Nàng Không Là Góa Phụ
Chương 7
Rex không tin chắc với bà Catherine Winters từ không hoàn toàn có nghĩa là không.
Anh ngại trong lòng lo sợ sự thực như thế, nhưng anh hoàn toàn không tin.
Thế nào anh cũng phải dành thì giờ để theo đuổi nàng, anh tin thế. Nhưng anh thấy rằng thật khó tìm cho được thời gian thuận tiện để theo đuổi công việc này. Anh vui sướng khi được trở lại với Claude và Daphne, và dĩ nhiên vui sướng khi có bạn bè ở bên cạnh. Khi nào câu chuyện trong phòng khách trở nên quá vô duyên khiến họ không chịu đựng nổi, ba anh em thường đi ra ngoài, chuyện trò với nhau, ít ra câu chuyện của họ cũng có ý nghĩa, vui hơn.
Nhưng anh cần giải trí.
Anh cảm thấy tình hình khó có thể ăn nằm với Catherine Winters. Thật đáng thương.
Anh rất muốn ăn nằm với nàng. Nhưng ngay cả khi thất bại trong việc này - anh không tin rằng việc này hoàn toàn vô vọng - anh cũng có được niềm vui khi nói chuyện với nàng, kích thích nàng, trêu chọc nàng, làm nàng tức giận để được nhìn nàng lúc đó.
Dĩ nhiên anh phải hết sức cẩn thận để khỏi xúc phạm đến nàng. Claude đã nghi ngờ, Clarissa nghi ngờ, Nat và Eden còn nghi ngờ hơn nữa. Nếu tìm gặp nàng một mình lại, và để cho người ta trông thấy - như lần bị người làm vườn trông thấy - thì quả là một việc không hay ho gí nào hết. Và Clarissa chắc sẽ không mời nàng đến nhà nữa.
Dù sao, anh cũng phải giải quyết vấn đề khó khăn này. Buổi sáng anh cưỡi ngựa đi chơi một đoạn đường dài. Như mọi khi, anh có nhiệm vụ đi cặp kè với cô Hudson, nhưng khi trở về, anh giao cô ta cho Nat chăm sóc, anh nhận thấy cô ta có vẻ khoan khoái khi đi với bạn anh hơn là đi với anh. Trời bắt đầu vần vũ mây và lạnh. Clarissa quyết định buổi chiều sẽ vui chơi ở nhà.
Khi anh đề nghị đi chơi ngoài trời với Daphne và Clayton thì chẳng làm phiền lòng ai hết. Hai vợ chồng bà em gái nổi tiếng mê say dạo chơi ngoài trời bất kể thời tiết xấu hay tốt. Nghe anh đề nghị, họ sáng mắt liền. May thay cho anh là ngoài cặp vợ chồng này không có ai hưởng ứng hết. Khi ra ngoài rồi, anh dễ dàng lái họ đi qua vườn cây đến phía cổng sau, cổng này Daphne đã quên, còn Clayton thì chưa bao giờ biết đến. Anh đề nghị với họ đi bộ qua làng, theo con đường nằm phía ngoài làng rồi qua cổng đi vào công viên lại, cổng mà cách đây mấy hôm anh đã đi vào.
Khi đi qua khỏi cửa sau, họ thấy nhà của bà Winters đóng cửa, họ nói với nhau chắc nàng thích đi dạo chơi với họ. Anh viện lẽ Clayton có vợ để kẹp tay mà đi, còn anh thì đi một mình. Daphne cười nói:
- Tội nghiệp Rex. Anh cần lấy vợ cho rồi.
Đấy là điều cuối cùng anh cần. Nhưng chương trình lấy vợ phải cho thật đàng hoàng.
Nàng đang ở nhà. Chiều nay nàng không đi làm công việc từ thiện. Và tấm lòng của Daphne thật quý, bà lãnh trách nhiệm nặng nề là cố thuyết phục nàng đi dạo với họ, bà nói như thể chính bà là người đưa ra ý kiến này.
