Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 64: Sóc nhỏ vô ơn
Lương Đông cả người căng cứng đứng nhìn Triệu Tử Thiêm đang làm hành động ngu ngốc, thấy vậy Lương Đông liền kéo tay Triệu Tử Thiêm ra, nghiêm giọng nói:
“Em làm cái gì vậy, nhỡ sau này không dùng được nữa thì sao?"
Triệu Tử Thiêm có chút khó chịu, thật sự là càng cố gắng ép Tiểu Thiêm Thiêm xuống nó lại càng cứng đầu muốn lên cao hơn:
“Làm cái gì bây giờ… chịu không nổi!"
Đúng lúc này ở bên ngoài lại có tiếng bà nội Lương nói vọng vào:
“Đông Nhi, Tiểu Triệu sao còn chưa chịu ra?"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng bà nội Lương thúc giục thì hoảng sợ, chân tay luống cuồng nhìn về phía Lương Đông:
“Đông ca…"
Lương Đông nghĩ bây giờ mà ở tại chỗ này giải quyết giúp cho Triệu Tử Thiêm thì không được, nếu ở trong này lâu quá hẳn sẽ làm bà nội Lương nghi ngờ, thế cho nên Lương Đông liền nhanh chóng với lấy cái vòi hoa sen bên cạnh phun vào người Triệu Tử Thiêm, ý muốn giúp cậu hạ hỏa. Có điều Lương Đông không biết, do quá gấp gáp mà hắn vẫn chưa kịp điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất đã trực tiếp phun vào người Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bị nước nóng phun vào người thì nhảy dựng, giọng nói trầm khan khẽ quát Lương Đông:
“Đông ca... làm cái gì vậy?!"
Tia nước bắn ra từ vòi hoa sen vẫn còn mang theo hơi nóng bốc lên cao, Lương Đông nhìn xuống chỗ Tiểu Thiêm Thiêm thấy nó vẫn còn chưa chịu nghe lời liền khó xử tắt vòi nước, nhanh chóng định kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống giải quyết, nhưng bị Triệu Tử Thiêm ngăn lại, giọng nói yếu ớt nhỏ dần:
“Không được Đông ca…"
Bên ngoài lại có tiếng của bà nội Lương:
“Đông Nhi, Tiểu Triệu có việc gì sao?"
Lương Đông lớn tiếng nói vọng ra:
“Không sao bà nội!"
Bà nội Lương nghiêm giọng nhắc nhở:
“Không có việc gì thì mau ra đi, để Hinh Nhi với Đồng Đồng đợi là sao?"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy bà nội Lương nói như vậy rồi, liền đưa mắt nhìn xuống phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm, rồi quay sang dùng ánh mắt mê man hướng Lương Đông khó khăn mở miệng:
“Đông… không được ra… sắp chịu không nổi"
Lương Đông khó xử, không phải chỉ có riêng mình Triệu Tử Thiêm chịu không nổi mà hắn cũng sắp chịu không nổi rồi, nếu như vừa rồi nhanh một chút giải quyết có phải là xong chuyện rồi hay không. Bây giờ Triệu Tử Thiêm không thể ra ngoài, Lương Đông cũng không thể bỏ mặc sóc nhỏ nhà hắn một mình ở bên trong được. Nghĩ vậy, Lương Đông liền đánh liều cởi quần Triệu Tử Thiêm ra.
“Đông Nhi, còn chưa chịu ra sao?" Bà nội Lương đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Triệu Tử Thiêm vốn định để Lương Đông giúp mình giải quyết rồi, thấy bà nội Lương đứng ở ngay bên ngoài cửa thì đưa tay giữ tay Lương Đông lại, gương mặt đáng thương lắc đầu nói:
“Không... được đâu!"
Lương Đông có chút gấp gáp nhìn Triệu Tử Thiêm, cố gắng bình tĩnh trả lời bà nội Lương:
“Rồi, chúng cháu ra ngay đây, vòi hoa sen trong nhà bị hỏng sửa sắp xong rồi!"
“Không cần sửa, vòi hoa sen đó bị hỏng mức chỉnh nhiệt rồi, lát nữa sẽ có người đến sửa" Bà nội Lương nói rồi rời đi.
Vòi hoa sen bị hỏng mức chỉnh nhiệt, chẳng trách nước phun ra lại nóng như vậy. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc sửa vòi hoa sen, Tiểu Thiêm Thiêm của sóc nhỏ nhà hắn mới đáng lo đây này.
“Ra ngoài đi!" Lương Đông nghĩ một lúc rồi nói.
Triệu Tử Thiêm nghe thế thì hoảng sợ, lắc đầu từ chối:
“Không được ra… không muốn ra"
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, yêu thương cưng chiều hôn lên mái tóc vẫn còn dính bọt nước kia:
“Yên tâm, anh che cho em, em chỉ việc đứng ở sau lưng anh là được!"
“Không…" Triệu Tử Thiêm vốn định không ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú kia của Lương Đông liền cảm thấy an tâm hơn, vì vậy đành nghe theo lời hắn đi ra bên ngoài.
Thật ra thì trong phút kích tình này, Triệu Tử Thiêm vẫn có thể nhận ra được mình dường như đã tin tưởng Lương Đông vô điều kiện, chỉ cần nhìn vào mắt hắn mọi do dự trong lòng cậu liền có thể tự động tiêu tan.
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng phía sau lưng mình rồi mở cửa phòng tắm. Lúc sắp ra đến phòng khách rồi, Triệu Tử Thiêm liền dùng một tay khẽ kéo áo Lương Đông lại. Lương Đông quay lại phía sau, vừa lúc bắt gặp bộ mặt ửng hồng không bình thường kia của Triệu Tử Thiêm, liền nhanh chóng quay đầu đi không nhìn nữa, còn nhìn chỉ sợ chịu không được.
Nhưng mà Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông tự nhiên không để ý đến mình như vậy, lại cứ tưởng hắn không lo cho cậu, định trêu chọc cậu nữa, cho nên có ý định muốn chạy vào trong phòng tắm. Lương Đông thấy vậy thì vội vàng kéo Triệu Tử Thiêm lại, giọng nói trầm thấp khó phát âm:
“Nhanh lên, có phải muốn hỏng luôn của cả hai hay không?"
Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn xuống phía đũng quần của Lương Đông, nhìn kỹ một chút mới phát hiện nơi đó cũng hơi cộm, liền đưa tay nhéo lưng hắn một phát:
“Là ai... làm cả hai chịu khổ?"
