Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 159: Hoang mang
Triệu Tử Thiêm cùng Lương Đông đi ra chỗ đậu xe, bởi vì người hâm mộ đã sớm về hết cho nên hai người bọn họ cũng không phải trốn tránh gì nhiều. Lúc Lương Đông ngồi vào xe rồi liền lợi dụng Triệu Tử Thiêm không để ý mà nhanh tay kéo cậu ngồi vào theo. Triệu Tử Thiêm chỉ vừa kịp a lên một tiếng thôi, cửa xe ở phía sau lưng cậu đã ngay lập tức đóng lại rồi. Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên đùi Lương Đông bực bội nhíu mày:
“Anh làm cái gì vậy hả?"
Lương Đông ôm thân thể bé nhỏ trong lòng ngực, quả thật không muốn buông ra một chút nào, luyến tiếc dùng má của mình cọ cọ vào ngực Triệu Tử Thiêm:
“Hẹn lúc mấy giờ?"
Triệu Tử Thiêm đẩy cái đầu lớn kia ra không được liền bất lực buông thõng hai tay để cho ai kia muốn làm gì thì làm:
“Ba giờ"
Lương Đông lấy điện thoại từ trong túi quần mở lên xem đồng hồ liền khẽ mỉm cười:
“Còn những mười phút nữa, em vội cái gì? Anh bây giờ ở đây đợi đến ba giờ rồi đi"
Triệu Tử Thiêm thở dài, móng lừa không ngoan ngoãn nào đó đã luồn được vào bên trong áo phông trắng của cậu, đưa lên phía trước ngực cậu xoa xoa nắn nắn. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh:
“Đừng vậy, đang ở ngoài đó"
Lương Đông híp mắt, áo của Triệu Tử Thiêm đã bị hắn vén lên thật cao, hai điểm nhỏ mê người hiện ra rõ ràng không chút gì che đậy, sắc tâm nổi lên đến mức không thể kìm hãm lại được. Triệu Tử Thiêm bị đầu lưỡi mềm mại kia trêu chọc hai điểm nhạy cảm khẽ cong người khó chịu:
“Đông…"
Lương Đông hử một tiếng, hai tay ở bên eo Triệu Tử Thiêm càng thêm siết chặt lấy. Triệu Tử Thiêm hừ hừ thở dốc:
“Đừng như vậy, lát nữa có hẹn rồi"
Lương Đông muốn luồn tay vào bên trong quần của Triệu Tử Thiêm, nhưng đã bị cậu nhay tay cản lại:
“Đông, không được đâu"
Lương Đông có chút khổ sở dừng tay lại, môi mỏng chuyển hướng đến phía cần cổ của Triệu Tử Thiêm cắn mút đến mức phát ra tiếng “chu chu" khe khẽ. Triệu Tử Thiêm chống đỡ không nổi, cả người khẽ run rẩy mềm đi:
“Đông đừng nha… rồi lát nữa đi gặp người ta thấy…"
Lương Đông quả thật dừng lại, xoay người Triệu Tử Thiêm đến đối diện mình, phát hiện ra người trước mặt một dáng vẻ mê man, đôi mắt lo lắng nhiễm đầy dục vọng, hai má ửng hồng, khuôn miệng khẽ mở thở dốc liên hồi. Tiểu Đông Đông tuy rằng không thể nhìn thấy được cảnh này, nhưng chỉ cần cảm giác được người trước mặt mình đây thân thể khẽ run liền nhanh chóng nổi lên phản ứng. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được có điều gì đó không ổn liền muốn đứng dậy ngồi sang ghế bên cạnh, Lương Đông nhanh tay ấn cậu ngồi lại về vị trí cũ. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, bây giờ sắp đến giờ hẹn cậu không thể để đối phương phải đợi được, dù sao đây cũng là một vị khách quan trong đối với cậu:
“Đông…"
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã trầm giọng cắt ngang lời nói của cậu:
“Em ngồi im ở đó đi"
Triệu Tử Thiêm khó xử, đầu nhỏ cúi xuống nhìn phía hai chân của Lương Đông. Lương Đông lại bắt đầu luồn tay vào bên trong áo của Triệu Tử Thiêm sờ soạng. Da thịt của sóc nhỏ nhà hắn vô cùng mướt mát, mềm mại, tay của hắn di chuyển đến chỗ nào liền cảm thấy trơn trượt đến kỳ lạ. Lương Đông lên tiếng nhắc nhở Triệu Tử Thiêm:
“Buổi tối qua nhà anh, nhớ hay chưa?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu, yết hầu theo đó cũng kín đáo năn nộn khó che giấu. Lương Đông ánh mắt mang theo dục vọng bức người, ánh mắt kia chỉ hận không thể ăn người đối diện ngay bây giờ:
“Nói một tiếng đi, nhớ hay chưa?"
Triệu Tử Thiêm cảm thấy cổ họng bây giờ không ổn, quả thật khi cậu vừa cất tiếng liền chuyển thành tiếng rên nho nhỏ:
“Ưm…"
Lương Đông híp mắt trêu chọc:
“Nói em trả lời một tiếng thôi, em lại như vậy là sao?"
Triệu Tử Thiêm xấu hổ đưa tay lên che mặt mình lại, rồi gục đầu xuống vai Lương Đông ô ô thở dốc:
“Là do anh… hừ hừ…"
Lương Đông buồn cười, một tay theo tự nhiên vòng về phía sau lưng của Triệu Tử Thiêm xoa xoa:
“Lấy dáng vẻ này của em, còn muốn đi gặp người khác sao?"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói thế liền giật mình nhớ ra rằng mình có cuộc hẹn quan trọng, thế cho nên liền nhanh chân nhảy xuống khỏi người Lương Đông chỉnh lại quần áo xộc xệch ở trên người. Lương Đông cười khổ nhìn sóc nhỏ nhà mình chân tay luống cuống, căn bản là càng chỉnh quần áo càng thêm loạn hơn. Hắn chậm rãi đưa tay sang bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm chỉnh quần áo, vừa làm vừa nói:
“Xem em kìa, như thế nào lại giống đi gặp mẹ chồng như vậy?"
