Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 95 Đại kết cục

Cho dù yêu nhau, nhưng nơi đất khách quê người cũng là một sự kiện rất vất vả.

Ngay khi Hạ Nhạc cùng Niên Niên đi rồi, cuộc sống không mấy thú vị của Trì Lập Đông càng thêm phần nhàm chán, phàm là có chút thời gian rảnh, hắn đều muốn dùng để trò chuyện với Hạ Nhạc. Bởi vì chênh lệch thời gian, hơn nữa hắn lại không muốn ảnh hưởng đến công việc của Hạ Nhạc, mỗi lần chuẩn bị gọi điện đều gửi tin nhắn hỏi tiện hay không tiện cho đối phương.

Phần lớn thời gian Hạ Nhạc đều sẽ để ý tới hắn, nhưng ngẫu nhiên có lúc không để ý, hắn liền hơn nửa giờ lại hỏi lại một lần. 

Có hôm hắn hỏi đến mấy lần, Hạ Nhạc mới gọi trở lại, mở miệng chính là: “Trì Lập Đông anh thực phiền nha."

Trì Lập Đông vội hỏi: “Em bận cái gì?"

Hạ Nhạc: “Bận mua cà phê."

Trì Lập Đông cạn lời: “………Này – mà là chuyện lớn à?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Hạ Nhạc: “Đương nhiên là chuyện lớn, người pha cà phê thật sự rất tuấn tú, cũng là người Hoa, chờ lát nữa em đi xin phương thức liên lạc, không biết chừng còn có hể phát triển thêm một chút."

Trì Lập Đông nói: “Em bớt xạo đi, anh đều nghe được giọng Niên Niên nói chuyện ở bên cạnh."

Hạ Nhạc: “Nó ở thì làm sao? Có con trai là điểm cộng của gay, em đi câu trai đều mang theo nó."

Trì Lập Đông cạn lời: “Câu trai cái gì mà câu trai? Em dùng từ ngữ kiểu gì vậy? Đừng có dạy hư thằng bé."

Hạ Nhạc ôm bụng cười, nói: “Nó không nghe em nói chuyện đâu, đang cùng bạn mới trò chuyện kia kìa."

Trì Lập Đông ngạc nhiên: “Bạn mới? Người pha cà phê sao?"

Hạ Nhạc nói: “Không phải, cũng là một thằng nhóc. Hôm nay tới trường học tham gia hoạt động ngoại khóa đầu năm, thằng bé muốn ăn kem nên em dắt nó tới quán ăn vặt ở cổng trường, nó đang chọn kem với một nhóc bạn, còn đang so xem kem ai có cầu vồng nhiều hơn."

Trì Lập Đông hỏi: “Hoạt động kết thúc chưa?"

Hạ Nhạc: “Kết thúc rồi, chờ Niên Niên đi dạo thư giãn một chút liền về nhà."

Trì Lập Đông vẫn nhớ mãi không quên chuyện hồi nãy, lầm bầm: “Thế người pha cà phê hồi nãy đâu? Em đừng tùy tiện cho người khác số điện thoại đấy!"

Hạ Nhạc bật cười, nói: “Đã bảo quán ăn vặt rồi mà, kiếm đâu ra người pha cà phê hả? Có thể mua được một ly cà phê đã là không tồi rồi."

Trì Lập Đông ủy khuất lên án: “Vậy em còn lừa anh có soái ca?"

“Có khổ sở không? Có thương tâm không?"

Trì Lập Đông: “…" Hắn chỉ muốn yên lặng, đừng ai hỏi yên lặng là ai.

Gọi điện thoại liền bị Hạ Nhạc chọc cho tức gần chết, sau khi cúp máy xong lại thấy ai kia vẫn đáng yêu như vậy.

Hạ Nhạc của bây giờ, thường xuyên khiến Trì Lập Đông nhớ tới hình bóng Hạ Nhạc thời đại học. Nhìn xa thì có vẻ toàn thân đầy gai nhọn, nhưng nếu lớn gan lại gần mà sờ lên, sẽ phát hiện những cái gai ấy đều mềm mềm, đáng yêu vô cùng.

Hạ Nhạc mang Niên Niên tới New Zealand mới gần một tuần thôi mà Trì Lập Đông cảm thấy như cả thế kỷ trôi qua rồi, đúng là chán không muốn nói.