Lúc bước ra ngoài phòng khách, Triệu Tử Thiêm đi sau Lương Đông, cố gắng không để cho tầm mắt của mọi người có thể nhìn thấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu. Lương Đông dừng lại, Triệu Tử Thiêm cũng dừng lại, hơi xoay lưng về phía sau một chút.
“Bà nội, Đại Thiêm vừa rồi giúp bà sửa vòi hoa sen quần áo bị ướt hết rồi, cháu đưa em ấy lên thay quần áo đã"
Phó Tiểu Hinh vừa nhìn thấy bóng lưng của Triệu Tử Thiêm liền vui vẻ lạ thường, cô mấy ngày nay đã không gặp Triệu Tử Thiêm rồi, bây giờ thật không ngờ lại có thể gặp Triệu Tử Thiêm ở chỗ này. Vừa thấy Triệu Tử Thiêm, Phó Tiểu Hinh liền không tự giác đi đến chỗ cậu:
“Anh Tử Thiêm!"
Triệu Tử Thiêm thấy Phó Tiểu Hinh đang đi đến chỗ mình thì hốt hoảng, trong lòng chỉ muốn phóng thật nhanh ra khỏi nơi này, nhưng muốn thì muốn làm sao có thể làm được, bởi vì Lương Đông còn chưa chịu đi.
“Tiểu Hinh à!" Triệu Tử Thiêm khó khăn mở lời.
Lương Đông nhanh chóng đứng chặn ở trước Phó Tiểu Hinh, ngăn không cho cô ấy tiếp cận sóc nhỏ nhà hắn.
“Giọng nói anh sao vậy?" Phó Tiểu Hinh lo lắng hỏi.
Bà nội Lương cũng nghe thấy giọng Triệu Tử Thiêm khác lạ, lại cử tưởng nước ngấm vào người bị cảm, cho nên vội vã nói với Lương Đông:
“Tiểu Triệu có sao không? Đông Nhi, mau đưa Tiểu Triệu về nhà cháu lấy quần áo cho nó, đừng để bị cảm!"
Lương Đông gật đầu, nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm đi:
“Dạ!"
Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa, bà nội Lương đã ở đằng sau gọi hai người lại:
“Khoan đã…"
Chỉ hai từ kia thôi cũng đủ làm cho Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng, chắc không phải bà nội Lương thấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu rồi chứ? Lương Đông cũng không khác Triệu Tử Thiêm là mấy, bà nội Lương đột nhiên gọi hai người lại không biết có việc gì. Lương Đông cố gắng bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra:
“Còn gì không ạ?"
Bà nội Lương phất phất tay nói tiếp:
“Thay quần áo xong nhớ xuống đây nghe chưa, Tiểu Hinh với Đồng Đồng còn chờ đó!"
Nghe xong câu kia của bà nội Lương, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông không hẹn mà gặp cùng nhau thở dài bước ra khỏi nhà. Lúc đóng cánh cửa lại rồi, Triệu Tử Thiêm liền giống như mất hết sức lực tựa vào người Lương Đông. Lương Đông thấy thế vỗ vỗ vai Triệu Tử Thiêm an ủi:
“Đợi một chút, sắp về đến nhà rồi"
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì cố gắng đấm vào ngực Lương Đông một cái, tự mình đi về phía thang máy:
“Khỏi cần... đi"
Thang máy vừa mới mở, có hai cô gái từ bên trong bước ra. Triệu Tử Thiêm thấy có người thì hoảng sợ, nhanh chóng lấp ở phía sau lưng Lương Đông. Hai cô gái kia nhìn thấy hành động đó của Triệu Tử Thiêm thì cứ tưởng rằng, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy mình nên ngại ngùng, vì thế cùng nhau cười lớn.
Đúng lúc hai cô gái đó bước ra, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng lúc bước vào. Cửa thang máy sắp đóng lại rồi, một cô gái ở bên ngoài liền nói lớn:
“Anh cũng không cần phải ngại ngùng như vậy chứ?"
Lương Đông nghe thấy lời nói của cô gái kia liền bật cười. Lúc cửa thang may đóng lại, Triệu Tử Thiêm mới mạnh mẽ giáng cho Lương Đông một cái vào lưng thật mạnh, sau đó thì tựa đầu sau lưng hắn nhỏ giọng lầm bầm:
“Mới không phải... như thế!"
Thang máy đi đến tầng ba lại mở ra, nhà của Lương Đông ở tầng bốn, cho nên hẳn là có người muốn dùng chung thang máy với bọn họ. Triệu Tử Thiêm cảnh giác đứng sát vào lưng Lương Đông, khiến cho Tiểu Thiêm Thiêm đang nóng như thép nung chạm vào mông hắn. Lương Đông nuốt một ngụm khí lạnh, trong đầu cố gắng trấn tĩnh bản thân, còn một tầng nữa thôi là về đến nhà rồi.
Martin từ ngoài bước vào, vừa thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thì cười cười:
“Xin chào!"
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không nói, Martin liền có cảm giác không được bình thường cho lắm, lại nhìn về phía hai người kia, tháng máy rộng như vậy đứng sát vào nhau làm cái gì. Martin lùi lại phía sau một chút, mới giật mình nhìn thấy có cái gì đó đang dựng thẳng đâm ở phía sau mông Lương Đông, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện:
“Thật không thể ngờ, cậu cao to như vậy…" Ý của Martin chính là thật không thể tưởng tượng ra được Lương Đông lại là người bị thao. Có điều, trao đổi việc đó với hai người vốn chưa bao giờ tìm hiểu chuyện này thì bọn họ lại nghĩ sang hướng khác.
Triệu Tử Thiêm có chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Martin, cái đầu nhỏ vùi hết ở sau lưng Lương Đông, móng vuốt sắc nhọn bắt đầu đưa đến eo hắn nhéo mạnh một cái. Lương Đông ăn đau, nhanh chóng khó chịu đáp lời Martin:
“Làm sao? Chẳng lẽ anh không lên được?"
Thang máy đến tầng bốn, Triệu Tử Thiêm thở nhẹ một hơi, ngày hôm nay bức chết cậu rồi. Lương Đông đưa tay vào túi quần một hồi, sau đó quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:
“Không xong, anh để quên chìa khóa dưới nhà bà nội!"
Triệu Tử Thiêm có chút giật mình, dùng bộ mặt đáng thương quay sang nhìn Lương Đông oán trách:
“Lại... còn quên"
Lương Đông bật cười kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa ra:
“Làm sao mà quên được!"