Triệu Tử Thiêm giật mình ngẩng đầu nhìn Lương Đông rồi a một tiếng. Sau đó lại càng cảm thấy mất tự nhiên, đôi tay nhỏ bé nắm chặt không an phận. Lương Đông không để ý nhiều, chỉnh quần áo xong ánh mắt liền kín đáo dừng lại bên cần cổ của Triệu Tử Thiêm nhìn vài giây liền khẽ mỉm cười:
“Được rồi, mau đi đi…"
Triệu Tử Thiêm gật đầu bước xuống xe của Lương Đông nói:
“Anh cũng đi đi…"
Lương Đông là muốn xem Triệu Tử Thiêm hẹn với người nào cho nên ý định đợi cậu đi trước:
“Em vào trước đi"
Triệu Tử Thiêm không muốn để cho Lương Đông biết mình hôm nay gặp ai, chính vì vậy cũng liền nói thế này:
“Anh đi trước đi…"
Lương Đông hết cách thở dài một tiếng:
“Được rồi, anh đi trước, hẹn xong liền quay trở về nhà có biết chưa?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn theo chiếc xe ô tô hòa vào lòng đường lớn, cho đến lúc mắt cậu không thể nhìn theo chiếc xe đó nữa mới xoay người hướng tiệm cà phê đối diện bước vào.
Triệu Tử Thiêm đối với cuộc hẹn này có điểm vô cùng hồi hộp, mới vừa rồi ở trường cách đây một tiếng đồng hồ cậu mới nhận được cuộc hẹn của người ta. Nếu như là chuyện công việc bình thường đều sẽ gọi điện cho trợ lý Miên Miên của cậu, nhưng có điều người phụ nữ kia lại không phải là bàn công việc bình thường, mà là nói hẹn cậu đến quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm…
Triệu Tử Thiêm bước vào bên trong, lúc ở trước cửa quán cà phê đã bỏ điện thoại ra nhìn xem một chút, còn những ba phút nữa mới đến ba giờ. Cậu chọn một bàn gần cửa sổ, chỗ ngồi vừa có ánh sáng vừa đủ mà ánh nắng mặt trời không thể chiếu rọi vào bên trong. Phục vụ bàn vô cùng chuyên nghiệp bước đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Xin hỏi anh dùng gì?"
Triệu Tử Thiêm theo thói quen đáp: “Một ly sữa tươi…" Sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó liền vội vã sửa lời: “Cà phê sữa đi"
Triệu Tử Thiêm trước giờ không uống cà phê, nhưng mà hôm nay lại phá lệ gọi một ly cà phê sữa. Cậu nghĩ nếu như cậu chọn một ly sữa tươi, người kia có khi nào sẽ chê cười cậu quá trẻ con hay không, hơn nữa sữa tươi một khi uống nhất định sẽ dính lại sữa ở bên mép, cậu là lần đầu đi gặp người phụ nữ kia không thể để biểu hiện ra bộ dạng buồn cười như vậy được.
Triệu Tử Thiêm đột nhiên nghĩ đến Lương Đông, cậu mỗi khi đi cùng hắn vào quán cà phê sẽ cố tình uống một hớp sữa tươi thật lớn, để cho hắn nhìn thấy sữa còn đọng lại trên môi cậu mà cười khổ dùng giấy ăn lau giúp cho cậu. Triệu Tử Thiêm chính là yêu chết cái bộ dạng ôn nhu dịu dàng đó của Lương Đông, nghĩ nghĩ khóe môi liền không tự chủ được mà nhếch lên cao.
Đúng lúc này bên cạnh cậu liền có một giọng nói cất lên:
“Cậu Triệu!"
Triệu Tử Thiêm giật mình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra người phụ nữ trước mặt thật sự có chút quen giống như là đã từng gặp ở đâu đó rồi. Triệu Tử Thiêm thất thần mất vài giây, người phụ nữ nọ cũng có điểm mất tự nhiên ho nhẹ ý nhắc nhở cậu. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đứng lên:
“Bác Lương có phải không, thật ngại quá mời bác ngồi"
Không sai, người hôm nay hẹn cậu đi cà phê ngồi nói chuyện phiếm chính là mẹ của Lương Đông. Mẹ Lương Đông nhìn qua ngoài lăm mươi tuổi, thân hình đương nhiên không thể chuẩn như mấy người trẻ tuổi nữa nhưng dù sao ở độ tuổi này rồi vẫn là bảo dưỡng rất tốt. Triệu Tử Thiêm nhìn người trước mặt, trong trí nhớ cố gắng suy nghĩ xem xem rốt cuộc mình đã gặp người này ở đâu, nhưng trước sau như một vẫn là không thể tìm ra được kết quả.
Mẹ Lương hướng phục vụ gọi một ly cà phê sữa, Triệu Tử Thiêm thầm thở phào nhẹ nhõm mình vừa rồi cũng gọi cà phê sữa đây cũng coi như là có điểm giống nhau rồi. Triệu Tử Thiêm lúng túng không biết nên nói gì, mẹ Lương nhìn người trước mặt một hồi rồi lên tiếng:
“Không cần khẩn trương, bác cũng chỉ hẹn cháu qua đây ngồi nói chuyện về việc Đông Nhi mà thôi"
Triệu Tử Thiêm nghe vậy lại càng thêm hốt hoảng:
“A…"
Mẹ Lương khẽ mỉm cười:
“Nghe Đông Nhi nói, ở trường có cháu là bạn tốt nhất!"
Triệu Tử Thiêm hai tay đặt ở trên đùi có cảm giác như mồ hôi ở lòng bàn tay phát ra không thể nào mà kiềm chế lại được:
“Vâng!"
Mẹ Lương nhấp một ngụm cà phê:
“Đông Nhi chính là như vậy, tính khí của nó cháu chắc hẳn cũng biết, thằng con trai này luôn cứng đầu không chịu nghe lời ai. Hẹn nó về nhà gặp mặt một lần cũng khó, lần trước là gạt nó ba nó bệnh rồi nó mới chịu về nhà một chuyến"
Triệu Tử Thiêm không hiểu mẹ Lương nói lời này với cậu để làm gì, nhưng trước sau vẫn là gật đầu dạ vâng. Mẹ Lương lại nói tiếp:
“Bộ phim lần đó là đóng cùng với cháu đúng không nhỉ?"
Triệu Tử Thiêm nghe hiểu được “bộ phim lần đó" trong lời mẹ Lương nói, nhưng mà cậu vẫn giả bộ không nghĩ đến mà trả lời thế này:
“Đúng vậy, bộ phim đó cũng chuẩn bị ra mắt rồi, lần này cháu với Đông ca cùng nhau hợp tác sản xuất!"
Mẹ Lương lắc đầu thản nhiên nói:
“Ý bác là bộ phim về đề tài đồng tính gì đó cơ"
Triệu Tử Thiêm có điểm mất tự nhiên, vội vã dùng tay cầm lấy tách cà phê đưa lên miệng nhấp một ngụm lớn, đến khi cà phê đã vơi đi mất một phần ba ly rồi cậu mới giật mình đặt xuống bàn trả lời:
“Đúng vậy!"
