ nghệ cũng không kém, là dùng nước tuyết, mùi vị càng cao hơn một cấp so với dùng nước núi.
Diệp Tích Tuyết nhìn Cổ Nhược Phong uống trà trên bàn không dư thừa một giọt, rốt cuộc trái tim lở lửng cũng được hạ xuống, bưng Đại Hồng Bào trên tay lên, từ từ nhâm nhi thưởng thức.
“Nương, đây là Đại Hồng Bào!" Trong mắt Cổ Nhược Dao đầy kinh hỉ, Đại Hồng Bào này nàng đã muốn từ lâu, lần này rốt cục cũng có thể ở trước mặt mấy người kia hãnh diện một phen, trên đời này, người uống qua Đại Hồng Bào có thể đếm được trên đầu ngón tay!
“Ừ, Dao nhi thích liền uống nhiều một chút." Diệp Tích Tuyết ôn nhu nhìn Cổ Nhược Dao, một loại yêu thương điển hình của mẫu thân.
Bất luận bữa tối này như thế nào, Đại Hồng Bào này như thế nào, Cổ Nhược Phong rốt cục cũng cảm thấy hài lòng, Phong Huyết Lân cũng cực kỳ thỏa mãn, ngày hôm nay có xảy ra chuyện gì hay không, hai người đều cảm thấy có chút mệt mỏi rồi.
Cổ Hạo Nhiên vô cùng thức thời mở miệng: “Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, người xem?"
Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn đôi mắt có chút buồn ngủ của Cổ Nhược Phong: “Phong nhi cũng mệt mỏi, trước cứ vậy đi." Dứt lời liền ôm lấy Cổ Nhược Phong ý thức có chút tan rã, không để ý đến ánh mắt của mọi người ở đây, đi về phía Phong viện.
“Không biết sau khi Diệp Tích Tuyết biết được chân tướng sẽ có biểu tình gì." Cổ Nhược Phong nhắm mắt lại, giọng nói miễn cưỡng, nào còn có chút mơ hồ khốn đốn kia?
Mặt Phong Huyết Lân thoáng hiện lên vẻ sủng nịnh: “Đêm nay đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
“Đúng vậy, đi xem một chút liền biết, lại là một màn kịch vui." Một trận gió thổi qua, Cổ Nhược Phong không khỏi rúc vào ngực Phong Huyết Lân, khí trời càng ngày càng lạnh rồi... Nhưng mà, công lực của hắn đã trở về, thân thể liền ấm ám hơn rất nhiều, gần đây mình không cần dùng nội lực làm ấm tay cho hắn rồi.Quỳnh.diendanlequydon
Phong Huyết Lân nhìn dáng vẻ của Cổ Nhược Phong, nhíu mày một cái, tuần hoàn máu trong thân thể tăng tốc, hơi thở ấm áp không ngừng truyền ra ngoài,
Rửa mặt xong,lqd sau khi tùy tùng Vương phủ dọn dẹp sạch sẽ xong gian phòng liền cung kính đi ra ngoài, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, thời gian không sai biệt lắm, có phải nên đi ra ngoài tản bộ gì gì đó rồi hay không?
Lạc Tuyết các, Diệp Tích Tuyết ngồi đối diện với Cổ Nhược Dao, dưới ánh nến mở nhạt tạo thành một hình ảnh hài hòa ấm áp.
“Dao nhi, Cổ Tiểu Tứ uống canh si sỏa* kia, về sau lại là một kẻ điên, cuối cùng người lão gia sủng ái chính là ngươi!"
“Ừ, cuối cùng người phụ thân sủng ái chính là Dao nhi." Cổ Nhược Dao gật đầu, bày tỏ đồng ý lời nói của Diệp Tích Tuyết.
“Dao nhi..." Diệp Tích Tuyết thương yêu vuốt đầu Cổ Nhược Dao một hồi, ánh mắt mê ly, giống như muốn thông qua nàng nhìn một người khác.
“Thời gian không còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi." Cuối cùng Diệp Tích Tuyết dắt tay Cổ Nhược Dao, đứng lên, muốn đưa Cổ Nhược Dao ra tới cửa.
Diệp Tích Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Nhược Dao, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói được lạ ở đâu.
Đứng ở cửa phòng, Diệp Tích Tuyết vỗ vỗ tay Cổ Nhược Dao: “Dao nhi ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
“Vâng, Dao nhi trở về nghỉ ngơi." Cổ Nhược Dao gật đầu, nâng mặt lên nở một nụ cười.
Lần này, Diệp Tích Tuyết lại không thể bình tĩnh được nữa: “Dao nhi, ngươi..." Đây, đây, đây không phải là Dao nhi của nàng!