Sau giờ làm việc, Trì Lập Đông mua vé máy bay, cũng không mang theo hành lý gì, chỉ đem vỏn vẹn một cái túi xách nhỏ bên người. Một mình ngồi trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới được sân bay Oakland vào buổi tối theo giờ địa phương. Hắn lên Uber gọi xe, đưa cho tài xế xem địa chỉ trước đây giúp Hạ Nhạc chuyển phát nhanh quốc tế.

Ở Oakland hiện tại đang là mùa thu, cả thành phố đều mang vẻ đẹp duyên dáng đến kinh ngạc, sắc lá mùa thu đỏ vàng hòa quyện vào nhau trang trí thành phố như một địa điểm trong cổ tích, đẹp đẽ mĩ lệ. Cũng giống như tâm tình của Trì Lập Đông ngay lúc này, tựa một anh chàng kỵ sĩ bình phàm đi yết kiến vị vương tử của đời mình.

Tài xế bên Uber là một chàng trai người Hoa sống ở địa phương này, thấy có đồng hương liền nhiệt tình hỏi han: “Tới thăm người thân hay bạn bè thế?"

Trì Lập Đông nói: “Vợ con đều ở bên này."

Tài xế: “Vẫn luôn ở riêng như vậy sao? Không tốt lắm đâu? Sao không chuyển đến đây cùng đoàn tụ với gia đình cho vui?"

Trì Lập Đông thở dài: “Tôi làm ăn ở trong nước, không đi được………….. hẳn phải một vài năm nữa."

Chuyện này không phải là hắn tùy tiện nói, mà thực sự có dự định như vậy. Công ty đã đưa ra thị trường hơn một năm, chờ các phương diện khác đều hoạt động ổn định, hắn liền có thể yên tâm mà tới đây, trong nhà còn có mấy anh chị em cực kỳ ưu tú.

Vị tài xế hỏi như một đứa nhóc mấy tuổi, lại nói: “Tết Âm Lịch tôi về thăm người thân, thấy hiện tại trong nước cũng không sai biệt lắm, ngoại trừ không khí không quá tốt, mặt khác đều có thể sánh ngang với bên này. Ngày trước tôi làm lập trình viên ở trong nước, áp lực lớn, so với tại còn nhỏ hơn mấy tuổi, nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt, có chút phẫn nộ, mấy năm nay ra nước ngoài bôn ba liền thay đổi suy nghĩ, nếu có cơ hội thích hợp, hẳn là tôi cũng sẽ về nước."

Trì Lập Đông nói: “Trẻ con học ở bên này vẫn tốt hơn một chút."

Tài xế nói: “Tốt cũng chỉ là đỡ lo hơn một chút, mấu chốt là có bậc cha mẹ nào ở Trung Quốc mình mà không lo lắng cho việc học hành của con cái đâu? Nếu mà ở trong nước có lo lắng, cứ tùy tiện đi ra nước ngoài du học, vừa có thể mua xe vừa có thể mua nhà gần trường. Mấy người nước ngoài đều sớm quen với việc này, trẻ con trưởng thành thành cái dạng gì, đều thuận theo tự nhiên, tương đối chấp nhận số phận, căn bản lý tưởng của mỗi chúng ta đều không giống nhau. Nhưng đừng nghe lời mấy cơ quan di dân lừa dối, cái gì mà ra nước ngoài nhẹ nhàng! Không áp lực! Mặc dù không có áp lực mấy, nhưng cuối cùng đều chẳng mấy ai nên thân, thực uổng phí."

Tới địa điểm muốn đến, Trì Lập Đông từ biệt tài xế lái xe, xuống xe đi ấn chuông cửa, có chút khẩn trương, cũng có chút hào hứng.

Người mở cửa là giáo sư Hạ, vừa thấy người đến là Trì Lập Đông, cũng không thèm chào hỏi mà hét lên với Hạ Nhạc: “Hạ Nhạc, con mau xuống đây!"

“Chuyện gì?" Hạ Nhạc từ trong nhà bước ra, trên người khoác bộ quần áo ở nhà, tay áo cũng bị xắn lên cao, hẳn là đang giúp bà Hạ làm việc nhà.

Trì Lập Đông xách theo một cái túi nhỏ đứng ở cửa.

Hạ Nhạc ngay cả một chút giật mình cũng không có, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi."

Giọng Trì Lập Đông khô khốc: “……….Anh đến rồi."