Mẹ Lương nhìn ra được dáng vẻ hấp tấp kia của Triệu Tử Thiêm, nhưng trên mặt vẫn giữ vững nét cười hòa ái:
“Gia đình bác lúc đầu phản đối Đông Nhi theo nghiệp diễn xuất này, cho đến bây giờ cũng vẫn không tán thành. Lần đó nó gọi điện về nhà thông báo sẽ đóng bộ phim thể loại này, bác cùng ba nó vô cùng lo lắng, lo lắng nó có thể nào liền bị lệch lạc giới tính hay không?"
Tay của Triệu Tử Thiêm đang đặt trên ly cà phê định nhấc lên, lúc này nghe thấy mẹ Lương nói ra câu đấy cũng giật mình đặt lại ly cà phê đó xuống bàn đến “đinh" một tiếng. Triệu Tử Thiêm nhận ra mình thất lễ rồi liền mỉm cười nói:
“Thật ra Đông ca sống rất có nguyên tắc, bác không cần quá lo lắng đến vấn đề này"
Mẹ Lương trong lòng đã âm thầm xác định quan hệ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có điểm không được đúng cho lắm, cho nên liền ai nha một tiếng nói thế này:
“Cũng không thể nói không lo lắng là không lo lắng được, vấn đề này một khi dính vào liền rất khó tách ra. Thật ra gia đình bác cũng đã sớm có kế hoạch rồi, đợi Đông Nhi lấy được bằng tốt nghiệp sẽ đưa nó qua Pháp học tập kỹ năng kinh doanh. Vẫn là biết bằng tốt nghiệp diễn xuất này đối với việc kinh doanh không liên quan chút nào, nhưng Đông Nhi dù sao cũng thích học diễn xuất vì vậy đợi nó lấy được tấm bằng đại học này rồi sẽ để nó đi Pháp!"
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây trái tim liền khẽ nhói lên một nhịp:
“Đông ca đồng ý sao?"
Mẹ Lương trước sau như một dùng nụ cười che giấu biểu tình không mấy tự nhiên:
“Vẫn chưa nói cho nó biết, nhưng dù sao từ trước đến nay vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Đông Nhi không đi thì gia đình bác cũng có biện pháp ép nói phải đi"
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn chứa đựng sự không đành lòng nhìn chằm chằm mẹ Lương:
“A?"
Mẹ Lương gặp Triệu Tử Thiêm hai lần rồi, lần đầu tiên cũng là bị đôi mắt của người trước mặt này nhìn đến mức phải quay người né tránh, lần hai cũng không ngoại lệ. Mẹ Lương nhanh tay cầm lên ly cà phê đưa lên miệng nhấp một ngụm. Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng:
“Vẫn là để cho Đông ca hoàn thành xong bộ phim sắp tới có được không, Đông ca đối với bộ phim này thật sự đã đầu tư rất nhiều, từ tiền bạc đến công sức bỏ ra đều không thể một lời tính hết được…"
Mẹ Lương nghe trong giọng nói của Triệu Tử Thiêm có điểm buồn phiền, chẳng hiểu sao cái miệng lại đi trước suy nghĩ của mình đã đáp ứng Triệu Tử Thiêm:
“Có thể!"
Triệu Tử Thiêm lại uống thêm một ngụm cà phê nữa, cà phê trong ly đã sớm bị cậu uống hết hơn phân nửa rồi. Mẹ Lương cảm thấy không khí có phần ngột ngạt liền đổi chủ đề khác:
“Đông Nhi có người để ý đến hay chưa?"
Triệu Tử Thiêm tay cầm cà phê hơi rung lên một chút, chất lỏng màu nâu nhạt theo đó cũng chuyển động nhẹ nhàng, Triệu Tử Thiêm cố làm ra bộ dáng tự nhiên nhất mà trả lời:
“Đông ca vẫn còn chưa!"
Mẹ Lương gật gật đầu:
“Vẫn chưa có sao, lần đó Đông Nhi về nhà bác có hỏi nó cũng nói chưa có ý định quen cô gái khác"
Triệu Tử Thiêm nghe được câu này, trái tim vừa bị loạn một nhịp liền giống như được vỗ về bình ổn lại, nhưng khi nghe mẹ Lương nói tiếp một câu cậu lại cảm thấy khó chịu hơn:
“Nhưng mà không sao, coi như cô gái hàng xóm có cơ hội rồi. Bác nói cháu nghe, Đông Nhi hồi còn nhỏ ngoài Tiểu Tây đó ra đều không chơi với đứa trẻ khác, ngày hôm qua bác hỏi Tiểu Tây cô bé đó nói vẫn cùng Lương Đông thỉnh thoảng có liên lạc nói chuyện"
Đầu ngón tay của Triệu Tử Thiêm ở bên dưới đùi bắt đầu cào cào quần của mình, bất giác hỏi:
“Như vậy là thanh mai trúc mã rồi?"
Mẹ Lương hào hứng đáp:
“Đúng thế, chính là thanh mai trúc mã… À, còn có cháu đã có người thích chưa?"
Triệu Tử Thiêm chậm rãi trả lời:
“Cháu sao, đã có rồi"
Mẹ Lương gật đầu lia lịa:
“Vậy là hơn Đông Nhi nhà bác rồi, Đông Nhi nhà bác tuổi này rồi vẫn còn chưa chịu thích ai. Cô gái được cháu thích nhất định rất xinh đẹp đúng không?"
Triệu Tử Thiêm không trả lời chỉ khẽ cười trừ, mẹ Lương cùng Triệu Tử Thiêm nói chuyện một chút liền đứng dậy ra về. Mẹ Lương nói ngày hôm nay là muốn đến nhìn xem con trai dự lễ tốt nghiệp, tiện thể liền muốn gặp bạn tốt của con trai. Nhưng Triệu Tử Thiêm biết mẹ Lương là đang nói dối, ngày hôm nay không phải là ngày lễ tốt nghiệp, chỉ đơn giản là chụp tấm ảnh kỷ yếu mà thôi. Mẹ Lương đến đây chẳng qua chỉ là vì gặp cậu, thăm dò xem cậu và Lương Đông rốt cuộc có quan hệ gì, hẳn là mẹ Lương ở nhà cũng đã theo dõi tin tức ở trên mang về hai người cậu cho nên mới nóng lòng muốn gặp cậu như vậy.
