Nàng Là Vai Chính
Chương 4 Chương 4
Con rối không biết nghe lời.
Du Như Băng nhìn cái ghi chú này lại một lần cảm thấy không khoẻ nhíu mày.
Đây là của nguyên chủ ghi chú cho Đường Hàn Thu.
Cô không rõ nguyên chủ đem Đường Hàn Thu ghi chú thành như vậy là xuất phát từ tâm thái gì, cũng suy đoán nguyên chủ chính là người ở sau màn thao túng Đường Hàn Thu như con rối, có thể là hệ thống đầu não nào đó chăng?
Nhưng cô không tìm được đáp án, hệ thống không giải đáp hoang mang của cô, hoặc là nói cho cô "Đây không phải cái cô nên hỏi" hoặc là lựa chọn trầm mặc.
Từ khi bị cô chọc cho tức giận, hệ thống đại đa số thời gian đều an tĩnh như gà, sẽ không tự tìm phiền phức.
Cho nên cô chỉ có thể xác định nguyên chủ khẳng định không giống cốt truyện thuần lương như vậy, thế nào cũng là người xáo trộn trắng đen! Nếu nguyên chủ thật là người phía sau màn hạ độc thủ kia, vậy thì cô ta chính là người xáo trộn trắng đen không có đầu óc —— ai sẽ khống chế người khác đi khó xử chính mình a?
Nhàn đến điên rồi sao!
Muốn thay đổi ghi chú, chỉ là Du Như Băng trong chốc lát không biết đổi cái gì.
Cô cho rằng viết ghi chú từ trước đến nay đều phải viết gần với tính cách của đối phương, cho nên cô tính toán tạm thời gác lại, chờ đối với Đường Hàn Thu có hiểu biết nhất định lại suy xét đổi thành cái gì.
Cô nghe điện thoại, Đường Hàn Thu hỏi cô ở nơi nào, cô thành thật trả lời: "Ở bệnh viện."
Cô nhìn người đến người đi ở cổng lớn, bổ sung hai chữ: "Trước cổng."
Đường Hàn Thu hỏi tên bệnh viện, bảo cô chờ một lát, lập tức tới đón cô.
...!
Du Như Băng chán chết mà đứng chờ ở trước cổng bệnh viện, bỗng nhiên thấy một chiếc siêu xe đắt tiền từ xa dừng lại.
Cửa xe mở ra, xuống xe là một nữ nhân có dáng người cao gầy.
Ánh mắt Du Như Băng chỉ chớp mắt một cái đã bị cô hấp dẫn rồi.
Tóc dài màu nâu như sóng cuộn phập phồng, ngũ quan tinh xảo khiến người tán thưởng không thôi, dáng người trước sau đều vô cùng yểu điệu, một thân váy xám dài liền thân như sương như khói phiêu đãng cất giấu một đôi chân thẳng tắp thon dài, trên đôi chân trắng sáng như ngọc mang một đôi giày cao gót màu đen nhung, khí chất xuất chúng bắt mắt, loá mắt như thần tiên giáng trần, hướng muôn vàn chúng sinh đi tới.
Cho dù Du Như Băng đã ở trong trí nhớ của nguyên chủ thấy được cô, thì lúc này cũng không khỏi cảm thán —— dung mạo Đường Hàn Thu thật sự hoàn mỹ giống như một viên pha lê trân quý, làm thế nhân chỉ có thể đứng xa xa chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật này.
Bề ngoài Du Như Băng đẹp sao? Đương nhiên, đáp án này là không thể nghi ngờ.
Nhưng thế giới này tồn tại đẹp nhất cũng không phải cô, mà là Đường Hàn Thu.
Tựa như đại đa số nữ phụ trong tiểu thuyết ngôn tình, có dung mạo thần tiên, gia thế không có người địch lại, ở các phương diện này họ đều hơn nữ chủ một bậc.
Nhưng họ thua ở chỗ mắt mù, không phải nam chủ thì không được.
Mà Đường Hàn Thu đời trước lại bại dưới tay hệ thống.
Du Như Băng ánh mắt đi lên, dừng ở trên đỉnh đầu Đường Hàn Thu, nơi đó trôi nổi lơ lửng ba chữ cái màu đỏ, cực kỳ dễ dàng thấy được ——BUG.
Du Như Băng cười khinh trong lòng hai tiếng.