Cửa vừa mở, Lương Đông liền ngay lập tức dùng chân đá cửa lại, ép Triệu Tử Thiêm vào chính cánh cửa đó. Đôi tay rất thành thục, nhanh chóng tìm đến nơi quen thuộc. Triệu Tử Thiêm vừa được Lương Đông an ủi, hai mắt nhắm nghiền, cả người còn vô lực tựa vào người hắn, cuối cùng thở nhẹ mãn nguyện. Lương Đông thấy cái bộ dạng hưởng thụ kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười, ở bên cạnh không quên mở miệng trêu chọc:
“Vừa rồi em nói Đại Thiêm mệt quá rồi, có thể nói lại nữa được hay không?"
Triệu Tử Thiêm không có ý định phản ứng, chỉ nhắm nghiền hai mắt để Lương Đông chăm sóc mình. Lương Đông thấy thế lại nói lại một lần nữa:
“Anh muốn nghe câu đó"
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông không chuyên tâm chăm sóc Tiểu Thiêm Thiêm của cậu thì mở mắt, nhìn hắn một lượt cuối cùng cũng nói ra câu kia:
“Đại Thiêm... mệt quá rồi!"
Lương Đông được như ý nguyện liền cười nhẹ, cố gắng cho Tiểu Thiêm Thiêm của ai kia dễ chịu nhất có thể. Được một lúc, Lương Đông lại nói:
“Nói một câu Đại Thiêm muốn yêu thương được không?"
Triệu Tử Thiêm có chút run rẩy, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng lời nói của Lương Đông. Vì thế Triệu Tử Thiêm liền lạnh giọng:
“Không!"
Lương Đông đưa một tay lên xoa nắn trước ngực của Triệu Tử Thiêm, khiến cho Triệu Tử Thiêm cả người khẽ cong lên, Tiểu Thiêm Thiêm ở phía dưới liên tục được Lương Đông an ủi:
“Không… nói"
Lương Đông bật cười, khi nào Triệu Tử Thiêm nói không rõ ràng, chỉ cần nói ra vài việc, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ nghe theo, ví như vu ở sân bóng rổ có thể rõ, Triệu Tử Thiêm thế nhưng còn tự mình cầm điện thoại quay lại:
“Nói một cậu Đại Thiêm muốn được yêu thương đi"
Triệu Tử Thiêm mê loạn lắc đầu. Lương Đông biết sắp có thể nghe câu nói kích tình kia, đôi tay ở phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm liền di chuyển nhanh hơn một chút:
“Đại Thiêm muốn được yêu thương…nói đi!"
Có điều lần này không như mong đợi của Lương Đông, Tiểu Thiêm Thiêm do đã bị chịu đựng một thời gian dài mà bắn ra rất nhanh, Triệu Tử Thiêm cả người ngã gục trên vai Lương Đông thở gấp. Lương Đông thấy thế cảm thấy không phục, vẫn không quên ở bên tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Nói…"
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã đưa tay xuống phía dưới Tiểu Đông Đông của hắn chạm nhẹ, rồi đứng thẳng dậy có ý định đi vào phòng tắm, trước khi đi còn không quên để lại cho hắn một câu:
“Tự lo cho bản thân đi!"
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, Lương Đông mang theo Tiểu Đông Đông dựng thẳng chạy đến chỗ phòng tắm đập cửa nói lớn:
“Đại Thiêm mau mở cửa…"
Triệu Tử Thiêm ở bên trong buồn cười, nói vọng ra bên ngoài:
“Nói một câu Đông Nhi muốn được yêu thương đi!"
Lương Đông cảm thấy nói câu đó cũng chẳng sao, cho nên không suy nghĩ nhiều đáp lại:
“Đông Nhi muốn được yêu thương"
Triệu Tử Thiêm cũng thật không ngờ Lương Đông lại mặt dày đến vậy, ngay cả câu đó cũng nói ra được:
“Vậy tự yêu thương đi"
Lương Đông khó chịu đứng bên ngoài đập cửa:
“Tiểu Đông Đông muốn Đại Thiêm giúp!"
Câu trên đã đủ lưu manh, Triệu Tử Thiêm ở bên trong nghe thấy câu tiếp của Lương Đông suýt chút nữa đập đầu xuống đất, không ngờ mấy cái câu này Lương Đông cũng có thể nói ra được:
“Anh còn có thể nói câu nào hơn câu đấy hay không?"
Lương Đông ở bên ngoài đã chịu không nổi, tự đưa tay xuống an ủi Tiểu Đông Đông của mình một chút:
“Em muốn anh nói cái gì anh sẽ nói!"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp kia của Lương Đông cũng biết hắn ở bên ngoài làm cái gì:
“Em muốn anh đừng mở miệng!"
Quả thật sau câu nói đó của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông không nói gì nữa, nhưng mà Lương Đông không cần nói Triệu Tử Thiêm cũng tự động mở cửa ra. Bởi vì, cậu nghe thấy tiếng mình trong điện thoại của Lương Đông, hơn nữa còn nghe rõ ràng đó là tiếng rên rỉ của cậu ở sân bóng rổ hôm qua:
“Này…"
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm kiểu gì cũng sẽ mở cửa cho hắn, thế cho nên cánh cửa vừa mới hé ra một cái, Lương Đông đã nhanh như tên bắn phi thẳng vào bên trong, giống như là sợ Triệu Tử Thiêm đóng cửa lại. Lời của Triệu Tử Thiêm còn chưa nói hết, cậu đã bị Lương Đông dùng miệng chặn lại.
Đôi môi của Triệu Tử Thiêm giống như bị Lương Đông giằng xé, cắn nát. Triệu Tử Thiêm bị đau liền khẽ nhăn mặt muốn đẩy Lương Đông ra. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc, mới xấu xa mở miệng:
“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không?"
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên xoa nhẹ cánh môi bị Lương Đông mút đến sưng đỏ, nhăn mặt nói:
“Anh xóa…"
Triệu Tử Thiêm chưa kịp nói hết câu, Lương Đông đã gạt tay cậu xuống, dùng một tay chạm đến đôi môi đó vẻ vòng tròn, một tay kia lại nắm tay Triệu Tử Thiêm bắt cậu phải đặt trên Tiểu Đông Đông của hắn:
“Vừa rồi anh giúp em, bây giờ em còn muốn bỏ mặc anh sao?"
Tay của Triệu Tử Thiêm vừa chạm vào vật nóng bỏng kia liền giật mình muốn phản kháng, tiếc là Lương Đông lại không có ý định muốn cậu bỏ tay ra khỏi nơi đấy, cho nên liền giữ chặt cậu lại:
“Sóc nhỏ vô ơn"
Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông lạnh giọng mở miệng:
“Anh xóa cái video kia thì em sẽ giúp anh"
Lương Đông à một tiếng:
“Còn muốn đặt điều kiện?"