Triệu Tử Thiêm đón một chiếc taxi để trở về nhà của mình, dọc đường đi Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe liên tục suy nghĩ đến những lời nói của mẹ Lương, mẹ Lương nói chỉ cần Lương Đông lấy được bằng tốt nghiệp rồi nhất định sẽ cho hắn đi Pháp, nếu như hắn không chịu đi thì gia đình cũng có biện pháp ép buộc hắn nghe theo. Triệu Tử Thiêm đương nhiên ngàn vạn lần không muốn Lương Đông rời xa mình, bọn họ thời gian xa nhau lâu nhất chỉ là một tháng mà thôi, đến lúc Lương Đông đi Pháp rồi rất có thể không chỉ là một tháng nữa, mà là một năm, thậm chí mười năm... cũng có thể là vĩnh viễn không về nữa. Triệu Tử Thiêm nhớ đến câu nói lần đó của Lương Đông ở Thâm Quyến, ngày đó ở buổi fan meeting Hạ Này Lương Đông có nói với người hâm mộ ở bên dưới: “Mười năm sau vẫn ở tại chỗ này, tôi sẽ nói với Đại Thiêm… lại thêm mười năm nữa nhé" Có khi nào Lương Đông quả thật đi mãi không về, có khi nào Lương Đông để cho cậu cứ mười năm này nối tiếp mười năm khác không có một hạn định rõ ràng.
Taxi dừng lại trước khu nhà của Triệu Tử Thiêm, ánh mặt trời đỏ rực lấp ló ở phía sau khu nhà, hoàng hôn tắt nắng chiều tà vừa xuống, phía sau lưng cậu là mặt đường lớn tấp nập xe cộ qua lại. Khu nhà trước mặt vẫn như trước cao mười ba tầng lầu, đứng ở bên dưới không thể xác định được cửa sổ nhà cậu nằm ở vị trí nào. Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy hụt hẫng lạ thường, tâm trạng uể oải chậm rãi bước đi. Nhà của Triệu Tử Thiêm nằm ở tầng thứ sáu, ở dưới chỗ đợi thang máy có rất đông người, Triệu Tử Thiêm không muốn chen chúc chật chội liền bất giác hướng đường cầu thang bộ đi lên. Một tầng nối tiếp một tầng, cứ như vậy liền bước qua nhà mình, cứ như vậy giật mình đứng ở tầng thứ chín. Chân cảm giác mỏi nhừ, tim cũng đã đập đến loạn, mồ hôi ở trên trán cũng chảy ra.
Triệu Tử Thiêm xoay người nhấn cầu thang máy, thang máy rất nhanh đưa cậu xuống tầng sáu, nhà của cậu nằm ở cuối hàng lang, tất cả các ngôi nhà khác đều đóng cửa đến im ắng, không gian tĩnh lặng đến cô đơn. Triệu Tử Thiêm mở cửa bước vào nhà, căn phòng lẽ ra phải không có ánh sáng, nhưng lúc này ánh sáng lại vô cùng mạnh, hơn nữa Lương Đông còn đang đứng ở phía bên trong nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chân bước về phía trước, hướng Lương Đông ôm chầm lấy, cả người theo đó cũng khụy xuống theo. Lương Đông giật mình đỡ lấy Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra người nào đó cả người toàn mồ hôi, gương mặt buồn bã trắng bệch liền hỏi:
“Đại Thiêm sao vậy?"
Triệu Tử Thiêm vùi mặt trong lồng ngực Lương Đông, giọng nói mang theo hô hấp có chút suy yếu:
“Bằng tốt nghiệp không cần phải lấy vội, anh không có bằng tốt nghiệp em cũng không bỏ anh"
Lương Đông nghe không hiểu ý của Triệu Tử Thiêm:
“Hả?"
Triệu Tử Thiêm vẫn nhỏ giọng nói:
“Anh cái gì cũng có, em biết đi đâu tìm được một người tốt như anh"
Lương Đông cảm thấy có gì đó không ổn liền muốn kéo Triệu Tử Thiêm ra nhìn một lượt, nhưng mà Triệu Tử Thiêm lại dùng hết sức lực ôm chặt lấy eo Lương Đông không cho hắn đẩy cậu ra:
“Anh thích thanh xuân vườn trường hay là thích thanh mai trúc mã?"
Triệu Tử Thiêm cứ hỏi Lương Đông toàn những vấn đề khó hiểu, Lương Đông trước sau chỉ hỏi cậu thế này:
“Đại Thiêm em sao vậy?"
Triệu Tử Thiêm cọ cọ ở trong lòng ngực Lương Đông:
“Anh nhẫn tâm để em đợi những mười năm sao?"
Lương Đông đau lòng vỗ vỗ bả vai Triệu Tử Thiêm trả lời cậu:
“Làm sao có thể nhẫn tâm chứ"
Triệu Tử Thiêm hốc mắt nóng bừng:
“Người ta lúc nào cũng nói xa mặt cách lòng, anh có giống người ta không?"
Lương Đông cảm giác áo mình có một mảng ướt đẫm, lại nghe giọng nói của sóc nhỏ nhà mình nghẹn ngào rồi, hắn hốt hoảng vỗ nhẹ vai Triệu Tử Thiêm:
“Ai bắt nạt em rồi đúng không?"
Triệu Tử Thiêm cả người khẽ run rẩy:
“Em hồi nhỏ cũng có thanh mai trúc mã, nhưng em vẫn là thích thanh xuân vườn trường hơn. Bạn thanh mai trúc mã của em đến hiện tại thỉnh thoảng cũng vẫn liên lạc nói chuyện cùng với em, mẹ em cũng nói nếu không yêu ai thì quay trờ về lấy cô gái đó, em lúc ấy liền nói nếu mẹ ép quá nhất định sẽ dẫn về một chàng trai, mẹ em cũng đã nói chỉ cần chàng trai đó đủ sức nuôi em liền không thành vấn đề. Nhưng mà nếu như anh không đủ sức nuôi em, đối với em cũng không phải là vấn đề, nhưng mà, nếu như sau này a…"
Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền ngẩng đầu hôn Lương Đông, gương mặt vừa rồi bị nước mắt làm ướt đẫm hai bên má lúc này cũng vì tiếp xúc thân thiết mà làm ướt má của Lương Đông. Lương Đông nhíu mày nhìn người trước mặt hai mắt nhắm lại, đôi lông mi ướt khẽ rung rung, liền biết được Triệu Tử Thiêm ở ngoài bị người khác bắt nạt, hắn đau lòng ôm lấy eo cậu khẽ siết chặt, dịu dàng đáp lại nụ hôn có vẻ bất an kia.
Đúng lúc này ngoài cửa liền có tiếng động, cánh cửa mở ra mà không báo trước, khiến cho hai người trong phòng chưa kịp chuẩn bị cái gì mà cứ như vậy dính sát lấy nhau. Người bên ngoài cửa hai mắt mở lớn, túi đồ nhỏ trên tay cũng rơi xuống theo đó là hai ba quả cam khác từ trong túi lăn ra.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông giật mình vội vã buông đối phương ra đứng thật ngay ngắn lại. Mắt thấy người vừa tới là ai, hai người trong nhất thời hoảng loạn không thể ngờ được rằng người này thế nhưng lại tới đây.