- Được thôi - Catherine Winters nói - trông nàng thật duyên dáng trong chiếc áo dài bằng vải len bình dị, bên ngoài khoác chiếc tạp dễ rộng màu trắng, chiếc mũ lưỡi trai viền đăng ten đội trên mái tóc vàng - Tôi cũng vừa làm bánh xong. Tôi mong quí vị bỏ qua việc ăn mặc xềnh xoàng của tôi - ôi, lúc nào cũng thế mà - Không khí ngoài trời mát mẻ chắc dễ chịu. Từ sáng đến giờ con Toby chưa được đi dạo. Cho nó đi theo có làm phiền quí vị không?
- Nó dễ thương biết bao - Daphne nói, cúi người để vuốt ve con chó. Nó đã thôi sủa ngay khi họ vừa bước qua ngưỡng cửa để đổi lấy việc được gãi vào bụng.
Mấy phút sau, sau khi nàng đã thay chiếc tạp dề và cái mũ lưỡi trai bằng chiếc áo khoác và cái mũ vải, thì xem như kế hoạch tinh vi vủa anh đã có kết quả. Anh đã có nàng cùng đi và kẹp tay anh mà đi - nàng không thể từ chối được, vì Daphne đang kẹp tay Clayton kia mà. Vì họ đã quay đầu qua trái rồi qua phải để gật đầu chào dân làng. Rồi họ đi ra khỏi làng, nói chuyện vui vẻ cho đến khi họ qua cầu, ra ngoài vùng quê, và anh kiếm cách từ từ đi tụt lại sau cho đến khi vừa đủ xa Daphne và Clayton để hai người có thể nói chuyện riêng với nhau.
- Nếu buộc lòng phải đi với tôi như thế này thì xin bà thứ lỗi cho - anh nói, bàn tay úp trên bàn tay nàng một lát - Cô em gái đã lôi tôi đến tộng vào cửa nhà bà, vì nó rất ngưỡng mộ bà.
Nàng nhìn anh, ánh mắt hoài nghi. Anh nói tiếp:
- Từ khi tôi gặp bà lần chót đến nay đã hai ngày ba giờ rồi. Chắc bà cảm thấy thiếu vắng tôi.
Nàng thốt lên một tiếng biểu lộ sự kinh ngạc mà không cần phải nói nên lời.
- Đúng thế - anh nói - tôi cũng cảm thấy thiếu vắng bà trong buổi dạ vũ hôm thứ sáu, chắc bà sẽ nhận nhiều lời mời khiêu vũ, phải không?
- Ồ, ông có vẻ phấn khởi quá - nàng đáp, vẻ tức giận. Anh cười xòa nói:
- Tôi muốn được nhảy với bà hai xuất. Suất nhạc val đầu tiên - tôi sẽ buộc Clarissa sắp xếp đưa vào chương trình vài bản nhạc van - rồi suất khiêu vũ lúc ăn bữa ăn phụ. Bà dành cho tôi những suất này chứ.
- Tôi nghĩ hai xuất đặc biệt này ông đã dành để nhảy với cô gái đặc biệt rồi.
- Đúng thế - anh đáp - Vậy là bà nhất trí rồi nhé.
- Tôi muốn nói đến cô Hudson.
Khi họ đi theo Daphne và Clayton vào công viên, anh biết nàng nhận ra con đường hai người đã đi vào buổi sáng cách đây mấy hôm. Chàng cố tình ngừng nói để khỏi làm ký ức của nàng bị gián đoạn - hay cả chàng nữa.
Bà em gái và người em rể dừng lại trên cầu.
- Rex, anh có nhớ chúng ta thường ngồi cheo leo trên thành cầu và đi từ thành cầu này sang thành bên kia không? - Bà em nói lớn với anh - Cũng lạ là chúng ta không té nhào gãy cổ.
- Nhớ chứ - Rex đáp - Tôi nhớ rất nhiều kỷ niệm trên cầu này, Daphne à. Kỷ niệm nào cng thú vị hết.
Rex cảm thấy bàn tay để nhẹ trên cánh tay chàng bỗng căng ra.
- Bà Winters - Daphne vừa cười vừa hỏi nàng - mời bà đến nhà chúng tôi uống trà nhé?
Tôi chắc thế nào Clarissa cũng rất sung sướng được đón bà. Chị ấy thường phàn nàn không có thêm một cô nữa cho chẵn bộ.