Triệu Tử Thiêm vừa định mở miệng, liền bị một ngón tay của Lương Đông cho vào miệng. Triệu Tử Thiêm vốn định dùng lực cắn mạnh ngón tay đó, Lương Đông nhìn lướt qua là có thể hiểu suy nghĩ của sóc nhỏ nhà mình, cho nên mở miệng uy hiếp:
“Em mà cắn xuống, vậy thì đừng nghĩ đến việc xóa video"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế rất tức giận, nhưng vẫn không dám cắn xuống, chỉ còn biết đứng im ở một chỗ để cho ngón tay xấu xa của ai kia di chuyển trong khoang miệng cậu. Lương Đông thấy bộ dạng nghẹn khuất nhưng vẫn phải nghe theo lời hắn kia của Triệu Tử Thiêm thì đột nhiên muốn trêu chọc một chút, ngón tay di chuyển khẽ miết nhẹ đầu lưỡi của Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm muốn xóa video sao?"
Triệu Tử Thiêm bởi vì bị người ta cho tay vào miệng cho nên không nói được, chỉ còn biết đáng thương gật đầu. Nhưng mà Lương Đông lại muốn Triệu Tử Thiêm phải mở miệng nói:
“Không muốn xóa hả?"
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu suy nghĩ xấu xa của ai kia, nhưng mà trong tay Lương Đông có thứ quan trọng của cậu, vì thế cậu chỉ có thể khó khăn trả lời Lương Đông:
“Ừm...muốn"
Lương Đông hài lòng, vẫn còn chưa chịu buông tha cho Triệu Tử Thiêm, một tay đưa xuống túi quần ý định lấy điện thoại ra:
“Xem một lần rồi xóa có được không?"
Triệu Tử Thiêm nghe vậy vội phản ứng lại ngay:
“Không… muốn… xem"
Lương Đông buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của sóc nhỏ nhà hắn: “Nhưng mà anh muốn xem" nói rồi liền chạm tay vào màn hình, hình ảnh Triệu Tử Thiêm mê loạn hiện lên trước mắt hai người. Triệu Tử Thiêm xấu hổ, vội vàng đẩy cái tay đang cầm điện thoại của Lương Đông ra, khiến cho chiếc điện thoại đó rơi xuống đất. Nhưng mà điện thoại rơi xuống đất rồi, video vẫn còn chưa chịu dừng lại, tiếng rên rỉ kích tình của Triệu Tử Thiêm vẫn truyền ra. Không khí ngập tràn ám muội, Lương Đông thấy vậy thì buồn cười, xấu xa hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Là ai đang nói?"
Triệu Tử Thiêm bực bội đẩy ngón tay của Lương Đông đang ở trong miệng cậu càn quét sang một bên, có chút tức giận muốn đi tới tắt điện thoại. Lương Đông không để cho Triệu Tử Thiêm có cơ hội rời khỏi mình, vội vàng kéo cậu vào trong lòng nhỏ giọng nói:
“Anh còn muốn nghe"
Triệu Tử Thiêm đưa tay bịt tai Lương Đông lại:
“Không được nghe"
Lương Đông nhanh chóng hôn xuống đôi môi đang cong lên vì tức giận kia của Triệu Tử Thiêm, làm cho cậu hít thở không thông. Lương Đông hôn đủ rồi mới đưa tay muốn cởi áo Triệu Tử Thiêm ra, vạt áo được vén cao lên đến tận cổ, Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, muốn cắn xuống điểm nhỏ chói mắt trước mặt. Đúng lúc này Triệu Tử Thiêm liền ngăn hắn lại:
“Xóa cái kia đi trước!"
Lương Đông mặc kệ lời nói của Triệu Tử Thiêm, giọng nói kích tình như vậy hắn sao có thể xóa đi dễ dàng thế được. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông cúi xuống mút mạnh điểm nhỏ trước ngực của mình, liền cảm thấy cả người nóng rực:
“Đông…"
Lương Đông ngẩng đầu, bắt gặp được gương mặt mê man cố gắng khắc chế sự kích tình của Triệu Tử Thiêm, hắn bây giờ cũng sắp chịu không nổi nữa rồi:
“Sao?"
Triệu Tử Thiêm trong lúc nước sôi lửa bỏng vẫn không quên cái video kia, bây giờ chính là lúc thuận lợi nhất để xóa nó:
“Xóa cái kia nhé!"
Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, Lương Đông thật sự là muốn mang cả thế giới tặng cho sóc nhỏ nhà mình. Chỉ là xóa video thôi mà, cái này hắn đương nhiên sẽ đáp ứng:
“Ừ!"
Triệu Tử Thiêm đưa tay vuốt nhẹ Tiểu Đông Đông ở phía dưới, cho dù cách qua một lớp quần, Lương Đông vẫn có thể cảm nhận được từng ngón tay kia giông như là đang bao lấy cả sinh mệnh của hắn:
“Đông… bây giờ xóa ngay đi!"
Lương Đông máy móc gật đầu, xoay người cầm lấy điện thoại ở dưới đất mau chóng xóa đi đoạn video kia. Triệu Tử Thiêm thấy thế mới thở nhẹ một hơi, bây giờ chẳng còn cái gì có thể uy hiếp cậu nữa rồi, lần sau phải cẩn thận hơn khi ở cạnh Lương Đông mới được.
Lương Đông vừa xóa xong đoạn video đó, Triệu Tử Thiêm liền tự giác hiện nguyên hình, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Lương Đông một lượt, cuối cùng cho hắn một phát tát vào mặt rồi bỏ đi:
“Tự mình lo đi!"
Lương Đông vội vàng kéo tay Triệu Tử Thiêm lại, lần này thì Triệu Tử Thiêm rất tỉnh, nhanh nhẹn thoát được khỏi móng vuốt của ai kia, nhanh chóng đi đến phòng ngủ khóa cửa lại:
“Mau giải quyết nhanh đi, bà nội đang đợi đó!"
Lương Đông lại mang theo Tiểu Đông Đông dựng thẳng chạy khắp nhà, đi đến cửa phòng ngủ thì dùng sức gõ cửa, cố gắng đứng bên ngoài nhẹ giọng năn nỉ Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm… giúp anh có được không?"
Triệu Tử Thiêm chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái đến như vậy, Lương Đông ở bên ngoài chịu khổ, cậu lại ở trong vui vẻ cười:
“Còn lâu đi, mau tự mình làm!"