“Anh làm cái gì vậy hả?"
Lương Đông ôm thân thể bé nhỏ trong lòng ngực, quả thật không muốn buông ra một chút nào, luyến tiếc dùng má của mình cọ cọ vào ngực Triệu Tử Thiêm:
“Hẹn lúc mấy giờ?"
Triệu Tử Thiêm đẩy cái đầu lớn kia ra không được liền bất lực buông thõng hai tay để cho ai kia muốn làm gì thì làm:
“Ba giờ"
Lương Đông lấy điện thoại từ trong túi quần mở lên xem đồng hồ liền khẽ mỉm cười:
“Còn những mười phút nữa, em vội cái gì? Anh bây giờ ở đây đợi đến ba giờ rồi đi"
Triệu Tử Thiêm thở dài, móng lừa không ngoan ngoãn nào đó đã luồn được vào bên trong áo phông trắng của cậu, đưa lên phía trước ngực cậu xoa xoa nắn nắn. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh:
“Đừng vậy, đang ở ngoài đó"
Lương Đông híp mắt, áo của Triệu Tử Thiêm đã bị hắn vén lên thật cao, hai điểm nhỏ mê người hiện ra rõ ràng không chút gì che đậy, sắc tâm nổi lên đến mức không thể kìm hãm lại được. Triệu Tử Thiêm bị đầu lưỡi mềm mại kia trêu chọc hai điểm nhạy cảm khẽ cong người khó chịu:
“Đông…"
Lương Đông hử một tiếng, hai tay ở bên eo Triệu Tử Thiêm càng thêm siết chặt lấy. Triệu Tử Thiêm hừ hừ thở dốc:
“Đừng như vậy, lát nữa có hẹn rồi"
Lương Đông muốn luồn tay vào bên trong quần của Triệu Tử Thiêm, nhưng đã bị cậu nhay tay cản lại:
“Đông, không được đâu"
Lương Đông có chút khổ sở dừng tay lại, môi mỏng chuyển hướng đến phía cần cổ của Triệu Tử Thiêm cắn mút đến mức phát ra tiếng “chu chu" khe khẽ. Triệu Tử Thiêm chống đỡ không nổi, cả người khẽ run rẩy mềm đi:
“Đông đừng nha… rồi lát nữa đi gặp người ta thấy…"
Lương Đông quả thật dừng lại, xoay người Triệu Tử Thiêm đến đối diện mình, phát hiện ra người trước mặt một dáng vẻ mê man, đôi mắt lo lắng nhiễm đầy dục vọng, hai má ửng hồng, khuôn miệng khẽ mở thở dốc liên hồi. Tiểu Đông Đông tuy rằng không thể nhìn thấy được cảnh này, nhưng chỉ cần cảm giác được người trước mặt mình đây thân thể khẽ run liền nhanh chóng nổi lên phản ứng. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được có điều gì đó không ổn liền muốn đứng dậy ngồi sang ghế bên cạnh, Lương Đông nhanh tay ấn cậu ngồi lại về vị trí cũ. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, bây giờ sắp đến giờ hẹn cậu không thể để đối phương phải đợi được, dù sao đây cũng là một vị khách quan trong đối với cậu:
“Đông…"
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã trầm giọng cắt ngang lời nói của cậu:
“Em ngồi im ở đó đi"
Triệu Tử Thiêm khó xử, đầu nhỏ cúi xuống nhìn phía hai chân của Lương Đông. Lương Đông lại bắt đầu luồn tay vào bên trong áo của Triệu Tử Thiêm sờ soạng. Da thịt của sóc nhỏ nhà hắn vô cùng mướt mát, mềm mại, tay của hắn di chuyển đến chỗ nào liền cảm thấy trơn trượt đến kỳ lạ. Lương Đông lên tiếng nhắc nhở Triệu Tử Thiêm:
“Buổi tối qua nhà anh, nhớ hay chưa?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu, yết hầu theo đó cũng kín đáo năn nộn khó che giấu. Lương Đông ánh mắt mang theo dục vọng bức người, ánh mắt kia chỉ hận không thể ăn người đối diện ngay bây giờ:
“Nói một tiếng đi, nhớ hay chưa?"
Triệu Tử Thiêm cảm thấy cổ họng bây giờ không ổn, quả thật khi cậu vừa cất tiếng liền chuyển thành tiếng rên nho nhỏ:
“Ưm…"
Lương Đông híp mắt trêu chọc:
“Nói em trả lời một tiếng thôi, em lại như vậy là sao?"
Triệu Tử Thiêm xấu hổ đưa tay lên che mặt mình lại, rồi gục đầu xuống vai Lương Đông ô ô thở dốc:
“Là do anh… hừ hừ…"
Lương Đông buồn cười, một tay theo tự nhiên vòng về phía sau lưng của Triệu Tử Thiêm xoa xoa:
“Lấy dáng vẻ này của em, còn muốn đi gặp người khác sao?"
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói thế liền giật mình nhớ ra rằng mình có cuộc hẹn quan trọng, thế cho nên liền nhanh chân nhảy xuống khỏi người Lương Đông chỉnh lại quần áo xộc xệch ở trên người. Lương Đông cười khổ nhìn sóc nhỏ nhà mình chân tay luống cuống, căn bản là càng chỉnh quần áo càng thêm loạn hơn. Hắn chậm rãi đưa tay sang bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm chỉnh quần áo, vừa làm vừa nói:
“Xem em kìa, như thế nào lại giống đi gặp mẹ chồng như vậy?"
Triệu Tử Thiêm giật mình ngẩng đầu nhìn Lương Đông rồi a một tiếng. Sau đó lại càng cảm thấy mất tự nhiên, đôi tay nhỏ bé nắm chặt không an phận. Lương Đông không để ý nhiều, chỉnh quần áo xong ánh mắt liền kín đáo dừng lại bên cần cổ của Triệu Tử Thiêm nhìn vài giây liền khẽ mỉm cười:
“Được rồi, mau đi đi…"
Triệu Tử Thiêm gật đầu bước xuống xe của Lương Đông nói:
“Anh cũng đi đi…"
Lương Đông là muốn xem Triệu Tử Thiêm hẹn với người nào cho nên ý định đợi cậu đi trước:
“Em vào trước đi"
Triệu Tử Thiêm không muốn để cho Lương Đông biết mình hôm nay gặp ai, chính vì vậy cũng liền nói thế này:
“Anh đi trước đi…"
Lương Đông hết cách thở dài một tiếng:
“Được rồi, anh đi trước, hẹn xong liền quay trở về nhà có biết chưa?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn theo chiếc xe ô tô hòa vào lòng đường lớn, cho đến lúc mắt cậu không thể nhìn theo chiếc xe đó nữa mới xoay người hướng tiệm cà phê đối diện bước vào.
