Nàng Là Nương Tử Của Ta
Chương 1: Cha có lỗi với con
Hạ Minh Nhi là đại tiểu thư Hạ Gia cô còn một em gái Hạ Lí Nhan nhưng Hạ Lí Nhan không coi cô là chị gái mình vì Minh Nhi và cô là hai dòng máu khác nhau Hạ Lí Nhan là con của Tề Tướng Hạ Lưu và Phu Nhân Tề Hoàng Ngọc. Hạ Minh Nhi một đứa con riêng của Tề Tướng với cung nữ Khánh Lan tuy là con của cung nữ nhưng Minh Nhi lại được phụ thân yêu thương còn em gái và mẫu thân thì căm ghét vô độ
- Phụ Thân! Hạ Minh Nhi tỷ ấy chỉ là con của một cung nữ cớ sao phụ thân lại yêu thương đến thế.. chẵng lẽ trong mắt phụ thân hài nhi không bằng tỷ ấy
- Hmmm ~ trong mắt phụ thân cả hai đều quan trọng như nhau..
- tại sao lại là như nhau.. hài nhi với tỷ ấy hoàn toàn khác nhau
- cả hai đều là con của ta
- Nhưng.. đừng nói nữa đợi tỷ tỷ con vào ta sẽ nói chuyện quan trọng
. Hạ Lí Nhan tức giận nói trong lòng cô ta và Minh Nhi hoàn toàn không giống nhau.. cô là một tiểu thư còn ả ta chỉ là con của một cung nữ hèn hạ mà thôi.. cớ sao phụ thân lại nói cả hai giống nhau.. suy nghĩ một hồi thì Minh Nhi bước vào.. Lí Nhan nhìn Minh Nhi ánh mắt đầy căm ghét..
- Phụ thân gọi hài nhi?
- Đúng con vào đây..
- Lệnh triều đình ban xuống trong hai con sẽ có một người làm vợ Vương Mặc Lâm..
- Phụ Thân à.. Hạ Minh Nhi tỷ ấy là Đại tiểu thư Hạ Gia.. có lẽ là xứng với Vương Mặc Lâm hơn là con - Thưa phụ thân.. con chỉ là con của một cung nữ thấp hèn thì làm sao xứng với ngài ấy.. không bằng phụ thân gả muội muội Lí Nhan chắc sẽ xứng hơn
- Chắc tỷ không biết rồi.. Vương Mặc Lâm là con của một phi tần thấp kém muội nghĩ hai người rất xứng đôi
- LÍ NHAN! Hài nhi có thôi đi không hả? hài nhi nói vậy có phải đang nhục mạ ta hay không
- Phụ thân.. hài nhi không có ý đó.. xin phụ thân bớt giận..
- Phụ thân.. Minh Nhi con từ nhỏ đã sống không có tiếng nói riêng của mình.. con lớn lên nhờ tình thương của phụ thân.. nếu phụ thân đã muốn gả.. thì con xin bằng lòng... nhưng con muốn một điều kiện nho nhỏ là đem theo cung nữ Mộc Thanh..
- Được.! Được thôi..
- Hài Nhi xin cáo luiii..
Hạ Minh Nhi vừa đi vừa rơi lệ.. cô sụp đổ hoàn toàn, đã nhiều năm nay cô chưa từng khóc nhưng thấy phụ thân mình đem gả mình cho một người con trai không biết mặt cô thật sự rất đau lòng.. Minh Nhi sinh ra đã xinh đẹp mái tóc đen óng ánh.. làn da trắng sáng đôi mặt.. cái miệng đều giống y đúc người mẹ quá cố của mình.. tuy từ nhỏ đã xinh đẹp.. nhưng chưa ai được thấy cô mỉm cười.. mọi người chỉ thấy một vẻ buồn không thể nói ra của cô vừa vào đến phòng cung nữ Mộc Thanh vội vàng chạy lại đỡ tiểu thư mình lên giường rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô vừa lau mặt vừa hỏi
- Tiểu Thư.. ngài ấy gọi tiểu thư nói chuyện gì mà mặt tiểu thư xanh xao quá vậy ạ
- Ta phải làm sao đây.. Phụ thân gả ta và Vương Mặc Lâm..
- Vương Mặc Lâm nổi tiếng tàn bạo.. Tiểu thư người..
- Ta không sao.. Mộc Thanh em có thể đi cùng ta không.. ta sợ rằng đến nơi đó.. ta không ai bầu bạn
- Tiểu thư.. Mộc Thanh em nguyện đi theo người.. dù có chết cũng vẫn đi theo tiểu thư.. mong người yên tâm..