Hạ Tư Niên từ bên trong lao ra, vui vẻ kêu to: “Mommy!" Nói xong liền nhào tới ôm lấy đùi Trì Lập Đông.

Trì Lập Đông bế Niên Niên lên, thằng nhóc nhanh nhẹn ôm lấy vòng cổ quen thuộc, cả người đều vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng hết cả lên.

Cả gia đình cùng nhau ăn cơm tối, giáo sư Hạ cùng Trì Lập Đông hàn huyên thật lâu, từ mấy chuyện nhỏ như sinh hoạt hằng ngày đến chuyện lớn như công tác đều đề cập qua, có lẽ trước đó Hạ Nhạc đã nói qua nên ông ấy cũng không hỏi về chuyện tình cảm của hai người, thái độ đối với Trì Lập Đông cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

Niên Niên ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực Trì Lập Đông, không chen vào cũng không gây chuyện, an an tĩnh tĩnh mà nghe hai người nói chuyện, cuối cùng không chịu nổi, ngủ luôn trên người Trì Lập Đông.

Bà Hạ thấy thế liền đi qua giục giáo sư Hạ đi ngủ, Hạ lão tiên sinh trò chuyện vẫn chưa đã thèm, còn muốn cùng Trì Lập Đông tâm tình thủ thỉ thêm chốc lát, liền bị bà Hạ nói: “Đồng chí Hạ, người có tầm nhìn xa trông rộng như ông, hẳn là cũng biết, mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay tới đây chỉ là để nói chuyện phiếm cùng ông sao? Nói qua điện thoại không được à?"

Giáo sư Hạ cười ha ha, cuối cùng cũng chịu đi ngủ. Bà Hạ nhanh chóng chỉ phòng Hạ Nhạc cho Trì Lập Đông, ôm Niên Niên từ trong lòng hắn đi, cũng mặc kệ hai người như nào, đi thẳng về phòng mình.

Trì Lập Đông chậm rì rì đi đến phòng Hạ Nhạc, cửa không đóng, bên trong là Hạ Nhạc đang ngồi đọc sách.

Trì Lập Đông nói: “Anh có thể vào không?"

Hạ Nhạc liếc hắn: “Nếu không thì anh qua ngủ với Niên Niên à?"

Trì Lập Đông mỉm cười đi vào, tiện tay đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Hạ Nhạc. Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt toàn là ý cười.

Hắn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào tim mình, Hạ Nhạc nghiêng dầu, đem mặt cọ cọ vào bàn tay to lớn của hắn, thật giống như chú mèo con cọ vào lòng bàn tay chủ nhân, hai người đắm chìm trong thế giới riêng của chính mình.

Trì Lập Đông nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, em sớm biết là anh sẽ đến, đúng không?"

“Không biết nha, anh cũng đâu nói cho em." Hạ Nhạc nói.

“Thế mà thấy anh đến cũng không ngạc nhiên chút nào?" Trì Lập Đông tỏ vẻ không tin.

Hạ Nhạc không đáp, chỉ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón.

Thật lâu sau.

Trì Lập Đông cởi trần, trên người chỉ còn chiếc quần xà lỏn nhỏ, mái tóc mềm mại rủ xuống, đứng trước giá sách của Hạ Nhạc nhìn ngắm xung quanh. Hắn thấy được bức ảnh chụp của chị Hạ Nhạc cách đó không xa, quả thật hai chị em lớn lên rất giống nhau, đều có đôi mắt mỹ lệ đa tình, ẩn sâu bên trong là sự cố chấp quen thuộc.

Hạ Nhạc lười biếng nằm ở trên giường, nói: “Anh xem cái gì thế?"

Trì Lập Đông: “Xem em đọc sách gì."

Hạ Nhạc nhàn nhạt nói: “Đừng xem nữa, toàn mấy quyển sách vớ vẩn để giết thời gian thôi, đọc qua liền quên hơn phân nửa. Anh mau qua đây."

Trì Lập Đông ngoan ngoãn nghe lời, bước lại ngồi xuống ở bên mép giường. Hạ Nhạc nâng đôi chân lên câu lấy vòng eo săn chắc của Trì Lập Đông, hắn nhịn không được liền phì cười, hỏi: “Còn tới sao?"

Hạ Nhạc nói: “Thật ra thì, không được, anh ôm em một chút, bỗng nhiên muốn ngửi hương vị trên người anh."