Triệu Tử Thiêm đối với cuộc hẹn này có điểm vô cùng hồi hộp, mới vừa rồi ở trường cách đây một tiếng đồng hồ cậu mới nhận được cuộc hẹn của người ta. Nếu như là chuyện công việc bình thường đều sẽ gọi điện cho trợ lý Miên Miên của cậu, nhưng có điều người phụ nữ kia lại không phải là bàn công việc bình thường, mà là nói hẹn cậu đến quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm…
Triệu Tử Thiêm bước vào bên trong, lúc ở trước cửa quán cà phê đã bỏ điện thoại ra nhìn xem một chút, còn những ba phút nữa mới đến ba giờ. Cậu chọn một bàn gần cửa sổ, chỗ ngồi vừa có ánh sáng vừa đủ mà ánh nắng mặt trời không thể chiếu rọi vào bên trong. Phục vụ bàn vô cùng chuyên nghiệp bước đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Xin hỏi anh dùng gì?"
Triệu Tử Thiêm theo thói quen đáp: “Một ly sữa tươi…" Sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó liền vội vã sửa lời: “Cà phê sữa đi"
Triệu Tử Thiêm trước giờ không uống cà phê, nhưng mà hôm nay lại phá lệ gọi một ly cà phê sữa. Cậu nghĩ nếu như cậu chọn một ly sữa tươi, người kia có khi nào sẽ chê cười cậu quá trẻ con hay không, hơn nữa sữa tươi một khi uống nhất định sẽ dính lại sữa ở bên mép, cậu là lần đầu đi gặp người phụ nữ kia không thể để biểu hiện ra bộ dạng buồn cười như vậy được.
Triệu Tử Thiêm đột nhiên nghĩ đến Lương Đông, cậu mỗi khi đi cùng hắn vào quán cà phê sẽ cố tình uống một hớp sữa tươi thật lớn, để cho hắn nhìn thấy sữa còn đọng lại trên môi cậu mà cười khổ dùng giấy ăn lau giúp cho cậu. Triệu Tử Thiêm chính là yêu chết cái bộ dạng ôn nhu dịu dàng đó của Lương Đông, nghĩ nghĩ khóe môi liền không tự chủ được mà nhếch lên cao.
Đúng lúc này bên cạnh cậu liền có một giọng nói cất lên:
“Cậu Triệu!"
Triệu Tử Thiêm giật mình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra người phụ nữ trước mặt thật sự có chút quen giống như là đã từng gặp ở đâu đó rồi. Triệu Tử Thiêm thất thần mất vài giây, người phụ nữ nọ cũng có điểm mất tự nhiên ho nhẹ ý nhắc nhở cậu. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đứng lên:
“Bác Lương có phải không, thật ngại quá mời bác ngồi"
Không sai, người hôm nay hẹn cậu đi cà phê ngồi nói chuyện phiếm chính là mẹ của Lương Đông. Mẹ Lương Đông nhìn qua ngoài lăm mươi tuổi, thân hình đương nhiên không thể chuẩn như mấy người trẻ tuổi nữa nhưng dù sao ở độ tuổi này rồi vẫn là bảo dưỡng rất tốt. Triệu Tử Thiêm nhìn người trước mặt, trong trí nhớ cố gắng suy nghĩ xem xem rốt cuộc mình đã gặp người này ở đâu, nhưng trước sau như một vẫn là không thể tìm ra được kết quả.
Mẹ Lương hướng phục vụ gọi một ly cà phê sữa, Triệu Tử Thiêm thầm thở phào nhẹ nhõm mình vừa rồi cũng gọi cà phê sữa đây cũng coi như là có điểm giống nhau rồi. Triệu Tử Thiêm lúng túng không biết nên nói gì, mẹ Lương nhìn người trước mặt một hồi rồi lên tiếng:
“Không cần khẩn trương, bác cũng chỉ hẹn cháu qua đây ngồi nói chuyện về việc Đông Nhi mà thôi"
Triệu Tử Thiêm nghe vậy lại càng thêm hốt hoảng:
“A…"
Mẹ Lương khẽ mỉm cười:
“Nghe Đông Nhi nói, ở trường có cháu là bạn tốt nhất!"
Triệu Tử Thiêm hai tay đặt ở trên đùi có cảm giác như mồ hôi ở lòng bàn tay phát ra không thể nào mà kiềm chế lại được:
“Vâng!"
Mẹ Lương nhấp một ngụm cà phê:
“Đông Nhi chính là như vậy, tính khí của nó cháu chắc hẳn cũng biết, thằng con trai này luôn cứng đầu không chịu nghe lời ai. Hẹn nó về nhà gặp mặt một lần cũng khó, lần trước là gạt nó ba nó bệnh rồi nó mới chịu về nhà một chuyến"
Triệu Tử Thiêm không hiểu mẹ Lương nói lời này với cậu để làm gì, nhưng trước sau vẫn là gật đầu dạ vâng. Mẹ Lương lại nói tiếp:
“Bộ phim lần đó là đóng cùng với cháu đúng không nhỉ?"
Triệu Tử Thiêm nghe hiểu được “bộ phim lần đó" trong lời mẹ Lương nói, nhưng mà cậu vẫn giả bộ không nghĩ đến mà trả lời thế này:
“Đúng vậy, bộ phim đó cũng chuẩn bị ra mắt rồi, lần này cháu với Đông ca cùng nhau hợp tác sản xuất!"
Mẹ Lương lắc đầu thản nhiên nói:
“Ý bác là bộ phim về đề tài đồng tính gì đó cơ"
Triệu Tử Thiêm có điểm mất tự nhiên, vội vã dùng tay cầm lấy tách cà phê đưa lên miệng nhấp một ngụm lớn, đến khi cà phê đã vơi đi mất một phần ba ly rồi cậu mới giật mình đặt xuống bàn trả lời:
“Đúng vậy!"
Mẹ Lương nhìn ra được dáng vẻ hấp tấp kia của Triệu Tử Thiêm, nhưng trên mặt vẫn giữ vững nét cười hòa ái:
“Gia đình bác lúc đầu phản đối Đông Nhi theo nghiệp diễn xuất này, cho đến bây giờ cũng vẫn không tán thành. Lần đó nó gọi điện về nhà thông báo sẽ đóng bộ phim thể loại này, bác cùng ba nó vô cùng lo lắng, lo lắng nó có thể nào liền bị lệch lạc giới tính hay không?"