- Không, xin cám ơn bà - Bà Winters vội đáp - Tôi bận có con Toby rồi. Vả lại tôi cần về nhà sớm. Nhưng dù sao cũng xin cám ơn bà.
- Cuộc đi chơi thật thú vị - Daphne nói. Bà ta cười - Rex chiều nay đi lẻ loi một mình, anh ấy phàn nàn không có cô nào để kẹp tay đi cho đủ bộ.
Khi họ gần đến con đường chín, Rex liền thực hiện phần cuối chương trình. Họ đã đến gần làng. Chàng nói:
- Daphne này, bây giờ cô và Clayton về nhà trước đi. Tôi còn bận đưa bà Winters về nhà.
- Ồ - Daphne đáp, nhìn người này rồi nhìn qua người kia, chàng thấy mặt bà ta sáng lên - Được rồi, xin bà cảm phiền, thưa bà Winters. Cám ơn bà đã cùng chúng tôi đi dạo. Và cám ơn cả Toby. Con chó thật tuyệt.
- Xin chào bà Winters - ông Clayton đưa tay chạm vào mũ để chào nàng.
- Tôi rất sung sướng được đưa bà về nhà - tử tước nói khi hai người còn lại một mình với nhau - Tôi sẽ dẫn bà đi theo con đường trong vườn, bà Winters à, nhưng không có gì đáng sợ đâu. Thực vậy, tôi sẽ dẫn bà đi vào làng. Tôi không dám tính đến chuyện dẫn bà lẻn theo con đường đến cửa sau của trang viên. Chiều nay tôi sợ sẽ bị tát tai. Hôm chủ nhật tôi gần bị tát tai phải không?
Dĩ nhiên Rex rất muốn dẫn nàng theo con đường kia để khi vào trong đám cây rậm rạp sẽ hôn đại nàng. Nhưng những người đã thấy nàng cặp tay chàng đi trên đường làng rồi. Chắc những người này hay ít ra vài người đang còn chờ đợi để xem hai người đi về. Không nên để cho họ thấy hai người từ trong vườn cây đi ra theo cửa sau.
- Rất gần - nàng đáp - Tôi vẫn ân hận không được tát tai ông, vì cứ sợ có người trông thấy.
Nhiều người trông thấy Rex dẫn nàng đi trên đường làng từ trang viên Bodley đến cổng nhà nàng, thái độ rất kính nể. Khi nàng đã đứng trong cổng và anh ở ngoài cổng, anh nói:
- Than ôi, bà không dám mời tôi vào nhà uống trà mặc dù trong lòng bà lại rất muốn.
Chắc bà sợ làm thế có vẻ không đứng đắn và sợ mọi người trông thấy.
Nàng chỉ nhìn anh mà không nói, còn anh, anh cố tình đưa mắt nhìn vào môi nàng. Anh nói tiếp:
- Vì thế, chắc bà không dám hôn tôi để chia tay. Có lẽ vào dịp khác vậy.
- Đợi ngày tận thế - nàng đáp.
Anh bất bình thốt lên:
- Người đẹp thân mến ơi, tôi đang đợi nghe bà nói lên những lời cay cú hơn thế này nữa đấy. “Đợi ngày tận thế" Lời lẽ nghe khách sáo làm sao!
- Xin chào ngài, chúc ngài một ngày vui vẻ - nàng lạnh lùng nói, quay người đi theo con ngõ vào nhà, Toby chạy trước mặt. Lần này nàng không đóng mạnh cửa như lần trước.
A, giá mà được nàng mời vào nhà nhỉ, Rex nghĩ. Anh vẫn không tin đã hết hy vọng, nhưng cho dù nàng không mời vào nhà, thì chỉ việc được cãi nhau với nàng cũng vui sướng hơn việc tránh né tán tỉnh Ellen Hudson.
Anh sẽ được nhảy với nàng hai suất vào đêm thứ sáu, Rex nghĩ, cho dù nàng không chịu tin là anh sẽ nhảy với nàng trừ phi lúc ấy là ngày tận thế.
Sao, tại sao phải đợi đến ngày tận thế mới hôn đại nhau đã chứ? Tại sao phải đến ngày tận thế mới tìm hơi ấm của nhau? Câu hỏi thật có sức quyến rũ.