Lương Đông chịu không nổi, liền đứng ở trước cửa phòng ngủ tự giải quyết, lúc làm còn không quên lầu bầu:
“Sóc nhỏ vô ơn..."
“Em làm cái gì vậy, nhỡ sau này không dùng được nữa thì sao?"
Triệu Tử Thiêm có chút khó chịu, thật sự là càng cố gắng ép Tiểu Thiêm Thiêm xuống nó lại càng cứng đầu muốn lên cao hơn:
“Làm cái gì bây giờ… chịu không nổi!"
Đúng lúc này ở bên ngoài lại có tiếng bà nội Lương nói vọng vào:
“Đông Nhi, Tiểu Triệu sao còn chưa chịu ra?"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng bà nội Lương thúc giục thì hoảng sợ, chân tay luống cuồng nhìn về phía Lương Đông:
“Đông ca…"
Lương Đông nghĩ bây giờ mà ở tại chỗ này giải quyết giúp cho Triệu Tử Thiêm thì không được, nếu ở trong này lâu quá hẳn sẽ làm bà nội Lương nghi ngờ, thế cho nên Lương Đông liền nhanh chóng với lấy cái vòi hoa sen bên cạnh phun vào người Triệu Tử Thiêm, ý muốn giúp cậu hạ hỏa. Có điều Lương Đông không biết, do quá gấp gáp mà hắn vẫn chưa kịp điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất đã trực tiếp phun vào người Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bị nước nóng phun vào người thì nhảy dựng, giọng nói trầm khan khẽ quát Lương Đông:
“Đông ca... làm cái gì vậy?!"
Tia nước bắn ra từ vòi hoa sen vẫn còn mang theo hơi nóng bốc lên cao, Lương Đông nhìn xuống chỗ Tiểu Thiêm Thiêm thấy nó vẫn còn chưa chịu nghe lời liền khó xử tắt vòi nước, nhanh chóng định kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống giải quyết, nhưng bị Triệu Tử Thiêm ngăn lại, giọng nói yếu ớt nhỏ dần:
“Không được Đông ca…"
Bên ngoài lại có tiếng của bà nội Lương:
“Đông Nhi, Tiểu Triệu có việc gì sao?"
Lương Đông lớn tiếng nói vọng ra:
“Không sao bà nội!"
Bà nội Lương nghiêm giọng nhắc nhở:
“Không có việc gì thì mau ra đi, để Hinh Nhi với Đồng Đồng đợi là sao?"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy bà nội Lương nói như vậy rồi, liền đưa mắt nhìn xuống phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm, rồi quay sang dùng ánh mắt mê man hướng Lương Đông khó khăn mở miệng:
“Đông… không được ra… sắp chịu không nổi"
Lương Đông khó xử, không phải chỉ có riêng mình Triệu Tử Thiêm chịu không nổi mà hắn cũng sắp chịu không nổi rồi, nếu như vừa rồi nhanh một chút giải quyết có phải là xong chuyện rồi hay không. Bây giờ Triệu Tử Thiêm không thể ra ngoài, Lương Đông cũng không thể bỏ mặc sóc nhỏ nhà hắn một mình ở bên trong được. Nghĩ vậy, Lương Đông liền đánh liều cởi quần Triệu Tử Thiêm ra.
“Đông Nhi, còn chưa chịu ra sao?" Bà nội Lương đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Triệu Tử Thiêm vốn định để Lương Đông giúp mình giải quyết rồi, thấy bà nội Lương đứng ở ngay bên ngoài cửa thì đưa tay giữ tay Lương Đông lại, gương mặt đáng thương lắc đầu nói:
“Không... được đâu!"
Lương Đông có chút gấp gáp nhìn Triệu Tử Thiêm, cố gắng bình tĩnh trả lời bà nội Lương:
“Rồi, chúng cháu ra ngay đây, vòi hoa sen trong nhà bị hỏng sửa sắp xong rồi!"
“Không cần sửa, vòi hoa sen đó bị hỏng mức chỉnh nhiệt rồi, lát nữa sẽ có người đến sửa" Bà nội Lương nói rồi rời đi.
Vòi hoa sen bị hỏng mức chỉnh nhiệt, chẳng trách nước phun ra lại nóng như vậy. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc sửa vòi hoa sen, Tiểu Thiêm Thiêm của sóc nhỏ nhà hắn mới đáng lo đây này.
“Ra ngoài đi!" Lương Đông nghĩ một lúc rồi nói.
Triệu Tử Thiêm nghe thế thì hoảng sợ, lắc đầu từ chối:
“Không được ra… không muốn ra"
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, yêu thương cưng chiều hôn lên mái tóc vẫn còn dính bọt nước kia:
“Yên tâm, anh che cho em, em chỉ việc đứng ở sau lưng anh là được!"
“Không…" Triệu Tử Thiêm vốn định không ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú kia của Lương Đông liền cảm thấy an tâm hơn, vì vậy đành nghe theo lời hắn đi ra bên ngoài.
Thật ra thì trong phút kích tình này, Triệu Tử Thiêm vẫn có thể nhận ra được mình dường như đã tin tưởng Lương Đông vô điều kiện, chỉ cần nhìn vào mắt hắn mọi do dự trong lòng cậu liền có thể tự động tiêu tan.
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng phía sau lưng mình rồi mở cửa phòng tắm. Lúc sắp ra đến phòng khách rồi, Triệu Tử Thiêm liền dùng một tay khẽ kéo áo Lương Đông lại. Lương Đông quay lại phía sau, vừa lúc bắt gặp bộ mặt ửng hồng không bình thường kia của Triệu Tử Thiêm, liền nhanh chóng quay đầu đi không nhìn nữa, còn nhìn chỉ sợ chịu không được.
Nhưng mà Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông tự nhiên không để ý đến mình như vậy, lại cứ tưởng hắn không lo cho cậu, định trêu chọc cậu nữa, cho nên có ý định muốn chạy vào trong phòng tắm. Lương Đông thấy vậy thì vội vàng kéo Triệu Tử Thiêm lại, giọng nói trầm thấp khó phát âm:
“Nhanh lên, có phải muốn hỏng luôn của cả hai hay không?"
Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn xuống phía đũng quần của Lương Đông, nhìn kỹ một chút mới phát hiện nơi đó cũng hơi cộm, liền đưa tay nhéo lưng hắn một phát:
“Là ai... làm cả hai chịu khổ?"
Lúc bước ra ngoài phòng khách, Triệu Tử Thiêm đi sau Lương Đông, cố gắng không để cho tầm mắt của mọi người có thể nhìn thấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu. Lương Đông dừng lại, Triệu Tử Thiêm cũng dừng lại, hơi xoay lưng về phía sau một chút.