Cô không sửa chính là không sửa, làm nhiều việc hoa hoè loè lẹt như vậy hữu dụng sao? Nếu cô hỗ trợ sửa chữa, cô lập tức đem đầu chặt bỏ ném vào goal của hệ thống!
Sau đó cô thấy chữ BUG trên đỉnh đầu Đường Hàn Thu nháy hai cái, biến mất trước mắt mình.
Đường Hàn Thu đứng yên trước mặt cô, đối mặt với ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng lại đây, nhìn có vẻ bình tĩnh, mở miệng hỏi: "Khám bác sĩ rồi sao?".
Đam Mỹ H Văn
Du Như Băng gật đầu: "Khám rồi."
Đường Hàn Thu lại hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
Du Như Băng phi thường bình tĩnh mà nói: "Bác sĩ nói răng tôi cứng."
Đường Hàn Thu: "......"
Đường Hàn Thu khụ một tiếng: "Tôi chi trả tiền thuốc men cho em."
"Này thì không cần," Du Như Băng nói, "Đường tiểu thư đánh một cái này như đánh thần chưởng, đánh phi thường tốt, đánh đến tôi thần thanh khí sảng, toàn thân thoải mái, bệnh cũ nhiều năm đều được đánh bay."
Hệ thống nhịn không được lên tiếng: 【 Cô ta đánh cô cô còn nịnh hót với cô ta? 】
Du Như Băng: Cô ấy đánh chính là Du Như Băng, tôi là Du-Không phải-Như Băng thì có liên quan gì?
【......】
【 Không được nịnh hót với cô ta.
】 hệ thống nghiêm túc ra mệnh lệnh ngầm.
Du Như Băng: Sao? Không thoải mái sao?
【 Đúng, tôi không thoải mái.
】
Du Như Băng: Vậy đúng rồi, như vậy tôi liền thoải mái.
Vì chọc hệ thống này, cô trong nháy mắt hạ quyết tâm trở thành đệ nhất nịnh hót Đường Hàn Thu!
Tân binh nịnh hót Du Như Băng lộ ra nụ cười như gió xuân: "Tôi thậm chí cao hứng muốn đưa cho chị tiền thuốc men để cảm tạ đó."
Đường Hàn Thu sửng sốt một chút: "Bệnh cũ nhiều năm gì?" Cô như thế nào không biết Du Như Băng còn có cái bệnh cũ nhiều năm thần kì gì?
Du Như Băng nghiêm trang mà trả lời: "Mù."
Đường Hàn Thu: "......?"
Du Như Băng thở dài, mặt đầy đau lòng: "Tôi không mù như thế nào suýt chút nữa lại coi trọng Cầu Văn Lập đây?"
Cô rất muốn mời nguyên chủ đối với điểm này cần phải tự kiểm điểm lại.
Đường Hàn Thu nhất thời không theo kịp đầu óc cô ấy, ánh mắt hoang mang không thôi đem cô ấy từ trên xuống dưới nhìn một lần.
Người trước mắt dung mạo như cũ, nhưng lại cho cô cảm giác xa lạ cực độ.
Đời trước cô không thiếu lần hãm hại Du Như Băng, đối với Du Như Băng hiểu biết chỉ có nhiều không ít đi, cô thậm chí so với Cầu Vân Lập còn hiểu Du Như Băng hơn.
Cô cảm thấy Du Như Băng trước mắt này thay đổi, thay đổi rất nhiều......!Rất nhiều rất nhiều.
Trong ấn tượng của cô, Du Như Băng nhu nhu nhược nhược, tuyệt đối sẽ không nói như vậy, hình tượng sụp đổ rồi.
Đường Hàn Thu nhịn không được hỏi một câu: "Em là Du Như Băng?"
"Không phải." Du Như Băng lập tức phủ nhận.
Đường Hàn Thu trong lòng cả kinh.
Du Như Băng bình thản ung dung tự giới thiệu: "Tôi là Du-Không-Như Băng."
"Tạm biệt phiên bản cũ, chào đón phiên bản mới của tôi."
Du Như Băng bình tĩnh nhìn cô: "Đường tiểu thư có thể nhận thức tôi một lần nữa."
Đường Hàn Thu: "......" Cô đột nhiên cũng muốn tống em ấy vào khoa não làm sao bây giờ?
Đường Hàn Thu xoa xoa ấn đường, càng cảm giác Du Như Băng này không quá đứng đắn, nhưng lại không thể nào xuống giọng đi hỏi.