Anh ngại trong lòng lo sợ sự thực như thế, nhưng anh hoàn toàn không tin.
Thế nào anh cũng phải dành thì giờ để theo đuổi nàng, anh tin thế. Nhưng anh thấy rằng thật khó tìm cho được thời gian thuận tiện để theo đuổi công việc này. Anh vui sướng khi được trở lại với Claude và Daphne, và dĩ nhiên vui sướng khi có bạn bè ở bên cạnh. Khi nào câu chuyện trong phòng khách trở nên quá vô duyên khiến họ không chịu đựng nổi, ba anh em thường đi ra ngoài, chuyện trò với nhau, ít ra câu chuyện của họ cũng có ý nghĩa, vui hơn.
Nhưng anh cần giải trí.
Anh cảm thấy tình hình khó có thể ăn nằm với Catherine Winters. Thật đáng thương.
Anh rất muốn ăn nằm với nàng. Nhưng ngay cả khi thất bại trong việc này - anh không tin rằng việc này hoàn toàn vô vọng - anh cũng có được niềm vui khi nói chuyện với nàng, kích thích nàng, trêu chọc nàng, làm nàng tức giận để được nhìn nàng lúc đó.
Dĩ nhiên anh phải hết sức cẩn thận để khỏi xúc phạm đến nàng. Claude đã nghi ngờ, Clarissa nghi ngờ, Nat và Eden còn nghi ngờ hơn nữa. Nếu tìm gặp nàng một mình lại, và để cho người ta trông thấy - như lần bị người làm vườn trông thấy - thì quả là một việc không hay ho gí nào hết. Và Clarissa chắc sẽ không mời nàng đến nhà nữa.
Dù sao, anh cũng phải giải quyết vấn đề khó khăn này. Buổi sáng anh cưỡi ngựa đi chơi một đoạn đường dài. Như mọi khi, anh có nhiệm vụ đi cặp kè với cô Hudson, nhưng khi trở về, anh giao cô ta cho Nat chăm sóc, anh nhận thấy cô ta có vẻ khoan khoái khi đi với bạn anh hơn là đi với anh. Trời bắt đầu vần vũ mây và lạnh. Clarissa quyết định buổi chiều sẽ vui chơi ở nhà.
Khi anh đề nghị đi chơi ngoài trời với Daphne và Clayton thì chẳng làm phiền lòng ai hết. Hai vợ chồng bà em gái nổi tiếng mê say dạo chơi ngoài trời bất kể thời tiết xấu hay tốt. Nghe anh đề nghị, họ sáng mắt liền. May thay cho anh là ngoài cặp vợ chồng này không có ai hưởng ứng hết. Khi ra ngoài rồi, anh dễ dàng lái họ đi qua vườn cây đến phía cổng sau, cổng này Daphne đã quên, còn Clayton thì chưa bao giờ biết đến. Anh đề nghị với họ đi bộ qua làng, theo con đường nằm phía ngoài làng rồi qua cổng đi vào công viên lại, cổng mà cách đây mấy hôm anh đã đi vào.
Khi đi qua khỏi cửa sau, họ thấy nhà của bà Winters đóng cửa, họ nói với nhau chắc nàng thích đi dạo chơi với họ. Anh viện lẽ Clayton có vợ để kẹp tay mà đi, còn anh thì đi một mình. Daphne cười nói:
- Tội nghiệp Rex. Anh cần lấy vợ cho rồi.
Đấy là điều cuối cùng anh cần. Nhưng chương trình lấy vợ phải cho thật đàng hoàng.
Nàng đang ở nhà. Chiều nay nàng không đi làm công việc từ thiện. Và tấm lòng của Daphne thật quý, bà lãnh trách nhiệm nặng nề là cố thuyết phục nàng đi dạo với họ, bà nói như thể chính bà là người đưa ra ý kiến này.