“Bà nội, Đại Thiêm vừa rồi giúp bà sửa vòi hoa sen quần áo bị ướt hết rồi, cháu đưa em ấy lên thay quần áo đã"
Phó Tiểu Hinh vừa nhìn thấy bóng lưng của Triệu Tử Thiêm liền vui vẻ lạ thường, cô mấy ngày nay đã không gặp Triệu Tử Thiêm rồi, bây giờ thật không ngờ lại có thể gặp Triệu Tử Thiêm ở chỗ này. Vừa thấy Triệu Tử Thiêm, Phó Tiểu Hinh liền không tự giác đi đến chỗ cậu:
“Anh Tử Thiêm!"
Triệu Tử Thiêm thấy Phó Tiểu Hinh đang đi đến chỗ mình thì hốt hoảng, trong lòng chỉ muốn phóng thật nhanh ra khỏi nơi này, nhưng muốn thì muốn làm sao có thể làm được, bởi vì Lương Đông còn chưa chịu đi.
“Tiểu Hinh à!" Triệu Tử Thiêm khó khăn mở lời.
Lương Đông nhanh chóng đứng chặn ở trước Phó Tiểu Hinh, ngăn không cho cô ấy tiếp cận sóc nhỏ nhà hắn.
“Giọng nói anh sao vậy?" Phó Tiểu Hinh lo lắng hỏi.
Bà nội Lương cũng nghe thấy giọng Triệu Tử Thiêm khác lạ, lại cử tưởng nước ngấm vào người bị cảm, cho nên vội vã nói với Lương Đông:
“Tiểu Triệu có sao không? Đông Nhi, mau đưa Tiểu Triệu về nhà cháu lấy quần áo cho nó, đừng để bị cảm!"
Lương Đông gật đầu, nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm đi:
“Dạ!"
Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa, bà nội Lương đã ở đằng sau gọi hai người lại:
“Khoan đã…"
Chỉ hai từ kia thôi cũng đủ làm cho Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng, chắc không phải bà nội Lương thấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu rồi chứ? Lương Đông cũng không khác Triệu Tử Thiêm là mấy, bà nội Lương đột nhiên gọi hai người lại không biết có việc gì. Lương Đông cố gắng bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra:
“Còn gì không ạ?"
Bà nội Lương phất phất tay nói tiếp:
“Thay quần áo xong nhớ xuống đây nghe chưa, Tiểu Hinh với Đồng Đồng còn chờ đó!"
Nghe xong câu kia của bà nội Lương, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông không hẹn mà gặp cùng nhau thở dài bước ra khỏi nhà. Lúc đóng cánh cửa lại rồi, Triệu Tử Thiêm liền giống như mất hết sức lực tựa vào người Lương Đông. Lương Đông thấy thế vỗ vỗ vai Triệu Tử Thiêm an ủi:
“Đợi một chút, sắp về đến nhà rồi"
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì cố gắng đấm vào ngực Lương Đông một cái, tự mình đi về phía thang máy:
“Khỏi cần... đi"
Thang máy vừa mới mở, có hai cô gái từ bên trong bước ra. Triệu Tử Thiêm thấy có người thì hoảng sợ, nhanh chóng lấp ở phía sau lưng Lương Đông. Hai cô gái kia nhìn thấy hành động đó của Triệu Tử Thiêm thì cứ tưởng rằng, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy mình nên ngại ngùng, vì thế cùng nhau cười lớn.
Đúng lúc hai cô gái đó bước ra, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng lúc bước vào. Cửa thang máy sắp đóng lại rồi, một cô gái ở bên ngoài liền nói lớn:
“Anh cũng không cần phải ngại ngùng như vậy chứ?"
Lương Đông nghe thấy lời nói của cô gái kia liền bật cười. Lúc cửa thang may đóng lại, Triệu Tử Thiêm mới mạnh mẽ giáng cho Lương Đông một cái vào lưng thật mạnh, sau đó thì tựa đầu sau lưng hắn nhỏ giọng lầm bầm:
“Mới không phải... như thế!"
Thang máy đi đến tầng ba lại mở ra, nhà của Lương Đông ở tầng bốn, cho nên hẳn là có người muốn dùng chung thang máy với bọn họ. Triệu Tử Thiêm cảnh giác đứng sát vào lưng Lương Đông, khiến cho Tiểu Thiêm Thiêm đang nóng như thép nung chạm vào mông hắn. Lương Đông nuốt một ngụm khí lạnh, trong đầu cố gắng trấn tĩnh bản thân, còn một tầng nữa thôi là về đến nhà rồi.
Martin từ ngoài bước vào, vừa thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thì cười cười:
“Xin chào!"
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không nói, Martin liền có cảm giác không được bình thường cho lắm, lại nhìn về phía hai người kia, tháng máy rộng như vậy đứng sát vào nhau làm cái gì. Martin lùi lại phía sau một chút, mới giật mình nhìn thấy có cái gì đó đang dựng thẳng đâm ở phía sau mông Lương Đông, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện:
“Thật không thể ngờ, cậu cao to như vậy…" Ý của Martin chính là thật không thể tưởng tượng ra được Lương Đông lại là người bị thao. Có điều, trao đổi việc đó với hai người vốn chưa bao giờ tìm hiểu chuyện này thì bọn họ lại nghĩ sang hướng khác.
Triệu Tử Thiêm có chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Martin, cái đầu nhỏ vùi hết ở sau lưng Lương Đông, móng vuốt sắc nhọn bắt đầu đưa đến eo hắn nhéo mạnh một cái. Lương Đông ăn đau, nhanh chóng khó chịu đáp lời Martin:
“Làm sao? Chẳng lẽ anh không lên được?"
Thang máy đến tầng bốn, Triệu Tử Thiêm thở nhẹ một hơi, ngày hôm nay bức chết cậu rồi. Lương Đông đưa tay vào túi quần một hồi, sau đó quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:
“Không xong, anh để quên chìa khóa dưới nhà bà nội!"
Triệu Tử Thiêm có chút giật mình, dùng bộ mặt đáng thương quay sang nhìn Lương Đông oán trách:
“Lại... còn quên"
Lương Đông bật cười kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa ra:
“Làm sao mà quên được!"