Trì Lập Đông dang tay ôm lấy cậu, thủ thỉ: “Chẳng có vị gì, ngồi cả ngày trên máy bay, vừa rồi còn tắm qua nữa."

Hạ Nhạc nói: “Không sao, em cảm nhận được."

Trì Lập Đông thấy thế liền nói: “Thật sao? Lần sau anh mang tới một ít thuốc bắc, qua đây ngâm mình một chút, tha hồ cho em ngửi."

Hạ Nhạc không để ý đến lời đùa cợt của hắn, nhẹ nhàng nói: “Không có lần sau."

Trì Lập Đông: “…….Tại sao?"

Hạ Nhạc cọ cọ vào người hắn, nói: “Em phải đi về."

Trì Lập Đông mừng rỡ, hỏi: “Lại an bài về nước đi công tác à?"

Hạ Nhạc lắc lắc đầu: “ Cũng không phải………. không sai biệt lắm đi."

Trì Lập Đông: “Khi nào về?"

“Tháng sau."

Trì Lập Đông nghe xong liền vui vẻ cực kỳ, dính lấy người Hạ Nhạc không chịu buông ra, mấy lời nói thô tục cấp bậc học bá cũng online, Hạ Nhạc bị hắn nhét vào lỗ tai toàn mấy thứ không đứng đắn, liền tức giận mắng hắn vài câu.

Trì Lập Đông ở lại Oakland hai ngày rưỡi, ngoại trừ việc đưa đón Niên Niên đi học, thời gian còn lại đều ở bên Hạ Nhạc, hoặc ở nhà cùng nhau đọc sách, hoặc cùng nhau ra siêu thị gần nhà mua vật dụng hằng ngày, tiện thể nắm tay nhau đi dạo từ đầu phố đến cuối đường lúc hoàng hôn. Nhiều lúc cũng chỉ ở trong phòng Hạ Nhạc, cái gì cũng đều không làm, an an tĩnh tĩnh dựa vào nhau nhìn thời gian trôi đi.

Ngày hắn trở về Trung Quốc, trời ở Oakland đổ cơn mưa tầm tã, Hạ Tư Niên có chút cảm mạo nên người trong nhà đều phủ quyết ý định tiễn mommy ra sân bay của thằng bé, cuối cùng nó cũng chỉ đành từ bỏ, tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà tạm biệt Trì Lập Đông, cắn lỗ tai thủ thỉ: “Qua mấy tháng con liền đi tìm mẹ, nhớ chờ con."

Hạ Nhạc đưa Trì Lập Đông đến sân bay, trao nhau nụ hôn tạm biệt, thản nhiên đón nhận lần xa cách này.

Mười mấy giờ sau, máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, vừa đặt chân đến vùng đất quen thuộc mà tim Trì Lập Đông như đóng băng luôn rồi. Tại sao lại trở về? Tại sao không dứt khoát chờ tháng sau cùng Hạ Nhạc đi công tác rồi cùng nhau trở về?

Đặc biệt là sau khi về công ty, hắn phát hiện các hạng mục trong công ty vẫn vận chuyển bình thường, có hắn hay không có hắn, căn bản không khác biệt mấy, hắn buồn bực đến mức muốn nhảy sông cho khỏe.

Trì Lập Đông không có sở thích gì khác, tan tầm cũng chỉ ghé qua câu lạc bộ chơi chơi chốc lát, trước kia còn có Lý Đường chọc cười, hiện tại hắn ta cũng không rảnh mà để ý đến Trì Lập Đông.

Lý Đường hẳn là nghiêm túc đánh chủ ý lên người Liên Dã, trong mười ngày mà bay đến Hong Kong tận ba bốn lần, còn không thèm yêu thích việc kiếm tiền như trước. Tiếc là Liên Dã đối với hắn ta còn rất xa cách, còn chưa nói đến em trai Liên Dã, không thấy thì thôi chứ thấy một cái là như kẻ thù giết cha gặp nhau, ngăn cản Lý Đường đến gần anh trai mình chả khác gì phòng virus. Mỗi lần đều là cao hứng phấn chấn đi, ủ rũ cụp đuôi về, càng thua càng đánh, mà đánh trận nào thì thua trận đó.