Ngày thường Dao nhi cũng không nói nhiều, tuy nhu thuận hiểu chuyện, nhưng mà làm mẫu thân của nàng, nàng sao không biết bộ dạng chân chính của Cổ Nhược Dao? Tâm kế Dao nhi không thua gì mình, hơn nữa cũng sẽ không để lộ ra ngoài như vậy, này, vẻ mặt ngây thơ như vậy!
Đúng, chính là ngây thơ! Thậm chí còn có một chút... một chút... Diệp Tích Tuyến không muốn nghĩ tiếp nữa!Quỳnh.diendanlequydon
“Bà vú!" Diệp Tích Tuyết hô một tiếng, trong giọng nói không che dấu được kích động!
“Phu nhân, làm sao vậy?" Lão nhân năm mươi tuổi lập tức xuất hiện, nhìn vẻ mặt không dám tin của Diệp Tích Tuyết, vô cùng hoảng hốt, tim cũng bị treo lên!
“Bà vú, ngươi, dược của ngươi..." Diệp Tích Tuyết hạ giọng, chuyện này rất trọng đại, nhất định không thể để cho người khác biết!
“Phu nhân yên tâm, lão nô tự mình ra tay, tuyệt đối không xảy ra sai sót!" Lão nhân đưa ra một ánh mắt kiên định, trải qua tay nàng, sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm gì!
Diệp Tích Tuyết nhìn thoáng qua Cổ Nhược Dao, lập tức kéo hai người vào phòng, đóng cửa thật kỹ, xoay người: “Bà vú, ngươi xem Dao nhi, nàng..."
Lão nhân đến gần Cổ Nhược Dao, nhìn Cổ Nhược Dao cúi đầu, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, dịu dàng hỏi: “Tiểu thư, đã trễ thế này, sao người vẫn còn ở chỗ này?"
Cổ Nhược Dao ngẩng đầu, mơ màng: “Đã trế thế này, sao ta lại vẫn ở chỗ này?" Nghiêng đầu nghĩ, dường như rất vất vả nghĩ đáp án.
Lão nhân lui về phía sau một bước, đau khổ tràn đầy trên mặt, giống như bỗng già đi mười năm: “Phu nhân... lão nô, lão nô, lão nô có lỗi với người!"
Diệp Tích Tuyết nhìn vẻ mặt của lão nhân liền biết suy nghĩ trong lòng mình không sai! Nhất thời cảm thấy khó sở, liền ngất đi!
“Phu nhân? Phu nhân? Người đâu! Mau tới đây nhanh!... Phu nhân!"
Thoáng chốc,lqd Lạc Tuyết các trở nên ồn ào, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt!
Nóc nhà Lạc Tuyết các, một mảnh đen tối, che khuất tất cả, hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tùy ý ngồi ở bên trên.
“Ài... Vậy là té xỉu rồi..." Cổ Nhược Phong có chút bất mãn liếc nhìn nóc nhà nho nhỏ trống rỗng một cái, nhìn người vội vàng trong phòng, nàng còn tưởng rằng Diệp Tích Tuyết này có năng lực lớn thế nào, không ngờ lại đả kích lớn như vậy. Sớm biết như vậy nàng sẽ làm tổ trong ô chăn, đầu tháng mười, theo cách tính dương lịch ở hiện đại, cũng đã là tháng mười một rồi, ban đêm lạnh như băng, người có chút lạnh.
“Ngày mai nhất định còn có trò hay hơn, Phong nhi đừng gấp." Phong Huyết Lân dựa sát vào Cổ Nhược Phong, cầm tay nhỏ có chút lạnh của nàng, dùng nội lực sưởi ấm.
“Đúng vậy, ngày mai còn có trò hay." Cổ Nhược Phong nhếch miệng, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, coi như hắn có lòng. Hiện giờ năng lực kia của hắn cũng không thể so được với mình, nội lực của hắn mà nói giống như cửu ngưu nhất mao – không tính là đáng kể gì. Nhưng mà... Cổ Nhược Phong nhíu mày, ngoài ra mười phần công lực kia.
Bàn ăn đã được đưa dọn xong, hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ngồi ở ghế trên, Cổ Hạo Nhiên ngồi ở bên tay phải, Trà Hương Đại Hồng Bào tràn khắp phòng, Cổ gia quả nhiên là kẻ có tiền, mỗi người một ly Đại Hồng Bào cũng không keo kiệt chút nào!