Cửa vừa mở, Lương Đông liền ngay lập tức dùng chân đá cửa lại, ép Triệu Tử Thiêm vào chính cánh cửa đó. Đôi tay rất thành thục, nhanh chóng tìm đến nơi quen thuộc. Triệu Tử Thiêm vừa được Lương Đông an ủi, hai mắt nhắm nghiền, cả người còn vô lực tựa vào người hắn, cuối cùng thở nhẹ mãn nguyện. Lương Đông thấy cái bộ dạng hưởng thụ kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười, ở bên cạnh không quên mở miệng trêu chọc:
“Vừa rồi em nói Đại Thiêm mệt quá rồi, có thể nói lại nữa được hay không?"
Triệu Tử Thiêm không có ý định phản ứng, chỉ nhắm nghiền hai mắt để Lương Đông chăm sóc mình. Lương Đông thấy thế lại nói lại một lần nữa:
“Anh muốn nghe câu đó"
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông không chuyên tâm chăm sóc Tiểu Thiêm Thiêm của cậu thì mở mắt, nhìn hắn một lượt cuối cùng cũng nói ra câu kia:
“Đại Thiêm... mệt quá rồi!"
Lương Đông được như ý nguyện liền cười nhẹ, cố gắng cho Tiểu Thiêm Thiêm của ai kia dễ chịu nhất có thể. Được một lúc, Lương Đông lại nói:
“Nói một câu Đại Thiêm muốn yêu thương được không?"
Triệu Tử Thiêm có chút run rẩy, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng lời nói của Lương Đông. Vì thế Triệu Tử Thiêm liền lạnh giọng:
“Không!"
Lương Đông đưa một tay lên xoa nắn trước ngực của Triệu Tử Thiêm, khiến cho Triệu Tử Thiêm cả người khẽ cong lên, Tiểu Thiêm Thiêm ở phía dưới liên tục được Lương Đông an ủi:
“Không… nói"
Lương Đông bật cười, khi nào Triệu Tử Thiêm nói không rõ ràng, chỉ cần nói ra vài việc, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ nghe theo, ví như vu ở sân bóng rổ có thể rõ, Triệu Tử Thiêm thế nhưng còn tự mình cầm điện thoại quay lại:
“Nói một cậu Đại Thiêm muốn được yêu thương đi"
Triệu Tử Thiêm mê loạn lắc đầu. Lương Đông biết sắp có thể nghe câu nói kích tình kia, đôi tay ở phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm liền di chuyển nhanh hơn một chút:
“Đại Thiêm muốn được yêu thương…nói đi!"
Có điều lần này không như mong đợi của Lương Đông, Tiểu Thiêm Thiêm do đã bị chịu đựng một thời gian dài mà bắn ra rất nhanh, Triệu Tử Thiêm cả người ngã gục trên vai Lương Đông thở gấp. Lương Đông thấy thế cảm thấy không phục, vẫn không quên ở bên tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Nói…"
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã đưa tay xuống phía dưới Tiểu Đông Đông của hắn chạm nhẹ, rồi đứng thẳng dậy có ý định đi vào phòng tắm, trước khi đi còn không quên để lại cho hắn một câu:
“Tự lo cho bản thân đi!"
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, Lương Đông mang theo Tiểu Đông Đông dựng thẳng chạy đến chỗ phòng tắm đập cửa nói lớn:
“Đại Thiêm mau mở cửa…"
Triệu Tử Thiêm ở bên trong buồn cười, nói vọng ra bên ngoài:
“Nói một câu Đông Nhi muốn được yêu thương đi!"
Lương Đông cảm thấy nói câu đó cũng chẳng sao, cho nên không suy nghĩ nhiều đáp lại:
“Đông Nhi muốn được yêu thương"
Triệu Tử Thiêm cũng thật không ngờ Lương Đông lại mặt dày đến vậy, ngay cả câu đó cũng nói ra được:
“Vậy tự yêu thương đi"
Lương Đông khó chịu đứng bên ngoài đập cửa:
“Tiểu Đông Đông muốn Đại Thiêm giúp!"
Câu trên đã đủ lưu manh, Triệu Tử Thiêm ở bên trong nghe thấy câu tiếp của Lương Đông suýt chút nữa đập đầu xuống đất, không ngờ mấy cái câu này Lương Đông cũng có thể nói ra được:
“Anh còn có thể nói câu nào hơn câu đấy hay không?"
Lương Đông ở bên ngoài đã chịu không nổi, tự đưa tay xuống an ủi Tiểu Đông Đông của mình một chút:
“Em muốn anh nói cái gì anh sẽ nói!"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp kia của Lương Đông cũng biết hắn ở bên ngoài làm cái gì:
“Em muốn anh đừng mở miệng!"
Quả thật sau câu nói đó của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông không nói gì nữa, nhưng mà Lương Đông không cần nói Triệu Tử Thiêm cũng tự động mở cửa ra. Bởi vì, cậu nghe thấy tiếng mình trong điện thoại của Lương Đông, hơn nữa còn nghe rõ ràng đó là tiếng rên rỉ của cậu ở sân bóng rổ hôm qua:
“Này…"
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm kiểu gì cũng sẽ mở cửa cho hắn, thế cho nên cánh cửa vừa mới hé ra một cái, Lương Đông đã nhanh như tên bắn phi thẳng vào bên trong, giống như là sợ Triệu Tử Thiêm đóng cửa lại. Lời của Triệu Tử Thiêm còn chưa nói hết, cậu đã bị Lương Đông dùng miệng chặn lại.
Đôi môi của Triệu Tử Thiêm giống như bị Lương Đông giằng xé, cắn nát. Triệu Tử Thiêm bị đau liền khẽ nhăn mặt muốn đẩy Lương Đông ra. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc, mới xấu xa mở miệng:
“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không?"
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên xoa nhẹ cánh môi bị Lương Đông mút đến sưng đỏ, nhăn mặt nói:
“Anh xóa…"
Triệu Tử Thiêm chưa kịp nói hết câu, Lương Đông đã gạt tay cậu xuống, dùng một tay chạm đến đôi môi đó vẻ vòng tròn, một tay kia lại nắm tay Triệu Tử Thiêm bắt cậu phải đặt trên Tiểu Đông Đông của hắn:
“Vừa rồi anh giúp em, bây giờ em còn muốn bỏ mặc anh sao?"
Tay của Triệu Tử Thiêm vừa chạm vào vật nóng bỏng kia liền giật mình muốn phản kháng, tiếc là Lương Đông lại không có ý định muốn cậu bỏ tay ra khỏi nơi đấy, cho nên liền giữ chặt cậu lại:
“Sóc nhỏ vô ơn"
Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông lạnh giọng mở miệng:
“Anh xóa cái video kia thì em sẽ giúp anh"
Lương Đông à một tiếng:
“Còn muốn đặt điều kiện?"