- chỉ còn 3 ngày hôn lễ sẽ cử hành.. em thật sự muốn đi cùng ta
- Dạ tiểu thư.. Mộc Thanh em nguyện đi theo người đời đời hậu hạ người.. tiểu thư đi đâu em đi đó.. mong tiểu thư đừng lo..
- Mộc Thanh.. em hậu hạ ta năm ta 15 tuổi.. nhưng em lại hiểu ta đến thế.. thật sự ta rất vui.. ba ngày sau sẽ có người đến đưa chúng ta đi.. em hãy chuẩn bị hành lí đi...
Ba ngày sau đó người của triều đình đến đón nàng.. cô nhẹ nhàng bước lên kiệu.. khuôn mặt xinh đẹp của nàng lướt qua phụ thân.. Hạ Lưu nhìn cô bước đi mà lòng đau.. tuy cô không phải là con của ông vàTề Hoàng Ngọcnhưng ông lại thương yêu cô hơn cả Lí Nhan, Minh Nhi tuy là con riêng của ông nhưng Minh Nhi xinh đẹp hơn người lại hiểu chuyện.. không làm ông phải đau đầu.. Minh Nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn không bao giờ cãi lại ông.. đứa con gái này tuy ông biết nó hận ông vì không thể cho mẹ nó một cái danh phận mà còn giết mẹ nó.. ông biết nó hận ông nhưng ông vẫn thương yêu nó..
- Minh Nhi! cha có lỗi với con
Nghe xong câu nói đó.. Minh Nhi nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn ông mỉm cười.. ông nghĩ rằng trong lòng đứa con gái còn có người cha này.. bước lên kiệu ngựa bắt đầu sải bước đến giờ cô mới khóc thấy cô khóc Mộc Thanh an ủi..
- Tiểu thư.. mọi chuyện rồi cũng qua mau.. mong tiểu thư đừng đau lòng.. Mộc Thanh biết trong lòng tiểu thư không hận lão gia.. chỉ là tiểu thư không nói ra mà thôi..
- Mộc Thanh.. chỉ có em hiểu ta.. năm xưa ta biết phụ thân không muốn giết mẹ ta.. mà là do người khác ép buộc trong lòng người cũng rất đau khổ.. tuy là con riêng nhưng phụ thân không căm ghét ta như bao người.. mà còn rất thương yêu ta.. trong lòng phụ thân sẽ thấy có lỗi với ta vềchuyệncủa mẫu thân Khánh Lan.. nhưng người đâu biết khi ta đã gọi người một tiếng phụ thân thì trong lòng ta đã hiểu.. và tha lỗi cho người rồi..
- Phụ Thân! Hạ Minh Nhi tỷ ấy chỉ là con của một cung nữ cớ sao phụ thân lại yêu thương đến thế.. chẵng lẽ trong mắt phụ thân hài nhi không bằng tỷ ấy
- Hmmm ~ trong mắt phụ thân cả hai đều quan trọng như nhau..
- tại sao lại là như nhau.. hài nhi với tỷ ấy hoàn toàn khác nhau
- cả hai đều là con của ta
- Nhưng.. đừng nói nữa đợi tỷ tỷ con vào ta sẽ nói chuyện quan trọng
. Hạ Lí Nhan tức giận nói trong lòng cô ta và Minh Nhi hoàn toàn không giống nhau.. cô là một tiểu thư còn ả ta chỉ là con của một cung nữ hèn hạ mà thôi.. cớ sao phụ thân lại nói cả hai giống nhau.. suy nghĩ một hồi thì Minh Nhi bước vào.. Lí Nhan nhìn Minh Nhi ánh mắt đầy căm ghét..
- Phụ thân gọi hài nhi?
- Đúng con vào đây..
- Lệnh triều đình ban xuống trong hai con sẽ có một người làm vợ Vương Mặc Lâm..
- Phụ Thân à.. Hạ Minh Nhi tỷ ấy là Đại tiểu thư Hạ Gia.. có lẽ là xứng với Vương Mặc Lâm hơn là con - Thưa phụ thân.. con chỉ là con của một cung nữ thấp hèn thì làm sao xứng với ngài ấy.. không bằng phụ thân gả muội muội Lí Nhan chắc sẽ xứng hơn
- Chắc tỷ không biết rồi.. Vương Mặc Lâm là con của một phi tần thấp kém muội nghĩ hai người rất xứng đôi
- LÍ NHAN! Hài nhi có thôi đi không hả? hài nhi nói vậy có phải đang nhục mạ ta hay không
- Phụ thân.. hài nhi không có ý đó.. xin phụ thân bớt giận..