Diệp Tích Tuyết nhìn ly trà trong tay, nắm thật chặt trong tay áo, Đại Hồng Bào này là bảo bối của lão gia, ai cũng không thưởng cho một chút, cho dù mình đi cầu cũng không cầu được, bây giờ lại uống ở trong trường hợp này, thật là châm chọc!
Nhưng mà... Diệp Tích Tuyết cúi xuống, trong mắt chợt lóe lên hưng phấn cùng ngoan tuyệt.
Cổ Nhược Phong rất hưởng thụ bắt đầu thưởng thức trà trong tay, người pha trà này thủ nghệ cũng không kém, là dùng nước tuyết, mùi vị càng cao hơn một cấp so với dùng nước núi.
Diệp Tích Tuyết nhìn Cổ Nhược Phong uống trà trên bàn không dư thừa một giọt, rốt cuộc trái tim lở lửng cũng được hạ xuống, bưng Đại Hồng Bào trên tay lên, từ từ nhâm nhi thưởng thức.
“Nương, đây là Đại Hồng Bào!" Trong mắt Cổ Nhược Dao đầy kinh hỉ, Đại Hồng Bào này nàng đã muốn từ lâu, lần này rốt cục cũng có thể ở trước mặt mấy người kia hãnh diện một phen, trên đời này, người uống qua Đại Hồng Bào có thể đếm được trên đầu ngón tay!
“Ừ, Dao nhi thích liền uống nhiều một chút." Diệp Tích Tuyết ôn nhu nhìn Cổ Nhược Dao, một loại yêu thương điển hình của mẫu thân.
Bất luận bữa tối này như thế nào, Đại Hồng Bào này như thế nào, Cổ Nhược Phong rốt cục cũng cảm thấy hài lòng, Phong Huyết Lân cũng cực kỳ thỏa mãn, ngày hôm nay có xảy ra chuyện gì hay không, hai người đều cảm thấy có chút mệt mỏi rồi.
Cổ Hạo Nhiên vô cùng thức thời mở miệng: “Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, người xem?"
Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn đôi mắt có chút buồn ngủ của Cổ Nhược Phong: “Phong nhi cũng mệt mỏi, trước cứ vậy đi." Dứt lời liền ôm lấy Cổ Nhược Phong ý thức có chút tan rã, không để ý đến ánh mắt của mọi người ở đây, đi về phía Phong viện.
“Không biết sau khi Diệp Tích Tuyết biết được chân tướng sẽ có biểu tình gì." Cổ Nhược Phong nhắm mắt lại, giọng nói miễn cưỡng, nào còn có chút mơ hồ khốn đốn kia?
Mặt Phong Huyết Lân thoáng hiện lên vẻ sủng nịnh: “Đêm nay đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
“Đúng vậy, đi xem một chút liền biết, lại là một màn kịch vui." Một trận gió thổi qua, Cổ Nhược Phong không khỏi rúc vào ngực Phong Huyết Lân, khí trời càng ngày càng lạnh rồi... Nhưng mà, công lực của hắn đã trở về, thân thể liền ấm ám hơn rất nhiều, gần đây mình không cần dùng nội lực làm ấm tay cho hắn rồi.Quỳnh.diendanlequydon
Phong Huyết Lân nhìn dáng vẻ của Cổ Nhược Phong, nhíu mày một cái, tuần hoàn máu trong thân thể tăng tốc, hơi thở ấm áp không ngừng truyền ra ngoài,
Rửa mặt xong,lqd sau khi tùy tùng Vương phủ dọn dẹp sạch sẽ xong gian phòng liền cung kính đi ra ngoài, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, thời gian không sai biệt lắm, có phải nên đi ra ngoài tản bộ gì gì đó rồi hay không?
Lạc Tuyết các, Diệp Tích Tuyết ngồi đối diện với Cổ Nhược Dao, dưới ánh nến mở nhạt tạo thành một hình ảnh hài hòa ấm áp.
“Dao nhi, Cổ Tiểu Tứ uống canh si sỏa* kia, về sau lại là một kẻ điên, cuối cùng người lão gia sủng ái chính là ngươi!"
“Ừ, cuối cùng người phụ thân sủng ái chính là Dao nhi." Cổ Nhược Dao gật đầu, bày tỏ đồng ý lời nói của Diệp Tích Tuyết.
“Dao nhi..." Diệp Tích Tuyết thương yêu vuốt đầu Cổ Nhược Dao một hồi, ánh mắt mê ly, giống như muốn thông qua nàng nhìn một người khác.
“Thời gian không còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi." Cuối cùng Diệp Tích Tuyết dắt tay Cổ Nhược Dao, đứng lên, muốn đưa Cổ Nhược Dao ra tới cửa.
Diệp Tích Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Nhược Dao, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói được lạ ở đâu.