Chính cô là người trọng sinh, mang theo ký ức đời trước, nhưng cô không cách nào bảo đảm Du Như Băng cũng như vậy, tùy tiện hỏi ra miệng sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Có lẽ Du Như Băng thật sự là bị cô đánh thanh tỉnh, tính cách thay đổi lớn.
Lại hoặc là......!Cô ấy đã không phải là Du Như Băng.
Đường Hàn Thu không khỏi suy nghĩ, nếu người trước mặt thật sự không phải là Du Như Băng, vậy Du Như Băng này có liên hệ với lực lượng thần bí trói buộc cô đời trước không?
Đường Hàn Thu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, phát hiện ánh mắt cô trong suốt, mặt mỉm cười nhìn mình, thế nhưng nhìn mạc danh có một chút ngoan ngoãn.
Thôi, về sau có rất nhiều thời gian quan sát cô ấy.
Đường Hàn Thu thở ra một hơi, bất đắc dĩ quay người lên xe: "Lên xe, tôi đưa em về."
Người phía sau đột nhiên gọi cô lại: "Đường tiểu thư, tôi có thể hỏi vấn đề này được không?"
Đường Hàn Thu dừng bước chân xoay người nhìn cô ấy: "Em hỏi đi.
"
Du Như Băng nhìn cô với đôi mắt xinh đẹp: "Chị thật sự không thích Cầu Vân Lập sao?"
Đường Hàn Thu ngạc nhiên mà nhướng mày lên, thật lòng đáp: "Thật sự."
Du Như Băng gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt cô, truy vấn hỏi: "Một chút cũng không?"
Đường Hàn Thu chắc chắn nói: "Một chút cũng không."
"Thực tốt." Du Như Băng hai mắt loé lên, phi thường cao hứng cười nói: "Tôi đây yên tâm rồi."
Đường Hàn Thu: "......?" Em yên tâm cái cái gì chứ?!
Du Như Băng tiếp tục thuần lương vô hại mà cười nhìn cô, nhẹ nhàng thay đổi đề tài khác: "Trán chị có sao không?"
Đường Hàn Thu chớp mắt một chút: "Không sao cả."
Du Như Băng tiếp tục mỉm cười mà nhìn cô, ánh mắt từ ái.
Chỉ cần Đường Hàn Thu không thích nam chủ, cô sẽ không cần cố kị đối với tra nam chủ đối địch!!!
...!
Cầu Vân Lập lại một lần nhận thua.
Bởi vì Cầu Hải Ninh lấy em trai hắn ra uy hiếp hắn, hoặc là đi nhận sai hoặc là nhường lại vị trí đó.
Cầu Vân Lập không buông được giải trí Phong Đình, cũng không muốn chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn.
Cầu Hải Ninh đang cùng Cầu Vân Lập thương lượng nên nhận sai như thế nào thì bí thư Cầu Hải Ninh đến, đưa cho ông ta một phần văn kiện —— thư luật sư Đường thị gửi tới.
Lấy danh nghĩa Đường Hàn Thu khởi tố Cầu Vân Lập xâm phạm an toàn cá nhân, song song đó là một loạt phí bồi thường, con số lên đến......!500 vạn.
Đường Mặc Uyên ra tay, mang theo danh tiếng khiến người khác sợ mất mật, được gọi là đoàn luật sư kim bài.
Một sự việc nhỏ về trách nhiệm dân sự, lại nghiêm trọng đến đưa lên trước mắt con số 500 vạn nhân dân tệ.
Cầu Hải Ninh trầm mặc mà vứt điếu xì gà, loạng choạng ngã ngồi trên sofa, đau đầu bóp ấn đường.
Trong nháy mắt này, ông ta thật sự rất muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Cầu Vân Lập thất thố mà kêu một tiếng: "Ba ba......"
Cầu Hải Ninh: "Đừng, để tao kêu mày là ba đi."
Đoàn luật sư của Đường Mặc Uyên đều ra tay rồi, con ông con mẹ nó cũng thật có tiền đồ!
Cầu Vân Lập không phải chưa từng nghe qua đoàn luật sư của Đường Mặc Uyên lợi hại, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình chỉ vô tình đẩy một cái, tự nhiên sẽ đẩy ra 500 vạn.