Tay của Triệu Tử Thiêm đang đặt trên ly cà phê định nhấc lên, lúc này nghe thấy mẹ Lương nói ra câu đấy cũng giật mình đặt lại ly cà phê đó xuống bàn đến “đinh" một tiếng. Triệu Tử Thiêm nhận ra mình thất lễ rồi liền mỉm cười nói:
“Thật ra Đông ca sống rất có nguyên tắc, bác không cần quá lo lắng đến vấn đề này"
Mẹ Lương trong lòng đã âm thầm xác định quan hệ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có điểm không được đúng cho lắm, cho nên liền ai nha một tiếng nói thế này:
“Cũng không thể nói không lo lắng là không lo lắng được, vấn đề này một khi dính vào liền rất khó tách ra. Thật ra gia đình bác cũng đã sớm có kế hoạch rồi, đợi Đông Nhi lấy được bằng tốt nghiệp sẽ đưa nó qua Pháp học tập kỹ năng kinh doanh. Vẫn là biết bằng tốt nghiệp diễn xuất này đối với việc kinh doanh không liên quan chút nào, nhưng Đông Nhi dù sao cũng thích học diễn xuất vì vậy đợi nó lấy được tấm bằng đại học này rồi sẽ để nó đi Pháp!"
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây trái tim liền khẽ nhói lên một nhịp:
“Đông ca đồng ý sao?"
Mẹ Lương trước sau như một dùng nụ cười che giấu biểu tình không mấy tự nhiên:
“Vẫn chưa nói cho nó biết, nhưng dù sao từ trước đến nay vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Đông Nhi không đi thì gia đình bác cũng có biện pháp ép nói phải đi"
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn chứa đựng sự không đành lòng nhìn chằm chằm mẹ Lương:
“A?"
Mẹ Lương gặp Triệu Tử Thiêm hai lần rồi, lần đầu tiên cũng là bị đôi mắt của người trước mặt này nhìn đến mức phải quay người né tránh, lần hai cũng không ngoại lệ. Mẹ Lương nhanh tay cầm lên ly cà phê đưa lên miệng nhấp một ngụm. Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng:
“Vẫn là để cho Đông ca hoàn thành xong bộ phim sắp tới có được không, Đông ca đối với bộ phim này thật sự đã đầu tư rất nhiều, từ tiền bạc đến công sức bỏ ra đều không thể một lời tính hết được…"
Mẹ Lương nghe trong giọng nói của Triệu Tử Thiêm có điểm buồn phiền, chẳng hiểu sao cái miệng lại đi trước suy nghĩ của mình đã đáp ứng Triệu Tử Thiêm:
“Có thể!"
Triệu Tử Thiêm lại uống thêm một ngụm cà phê nữa, cà phê trong ly đã sớm bị cậu uống hết hơn phân nửa rồi. Mẹ Lương cảm thấy không khí có phần ngột ngạt liền đổi chủ đề khác:
“Đông Nhi có người để ý đến hay chưa?"
Triệu Tử Thiêm tay cầm cà phê hơi rung lên một chút, chất lỏng màu nâu nhạt theo đó cũng chuyển động nhẹ nhàng, Triệu Tử Thiêm cố làm ra bộ dáng tự nhiên nhất mà trả lời:
“Đông ca vẫn còn chưa!"
Mẹ Lương gật gật đầu:
“Vẫn chưa có sao, lần đó Đông Nhi về nhà bác có hỏi nó cũng nói chưa có ý định quen cô gái khác"
Triệu Tử Thiêm nghe được câu này, trái tim vừa bị loạn một nhịp liền giống như được vỗ về bình ổn lại, nhưng khi nghe mẹ Lương nói tiếp một câu cậu lại cảm thấy khó chịu hơn:
“Nhưng mà không sao, coi như cô gái hàng xóm có cơ hội rồi. Bác nói cháu nghe, Đông Nhi hồi còn nhỏ ngoài Tiểu Tây đó ra đều không chơi với đứa trẻ khác, ngày hôm qua bác hỏi Tiểu Tây cô bé đó nói vẫn cùng Lương Đông thỉnh thoảng có liên lạc nói chuyện"
Đầu ngón tay của Triệu Tử Thiêm ở bên dưới đùi bắt đầu cào cào quần của mình, bất giác hỏi:
“Như vậy là thanh mai trúc mã rồi?"
Mẹ Lương hào hứng đáp:
“Đúng thế, chính là thanh mai trúc mã… À, còn có cháu đã có người thích chưa?"
Triệu Tử Thiêm chậm rãi trả lời:
“Cháu sao, đã có rồi"
Mẹ Lương gật đầu lia lịa:
“Vậy là hơn Đông Nhi nhà bác rồi, Đông Nhi nhà bác tuổi này rồi vẫn còn chưa chịu thích ai. Cô gái được cháu thích nhất định rất xinh đẹp đúng không?"
Triệu Tử Thiêm không trả lời chỉ khẽ cười trừ, mẹ Lương cùng Triệu Tử Thiêm nói chuyện một chút liền đứng dậy ra về. Mẹ Lương nói ngày hôm nay là muốn đến nhìn xem con trai dự lễ tốt nghiệp, tiện thể liền muốn gặp bạn tốt của con trai. Nhưng Triệu Tử Thiêm biết mẹ Lương là đang nói dối, ngày hôm nay không phải là ngày lễ tốt nghiệp, chỉ đơn giản là chụp tấm ảnh kỷ yếu mà thôi. Mẹ Lương đến đây chẳng qua chỉ là vì gặp cậu, thăm dò xem cậu và Lương Đông rốt cuộc có quan hệ gì, hẳn là mẹ Lương ở nhà cũng đã theo dõi tin tức ở trên mang về hai người cậu cho nên mới nóng lòng muốn gặp cậu như vậy.