- Được thôi - Catherine Winters nói - trông nàng thật duyên dáng trong chiếc áo dài bằng vải len bình dị, bên ngoài khoác chiếc tạp dễ rộng màu trắng, chiếc mũ lưỡi trai viền đăng ten đội trên mái tóc vàng - Tôi cũng vừa làm bánh xong. Tôi mong quí vị bỏ qua việc ăn mặc xềnh xoàng của tôi - ôi, lúc nào cũng thế mà - Không khí ngoài trời mát mẻ chắc dễ chịu. Từ sáng đến giờ con Toby chưa được đi dạo. Cho nó đi theo có làm phiền quí vị không?
- Nó dễ thương biết bao - Daphne nói, cúi người để vuốt ve con chó. Nó đã thôi sủa ngay khi họ vừa bước qua ngưỡng cửa để đổi lấy việc được gãi vào bụng.
Mấy phút sau, sau khi nàng đã thay chiếc tạp dề và cái mũ lưỡi trai bằng chiếc áo khoác và cái mũ vải, thì xem như kế hoạch tinh vi vủa anh đã có kết quả. Anh đã có nàng cùng đi và kẹp tay anh mà đi - nàng không thể từ chối được, vì Daphne đang kẹp tay Clayton kia mà. Vì họ đã quay đầu qua trái rồi qua phải để gật đầu chào dân làng. Rồi họ đi ra khỏi làng, nói chuyện vui vẻ cho đến khi họ qua cầu, ra ngoài vùng quê, và anh kiếm cách từ từ đi tụt lại sau cho đến khi vừa đủ xa Daphne và Clayton để hai người có thể nói chuyện riêng với nhau.
- Nếu buộc lòng phải đi với tôi như thế này thì xin bà thứ lỗi cho - anh nói, bàn tay úp trên bàn tay nàng một lát - Cô em gái đã lôi tôi đến tộng vào cửa nhà bà, vì nó rất ngưỡng mộ bà.
Nàng nhìn anh, ánh mắt hoài nghi. Anh nói tiếp:
- Từ khi tôi gặp bà lần chót đến nay đã hai ngày ba giờ rồi. Chắc bà cảm thấy thiếu vắng tôi.
Nàng thốt lên một tiếng biểu lộ sự kinh ngạc mà không cần phải nói nên lời.
- Đúng thế - anh nói - tôi cũng cảm thấy thiếu vắng bà trong buổi dạ vũ hôm thứ sáu, chắc bà sẽ nhận nhiều lời mời khiêu vũ, phải không?
- Ồ, ông có vẻ phấn khởi quá - nàng đáp, vẻ tức giận. Anh cười xòa nói:
- Tôi muốn được nhảy với bà hai xuất. Suất nhạc val đầu tiên - tôi sẽ buộc Clarissa sắp xếp đưa vào chương trình vài bản nhạc van - rồi suất khiêu vũ lúc ăn bữa ăn phụ. Bà dành cho tôi những suất này chứ.
- Tôi nghĩ hai xuất đặc biệt này ông đã dành để nhảy với cô gái đặc biệt rồi.
- Đúng thế - anh đáp - Vậy là bà nhất trí rồi nhé.
- Tôi muốn nói đến cô Hudson.
Khi họ đi theo Daphne và Clayton vào công viên, anh biết nàng nhận ra con đường hai người đã đi vào buổi sáng cách đây mấy hôm. Chàng cố tình ngừng nói để khỏi làm ký ức của nàng bị gián đoạn - hay cả chàng nữa.
Bà em gái và người em rể dừng lại trên cầu.
- Rex, anh có nhớ chúng ta thường ngồi cheo leo trên thành cầu và đi từ thành cầu này sang thành bên kia không? - Bà em nói lớn với anh - Cũng lạ là chúng ta không té nhào gãy cổ.
- Nhớ chứ - Rex đáp - Tôi nhớ rất nhiều kỷ niệm trên cầu này, Daphne à. Kỷ niệm nào cng thú vị hết.
Rex cảm thấy bàn tay để nhẹ trên cánh tay chàng bỗng căng ra.
- Bà Winters - Daphne vừa cười vừa hỏi nàng - mời bà đến nhà chúng tôi uống trà nhé?
Tôi chắc thế nào Clarissa cũng rất sung sướng được đón bà. Chị ấy thường phàn nàn không có thêm một cô nữa cho chẵn bộ.