Trì Lập Đông bẻ ngón tay tính ngày, còn hai mươi ngày nữa Hạ Nhạc mới tới Bắc Kinh. Nếu như không biết Hạ Nhạc muốn tới đây, thời gian chờ đợi cũng không đến mức gian nan như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là tĩnh mịch một chút, điện thoại cùng video cũng có thể phần nào giải đi nỗi tương tư. Ai dè biết Hạ Nhạc muốn đến nơi này rồi, tâm tình liền không giống nhau, cứ vài giây là ngồi đếm ngược một lần, thời gian cũng vì thế mà trở nên chậm chạp hơn.

Hôm nay Vương Tề hẹn hắn cùng đi ăn cơm, lần trước hỗ trợ tìm Hạ Nhạc, hắn thiếu Vương Tề một cái nhân tình nho nhỏ, liền nhanh chóng đáp ứng, cũng đòi làm người chủ trì cuộc hẹn này.

Buổi tối gặp mặt, người em trai làm ca sĩ kia của Vương Tề cũng đến.

Cũng đã hơn một năm Trì Lập Đông chưa thấy vị em trai này. Lần trước gặp mặt, cậu ta chỉ là ca sĩ mới nổi, hiện giờ dù là loại không mấy quan tâm đến giới giải trí như Trì Lập Đông, cũng biết cậu ta đang là đỉnh lưu lượng, nổi như cồn. Như thế đáng lẽ ra là phải xuân phong đắc ý lắm, ai ngờ sắc mặt vị này không ổn mấy, cả người đều uể oải ỉu xìu. Vừa hỏi là có chuyện gì? Liền nói thất tình, tâm tình không tốt, không muốn đối mặt với người đại diện cùng bên truyền thông, liền trốn bên người anh trai tìm yên tĩnh.

Trì Lập Đông coi như cũng là người nhìn cậu ta lớn lên, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng uể oải chán nản này của cậu ta bao giờ, đành khuyên bảo vài câu, chuyện tình cảm của người khác người ngoài như hắn cũng chẳng có cách nào.

Vị em trai kia nói: “Em không muốn đợi ở Bắc Kinh đâu, muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, chỗ nào mà không có người ấy."

Trì Lập Đông nghe vậy liền nói: “Muốn du dịch tự túc sao? Tây Tạng, Trần khôn cũng không tệ, còn không phải lo lắng bị người bắt gặp."

Em trai liền tỏ vẻ hăng hái vô cùng, quay qua Vương Tề nói: “Em muốn đi."

Vương Tề lạnh lùng từ chối: “Đi đi đi, đi cái gì mà đi? Ngốc vừa thôi, anh không rảnh mà bồi em đến mấy chỗ xa như vậy đâu."

Em trai nghe xong liền rũ mặt xuống, bộ dáng như sắp khóc tới nơi.

Trì Lập Đông dù sao cũng không có việc gì, nghĩ nghĩ, chờ Hạ Nhạc cũng là chờ, liền nói: “Nếu không tôi đưa cậu đi, đúng lúc tôi cũng rảnh."

Chuyện này như vậy coi như giải quyết xong, nói phong chính là vũ, cậu ta nhanh chóng về nhà thu thập đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi xa của mình.

Vương Tề ngượng ngùng nói: “Này còn tìm cho cậu cái đại phiền toái."

Trì Lập Đông lắc đầu: “Không sao, đúng lúc mấy ngày nay tôi cũng đang chờ đến phát hoảng."

Vương Tề nhíu mày, hỏi: “Vậy sao…….. lần trước cậu tìm người kia, sau cũng không có việc gì đi?"

Trì Lập Đông nói: “Không có việc gì."

“Sau tôi lại nghĩ đến cái tên kia, hẳn là đã từng gặp qua cậu ta." Vương Tề nói chính là tên công ty đầu tư mà trước kia Hạ Nhạc gia nhập, nói, “Trước kia cậu ta là đối tác công ty này?"

Trì Lập Đông ngạc nhiên: “……..Hai người gặp nhau thế nào?"

Vương Tề nhàn nhạt nói: “Có hạng mục cùng hợp tác, cũng gặp qua vài lần."

Anh ta dừng lại một chút, lại nói: “Trước kia nữa, cũng gặp một lần."

Trì Lập Đông: “Cậu nói là lúc tốt nghiệp giúp tôi chuyển nhà sao?"

Vương Tề gật đầu: “Đúng vậy, bất quá tôi không nhận ra cậu ta, là chính cậu ta nhắc tới nói khi đó gặp qua tôi."