- Phụ thân.. Minh Nhi con từ nhỏ đã sống không có tiếng nói riêng của mình.. con lớn lên nhờ tình thương của phụ thân.. nếu phụ thân đã muốn gả.. thì con xin bằng lòng... nhưng con muốn một điều kiện nho nhỏ là đem theo cung nữ Mộc Thanh..
- Được.! Được thôi..
- Hài Nhi xin cáo luiii..
Hạ Minh Nhi vừa đi vừa rơi lệ.. cô sụp đổ hoàn toàn, đã nhiều năm nay cô chưa từng khóc nhưng thấy phụ thân mình đem gả mình cho một người con trai không biết mặt cô thật sự rất đau lòng.. Minh Nhi sinh ra đã xinh đẹp mái tóc đen óng ánh.. làn da trắng sáng đôi mặt.. cái miệng đều giống y đúc người mẹ quá cố của mình.. tuy từ nhỏ đã xinh đẹp.. nhưng chưa ai được thấy cô mỉm cười.. mọi người chỉ thấy một vẻ buồn không thể nói ra của cô vừa vào đến phòng cung nữ Mộc Thanh vội vàng chạy lại đỡ tiểu thư mình lên giường rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô vừa lau mặt vừa hỏi
- Tiểu Thư.. ngài ấy gọi tiểu thư nói chuyện gì mà mặt tiểu thư xanh xao quá vậy ạ
- Ta phải làm sao đây.. Phụ thân gả ta và Vương Mặc Lâm..
- Vương Mặc Lâm nổi tiếng tàn bạo.. Tiểu thư người..
- Ta không sao.. Mộc Thanh em có thể đi cùng ta không.. ta sợ rằng đến nơi đó.. ta không ai bầu bạn
- Tiểu thư.. Mộc Thanh em nguyện đi theo người.. dù có chết cũng vẫn đi theo tiểu thư.. mong người yên tâm..
- chỉ còn 3 ngày hôn lễ sẽ cử hành.. em thật sự muốn đi cùng ta
- Dạ tiểu thư.. Mộc Thanh em nguyện đi theo người đời đời hậu hạ người.. tiểu thư đi đâu em đi đó.. mong tiểu thư đừng lo..
- Mộc Thanh.. em hậu hạ ta năm ta 15 tuổi.. nhưng em lại hiểu ta đến thế.. thật sự ta rất vui.. ba ngày sau sẽ có người đến đưa chúng ta đi.. em hãy chuẩn bị hành lí đi...
Ba ngày sau đó người của triều đình đến đón nàng.. cô nhẹ nhàng bước lên kiệu.. khuôn mặt xinh đẹp của nàng lướt qua phụ thân.. Hạ Lưu nhìn cô bước đi mà lòng đau.. tuy cô không phải là con của ông vàTề Hoàng Ngọcnhưng ông lại thương yêu cô hơn cả Lí Nhan, Minh Nhi tuy là con riêng của ông nhưng Minh Nhi xinh đẹp hơn người lại hiểu chuyện.. không làm ông phải đau đầu.. Minh Nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn không bao giờ cãi lại ông.. đứa con gái này tuy ông biết nó hận ông vì không thể cho mẹ nó một cái danh phận mà còn giết mẹ nó.. ông biết nó hận ông nhưng ông vẫn thương yêu nó..
- Minh Nhi! cha có lỗi với con
Nghe xong câu nói đó.. Minh Nhi nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn ông mỉm cười.. ông nghĩ rằng trong lòng đứa con gái còn có người cha này.. bước lên kiệu ngựa bắt đầu sải bước đến giờ cô mới khóc thấy cô khóc Mộc Thanh an ủi..
- Tiểu thư.. mọi chuyện rồi cũng qua mau.. mong tiểu thư đừng đau lòng.. Mộc Thanh biết trong lòng tiểu thư không hận lão gia.. chỉ là tiểu thư không nói ra mà thôi..
- Mộc Thanh.. chỉ có em hiểu ta.. năm xưa ta biết phụ thân không muốn giết mẹ ta.. mà là do người khác ép buộc trong lòng người cũng rất đau khổ.. tuy là con riêng nhưng phụ thân không căm ghét ta như bao người.. mà còn rất thương yêu ta.. trong lòng phụ thân sẽ thấy có lỗi với ta vềchuyệncủa mẫu thân Khánh Lan.. nhưng người đâu biết khi ta đã gọi người một tiếng phụ thân thì trong lòng ta đã hiểu.. và tha lỗi cho người rồi..
Tác giả :
Hàn Lục Yên