- Không, xin cám ơn bà - Bà Winters vội đáp - Tôi bận có con Toby rồi. Vả lại tôi cần về nhà sớm. Nhưng dù sao cũng xin cám ơn bà.
- Cuộc đi chơi thật thú vị - Daphne nói. Bà ta cười - Rex chiều nay đi lẻ loi một mình, anh ấy phàn nàn không có cô nào để kẹp tay đi cho đủ bộ.
Khi họ gần đến con đường chín, Rex liền thực hiện phần cuối chương trình. Họ đã đến gần làng. Chàng nói:
- Daphne này, bây giờ cô và Clayton về nhà trước đi. Tôi còn bận đưa bà Winters về nhà.
- Ồ - Daphne đáp, nhìn người này rồi nhìn qua người kia, chàng thấy mặt bà ta sáng lên - Được rồi, xin bà cảm phiền, thưa bà Winters. Cám ơn bà đã cùng chúng tôi đi dạo. Và cám ơn cả Toby. Con chó thật tuyệt.
- Xin chào bà Winters - ông Clayton đưa tay chạm vào mũ để chào nàng.
- Tôi rất sung sướng được đưa bà về nhà - tử tước nói khi hai người còn lại một mình với nhau - Tôi sẽ dẫn bà đi theo con đường trong vườn, bà Winters à, nhưng không có gì đáng sợ đâu. Thực vậy, tôi sẽ dẫn bà đi vào làng. Tôi không dám tính đến chuyện dẫn bà lẻn theo con đường đến cửa sau của trang viên. Chiều nay tôi sợ sẽ bị tát tai. Hôm chủ nhật tôi gần bị tát tai phải không?
Dĩ nhiên Rex rất muốn dẫn nàng theo con đường kia để khi vào trong đám cây rậm rạp sẽ hôn đại nàng. Nhưng những người đã thấy nàng cặp tay chàng đi trên đường làng rồi. Chắc những người này hay ít ra vài người đang còn chờ đợi để xem hai người đi về. Không nên để cho họ thấy hai người từ trong vườn cây đi ra theo cửa sau.
- Rất gần - nàng đáp - Tôi vẫn ân hận không được tát tai ông, vì cứ sợ có người trông thấy.
Nhiều người trông thấy Rex dẫn nàng đi trên đường làng từ trang viên Bodley đến cổng nhà nàng, thái độ rất kính nể. Khi nàng đã đứng trong cổng và anh ở ngoài cổng, anh nói:
- Than ôi, bà không dám mời tôi vào nhà uống trà mặc dù trong lòng bà lại rất muốn.
Chắc bà sợ làm thế có vẻ không đứng đắn và sợ mọi người trông thấy.
Nàng chỉ nhìn anh mà không nói, còn anh, anh cố tình đưa mắt nhìn vào môi nàng. Anh nói tiếp:
- Vì thế, chắc bà không dám hôn tôi để chia tay. Có lẽ vào dịp khác vậy.
- Đợi ngày tận thế - nàng đáp.
Anh bất bình thốt lên:
- Người đẹp thân mến ơi, tôi đang đợi nghe bà nói lên những lời cay cú hơn thế này nữa đấy. “Đợi ngày tận thế" Lời lẽ nghe khách sáo làm sao!
- Xin chào ngài, chúc ngài một ngày vui vẻ - nàng lạnh lùng nói, quay người đi theo con ngõ vào nhà, Toby chạy trước mặt. Lần này nàng không đóng mạnh cửa như lần trước.
A, giá mà được nàng mời vào nhà nhỉ, Rex nghĩ. Anh vẫn không tin đã hết hy vọng, nhưng cho dù nàng không mời vào nhà, thì chỉ việc được cãi nhau với nàng cũng vui sướng hơn việc tránh né tán tỉnh Ellen Hudson.
Anh sẽ được nhảy với nàng hai suất vào đêm thứ sáu, Rex nghĩ, cho dù nàng không chịu tin là anh sẽ nhảy với nàng trừ phi lúc ấy là ngày tận thế.
Sao, tại sao phải đợi đến ngày tận thế mới hôn đại nhau đã chứ? Tại sao phải đến ngày tận thế mới tìm hơi ấm của nhau? Câu hỏi thật có sức quyến rũ.
Tác giả :
Mary Balogh