Trong lòng Trì Lập Đông lộp bộp một tiếng, khó có thể tưởng tượng tâm tình của Hạ Nhạc ngay lúc đó.

Vương Tề tiếp tục nói: “Cậu ta vừa nói tôi liền nghĩ tới, thật ra cậu ta trưởng thành thành bộ dáng gì thì tôi không nhớ, nhưng mà có chuyện này lại đặc biệt nhớ kĩ. Lúc đó tôi giúp cậu dọn đồ đạc, cậu ta đột nhiên từ đâu chạy tới, cướp đồ vật mình muốn đi, tôi liền hỏi cậu ta là ai? Xong cậu ta còn hỏi ngược lại tôi là ai? Còn nói tôi là phu nhân Trì Lập Đông."

Trì Lập Đông: “…."

Vương Tề cũng không xấu hổ, còn cười ha ha mấy tiếng, nói: “Phu nhân nhà cậu thật có ý tứ."

Trì Lập Đông: “…"

Vương Tề liếc hắn, cười cười: “Vẫn là vợ nhà cậu à? Nhiều năm như vậy mà vẫn vòng quanh thế giới tìm người, hẳn vẫn là đi?"

Trì Lập Đông phì cười, gật đầu nói: “Vẫn là."

Sáng sớm hôm sau, Trì Lập Đông mang theo em trai Vương Tề xuất phát đi du lịch Tây Tạng.

Con đường này trước đây hắn đi thu mua đông trùng hạ thảo đã đi qua vô số lần, ngựa quen đường cũ, lái xe trên con đường quen thuộc. Thật ra không có gì hay để chơi, chỉ là ngắm cảnh đẹp một chút, nhìn nhiều lần cũng không còn mấy thú vị.

Thứ khiến Trì Lập Đông chú ý nhất, chính là em trai của Vương Tề.

Thiếu niên hai mươi tuổi đầu, lớn lên rất đẹp, từ nhỏ đã học nhạc khí, cũng coi như ưu tú. Chính là tính cách lúc đầu, ở trong ấn tượng của Trì Lập Đông vẫn luôn là một thằng nhóc lanh lợi vô cùng. Bây giờ nhìn thấy cậu ta như vậy cũng có chút ngạc nhiên, mỗi ngày đều là ăn xong rồi đi ngủ, thời điểm khác cũng chỉ lặng lẽ mà thu mình trong ghế phụ lái, ảnh ngược của bầu trời xanh mây trắng phản chiếu trong đôi mắt to tròn, nhưng chỉ là một màn trống rỗng, không chạm tới được đáy mắt.

Cùng cậu ta trò chuyện, cũng sẽ nhàn nhạt mà đáp lại, nếu như Trì Lập Đông không nói lời nào, cậu ta cũng chủ động mở miệng. Thường xuyên trong trạng thái thất thần, ánh mắt khi thì ôn nhu, khi thì chìm trong đau khổ. Mỗi đêm sẽ có lúc đột nhiên thức giấc, sẽ ngồi dậy, yên lặng vùi mình trong đầu gối mà khóc nức nở. Chàng trai này trước kia thực sự rất để ý tới ngoại hình của mình, nhưng hiện giờ dường như không còn như vậy nữa, ngay cả làn da bị rám nắng đi vì tiếp xúc với tia cực tím cực mạnh trong ánh nắng nơi cao nguyên cũng không để ý tới.

Hóa ra một người luôn vui vẻ hoạt bát, lúc thất tình lại có bộ dáng như vậy.

Tâm trí Trì Lập Đông xuôi theo kẽ hở thời gian, nhìn thấy hình dáng của tiểu Hạ Nhạc mười mấy năm về trước.

Sau khi trở về từ Tây Tạng vài ngày, cũng đến thời gian Hạ Nhạc trở về Bắc Kinh.

Trì Lập Đông đã thu dọn phòng từ sớm, căn phòng ở số 8 khu Trường An cũng đã được quét tước sạch sẽ, chỉ cần Hạ Nhạc đến, muốn ở chỗ nào liền có thể vào ở ngay lập tức. Chiếc xe mới mà hắn mua cho Hạ Nhạc cũng đã về rồi.

9 giờ tối, tại sân bay đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Hành lý của Hạ Nhạc nhiều hơn so với hắn nghĩ, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, chứng tỏ lần này Hạ Nhạc sẽ dừng chân tại đây tương đối lâu.