500 vạn Cầu gia bọn họ không phải không cho được, chỉ là tiền này không cần thiết phải đưa.
Này lại không phải hắn sai! Hắn chỉ là......!Chỉ là vô tình đẩy a! Ai bảo Đường Hàn Thu muốn đánh Du Như Băng chứ!
Đường Hàn Thu không phải quá mức hoang đường sao!
Cầu Vân Lập đau đầu hỏi: "Chúng ta phải đưa tiền sao ạ?"
Cầu Hải Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Mày dám không đưa?"
"Hiện tại không đưa, chờ lúc sau lên tòa án thì không chỉ dừng lại ở con số 500 vạn đâu."
Cầu Vân Lập rụt đầu, lại nghe thấy Cầu Hải Ninh nói: " Nhưng không thể chỉ riêng chúng ta phải bồi thường, Đường gia bọn họ cũng phải bồi thường."
...!
Đường Hàn Thu hai chân bắt chéo, dáng vẻ tùy ý hào phóng, hai tay chống cằm, ánh mắt nghiền ngẫm vẫn luôn dừng trên người ngồi bên cạnh.
Du Như Băng câu nệ ngồi một chỗ khác ở ghế sau, hai tay an phận đan vào nhau đặt trên đùi, dáng ngồi đoan chính giống học sinh tiểu học.
Tuy rằng ở trong thế giới hiện thực cô cũng ngồi qua siêu xe, nhưng cái loại xe một cái mạng cũng đền không đủ thì đây là lần đầu tiên.
Vì cái mạng, cô không dám động.
Đường Hàn Thu khẽ nâng ngón tay, dấu đi ý cười bên môi: "Thả lỏng chút đi."
Du Như Băng lắc đầu, lời lẽ chính đáng: "Không được, tôi sợ không cẩn thận đụng hỏng xe chị, cái mạng này tôi đền không đủ."
Đường Hàn Thu thay đổi tư thế, chống cằm hứng thú dạt dào mà nhìn cô ấy.
Cô không thể không thừa nhận, Du Như Băng này vẫn là không đứng đắn, nhưng có đôi khi vẫn thật ngoan nha.
Đường Hàn Thu an ủi cô ấy: "Thả lỏng đi, đụng hư thì thôi."
Du Như Băng nghe vậy hơi thả lỏng.
Đường Hàn Thu: "Dù sao này xe cũng không phải của tôi."
Xe này là xe của lão Đường nhà cô, gần đây cho cô mượn đi ra ngoài chút thôi, hỏng rồi tiền cũng sẽ không đền cho cô, đến tìm lão Đường nhà cô mà tính thôi.
Du Như Băng nhất thời từ ghế dựa giật bắn người, lưng căng thẳng, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Du Như Băng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy càng không được, lỡ như chủ xe là người tính tình bạo ngược không phân rõ phải trái, chẳng phải sẽ rước thêm phiền phức cho chị sao?"
Đông Bá đang lái xe nhịn không được khụ một tiếng.
Đường Hàn Thu liếc mắt về phía trước một cái, gật đầu một cái bình tĩnh nói: "Đông Bá, những lời này đừng nói cho lão Đường biết, rõ chưa?"
Đông Bá: "Vâng, tiểu thư."
Du Như Băng: "......?"
Cô vừa mới dẫm trúng đuôi hổ sao?!
Cái này nếu để cho Đường Hạc Thiên biết, mặc kệ xe có hư hay không thì mạng của cô cũng không còn!
Du Như Băng một giây sau sửa miệng: "Đương nhiên, nếu người kia là Đường đổng vậy thì không giống nhau, tôi tin tưởng Đường đổng là người anh minh thần võ, thông tuệ hơn người, hào phóng nho nhã lại hòa ái dễ gần!"
Đường Hàn Thu trầm ngâm một lát, lại đánh giá cô ấy ba giây, mở miệng nói: "Đông Bá, đừng cho lão Đường biết tôi với cô ấy gặp mặt."
"Hôm nay trên chiếc xe này không xuất hiện người nào tên Du Như Băng."
Du Như Băng chấn kinh rồi: "???"
Cái này, tên cũng không đáng được nhắc đến sao??
Thế giới kẻ có tiền các người khó khăn như vậy sao?!
Cô dứt khoát làm một động tác kéo khoá miệng, lựa chọn câm miệng.
......!Tư duy kẻ có tiền, thật khó hiểu..