Triệu Tử Thiêm vừa định mở miệng, liền bị một ngón tay của Lương Đông cho vào miệng. Triệu Tử Thiêm vốn định dùng lực cắn mạnh ngón tay đó, Lương Đông nhìn lướt qua là có thể hiểu suy nghĩ của sóc nhỏ nhà mình, cho nên mở miệng uy hiếp:
“Em mà cắn xuống, vậy thì đừng nghĩ đến việc xóa video"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế rất tức giận, nhưng vẫn không dám cắn xuống, chỉ còn biết đứng im ở một chỗ để cho ngón tay xấu xa của ai kia di chuyển trong khoang miệng cậu. Lương Đông thấy bộ dạng nghẹn khuất nhưng vẫn phải nghe theo lời hắn kia của Triệu Tử Thiêm thì đột nhiên muốn trêu chọc một chút, ngón tay di chuyển khẽ miết nhẹ đầu lưỡi của Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm muốn xóa video sao?"
Triệu Tử Thiêm bởi vì bị người ta cho tay vào miệng cho nên không nói được, chỉ còn biết đáng thương gật đầu. Nhưng mà Lương Đông lại muốn Triệu Tử Thiêm phải mở miệng nói:
“Không muốn xóa hả?"
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu suy nghĩ xấu xa của ai kia, nhưng mà trong tay Lương Đông có thứ quan trọng của cậu, vì thế cậu chỉ có thể khó khăn trả lời Lương Đông:
“Ừm...muốn"
Lương Đông hài lòng, vẫn còn chưa chịu buông tha cho Triệu Tử Thiêm, một tay đưa xuống túi quần ý định lấy điện thoại ra:
“Xem một lần rồi xóa có được không?"
Triệu Tử Thiêm nghe vậy vội phản ứng lại ngay:
“Không… muốn… xem"
Lương Đông buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của sóc nhỏ nhà hắn: “Nhưng mà anh muốn xem" nói rồi liền chạm tay vào màn hình, hình ảnh Triệu Tử Thiêm mê loạn hiện lên trước mắt hai người. Triệu Tử Thiêm xấu hổ, vội vàng đẩy cái tay đang cầm điện thoại của Lương Đông ra, khiến cho chiếc điện thoại đó rơi xuống đất. Nhưng mà điện thoại rơi xuống đất rồi, video vẫn còn chưa chịu dừng lại, tiếng rên rỉ kích tình của Triệu Tử Thiêm vẫn truyền ra. Không khí ngập tràn ám muội, Lương Đông thấy vậy thì buồn cười, xấu xa hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Là ai đang nói?"
Triệu Tử Thiêm bực bội đẩy ngón tay của Lương Đông đang ở trong miệng cậu càn quét sang một bên, có chút tức giận muốn đi tới tắt điện thoại. Lương Đông không để cho Triệu Tử Thiêm có cơ hội rời khỏi mình, vội vàng kéo cậu vào trong lòng nhỏ giọng nói:
“Anh còn muốn nghe"
Triệu Tử Thiêm đưa tay bịt tai Lương Đông lại:
“Không được nghe"
Lương Đông nhanh chóng hôn xuống đôi môi đang cong lên vì tức giận kia của Triệu Tử Thiêm, làm cho cậu hít thở không thông. Lương Đông hôn đủ rồi mới đưa tay muốn cởi áo Triệu Tử Thiêm ra, vạt áo được vén cao lên đến tận cổ, Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, muốn cắn xuống điểm nhỏ chói mắt trước mặt. Đúng lúc này Triệu Tử Thiêm liền ngăn hắn lại:
“Xóa cái kia đi trước!"
Lương Đông mặc kệ lời nói của Triệu Tử Thiêm, giọng nói kích tình như vậy hắn sao có thể xóa đi dễ dàng thế được. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông cúi xuống mút mạnh điểm nhỏ trước ngực của mình, liền cảm thấy cả người nóng rực:
“Đông…"
Lương Đông ngẩng đầu, bắt gặp được gương mặt mê man cố gắng khắc chế sự kích tình của Triệu Tử Thiêm, hắn bây giờ cũng sắp chịu không nổi nữa rồi:
“Sao?"
Triệu Tử Thiêm trong lúc nước sôi lửa bỏng vẫn không quên cái video kia, bây giờ chính là lúc thuận lợi nhất để xóa nó:
“Xóa cái kia nhé!"
Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, Lương Đông thật sự là muốn mang cả thế giới tặng cho sóc nhỏ nhà mình. Chỉ là xóa video thôi mà, cái này hắn đương nhiên sẽ đáp ứng:
“Ừ!"
Triệu Tử Thiêm đưa tay vuốt nhẹ Tiểu Đông Đông ở phía dưới, cho dù cách qua một lớp quần, Lương Đông vẫn có thể cảm nhận được từng ngón tay kia giông như là đang bao lấy cả sinh mệnh của hắn:
“Đông… bây giờ xóa ngay đi!"
Lương Đông máy móc gật đầu, xoay người cầm lấy điện thoại ở dưới đất mau chóng xóa đi đoạn video kia. Triệu Tử Thiêm thấy thế mới thở nhẹ một hơi, bây giờ chẳng còn cái gì có thể uy hiếp cậu nữa rồi, lần sau phải cẩn thận hơn khi ở cạnh Lương Đông mới được.
Lương Đông vừa xóa xong đoạn video đó, Triệu Tử Thiêm liền tự giác hiện nguyên hình, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Lương Đông một lượt, cuối cùng cho hắn một phát tát vào mặt rồi bỏ đi:
“Tự mình lo đi!"
Lương Đông vội vàng kéo tay Triệu Tử Thiêm lại, lần này thì Triệu Tử Thiêm rất tỉnh, nhanh nhẹn thoát được khỏi móng vuốt của ai kia, nhanh chóng đi đến phòng ngủ khóa cửa lại:
“Mau giải quyết nhanh đi, bà nội đang đợi đó!"
Lương Đông lại mang theo Tiểu Đông Đông dựng thẳng chạy khắp nhà, đi đến cửa phòng ngủ thì dùng sức gõ cửa, cố gắng đứng bên ngoài nhẹ giọng năn nỉ Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm… giúp anh có được không?"
Triệu Tử Thiêm chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái đến như vậy, Lương Đông ở bên ngoài chịu khổ, cậu lại ở trong vui vẻ cười:
“Còn lâu đi, mau tự mình làm!"
Lương Đông chịu không nổi, liền đứng ở trước cửa phòng ngủ tự giải quyết, lúc làm còn không quên lầu bầu:
“Sóc nhỏ vô ơn..."
Tác giả :
Giai Nhân