Hạ Nhạc nhìn hắn đẩy hành lý, liền hỏi: “Có nặng lắm không?"

Trì Lập Đông lắc lắc đầu: “Không nặng."

Hạ Nhạc mìm cười nói: “Em còn chưa dọn sách mang tới, chờ sau này lại từ từ chuyển mấy thứ quan trọng qua đây."

Trì Lập Đông kinh ngạc, vẫn không thể tin nổi, lắp bắp nói: “Hả…….Hả?"

Hạ Nhạc không nói gì, chỉ nhìn hắn cười, đi ra kéo cửa xe rồi ngồi vào trong.

Trì Lập Đông vẫn đang ngây ngẩn cả người, vội vàng ném tất cả hành lý vào cốp xe, nhanh chóng chạy lên ngồi vào xe, hỏi: “Cái gì đem sách gửi tới? Có ý gì?"

Hạ Nhạc nheo mắt, cười cười: “Anh đoán xem có ý gì?"

Trì Lập Đông vội vàng la lên: “Đừng bắt anh đoán, anh không được, lần nào anh cũng không đoán được!"

Hạ Nhạc vươn tay chọc chọc vào ngực hắn, nói: “Lại tới nữa, giả ngu cũng giả đến nghiện rồi à?"

Trì Lập Đông oan ức cực kỳ, hắn cảm thấy mình chính là ngu thật chứ không phải là ngu giả, rất nhiều thời điểm hắn đều không thể xác định được, lần này cũng vậy, một lúc sau mới chần chờ nói: “Em muốn định cư ở Bắc Kinh sao?"

Hạ Nhạc cười cợt, chế nhạo hắn: “A, không phải nói không đoán được sao?"

Trì Lập Đông một tay ôm lấy tay lái, lại thả ra sửa lại cổ áo của chính mình, kích động tới mức không biết đặt ở chỗ nào, cuối cùng ôm chặt lấy Hạ Nhạc, tựa như đứa trẻ đang reo hò vui mừng.

“Niên Niên đâu?" Sau khi vui vẻ xong, mới nghĩ đến vấn đề, lại nói,: “Nó làm sao bây giờ?"

Hạ Nhạc bĩu môi, nói: “Hai người không phải đã trộm thông báo quá trình rồi sao? Qua mấy tháng nữa nó liền tới đây."

Trì Lập Đông: “???"

Hạ Nhạc liếc hắn, tiếp tục nói: “Lần trước em đã báo danh cho nó ở một trường học quốc tế, cũng thông qua khảo sát đầu vào, đầu tháng chín liền tới nhập học."

Trì Lập Đông: “!!!"

Hạ Nhạc một bộ dáng phiền muộn, nói: “Bất quá học phí quá mắc, em hiện tại đều nghèo tới cạp đất mà ăn luôn rồi."

Trì Lập Đông nghe vậy vội nói::Anh tới anh tới."

Hạ Nhạc tỏ vẻ không vui, nói: “Anh không hỏi vì sao em nghèo à?"

Hiện tại Trì Lập Đông căn bản không quan tâm đến vấn đề nghèo hay không nghèo, chỉ cảm thấy vui vẻ, nhưng nghe Hạ Nhạc nói vậy, hắn cũng rất phối hợp mà hỏi một câu: “Vì sao?"

Hạ Nhạc nói: “Em đăng kí một công ty đầu tư, tiền liền ném vào trong đấy hết.

"

Trì Lập Đông bừng tỉnh, mới nói: “Thảo nào em trai Liên Dã nói em đang khởi nghiệp!? Bắt đầu từ lúc nào thế?"

Hạ Nhạc nói: “Năm ngoái, trước Tết Âm Lịch."

Trì Lập Đông: “…"

Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Khi đó em muốn về New Zealand bồi Niên Niên, cũng không muốn cùng anh yêu đương nơi đất khách quê người, liền quyết định về bên này gây dựng sự nghiệp, chờ mọi thứ ổn định rồi, liền có cơ hội thuyết phục bố mẹ mang Niên Niên cùng trở về."

Trì Lập Đông ủy khuất lên án: “Vậy tại sao một chữ cũng không nói cho anh?"

Hạ Nhạc cười cười, nói: “Còn chưa kịp nói anh đã nổi giận với em, lúc ấy em đều không muốn nhìn mặt anh, nói cái gì mà nói."