Đứng ở cửa phòng, Diệp Tích Tuyết vỗ vỗ tay Cổ Nhược Dao: “Dao nhi ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
“Vâng, Dao nhi trở về nghỉ ngơi." Cổ Nhược Dao gật đầu, nâng mặt lên nở một nụ cười.
Lần này, Diệp Tích Tuyết lại không thể bình tĩnh được nữa: “Dao nhi, ngươi..." Đây, đây, đây không phải là Dao nhi của nàng!
Ngày thường Dao nhi cũng không nói nhiều, tuy nhu thuận hiểu chuyện, nhưng mà làm mẫu thân của nàng, nàng sao không biết bộ dạng chân chính của Cổ Nhược Dao? Tâm kế Dao nhi không thua gì mình, hơn nữa cũng sẽ không để lộ ra ngoài như vậy, này, vẻ mặt ngây thơ như vậy!
Đúng, chính là ngây thơ! Thậm chí còn có một chút... một chút... Diệp Tích Tuyến không muốn nghĩ tiếp nữa!Quỳnh.diendanlequydon
“Bà vú!" Diệp Tích Tuyết hô một tiếng, trong giọng nói không che dấu được kích động!
“Phu nhân, làm sao vậy?" Lão nhân năm mươi tuổi lập tức xuất hiện, nhìn vẻ mặt không dám tin của Diệp Tích Tuyết, vô cùng hoảng hốt, tim cũng bị treo lên!
“Bà vú, ngươi, dược của ngươi..." Diệp Tích Tuyết hạ giọng, chuyện này rất trọng đại, nhất định không thể để cho người khác biết!
“Phu nhân yên tâm, lão nô tự mình ra tay, tuyệt đối không xảy ra sai sót!" Lão nhân đưa ra một ánh mắt kiên định, trải qua tay nàng, sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm gì!
Diệp Tích Tuyết nhìn thoáng qua Cổ Nhược Dao, lập tức kéo hai người vào phòng, đóng cửa thật kỹ, xoay người: “Bà vú, ngươi xem Dao nhi, nàng..."
Lão nhân đến gần Cổ Nhược Dao, nhìn Cổ Nhược Dao cúi đầu, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, dịu dàng hỏi: “Tiểu thư, đã trễ thế này, sao người vẫn còn ở chỗ này?"
Cổ Nhược Dao ngẩng đầu, mơ màng: “Đã trế thế này, sao ta lại vẫn ở chỗ này?" Nghiêng đầu nghĩ, dường như rất vất vả nghĩ đáp án.
Lão nhân lui về phía sau một bước, đau khổ tràn đầy trên mặt, giống như bỗng già đi mười năm: “Phu nhân... lão nô, lão nô, lão nô có lỗi với người!"
Diệp Tích Tuyết nhìn vẻ mặt của lão nhân liền biết suy nghĩ trong lòng mình không sai! Nhất thời cảm thấy khó sở, liền ngất đi!
“Phu nhân? Phu nhân? Người đâu! Mau tới đây nhanh!... Phu nhân!"
Thoáng chốc,lqd Lạc Tuyết các trở nên ồn ào, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt!
Nóc nhà Lạc Tuyết các, một mảnh đen tối, che khuất tất cả, hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tùy ý ngồi ở bên trên.
“Ài... Vậy là té xỉu rồi..." Cổ Nhược Phong có chút bất mãn liếc nhìn nóc nhà nho nhỏ trống rỗng một cái, nhìn người vội vàng trong phòng, nàng còn tưởng rằng Diệp Tích Tuyết này có năng lực lớn thế nào, không ngờ lại đả kích lớn như vậy. Sớm biết như vậy nàng sẽ làm tổ trong ô chăn, đầu tháng mười, theo cách tính dương lịch ở hiện đại, cũng đã là tháng mười một rồi, ban đêm lạnh như băng, người có chút lạnh.
“Ngày mai nhất định còn có trò hay hơn, Phong nhi đừng gấp." Phong Huyết Lân dựa sát vào Cổ Nhược Phong, cầm tay nhỏ có chút lạnh của nàng, dùng nội lực sưởi ấm.
“Đúng vậy, ngày mai còn có trò hay." Cổ Nhược Phong nhếch miệng, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, coi như hắn có lòng. Hiện giờ năng lực kia của hắn cũng không thể so được với mình, nội lực của hắn mà nói giống như cửu ngưu nhất mao – không tính là đáng kể gì. Nhưng mà... Cổ Nhược Phong nhíu mày, ngoài ra mười phần công lực kia.
Tác giả :
Vong Xuyên Tứ Nguyệt