Triệu Tử Thiêm đón một chiếc taxi để trở về nhà của mình, dọc đường đi Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe liên tục suy nghĩ đến những lời nói của mẹ Lương, mẹ Lương nói chỉ cần Lương Đông lấy được bằng tốt nghiệp rồi nhất định sẽ cho hắn đi Pháp, nếu như hắn không chịu đi thì gia đình cũng có biện pháp ép buộc hắn nghe theo. Triệu Tử Thiêm đương nhiên ngàn vạn lần không muốn Lương Đông rời xa mình, bọn họ thời gian xa nhau lâu nhất chỉ là một tháng mà thôi, đến lúc Lương Đông đi Pháp rồi rất có thể không chỉ là một tháng nữa, mà là một năm, thậm chí mười năm... cũng có thể là vĩnh viễn không về nữa. Triệu Tử Thiêm nhớ đến câu nói lần đó của Lương Đông ở Thâm Quyến, ngày đó ở buổi fan meeting Hạ Này Lương Đông có nói với người hâm mộ ở bên dưới: “Mười năm sau vẫn ở tại chỗ này, tôi sẽ nói với Đại Thiêm… lại thêm mười năm nữa nhé" Có khi nào Lương Đông quả thật đi mãi không về, có khi nào Lương Đông để cho cậu cứ mười năm này nối tiếp mười năm khác không có một hạn định rõ ràng.
Taxi dừng lại trước khu nhà của Triệu Tử Thiêm, ánh mặt trời đỏ rực lấp ló ở phía sau khu nhà, hoàng hôn tắt nắng chiều tà vừa xuống, phía sau lưng cậu là mặt đường lớn tấp nập xe cộ qua lại. Khu nhà trước mặt vẫn như trước cao mười ba tầng lầu, đứng ở bên dưới không thể xác định được cửa sổ nhà cậu nằm ở vị trí nào. Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy hụt hẫng lạ thường, tâm trạng uể oải chậm rãi bước đi. Nhà của Triệu Tử Thiêm nằm ở tầng thứ sáu, ở dưới chỗ đợi thang máy có rất đông người, Triệu Tử Thiêm không muốn chen chúc chật chội liền bất giác hướng đường cầu thang bộ đi lên. Một tầng nối tiếp một tầng, cứ như vậy liền bước qua nhà mình, cứ như vậy giật mình đứng ở tầng thứ chín. Chân cảm giác mỏi nhừ, tim cũng đã đập đến loạn, mồ hôi ở trên trán cũng chảy ra.
Triệu Tử Thiêm xoay người nhấn cầu thang máy, thang máy rất nhanh đưa cậu xuống tầng sáu, nhà của cậu nằm ở cuối hàng lang, tất cả các ngôi nhà khác đều đóng cửa đến im ắng, không gian tĩnh lặng đến cô đơn. Triệu Tử Thiêm mở cửa bước vào nhà, căn phòng lẽ ra phải không có ánh sáng, nhưng lúc này ánh sáng lại vô cùng mạnh, hơn nữa Lương Đông còn đang đứng ở phía bên trong nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chân bước về phía trước, hướng Lương Đông ôm chầm lấy, cả người theo đó cũng khụy xuống theo. Lương Đông giật mình đỡ lấy Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra người nào đó cả người toàn mồ hôi, gương mặt buồn bã trắng bệch liền hỏi:
“Đại Thiêm sao vậy?"
Triệu Tử Thiêm vùi mặt trong lồng ngực Lương Đông, giọng nói mang theo hô hấp có chút suy yếu:
“Bằng tốt nghiệp không cần phải lấy vội, anh không có bằng tốt nghiệp em cũng không bỏ anh"
Lương Đông nghe không hiểu ý của Triệu Tử Thiêm:
“Hả?"
Triệu Tử Thiêm vẫn nhỏ giọng nói:
“Anh cái gì cũng có, em biết đi đâu tìm được một người tốt như anh"
Lương Đông cảm thấy có gì đó không ổn liền muốn kéo Triệu Tử Thiêm ra nhìn một lượt, nhưng mà Triệu Tử Thiêm lại dùng hết sức lực ôm chặt lấy eo Lương Đông không cho hắn đẩy cậu ra:
“Anh thích thanh xuân vườn trường hay là thích thanh mai trúc mã?"
Triệu Tử Thiêm cứ hỏi Lương Đông toàn những vấn đề khó hiểu, Lương Đông trước sau chỉ hỏi cậu thế này:
“Đại Thiêm em sao vậy?"
Triệu Tử Thiêm cọ cọ ở trong lòng ngực Lương Đông:
“Anh nhẫn tâm để em đợi những mười năm sao?"
Lương Đông đau lòng vỗ vỗ bả vai Triệu Tử Thiêm trả lời cậu:
“Làm sao có thể nhẫn tâm chứ"
Triệu Tử Thiêm hốc mắt nóng bừng:
“Người ta lúc nào cũng nói xa mặt cách lòng, anh có giống người ta không?"
Lương Đông cảm giác áo mình có một mảng ướt đẫm, lại nghe giọng nói của sóc nhỏ nhà mình nghẹn ngào rồi, hắn hốt hoảng vỗ nhẹ vai Triệu Tử Thiêm:
“Ai bắt nạt em rồi đúng không?"
Triệu Tử Thiêm cả người khẽ run rẩy:
“Em hồi nhỏ cũng có thanh mai trúc mã, nhưng em vẫn là thích thanh xuân vườn trường hơn. Bạn thanh mai trúc mã của em đến hiện tại thỉnh thoảng cũng vẫn liên lạc nói chuyện cùng với em, mẹ em cũng nói nếu không yêu ai thì quay trờ về lấy cô gái đó, em lúc ấy liền nói nếu mẹ ép quá nhất định sẽ dẫn về một chàng trai, mẹ em cũng đã nói chỉ cần chàng trai đó đủ sức nuôi em liền không thành vấn đề. Nhưng mà nếu như anh không đủ sức nuôi em, đối với em cũng không phải là vấn đề, nhưng mà, nếu như sau này a…"
Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền ngẩng đầu hôn Lương Đông, gương mặt vừa rồi bị nước mắt làm ướt đẫm hai bên má lúc này cũng vì tiếp xúc thân thiết mà làm ướt má của Lương Đông. Lương Đông nhíu mày nhìn người trước mặt hai mắt nhắm lại, đôi lông mi ướt khẽ rung rung, liền biết được Triệu Tử Thiêm ở ngoài bị người khác bắt nạt, hắn đau lòng ôm lấy eo cậu khẽ siết chặt, dịu dàng đáp lại nụ hôn có vẻ bất an kia.
Đúng lúc này ngoài cửa liền có tiếng động, cánh cửa mở ra mà không báo trước, khiến cho hai người trong phòng chưa kịp chuẩn bị cái gì mà cứ như vậy dính sát lấy nhau. Người bên ngoài cửa hai mắt mở lớn, túi đồ nhỏ trên tay cũng rơi xuống theo đó là hai ba quả cam khác từ trong túi lăn ra.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông giật mình vội vã buông đối phương ra đứng thật ngay ngắn lại. Mắt thấy người vừa tới là ai, hai người trong nhất thời hoảng loạn không thể ngờ được rằng người này thế nhưng lại tới đây.
Tác giả :
Giai Nhân