Trong lòng Trì Lập Đông ngổn ngang trăm vị, nói: “Thế lần trước em trở về lâu như vậy, sao vẫn không nói cho anh? Nói không chừng anh còn có thể giúp đỡ một chút."

Hạ Nhạc nói: “Em không biết có thể ở bên này bao lâu, cũng không biết làm vậy có ý nghĩa gì không, nói không chừng lại là dã tràng xe cát biển Đông, làm gì muốn nói cho anh."

Trì Lập Đông hẳn là cũng hiểu được tâm trạng lúc trước của cậu, nói: “Thế hiện tại thì như thế nào? Có ý nghĩa sao?"

Hạ Nhạc cười cợt: “Anh đoán xem."

Trì Lập Đông nghĩ cũng không nghĩ, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Có!"

Hạ Nhạc nhịn không được ôm bụng cười một trận, xoa xoa mặt hắn, nói: “Đoán đúng rồi."

Hai người không về Trì gia mà đi thẳng tới căn nhà mới bên kia. Lúc tới dưới lầu, Trì Lập Đông tặng chiếc xe mới mà hắn đã tỉ mỉ chọn lựa cho Hạ Nhạc, vui vẻ nói: “Anh vừa mang nó tới mấy ngày trước."

Hắn chọn chính là loại xe mà Hạ Nhạc ưa thích nhất, nhưng cái hắn muốn cho Hạ Nhạc thấy lại không phải như vậy.

Hạ Nhạc nhìn xung quanh một vòng, xong xuôi liền vào trong xe ngồi thử một chút, lại chú ý tới mấy hình dán nho nhỏ bên kính chắn gió, là hình dán Sesshoumaru, mới tinh tỏa sáng trên xe, nhìn có vẻ không hợp nhau lắm.

Trì Lập Đông cũng chú ý tới sự phát hiện của Hạ Nhạc, có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu.

Hạ Nhạc nói: “Rất lâu rồi em không còn xem manga anime nữa."

Trì Lập Đông nói: “Anh biết…….. Nếu em không thích, để anh xé nó vậy."

Hạ Nhạc mỉm cười: “Nhưng mà em vẫn còn rất thích Sesshoumaru."

Trì Lập Đông chớp chớp mắt.

Hạ Nhạc đi vòng qua đầu xe, chống tay, ngồi trên mui xe, hai chân buông thõng trên không trung lắc qua lắc lại. Vì để ngồi thoải mái trên máy bay, Hạ Nhạc mặc một bộ đồ rất thoải mái, áo thun, quần jean kết hợp với đôi giày thể thao. Ngoại hình vẫn trẻ trung như vậy, so với mấy năm trước cũng không có gì khác biệt, tựa hồ trong nhiều năm như thế,  đều không có lớn lên.

Hạ Nhạc ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Trì Lập Đông tới gần, liền cúi người trao cho Trì Lập Đông một nụ hôn ngọt ngào.

Rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là người yêu của em."

Ở dưới ánh trăng, mặt mày như họa, tựa như khung cảnh cầm chiếc mũ bảo hiểm in hình Sesshoumaru trong gió đêm năm đó, như chưa từng thay đổi.

Chính văn hoàn

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn hoàn, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng hai người họ trong suốt chặng đường này. Ngày mai phiên ngoại sẽ được cập nhật.

Mỗi khi kết thúc, tôi đều nghĩ hẳn là sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mỗi lần viết xong lại cảm thấy không còn gì cần phải nói nữa, chỉ có vài câu tình cảm hay lời kết ấm áp dành cho mọi người –

Hi vọng trong tình yêu mọi người sẽ kiên cường, dũng cảm khi yêu và không bao giờ thất vọng vì chờ đợi.

Mùa hè hạnh phúc.

Ngoài ra, bộ truyện này đã có thời gian bị gián đoạn gần 4 tháng mới tiếp tục cập nhật chương mới, tôi từng nói về sau nếu có thời gian sẽ nói cho mọi người biết mấy tháng đó xảy ra chuyện gì, mặc dù lúc ấy có thể nói, nhưng hiện tại mới phát hiện ra là không thể. Mọi người cứ xem như tôi bị bệnh không thể nói đi, sẽ không giải thích thêm gì nữa, cảm ơn tất cả mọi người.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại